Oanh!
Trong nháy mắt sau khi Cổ Nguyệt Hà bố trí trận pháp, trên bầu trời mây đen u ám chậm rãi tụ tập, đến khi trận pháp bố trí hoàn tất, tầng mây đã bao trùm phạm vi hơn mười dặm thiên không, lóe ra lôi điện đỏ tím, uy áp cực lớn!
Mà khi ba người Công Thâu Lâm chạy tới, thiên khiển rốt cục tập trung vào mục tiêu Cổ Nguyệt Hà,
- Ầm vang, ầm vang, ầm vang, vạn đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống, bụi bặm cuồn cuộn, đem trọn Thất Hồn Mê cung bao phủ bên trong màn lôi điện…
Cũng là Công Thâu Tá này xui xẻo, thiên khiển này vốn hướng về phía Cổ Nguyệt Hà, mà Cổ Nguyệt Hà lại trốn trong thân thể Trầm Côn, thiên khiển tối đa cũng chỉ ‘chiếu cố’ cho Trầm Côn một chút, chính là bi thương cho kẻ thúc dục Thất Hồn Mê Cung. Tự nhiên hắn lại làm cho thiên khiển lệch hướng. Vì thế, thiên khiển đơn giản giáng xuống phá hủy một phạm vi rộng lớn…
- Ngươi không phải trốn trong mê cung sao? Tốt, chúng ta sẽ cùng nhau phá hủy mê cung!
Oanh!
Đông Hải Chi Tân, chỉ còn lại một đoàn lôi quang ở giữa chậm rãi dâng lên đám mây hình nấm…
Đại ca…. Trầm Ưng đã chạy trốn tới sát rìa mê cung, rời xa trung tâm vụ nổ, trận thiên khiển này chỉ làm cho hắn bị thương đôi chút, không những thế còn mở ra đường lớn trong mê cung cho hắn.
Theo đường lớn đi ra ngoài, nhìn lại Thất Hồn Mê cung, Trầm Ưng lại phát hiện tất cả cây khô đá vụn hoang tàn trong phạm vi mười dặm, khói bốc cao cùng ngọn lửa tràn ngập, làm sao còn bóng dáng Trầm Côn a! Hơn nữa vụ nổ cực mạnh thu hút sự chú ý của Gia Lăng thành, mấy chục bóng người đang bay nhanh chạy tới.
Không thể tiếp tục ở lâu, bằng không sẽ làm lãng phí khổ tâm của đại ca!
- Gia gia!
Trầm Ưng quỳ xuống hướng về phần mộ phục lạy.
- Tôn nhi phải đi… Người yên tâm, tôn nhi nhất không phụ khổ tâm của người, cháu còn, Trầm gia nhất định đông sơn tái khởi!
- Đại ca…???
Hắn hướng về phía Trầm Côn biến mất dập đầu.
- Huynh cũng yên tâm, đệ đi Nam Lâm… Huynh nhất định phải còn sống đợi đệ quay về. Sau khi trở lại, nhất định sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khinh miệt huynh đệ chúng ta, dù cho đối thủ là Hoàng Kim Huyết Tộc…
Nói xong, hắn cắn răng chạy về phía biển khơi. Trên mặt biển xa xăm, cánh buồm trên hạm đội Ô Sào giương lên, những mái chèo khua nước, hiên ngang giữa biển khơi dậy sóng. Mặt trời mọc rồi lại lặn, trăng mờ rồi tỏ, trải qua không biết bao lâu.
Bị vụ nổ kinh động, thế lực khắp nơi trong thành Gia Lăng đem Đông Hải chi tân vây lại. Bất quá đại hỏa thiên khiển còn chưa có giảm bớt, bọn họ còn chưa có thực lực tiến vào đám cháy tìm hiểu, chỉ có thể lẳng lặng đợi lửa tắt.
- #%%$…
Một bàn tay từ trong đống hoang tàn giơ lên, sau đó là một cái đầu bóng lưỡng cháy khét, Trầm Côn một thân khải giáp dơ bẩn…từ trong hoang phế bò ra, yếu ớt mắng một câu.
Trải qua kinh nghiệm lần trước, Trầm Côn biết thiên khiển sẽ không giết được mình, cũng chỉ hạ xuống theo lệ, cũng làm cho thân thể hắn khét lẹt, toàn thân dính hai mươi mấy chỗ bỏng, phỏng chừng không có nửa tháng điều dưỡng thì đừng mong động thủ được.
Trong khi cầu sinh, Vương Kiêu cùng Huyền Si đồng thời hôn mê, Lý Mục cũng bị thiên khiển chấn động, biến về bộ dạng tiểu hài tử ngốc nghếch, bên người Trầm Côn chỉ còn lại một tên tràn đầy bộ dáng “cao nhân phong độ” Cổ Nguyệt Hà.
- Hai lần, hắc hắc hắc, còn dư lại hai lần…
Trầm Côn cả người trọng thương, Cổ Nguyệt Hà lại ở trong thân thể cười hì hì tính toán.
- Trầm lão đại, đa tạ ngươi giúp ta thêm một lần thiên khiển, chỉ còn lại hai lần nha, hai lần nữa, cao nhân ta có thuộc tính độc môn rồi!
- Cổ huynh, đừng có xiên xỏ nhau vậy chứ?
Trầm Côn thở hổn hển.
- Mau nghĩ biện pháp chạy trốn, Hoàng Kim Huyết Tộc ở tiên giới cũng có hậu đài, ta không tin thiên khiển có thể oánh chết bọn họ!
Nói xong Trầm Côn cau mày lại. Chạy trốn là việc khẩn cấp trước mắt, nhưng mà trốn như thế nào a? Bốn phía vẫn còn từng đám lửa lớn thiêu đốt hừng hực, qua ánh lửa nhìn thấy bóng dáng thế lực khắp Gia Lăng thành. Coi như mình có thể thoát khỏi đám cháy, nhưng mà chỉ bằng lực ảnh hưởng của Hoàng Kim Huyết Tộc, khắp nơi thế lực bên ngoài cũng sẽ không bỏ qua cho mình!
Yên tâm, lão nhân gia ta đã sớm an bài tốt cho ngươi rồi, cao nhân sở dĩ là cao nhân vì bất kì lúc nào hắn cũng bày mưu tính kế ngon lành… Cổ Nguyệt Hà rắm thối hò hét cười to ba tiếng, sau đó chỉ về phía đông.
- Ngươi trước tiên nghỉ ngơi, sau nửa khắc đồng hồ sau, phía đông sẽ xuất hiện áng mây. Sau đó một trận mưa kéo dài thẳng ra biển, khi mưa xuất hiện, ngươi lập tức bỏ trốn!
- Lão huynh ngươi có nắm chắc không?
Trầm Côn không quá tin tưởng hỏi.
- Cao nhân chưa từng lừa gạt ngươi?
….
Đợi nửa khắc đồng hồ, bầu trời đêm vốn quang đãng quả nhiên xuất hiện một đạo thất sắc thải hồng (cầu vồng :61: ), mưa to từ trên trời trút xuống. Bất quá ngạc nhiên chính là, dải mưa vừa nhỏ vừa dài, kéo từ đỉnh đầu Trầm Côn ra đến tận biển, giống như ông trời có ý đặc biệt chăm sóc Trầm Côn, dùng mưa tưới cho hắn một con đường nhỏ.
Trầm Côn lập tức chạy như điên theo con đường nhỏ, hắn nhảy vào biển khơi trước khi các thế lực Gia Lăng thành phát hiện ra.
- Lão huynh, đúng là trời mưa thật!
Xuống nước một lúc, Trầm Côn cười ha hả, mừng như điên sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết.
- Nhất định trời mưa rồi, lão nhân gia ta đã tính toán mà…
Cổ Nguyệt Hà cười hắc hắc. Thì ra ngay khi phát động thiên khiển, Cổ Nguyệt Hà đã dự liệu được tình huống sau khi thiên khiển Trong khi bố trí thỏa đáng pháp trận, hắn đã phân ra một tia linh khí, làm biến hóa thời tiết vùng phụ cận, không sai không lệch, cấp cho Trầm Côn cơn mưa to để cứu mạng. Theo dòng hải lưu trôi ra ngoài vạn dặm, Trầm Côn lên bờ trên một núi lớn vùng duyên hải, hắn không dám dừng lại lâu, chạy như điên cùng A La tụ hợp.
Ngay sau khi hắn trốn không lâu, ba, ba, ba! Giữa phần mộ hoang tàn vang lên thanh âm máy móc đào bới nham thạch, một mũi khoan thật lớn chui từ dưới đất mà lên, Công Thâu Lâm, Tần Lãng, Công Thâu Tá, ba người theo sau mũi khoan xuất hiện.
- Ngô…tỷ tỷ rất không vui!
Mắt thấy ngọn lửa thiêu đốt xung quanh, công Thâu Lâm tức giận oán hận một tiếng, mà ngọn lửa chung quanh giống như sợ nàng, cứ chạm rãi tắt đi.
- Không thể tưởng được cái tên nhà quê kia có năng lực gọi thiên khiển!
Công Thâu Tá cười lạnh một tiếng. Bất quá hắn rất ngu xuẩn, Công Thâu gia là một trong Hoàng Kim Huyết Tộc, sủng ái của thần linh, sao có thể bị thiên khiển giết chết!
- Tá thúc thúc vậy…vậy…vậy người đã sai lầm rồi, tên nhà quê kia không phải là muốn giết chúng ta, hắn muốn nhân cơ hội chạy trốn.
Hừ nhẹ một tiếng thanh thúy, Công Thâu Lâm xoay tròn một vòng xung quanh như vũ đạo, trong mắt ngấn lệ.
- Không thú vị rồi, tỷ tỷ không tìm thấy khí tức tên nhà quê, hắn quả nhiên đã chạy thoát!
- Cho dù hắn thoát được lần này thì sao? Tiểu thư yên tâm, hắn tuyệt không chạy thoát khỏi thiên la địa võng Công Thâu gia chúng ta!
Dứt lời, Công Thâu Tá lấy ở trong túi ra mấy linh kiện nhỏ, thuận tay nhoáng lên một cái. Lắp ráp thành một con anh vũ hoàng sắc. Truyền lệnh tới các phân đà Công Thâu gia, cần phải cướp giết Trầm Ưng cùng một thiếu niên đầu trọc, nhận dạng đặc thù, có thể đem một con Kim Sắc Hầu Tử biến thành binh khí, hơn nữa còn có thể phân ra nhân ảnh trong thân thể, tương tự công pháp Quỷ Ảnh phân thân!
Hắn từ đầu đến cuối không biết tên Trầm Côn, chỉ có thể dựa vào nhận dạng để bắt người. Thiếu niên đầu bóng lưỡng, hầu tử, binh khí, phân thân!
Con anh vũ bằng cơ giới nhắc lại một lần, rồi phành phạch bay lên trên không, chỉ trong chốc lát, liền thấy tứ phương trên bầu trời anh vũ bằng cơ giới, ở trên trời lặp lại lệnh truy nã đối với Trầm Côn.
- Tiểu thư, lệnh truy nã đã được ban bố, ngài chỉ cần chờ thu đầu tên nhà quê kia!
Công Thâu Tá chắp tay thăm dò.
- Để người khác bắt, chơi không vui đâu!
Công Thâu Lâm bĩu môi, trễ cằm suy tư một hồi, bỗng nhiên cao hứng nhảy dựng lên, dùng linh kiện cơ giới lắp ráp một con nhện thật lớn, đỡ Tần Lãng ngồi lên.
- Lãng ca ca, chúng ta cùng nhau chơi trò quan binh bắt tặc được không?
Công Thâu Lâm cười hì hì nói:
- Chúng ta là quan, Trầm Ưng cùng tên nhà quê kia làm tặc, Lâm Lâm muốn trong vòng một tháng bắt được bọn hắn nha!
Nói xong, từ nhện bự phân ra vô số nhện con bằng cơ giới, đầy khắp núi đồi tìm tòi. May mắn là Trầm Trầm Côn sớm đi trước vài phần thời gian, mới không bị trên trời dưới đất này bắt được, hắn lảo đảo chui vào sơn động A La ẩn thân, cắm đầu trên mặt đất.
- Đại thiếu gia, người sao vậy?
A Phúc vội vàng đến nâng dậy.
Đại chiến, thiên khiển, liệt hỏa, bơi lội, leo núi, luân phiên tiêu hao thể lực hắn, đã làm cho hắn đến nông nỗi hư thoát, hai cánh tay đều không nhấc lên nổi, yếu ớt nói:
- Mau, mau chạy đi!
- Đi nơi nào đây!
A Phúc sắp khóc đến nơi rồi.
- Cổ huynh, làm thế nào…thế nào trị thương tổn cho A La?
Trầm Côn hơi thở đứt quãng nói.
- Công Thâu gia chắc chắn sẽ không cứu giúp người, vậy đi…
Cổ Nguyệt Hà hơi cân nhắc một chút.
- Đi tìm Mặc gia, phóng nhãn ở Cửu Châu, cũng chỉ có Mặc gia mới có thể giải trừ cơ quan thuật của Công Thâu gia!
- Vậy…vậy Mặc gia ở địa phương nào.
- Ách…
Cổ Nguyệt Hà ngượng ngùng cười.
- Lão đại à, ta đã chết hơn ngàn năm, nào biết ngàn năm sau Mặc gia ở đâu!
Trầm Côn cũng hiểu vấn đề khó xử của Cổ Nguyệt Hà, bất đắc dĩ nâng một tay lên.
- A Phúc, đi, đi tìm Mặc gia, mạng đại thiếu gia và A La, phụ thuộc vào vận *** chó của ngươi…
Nói xong hắn nằm xuống hôn mê luôn, Cổ Nguyệt Hà trong cơ thể theo đó mất đi cảm ứng bên ngoài, mà Bất Sắc giúp Trầm Côn chịu một bộ phận lớn thiên khiển, cũng đã tạm thời hôn mê, biến thành một sáo y bám vào khải giáp trên người Trầm Côn…
Mà A Phúc của chúng ta thì choáng váng! Choáng váng từ đầu đến chân!
Đúng lúc này, bên ngoài sơn động dường như lóe lên ánh lửa, còn có âm thanh đại đội nhân mã truy lùng khắp núi rừng, không cần phải nói, lệnh truy nã Công Thâu gia đưa ra đã phát huy tác dụng, tất cả các thế lực Gia Lăng thành cũng bắt đầu từ xung quanh đuổi bắt Trầm Côn! Làm sao bây giờ!? Một A La hôn mê, một Trầm Côn hôn mê, còn có một người cần chiếu cố là Đại Cẩu Hùng còn vị thành niên, tất cả đều trông cậy vào mình.
A Phúc cắn chặt răng. Mở cái rương trong huyệt động ra, bên trong rơi ra đồ lấy được ở Thối Hỏa Trì. A Phúc lấy ra một lộc giác đầu khôi (mũ giáp đầu hươu), một áo choàng màu đỏ, hai thanh đại đao sát trư (giết heo)! :61:
Một thanh đao giết heo dắt ở sau lưng, đầu đội lộc giác khôi thật lớn, sải bước Đại Cẩu Hùng Long Thanh Sơn, vung áo choàng mầu đỏ, A Phúc cầm một đao giết heo khác chỉ vào thiên quân vạn mã ở đằng xa, từng khối thịt trên người rung lên, bạo quát một tiếng.
A Phúc, xông lên!!!
Hắc Long Hội