Tô Nhất Minh nghĩ thầm [Trầm phu nhân, đa tạ ngươi đã mở ra Phù Đồ tháp, ta mới có cơ hội trước mặt tam đại gia tộc làm nhục Trầm Côn!]
[ Sau ngày hôm này, danh dự của Trầm Côn nhất định sẽ mất hết, vậy thì hôn ước của hắn và tiểu thư Công Tôn Y … cũng không còn tồn tại nữa!]
Nghĩ tới Công Tôn Y, khóe miệng Tô Nhất Minh nhếch lên…
Nhưng mà Công Tôn Y ngồi ở một bàn khác, lại đang nhíu mày.
- Quá vô lý!
Tiểu nha hoàn bên người nàng nói:
- Tiểu thư, Tô Nhất Minh nhục mạ Trầm Côn ở đây, cũng là mắng chửi người đó! Người dù sao cũng là vị hôn thê của Trầm Côn, ngồi dưới huyết thư đáng sỉ nhục này thật là mắc cỡ!
- Với suy nghĩ của Tô Nhất Minh, hắn sẽ không nghĩ tới điều này!
Công Tôn Y lại không có ý trách cứ.
- Vậy cũng không thể để như vậy được, để ta hảo hảo dạy dỗ hắn một trận nhé!
Tiểu nha hoàn hung hăng trừng mắt liếc Tô Nhất Minh:
- Đúng rồi tiểu thư, sau ngày hôm nay, tam đại gia tộc đều thấy được sự vô năng của Trầm Côn, vậy hôn ước của người và hắn có thể giải trừ không?
- Cái này còn phải xem ý tứ của phụ thân!
Công Tôn Y dường như có suy nghĩ gì, không chú tâm cho lắm.
Từ một phút trước, nàng thản nhiên nhìn sơn đạo phía bắc, một con đường nhỏ bị tuyết che kín, không ai chú ý tới.
- Tiểu thư, người nhìn gì vậy?
Tiểu nha hoàn tò mò.
- Năm mươi bốn, năm mươi ba, năm mươi hai…
Công Tôn Y không trả lời, nàng khép đôi mắt đẹp, đếm ngược thời gian.
- Ba mươi hai, ba mươi mốt, ba mươi…
- Tám…
Khi Công Tôn Y đếm đến ba, trên con đường nhỏ xuất hiện một cái đầu bóng lưỡng, Trầm Côn cười hì hì đi tới!
- Không ngờ lại sai ba giây?
Công Tôn Y thu hồi ánh mắt:
- Trầm Côn, ngắn ngủn chỉ nửa tháng không thấy, ngươi có thể làm cho vũ hồn của ta cảm ứng sai ba giây….Hơ, ngươi ngày càng mạnh, mạnh mẽ vượt qua sự tỏa định của vũ hồn của ta!
- Tiểu thư?
Tiểu nha hoàn nghiêng đầu tò mò.
- Ta nói là ta nên cố gắng!
Công Tôn Y dường như đang nói với bản than:
- Thiên phú của phụ thân đã đến cực hạn, không thể tiến bộ them… Vì mục đích phục hưng địa vị hoàng kim của gia tộc Công Tôn, ta ít nhất cũng phải đứng trên đỉnh của Tân Nguyệt thành, vượt qua anh em Trầm gia!
Nha đầu này vẫn tự trách như vậy!
Đi tới dưới chân phù đồ tháp, Trầm Côn liếc mắt một cái liền thấy Công Tôn Y đang tự nói một mình.
Không có biện pháp nào, nha đầu này khí chất rất đặc biệt, bất kể ở đâu đều là tiêu điểm của mọi người.
Ngay cả nhưng người khác…
- Ai ui, các vị lão huynh, ăn tết vui vẻ, ăn tết vui vẻ!
Trầm Côn cười hì hì chúc tết. Nói cho cùng thì ở đây chỉ có khí thế của Công Tôn Y là có thể trấn áp được Trầm Côn!
- Trầm Côn, ngươi rốt cuộc đã tới!
Tô Nhất Minh mỉm cười đứng lên, giơ cao chén rượu:
- Tính cả Trầm Côn, thành viên của tam đại gia tộc trọng yếu đã có mặt đầy đủ, ta đại biểu cho cha ta, đốc quân Tân Nguyệt đại tướng Tô An Chi, cung kính một ly!
Bốp!
Uống hết chén rượu, Tô Nhất Minh ném mạnh làm chén rượu vỡ vụn, rồi giống như tướng quân xuất chinh đi vào Phù Đồ tháp:
- Tam đại gia tộc, mỗi nhà hai đại biểu cùng ta vào yết kiến quận chúa, những người khác ở bên ngoài!
- Rõ!
Bởi vì đây là hội nghị quân sự, mọi người cùng làm theo nghi thức quân đội, ôm quyền chỉnh tề trả lời.
Một luồng sát khí đáng kính đập vào mặt!
- Tô gia, Tô Nhất Minh, Tô Phi phụng mệnh tiến vào Phù Đồ tháp!
- Đội bảo vệ Tân Nguyệt thành, Hà Sơn, Mã Quốc phụng mệnh tiến vào Phù Đồ tháp!
- Công Tôn gia, Công Tôn Viễn, Công Tôn Y phụng mệnh tiến vào Phù Đồ tháp!
Tô Phi đi đến cùng Trầm Côn đi vào, Công Tôn Y cũng đi vào cùng phụ than của nàng, hai tướng lĩnh quân đội cũng xúc động tiến vào!
- Tôn trưởng lão, Trầm gia của chúng ta thì ai đi?
Trầm Côn đưa mắt nhìn Trầm phu nhân, cố tình nói chuyện cùng với Tôn trưởng lão bên cạnh bà ta.
- Gia chủ bế quan, nhị thiếu gia dưỡng thương, tất nhiên là phu nhân và đại thiếu gia đi!
Tôn trưởng lao cúi đầu.
- Ta thì miễn đi!
Trầm Phu nhân hai mắt lãnh đạm;
- Trầm Côn, ngươi không phải tự xưng là người thừa kế thứ nhất của Trầm gia sao? Người thừa kế có trách nhiệm của người thừa kế, nay ngươi một mình đại biểu cho Trầm gia đi, nếu mà gây sai lầm gì thì gia pháp vô tình!
- Ai ui, vậy thì nghe Trầm phu nhân đi! Đi thì đi, ta mà kiếm ra tiền ta sẽ không chia cho bà đâu!
Trầm Côn quay đầu đi vào Phù Đồ tháp.
Vẫn là đại sảnh tầng thứ nhất, bài vị tổ tiên Trầm gia treo đầy vách tường, Triệu Lạc Trần ngồi ở vị trí giữa, một văn một võ hai đại cao thủ đứng phục vụ ở hai bên.
Võ tướng là Triệu Thương đã sớm gặp qua, văn nhân có ba sợi râu dài là Tân Nguyệt đốc quân đại tướng Tô An Chi!
- Quỳ xuống!
- Tham kiến Bắc Địa quận chúa!
Triệu thương hét lớn một tiếng, tám người đi vào quỳ xuống chỉnh tề.
- Thú tôn phù hộ, Triệu Quân uy vũ!
Sau khi làm lễ, Triệu tướng quân bày bài vị Thú Tôn Lý Mục trong đại sảnh. Trong lòng mọi người đều cảm thấy nặng nề! Đây là truyền thống của quân đội, mỗi lần đại chiến, nhất định phải thờ Lý Mục! Anh linh Thú Tôn không tiêu tan, Đại Triệu Thiết Quân bất bại!
Nhưng mà từ khi đài thú tôn bị hủy đến nay, xem ra lễ tiết này có vài điểm châm chọc ý vị…
- Tất cả đứng lên đi!
Triệu Lạc Trần người mặc quân phục, quỳ một chân bên cạnh bài vị Thú Tôn, nghiêm nghị nói:
- Các vị đều là nhân vật phụ Vương tin tưởng, là cột trụ của Tân Nguyệt thành! Nên quận chúa sẽ không dấu diếm các ngươi… Đầu tháng chạp, đài Thú Tôn đã bị hủy!
- Đài Thú Tôn đã bị hủy?
Tô gia, phủ thành chủ và Trầm Côn đã biết tin này từ trước, không quá kinh ngach, chỉ có Công Tôn Viễn hoảng sợ, ngẩn người thất thanh kêu lên.
Rất lạ là, Công Tôn Y dù lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, cũng không sợ hãi, không buồn bực, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua phía Trầm Côn…
Trầm Côn vội vàng giả bộ làm ra bộ dạng kinh ngạc.
- Đúng vậy, đài Thú Tôn đã bị hủy! Các ngươi biết cũng được, không biết cũng được, hiện tại quận chúa có lệnh, việc đài Thú Tôn bị hủy là cơ mật cao nhất của Đại Triệu, các ngươi tiết lộ ra ngoài sẽ chu di tam tộc!
Triệu Lạc Trần nói một cách lạnh nhạt.
- Rõ!
Mọi người vội vàng cúi đầu.
- Tốt lắm!
Triệu Lạc Trần gật đầu:
- Các vị đều là người thong minh, quận chúa cũng không muốn nói nhiều lời…. Tô tướng quân, ngươi lập tức nói rõ tình huống!
- Dạ!
Tô An Chi tiếp nhận lệnh nói:
- Mùng ba tháng chạp đài thú tôn bị hủy! Mùng sáu tháng chạp Quỷ Ảnh Phi Tri tấn công Lan Vân Sơn, suýt nữa làm quận chúa bị thương! Mười hai tháng chạp, ngoài thành xuất hiện hai trăm con yêu thú, tấn công quân trông coi Tân Nguyệt thành, ba nghìn quân hoàn toàn bị giết…
Trầm Côn nghe thấy vậy da đầu cảm thấy tê dại.
[ Bần tăng biết là tình hình không ổn, nhưng không ngờ được là đến mức này!]
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu!
- Sau khi quân trông coi Tân Nguyệt thành tan tác, Bắc Địa Vương đã phái các quân đoàn phụ cận trợ giúp, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi ba đại quân đoàn đã liên tục chi viện cho Tân Nguyệt thành, hy sinh tám nghìn người, trọng thương vô số…
Ta An Chi thần sắc ngưng trọng:
- Nhưng mà yêu thú ngày càng nhiều! Qua ngày hôm qua, Tân Nguyệt thành chỉ còn lại có bốn ngàn tàn binh, trong khi đó yêu thú chỉ cách Tân Nguyệt Thành chưa đầy năm mươi dặm, ít nhất cũng có tám trăm con!
- Nghiêm trọng vậy sao?
Công Tôn Viễn thất thanh:
- Tô tướng quân, vậy hãy mau xin Bắc Địa Vương phái binh, chứ dựa vào quân đội của chúng ta như vậy, không thể ngăn được nhiều yêu thú đến thế!
- Nếu phụ vương ta có thể phái binh thì đã sớm phái rồi!
Triệu Lạc Trần trầm giọng:
- Yêu thú làm loạn không dứt, không chỉ có Tân Nguyệt Thành gặp nạn, vương đô Hàm Đan thành đã bị mấy vạn yêu thú vây khốn, phụ vương ta đã phải phái tinh binh đi bảo vệ Hàm Đan thành! Tân Nguyệt thành không thể có thêm viện binh!