Xe ngựa hướng thẳng về phía Hoàng cung mà đi, hai người đánh xe là người của phủ Nội Vụ, cũng không có hy vọng nhiều lắm với người bóc hoàng bảng lần này, một thằng nhãi chưa dứt sữa thì có năng lực gì có thể chữa trị cho Thái hậu nương nương chứ, bao nhiêu danh y còn phải bó tay, ngay cả thủ phụ ngự y Trương Trị Đức đại nhân cũng đã bị Hoàng thượng phạt hình trượng, thiếu niên này chắc là muốn một ngàn lượng hoàng kim nên mới tiến cung, nhưng số tiền đó cũng không đáng để đi chịu chết chữ, hiện giờ đã không còn ai dám tiến cung nữa rồi.
Trong xe ngựa, Vân Tiếu nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ bước đi tiếp theo, hoàn toàn không biết người bên ngoài lo lắng điều gì, nàng chỉ nghĩ, chữa khỏi cho lão yêu bà kia, một là mình có thể xuất cung, hai là một vạn lượng hoàng kim cũng không phải là ít, nhất định phải lấy đến tay, về phần vị trí trong Ngự y viện, nàng khinh thường, người ta đang hận không thể lập tức xuất cung đây.
Lưu Tinh ở bên cạnh bưng hòm thuốc, lòng tràn đầy lo lắng, trước giờ hắn chưa từng thấy chủ tử dùng y thuật, mặc dù có hạ thuốc người khác, cũng biết dùng mê dược, nhưng bệnh của Thái hậu, bao nhiêu ngự y đều bó tay không có cách, chẳng lẽ chủ tử có bản lĩnh gì hơn người, có thể trị khỏi cho Thái hậu, nếu không trị nổi, chỉ e không thể thoát khỏi hình trượng của tên Hoàng đế chết tiệt kia, vậy phải làm sao bây giờ? Tóm lại hắn sẽ không cho phép bất kì ai đánh chủ tử, cùng lắm đến lúc đó sẽ mang chủ tử đi.
Trong yên lặng, chỉ có tiếng gió gào thét bên tai và tiếng náo nhiệt bên ngoài xe ngựa, tiếng vó ngựa vang lên không ngừng.
Bỗng một tiếng động vang lên, Vân Tiếu mặt mày hớn hở hỏi.
“Lưu Tinh, ngươi xem ta dịch dung thế này đã được chưa? Không có ai sẽ nhận ra ta được chứ?”
Lưu Tinh nghiêm túc đánh giá, mày rậm mắt tinh, da đen, giữa hai hàng lông mày còn vẽ thêm một vầng trăng, hoạt bát xen kẽ tuấn tú, nàng hiện giờ cùng lúc trước thật là cách nhau một trời một vực, ai sẽ nghĩ ra một kẻ ngốc sẽ hóa thân thành danh y, ngang nhiên tiến cung thế này.
Lưu Tinh mắt sáng như đuốc, đánh giá mặt rồi lại nhìn phía dưới, Vân Tiếu lạnh lùng trừng mắt, muốn nói, tiểu tử ngươi có phải quá mức rồi không, nhìn cái gì, nhìn cái gì, bỗng nhiên lại thấy người này mở miệng.
“Sơ hở một: mặt đen tay trắng.”
Vân Tiếu cúi đầu, quả nhiên a, một đôi tay như ngọc hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt, nhưng nàng có cách nha, không kịp chế dược , chỉ có thể dùng dược nước thoa lên trên, về sau nhất định sẽ uống thuốc, cho đen hết toàn thân.
“Ta sẽ chú ý.”
Vân Tiếu tự động nhỏ giọng xuống, cũng không thèm so đo việc lúc nãy người ta nhìn linh tinh nữa, có điều nàng vừa mở miệng, Lưu Tinh lại nói tiếp.
“Sơ hở hai: tiếng nói quá nhỏ nhẹ, giống nữ tử.”
Vân Tiếu theo bản năng che miệng, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, có chút khẩn trương, bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi, ta sẽ chú ý hai điểm này, còn gì nữa không?”.
Lưu Tinh đánh giá từ trên xuống dưới, xác định không có vấn đề , gật đầu: “Vậy là ổn rồi, sẽ không có ai nhận ra”.
Vân Tiếu lại nghĩ, về sau xuất cung hành tẩu, nàng phải uống thứ thuốc khiến toàn thân đen thui, còn phải uống cả thuốc làm cho giọng nói ồm ồm, như vậy sẽ an toàn hơn.
“Được, nhớ rồi.”
Trước cửa cung, xe của phủ Nội Vụ dừng lại, Vân Tiếu và Lưu Tinh nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, hình như người trong cung đang nói gì đó với người của phủ Nội Vụ, sau đó lại có người nhấc tấm mành lên, cung tính mở miệng: “Mời xuống xe”.
Thì ra là bốn thái giám, theo sau họ là bốn thị vệ, đoàn người đứng ngoài xe ngựa, ngẩng đầu nhìn quét vào trong.
Dưới ánh mặt trời, một bóng dáng mảnh khảnh bước ra khỏi xe ngựa, ánh mặt trời chói mắt, ý cười trên mặt giống như gió mùa xuân, con người sáng như ngọc lấp lánh, làn da hơi đen nhìn qua thực khỏe mạnh, tuy rất tuấn mỹ, nhưng tuổi của hắn có phải là quá nhỏ hay không?
Những người bên ngoài đồng thời có một suy nghĩ như vậy, bộ dạng yếu đuối thế này, làm sao chiu được hai mươi đại bản?
Nhưng cũng không ai nói gì, cung kính đứng ngoài cửa cung, Vân Tiếu xuống xe ngựa, Lưu Tinh theo sát phía sau.
Lưu Tinh vừa xuất hiện, thái giám và thị vệ đứng ở cửa cung đều khó nén kinh hoảng, người này sao lại giống thổ phỉ thế, làm cho người ta quá mức sợ hãi, trái ngược hoàn toàn với chủ tử của hắn, chủ tử hắn vẻ tươi cười như ánh mắt mặt trời, trong bán kính ba thước đều tỏa ra ấm áp, còn hắn trong bán kính ba thước cứ như là có một lớp băng mỏng.
“Dẫn đường đi.”
Vân Tiếu vung tay lên, đè thấp tiếng nói, nghe có ba phần trầm trầm, bảy phần thanh thanh, cũng không làm người khác nghi ngờ.
“Mời theo nô tài tiến cung.”
Bốn tiểu thái giám đồng thời khom người, sau đó đi trước dẫn đường về phía Hoàng cung.
Trong cung có một liễn xe* rất xa hoa đang đợi, lụa mỏng khẽ bay, đỉnh liễn còn được khảm đá mắt mèo, cực kì xinh đẹp,
*liễn xe: xe kéo
Vân Tiếu và Lưu Tinh ngồi lên liễn xe, liễn xe đi thẳng về phía Trường Tín cung, bốn thái giám và bốn thị vệ dẫn đường cho họ lúc trước cũng theo đằng sau.
Trước cửa Trường Tín cung, cành liễu phiếm mầm xanh, cây đón gió xuân, ánh mặt trời trong như nước chiều càng tầng tầng lớp lớp trên thềm đá, mấy thái giám cung nữ lại mặt xám như tro, lộ đầy vẻ buồn lo, Thái hậu nương nương bệnh nặng, các nàng làm nô tài làm sao được vui vẻ, bất kể thế nào, đi theo Thái hậu có thể được sống tự tại hơn những nơi bình thường khác một chút, nếu Thái hậu mà chết, tương lại của họ có rất nhiều viễn cảnh mà ai cũng không thể đoán trước được, nghĩ đến tương lai mờ mịt, những người này lại càng đau buồn.
Liễn xe xa hoa dừng lại trước sân lát đá ngoài cung, bốn tiểu thái giám cùng nhau tiến đến, cung kính mở miệng: “Công tử, đến rồi”.
Trong lòng những người này đều không nỡ, nhưng đã đến đây, sống hay chết đều là mệnh của vị tiểu công tử này thôi a.
Vân Tiếu bước xuống liễn xe dẫn đến vài tiếng cảm thán sợ hãi, thái giám và cung nữ đứng canh gác ở cửa điện lộ vẻ khiếp sợ, không ngờ đại phu này trẻ tuổi như vậy, hơn nữa bộ dáng còn rất tuất mỹ, nhưng là tuấn tú thế này lại phải chịu đại bản, ai ai cũng thay Vân Tiếu tiếc hận, chỉ có mình nàng là ý cười dào dạt, chiếc quạt chu sa thượng đẳng nhè nhẹ gõ lên lòng bàn tay, phong lưu phóng khoáng, tà mị bất phàm, tùy ý liếc qua các cung nữ thái giám, trong lòng các cung nữ lại càng cảm thán, một người tuấn tú như vậy, phong nhã như vậy, thận chí có những cung nữ còn sinh ra ý nghĩ bảo vị công tử này mau chạy ra khỏi nơi này, đừng tự tìm đường chết.
Nhưng một giọng nói băng hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên: “Chủ tử, đi thôi”.
Ngẩng đầu lên, những người này không tự chủ được lui lại vào bước, bị dọa cho lập tức cúi đầu, thuộc hạ đứng sau này thật làm cho người ta sợ hãi mà, sau lại giống Dạ Xoa như thế chứ, mà còn là Dạ Xoa xấu xí nhất, một người tuấn tú như vậy sau lại có thuộc hạ thế này chứ, thật sự làm lòng người tiếc nuối, mọi người thầm đánh giá trong lòng, có điều Vân Tiếu lại nở nụ cười, thanh âm trầm thấp.
“Đi thôi, làm phiền công công dẫn đường.”
“Mời vào cùng nô tài.” Người đứng trên thềm đá đi trước dẫn đường, Vân Tiếu và Lưu Tinh đi theo hắn tiến vào nội điện Trường Tín cung.
Nàng đã từng đến Trường Tín cung, cũng không xa lạ gì, nhưng chưa từng tiến vào tẩm cung, bài trí của Trường Tín cung tương tự Kim Hoa cung, đều là chính điện liền với nội điện, hiện giờ đã đi qua đại điện, bước trên hành lang dài tiến thẳng vào nội điện.
Trước cửa nội điện hiện giờ là một đám thái giám và cung nữ mặt xám như tro cẩn thận đứng thành hàng, thân mình run run như lá vàng trong gió, Vân Tiếu nhíu mày, không chút biểu cảm nhìn, bỗng lúc này, trong tẩm cung vang lên một tiếng rống giận âm ngạo tàn nhẫn: “Đồ vô dụng”.
Tiếng nói vừa dứt, gió mạnh nổi lên, bỗng một vật gì đó bùm một tiếng bị ném ra, vật đó còn phát ra tiếng rên nhỏ, nhìn kĩ thì phát hiện đó là một ngự y lớn tuổi, râu đã trắng, run run muốn đứng dậy nhưng vừa rồi đã bị thương, cố gắng lắm nhưng không gượng dậy nổi, nhưng vẫn không tránh nổi vận đen, bởi vì một tiếng quát lạnh lại truyền ra từ trong tẩm cung: “Đem tên vô dụng vừa rồi ra đánh ba mươi đại bản”.
Nghe thấy câu này, lão ngự y lập tức nhắm mắt ngất đi, nhưng dù ông có hôn mê bất tỉnh thì những thái giám cũng không dám trái ý, đi tới nâng lão ngự y đi hành hình, Vân Tiếu thấy vậy thì nghĩ, nếu đánh thật, người này chỉ còn đường chết, nhanh chóng nâng tay, trầm giọng: “Đợi đã”.
Nàng thu lại ý cười lúc trước, thần sắc trở nên lạnh lẽo, đôi đồng tử chứa đựng sát khí, lạnh lùng trừng qua, tiểu thái giám bị dọa lập tức buông tay ra, lão ngự y kia liền nằm trên mặt đất.
Lúc này, người trong tẩm cung đã nghe thấy tiếng nói bên ngoài, lập tức phẫn nộ hét lớn.
“Người nào?”
Một tiểu thái giám nhanh chóng tiến vào bẩm báo, có người vừa bóc hoàng bảng tiến cung.
Tiểu thái giám vừa dứt lời, Vân Tiếu liền nghe đến trong vang lên giọng nói sốt ruột: “Mau, tuyên hắn tiến vào”.
Ngay cả lời trách cứ vừa nãy cũng đã quên, người đến lúc này thật giống như một nhánh cây cứu người chết đuối.
Khóe môi Vân Tiếu hơi cong lên tạo thành một nụ cười lạnh, trong mắt có ánh sáng lóe lên, không kiêu không hèn, không gấp không vội, chầm chậm phóng khoáng đi vào tẩm cung, Lưu Tinh cảnh giác đứng canh ngoài cửa điện.
Vân Tiếu đi vào tẩm cung, đứng thẳng thân mình rồi mìm cười, chăm chú đánh giá tẩm cung này.
Quả nhiên là xa hoa đến cực điểm, bình phong ngọc lưu ly thêu trăm loài hoa, góc phòng treo đèn phượng hoàng, ánh sáng lấp lánh, đồng đỉnh bằng vàng tỏa ra mùi hương mẫu đơn, gió khẽ lay tấm màn tơ lụa, phiên dật trước gió, cửa sổ rộng mở, bên ngoài là trúc xanh tươi mát, thật sự là vừa quý khí lại tao nhã, vừa xem đã biết lão bà này rất biết hưởng thụ.
Vân Tiếu chuyển ánh mắt đến nữ nhân đang nằm trên giường, mấy ngày không gặp, nữ nhân này đã biến thành sắc mặt gầy yếu, tái nhợt như tờ giấy, tóc bên thái dương thế nhưng lại có vài sợi bạc, lông mi dài che đi đôi mắt quyến rũ, đôi môi tái nhợt không chút máu, nhưng chỉ có nữ nhân này ngay cả khi bệnh nguy kịch vẫn như cũ có một vẻ đẹp mềm yếu, nếu không phải đã biết những việc bà ta làm thì thật sự làm người ta vừa thấy đã thương tiếc vạn phần.
Vân Tiếu cảm thán, suy cho cùng cũng là mỹ nhân a, quả nhiên không giống người bình thường, về phần một người khác ở trong phòng, nàng nhìn cũng lười, nam nhân này nàng chỉ muốn phun cho ba bãi, chả có ý định gì khác.
Khí lạnh nhè nhẹ bốn phía, hàn ý bao phủ, Thượng Quan Diệu nãy giờ vẫn ngồi trên ghế đánh giá người vừa bóc hoàng bảng, không ngờ chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn, người như vậy mà muốn chữ trị cho mẫu hậu, bao nhiêu ngự y đều bó tay, hắn có bản lĩnh gì có thể khải tử hồi sinh sao. Ngũ quan tuấn tú của Thượng Quan Diệu có chút tiều tụy, đôi mắt chằng chịt tơ máu, lúc này nhìn thấy bộ dạng Vân Tiếu như vậy thì trong lòng tràn ngập sát khí, nếu không suy nghĩ cho thanh danh của mình thì hắn đã sớm giết chết những tên vô dụng kia, đánh vài trượng đã là thoải mái cho chúng rồi, mà kẻ này nếu lại giống như những người trước thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho.
Bàn tay Thượng Quan Diệu nắm chặt, gân xanh nổi lên, lập tức nện một quyền bên bàn trà, bàn trà lập tức vỡ vụn.
Vân Tiếu giật mình, lập tức quay đầu nhìn nam nhân điên cuồng bên cạnh, tóc có chút hỗn độn, ánh mắt khát máu, cả người cực kì tiều tụy, nhìn hắn như vậy, nàng không có chút thương hại nào, nếu có thể thì nàng đã cười to ba tiếng rồi, không thể trách nàng tàn nhẫn được, thật sự là nam nhân này quá đáng giận, hắn đã kết thù với nàng rồi, không có cách nào hóa giải.
“Hoàng thượng có thể bỏ qua cho ngự y kia không? Ông ấy đã qua nửa đời người.”
Thượng Quan Diệu bởi vì nóng vội, phất tay mệnh lệnh ra ngoài: “Đưa lão ta về đi”.
Người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật.
“Hiện giờ ta đã có thể bắt mạch cho Thái hậu chưa?”
Vân Tiếu không tức không giận, trên mặt thủy chung duy trì tươi cười, ấm áp lan tràn, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Diệu.
Thượng Quan Diệu ngẩn ra, phất tay, sắc mặt càng khó coi, thiếu niên này thế nhưng không có chút sợ hãi, thản nhiên như không, đây là điều những đại phu tiến cung trước kia chưa ai có được, người này dường như đã dự liệu trước, chẳng lẽ hắn có gì đó chắc chắn, lồng ngực Thượng Quan Diệu căng thẳng, rất đau rất đau, lập tức đứng dậy, giọng nói quát tháo.
“Ngươi là ai?”
“Quỷ Thủ Phượng Quan.”
Vân Tiếu vốn muốn nói là Vân Tiếu, nhưng trước mắt họ Vân đối với kẻ này là tối kỵ, cho nên nàng vẫn nên nói khác thì hơn.
“Quỷ Thủ.” Thượng Quan Diệu sửng sốt một chút, đáy lòng bỗng có một tia hy vọng, tên Quỷ Thủ, đương nhiên ý chỉ y thuật cao siêu, như vậy hắn nhất định có thể cứu mẫu hậu, Thượng Quan Diệu có niềm tin hơn trước rất nhiều, vung tay lên, trầm giọng mệnh lệnh Vân Tiếu: “Bắt mạch cho Thái hậu đi”.
Vân Tiếu không nhìn hắn, từ trong đáy lòng thở ra một hơi thật dài.
Nếu yêu thương bà ta, sao còn làm khó xử làm gì, chuyện tối hôm đó e Thượng Quan Diệu cũng có ý khắc chế bà ta, có một số việc trong lòng hắn hiểu rõ, hiện giờ hối hận để làm gì chứ, có điều có vậy mới nhìn ra, tình mẫu tử giữa Thượng Quan Diệu với Thái hậu thật ra cũng rất sâu sắc, nếu không phải sinh ra trong hoàng cung, không biết chừng họ sẽ là một đôi mẫu tử rất mực yêu thương nhau.
Cân nhắc một phen, nàng ngồi xuống, vươn tay đặt trên tay Thái hậu, nhẹ nhàng bắt mạch.
Mạch đập nhẹ, vô cùng yếu, có chút giống như không có mạch đập, hơi thở mỏng manh, nếu không trị e là kể cả Đại La thần tiên cũng không cứu nổi, Vân Tiếu nhìn gương mặt không mất vẻ quyến rũ kia, đáy lòng thầm nghĩ, nếu không phải vì được xuất cung, bà chả có cơ hội này đâu, nếu ông trời đã cho một cơ hội sống, hy vọng bà biết quý trọng, từ nay về sau làm việc cho đúng đắn, nếu còn có lần tiếp theo thì e không may mắn thế này nữa đâu.
Nàng âm thầm tự nhủ rồi đứng dậy cung kính đứng sang một bên, bộ dạng hiền lành thuận theo, vẻ mặt trấn định, nhìn không ra là có chữa được hay không.
Nam nhân cao lớn đằng sau nóng vội tiến đến bắt lấy tay nàng, lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Có chữa được không?”.
Vân Tiếu cúi đầu, phản ứng đầu tiên là, bẩn! Lập tức rút tay ra, thấy tay mình trắng noãn thật sự không hề giống tay một nam nhân mà hoàn toàn là tay ngọc của một cô nương, may là nam nhân cầm tay nàng chỉ chú ý đến Thái hậu nằm trên giường nên không phát hiện điều kì lạ này, Vân Tiếu thở phào một hơi, che tay làm lễ, nhàn nhạt mở miệng.
“Thật ra cũng không phải không cứu được, nhưng Hoàng thượng phải đồng ý với Phượng Quan hai điều kiện, Phượng Quan nhất định sẽ làm cho Thái hậu nương nương tỉnh lại.”
“Điều kiện?” Thượng Quan Diệu nhíu mày, sắc mặt tràn đầy lệ khí, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng sâu không lường được, âm trầm sâm mở miệng: “Ngươi dám nói điều kiện với trẫm, ngươi không sợ trẫm?”.
“Hoàng thượng là một minh quân, hơn nữa còn dán hoàng bảng, người trong thiên hạ đều có mắt, chẳng lẽ Hoàng thượng nói không giữ lời sao?”
Lúc Vân Tiếu nói ra câu đầu tiên thì cảm thấy rất xấu hổ với bản thân, trong lòng không kìm được cầu nguyện, ông trời a, ông tha cho con tội nói dối, có dịp con nhất định sẽ ăn chay nhiều, ít ăn mặn, lão nhân gia người đại nhân đại lượng, trăm ngàn lần đừng trách con, đừng trách con a.
“Được, trẫm đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi chữa khỏi cho Thái hậu, trẫm sẽ cho ngươi vào Ngự y viện, thưởng vạn lượng hoàng kim.”
Thượng Quan Diệu cười đến hiền lành, mặt mày tỏa sáng, trong lòng lại có suy tính khác, nếu hắn ta vào Ngự y viện, là thuộc hạ của hắn, vậy hoàng kim có thể là của hắn ta nữa sao? Hơn nữa nếu không muốn để hắn ta sống thì liền dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Vân Tiếu hơi híp mắt, nam nhân này không biết là khi trong lòng hắn nghĩ đến chuyện gì ác độc thì trên mặt sẽ dữ tợn ba phần sao, sự hung ác trên bản mặt hắn hiện giờ cho thấy hắn nhất định đang âm mưu gì đó về nàng, nàng ngu đến mức để hắn tính kế sao? Nàng cười như ánh mặt trời ấm áp, lộ ra hàm răng trắng muốt thẳng hàng, ngay lúc Thượng Quan Diệu nghĩ nàng mừng rỡ như điên, nàng lập tức rất có khí phách mà mở miệng.
“Một, phế Hậu, hai, hoàng kim.”
Lời nói thẳng thắn dứt khoát không khoan nhượng, có điều lại làm cho hy vọng của Thượng Quan Diệu tan theo mây khói, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ, còn có sát khí.
Thiếu niên này sao lại muốn phế hậu, con ngốc kia có quan hệ gì với hắn sao?
“Vì sao muốn trẫm phế Hoàng hậu.”
“Lý do rất đơn giản, Hoàng thượng của Đông Tần là long phượng trong loài người, mà Hoàng hậu chỉ là một kẻ ngốc, ngài không biết hiện giờ đang ngầm chê cười ngài sao? Dân gian có rất nhiều lời đồn, tuy ta chỉ là một đại phu, nhưng nghĩ đến Hoàng thượng cưới một kẻ ngốc làm Hậu thì liền tức giận buồn bực trong lòng, cho nên lần này vào cung chữa bệnh cho Thái hậu, điều kiện đầu tiên là phải phế hậu, phải phế bỏ Hoàng hậu ngốc đó, Hoàng thượng mới có thể chọn một nữ tử mẫu nghi thiên hạ làm Hoàng hậu, như vậy Đông Tần ta mới không mất thể diện.”
Vân Tiếu nói rất đường hoàng nhưng Thượng Quan Diệu cũng không hoàn toàn tin tưởng, Hoàng hậu có ngốc hay không thì liên quan gì đến một tên dân đen, đôi mắt lóe sáng có thần, giữa hai lông mày có hình mặt trăng, làm cho hắn thêm vài phần thần bí.
Chẳng lẽ là người Vân Mặc phái đến muốn giúp con ngốc kia rời khỏi Hoàng cung.
Vân Tiếu thấy sắc mặt Thượng Quan Diệu thay đổi liên tục mà không nói lời nào, mắt hơi tối lại, lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng không đồng ý sao?”.
“Ngươi không sợ trẫm sai người giết ngươi sao.”
“Thứ nhất, chưa chắc ngươi đã giết được ta, thứ hai, trước lúc ta vào cung đã lo xong mọi việc phát sinh, nếu ta không ra khỏi cung, ngày mai người trong thiên hạ liền sẽ biết Hoàng thượng chính là một kẻ bội bạc tiểu nhân, đến lúc đó Đông Tần có thể sẽ rối loạn, vì một tiểu dân mà hy sinh như vậy chắc là không đáng nhỉ.”
Vân Tiếu cũng không e ngại, nhướng mày nở nụ cười, mọi việc đã nằm trong dự liệu, thấy nàng cơ trí, tỏa sáng bức người như vậy, Thượng Quan Diệu càng ngày càng bực mình, vì sao lại cảm thấy tên thiếu niên này hơn mình một bậc.
“Hoàng thượng không đồng ý thì quên đi, chỉ e Thái hậu nương nương không ai cứu nổi, nếu tại hạ tính không lầm, chỉ còn vài canh giờ nữa thôi, trong khoảng thời gian đó mà không tỉnh lại, e là Đại La thần tiên cũng không cứu được.”
“Ngươi…” Thượng Quan Diệu chỉ vào Vân Tiếu, hắn nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày lại bị một tên miệng còn hôi sữa uy hiếp, mắt hắn hiện lên từng lớp sóng dữ, sắp đến cực hạn của sự tức giận, nhưng cuối cùng hắn lại nở nụ cười, bởi vì hắn nghĩ nếu làm như vậy, không hẳn đã là bất lợi với hắn, có thể thừa cơ thoát khỏi con ngốc kia, người trong thiên hạ cũng không đổ tội lỗi lên đầu hắn được, chỉ có thể nói hắn có lòng hiếu thảo, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu thằng nhóc này.
“Được, ta đồng ý với ngươi.”
Thượng Quan Diệu mở miệng, Vân Tiếu không tin những lời nói không căn cứ, ngước mắt lên mặt cười nhưng lòng không cười mà nói: “Được, Hoàng thượng hạ chỉ phế hậu đi, còn phải bảo phủ Nội Vụ đổi mười vạn lượng hoàng kim thành ngân phiếu, để ta dễ mang theo.”
“Ngươi…” Thượng Quan Diệu cắn răng, vì sao hắn lại bị tên nhóc này điều khiển trong lòng bàn tay, sắc mặt âm ngao khó coi cực điểm, mỗi lần nghĩ có thể suy tính chuyện gì thì giây sau tất cả đều thay đổi, hắn bị khống chế rất chặt chẽ.
“Người đâu…”
Thượng Quan Diệu ra lệnh một tiếng, Tiểu Đình Tử đứng ở cửa điện chạy vội tới, cực kì cẩn thận mà quan sát, hắn không biết thiếu niên bóc hoàng bảng này có thể chữ trị cho Thái hậu hay không, tóm lại từ lúc vào cho đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng hiện giờ không khí trong tẩm cung cực kì lạnh lẽo, càng ngày càng đậm, Tiểu Đình Tử run rẩy chờ mệnh lệnh của Hoàng thượng.
“Lập tức hạ chỉ, Thái hậu bệnh nặng, Quỷ Y tiến cung, trẫm vì cứu Thái hậu mà hạ chỉ phế hậu, vô cùng bi thương.”
Tiểu Đình Tử kinh ngạc nhíu mày, phế hậu, sở thích của đại phu này thật cổ quái, vì sao lại bắt Hoàng thượng phế hậu, chuyện này thì có liên quan gì đến hắn, nhưng vẫn lập tức lĩnh chỉ: “Dạ, nô tài tuân chỉ”.
Nói xong hắn lùi vài bước, vừa lùi đến tấm bình phong thì giọng nói lạnh lùng của Hoàng thượng lại vang lên.
“Lập tức tuyên chỉ cho phủ Nội Vụ chuẩn bị mười vạn lượng ngân phiếu đưa đến đây.”
“Nhanh chút, bằng không nếu Thái hậu có mệnh hệ gì, tất cả nô tài các ngươi sẽ phải gánh trách nhiệm.”
Vân Tiếu cười tủm tỉm nói chêm vào một câu, nhưng chỉ một câu, lại mang theo sát khí hủy trời diệt đất, chân Tiểu Đình Tử mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng, vì sao thiếu niên này có thể cười một cách vô hại mà thốt ra lời nói tàn nhẫn làm người ta dựng tóc gáy như vậy chứ, Tiểu Đình Tử vội vàng đáp lại
“Dạ, nô tài lĩnh chỉ .”
Nói xong hắn lập tức lui ra, trong nội điện, Thượng Quan Diệu cắn răng, mặt xanh lại chỉ vào người trên giường, lạnh lùng mở miệng: “Hiện giờ có thể bắt đầu rồi chứ”.
“Hiện giờ là Hoàng thượng có thể bắt đầu, về phần Phượng Quan, phải đợi bạc của phủ Nội Vụ bạc đến, mới có thể hạ châm.”
Vân Tiếu không nhanh không chậm mở miệng, cười càng ngày càng sáng lạn, nhìn bộ dạng kinh ngạc của nam nhân, toàn bộ lông tơ trên cơ thể nàng đều kêu gào, hoàn toàn quên sợ hãi, khó trách nhiều người thích trả thù, thì ra lại vui sướng thế này.
Có điều thừa lúc nam nhân này còn chưa phát điên thì nàng dừng cười, nghiêm túc mở miệng.
“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương mắc tâm bệnh, tại hạ không biết bà ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết rõ tâm của bà ấy đã chết, hoàn toàn không có ý chí sống, cho nên mới khiến mọi người bó tay không cách chữa trị, hiện giờ việc Hoàng thượng cần làm là không ngừng ở bên bà nói chuyện, Hoàng Thượng là đứa con nương nương thương yêu nhất, nói vậy nương nương nhất định sẽ nhận ra Hoàng thượng, nếu như bà ấy còn có người quan trọng thì có thể gọi luôn tới, thay nhau gọi bà, kể chuyện ngày xưa, như vậy có thể gọi lại ý chí của bà, chỉ có như vậy mới có biện pháp châm cứu.”
Thượng Quan Diệu ngạc nhiên trợn mắt, đây là lần đầu tiên nghe thấy có kiểu chữa bệnh này, có điều cũng không có thời gian để ý, phàm là có một chút hi vọng, hắn sẽ không buông tay, bằng không về sau tâm hắn vĩnh viễn sẽ không yên
“Được.”
Thượng Quan Diệu đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay gầy yếu, càng ngày càng vô lực kia, giọng nói khàn khan: “Mẫu hậu, con là Diệu nhi đây, Diệu nhi sai rồi, không nên làm mẫu hậu đau lòng, mẫu hậu người tỉnh lại đi, người có nhớ trước kia người yêu thương Diệu nhi thế nào không, chẳng lẽ bây giờ mẫu hậu không cần Diệu nhi nữa sao?”.
Hắn nói rất tình cảm, thắm thiết, mắt còn có hơi nước, nắm chặt lấy tay Thái hậu mà trình diễn một màn mẫu tử tình thâm.
Mà Vân Tiếu lại thản nhiên tự đắc, ngồi vào vị trí Hoàng đế vừa ngồi lúc nãy, khinh thường cong cong khóe môi nhìn Thượng Quan Diệu.
Hôm nay đau đớn rõ rệt vậy làm chi, chẳng lẽ Thái hậu tỉnh rồi, mẹ con hai người lại có thế thân mật khăng khít một khe hở cũng không có chắc, vàng đỏ nhọ lòng son, chỉ e dưới hoàng quyền này thì vẫn mâu thuẫn xung đột mà thôi, nếu như thật sự đau lòng vì Thái hậu, thì phải nhớ kỹ đau đớn hôm nay, về sau cố gắng hết sức giảm bớt xung đột, chứ đừng có giả mù sa mưa như bây giờ.
Vân Tiếu vừa nghĩ vừa vươn tay cầm chung trà bên cạnh, đang định uống thì nhớ ra đây là trà của Thượng Quan Diệu, mắt chợt tối thui, cười lạnh một tiếng thuận tiện nhổ một bãi nước bọt vào, đừng trách nàng tính tình trẻ con, không nhổ thì lòng nàng không thoải mái.
Thượng Quan Diệu càng nói càng xúc động, tiếp tục diễn vai đứa con hiếu thảo, Vân Tiếu nhàm chán muốn chết đánh giá tẩm cung, tẩm cung này quả là hoa lệ, hơn nữa bố trí thật sự có mắt thẩm mĩ ra trò, có thể thấy bà già trên giường kia thật là một người thanh nhã đoan trang, có lẽ lúc còn trẻ, lòng cũng không ngoan độc như hiện giờ, chỉ là thâm cung là một cái hang đầy mực, không có người nào mà không bị nhiễm đen cả.
Vân Tiếu bỗng nhiên phát hiện một chuyện, trong tẩm cung không có một cung nữ thái giám nào cả, xem ra là bị Thượng Quan Diệu tức giận đuổi ra ngoài, trên mặt đất còn một đống đồ vật vỡ nát lộn xộn.
Thượng Quan Diệu đang khàn khàn nói chuyện, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lập tức cúi người, dán bên tai Thái hậu thì thầm gì đó, Vân Tiếu dựng tai lên hóng nhưng đáng tiếc không nghe thấy một chút, bởi vì nàng không có nội lực, cho nên thính lực không linh mẫn.
Không biết tên Hoàng đế chết tiệt này đang làm trò thần thần bí bí gì, Vân Tiếu lạnh lùng lườm hắn, tấm lưng hắn thẳng như trúc, nói thật là bề ngoài của nam nhân này thật ra không tệ, nhưng bề ngoài có ích gì, lòng dạ quá độc ác, chó mèo đều có bề ngoài đáng yêu xinh đẹp, nhưng chúng nó chỉ là con vật, mà người khác con vật ở chỗ người có nội hàm, tâm tính lương thiện, trong sạch, bằng không cũng chẳng khác gì con vật.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thượng Quan Diệu càng không ngừng nói chuyện bên tai Thái hậu, giọng càng ngày càng khàn, cuối cùng mệt mỏi, nhíu mi quay đầu nhìn Vân Tiếu, mặt lạnh lùng xen lẫn âm hiểm lên tiếng.
“Đã được chưa?”
Vân Tiếu nhìn liếc mắt nhìn nữ nhân trên giường, nói thật thì sắc mặt quả thật có đỡ hơn, xem ra bà ta nghe thấy lời Hoàng thượng nói, thân thể cũng không chống cự chữa trị nữa, nhưng còn chưa đạt đến hiệu quả mong muốn, Vân Tiếu lắc lắc đầu: “Tiếp tục nói”.
“Cái gì? Trẫm.”
Thượng Quan Diệu chỉ chỉ Vân Tiếu, lại chỉ chỉ mình, hắn hiện giờ hận không thể giết chết tên đen thui đang cười đắc ý này, nhưng nghĩ đến bệnh của mẫu hậu, lại chỉ có thể nhịn xuống, mấy ngày nay vất vả lại chưa ăn uống gì, hắn đã rất mệt mỏi, thật sự không còn sức nói gì nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vân Tiếu.
Vân Tiếu chẳng quan tâm, thản nhiên nhíu mày: “Hoàng thượng có thể gọi những người khác, chẳng lẽ Thái hậu chỉ vướng bận mình người thôi à?”.
Nàng dứt lời thì Thượng Quan Diệu cũng nhíu mày suy nghĩ, lập tức ra lệnh: “Người đâu”.
Lập tức có bốn năm thái giám cung nữ chạy vào quỳ sụp xuống, run rẩy mở miệng: “Hoàng thượng”.
“Lập tức gọi Bình An đến đây.”
Bình An là người đi theo Thái hậu hơn hai mươi năm nay, bà là nha đầu năm đó Thái hậu mang từ Dạ gia đến, tình cảm có thể nói là thân như chị em, một trong số những nguyên nhân khiến Thái hậu hôn mê đêm đó chính là bởi vì Bình An bị đánh, bà ta vừa tức giận vừa đau lòng, giận quá công tâm nên mới hôn mê, bởi vì trong lòng có một nỗi sợ hãi rằng Bình An sẽ bị đánh chết nên mới cực kì thất vọng về Thượng Quan Diệu, chính vì vậy nên mới hôn mê không tỉnh lại, Vân Tiếu đoán vậy, vừa ngước mắt qua nhìn thì thấy hai cung nữ nhanh chóng đứng dậy: “Dạ, nô tỳ đi gọi Bình cô cô”.
Hai người lui ra ngoài, mấy thái giám khác cũng không dám động đậy, Thượng Quan Diệu vẫy tay: “Đứng lên đi”.
Mấy người còn lại thở phào nhẹ nhõm, đứng trong điện chờ sai phái.
Đêm đó Bình An bị đánh ba mươi trượng, người xử phạt không dám đánh chết bà nên xuống tay cũng không nặng, nhưng chỉ cần vậy thôi Bình An cũng suýt chút nữa phái trút hơi thở cuối cùng, cũng may Thượng Quan Diệu cũng không cấm việc chữa trị cho bà nên trải qua mấy ngày được ngự y chăm sóc, tinh thần bà khôi phục lại không ít, nhưng chỉ nghĩ đến Thái hậu nương nương bệnh năng thì bà liền không chịu hợp tác, không màng cơm nước, cả ngày chỉ khóc, mấy ngày nay cũng không tốt lên mà càng ngày càng suy yếu, ngay cả đi cũng không thể, nhưng là đại cô cô của Trường Tín cung nên có hai người chuyên trách hầu hạ việc ăn ở của bà.
Bình An nghe thấy tiểu cung nữ bẩm báo, nói Hoàng thượng truyền bà đến, lập tức gấp rút sai bảo hai tiểu cung nữ chuyên trách của bà lập tức đưa đến tẩm cung.
Vào đến tẩm cung bà cũng chẳng để ý đến Hoàng đế đang có mặt, bổ nhào đến bên giường liên tục gào khóc, lúc này căn bản không cần đến mệnh lệnh của Thượng Quan Diệu thì bà đã bắt đầu kể lể khóc than.
“Nương nương, người đừng bỏ Bình An, Bình An đi theo người hơn hai mươi năm, từ khi còn rất nhỏ đã theo hầu nương nương, trước kia chẳng những nương nương xinh đẹp tuyệt trần, còn đối đã với nô tỳ như chị em, khi đó nô tỳ đã thề cả đời không lấy chồng, hầu hạ nương nương, nương nương, người có nghe thấy Bình An nói không? Nương nương, người mau tỉnh lại đi…”
Nghe thấy lời của Bình An, Vân Tiếu hơi rung động, nói thật, Bình An là một bề tôi tận trung, trung thành tuyệt đối với Thái hậu, từ những lời của Bình An có thể thấy được, Thái hậu cũng không phải là người xấu hoàn toàn, có thể chỉ là do hoàn cảnh, hậu cung, nếu bà ta không hại người, chỉ e người bị hại sẽ là chính bà ta, có đôi khi là bị dồn ép từng bước một dẫn đến con người của người hôm nay.
Vân Tiếu nghĩ trước nghĩ sau, lúc này một bóng người đi từ cửa điện vào, nhìn động tĩnh trong phòng, một câu cũng không dám nói, tay đang cầm một đạo thánh chỉ và một tập ngân phiếu.
Vân Tiếu thấy hắn đến, không khỏi nở nụ cười, cũng chẳng quan tâm đến Bình An đang khóc khàn cả cổ nữa, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Đình Tử, dịu dàng hỏi: “Ngân phiếu đến rồi hả”.
Thượng Quan Diệu nghe thấy lời này thì mạnh mẽ quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, có điều hắn không nhìn thấy một chút sợ sệt gì trên mặt Vân Tiếu, ngược lại còn thấy hắn ta cười rất phong độ, giọng nói trong trong lại hơi trầm vang lên: “Phượng Quan đang đợi ngân phiếu, nếu ngân phiếu đến rồi, Phượng Quan cũng nên châm cứu cho nương nương”.
Thật ra nàng đã nhìn thấy Thái hậu đã có chút phản ứng rồi, lúc này hạ châm bà ta ắt tỉnh lại, như vậy nàng có thể thuận lợi xuất cung rồi.
Có điều trước khi đi nhất định phải lấy mười vạn lượng ngân phiếu, còn có một chút vàng bạc của Vân Vương phủ, nàng cũng không tính để lại cho bọn người ở trong cung này.
Mắt Thượng Quan Diệu u ám, lóe lên những tia máu tanh, vốn muốn một chưởng đánh chết tên dân đen dám can đảm khiêu khích hắn này, nhưng nghe đến câu nói sau cùng của hắn thì lại phải áp chế tức giận, nhưng đồng tử đã trở thanh đỏ đậm, hơi thở càng nặng, lạnh lùng cực điểm.
“Tiểu Đình Tử, lập tức đưa mười vạn lượng ngân phiếu cho Phượng công tử.”
Tiểu Đình Tử lập tức đưa ngân phiếu cho Vân Tiếu, Vân Tiếu xác nhận không có nhầm lẫn gì xong, mặt mày hớn hở gật đầu đi đến cạnh giường.
Thượng Quan Diệu đứng phía sau nàng đôi mắt đen chợt lóe lên vẻ âm u khó dò, hắn cong môi cười lạnh: “Nếu Phượng công tử không thể làm cho Thái hậu tỉnh lại, vậy thì đừng trách trẫm. . . . . .”.
Lần này hắn tuyệt sẽ không chỉ đánh ba mươi trượng như mấy lần trước mà sẽ khiến cho hắn ta chết không chỗ chôn, dám uy hiếp hắn, hắn là Hoàng thượng đương triều, cho tới giờ cũng chưa có ai cả gan uy hiếp hắn, đây là kẻ đầu tiên, cũng là cuối cùng.
Vân Tiếu quay đầu, ánh mắt sáng tực, làn da ngăm làm cho răng hắn càng trắng hơn, tự tin nhếch khóe môi.
“Điểm này Phượng quan vẫn nắm chắc.”
“Vậy thì tốt.” Thượng Quan Diệu trầm giọng ngồi xuống chỗ cũ, lửa giận trong lòng càng cháy to, đôi mắt rực lửa nhìn Vân Tiếu như thể hận không thể khoét một lỗ trên lưng hắn.
Bình An nãy giờ còn nằm bên cạnh Thái hậu than khóc, nghe thấy đoạn đối thoại giữa Thượng Quan Diệu và vị thiếu niên này thì mới rõ đây chính là người bóc hoàng bảng vào cung, biết vị đại phu này có thể cứu Thái hậu nương nương, Bình An lập tức ngừng khóc, lui qua một bên quỳ xuống.
“Đại phu, người nhất định phải cứu cứu nương nương.”
“Ta sẽ làm hết sức.” đối với Bình An, Vân Tiếu không thể nhẫn tâm, nàng cảm thấy trên người Bình An có những phẩm chất đáng quý, tuy rằng bà ấy cũng làm nhiều chuyện xấu nhưng là một nô tài trung thành, trên người chỉ mang một chữ trung, con ngươi không ai hoàn hảo, có điều chỉ thế cũng đủ làm người ta nể trọng.
Vân Tiếu ngồi xuống, quay ra cửa gọi một tiếng: “Hòm thuốc”.
Lưu Tinh lập tức cầm hòm thuốc đi vào, hắn vừa vào, người trong tẩm cung đều bị dọa, Thượng Quan Diệu nheo mắt lại, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm nhìn chằm chằm Lưu Tinh, hơi thở trên người nam nhân này cho thấy hắn không phải người bình thường, mà là một cao thủ, không ngờ một tên đại phu hèn hạ lại có thuộc hạ tinh nhuệ như vậy, không thể không khiến kẻ khác nghi ngờ, Thượng Quan Diệu nhớ tới những chuyện xảy ra liên tục trong cung khoảng thời gian này, Tây Môn Thược, còn có người ẩn thân trong bóng tối kia, cả chuyện xảy ra ở Trường Tín cung cũng là vì thích khách cho nên mới khiến hắn làm vây, hiện giờ nghĩ lại e là có kẻ sắp xếp từ trước chờ hắn nhảy vào, nhưng thích khách kia là ai?
Phượng Quan này rốt cục là ai, chẳng lẽ là người của Vân Vương phủ.
Có điều trước mắt không nên kinh động họ, chữa bệnh cho mẫu hậu quan trọng hơn, sau đó…. Con ngươi Thượng Quan Diệu đột nhiên đông cứng lại, ý cười âm hiểm lan tràn trên môi.
Vân Tiếu đang tập trung chữa tri cho Thái hậu, mở hòm thuốc lấy ngân châm ra, bắt đầu châm cứu cho Thái hậu.
Trong tẩm cung cực kì yên tĩnh, không ai dám nói gì, tất cả đều sốt ruột nhìn chằm chằm thiếu niên đang hạ châm, vẻ mặt hắn chăm chú như vậy, đôi mắt lóe sáng, khóe môi lộ ra ý cười tự tin, thiếu niên này thật là tuấn mỹ, nhất là lúc hắn chữa bệnh còn mang theo ánh sáng như của thần thánh, không thể xâm phạm.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Sắc mặt người trên giường hồng hào hơn một chút, lúc này mọi người mới yên tâm, Thái hậu nương nương không sao rồi đúng không? Bình An đứng cạnh thế nhưng lại bắt đầu khóc lóc, bà ấy là kích động không thể ngừng khóc được, ngay cả Thượng Quan Diệu cũng kích động đứng sau Vân Tiếu, nhìn chằm chằm mẫu hậu trên giường, sắc mặt tái nhợt của mấy ngày nay cũng đã có lại chút huyết sắc, hô hấp cũng mạnh hơn, không ngờ Quỷ Thủ lại có tài như vậy, không biết giỏi gấp bao nhiêu lần ngự y trong Ngự Y viện nữa.
Vân Tiếu nhìn người nằm trên giường bệnh, khẽ thở dài trong lòng, thật ra nàng không muốn cứu nữ nhân này, bất đắc dĩ vì muốn xuất cung an toàn nên mới cứu bà ta, thật ra nữ nhân này cũng không có bệnh gì nặng, chỉ là khí huyết công tâm, nhất thời kích thích quá độ nên mới hôn mê bất tỉnh, nàng biết rõ sự việc bên trong là do Thượng Quan Diệu làm cho bà ta tức giận, cho nên chỉ cần Thượng Quan Diệu không ngừng kể những kỉ niệm xưa thì bà ta sẽ tỉnh lại.
Ngự y nào có biết nội tình, mặc dù có kê đúng thuốc thì cũng không thể cứu được người…
Hạ cây châm cuối cùng, nữ nhân trên giường giật giật, tất cả mọi người trong tẩm cung đều tiến đến kinh hô: “Thái hậu nương nương”.
Vân Tiếu vừa rút châm, Thượng Quan Diệu liền gấp đến nỗi không thể chờ nổi duỗi tay ra nắm lấy tay nàng hất qua một bên, ngồi xuống giường nắm lấy tay Thái hậu lớn tiếng kêu: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người tình rồi?”.
Người trên giường hơi nhíu mày, giật giật môi…
Lúc này mọi người đều chú ý đến Thái hậu, Vân Tiếu liếc Lưu Tinh một cái, Lưu Tinh ngầm hiểu, lập tức cầm hòm thuốc, hai người không tiếng động lui ra ngoài, đến cửa điện, cung nữ thái giám bên ngoài cũng không ngăn họ, không nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng thượng, bọn họ không biết tình hình thế nào, nào dám ngăn cản hai người này.
Vân Tiếu và Lưu Tinh nhanh nhẹn ra khỏi Trường Tín cung, lên liễn xe ngoài cửa điện, cười dặn người đánh xe.
“Đưa chúng ta xuất cung đi.”
Thái giám đánh xe cũng không hiểu gì, nhìn Vân Tiếu cười vui vẻ, không nghi ngờ mà đánh xe thẳng ra phía ngoài cửa cung.
Đến khi liễn xe đã đi được một đoạn đường, Vân Tiếu nhìn Lưu Tinh, nhỏ giọng nói: “Lúc này không đi còn đợi khi nào, ngươi cho rằng tên Hoàng đế kia có để chúng ta đi không”.
Hai người cười hì hì, Lưu Tinh đưa tay nắm lấy Vân Tiếu, nhìn quét một vòng, xác định không có ai, nhanh chóng lắc mình rời đi, mà tiểu thái giám đánh xe thế nhưng không hề phát hiện, vẫn không nhanh không chậm đánh xe đi hướng cửa cung.
Trong tẩm cung, Thái hậu nương nương cuối cùng cũng tỉnh lại, vô lực chớp chớp mắt, nhìn những người vây quanh mình, mở miệng muốn nói nhưng lại không nói được lời nào, đến khi nhìn thấy Hoàng nhi bên cạnh, nghĩ lại những chuyện hắn đã làm thì yên lặng mà rơi lệ, quay đầu đi không nhìn Thượng Quan Diệu.
Thượng Quan Diệu trầm mặc, cúi đầu không nói gì, Bình An bên cạnh đã nghẹn ngào mở miệng.
“Thái hậu nương nương, nô tỳ đến thăm người, mấy ngày nay Hoàng thượng cơm nước không màng, người gầy hẳn đi, nương nương không phải hiểu rõ nhất Hoàng thượng sao? Trăm ngàn lần đừng tức giận nữa, người như vậy nô tỳ sao có thể sống nổi.”
Bình An vừa dứt lời, Thái hậu quay đầu nhìn Thượng Quan Diệu, hoàng nhi quả thật gầy đi nhiều, lại nhìn đôi mắt sưng đỏ của Bình An, trong lòng nhất thời đủ loại cảm xúc, không biết nên nói gì, chỉ nhìn họ mà khóc.
Thượng Quan Diệu thấy mẫu hậu nhìn mình, trong mắt vẫn như trước, đong đầy thương yêu, hắn thấy áy náy xen lẫn vui sướng, quay đầu kêu lên.
“Phượng Quan, mau, đến xem Thái hậu có gì đáng ngại nữa không.”
“Phượng Quan?”
Liên tục gọi hai lần cũng không có người lên tiếng trả lời, lúc này, mọi người mới cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quay đầu nhìn thì đã chẳng thấy bóng dáng người bóc hoàng bảng đâu, chuyện này xảy ra khi nào vậy, thái giám và cung nữ sợ hãi qùy xuống run run mở miệng.
“Hoàng thượng…”
Mặt Thượng Quan Diệu vẫn bình tĩnh, hôm nay mẫu hậu vừa tỉnh lại, hơn nữa đây là thái giám của Trường Tín cung, nếu trừng phạt e là lại làm Thái hậu đau lòng, hơn nữa có phạt cũng chẳng ích gì, việc quan trọng nhất hiện giờ là bắt được tên Quỷ Thủ kia, thật sự quá xảo quyệt.
“Tiểu Đình Tử, lập tức đuổi theo, không cho phép họ xuất cung, bệnh của Thái hậu còn chưa có khỏi hẳn.”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Tiểu Đình Tử tuân mệnh dẫn hai thám giám nhanh chóng đuổi theo, dọc đường hỏi thăm mới biết đại phu kia đã lên liễn xe đi rồi, Tiểu Đình Tử lòng nóng như lửa đốt, lập tức dẫn bốn thị vệ chạy đi cản liễn xe bắt người.
Thị vệ cố hết sức mới đuổi kịp liễn xe và ngăn nó lại trước khi xuất cung, nhưng trong xe không có người, mấy tên thị vệ mặt biến sắc, chỉ còn cách quay về phục chỉ.
Trong tẩm cung, Thượng Quan Diệu ra lệnh tuyên ngự y lập tức đến kê thuốc cho Thái hậu.
Ngự y lòng đầy kinh hãi chạy đến, thấy Thái hậu đã tĩnh thì vô cùng ngạc nhiên và khó tin, có điều nương nương tỉnh lại thì kê đơn thuốc dễ hơn nhiều, lập tức sai người đi bốc thuốc, người đi sắc thuốc bổ, mấy ngày nay đều dựa vào thuốc mà duy trì còn chưa ăn uống chút gì, Thái hậu lúc này cực kì suy yếu, ngay cả nói cũng không nên lời.
Thái hậu nương nương sau khi dùng những thứ thuốc bổ do ngự y kê thì mệt mỏi lại thiếp đi.
Lúc này Tiểu Đình Tử tiến vào bẩm báo.
“Hoàng Thượng, người kia đã đi rồi.”
“Cái gì.” Trong giọng nói của Thượng Quan Diệu ẩn ẩn hàn khí, lan tràn bao phủ toàn bộ tẩm cung, Tiểu Đình Tử và thái giám cung nữ trong điện ai cũng không dám nói một câu, cúi đầu cẩn thận chờ Hoàng thượng sai bảo.
“Lập tức đến Kim Hoa cung tuyên chỉ, còn nữa, việc này không được kinh động Thái hậu nương nương, nếu như để Thái hậu biết, trẫm tuyệt đối không tha các ngươi.”
Thượng Quan Diệu sợ chọc mẫu hậu tức giận, nếu lại hôn mê nữa chỉ e người kia cũng không tiếng cung lần thứ hai.
Về phần con ngốc Hoàng hậu kia, hắn tuyệt đối không muốn giữ lại, giữ lại chỉ khiến hắn bị thiên hạ nhạo báng. Lúc này vừa vặn mượn tay Quỷ Thủ, đến khi phế hậu, dán bảng vàng chiếu cáo thiên hạ, như vậy thế nhân chỉ có thể trách Quỷ Thủ, hắn chỉ là vì cứu mẫu hậu mà thôi.
“Dạ, nô tài lập tức đi làm.”
Tiểu Đình Tử dẫn một nhóm người rời đi, số còn lại trong tẩm cung vẫn yên lặng quỳ, Thượng Quan Diệu cũng chẳng để ý, mấy ngày vất vả, hắn thật sự mệt muốn chết, mẫu hậu đã không còn gì đáng lo, hắn cũng yên tâm.
“Hầu hạ Thái hậu nương nương cho tốt, không thể có chút sai lầm nào.”
“Dạ, nô tỳ lĩnh chỉ.”
Thượng Quan Diệu mang thái giám của Cảnh Phúc cung trở về nghỉ ngơi…
Trong Kim Hoa cung, Vân Tiếu đã trở về thay lại quần áo, đang ngồi trước bàn trang điểm sửa sang lại tóc, Tú Tú đã đi xuống, Uyển Uyển đứng cạnh vừa chải tóc cho nàng vừa hỏi.
“Nương nương, sao rồi? Hoàng thượng có hạ chỉ phế hậu không?”
“Sẽ rất nhanh thôi.” Vân Tiếu cười lạnh, chăm chú nhìn gương sửa tóc, nam nhân kia ước ao có thể phế hậu biêt bao, giờ có cơ hội tốt như vậy sao có thể không làm, chẳng qua là vì chắc còn có suy tính khác, Vân Tiếu suy tính trong lòng, Thượng Quan Diệu này chỉ e ngay cả một kẻ ngốc cũng không tha, lần này mượn tay Quỷ Thủ mà phế hậu, phía sau có thể âm thầm phái người giết nàng, người này luôn lòng dạ hẹp hỏi, không biết mình đoán có đúng không.
Hai người đang nói chuyện, Tú Tú đã đi từ phía sau bình phong ra, thở phì phò tiến đến.
“Nương nương, Đình công công đến tuyên chỉ, nương nương qua tiếp chỉ đi.”
“Thật nhanh.” Vân Tiếu cười đứng dậy, Tú Tú đứng cạnh không biết nương nương có ý gì, ngơ ngác nhìn chủ tử, Uyển Uyển vươn tay đỡ chủ tử đi ra ngoài, Tú Tú theo sát phía sau bước ra khỏi tẩm cung, các nàng vừa đi, Lưu Tình liền nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, chủ tử có lệnh, phàm là đồ của Vân Vương phủ đều phải mang đi, một thứ cũng không để lại cho những người này.
Trong đại điện, Đình công công trong tay cầm thánh chỉ, yên lặng chờ Vân Tiếu xuất hiện, nhìn thấy ngốc hậu đi ra, trong mắt lóe lên thương hại, có điều hắn cũng không dám kháng chỉ.
Uyển Uyển và Tú Tú hai người đỡ chủ tử, nhất tề quỳ xuống, thái giám cung nữ của Kim Hoa cung cũng chạy vội hết tới quỳ xuống tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Vân Tiếu, con gái Vân Mặc, do là kẻ ngu ngốc, không xứng với hình tượng quốc mẫu của Đông Tần, hôm nay phế hậu.”
Thánh chỉ vừa ra, thái giám và cung nữ của Kim Hoa cung đều trợn mắt há mồm, có người thở phào nhẹ nhõm, có kẻ mừng rỡ như điên, cuối cùng cũng không phải hầu hạ con ngốc này nữa, cũng có người bật khóc, mà Uyển Uyển cũng không quên phối hợp, vừa tiếp thánh chỉ vừa khóc nức nở.
“Nương nương, mệnh người thật khổ, thế nhưng bị Hoàng thượng phế bỏ, ngốc cũng không phải lỗi của người, ai không muốn thông minh lanh lợi chứ, nhưng ngươi lại ngốc như vậy, nương nương, Vương gia không ở kinh thành, chúng ta phải làm sao bây giờ?”.
Thê thảm vô cùng, nước mắt nước mũi lẫn lộn, có thể nói là khóc đến không kịp thở, mà bên cạnh cũng có người khóc cùng nàng, những người này đương nhiên là Tú Tú, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu, bọn họ biết Hoàng hậu không ngốc, mà hiện giờ lại bị phế, Hoàng hậu bị phế, bọn họ phải làm sao bây giờ, trong đại điện, bốn người khóc rất thương tâm, càng ngày càng lớn tiếng.
Tiểu Đình Tử phụ trách tuyên chỉ nhíu mày, không đành lòng mở miệng: “Lát nữa sẽ có liễn xe đến đón các người xuất cung, tuy Vân Vương gia đang ở Phong Nha Quan, nhưng trong phủ vẫn có kẻ hầu người hạ, các người về Vân Vương phủ đi”.
“Cảm ơn Đình công công.” Uyển Uyển nức nở mở miệng, đến khi Tiểu Đình Tử xoay người đi ra ngoài vẫn còn nghe thấy giọng nói bi thương của nàng: “Nương nương, mệnh người khổ như vậy, lại gặp phải chuyện như thế này”.
Trong đại điện, trừ mấy người vẫn còn đang khóc lóc, cung nữ và thái giám khác đều đã đứng lên đi ra khỏi điện tự tìm đường mưu sinh, chả ai thèm để ý đến họ.
Vân Tiếu ngước mắt nhìn Uyển Uyển, sau đó quay đầu nhìn ba người bên cạnh là Tú Tú, Tiểu Nguyên, Tiểu Chiêu, thản nhiên mở miệng.
“Các ngươi và ta đã là chủ tớ, hôm nay ta muốn nhờ các ngươi vài chuyện, trăm ngàn nhớ lấy, nếu không các ngươi có thể ngay cả tính mạng cũng không còn.”
Vân Tiếu nói xong dừng lại nhìn Tú Tú và hai thái giám, ba người ngừng khóc nhìn nàng, không biết nương nương muốn nói gì?
“Nương nương mời nói.”
“Chuyện ta không ngốc, bất kể ai hỏi trăm ngàn lần đừng nói đi ra, nếu như nói ra, kết cục của Tiểu Hà ngày đó sẽ là kết cục của các ngươi.”
Không phải nàng làm khó họ, mà là những kẻ trong cung sẽ không bỏ qua cho họ.
Tú Tú gật đầu, nhưng nghĩ đến việc nương nương sắp rời đi, lại đau lòng khóc nức nở, từng giọt nước mắt trào ra làm người ta thấy đều không nỡ.
“Nương nương, người có thể nói cho Hoàng thượng biết người không ngốc mà, như vậy Hoàng thượng sẽ không phế hậu, người cũng không cần rời khỏi nơi này, nô tỳ không muốn xa nương nương.”
Giọng nói Tú Tú thống thiết, Vân Tiếu vươn tay xoa xoa đầu nàng, khẽ mở miệng: “Tú Tú, chúng ta đã là chủ tớ, tương lai nếu có duyên, ta nhất định sẽ đưa các ngươi ra ngoài”.
“Nương nương.”
Ba người lại khóc, đại điện lâm vào vẻ ưu sầu như sinh ly tử biệt, thê lương ảm đạm…
Ngoài cửa điện có thái giám tiến vào, là người của Cảnh Phúc cung, vừa vào liền nhếch mép không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đứng lên đi nhanh đi”.
Cái tên chuyên nịnh hót bợ đỡ này, vừa thấy ngốc hậu bị phế thì lập tức trở mặt, lạnh lùng nhìn các nàng, ý bảo các nàng nhanh đi đi, Hoàng thượng còn đang đợi tin.
Uyển Uyển tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, đỡ Vân Tiếu đứng dậy, lau nước mắt từ biệt bọn Tú Tú rồi theo thái giám đi ra ngoài, Tú Tú khóc nhìn bóng dáng các nàng rời đi nhạt nhòa trong ánh hoàng hôn, dần dần biến mất, càng thương tâm, lập tức đứng dậy đuổi theo, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu cũng theo sát phía sau…