• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tiếu thu lại đao trong tay, không hổ là đại sư phụ của Cẩm Nhân Đường, chế tác hoàn mỹ, một điểm tỳ vết cũng không hề có, ánh đao hiện lên, hàn khí bốn phía.

Vân Tiếu nhẹ nhàng chạm vào vật không dễ gì mà có được này, trong lòng khẽ lẩm bẩm, bảo bối, về sau ngươi chỉ có thể là của ta, chúng ta cùng nhau hợp tác.

Trong phòng thực im lặng, chủ tử không nói lời nào, Uyển Uyển và Tú Tú cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Lúc này bên ngoài cửa sổ vang lên thanh âm vội vàng : “Tiểu thư, người trong cung tới đây?”

“Ừ, ” Vân Tiếu khẽ nhíu mày, khóe môi hiện lên tia cười lạnh, tới thật nhanh a, thu lại giải phẫu đao trong tay, nhìn Xảo nhi đang đi vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi hiện lên tia lo lắng, nàng nghĩ rằng tiểu thư có thể ở lại trong phủ, ai mà ngờ rằng mới chỉ trở về có hai ngày, người trong cung cũng liền tới.

“Vương gia cho gọi người qua đó?”

Xảo nhi vươn tay đỡ Vân Tiếu đứng dậy, trong ánh mắt đã tràn ngập hơi nước, nhỏ giọng mở miệng: “Tiểu thư, người dẫn ta theo với, ta sẽ hầu hạ người thật tốt”.

Vân Tiếu nghiêng đầu nhìn nha đầu kia, thân mình nho nhỏ như vậy có thể chịu đựng được âm mưu quỷ kế trong cung kia hay sao? Mang theo nàng, chẳng qua càng khiến cho địch nhân có thêm nguồn để lợi dụng mà thôi.

Đoàn người, ra khỏi Ngọc Hiên, đi thẳng về phía trước.

Trên chính sảnh của Vân Vương phủ, Vân Mặc sắc mặt âm ngao ngồi ngay ngắn phía trên ghế, ngồi bên dưới là Vân Trinh cùng thái giám trong cung Lâm An, Lâm An này vẫn luôn là tâm phúc bên người Thái hậu, Vân Mặc cho dù có tức giận, cũng vẫn phải ẩn nhẫn, nhưng mà sắc mặt cũng đã tương đối khó coi.

“Lâm công công phụng ý chỉ tới đón Tiếu nhi hồi cung, nhưng mà chuyện Tiếu nhi bị đánh, chẳng lẽ lại có thể quên đi như vậy hay sao?”

Lâm công công khẽ cười một tiếng, cẩn thận mở miệng: “Vân Vương gia không cần tức giận, việc này Thái Hậu đã tra ra nguyên nhân, là do một Lương viện gây nên, nàng ta cũng đã khai hết rồi, nói bởi vì ghen tị Hoàng hậu chiếm lấy hậu vị, cho nên thừa dịp không có người, mà động tay động chân với Hoàng hậu, Thái Hậu đã đem nàng ta đẩy vào lãnh cung, nhà mẹ đẻ sau lưng, cũng đã bãi quan toàn bộ, bỏ vào trong lao, Thái Hậu nói việc này giao cho Vân Vương gia định tội “.

Lời nói của Lâm An vừa dứt, nháy mắt sắc mặt Vân Mặc xanh trắng, Thái Hậu làm như vậy, rõ ràng chính là đem ông đẩy ra ngoài đầu sóng ngọn gió, mặc dù hiện tại ông không làm cái gì, chỉ sợ cũng sẽ không thoát khỏi được tai tiếng thích giết chóc.

Vân Trinh đáy mắt hiện lên hàn khí, không lên một tiếng, Lâm An kia cẩn thận đánh giá biểu tình của Vân Mặc cùng Vân Trinh, hi vọng có thể nhìn ra một chút manh mối, có điều ngoại trừ gương mặt Vân Mặc có chút khó coi ra, nhưng mà Vân Trinh cũng không có tỏ vẻ gì.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của hạ nhân.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm”.

Tuy rằng Lâm An ở trong cung làm thái giám được sủng ái, có điều đối với vị Hoàng hậu này cũng có chút e ngại, bởi vì nghe nói hiện tại Hoàng hậu bộc phát sức lực người điên, đúng là mất hết tính người, tốt nhất hắn vẫn nên cẩn thận một chút, ngay cả Đức phi chịu thiệt mà cũng không có chỗ để tố cáo, huống chi hắn cũng chỉ là một thái giám.

Đại sảnh, Lâm An dẫn theo vài tiểu thái giám khác, cung kính hành lễ với nữ nhân đang đi vào: ” Tham kiến Hoàng hậu nương nương”.

Vân Tiếu cũng không để ý tới Lâm An, thái giám này nàng có biết, hắn chính là người bên cạnh Thái hậu.

Vừa thấy đến hắn, liền nhớ tới những người đáng ghê tởm bên trong cung, nàng mới mặc kệ bọn họ.

Vân Tiếu lập tức đi đến bên người Vân Trinh, đến chỗ lúc trước Lâm công công đang ngồi, đặt mông ngồi xuống, cũng không thèm nhìn tới Lâm công công, có điều Lâm An một chút cũng không hề tức giận, bởi vì Hoàng hậu cũng chỉ là con ngốc, hắn là một người tốt, sao lại có thể đi so đo với một con ngốc chứ, đây không phải là tự hạ thấp mình hay sao, chứng tỏ rằng hắn cũng là kẻ ngốc hay sao? Cho nên hắn ha ha cười đứng thẳng dậy, nhìn Vân Vương gia đang ngồi phía trên, chờ ông lên tiếng.

“Vương gia, người xem này?”

“Được, nếu Thái Hậu đã hạ ý chỉ, để cho Tiếu nhi hồi cung, bổn vương cũng không thể nói gì, nhưng mà nếu như Tiếu nhi lại bị bắt nạt, khi đó cũng đừng trách bổn vương ngăn cản chuyện này”.

Thanh âm lạnh lùng của Vân Mặc vang lên, trong ánh mắt Lâm An tức giận chợt lóe lên rồi biến mất, có điều thần sắc cũng không dám có nửa điểm sơ suất : “Vương gia yên tâm đi, nô tài nhất định sẽ đem những lời này của Vương gia bẩm báo lại với Thái Hậu nương nương”.

Vân Mặc cũng không thèm nhìn mặt Lâm An, mà quay đầu nhìn Vân Tiếu đang đứng một bên: “Tiếu nhi, con theo Lâm công công tiến cung đi, qua mấy ngày nữa, phụ thân sẽ tiến cung thăm con”.

Lời này của ông chính là để cho Lâm An một lời cảnh cáo, đừng tưởng rằng ông không ở trong cung, thì sẽ không biết tình huống của Tiếu nhi, ông sẽ định kỳ tiến cung kiểm tra, nếu như lại xảy ra chuyện như vậy, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Vân Tiếu im lặng gật đầu, Vân Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trái lại Vân Trinh bên cạnh nàng có chút không đành lòng, vươn tay kéo lấy Vân Tiếu.

“Tiếu nhi”.

Vân Tiếu mỉm cười ngọt ngào, đáng yêu xinh đẹp, lúc này đây tiến cung, nàng sẽ không dễ dàng để cho những kẻ muốn hại nàng được thành công, nếu ai dám đến trêu chọc nàng, nụ cười nơi khóe môi càng thêm sáng lạn, đáy mắt cũng tràn đầy sát khí.

Vân Vương gia dẫn theo hạ nhân trong Vân Vương phủ, tự mình đưa nữ nhi lên liễn xe xa hoa bên ngoài phủ, nhìn theo chiếc xe xa hoa kia chạy ngày một xa, trong lòng đau lòng không thôi, Vân Trinh đứng ở phía sau ông, nhẹ nhàng mở miệng: “Phụ thân, kế tiếp, người cũng nên buông quyền lực trên tay xuống”.

“Ừ, ” Vân Mặc gật đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy rằng là đầu mùa đông, nhưng ánh mặt trời lại vẫn chói mắt như cũ, chỉ sợ tiếp theo sẽ không yên bình như vậy…

~~~~

Hoàng hậu hồi cung .

Tin tức này nháy mắt truyền khắp hậu cung, mỗi người đều cảnh giác, nghe nói lần trước Hoàng hậu bị thương, là do Lương viện Ôn Bích Dung động tay động chân, hiện tại đã bị nhốt vào lãnh cung chờ xử lí, ngay cả người Ôn gia phía sau lưng cũng bị bãi quan miễn chức, có thể thấy được Nhiếp Chính Vương này thủ đoạn lợi hại như thế nào, chỉ vì một con ngốc mà lại trừng phạt nhiều người như vậy, về sau mọi người tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.

Kim Hoa cung cũng tăng lên mười mấy cung nhân, bốn gã thái giám, sáu cung nữ, so với lúc trước cũng náo nhiệt hơn nhiều.

Vân Tiếu lạnh lùng nhìn toàn bộ, vừa nhìn trong lòng cũng đã hiểu ngay, Thái Hậu này, một mặt làm ra vẻ cho cha xem, một mặt chính là để giám sát nàng.

Có điều những thái giám và cung nữ này cũng không dám tùy ý ra vào nội điện, mỗi người đều biết Hoàng hậu lợi hại, nếu không có Tú Tú và Tiểu Hà triệu hồi, bọn họ chỉ dám ở bên ngoài điện chờ, làm chút việc nặng tạp dịch, còn có chân chạy, canh giữ bên ngoài cửa cung.

Ban đêm.

Ánh trăng sáng như ngọc, nhẹn nhàng tỏa sáng cả hoàng cung, giống như là được bao phủ bằng một tầng sa mỏng.

Bên trong tẩm cung Kim Hoa cung thắp lên đèn lồng, dưới đèn có người đang mân mê thứ gì đó, Uyển Uyển bưng trà lên đây, đứng ở một bên, xem nương nương bận bận rộn rộn, trên mặt chảy ra những giọt mồ hôi tinh mịn, vội vàng buông khay trà xuống bàn, cầm khăn gấm lau đi mồ hôi cho chủ tử.

“Nương nương, người đang làm gì vậy? Nghỉ ngơi một lát đi”.

Vân Tiếu ngẩng đầu, cho Uyển Uyển một khuôn mặt tươi cười, cũng không có nói thêm cái gì, nàng đang nghiên cứu chế tạo độc dược, trong cung này chỉ sợ sẽ còn nhiều người dụng tâm kín đáo, nàng vẫn là nên chuẩn bị thứ gì đó để mà phòng thân.

“Ngươi mệt mỏi đi nghỉ ngơi đi, ta còn muốn làm thêm một lát nữa?”

Uyển Uyển nhịn không được cười rộ lên, có đôi khi chủ tử thật giống như là tiểu hài tử vậy, nào có chuyện chủ tử chưa ngủ, mà nô tỳ lại đã đi ngủ, đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh Vân Tiếu: “Nô tỳ có thể giúp gì được hay không?”

“Ừ, ” Vân Tiếu ngẩng đầu gật đầu: “Đến đây, đem cái này dập nát đi, rồi chắt lấy nước”.

Uyển Uyển không nói cái gì nữa, hai người cùng nhau động tay làm việc, bên trong tẩm cung, gió đêm thổi qua, cả điện tràn ngập mùi thuốc.

Trong đêm tối yên tĩnh, thời gian giống như chìm đắm trong nước mà trôi qua, hai người đều có chút mệt mỏi, duỗi người một cái, vươn tay thu dọn những thứ trên bàn, bỗng nhiên bên ngoài tẩm cung vang lên thanh âm của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm”.

Một tiếng này vang lên, trong đêm yên tĩnh, giống như tiếng đốt pháo, Vân Tiếu kinh ngạc cực kỳ, đêm khuya khoắt, hoàng đế tới nơi này làm gì?Con ngươi chậm rãi tối sầm lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK