Ngoài cửa đại điện Kim Hoa cung, trên mặt đất lát gạch đá ô vuông, một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại, tiểu thái giám đánh xe nhướng mày lên, khóe môi nở nụ cười lạnh, không kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh một chút, lên xe nhanh lên, đừng chần chừ, kẻ ngốc không đi còn chần chừ cái gì nữa, Hoàng Thượng cũng sẽ không thu hồi thánh chỉ, còn chờ cái gì chứ”.
Vân Tiếu bỗng xoay người, vừa nhấc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm lãnh lẽo khôn cùng, giống như đao phong lợi hại, xẹt qua gương mặt thái giám này, tiểu thái giám bị dọa đến nhảy dựng, rùng mình một cái, khó có thể tin nhìn chằm chằm hoàng hậu, lại chỉ thấy nàng đang cười .
Hoá ra là hoa mắt, tiểu thái giám lắc đầu một chút, không dám lớn tiếng thúc giục nữa.
Uyển Uyển giúp Vân Tiếu lên xe ngựa, Tú Tú cùng hai thái giám đứng ở cửa đại điện, hai mắt đẫm lệ mông lung, buồn rầu không thôi.
Vân Tiếu vén rèm nhẹ xua tay, nàng không phải không muốn mang các nàng đi, mà vì bọn họ vẫn là người trong cung, cùng nàng, vẫn có một khoảng cách với nhau.
Bên trong xe, Uyển Uyển trợn to mắt khó có thể tin chỉ chỉ phía đối diện, nơi đó có một người khó tin đang ngồi đó, Lưu Tinh, trên vai mang theo một bọc quần áo, nhìn qua thực buồn cười, thấy Uyển Uyển đang cười mình, tức giận đem bọc đồ ném vào trong tay Uyển Uyển, một bọc đồ rất nặng.
Uyển Uyển nhướng mày, đang muốn ném lại cho hắn.
Vân Tiếu lạnh lùng liếc qua một cái, hai người thu liễm một ít, ngoan ngoãn ngồi yên, bên ngoài còn có thái giám đánh xe, bọn họ vẫn nên an phận chút đi, Thượng Quan Diệu kia chắc gì sẽ bỏ qua cho các nàng, cho nên…? Ánh mắt Vân Tiếu lóe lên, khoé môi ẩn hiện một nụ cười nhạt nhẽo.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Kim Hoa cung, một đường ra chạy ra bên ngoài.
Bên trong tẩm cung Cảnh Phúc cung, Thượng Quan Diệu cởi ra long bào lộng lẫy, chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng bạc, lười nhác nằm trên giường lớn, nhưng nơi khóe mắt lại để lộ ra tia nhìn sắc bén, khóe môi mang sát khí âm ngao.
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ, tiếng nói thật cẩn thận vang lên.
“Hoàng Thượng, Tống đại nhân cầu kiến”.
“Ừ, để cho hắn vào đi”.
Giọng nói trầm thấp, Tiểu Đình Tử nhanh chóng lui ra ngoài, một bóng người cao lớn rất nhanh đi vào tẩm cung, cung kính qùy gối hành lễ, chậm rãi mở miệng: “Hoàng Thượng triệu thần có chuyện?”
Người trên giường kia cũng không động đậy chút nào, giọng nói u ám rét lạnh vang lên
“Hoàng hậu bị phế, hiện tại đang trên đường xuất cung, ngươi nói trẫm nên làm như thế nào đây?”
Tống Uyên ngẩn ra, trợn to mắt nhìn người trên giường, Hoàng Thượng mở mắt, lộ ra ngũ quan tuấn dật tôn quý khí phách, nhưng trong đó lại ẩn chứa thị huyết ác độc, giờ phút này vẫn không nhúc nhích chờ Tống Uyên đáp lại, Tống Uyên sao lại không biết lời này có ý gì?
Nhưng hoàng hậu chỉ là một con ngốc, xuống tay với một con ngốc, có phải là quá tàn nhẫn hay không? Vân vương gia đã rời kinh đi Phong Nha Quan, hiện tại đối với Hoàng Thượng cũng không tạo thành uy hiếp gì, về phần con ngốc kia, phế thì cũng phế rồi, thả nàng một con đường sống không được sao?
Nhưng dường như Hoàng Thượng lại không nghĩ như vậy, Tống Uyên trong lòng có chút nặng nề, nói thật ra, muốn hắn ra tay, hình như có chút khó xử?
Nhưng Hoàng Thượng còn đang chờ hắn đáp lời? Tống Uyên thử mở miệng.
“Thần cũng nghĩ như vậy…”
“Ừ, đi làm đi, trẫm chờ tin tức của ngươi, ” Vẻ mặt Tống Uyên u ám, quả nhiên là như suy nghĩ của hắn, làm sao bây giờ? Thật sự xuống tay với nàng ta sao? Nhưng nếu không hạ thủ thì không thể nào về bẩm báo được, có lẽ vẫn là hành sự tùy theo hoàn cảnh đi.
“Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh đi làm”.
Tống Uyên lui ra bên ngoài, vòng qua bình phong, người còn chưa rời khỏi tẩm cung, liền nghe được một câu thị huyết từ bên trong vang lên.
“Tống Uyên, nếu để cho trẫm biết ngươi có hai lòng…”
Vế phía sau không nói nữa, bước chân Tống Uyên như bị kìm lại, ôm quyền trả lời: “Thuộc hạ không dám”.
Nói xong rồi đi ra ngoài, xem ra hắn còn quá non, ngay cả một chút tâm tư đều không qua được mắt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng quả nhiên thực khôn khéo, hắn vốn nghĩ thả cho ngốc hậu một đường sống, nhưng lại bị Hoàng Thượng đoán trúng, ý câu cuối cùng Hoàng Thượng nói chính là cảnh cáo hắn, đừng có hai lòng, nếu không Tống Uyên hắn cũng không mong sống được.
Tống Uyên dẫn một đội thị vệ cưỡi ngựa theo đường Kim Hoa cung, nhắm thẳng cửa cung mà đuổi theo, hi vọng ở một chỗ thưa người đuổi kịp con ngốc kia.
Xe ngựa đi thẳng về phía Vân vương phủ, qua hai con phố, bị Tống Uyên đuổi kịp .
Thái giám đánh xe ngơ ngác kéo dây cương, khủng hoảng nhìn một đội thị vệ mặc thường phục trước mắt, không biết bọn họ muốn làm gì?
“Tống đại nhân, có chuyện gì hay sao?”
Tống Uyên cho thị vệ phía sau một ánh mắt, thị vệ kia mặt không chút thay đổi mở miệng: “Để ta đưa hoàng hậu về Vân vương phủ”.
“Vâng”. Tiểu thái giám kinh ngạc khó hiểu, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, một thái giám khác cũng theo sát xuống xe ngựa, thị vệ kia bay lên không, từ trên lưng ngựa nhảy lên, thẳng tắp rơi xuống trên xe ngựa, khiến xe ngựa lắc lư một cái.
Nhưng bên trong xe một tiếng vang đều không có, Tống Uyên kinh ngạc nhíu mày, bất an dần lan trong lòng, nhanh chóng giục ngựa tiến lên, lấy vỏ kiếm trong tay nhấc màn xe lên, bên trong toa xe trống trơn, không hề có một ai, vẻ mặt Tống Uyên đại biến, xoay người giận tái mặt, quát lạnh.
“Người đâu? Vì sao một người cũng không có, hai nữ tử yếu ớt tự nhiên biến mất được sao?”
Hai tiểu thái giám lái xe nghe xong lời nói của Tống đại nhân, có chút khó có thể tin, trong lòng run rẩy, nhanh chóng vọt tới sau toa xe, trong xe ngựa làm sao còn có người, tiểu thái giám kia sắc mặt trắng bệch, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: “Tống đại nhân, việc không liên quan chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân vẫn an phận điều khiển xe, đưa Hoàng Hậu về Vân vương phủ, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy”.
Tống Uyên nhíu mày, như có chút suy nghĩ nhìn tiểu thái giám, cuối cùng lại nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, có lẽ tất cả đều là ý trời, ông trời không muốn để con ngốc kia chết, hắn cần gì phải rối loạn, bình tĩnh vung tay lên mệnh lệnh: “Hồi cung”.
“Dạ, đại nhân”.
Tống Uyên dẫn một đám người quay về phía hoàng cung phục chỉ, hai tiểu thái giám kia sắc mặt trắng bệch đỡ nhau lên xe ngựa, lái xe đi theo sau Tống đại nhân về hoàng cung, không ngờ rằng đưa một người đi thôi mà cũng có thể biến mất không thấy như vậy, tiến cung lần này là phúc hay họa cũng chưa biết .
Một đội người chậm rãi rất nhanh biến mất trong bóng hoàng hôn, sắc trời đã tối, trên đường cái, bóng người di chuyển, một loạt đèn hoa lệ được sắp xếp đốt sáng lên, ánh sáng lần lượt thay đổi, giống như một phong cảnh hoa mỹ, những chiếc xe ngựa xa hoa chạy như nước chảy, hương rượu ngon, mùi son phấn, hoà vào nhau.
Ở một góc đường góc sáng sủa, bỗng nhiên có vài người đi ra .
Một thiếu niên mặc hoa y, gương mặt ngăm đen, ánh mắt như sao, tỏa sáng lấp lánh, lông mày đen rậm, làm nổi bật ngũ quan dương cương mà lập thể, môi phấn hồng câu lên lộ ra ý cười mê người, ‘ba’ một tiếng mở ra chiếc quạt, nhẹ nhàng phe phẩy, có một vẻ phong lưu phóng khoáng, thật sự là một thiếu niên phong lưu a.
Bên cạnh hắn có hai nam nhân cũng xuất sắc như vậy, một người vẻ mặt không chút thay đổi, một người vui cười gian trá, hai người một trái một phải theo sát thiếu niên, đi qua đầu đường ngõ nhỏ, đi thẳng về phía cửa thành.
Mà phía sau bọn họ có một nữ nhân nhăn nhó mất tự nhiên, nữ nhân này mặc một bộ quần áo vô cùng sang trọng quý giá, lụa Vân Nghê thượng đẳng, đường kéo cắt khéo léo, hợp với thân hình linh lung quyến rũ của nàng, xứng với tóc đen như mực, dùng dây tơ buộc lại, quyến rũ nói không nên lời, lông mày tựa như mây, ánh mắt quyến rũ trong trẻo, trên hai má điểm một tầng phấn nhạt, ửng đỏ phù hợp với quần áo màu hồng trên người, đẹp tựa như một ngọn lửa, một đám mây, nhưng nữ nhân này lại vô cùng bất an, một đường xiêu xiêu vẹo vẹo, đáng tiếc cho dáng vẻ tuyệt sắc kia.
Vân Tiếu nhịn không được dừng bước, quay lại, tự đắc dùng cây quạt, dùng quạt nâng cằm nàng lên, giọng nói thanh nhuận vang lên.
“Ngẩng đầu, ưỡn ngực, đi chậm, đúng, chính là như thế, sợ cái gì, đây chính là quần áo hoa mỹ mà ngươi muốn nhất cơ mà
“Chủ tử, có thể mặc quần áo như lúc trước hay không?”
Uyển Uyển không quen nâng mi, nói thật, khi nàng thấy bộ dáng mình từ trong gương đồng, nàng hoàn toàn ngây ngốc, thì ra khi nàng trang điểm tỉ mỉ, lại có thể xinh đẹp như mỹ nhân vậy, trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy cuộc đời này không uổng, cho dù có chết cũng nhắm mắt, nhưng đợi đến lúc mặc được một lúc, mới phát hiện, thì ra nàng không phù hợp với dáng vẻ như vậy, bởi vì cho tới bây giờ không có mặc quần áo tốt như vậy, nàng lo lắng sẽ làm bẩn quần áo này, sợ chỗ này hỏng rồi, chú ý này chú ý kia, mệt chết đi được, không bằng không mặc cho rồi, nhưng nói thật ra, nàng thích quần áo này, nhưng nó quá quý báu, nàng luyến tiếc mặc, nghĩ nó trân quý, khi nào cần thiết thì lại mặc
Ánh mắt Uyển Uyển lộ ra suy nghĩ của nàng, Vân Tiếu thở dài một hơi, lắc đầu.
“Về sau ngươi chỉ cần mặc quần áo xinh đẹp quý giá, hầu hạ ta cho tốt là được, đừng nghĩ đến quần áo kia, ta sẽ cho ngươi rất nhiều, nhiều đến mức ngươi mặc không hết, cho nên không cần phải cất kỹ nó”.
“Tiểu thư”.
Trong mắt Uyển Uyển dâng lên sương mù, Vân Tiếu gõ nàng một cái, nghiêm túc mở miệng: “Nhớ kỹ, từ nay về sau gọi ta là công tử, công tử, nhớ kỹ chưa? Nếu lại vi phạm, nghiêm trị một tháng không được nói”.
Điều này ba người nhớ kỹ trong lòng, ai có có thể chịu đựng không nói một tháng chứ.
“Công tử, ” Uyển Uyển gọi một tiếng, Vân Tiếu vừa lòng gật đầu: “Từ nay về sau ngươi là mỹ tỳ Tiểu Uyển của ta, Tô Tiểu Uyển, chỉ cần hầu hạ ta là được, việc khác không cần lo”.
“Dạ, công tử”.
Lúc này đây Uyển Uyển gật gật đầu, Vân Tiếu dùng cây quạt nâng mặt nàng lên, cười yếu ớt động lòng người: “Đây mới là tỳ nữ ngoan của gia, về sau cùng gia hưởng phúc đi”.
Dáng vẻ của một kẻ lưu manh mười phần, phía sau Lưu Tinh không nói gì nhìn trời, mà Kinh Vân lại nhấc áo dài lên, vẻ mặt chờ đợi mở miệng: “Công tử, hẳn là ngài nên đùa giỡn ta nha, đùa giỡn nàng làm gì?”
Ba một tiếng, trong nắng sớm giữa trời chiều, thanh âm này hết sức dễ nghe, Kinh Vân ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đêm rất sâu, trời đầy sao, trăng rằm sáng tỏ.
Vân Tiếu ngẩng đầu quét mắt qua bầu trời đầy sao, ẩn ẩn màu lam, đẹp tựa một bức tranh sơn dầu trên vải, nhớ đến tình hình tại Phong Nha Quan bây giờ, tâm nàng trầm xuống, làm sao còn có tâm đi quản việc khác.
“Lưu Tinh, Kinh Vân, chúng ta ra khỏi thành thôi, suốt đêm chạy đi, đợi khi ra khỏi thành, lại mua một xe ngựa, không quản ngày đêm tới Phong Nha Quan, nhất định không thể để phụ thân cùng ca ca gặp phải bất trắc gì”.
“Dạ ” Trong mắt Lưu Tinh cùng Kinh Vân lộ ra trầm trọng, đồng thời lên tiếng trả lời, Uyển Uyển cũng không nói tiếng nào, đoàn người đi thẳng đến cửa thành, cửa thành đã đóng, thủ thành đang tuần tra chung quanh.
Bốn người tìm một chỗ ít người, Lưu Tinh cùng Kinh Vân hai người, mỗi người ôm theo một người bay ra khỏi thành.
Ánh trăng vừa vặn chiếu xuống, bốn người giống như chim nhỏ thoát ra khỏi lồng sắt, trong lòng vô cùng thoải mái, dọc theo đường đi không ngừng thảo luận trên trời dưới biển, thừa lúc đêm tối đi về phía Phong Nha Quan….
Mà trong cung, Thượng Quan Diệu nhận được tin tức, vẻ mặt âm ngao hoài nghi nhìn chằm chằm Tống Uyên, mãi một lúc lâu không nói một câu, ánh mắt nhìn chăm chú.
Tống Uyên vẫn quỳ không nhúc nhích, sống lưng thẳng tắp, bình tĩnh mở miệng: “Hoàng Thượng, khi mà thần đuổi tới, trong xe ngựa một người cũng không có, nếu như Hoàng Thượng không tin thần, có thể cách chức của thần, cũng có thể triệu kiến thuộc hạ của thần”.
“Được rồi”.
Thượng Quan Diệu quát lạnh một tiếng, người không có, còn hỏi cái gì nữa, nhưng cũng hiểu được không phải Tống Uyên động tay động chân, Tống Uyên người này luôn luôn chính trực. Nếu như thật sự là hắn làm, ánh mắt tất nhiên không dám nhìn hắn trực tiếp như vậy, nhưng vừa rồi khi mình nhìn chằm chằm vào hắn ta, chỉ thấy ánh mắt của hắn ta thực trấn tĩnh, không có một chút khủng hoảng, cho nên lần này hắn không có nói dối.
Vậy thì là ai cướp con ngốc kia đi, Tây Môn Thược vẫn là người âm thầm, thực hiển nhiên Tây Môn Thược không phải người làm, bởi vì khi hắn đánh nhau với Thượng Quan Lâm và Tống Uyên đã bị thương, như vậy thích khách xuất hiện sau đó không thể là hắn ta được, vậy thì là ai đây, chẳng lẽ là người Vân Mặc an bài, cũng không có khả năng, xảy ra tình huống này, Vân Mặc cũng không biết, hay là người vẫn giấu mình bên cạnh con ngốc kia, còn có người hôm nay chữa bệnh cho mẫu hậu cũng lộ ra cổ quái, lại muốn hắn phế hậu, hơn nữa biết hắn cũng muốn phế hậu, người này là ai đây, Thượng Quan Diệu không hiểu ra sao, sắc mặt u ám, một câu cũng chưa nói.
Lúc này, Tiểu Đình Tử đi đến, cung kính mở miệng: “Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương đã tỉnh, nói muốn gặp Hoàng Thượng”.
Thượng Quan Diệu vừa nghe, tất cả nghi hoặc đều đè ép xuống đáy lòng, lúc này mẫu hậu là quan trọng nhất, hắn lập tức vẫy tay mệnh lệnh Tống Uyên đi xuống, còn mình thì dẫn theo vài tiểu thái giám đi về phía Trường Tín cung.
Thái Hậu quả nhiên đã tỉnh lại, ngồi dựa vào trên giường, Thục Viện nương nương cùng Hiền Phi nương nương ngồi bên cạnh, hai nữ nhân này hiếm thấy lại hòa bình với nhau như vậy, vẻ mặt đầy ý cười nói chuyện cùng Thái Hậu nương nương, trong tẩm cung thật hoà thuận vui vẻ, khi Thượng Quan Diệu đến liền thấy cảnh tượng như vậy, bỗng nhiên trong lòng mềm nhũn, lại có chút hối hận, vì sao lúc trước không để cho hai nữ nhân này hoài thai con nối dòng chứ, như vậy thì trong cung càng náo nhiệt thêm một chút rồi, nói không chừng mẫu hậu cũng sẽ vui vẻ hơn.
“Diệu nhi đã đến rồi”.
Thái Hậu phát hiện Thượng Quan Diệu đi vào, dường như đã sớm quên chuyện lúc trước, cười nhìn con, có điều nơi đáy mắt kia vẫn lộ ra đau xót, vừa mới nghe Hiền phi nương nương nói Hoàng Thượng vì bà mà đánh bao nhiêu ngự y, nhịn ăn bao nhiêu ngày đêm, lòng bà cũng trở nên mềm nhũn, liền tha thứ cho hắn, dù sao cũng là con của mình, vẫn là đứa con mà bà nâng niu trong bàn tay.
“Dạ, mẫu hậu”.
Thượng Quan Diệu đi tới, Diệp Ngọc Vân cùng Dạ Tố Tuyết lập tức đứng lên nhường vị trí để Hoàng Thượng ngồi xuống bên cạnh Thái Hậu, vươn tay nắm lấy tay Thái Hậu, dịu dàng mở miệng: “Mẫu hậu, nếu như trước kia nhi thần có làm gì không đúng, nhi thần xin lỗi mẫu hậu, mẫu hậu lấy thân thể làm trọng, trăm ngàn đừng dọa nhi thần”.
“Diệu nhi, mẫu hậu không có việc gì, con đừng lo lắng”.
Thái Hậu vươn tay kia sờ mái tóc đen của Hoàng Thượng, trong mắt lộ ra đau lòng cùng cưng chiều, nói thật ra, nếu thật sự chết, điều mà bà không yên lòng nhất chính là đứa con trai này, nó còn chưa có đững vững gót chân.
“Mẫu hậu không có việc gì là tốt rồi, ” Thượng Quan Diệu đáy lòng như có một khối đá lớn rơi xuống đất, nắm chặt tay mẫu hậu, biết bà không có việc gì là tốt rồi, về sau có làm gì tốt nhất là không cần trực tiếp xung đột với bà, Thượng Quan Diệu âm thầm cân nhắc, lúc này Thái Hậu quét mắt nhìn Diệp Ngọc Vân cùng Dạ Tố Tuyết, liếc một cái, phất phất tay.
“Các ngươi đi xuống đi, ta không còn sức lực nữa rồi, cùng Hoàng Thượng nói hai câu sẽ đi nghỉ ngơi”.
“Dạ, mẫu hậu, mẫu hậu an tâm tĩnh dưỡng, sau này thần thiếp sẽ lại tới thăm người”.
Diệp Ngọc Vân cùng Dạ Tố tuyết đi ra ngoài rồi, Thượng Quan Diệu thấy mẫu hậu muốn hỏi lại thôi, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn thái giám cùng cung nữ trong điện liếc mắt một cái, phất phất tay: “Đều lui xuống đi”.
“Dạ, Hoàng Thượng”.
Tất cả mọi người xoay người thật cẩn thận lui ra ngoài, trong tẩm cung to lớn, chỉ có hai người Thượng Quan Diệu cùng Thái Hậu, Thượng Quan Diệu lẳng lặng chờ, chỉ thấy Thái Hậu im lặng nhìn hắn, vươn tay sờ vào mặt hắn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chậm rãi lên tiếng: “Diệu nhi gầy đi rất nhiều”.
“Mẫu hậu, là lỗi của nhi thần, về sau nhi thần sẽ không chọc giận mẫu hậu nữa, mẫu hậu an tâm tĩnh dưỡng thân thể đi, ” Trong sâu thẳm con ngươi Thượng Quan Diệu đều là sự nhu hòa, khóe môi cười nhạt, Thái Hậu run lên, Diệu nhi quả thực là giống như trước vậy, đáng tiếc thật sự bọn họ không thể quay lại như lúc ban đầu được nữa, hiện tại mẫu tử chẳng qua chỉ là kiêng dè nhau, đều vẫn duy trì không vượt qua ranh giới kia, như vậy sớm muộn gì vẫn phải vượt qua Lôi Trì, đến lúc đó đau đớn kia vẫn tồn tại như cũ mà thôi.
“Diệu nhi à, ai gia nghe nói, người cứu tỉnh ai gia y thuật cao siêu, hắn là người phương nào?”
Thái Hậu nghe Dạ Tố Tuyết kể lại, tất cả mọi người đều thúc thủ vô sách, cuối cùng xuất hiện một thiếu niên, y thuật vô cùng cao siêu, rất nhanh đã cứu mình tỉnh lại, nếu vậy chứng bệnh kia của Diệu nhi, hẳn là hắn có thể cứu được?
“Hắn nói, hắn là Quỷ Thủ Phượng Quan”.
“Quỷ Thủ? Con nói người kia là là Quỷ Thủ?”
Thái Hậu kích động, một lần kích động, liền thở hổn hển, hơn nữa mấy ngày qua hôn mê, tinh thần còn chưa khôi phục, giờ phút này hiển nhiên là mệt mỏi, nhưng nghĩ đến bệnh của con trai, vẫn tiếp tục nắm chặt tay Thượng Quan Diệu: “Diệu nhi à, người này ai gia đã sớm biết, nghe nói là thần y, đến vô ảnh đi vô tung , y thuật rất cao. Ai gia vẫn luôn tìm hắn, muốn chữa khỏi bệnh kia cho Diệu Nhi”.
Thái Hậu mở miệng, Thượng Quan Diệu mới nhớ tới việc kia của chính mình, mấy ngày mệt nhọc, khiến cho hắn quên mất trên người mình còn có bệnh, giờ phút này nghĩ đến, Quỷ Thủ Phượng Quan kia quả thật có chút bản lĩnh, vì sao ngày đó không giữ hắn lại chữa bệnh cho mình.
Thượng Quan Diệu ảo não không thôi, Thái Hậu thấy vẻ mặt hắn không tốt, quan tâm hỏi: “Diệu nhi làm sao vậy?”
Nói xong liền ngáp một cái, mệt mỏi khẽ nhắm mắt lại, Thượng Quan Diệu lập tức đỡ bà nằm xuống, ôn hòa mở miệng: “Mẫu hậu yên tâm đi, nếu biết hắn, trẫm nhất định sẽ phái người đi tìm hắn trở về, trẫm không có việc gì , mẫu hậu đừng lo lắng”.
“Vậy là tốt rồi”.
Thái Hậu cuối cùng yên tâm một chút, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ say, vẻ mặt vẫn còn tái nhợt, hai bên tóc mai đen trước kia đã có vài sợi tóc bạc, mẫu hậu đã già rồi, Thượng Quan Diệu thở dài một tiếng, có lẽ lòng bà cũng đã quá mệt mỏi rồi.
“Người đâu”.
Tiểu Đình Tử dẫn theo vài cung nữ Trường Tín cung chạy vội vào.
“Hoàng Thượng” .
Thượng Quan Diệu liếc mắt nhìn một cung nữ của Trường Tín cung, lạnh lùng ra lệnh: “Hầu hạ tốt Thái Hậu nương nương”.
“Dạ, Hoàng Thượng”
Cung nữ nào dám nói thêm cái gì, cẩn trả lời. Thượng Quan Diệu dẫn theo Tiểu Đình Tử quay về Cảnh Phúc cung, không ngờ lúc này Thượng Quan Lâm lại tiến cung, đang ở ngoài cửa điện, vừa thấy Hoàng Thượng đến, khom người thỉnh an: “Thần đệ bái kiến hoàng huynh”.
Thượng Quan Diệu gật đầu, vừa đi vừa ôn hòa hỏi: “Thương thế của đệ thế nào rồi?”.
Thượng Quan Lâm đi theo sau Hoàng Thượng đi vào đại điện Cảnh Phúc cung, gật đầu: “Dạ, thương thế của thần đệ không có việc gì, xin hoàng huynh yên tâm”.
Kỳ thật đối với chuyện vào đêm đó, Thượng Quan Lâm cảm thấy thực kinh ngạc, nếu như Tây Môn Thược có sát tâm với hắn, hẳn là hắn đã phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hắn ta chẳng những không có sát tâm, mà hắn còn có một chút thất vọng đối với mình thực khó hiểu, khiến cho hắn ta trong nháy mắt phân tâm, mà hắn cùng Tống Uyên lại là hai kẻ tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, vậy mà lại thừa lúc hắn ta phân tâm, đánh cho hắn ta bị thương, nay nghĩ lại, hai người bọn họ thật sự là cũng không hơn bọn tiểu nhân là bao.
Thượng Quan Lâm tự nhận không phải là hiệp nghĩa chi sĩ, nhưng đối với phẩm hạnh của chính mình luôn luôn có chút kiêu ngạo, nhưng bắt đầu từ lúc nào mà hắn từng bước sa vào, dường như từ…? Ánh mắt không tự chủ được nhìn lên thân ảnh phía trước, từ khi nào Hoàng Thượng trở nên không giống với trước kia. Mới trước đây, người hắn yêu quý nhất chính là hoàng huynh này, bộ dạng tuyệt đẹp, so với nữ tử còn hơn, nhưng một chút khí son phấn đều không có, chẳng những người đẹp, tâm địa cũng thiện lương, có một trái tim nhân hậu, không ai biết hắn vì sao thề sống chết nguyện trung thành với thái tử, bởi vì mạng của hắn là do thái tử cứu, có một lần trong lúc vô tình hắn tránh ở hoa viên, nghe lén thái tử cùng hoàng hậu nói chuyện.
“Mẫu hậu, Diệu nhi thích Lâm”.
“Diệu nhi, khi hắn trưởng thành sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế của con, ” Giọng nói của Thái Hậu nương nương lúc ấy rất lạnh, hình như đang tức giận, có điều Diệu vẫn đang kiên trì quan điểm của chính mình “Nếu như Lâm thích ngôi vị hoàng đế của Diệu nhi, Diệu nhi để cho hắn làm hoàng đế”.
‘Ba’ một tiếng, là Thái Hậu tức giận đánh thái tử một cái tát, lúc đó tuy rằng hắn còn nhỏ, nhưng sự chấn động lúc ấy vẫn còn tới tận bây giờ, lồng ngực đều tràn đầy lo lắng, Diệu thật là ca ca tốt, mà hắn thực may mắn có một ca ca tốt như vậy.
Diệu sinh ra liền bị phong làm thái tử, trí tuệ tuyệt đỉnh, cho nên phụ hoàng đặc biệt sủng ái hắn, nhưng hoàng hậu nương nương hình như rất lãnh đạm với Diệu, nhưng từ lần đó về sau, hắn lại vẫn không hề có việc gì, vẫn còn sống cho đến lúc lớn lên, được phong làm thân vương, từ sau lần nghe thấy được lời nói của Diệu, hắn không hề còn ý nghĩ gì khác cả, ngôi vị hoàng đế vĩnh viễn không thể quan trọng hơn thân tình, huống chi đó là ngôi vị hoàng đế của Diệu, hắn không muốn, miễn là được lớn lên cùng Diệu.
Nhưng khi diệu mười ba tuổi, bị phụ hoàng đưa lên Thanh Phong sơn học nghệ, mười tám tuổi hồi kinh, gặp lại, dường như Diệu không còn giống như trước nữa, tuy rằng diện mạo hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, nhưng trong suy nghĩ của hắn không còn là con người khuynh quốc khuynh thành trong ấn tượng kia nữa. Hắn cho rằng phong tư của Diệu, đương thời có thể coi là đệ nhất, không ai có thể tuyệt sắc hơn hắn, nhưng hiện tại lại bình thường hơn nhiều, lòng của hắn dường như càng ngày càng hẹp, không thể sánh nổi với lúc trước.
Nhưng hắn vẫn kiên trì, bởi vì giữa trưa vào một ngày mùa hè kia, bóng dáng tuyệt sắc nho nhỏ kia, một câu thôi, thay đổi cả cuộc đời hắn.
Thượng Quan Lâm đang nhập thần, hoàng đế trên cao nhìn hắn thất thần, kỳ quái nhướng mày: “Lâm Vương sao vậy ?”
Thượng Quan Lâm chấn động, đúng vậy, chính là giọng nói này này, từ trước tới giờ Diệu thích nhất gọi hắn là Lâm, ôm hắn, cười như gió xuân nói.
“Lâm, chúng ta phải làm một đôi huynh đệ tốt nhất, nếu có một ngày đệ muốn thứ gì, chỉ cần nói với hoàng huynh, bất kể là đệ muốn cái gì, chỉ cần mở miệng, hoàng huynh đều đưa cho đệ”
Đây là Diệu của hắn, nhưng vì sao bây giờ hắn lại lạng lùng như vậy, lạnh như băng?
Thượng Quan Lâm nhận được ánh mắt nghi hoặc từ trên cao, giật mình hoàn hồn, làm sao còn như lúc trước, một giấc mộng cách xa ngàn dặm.
“Hoàng Thượng, thần đệ tiến cung có việc bẩm báo Hoàng Thượng”.
Thượng Quan Diệu nhớ tới chính sự, sắc mặt thật sự nghiêm cẩn, quanh thân đầy lãnh ý, Thượng Quan Diệu nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Phong Nha Quan đã xảy ra chuyện, thần đệ nhận được tin tức, nói Phong Nha Quan tràn ngập ôn dịch, hoàng huynh xem việc này nên xử lý ra sao?”
Thượng Quan Diệu ngẩn ra, ôn dịch, dĩ nhiên là ôn dịch, đã xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ mọi người ở Phong Nha Quan tránh không khỏi đi, chẳng lẽ đây là ông trời muốn diệt Đông Tần, là vì tội nghiệt của hắn sao?
Thượng Quan Lâm đợi lâu không nghe Hoàng Thượng nói gì, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy hoàng huynh lâm vào trầm tư, lông mi rủ xuống tạo thành cái bóng, dường như đang lâm vào hoang mang, đột nhiên mở mắt, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén, trầm giọng lạnh lùng nói.
“Điều động một đám ngự y trong cung do Lâm Vương dẫn dắt, tức khắc đi tới Phong Nha Quan, tra xem rốt cuộc ôn dịch này là sao, xem có thể khống chế đúng lúc được hay không. Mặt khác, lúc này chỉ sợ Tây Lương sẽ thừa cơ tấn công, trẫm mệnh lệnh Binh bộ lập tức điều binh mã từ phụ cận đi trợ giúp”.
Thượng Quan Diệu bình tĩnh ra lệnh, lúc này, hắn bất chấp Vân Mặc, hiện tại nhất định phải giữ được Phong Nha Quan, nếu không tứ quốc liền mất đi thế cân bằng, mà bọn họ liền thành một miếng thịt trên thớt, đến lúc đó chỉ có mặc cho người khác làm thịt, mà hắn sẽ trở thành người có tội với Đông Tần.
Hoàng Thượng mệnh lệnh, Thượng Quan Lâm liền chau mày lại, trong lồng ngực đau đớn.
Hoàng huynh lạnh lùng vô tình như thế, biết rõ Phong Nha Quan có ôn dịch, vậy mà mặt không đổi sắc muốn hắn mang ngự y đến Phong Nha Quan. Tuy rằng việc này hắn nghĩa bất dung từ, nhưng lệnh truyền từ trong miệng hắn ra, khiến hắn khó thở, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ kiên quyết ngăn cản hắn đi Phong Nha Quan.
Nhất định sẽ nghiêm túc nói, “Lâm, hoàng huynh chỉ có một đệ đệ là đệ thôi, sao có thể đệ mạo hiểm được” sau đó huynh đệ hai người tranh chấp một phen.
“Lâm Vương làm sao vậy?”Giọng nói nghi ngờ vang lên, Thượng Quan Lâm phục hồi tinh thần, lạnh nhạt cười khổ, sao lại nghĩ chuyện lúc trước chứ, cúi đầu đáp lời: “Thần đệ không có việc gì, thần đệ đang suy nghĩ giải quyết chuyện trước mắt như thế nào”.
“Nha, việc này không nên chậm trễ, lập tức đi làm đi”.
“Dạ, hoàng huynh, ” Thượng Quan Lâm ôm quyền chắp tay sau đó lui ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, dừng bước, quay đầu nhìn về phía cao kia: “Nghe nói Hoàng Thượng phế hoàng hậu, nếu như Vân Mặc biết?”
“Loại thời điểm này, hắn còn bận tâm chuyện của kinh thành sao? Còn không biết hắn có mất mạng chưa”.Trong lời nói Thượng Quan Diệu tràn ngập ác độc, phất phất tay, Thượng Quan Lâm lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Trên đại điện, ngũ quan tuấn dật kia, trong nháy mắt trở nên dữ tợn, hai mắt khép hờ, bắn ra ánh sáng sắc bén mà nguy hiểm .
Vừa rồi Lâm Vương xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thật sự là vì chuyện trước mắt sao? Hay là có chuyện khác.
Thượng Quan Diệu suy tư trong chốc lát, nhớ tới việc khác, ngẩng đầu hướng chỗ tối gọi một tiếng: “Minh Nguyệt, Minh Nhật”.
“Dạ, chủ tử” Hai người lắc mình quỳ gối trước đại điện, Thượng Quan Diệu đi đến, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Lập tức xuất cung, tra tìm xem Quỷ Thủ Phượng Quan hiện đang ở nơi nào cho trẫm, một khi tìm được hắn, dẫn hắn tới gặp trẫm”.
“Dạ, Hoàng Thượng”.
Minh Nguyệt cùng Minh Nhật hai người lĩnh mệnh xuất cung…
Trong cung dần yên ổn, sau khi ngốc hậu bị phế, hoàng đế dán hoàng bảng, người trong thiên hạ đều biết, Hoàng Thượng vì cứu Thái Hậu mà phế hậu, trong dân gian cũng có đủ các loại lời đồn, có may mắn, cũng có hoài nghi , thậm chí còn có người cho rằng Hoàng Thượng chính là bịt tai trộm chuông, tóm lại có rất nhiều cách nói.
Bệnh của Thái Hậu đã tốt hơn, cũng biết chuyện ngốc hậu bị phế, việc này kết cục đã định, không thể vãn hồi, cuối cùng cũng chỉ điềm tĩnh mà tiếp nhân.
Thượng Quan Lâm điều một đám ngự y từ Ngự Y Viện, lập tức chạy tới Phong Nha Quan.
Hoàng Thượng mệnh lệnh Binh bộ, từ thành trì phụ cận điều năm vạn binh mã, ở phạm vi bên ngoài chống đỡ quân Tây Lương xâm phạm.
Mọi việc đều đang được tiến hành…
~~~
Một tòa trang viên đẹp đẽ lộng lẫy, núi giả suối nước phân bố khắp nơi, mặt hồ yên ả, rường cột chạm trổ, hành lang dài ngọc thạch, thềm đá lát đá trắng, trước cửa là một hoa viên rộng lớn, đầy đủ các loài hoa cỏ, có một số loài hoa trái mùa nhưng vẫn nở rực rỡ, khoe màu đua sắc, ganh đua sắc đẹp, một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động cỏ cây, làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương bay khắp nơi.
Trong một gian phòng tắm rộng rãi, ở cửa là một chiếc bình phong làm từ hồng thạch, song song là một bức rèm che ngọc lưu ly, đi qua bình phong, trong sương mù lượn lờ, mơ hồ có thể thấy được một bể tắm bằng cẩm thạch xây thành hình trăng rằm, lúc này trong bể chứa đầy nước, trên mặt nước những đóa hoa xinh đẹp nổi bên trên, mùi thơm tràn ngập trong phòng tắm.
Hơi nước từ từ tán đi, thấy rõ ràng một người đang tựa vào bên cạnh bể, hai tay giãn ra khoát nhẹ lên thành bể.
Đây là một nam nhân, một nam nhân tuyệt sắc, làm cho người ta liếc mắt một cái liền không thể rời tầm mắt đi.
Ngũ quan lập thể tinh xảo tuyệt mỹ, bất luận nhìn từ góc độ nào da thịt trong suốt ôn nhuận, giống như tuyết đầu mùa, óng ánh sáng bóng. Hơi nước bốc lên, xuất hiện màu hồng nhợt nhạt, một đôi lông mày hẹp dài, chỉnh tề cẩn thận, giống như được cắt xén tỉ mì trên dung nhan như ngọc, lông mi thật dài, giống như cây quạt nhỏ, bao trùm một đôi mắt tuyệt đẹp, trên bờ môi mỏng là chiếc mũi kiêu ngạo, tiếng hít thở nhẹ nhàng, tràn khắp nơi hương mai…
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng khó mà phát hiện.
Người trong bể mở đôi mắt đen như hồ băng ngàn năm, khiếp hồn người, khiến cho người ta trong nháy mắt không thể hô hấp, mang theo sát khí lạnh lẽo thị huyết trí mạng, trong suốt lại thăm thẳm, như tu la yêu mị trong đêm tối lạnh lẽo. Bạc môi hé mở, tạo một độ cong gợi cảm, trong đó mang theo lạnh lẽo băng sương, trong vòng ba thước, người rảnh rỗi chớ lại gần, lại gần ắt sẽ chết.
Ngoài cửa, tiếng bước chân ngừng lại, tiếng nói cung kính vang lên: “Chủ tử, đã xảy ra chuyện”
Giọng nói độc ác thị huyết vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Trong phòng tắm, sương trắng bốc lên, một ánh sáng lóe lên, cả phòng rực rỡ. Đợi khi ánh sáng ấy biến mất chỉ thấy nam tử vốn dĩ ở trong nước kia, đã mặc vào chiếc áo tắm rộng thùng thình, mà bên trên dung nhan tinh xảo mê người kia đã thêm mặt nạ hình con bướm, chỉ lộ ra đôi mắt thâm sâu, sáng như ngọc lưu ly động lòng người, chỉ là trong đôi mắt ấy lạnh lẽo vô cùng.
“Thượng Quan Diệu phế hậu, đã dán hoàng bảng chiêu cáo thiên hạ”.
“Nàng đâu?” Tiếng nói trầm thấp mê ly, lại mang theo lạnh lẽo thấu xương nói không nên lời, như bảo đao ra khỏi vỏ.
Bùm một tiếng, có người quỳ xuống, theo đó là giọng nói: “Thuộc hạ đáng chết, đã để mất dấu nàng, vốn dĩ trong cung phái người đưa các nàng xuất cung , thuộc hạ vẫn ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, sau đó không biết tại sao Tống Uyên dẫn người đuổi theo, lại phát hiện bên trong xe ngựa trống rỗng, không thấy hoàng hậu cùng tỳ nữ của nàng đâu”.
Người trong nhà chậm rãi đi ra, tay áo phiêu phiêu, dưới ánh chiều tà hoàng hôn, như tiên lại như yêu, yêu mỵ vạn phần, đi một đoạn xa, mới lạnh lùng ném một câu: “Đứng lên đi”.
Người phía sau càng cung kính: “Tạ chủ tử”.
Người nọ vẫn không thèm quay đầu, ánh mắt nhìn về nơi phương xa, đôi mắt tối đen thăm thẳm như vực sâu, trong đôi mắt ấy như xuất hiện một tầng gợn sóng, dưới tia nắng hoàng hôn cuối cùng, xuất hiện một chút ấm áp, khóe môi không tự giác nở nụ cười.
Nàng là một tiểu nha đầu thông minh, làm sao có thể không đoán được động tác kế tiếp của Thượng Quan Diệu, chỉ sợ đã đi trước một bước, cho nên người của bọn họ đều không tìm thấy gì.
Chợt nghĩ đến tâm ý thoải mái của chính mình giờ phút này, bỗng nhiên có chút cảnh giác, bắt đầu từ khi nào mà nàng đã không tự giác tác động vào tâm tư của hắn. Ánh mắt thâm u mà xa xăm, nhìn chằm chằm bầu trời hoàng hôn.
Hình như là bắt đầu từ cái đêm nàng tức giận mắng hắn kia, hắn liền thích nhìn thấy nàng, không rõ là muốn ai đó lại mắng, hay là muốn gặp nàng.
Từ trước đến nay hắn vẫn chán ghét nữ nhân, có thể thản nhiên đối mặt một nữ nhân là điều hắn nằm mơ cũng thật không ngờ tới.
Mới trước đây, mẫu thân xinh đẹp tựa thiên tiên, giống như thần thánh không thể xâm phạm, ở trong cảm nhận của hắn, bà là người ở xa không thể chạm vào, bao nhiêu lần, hắn muốn bà tức giận mắng hắn, nhưng bà vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, băng lãnh như vậy, dường như khinh thường nói nhiều với hắn một câu, nhưng hắn vẫn như cũ không nề hà đi theo bà, bởi vì bà chính là mẫu thân của hắn, mẫu thân xinh đẹp của hắn, mặc dù bà lạnh lùng với hắn, hắn vẫn rất yêu bà.
Cho đến khi chuyện kia xảy ra…
Tim hắn thực đau, ngón tay thon dài ấn lên ngực, chỉ cần nghĩ tới người đó, tâm hắn liền đau như vỡ thành trăm ngàn mảnh, tê tâm liệt phế, hận không thể chết, nhưng hắn còn có chuyện chưa làm xong, chính là từ khi đó, hắn bắt đầu chán ghét nữ nhân, nữ nhân càng đẹp lại càng giống một đóa hoa có độc, không thể tới gần nó, đến gần thì chỉ có một đường chết, dù bà ta là mẫu thân của hắn cũng không ngoại lệ, cũng giống như vậy .
Hắn nghĩ đến nhập thần, ánh mắt lạnh lẽo, trở nên đỏ rực, hơi thở nặng nề.
Bỗng nhiên một chén rượu đưa tới, chén ngọc lưu ly, rượu ngon đỏ tươi, tản ra hương thơm thuần hậu.
Phía sau vang lên giọng nói của Truy Phong: “Chủ tử, người mau uống đi”.
Truy Phong cùng Truy Nguyệt bốn năm trước đã đi theo hắn, khi đó bọn họ bị người đuổi giết, là hắn cứu bọn họ, cho nên bọn họ thề sống chết đi theo hắn.
Đối với sự thống khổ của chủ tử, bọn họ thực đau lòng, nhưng lại bất lực, bởi vì không biết đến tột cùng là cái gì làm tổn thương chủ tử, khiến cho hắn trong đêm dài an tĩnh, thật khó có thể đi vào giấc ngủ, một khi ngủ liền lâm vào ác mộng, thật lâu vẫn chưa tỉnh lại, trong lúc ngủ mơ, sát thị ngoan lệ, có mấy lần phi thân mà đi giết người.
Cảnh này khiến người trong chốn giang hồ, người người cảm thấy bất an, cho rằng hắn vì giết người thị huyết cuồng ma, kỳ thật chỉ có bọn họ biết, hắn có bao nhiêu khổ, bao nhiêu đau…
Kể từ đêm đó vào hoàng cung, định giết con ngốc kia, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà không biết đây là nghiệt, hay là duyên, nữ nhân kia lại hóa giải được ma khí trong lòng chủ tử, chủ tử vẫn luôn luôn thực chán ghét nữ nhân, coi nữ nhân như không khí, nhưng đối với nữ nhân kia lại là ngoại lệ, thật không biết chủ tử có thể lại lâm vào một cơn ác mộng khác hay không, tuy rằng không biết chuyện lúc trước, nhưng lại biết có liên quan đến một nữ nhân, lúc này đây nếu như lại là một kiếp nạn nữa, hắn vẫn còn có thể chịu đựng được nữa sao?
Truy Nguyệt giật mình nhìn người đang đắm chìm trong bóng đêm, tay áo tung bay trong gió, tóc đen như mực rối tung trên áo tắm màu trắng, như ngàn sợi tơ tằm đen nhánh, phóng túng.
“Chủ tử, trời nổi gió, trở về thôi”.
“Ừm”. Mộ Dung Xung khẽ lên tiếng, đứng thẳng tắp như trước ở bên cạnh lan can, cũng không nhúc nhích, tuy rằng nhìn không thấy dung nhan, nhưng thần thái vẫn bức người như cũ, như một đóa hoa sen nở rộ trong đêm khuya yên tĩnh, tỉnh lại trong hồ Cẩm Lý.
Ánh mắt hắn nặng nề, tràn ngập ánh hoàn hồn, nghĩ đến nha đầu trí tuệ tuyệt đỉnh tiểu kia, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nàng khi động thì giảo hoạt, khi tĩnh thì an nhàn, khi mắng chửi người lại mạnh mẽ, lúc nhát gan thì bất lực, lúc vui vẻ thì mặt mày mỉm cười, khi thương tâm lại giống như trời đất đều sụp, lại có thể trong thời gian ngắn nhất khôi phục như cũ, sau đó có cừu tất báo.
Không biết khi nào thì nàng cũng có thể vì hắn mà thương tâm đây?
Hắn nghĩ, ngửa đầu một ngụm uống hết rượu ngon trong chén ngọc lưu ly, quay đầu, lời nói trầm thấp phiêu tán trong gió.
“Trở về thôi”.
Hắn ném cái chén ra sau, muôn phần tự nhiên, giống như người lúc trước thương tâm căn bản không phải hắn.
Phía sau, Truy Phong duỗi tay tiếp được, ngơ ngác nhìn người đi xa kia, lúc này thời gian chủ tử thương tâm thật ngắn, uống rượu cũng ít, lúc trước rượu như vậy hắn ít nhất phải uống ba chén, mới có thể ổn định lại được …
***
Mười ngày sau, trước cửa một khách điếm tại trấn Vạn Sơn, một chiếc xe ngựa không tính là xa hoa nhưng cũng rất đẹp đẽ ngừng lại, tiểu nhị vừa thấy đoàn người, sớm chạy vội ra đón. Trấn nhỏ này ở nơi xa xôi, rất ít nhìn thấy xe ngựa như vậy, ở trong mắt bọn họ, chiếc xe này đã là xa hoa nhất, người ngồi bên trong nhất định cũng là một pho tượng ngọc đắt tiền.
Trước hiên, hai nam nhân một cao một thấp nhảy xuống, cung kính đứng ở bên cạnh xe, lúc này một nữ tử xuống xe.
Ánh mắt tiểu nhị trợn tròn, chớp vài cái, miệng cũng không khép lại được, nữ nhân này thật đẹp, bọn hắn ở chỗ này chưa từng thấy ai đẹp như vậy, quần áo kia thật là đẹp mắt, là tơ lụa thượng đẳng, màu lam nhạt, cổ tay áo còn thêu một đóa hoa lớn, mặt mày kiều mỵ nói không nên lời, xinh đẹp tuyệt trần, nhất là đóa hoa mẫu đơn ở khóe mắt kia, cánh hoa tươi đẹp, tóc mai buông xuống hai bên, tựa như phân tán mà lại không phải, thêm mấy phần hàm súc nói không nên lời, khiến người ta phải nhìn chăm chú không rời mắt đi được.
Uyển Uyển quay đầu, nhìn bộ dáng buồn cười của tiểu nhị, phốc một tiếng nở nụ cười, cân nhắc một chút mở miệng trêu chọc.
“Tiểu nhị ca, nước miếng ngươi chảy ra kìa”.
Trải qua mười ngày luyện tập, cuối cùng nàng cũng đã quen với những quần áo đẹp đẽ rườm rà này, cũng đã quen với ánh mắt kinh diễm của người khác, đáy lòng có chút mừng thầm, cuối cùng nàng cũng đã được mặc quần áo đẹp như vậy. Tất cả những thứ này, đều là chủ tử muốn nàng thực hiện được tâm nguyện của mình, cho nên nàng muốn tận tâm hầu hạ chủ tử hơn nữa.
Tuy rằng bề ngoài xinh đẹp động lòng người, nhưng từ trong xương, nàng vẫn gian xảo như trước, dọc theo đường đi thường thường tìm chút thú vui, trêu đùa người khác.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến chính sự, chủ tử bình thường sẽ không can thiệp, nàng được toàn quyền tự do.
Có đôi khi, nàng cũng sẽ thừa cơ bám lấy chủ tử, làm hại người ta đều nghĩ các nàng là một đôi, nàng là mỹ tỳ của chủ tử, còn là nha đầu ấm giường.
Ngẫu nhiên nghe đến mấy cái từ này, nàng chỉ không nhịn được muốn cười, chẳng qua thấy dáng vẻ nghiêm trang, lạ lùng của chủ tử, nàng càng muốn cười.
Uyển Uyển vừa nghĩ, một bên lớn mật nhìn chằm chằm tiểu nhị kia, tiểu nhị này là một người thành thật, cho tới bây giờ không ngờ một mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại là người mạnh mẽ, còn nhìn hắn chằm chằm, khiến sắc mặt hắn đỏ đậm một mảng, một câu cũng không dám nói, cúi đầu nhìn xuống đất, giống như nơi đó có bảo vật quý hiếm.
Uyển Uyển cũng không vì người ta ngượng ngùng mà bỏ qua cho hắn, lại vội vàng thêm một câu.
“Tiểu nhị ca, có bảo bối sao?”
Lúc này, tiểu nhị hận không thể xuất hiện một cái động mà chui vào, từ hai má cho đến lỗ tai, tất cả đều đỏ, đáy lòng chỉ có kinh hãi, xem ra sau này mỹ nữ càng không thể nhìn, giống như đóa hoa có gai vậy.
Ngay tại lúc tiểu nhị không biết làm sao, tay chân không biết để chỗ nào, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vọng từ trong xe ngựa ra.
“Tiểu Uyển, lại trêu cợt người ta rồi”.
“Dạ, công tử, ” Uyển Uyển lập tức quy củ đứng thẳng, cung kính lên tiếng, nhấc màn xe lên, vươn tay đỡ người bên trong xe ngựa xuống dưới.
Tiểu nhị nhìn một nữ tử xinh đẹp mà đáo để như vậy, lại cung kính với người bên trong xe ngựa như thế, không khỏi nâng mắt nhìn theo, chỉ thấy một dáng người mảnh khảnh khom lưng xuống xe. Một gương mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, dưới hàng mi đen láy, mắt to óng ánh động lòng người, môi khẽ hé mở, một loạt răng trắng noãn như ngọc, nổi bật trên làn da màu đen, tuy rằng đen, lại không ảnh hưởng đến dung nhan của hắn, vẫn là thiếu niên chói mắt như cũ.
Nhìn qua chỉ khoảng mười ba bốn tuổi, không ngờ nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên này, lại là tỳ nữ của thiếu niên này, thật là đáng tiếc, tiểu nhị thầm than trong lòng.
Lưu Tinh đứng bên cạnh giận tái mặt, lạnh giọng: “Có cơm ăn không?”
Tiểu nhị bị dọa nhảy dựng, nhìn qua, chỉ thấy người đang nói chuyện mặt không chút thay đổi, quanh thân toả ra hàn ý, một đôi mắt lạnh lẽo giận giữ trừng hắn, trong lòng hắn hoảng loạn, liên tục gật đầu: “Có, có, mời khách quan, mời”.
Tỉu nhị rối rít mời vào, Vân Tiếu vẫn chưa đi, Uyển Uyển lại vô cùng thân thiết kéo tay nàng, thân thiết mở miệng: “Công tử, đi thôi, chúng ta ăn cơm đi”.
Hai người cùng nhau đi vào, tiểu nhị mang vẻ mặt tiếc hận, không ngờ nha đầu xinh đẹp kia lại là nha hoàn thông phòng của thiếu niên này, thật là đáng tiếc, đáng tiếc, với dáng vẻ của nàng ta hoàn toàn có thể gả vào hào môn, mặc dù không phải chính thê, cũng có thể là thiếp, từ nay về sau vàng bạc hưởng vô số, đi theo thiếu niên nhỏ như vậy, mặc dù nhà hắn có tiền, đợi cho hắn lớn lên, chỉ sợ nữ nhân này đã sớm già đi rồi.
Tiểu nhị không ngừng tiếc hận, vẻ mặt thống hận, giữa không trung một cánh tay cường tráng vươn ra, nhanh kéo thân mình hắn đi vào khách điếm, vừa đi vừa dạt dào ý cười mở miệng.
“Tiểu nhị ca, ngươi đang nghĩ cái gì thế? Trên mặt lúc đỏ lúc trắng, sẽ không phải là bị dọa đến sợ đấy chứ”.
Nói xong cười ha ha, tiểu nhị còn chưa kịp nói gì, người đi ở phía trước xoay mình quay đầu lại, đôi mắt chứa ánh sáng lạnh, doạ hắn liên tục lắc đầu, giãy dụa muốn thoát khỏi phạm vi của Kinh Vân, dùng sức xua tay.
“Ta không nói, ta không nói, là hắn nói”.
Một bàn tay của hắn kiên định chỉ vào Kinh Vân, Kinh Vân cười càng vui vẻ, tay duỗi ra vỗ lưng tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, đừng sợ hắn, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi đoán hai chúng ta ai giỏi hơn?”
Mặt mũi và cổ tiểu nhị đầy mồ hôi, trong lòng kêu rên, ca ca à, đừng đùa ta, ta nhát gan không chịu được hù dọa vậy đâu.
Hắn muốn tránh thoát tay của người này, chạy trối chết, ngay cả buôn bán cũng không muốn làm nữa, vài người này rõ ràng là ma quỷ mà.
Có điều rất nhanh hắn đã được giải thoát khỏi tai họa rồi, bởi vì thiếu niên trước mặt lên tiếng .
“Được rồi, các ngươi đừng đùa người ta nữa, người ta là người thành thật”.
“Dạ, dạ ” Tiểu nhị gật đầu liên tục, hắn là người thành thật, hắn là người thành thật.
Người này thật đúng là Bồ Tát sống, Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.
Tiểu nhị chỉ còn kém cảm động đến mức rơi nước mắt quỳ xuống thôi, nhanh chóng bỏ cánh tay đang giữ mình ra, chạy đến bên người trước mặt, hắn nhìn tới nhìn lui, vẫn nên đi theo người trước mặt thì tốt hơn, hắn có vẻ là một người bình thường, những người khác, tiểu nhị vừa liếc mắt một cái, trong lòng khẳng định, tất cả đều không bình thường.
Đoàn người đi vào khách điếm, khách điếm cũng không có nhiều người, chỉ có hai ba người ăn cơm ở đại sảnh, đại sảnh bài trí rất đơn giản, chỉ có mấy cái bàn, ghế dựa, và vài vật khác, lầu hai cũng là khách phòng, bố trí cũng đơn giản như vậy, trừ bỏ giường, thêm một chiếc bàn tròn, ghế, và một số vật khác, ở nơi như thế này cũng không có bao nhiêu khách, cho nên làm sao có thể chú ý những cái này.
Vân Tiếu chọn một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, những người khác chia nhau ngồi ở hai bên cùng phía đối diện của nàng.
Tiểu nhị túm theo khăn chạy tới, vẻ mặt không cam lòng, cẩn thận nhìn Lưu Tinh cùng Kinh Vân, cuối cùng lựa chọn đứng ở bên người Vân Tiếu, như vậy an toàn hơn một chút.
“Khách quan muốn ăn cái gì?”
“Khách điếm này có gì ngon thì mang lên”.
Vân Tiếu cười rạng rỡ thực giống như ánh mặt trời, làm người ta cảm thấy ấm áp, tiểu nhị cái mũi hơi chua xót, thiếu chút nữa không kìm được nước mắt chảy xuống, cái này là chuyện gì đây? Chủ tử ôn hòa nho nhã như thế, mà sao mấy người đi theo tất cả lại đều là ác ma vậy…
“Được, khách quan chờ chút, ” Tiểu nhị nói xong chạy trối chết, phía sau Kinh Vân cười hì hì mở miệng: “Tiểu nhị ca?”
Tiểu nhị lại làm như không nghe thấy, mở chân chạy xa .
Vân Tiếu liếc Kinh Vân liếc một cái: “Đừng trêu hắn”.
Kinh Vân vô tội nhún vai, ra vẻ đành chịu mở miệng: “Ta chỉ muốn chén nước, chẳng lẽ cái này cũng không được”.
Hắn dứt lời, phốc một tiếng, Uyển Uyển cười, ngón tay ngọc chỉ vào Kinh Vân: “Tự làm bậy không thể sống, xứng đáng”.
“Hình tượng, hình tượng, ngươi hiện tại là cái mỹ nữ, cười vậy thật mất hình tượng, hơn nữa ngươi xác định công tử sẽ thích”.
Kinh Vân không chút nào nhường nhịn, châm chọc nhìn chằm chằm Uyển Uyển, ở trong từ điển của hắn, nam nhân cùng nữ nhân giống nhau, không có ai phải nhường cho ai cả.
Vân Tiếu liếc hai người bọn họ một cái, thở dài, nghiêm túc nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, một lát nữa dùng cơm xong thì nghỉ ngơi trong chốc lát, đến giờ dần chúng ta chạy tới Phong Nha Quan, như vậy khi trời sáng sẽ vừa vặn đến”.
“Dạ” lần này vài người nghiêm túc, đồng thời lên tiếng trả lời, kỳ thật bọn họ đùa như vậy, cũng là để giảm bớt mệt nhọc, bởi vì bọn họ chẳng phân biệt ngày đêm chạy mười ngày, khi mà mệt nhất, chỉ ở trong xe ngựa ngồi nghỉ, cho nên giờ phút này mỗi người đều rất mệt mỏi, có cảm giác nằm xuống sẽ không có ý định đứng lên, nhưng Vương gia hiện tại ở Phong Nha Quan, bọn họ cho dù mệt chết, cũng muốn nhanh đến đó…