Trần Bình An mở to hai mắt, nhìn thấy con dấu “Tĩnh Tâm Đắc Ý” kia đập trúng trán thiếu niên áo trắng, sau đó bắn ngược lại, đứng yên giữa không trung, cuối cùng giống như bị người ta giật dây kéo trở về. Có điều người kéo dây sức lực hơi yếu, con dấu chữ “Tĩnh” lắc lư giữa không trung, nhấp nhô lên xuống, tốc độ không nhanh.
Trần Bình An truy tìm quỹ tích của nó, thấy trên thanh kiếm gỗ hòe lơ lửng giữa mình và Lý Bảo Bình, có một cô gái nhỏ áo vàng cao chừng ngón út, nằm sấp bên dưới phi kiếm, tay chân ôm chặt lấy kiếm gỗ. Lúc này cô gái nhỏ áo vàng dáng vẻ hoạt bát đáng yêu kia vất vả bò dậy, đứng lên thân kiếm. Đầu óc của cô choáng váng, bước chân lảo đảo như người say, xem ra chuyến ngự kiếm bay lượn này không xem là tốt đẹp.
Con dấu chữ Tĩnh kia rơi vào trên kiếm gỗ, hơi nặng nề, ép cho chuôi kiếm vểnh lên. Cả người thiếu nữ áo vàng trượt về phía con dấu, luống cuống tay chân.
Trước đó Lý Bảo Bình cũng không phát giác được sự tồn tại của thiếu nữ áo vàng, lúc này nhìn thấy liền nổi lên hứng thú, lập tức chạy như bay đến, hai đầu gối hạ thấp, dùng hai tay đỡ hai đầu kiếm gỗ hòe, ở khoảng cách gần nhìn chăm chú vào người tí hon đang muốn trốn tránh kia. Thiếu nữ áo vàng ngẩn người, dường như bẩm sinh rất ngại ngùng, đưa tay che mặt, hai chân khép lại nhảy thẳng lên, sau khi rơi xuống thân hình lại chui vào kiếm gỗ hòe, biến mất không còn thấy.
Trần Bình An không rõ nội tình, cũng không muốn dây dưa với chuyện này, khàn giọng nhắc nhở:
- Bảo Bình, ném kiếm gỗ cho anh, em cất kỹ con dấu trước.
Lý Bảo Bình lập tức kìm nén lòng hiếu kỳ, biết việc khẩn cấp trước mắt là giải quyết tên họ Thôi kia, liền bắt lấy con dấu, khẽ quát một tiếng, gắng sức ném kiếm gỗ hòe về phía tiểu sư thúc.
Có điều tiểu cô nương không nắm chuẩn sức lực, kiếm gỗ hòe hơi lệch với vị trí đứng của Trần Bình An.
- Xoay lại!
Trần Bình An dặn Lý Bảo Bình một câu, mũi chân lập tức nhún một cái, sải bước về phía bên trái miệng giếng, giẫm lên thành giếng, chuẩn xác chụp lấy kiếm gỗ. Sau đó hắn tiếp tục bước nhanh tới trước, nhảy xuống đất, một kiếm đâm vào ngực thiếu niên áo trắng.
Ngay lúc này kiếm gỗ hòe trong tay Trần Bình An bỗng lộ ra nửa thân trên của thiếu nữ áo vàng, lã chã muốn khóc, đầy vẻ hối hận và áy náy, ra sức lắc đầu khoát tay với hắn, giống như muốn ngăn cản Trần Bình An giết người.
Nhưng Trần Bình An từ tiếp kiếm đến xuất kiếm cực kỳ quyết đoán, liền mạch lưu loát. Đợi đến khi thiếu nữ áo vàng hiện thân, mũi kiếm gỗ đã chống vào ngực thiếu niên áo trắng. Bởi vì quanh năm nung gốm nặn phôi, hắn khống chế sức lực có thể nói rất chuẩn xác. Cho dù có ý dừng tay, nhưng từ cơ năng vận chuyển trong cơ thể, bắp thịt cánh tay co dãn, cho đến quán tính lực lượng của kiếm gỗ, đều không cho phép hắn thay đổi kết cục.
Lão tú tài lưng đeo bọc hành lý bằng vải bông đột nhiên xuất hiện ngang trời:
- Còn may, còn may, đúng là thiếu chút nữa bị người khác tính kế rồi.
Theo sự xuất hiện của lão, Thôi Đông Sơn giống như bị người ta xách cổ kéo về phía sau, trong nháy mắt đứng vững. Mặc dù vẫn trong trạng thái ngất xỉu, nhưng lại đứng thẳng tắp giống như một cây thông xanh, thuận thế tránh khỏi một kiếm xuyên tim của Trần Bình An.
Trần Bình An nhanh chóng lui về phía sau, một tay cầm kiếm đặt ngang trước người, một tay bảo vệ Lý Bảo Bình phía sau.
Lão tú tài nhìn cách cầm kiếm của thiếu niên, cảm thấy mới lạ và trúc trắc, đại khái giống như tiều phu rừng núi cầm bút lông, nhìn thế nào cũng không phù hợp. Lão cảm khái nói:
- Là ngươi à.
Trần Bình An giống như lâm đại địch, không dám xem thường, nhẹ giọng nói:
- Bảo Bình, lát nữa có cơ hội em hãy bỏ chạy, không cần quan tâm đến anh.
Hắn phát hiện Lý Bảo Bình kéo kéo tay áo của mình nhiều lần, trong lòng ngạc nhiên, nghiêng người cúi đầu nhìn:
- Làm sao vậy?
Sắc mặt Lý Bảo Bình cứng đờ, giơ tay chỉ chỉ vào sau người Trần Bình An, há miệng giống như đang nói hai chữ: “Có quỷ.”
Hai mặt gặp địch?
Trong lòng Trần Bình An căng thẳng, đến lúc quay đầu nhìn lại ngớ người ra. Hắn chớp chớp mắt nhiều lần, sau khi xác định mình không nhìn lầm, mới quay lưng về phía lão tú tài và thiếu niên áo trắng. Hắn không dám nói rõ để tránh bị người ta nghe lén, làm hại vị thần tiên tỷ tỷ kia, nhưng lại thật sự gấp gáp, muốn nói lại thôi, giống như con kiến trên chảo nóng.
Lý Bảo Bình lén cầm tay áo của tiểu sư thúc, nhìn lão tú tài vẻ mặt ôn hòa, lại quay đầu nhìn nữ quỷ xuất thần nhập hóa kia.
Khác với nữ quỷ áo cưới lúc trước, người tối nay mang áo trắng giày trắng, tay cầm một... lá sen lớn trắng như tuyết? Lý Bảo Bình hơi nghi ngờ, nữ quỷ ở thế đạo bên ngoài đều xinh đẹp thoát tục như vậy sao? Nhớ năm xưa đại ca bị mình uy hiếp, bất đắc dĩ phải kể lại rất nhiều chuyện ma quỷ máu tươi đầm đìa. Trong đó mỹ nhân xương khô, yêu tinh quỷ quái hở một chút là mổ bụng ăn thịt người, dáng vẻ và hành vi đều cực kỳ kinh khủng đáng sợ.
Nào giống như vị trước mắt, còn xinh đẹp động lòng người hơn nữ quỷ áo cưới lúc trước.
Thân hình của nàng cao lớn nhưng vẫn thon thả, mái tóc đen bóng như thác nước từ phía sau lượn quanh đến trước ngực, dùng khăn tơ màu vàng cột lại, dáng vẻ rất nhã nhặn đoan trang.
Lý Bảo Bình chỉ cảm thấy cô gái trước mắt thật là vừa cao vừa đẹp, khiến cô bé rất hâm mộ. Tiểu cô nương lặng lẽ nhón chân lên, nhưng rất nhanh lại chán nản bỏ chân xuống.
Trong mắt cô gái cao lớn dường như chỉ có Trần Bình An, cười híp mắt nói:
- Lát nữa chúng ta phải đánh nhau với người khác. Không cần sợ lão già kia, chỉ biết một chút công phu chịu đòn mà thôi.
- Yên tâm, vị tỷ tỷ này không phải người xấu, là người của chúng ta.
Trần Bình An trước tiên an ủi Lý Bảo Bình bên cạnh, sau đó ngẩng đầu lên, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
- Chẳng phải cô đã nói không thể rời khỏi trấn nhỏ sao? Lỡ may bị thánh nhân các phương biết được thì phải làm sao?
Cô gái cao lớn rung cổ tay, lá sen trong tay khẽ lắc lư, giọng nói ôn hòa từ tốn, có một phong thái khiến người ta an lòng:
- Ngươi có biết một nơi gọi là động tiên Liên Hoa không?
Trần Bình An đột nhiên nhớ tới Ninh Diêu, gật đầu nói:
- Trước kia có người đã nói với ta, đó là nơi tổ sư Đạo giáo tiêu khiển. Mặc dù chỉ là một trong ba mươi sáu động tiên nhỏ, nhưng ngay cả lá sen nhỏ nhất ở đó cũng lớn hơn kinh thành Đại Ly chúng ta.
Cô gái cao lớn mỉm cười cười nói:
- Không khoa trương như vậy, giống như lá sen trong tay ta, nếu hiện ra chân tướng chỉ khoảng hơn mười dặm một chút. Đương nhiên lá sen lớn nhất ở đó chắc chắn to hơn kinh thành Đại Ly rất nhiều. Những lá sen này có thể che giấu thiên cơ, nói đơn giản là khiến cho thánh nhân tam giáo và tông sư các phái không thể phát hiện được hành động của ta.
Thấy Trần Bình An lộ vẻ nghi hoặc, nàng mỉm cười giải thích:
- Lần trước chúng ta gặp mặt, trong tay ta còn không có thứ đồ tốt này. Là Tề Tĩnh Xuân trước khi rời khỏi nhân gian đã đi một chuyến ra ngoài trời, tìm được Đạo Tổ, mặc cả một phen với lão già chết tiệt kia, mới kiếm được cái ô lá sen này cho ta. Còn như Tề Tĩnh Xuân đã bỏ ra cái gì, ta cũng không rõ. Dù sao chữ “Tĩnh” bản mệnh này đã phạm vào kiêng kị, trong Đạo giáo chính thống có rất nhiều người đã nảy sinh bất mãn với nó. Cho nên có thể khẳng định, chuyến đi đến động tiên Liên Hoa của Tề Tĩnh Xuân đã phải trả giá không nhỏ.
Nói đến đây, ánh mắt của cô gái cao lớn thoáng hiện vẻ ngơ ngẩn, trong lòng cũng bội phục vị môn sinh Nho gia kia.
Sau khi Tề Tĩnh Xuân từ ngoài trời trở về nhân gian, bọn họ đã có một cuộc trò chuyện cuối cùng.
- Chiếc lá sen này?
- Là ta đi một chuyến ra ngoài trời, hái xuống từ động tiên Liên Hoa kia. Nó có thể giúp cô rời khỏi nơi này, đồng thời sẽ không quấy nhiễu đại đạo trời đất, không cần lo lắng bị thánh nhân thăm hỏi.
- Đúng là chuyện tốt. Nhưng ngươi không sợ Trần Bình An có ta bên cạnh, sẽ trở nên không kiêng nể gì cả, cuối cùng biến thành loại người mà Tề Tĩnh Xuân ngươi không thích?
- Tâm tính của Trần Bình An thế nào, trong lòng Tề Tĩnh Xuân ta biết rõ, cho nên chưa từng lo lắng hắn sẽ ỷ thế hiếp người. Cho dù cô từ đầu đến cuối luôn bảo vệ bên cạnh hắn, Tề Tĩnh Xuân ta cũng không lo lắng.
- Ngươi coi trọng Trần Bình An như vậy sao?
- Cô nói xem, hắn là tiểu sư đệ của ta.
- Ngươi và Trần Bình An vai vế ngang nhau, sau đó ta nhận hắn làm chủ nhân, vậy hàm ý của Tề Tĩnh Xuân ngươi là gì?
- Ha ha, không dám!
Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng cô gái cao lớn khẽ thở dài.
Đáng tiếc trong trời đất đã thiếu đi một Tề Tĩnh Xuân.
Lý Bảo Bình không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên rụt rè nói chuyện:
- Tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp.
Cô gái cao lớn gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, đẹp hơn cô bé nhiều.
Chẳng những không hề khách khí, lời nói còn thương tổn người khác.
Lý Bảo Bình hơi ngớ người không biết phải nói gì. Trần Bình An lại đổ mồ hôi lạnh.
Sau lưng Trần Bình An cũng là một cuộc trùng phùng.
Lão tú tài trừng mắt nhìn Thôi Đông Sơn đã tỉnh táo. Thiếu niên cũng trừng mắt lại, nghĩ thầm ta đây tay trắng nên không sợ mất gì cả, còn sợ ông làm gì?
Lão tú tài trước tiên nhìn về cô gái cao lớn, thấy đối phương gật đầu ra hiệu không sao.
Lúc này lão mới nhìn sang Thôi Đông Sơn, thẹn quá hóa giận nói:
- Không phải Thôi Sàm ngươi rất thông minh sao? Vậy bây giờ hai ta diễn lại ván cờ là được. Ngươi có nghĩ tới không, vì sao ta lại đột nhiên mất đi khống chế với những văn tự kia, để ngươi có thể bóc ra khỏi thần hồn? Lại vừa khéo đánh ngang sức ngang tài với đạo ý ẩn chứa trong luồng kiếm khí kia, tiêu hao lẫn nhau gần như không còn, nhờ đó ngươi có thể xông ra khỏi đáy giếng, có cơ hội sử dụng sát chiêu với Trần Bình An? Ngươi có nghĩ tới không, đến cuối cùng ngươi có thể sẽ bị Trần Bình An dùng một quyền đánh chết, Trần Bình An cũng sẽ bị ngươi đánh trọng thương?
Sắc mặt Thôi Đông Sơn lúc sáng lúc tối, cuối cùng giống như giận dỗi bĩu môi, ra vẻ không quan tâm nói:
- Chẳng qua là thánh nhân của một nhánh Nho gia nào đó ra tay, có gì mà lạ. Ngay cả Tề Tĩnh Xuân cũng cam tâm tình nguyện đi vào ván cờ không thể phá giải kia, rơi vào cảnh bó tay chờ chết. Thôi Sàm ta bị tính kế một lần thì có sao.
Hắn càng nói càng tức giận, đưa tay chỉ vào lão tú tài:
- Lão già ông còn không biết xấu hổ nói những lời này? Tề Tĩnh Xuân được ông gởi gắm hi vọng nhất đã chết rồi, tên ngu ngốc Mã Chiêm tâm tính không kiên định nhất cũng chết rồi, còn có tên họ Tả kia, lại dứt khoát biến mất hoàn toàn. Thôi Sàm ta suy sụp đến mức này, suy cho cùng không phải là vì ông sao? Trên đời văn chương của ông viết được tốt nhất, dàn ý sâu nhất, cứu đời lâu nhất, được chưa? Á Thánh người ta, nghe kỹ, là Á Thánh, vị đứng ba ở Văn miếu, hắn khởi xướng “dân là quý, vua là nhẹ, xã tắc thứ hai”. Ông lại khăng khăng nói “trời, đất, vua, cha mẹ, thầy”. Á Thánh nói nhân tính vốn thiện, được lắm, ông lại nói nhân tính vốn ác. Ông nội nó chứ, Á Thánh có trêu chọc gì ông à?
Thôi Đông Sơn giận đến giậm chân, động tác theo thói quen này thực ra là truyền từ lão tú tài. Ngón tay của hắn gần như muốn chỉ vào mũi lão tú tài:
- Càng quá đáng là Á Thánh người ta tuổi tác không lớn hơn ông bao nhiêu, không chừng còn sống khỏe mạnh trên đời. Lão già ông sao cứ cố chấp như vậy? Nếu ông tìm Chí Thánh tiên sư hoặc Lễ Thánh lão gia để cãi nhau, biết đâu Á Thánh còn sẽ giúp ông. Nhưng ông lại cứ muốn đối chọi với Á Thánh, ta chịu thua!
Lão tú tài im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng lau nước bọt thiếu niên phun vào mặt lão.
Người trong nhà hục hặc đấu đá, nếu là nhà nhỏ cửa nhỏ, đóng cửa lại cãi nhau đến đỏ mặt cũng không tính là gì.
Nhưng nên biết, một vị Á Thánh, một vị Văn Thánh, trận “ba tư tranh đấu” này đã kinh động toàn bộ Nho môn và tất cả học cung thư viện, gây nên sóng to gió lớn. Hai đại thánh nhân, nhất là dưới tiền đề hai vị trí đầu tiên trong Văn miếu đã lâu không hiện thế, gần như có thể nói đã đại biểu cho cả Nho gia, là Nho gia đã lập ra quy củ cho thế giới Hạo Nhiên. Tuy nói chưa xuất hiện dấu hiệu tan rã, nhưng mấy kẻ hàng xóm sát vách nhìn một chút đầu mối có thể biết chiều hướng phát triển, thấy rõ vạn dặm, có thể không vui mừng sao?
Sau đó bên trong Nho gia xuất hiện một vụ đánh cuộc cực kỳ bí mật, người thất bại nguyện thua cuộc, tự nhốt mình trong Công Đức Lâm.
Lão tú tài thua, thế là đành ở đó chờ chết, mặc cho tượng thần của mình trong Văn miếu nhiều lần bị dời đi, cuối cùng tan xương nát thịt.
Nhưng đệ tử đắc ý nhất đi đến châu khác xa xôi, nỗ lực gánh vác thiên đạo, bỏ mình đạo tan. Lão tú tài vì muốn phá vỡ lời thề, buộc phải lập một ước định không ai ngờ với tất cả thánh nhân, chứ không chỉ là thánh nhân Nho gia. Dù sao nếu lời thề của thánh nhân có thể dễ dàng nuốt lời, vậy thế giới có quy củ nghiêm ngặt nhất này có lẽ đã sớm thay đổi hoàn toàn rồi.
Lão chủ động từ bỏ thân thể, từ bỏ rất nhiều thần thông của thánh nhân Nho giáo, chỉ dùng thần hồn đi lại trong trời đất.
Đợi đến khi Thôi Đông Sơn hai tay chống nạnh, cúi đầu thở hồng hộc, lão tú tài mới hỏi:
- Mắng xong chưa? Có phải nên đến phiên ta nói đạo lý rồi không?
Sau khi Thôi Đông Sơn dựa vào một ngụm oán khí nói thẳng suy nghĩ trong lòng, lại nhớ tới đủ loại sự tích của lão già này năm xưa, liền có phần chột dạ, không dám nói gì nữa.
Lão tú tài thở dài nói:
- Thuật đánh cờ của Tề Tĩnh Xuân là do ai dạy?
Thôi Đông Sơn lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực:
- Ta đây!
Lão tú tài mặt không cảm xúc, chậm rãi nói:
- Ta từng nói với tất cả các ngươi, khi nói đạo lý với người khác, cho dù là cãi nhau, thậm chí là tranh luận đại đạo, đều phải bình tĩnh ôn hòa.
Thôi Đông Sơn lập tức câm như hến, thấp giọng nói:
- Là ta... Tề Tĩnh Xuân hắn không có thiên phú đánh cờ, thua ta mấy lần thì không chịu đánh nữa.
Lão tú tài lại hỏi:
- Vậy thuật đánh cờ của ngươi là do ai dạy?
Thôi Đông Sơn không muốn nói ra đáp án. Lão tú tài ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Ta đây!
Thôi Đông Sơn một bụng uất ức, hận đến nghiến răng: “Lão già ông có hiểu thế nào là lấy mình làm gương không?”
Lão tú tài nói chậm lại:
- Lúc ngươi dạy Tề Tĩnh Xuân đánh cờ, so với ta thì kỹ năng đánh cờ của ai cao hơn?
Thôi Đông Sơn miễn cưỡng đáp:
- Ta không bằng ông.
Lão tú tài hỏi:
- Vậy ngươi có biết không, sau khi Tề Tĩnh Xuân học đánh cờ, rất nhanh đã thắng được ta?
Thôi Đông Sơn ngạc nhiên, lại không hoài nghi những lời này của lão tú tài.
Lão tú tài lại hỏi:
- Có biết Tề Tĩnh Xuân lén nói thế nào không? Hắn nói với ta: “Sư huynh thật sự rất thích đánh cờ, nhưng lòng hiếu thắng lại hơi nặng. Học trò không muốn lừa gạt lúc đánh cờ, nếu sư huynh thất bại dưới tay học trò, vậy sau này huynh ấy sẽ mất đi một chuyện cao hứng”.
Thôi Đông Sơn cứng cổ nói:
- Cho dù là vậy thì thế nào?
Lão tú tài thương xót cho bất hạnh của hắn, lại tức giận vì hắn không phấn đấu, bèn khiển trách:
- Ngươi là con vịt chết nói ngang. Trước giờ biết sai rất nhanh, nhận sai rất chậm! Còn như sửa đổi, hừ hừ!
Thôi Đông Sơn tức giận nói:
- Còn không phải do ông dạy ra sao!
Lão tú tài trừng mắt nhìn hắn, trầm mặc một lúc, tiếc nuối nói:
- Mã Chiêm phản bội, có lẽ càng khiến Tiểu Tề thất vọng hơn mưu đồ của Thôi Sàm ngươi.
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói:
- Ta không lạ gì loại người như Mã Chiêm, tâm cao hơn trời, mệnh bạc hơn giấy. Dù sao ta cũng là vì thời cơ đại đạo, vì hương hỏa văn mạch. Còn hắn thì sao? Lại vì một chút danh lợi phù phiếm như sơn chủ thư viện, chủ nhân học cung gì đó, bất chấp tình đồng môn, cam tâm làm quân cờ cho người khác, đúng là đáng chết. Lão già, năm xưa khi sắp chia tay, ông đã tặng cho Tề Tĩnh Xuân một câu: “Việc học không thể dừng, màu lục bắt nguồn từ màu lam, nhưng vượt trội hơn màu lam”. Câu này lưu truyền rộng rãi, ta biết được, nhưng ông đã tặng cho Mã Chiêm câu gì?
Lão tú tài hờ hững nói:
- Trời đất sinh quân tử, quân tử quản trời đất. Đáng tiếc.
Không biết là đáng tiếc cho câu này, hay là đáng tiếc cho Mã Chiêm.
Thôi Đông Sơn chế nhạo:
- Sau khi Mã Chiêm dẫn những đứa trẻ kia rời khỏi trấn nhỏ, đầu tiên là trò chuyện rất vui vẻ với một quân cờ của ta, đối xử khá chân thành, đã nhắc đến chuyện nên rời khỏi động tiên Ly Châu hay tiếp tục ở lại. Hắn và Tề Tĩnh Xuân đã tranh chấp một phen, cuối cùng Tề Tĩnh Xuân nói với hắn một câu rất kỳ quái, khiến hắn hơi sợ hãi. Câu nói đó là: “Quân tử lúc cần co thì co, lúc cần duỗi thì duỗi”. Sau khi Tề Tĩnh Xuân long trời lở đất khẳng khái chết đi, tên ngu ngốc Mã Chiêm này còn lòng mang tư tâm, theo đuổi giấc mơ phù phiếm làm sơn chủ thư viện. Đến lúc sắp chết hắn mới tỉnh ngộ, cuối cùng xác định khi đó ở trường học, Tề Tĩnh Xuân thực ra đã sớm biết hành vi của hắn, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi, vẫn hi vọng Mã Chiêm hắn có thể chiếu cố những đứa trẻ kia. Mã Chiêm đúng là nhận ra quá muộn, mấy lần chần chừ miễn cưỡng, cuối cùng hi vọng tan biến. Đó là lần duy nhất trong đời tâm huyết nam nhi của hắn dâng trào, trả giá bằng việc mất đi kiếp sau, đánh cho quân cờ kia của ta bị thương. Nhờ vậy mới khiến cho những đứa trẻ kia có thể trở về trấn nhỏ, cuối cùng dẫn tới nhiều chuyện như vậy...
Nói đến đoạn cuối, thiếu niên áo trắng càng lúc càng uể oải.
Lão tú tài thổn thức không thôi.
Rất nhiều người và chuyện ở động tiên Ly Châu, nhất là sáu mươi năm gần đây do Tề Tĩnh Xuân trấn giữ, thiên cơ càng bị ngăn cách chặt chẽ. Tề Tĩnh Xuân, lão Dương, cùng với một số nhân vật sau màn âm thầm ra tay, khiến cho động tiên nhỏ này trở nên khó bề phân biệt, biến số rất nhiều. Cho dù là lão tú tài cũng rất khó suy diễn được, không dám khẳng định chân tướng suy diễn ra chắc chắn là sự thật.
Giọng nói ôn hòa của cô gái cao lớn khẽ cất lên:
- Nói chuyện xong chưa?
Sắc mặt lão tú tài hơi khó coi, thở dài ngổn ngang. Khóe mắt liếc thấy cô gái kia đang nhìn về phía mình, lão đành phải miễn cưỡng lấy bọc hành lý sau lưng xuống, moi ra một trục cuốn, nhẹ nhàng tháo dây buộc.
Trần Bình An không hiểu chuyện gì.
Cô gái cao lớn đi đến bên cạnh hắn, cười nói:
- Lát nữa ngươi có thể xuất kiếm ba lần.
Nàng nheo mắt nhìn lên bầu trời ngoài lá sen, chậm rãi nói:
- Tiếp theo ta sẽ khôi phục chân thân, ngươi không cần lấy làm lạ.
Cuối cùng nàng giống như nhớ tới một chuyện, bèn xin lỗi:
- Đã quên nói hai chữ.
Trần Bình An ngẩng đầu lên.
Cô gái cao lớn ngưng cười, lễ độ cung kính nói:
- Chủ nhân.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2024 01:00
tết nhất, chúc fish và các bạn cùng mê Kiếm Lai năm mới bình bình an an nhé
06 Tháng hai, 2024 08:53
Chúc trans năm mới vv
03 Tháng hai, 2024 01:24
Ở cuối chương 2 có chú thích, đầu chương 11 có nói rõ hơn về câu này. Còn phần mềm convert dịch như thế nào là do dữ liệu vietphrase của người convert tự thêm vào. Cá nhân thì cảm thấy "việc đáng làm" quá chung chung, và từ "phải làm" thì mang hàm ý bắt buộc, không rõ ràng như câu gốc là "làm việc nhân nghĩa thì không nhường nhịn người khác".
01 Tháng hai, 2024 23:01
Cho mình hỏi tiến độ của bản dịch là bao lâu/chương ạ?
01 Tháng hai, 2024 10:28
Khi TBA chạy qua cái " miếu con cua" đầu trấn 4 chữ đầu tiên là:
Đương Nhân Bất Nhượng (bản dịch)
Việc đáng làm thì phải làm ( convert)
mình cũng mạnh dạn tra google, bản dịch để nguyên văn Đương Nhân Bất Nhượng ( ư sư), trích chương Vệ Linh Công- làm điều nhân thì dẫu là thầy mình cũng không từ.
Cá nhân mình cực thích câu Việc đáng làm thì phải làm của bản convert, không biết là phần mềm convert thẳng qua như vậy hay do bác supperman bên convert edit lại như vậy.
Mong các bác cho ý kiến thêm.
Mình gặp khó khăn quá cứ nhẩm câu việc đáng làm thì phải làm cũng giúp mọi việc rõ ràng hơn, không bị rối.
01 Tháng hai, 2024 10:21
Lạm bàn...
Mình từ bên bản convert qua đây, đợt này muốn sống chậm lại nên đọc lại bản dịch để nghiền ngẫm thì mới tới chương 2 đã có thứ hay ho lên xin các bác hỗ trợ rồi.
25 Tháng một, 2024 21:26
Uesz
19 Tháng một, 2024 21:04
cho mình hỏi khi nào bình an bắt đầu luyện kiếm vậy
16 Tháng một, 2024 20:30
tác giả rất giỏi giày vò người khác.Dịch giả xin đừng học theo
02 Tháng một, 2024 23:34
Haizz cố nhịn mấy tháng nữa quay lại
27 Tháng mười hai, 2023 12:57
cầu chương ạ
26 Tháng mười hai, 2023 06:26
truyện chưa ra hết, bên conv
ert đã làm dc rất nhiều rồi nhưng đọc bản dich xịn này thì mới thật ngấm.
23 Tháng mười hai, 2023 12:46
truyện này tổng cộng có bao nhiêu chương ạ ? lên mạng thấy có chổ để 16xx chương ?
18 Tháng mười hai, 2023 20:41
bạn đã đọc đến chương mới nhất. ngâm dc 6,7 chương đọc thích quá
18 Tháng mười hai, 2023 20:40
trả lời ngắn gọn là có mạnh lên.
14 Tháng mười hai, 2023 00:34
ụa là sao này TBA có mạnh lên ko ?, hay sẽ chỉ là một con người quâm tử vậy ta ?
09 Tháng mười hai, 2023 15:55
Mong bác quyết tâm cùng Kiếm Lai
09 Tháng mười hai, 2023 00:35
dm hay quá lại sắp đánh nhau.Tích mấy chương ra một phát bác ơi
11 Tháng mười một, 2023 03:09
hóa ra Lục Trầm là chủ mưu vụ núi Thái Binh à.
05 Tháng mười một, 2023 04:04
con trỉ khuê người hầu thằng tống gì đấy sau này ra sao, không ưa con này
31 Tháng mười, 2023 06:13
ra chậm quá đói thuốc đọc cover khó nuốt
28 Tháng mười, 2023 18:49
đáng giá hóng từng chương
28 Tháng mười, 2023 06:59
đọc mấy trăm chương vẫn không hiểu đại đạo là cái con *** gì
26 Tháng mười, 2023 23:22
vẫn đang gom chương từng ngày :))
10 Tháng mười, 2023 17:09
Ý kiến riêng cách viết này lổi thời giờ đọc nghe khó chịu đoạn giới thiệu nhân vật phụ nhiều nhân vật phụ nói cũng nhiều nhưng toàn nói nhãm ra vẻ ngầu xong sống dc là nhờ tg bận giới thiệu nv phụ khác ko rảnh cho nó tèo
BÌNH LUẬN FACEBOOK