Mục lục
[Dịch] Vũ Toái Hư Không - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chuyện Thiên đạo mật hạp có thể tới Lăng Vân tông rồi mới nói, nhưng còn có một vài việc khác, đêm dài lắm mộng, nhất định phải hỏi rõ ở đây.

Chung hộ pháp cười lạnh một tiếng, hắn trói Trầm Côn vào một cây cột nhà, dao găm ở tay phải đâm vào trong mồm Trầm Côn, đặt dưới lưỡi hắn, cười lạnh nói:

- Trầm Côn, chiêu này của ta tên là Độc long tỏa. Nếu như ngươi không nói thật, kịch độc trên dao găm của ta sẽ từ đầu lưỡi ngươi mà lan ra toàn thân, làm tan huyết nhục của ngươi, cho tới khi ngươi chỉ còn là một vũng máu đục!

- Lão huynh, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài, có gì ngươi cứ hỏi. Ta, ta nhất định sẽ nói thật!

Lưỡi Trầm Côn không thể cử động mạnh, nói chuyện cũng không lưu loát.

- Ừ. Vậy mới ngoan!

Nữ tử áo đỏ Hàn hộ pháp tới đối diện Trầm Côn, cười nói:

- Trầm Côn, nói thật với ngươi, Thiên đạo mật hạp mặc dù rất quan trọng, nhưng thứ đồ đó ở Lăng Vân tông mấy trăm năm, không ai biết nó có tác dụng gì, cũng không có ai có thể mở phong ấn. Cho nên, thứ đồ này rơi vào tay Tô gia cũng được, ngươi lấy đi rồi, giao ra ta liền có thể tha cho ngươi, nhưng...

Két, ả mở một chiếc hộp nhở tinh xảo, từ trong lấy ra một tờ linh phù:

- Nhưng ngươi nhất định phải nói cho rõ, tờ linh phu này là như thế nào?

Thứ ả ta lấy ra chính là Liên tỏa Bạo viêm phù mà Tô gia đã mua đi!

- Hóa ra tờ linh phù này đã rơi vào tay các ngươi rồi!

Trầm Côn cả kinh.

Hàn hộ pháp tiếp tục nói:

- Nửa tháng trước, Tô An Chi đem tờ linh phù này dâng lên tông chủ của bọn ta. Mật thám của bọn ta ở Bách Bảo Trai cũng đã tra rõ, linh phù này là Bách Bảo Trai lấy được từ tay ngươi. Như vậy Trầm Côn, bắt đầu từ lai lịch của tờ linh phù này đi, ngươi lấy được từ đâu?

- Mỹ nữ, không phải chỉ là một tờ linh phù thôi sao? Lăng Vân tông bọn ngươi là đại gia linh phù, có cần huy động nhân lực như vậy không?

Trầm Côn muốn kéo dài thời gian để nghĩ đối sách, nhưng Hàn hộ pháp cắt lời hắn:

- Bớt nói nhảm đi! Chính bởi vì bọn ta là một trong nhưng tông phái linh phù mạnh nhất bây giờ, mới có thể nhìn ra sự khác biệt của tờ linh phù này!

Trong giọng nói của ả toát ra một chút nôn nóng:

- Trầm Côn, ta nhắc nhở ngươi, bút pháp trên tờ linh phù này gọi là 'Bút tẩu thái hư, Càn khôn thần phù'. Loại bút pháp này lại xuất phát từ một trong tam đại kỳ công, Tinh hà thiên huyễn!

- Các ngươi muốn Tinh hà thiên huyễn?

Trầm Côn thất thanh nói.

Trong đầu hắn hiện lên lời của Vương Kiêu, Đại nhật càn khôn, Nguyệt luân vũ, Tinh hà thiên huyễn, tam đại thần công ám hợp biến hóa thiên mệnh của vtinh tú vũ trụ, hợp lại làm một liền có thể vũ toái hư không, bạch nhật phi thăng!

Trầm Côn đã hiểu rõ rồi. Lần này Lăng Vân tông tới, đoạt lại Thiên đạo mật hạp là nhiệm vụ phụ, mục tiêu chủ yếu của chúng là Tinh hà thiên huyễn. Chỉ cần tìm được Tinh hà thiên huyễn trên người Trầm Côn, lại thêm vào Đại nhật càn khôn của Lăng Vân tông, bọn chúng liền hoàn thành hai phần ba con đường vũ toái hư không!

Mẹ nó chứ!

Mục tiêu cuối cừng của chúng là vũ toái hư không.

- Ai ui, tiểu gia hỏa thông minh quá. Ngươi cũng hiểu ra rồi, vậy thì nói ra đi!

Hàn hộ pháp rất vừa lòng với lực lý giải của Trầm Côn, cười nói:

- Nói đi, Tinh hà thiên huyễn ở đâu?

Tinh hà thiên huyễn ở ngay trong thân thể bần tăng, ở trong đầu Vương Kiêu, nhưng lời này có thể nói ra sao? Trầm Côn đảo mắt một cái:

- Mỹ nữ, ta nói thật, linh phù này là ta lấy được từ tay một lão hòa thượng, nhưng lão hòa thượng đó đã thất tung lâu lắm rồi, ngươi hỏi ta cũng bằng thừa...

Bốp

Hàn hộ pháp tát vào mặt Trầm Côn một cái:

- Đừng có giả hồ đồ với ta, hôm nay ngươi không giao ra Tinh hà thiên huyễn, đừng mong sống sót.

- Mỹ nữ, ta thật sư không biết mà!

Trầm Côn vẻ mặt chân thành.

Hắn đã quyết định rồi, giả hồ đồ, cho dù có phải chịu một vài cực hình cũng có cơ hội sống sót, nhưng một khi giao ra Tinh hà thiên huyễn, khẳng định là bị chúng diệt khẩu.

- Ài, tiểu gia hỏa, đây là do ngươi không thành thật đó, thế thì đừng trách tỷ tỷ!

Hàn hộ pháp thở dài:

- Chung hộ pháp, tiếp theo giao cho ngươi rồi!

- Đồng ý

Chung hộ pháp vung nắm đấm, đấm một phát vào cằm Trầm Côn. Càng nguy hiểm chính là, dao găm còn đang ở trong mồm, Trầm Côn vì để không bị dao găm cắt lưỡi, chỉ có thể quay đầu theo động tác của Chung hộ pháp, kết quả nơi trúng quyền càng thêm đau.

- Có nói không?

Chung hộ pháp lớn giọng hỏi.

- Lão huynh, ta cũng không phải là thằng ngu, nếu ta biết thì sớm đã nói ra rồi, làm gì còn chịu đòn chứ?

Trầm Côn ủy khuất nói.

Chung hộ pháp cười lạnh một tiếng, lại một đấm nữa.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt...

Đấm liên tục vào đầu, miệng Trầm Côn phun ra máu tươi, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhưng trong lòng hắn lại cảnh cáo bản thân:

- Chịu đựng. Chịu không được nói ra, mày sẽ bị diệt khẩu. Hiện tại là hơn mười giờ tối rồi, chịu quá mười hai giờ, bần tăng liền có thể sử dụng 'hồn kinh', gọi Vương lão huynh giúp nghĩ biện pháp...

Đang suy nghĩ, một cước đã tới, đánh cho Trầm Côn đầu óc biến ảo khôn lường, dường như mất đi ý thức.

...

Thời gian từ từ trôi qua, đệ tử Lăng Vân tông thủ ở ngoài động chỉ nghe thấy bên trong truyền ra các tiếng động kỳ quái, binh, binh, đây chắc là tay đấm chân đá. Xèo xòe, đây chắc là que hàn, còn có rắc rắc, dường như là Phân kinh thác cốt thủ...

- Gần một thời thần mà tên Trầm Côn này còn chưa chịu mở miệng, quả là có khí phách!

- Tam vị hộ pháp rốt cục là muốn hỏi gì mà tới mức phải dùng những loại cực hình này nhỉ?

- Ai mà biết được? Chúng ta canh chừng cho tốt là được rồi. Ài, giờ tý rồi, thật đúng là muốn ngủ một giấc.

Trong lúc đám đệ tử đang nói chuyện, một đám mây đen che phủ mặt trăng, nửa đêm giờ tý và ngày mới cũng nhau đến. Mà trong sơn động, Trầm Côn đã bị tra tấn tới mức thê thảm, hắn bị treo xiêu vẹo trên dụng cụ tra tấn, nhấc môi muốn nói, nhưng máu so với thanh âm còn nhanh hơn...

- Hàn hộ pháp, tên tiểu tử này chịu không nổi rồi, còn đánh nữa không?

Chung hộ pháp đánh đến mềm nhũn chân tay, nhỏ giọng hỏi.

- Đánh!

Hàn hộ pháp hung ác nói:

Cho hắn hai tờ Hộ thân phù, đảm bảm hắn không chết. Sau đó ngươi ra tay thật ác cho ta, đánh gẫy một chân, móc một mắt, tùy ngươi!

- Các lão huynh, các ngươi có cần đến mức đó không? Ta thật sự không biết!

Trầm Côn uể oải ngẩng đầu, thương thế trên người hắn là thứ yếu, quan trọng nhất chính là sau hai giờ bị tra tấn, trạng thái tinh thần cũng sắp chịu không nổi rồi!

Nhưng, ngày mới cũng tới rồi, hắn đã lén lút khởi động Linh tự chân ngôn, hỏi:

- Vương lão huynh, có cách nào để thoát ra được không? Nếu còn tiếp tục, ta nói không chừng xe đem ngươi nói ra đó.

Vương Kiêu mười mấy giây không nói gì.

- Rất khó!

Lần đầu giọng nói của hắn xuất hiện sự thiếu tự tin:

- Trong sơn động có ba tên Lục Nguyên trung đoạn, ngoài sơn động còn có bốn tên Hoàng Nguyên vũ tông, mười hai tên Bạch Nguyên vũ tông, lại thêm hơn ba mươi tên Vũ Linh. Cho dù ngươi thoát khỏi gông cùm, cũng không thể dưới sự bao vây của nhiều cường giả như vậy mà giết ra!

Hắn im lặng trong chốc lát:

- Nếu nhất định muốn một biện pháp, vậy chỉ có...

Vương Kiêu thở dài một tiếng:

- Được rồi, vốn không muốn đem công phu hao tổn dương đức này cho ngươi, nhưng không dạy cho ngươi cũng không được rồi.

- Công phu gì

Trầm Côn trong lòng chấn động.

- Đệ nhị trận trong Phù ma thất tuyệt trận, Liệp nguyên sát!

Vương Kiêu ngữ khí trầm trọng:

- Trầm Côn, Liệp nguyên sát trận này ác độc vô cùng, ngươi nếu dùng nó, nhẹ thì hao tổn dương thọ, năng thì lập tức nhận lấy sự trừng phạt của thiên địa! Hơn nữa với thực lực bây giờ của ngươi, cho dù ngươi dùng cũng chỉ nắm chắc hai phần là có thể làm được!

- Quản dương thọ chó má gì, trước tiên sống đã rồi nói!

Trầm Côn cục súc nhổ một ngụm nước bọt!

- Vậy được. Ngươi ghi nhớ đoạn khẩu quyết này, sau đó dùng huyết nhục làm bút, thân thể làm giấy, viết ra một đạo bản mệnh linh phù...

Vương Kiêu nặng nề nói ra một đoạn khẩu quyết, cuối cùng còn than:

- Trầm Côn, một khi sử dụng Liệp nguyên sát trận, ngươi liền đặt chân lên ma đạo không thể quay đầu, kết cục có thể so với ta còn thảm hơn. Thận trọng, thận trọng đấy!

Vương Kiêu chưa từng có chần chừ như vậy, nếu như trong lúc khác, Trầm Côn cũng sẽ không dùng trận pháp này, nhưng hiện tại hắn còn lựa chọn nào khác sao?

- Vương lão huynh, tới đi!

Ngoài hiện thực, Chung hộ pháp nâng cằm Trầm Côn lên, đang muốn móc mắt hắn, nhưng mắt Trầm Côn bỗng nhiên mở to.

- Làm gì?

Chung hộ pháp kinh hãi phát hiện, con ngươi đen của Trầm Côn đã biến thành màu huyết hồng đoạt nhân tâm phách.

- Nhổ một ngụm máu, không được sao?

Trầm Côn cười hô hô một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi, rơi đúng vào ngực mình! Chung hộ pháp thở phào một hơi,nhưng sau đó, ngụm máu này từ ngực Trầm Côn từ từ lan ra, huyết lưu màu nhũ đỏ bạc tạo thành một đồ án của một con sói hung ác.

- Đây là...

Hàn hộ pháp ở bên nghỉ ngơi đột nhiên đứng lên, ả bỗng nghĩ tới một truyền thuyết xa xửa, điên cuồng hét lên:

- Liệp nguyên sát trận, ứng dụng ma đạo của Tinh hà thiên huyễn. Tinh hà thiên huyễn quả nhiên ở trong tay ngươi. Chung hộ pháp mau ra tay, đừng để hắn hoàn thành linh phù.

Chung hộ pháp nhất thời không có phản ứng. Một người vừa rồi còn mặc cho người khác dùng cực hình tra tấn, đột nhiên sử dụng thượng cổ thần công. Việc này ai nhìn thấy cũng phải chấn kinh vài giây.

Đúng vào lúc Chung hộ pháp chấn kinh, ở ngực Trầm Côn đã hiện ra một cái đầu sói hoàn chỉnh:

- Grao~~" Thương lang gầm nhẹ, lập tức, hai tay, trán, hai chân, còn có giữa lưng, tổng cộng bảy vị trí xuất hiện bảy đầu sói hung tàn dữ tợn.

Đầu sói này dường như còn sống, mắt đỏ ngầu chuyển động, hàm răng sắc nhọn ma sát, mơ hồ còn lộ ra nụ cười lạnh quỷ dị.

- Grao!

Trầm Côn không tự giác phát ra một tiếng sói gầm, bùm bùm, khóa trên thân hắn chia năm xẻ bảy, dụng cụ tra tấn nổ tan tành.

Lúc này, Chung hộ pháp cuối cùng cũng phản ứng lại, tay trái vung một cái, dao găm hướng vào ngực Trầm Côn.

- Không thể công kích cận thân!

Hàn hộ pháp kinh hãi hét lớn.

Thế nhưng đã quá muộn rồi, chỉ thấy khi dao găm đâm tới trước ngực, đầu sói trước ngực Trầm Côn đột nhiên há to miệng, sinh động vươn cổ ra, một phát cắn dao găm của Chung hộ pháp, đến cả cổ tay hắn cũng nuốt vào trong mồm.

Phập!

Miệng sói cắn xé, tay trái của Chung hộ pháp đứt lìa, mà cánh tay rơi xuống lại biến thành một đạo quang mang màu lục, tiến vào trong thân thể Trầm Côn.

Một giây sau, Trầm Côn sướng khoái gào như điên, nồng độ linh khí trên người càng tăng thêm một tầng, không ngờ đạt tới đỉnh phong Hoàng Nguyên thượng đoạn!

- Thất thương lang hộ thân, giết một người nhất định hấp thu linh khí của người đó để sử dụng, giết nghìn vạn người, hút linh khí nghìn vạn người, lập địa thành ma...

Vương hộ pháp điều tức liệu thương ở xa nhìn thấy cảnh này, chấn kinh lẩm bẩm:

- Hàn hộ pháp, đây, đây là đệ nhị trận phù ma trong truyền thuyết sao?

*** Đừng lắm lời nữa.

Hàn hộ pháp tức giận mà chửi:

- Mau ra tay giúp đỡ, nếu không lão Chung sẽ bị hút thành xác khô! Nhớ, ngàn vạn lần không thể cận thân đánh với Trầm Côn, nếu không sẽ gặp phải đầu sói của hắn, đánh từ xa, đánh từ xa!

- Hàn hộ pháp này lại biết cái này nha!

Trầm Côn cười lạnh một tiếng, nhờ Liệp nguyên sát trận xuất hiện, tâm tính hắn cũng trở nên lạnh lùng hiếu sát, sau khi nuốt chửng tay trái của Chung hộ pháp, đầu sói ở tay trái vung lên, lại cắn nuốt tay phải của Chung hộ pháp. Nhưng giống như Vương Kiêu nói, Trầm Côn cùng chưa thể sử dụng toàn bộ lục lượng của Liệp nguyên sát trận, chỉ nuốt hai cánh tay, thân thể hắn đã sắp nổ tung rồi.

- Trầm Côn, nòng cốt của Liệp nguyên sát trận, chính là khi giết người, đồng thời cắt nuốt linh khí của kẻ đó. Ngươi hiện tại còn chưa nuốt được quá nhiều linh khí, mau chạy!

Thanh âm thúc giục của Vương Kiêu truyền tới.

Trầm Côn hơi gật đầu, xông ra khỏi động huyệt.

Lăng Vân tông đệ tử ở bên ngoài sớm đã nghe thấy tiếng kêu thảm, đã bố trí mai phục trùng trùng ở cửa động.

Trầm Côn vừa mới đi ra, hai thanh trường kiếm đã tới trước mặt hắn.

Mà Trầm Côn một tay nắm lấy mũi kiếm, đầu sói động một cái...

Cực kỳ quỷ dị chính là, hai tên Bạch Nguyên vũ tông bị Trầm Côn nuốt vào người, lập tức chuyển thành linh khí của Trầm Côn, khiến nồng độ linh khí của hắn lại tiến thêm một tầng, dường như sắp đột phá Hoàng Nguyên đỉnh phong rồi.

- Đột phá thăng cấp?

Trầm Côn ngẩn ra, lập tức cuồng hỉ trong lòng, Liệp nguyên sát trận quả nhiên lợi hại, bần tăng nếu như giết thêm nhiều người, không phải có thể tăng cấp lên Lục Nguyên hạ đoạn sao?

Nghĩ như vậy, sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong lòng Trầm Côn càng lúc càng tăng, lý trí cũng càng lúc càng ít. Cuối cùng, hắn dứt khoát dừng bước, tung chiêu giết chết đệ tử Lăng Vân tông. Thi thể ngã dưới chân hắn lập tức bị hút vào thể nội chuyển hóa thành linh khí. Mà Trầm Côn cũng đã không còn ý thức, tiến vào trạng thái ma hóa hoàn toàn.

- Ài. Vẫn nhập ma rồi!

Vương Kiêu buồn bã thở dài!

Liệp nguyên sát trận này sở dĩ là công pháp ma đạo, thứ nhất là do nó dùng để luyện công khi giết người, chuyên môn hấp thu linh khí của người bị giết, giết một người giống như đoạt đi linh khí của đối phương, độc ác vô cùng.

Thứ hai, cũng chính bởi vì nó ảnh hưởng đến tâm tính của người sử dụng, giết người liền có thể dễ dàng thăng cấp, đỡ tốn vài chục năm tu luyện, đây là dụ hoặc cỡ nào. Dưới sự dẫn dụ của loại tâm tính này, người sử dụng rất dễ ma hóa, biến thành một con quái vật chỉ biết giết người!

Cho dù là Vương Kiêu ở thời kỳ đỉnh phong, cũng không thể hoàn toàn khống chế loại tâm tính ma hóa này, không dám tuỳ tiện dùng Liệp nguyên sát trận.

Nhưng hôm nay... Ài, mặt dù nói không dùng không được, nhưng Trầm Côn cuối cùng cũng ma hóa rồi! Nên làm thế nào đây?

Nhất thời, Vương Kiêu cũng không có chủ ý gì.

Lúc này, Hàn Vương hai đại hộ pháp đã đuổi theo ra, bọn chung biết sự lợi hại của Liệp nguyên sát trận, lập tức tổ chức tấn công Trầm Côn từ xa, Bạch Nguyên vũ tông trở xuống dùng các loại cung tiễn đánh từ xa, mà đạt tới Hoàng Nguyên trở lên liền dùng sóng xung kích Hoàng Nguyên, từ xa đánh vào chỗ yếu hại của Trầm Côn.

Mà Hàn, Vương hai người lại là Lục Nguyên vũ tông, dễ dàng sử dụng đặc trưng võ học của Lục Nguyên - Lục Nguyên kiếp!

Nếu nói sóng xung kích Hoàng Nguyên là đánh từ xa bình thường, có một loại hỏa cầu giống trong ma pháp chỉ có thể công kích một điểm, một đường. Lục Nguyên kiếp chính là tấn công trong phạm vi rộng, giống như tường lửa đánh ra một mảng lớn.

Chỉ thấy Hàn hộ pháp bay lên lưng chừng trời, hay tai lật một cái, một quả cầu ánh sáng màu lục từ trên trời rơi xuống, bắn lên trên mặt đất, vết thương trên người Trầm Côn cũng liên tục xuất hiện.

- Grao...

Trầm Côn trong trạng thái vô ý thức phát ra tiếng gào chói tai, trong cái đầu hung bạo kia của hắn chỉ còn xót lại một ý nghĩ, đám gia hỏa các ngươi, tránh cái gì? Để ta ăn các ngươi, ăn sạch các ngươi!

Hắn không đếm xỉa đến việc trúng vài đòn nghiêm trọng, xông vào trong trận địa cung tên của đệ tử Lăng Vân tông, một phát một tên, ăn một lúc mười ba mười bốn tên đệ tự, sau đó hắn ngưỡng thiên cuồng tiếu, hài lòng giống như một thằng điên dính máu, một ác ma khát máu.

Sau mười mấy phút, đệ tử Lăng Vân tông đã sắp bị diệt tuyệt rồi, đều biến thành linh khí trong người Trầm Côn, nhưng Trầm Côn cũng không chịu nổi rồi, loạng choạng như sắp ngã.

- Đáng chết, rốt cục cũng kết thúc rồi!

Hàn hộ pháp thở phào một hơi, gọi:

- Vương hộ pháp, ngươi chiếu cố Chung hộ pháp tới Tân Nguyệt thành, mau tìm thuốc liệu thương cho hắn, ta đi đánh cho Trầm Côn một đòn cuối cùng!

- Được!

Vương hộ pháp mang theo Chung hộ pháp đã hôn mê đi xa, Hàn hồ pháp cũng bay lên trời một lần nữa, một đạo Lục Nguyên kiếp liền đánh ngã Trầm Côn.

- Xong rồi, vẫn không giết ra được!

Vương Kiêu bất đắc dĩ thở dài.

Đúng lúc này!

Thân thể Trầm Côn run lên kịch liệt, quang mang Hoàng Nguyên trên người hắn từ từ trở nên đậm hơn, trở thành màu lục nhạt.

Thăng cấp rồi?

Trầm Côn ăn một lúc linh khí của mây chục vũ giả, không ngờ đột phá Hoàng Nguyên thượng đoạn, trở thành cường giả Lục Nguyên hạ đoạn.

Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?t=69487)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK