• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại điện lập tức trở lại yên tĩnh, mọi người nhất tề nhìn Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Chỉ thấy sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch như tở giấy, vì khó thở, đồng tử chầm chậm rã rời, dường như sắp không chịu được nữa.

Uyển Uyển như hóa điên vọt qua, ôm đùi Thượng Quan Diệu cầu xin: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, Hoàng hậu không cố ý, Hoàng hậu không cố ý”.

Thượng Quan Diệu bị nàng ta kéo, lực trên tay lỏng đi một chút, Vân Tiếu rốt cục cũng hít thở dễ dàng hơn một chút, trong đôi đồng tử hiện lên sự âm độc, Thượng Quan Diệu, thù hôm nay ta nhất định phải báo, người cứ chờ xem.

Đúng lúc này, tiểu thái giám đưa Ngự y chạy vội vào.

Thái hậu đã áp chế được tức giận xuống, nhìn Thượng Quan Diệu đang phẫn nộ đến muốn giết người thì không khỏi gọi khẽ: “Diệu Nhi, thả nàng ta ra, đó chỉ là một con ngốc thôi”.

Tuy bị con ngốc đó phun độc dược lên mặt nhưng bà đại khái có thể khẳng định, nó thật sự bị ngốc, bằng không bà không thể nghĩ ra còn ai có thể biết rõ là thuốc độc còn thản nhiên uống như vậy, biết rõ bà là Thái hậu quyền lực nghiêng ngả thiên hạ còn dám phun độc lên người bà, lý do duy nhất chính là nữ nhân này thực sự chỉ là một kẻ ngốc.

Nếu đã là một kẻ ngốc, bọn họ hà tất phải so đo, chỉ là nghĩ đến vết thương trên mặt, bà vẫn có chút phẫn nộ, tuy bà cũng muốn giết con ngốc này đi, nhưng hiện giờ Vân Mặc đang ở biên quan chiến đấu, nếu chuyện ngốc hậu bị giết rơi vào tai ông ta, ắt sẽ gây nên bạo loạn, Tây Lương kia chắc chắn sẽ thừa cơ xông lên, Phong Nha Quan tất thất thủ, Đông Tần sẽ rối loạn.

“Mẫu hậu.”

Thượng Quan Diệu nhíu mày, lạnh lung hô, nhìn tóc mai Vân Tiếu đã thấm đẫm mồ hôi đang chảy ròng ròng, giờ khắc này trông nàng thật giống như một con mèo bị bệnh, một chút sức lực cũng không có, kinh sợ lắc đầu, tuy không chết nhưng cũng coi như là đã bị giáo huấn, hắn buông tay, Vân Tiếu ngã xuống, hô hấp cuối cùng cũng thông thuận.

Uyển Uyển lập tức buông Hoàng thượng, nhào đến cạnh Vân Tiếu.

“Nương nương, người không sao chứ, nương nương.”

“Mang nàng ta về Kim Hoa cung đi.”

Thái Hậu trầm giọng hạ lệnh, Uyển Uyển rưng rưng ưng thuận, mặc kệ lần này nương nương làm như vậy là vì mục đích gì, nhưng nàng đã thật sự bị tổn thương, còn thiếu chút nữa mất mạng, làm Uyển Uyển thấy mà cực kỳ đau lòng.

Bởi vậy trong lòng Uyển Uyển càng chán ghét người của Hoàng gia này, tâm địa quá độc ác, vì mục đích mà không từ thủ đoạn.

“Nương nương, nào, nô tỳ đỡ người về.”

Uyển Uyển nâng Vân Tiếu dậy, chủ tớ hai người bước đi loạng choạng rời đại điện, cửa điện ngoại, ánh mặt trời vẫn chói chang như trước, nhưng trải qua tình huống nguy hiểm như vừa rồi, thật có thể nói là âm dương thay đổi, nóng lạnh luân phiên.

Tú Tú và hai tiểu thái giám lập tức đi lên đỡ lấy Hoàng hậu nương nương, khẩn trương hỏi liên hồi.

“Nương nương, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì ?”

“Trở về đi.” Uyển Uyển vung tay, cùng với Tú Tú đỡ nương nương ngồi vào nhuyễn kiệu về Kim Hoa cung.

Trong đại điện Trường Tín cung, ngự y đã bắt mạch cho Thái hậu xong, trừ trên mặt có thương tích ra thì không có gì đáng lo.

“Nương nương, đây là cao Tuyết Liên, mỗi ngày thoa ba lần, trên mặt sẽ không để lại sẹo.”

Thứ không bao giờ thiếu nhất trong cung là những loại thuốc lạ dược hiếm này, cho nên vết thương nghiễm độc loại nhẹ cũng không phải vấn đề gì lớn

“Được rồi, lui xuống đi.”

Thái hậu phẩy tay, ngự y cung kính lui xuống, đại điện trở lại yên tĩnh, đôi mắt hoa đào lòng lanh như thoa một lớn sơn thoáng nhìn Hoàng thượng, chầm chậm nói: “Diệu Nhi, chuyện hôm nay con cũng thấy rồi đấy, Hoàng hậu là ngốc thật, về sau đừng có lăn tăn chuyện của nó nữa, nếu Vân Mặc đã giao quyền rồi, lại còn đang ở Phong Nha Quan đương đầu với kẻ địch, trong thời gian này cũng không uy hiếp gì đến con, con nên an tâm chỉnh đốn chuyện triều chính đi”.

“Nhi thần tuân chỉ.”

Qua chuyện hôm nay, Thượng Quan Diệu cũng đã xác nhận chuyện Hoàng hậu chỉ là một con ngốc, bằng không sao lại có thể uống thuốc độc rồi còn phun lên mặt Thái hậu được chứ.

Tay để trong tay áo của Thượng Quan Diệu nắm lại, tâm tình rất tốt, ý cười còn nhìn thấy cả trên đuôi lông mày, khẽ gật đầu.

“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ để tâm triều chính, nếu mẫu hậu không có việc gì, nhi thần cáo lui.”

“Đi đi.”

Thái hậu phất phất tay, vừa lòng gật đầu, nhìn Hoàng thượng sải bước rời khỏi Trường Tín cung, mãi đến khi bóng hắn biến mất không thấy, đáy mắt mới hiện lên sự lo lắng, phiền muộn.

Còn bệnh của Hoàng thượng thì tính sao bây giờ? Rốt cuộc là kẻ nào hạ dược, khiến Hoàng thượng khôi ngô tuấn tú lại thành bất lực, mười mấy phi tần trong hậu cung còn chưa có ai mang thai, nếu hắn vẫn như vậy phải làm sao bây giờ?

Lâm An đứng cạnh cung kính đi tới, nhỏ giọng bẩm báo: “Nương nương, Diệp Thái phó phái người đưa thư vào cung”.

“Thư đâu?”

Thái hậu đưa tay ra, Lâm An lập tức cung kính dâng lên.

Diệp Thái Phó viết thư vào cung, nói cho Thái hậu biết gần đây trong kinh thành xuất hiện một đại phu lợi hại tên Quỷ Thủ, người này đến không thấy hình đi chẳng thấy bóng, hiện giờ chưa tìm ra nơi ở của hắn, chỉ cần tìm được hắn, ông ta nhất định sẽ mang hắn vào cung gặp Hoàng thượng, bệnh của Hoàng thượng sẽ được chữa khỏi, mong Thái hậu yên tâm.

Nhìn bức thư này, trong lòng Thái hậu cuối cùng cũng an tâm được một chút, đưa tay day day trán: “Tiểu Lâm Tử, dìu ta vào trong nghỉ ngơi, sáng nay ồn ào giờ thấy mệt mỏi quá”.

“Dạ, nương nương.” Lâm An nhanh chóng dìu Thái hậu vào nội điện nghỉ ngơi.

Tại Kim Hoa cung, Uyển Uyển cho tất cả cung nữ và thái giám lui ra ngoài, chỉ còn nàng và Tú Tú ở lại hầu hạ, lúc này nhìn chủ tử yếu ớt dựa vào trên nhuyễn tháp, hai mắt khép hờ, lòng mi dài che đi đôi mắt lanh lợi tinh anh của nàng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo vẫn tái nhợt, hô hấp thoáng có thoáng không, miệng hơi hé không dám mím lại cho thấy miệng nàng đang bị thương.

Nghĩ lại cảnh lúc nãy, Hoàng thượng suýt chút nữa đã bóp chết chủ tử, Uyển Uyển đau lòng đến rơi lệ, khóc thút thít.

Người của Hoàng thất quá ức hiếp người khác, Vương gia vừa rời kinh bọn họ lập tức đối phó với chủ tử như vậy, thật là quá đáng giận.

Uyển Uyển khóc, Tú Tú không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khuyên giải an ủi nàng: “Uyển Uyển, đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Nương nương….” Uyển Uyển mở miệng nói, nhất thời không biết kể tiếp thế nào, Vân Tiếu vốn nhắm mắt dưỡng sức lập tức mở mắt ra, trong đồng tử kia là hàn quang loá mắt, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh.

“Được rồi, khóc cái gì, có làm sao đâu nào? Hơn nữa ngươi thật sự tưởng rằng Thái hậu sẽ để Hoàng thượng giết ta chắc? Đừng quên Vân gia ta còn đang liều chết với quân Tây Lương ngoài biên quan kìa, hôm nay bà ta làm vậy chẳng qua chỉ muốn thử xem ta ngốc thật hay không thôi, thứ hai là cũng muốn để Thượng Quan Diệu yên tâm không bị luẩn quẩn trong chuyện này nữa, ai nha, miệng đau nha, thuốc kia cũng độc gớm a.” Vân Tiếu nói vài câu đã đau đến nhíu mày, hô ra tiếng, xua xua tay như đang suy nghĩ cái gì vậy.

“Uyển Uyển, lấy một viên thuốc màu đỏ bên kia ra, ta phải uống.”

“Vâng.” Uyển Uyển linh hoạt đứng dậy, đi đến một bên ngăn tủ, tìm kiếm trong đống bình bình lọ lọ ra một cái bình nhỏ, bên trong là một viên thuốc màu đỏ, không biết thuốc này làm từ cái gì, đổ ra rồi giúp chủ tử uống.

“Nương nương, có phải rất đau hay không?” Uyển Uyển khóc lên, lúc nãy nhìn những vết sưng tấy trên mặt Thái hậu, nàng liền biết miệng chủ tử nhà mình chắc chắn cũng bị thương, càng nghĩ càng thấy đau lòng, cuối cùng khóc lớn thành tiếng.

Vân Tiếu uống thuốc xong thở phù phù mấy hơn, vươn tay kéo tay Uyển Uyển dịu dàng an ủi.

“Không có việc gì, Uyển Uyển, không có gì đáng ngại đâu, uống thuốc rồi cũng không nghiêm trọng nữa, ngươi đừng lo lắng.”

“Bọn họ chẳng những hạ độc nương nương, Hoàng thượng còn suýt chút nữa bóp chết nương nương, tâm địa họ sao có thể độc ác như vậy chứ.” Uyển Uyển nức nở, nước mắt thế nào cũng không ngừng được, tiếp tục chảy xuống, nàng đã đồng ý với Vương gia rằng sẽ chăm sóc chủ tử thật tốt, nhưng Vương gia vừa đi bọn họ liền kéo đến ức hiếp nương nương.

“Người của hoàng thất có ai không độc ác đâu, lòng lang dạ thú cả lũ, rõ ràng lợi dụng người Vân gia chúng ta còn muốn giả nhân giả nghĩa một phen, hôm nay ra đây là được ăn cả ngã về không, hiện giờ chúng tin là ta ngốc rồi, nếu không làm vậy, ngươi cho là bọn họ sẽ không nghi ngờ ta sao?”

“Nhưng mà nô tỳ nhìn chủ tử phải chịu đựng như vậy, thật sự rất khó chịu, nô tỳ còn đồng ý với Vương gia là sẽ chăm sóc chủ tử thật tốt.”

Uyển Uyển tự nhận bản thân thất trách, càng đau khổ hơn, tuy nước mắt đã ngừng rơi nhưng mắt vẫn đỏ hồng.

Vân Tiếu nghiêng người một chút, nhìn Uyển Uyển, tính nàng ấy luôn tùy tùy tiện tiện, rất ít khi buồn bã, lần này xem ra thật sự rất đau lòng rồi, bèn vỗ vỗ tay nha đầu này: “Được rồi mà, đừng đau lòng, ta uống xong thuốc là không việc gì rồi, có điều, ta tuyệt không bỏ qua kẻ nào làm ta bị thương, hắn sẽ phải trả một giá đắt cho hành động của mình”.

Vân Tiếu cười âm u.

Uyển Uyển chớp chớp mắt, đây là một lần hiếm hoi nàng không ngăn chủ tử bày trò, Tú Tú đứng bên cạnh nghe câu hiểu câu không, bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, sao Hoàng thượng lại muốn bóp chết Hoàng hậu a, Hoàng hậu cũng không dễ đối phó đâu, chỉ e kế tiếp sẽ có hành động gì đó.

Tú Tú chỉ cảm thấy đầu mình có một đàn quạ đen bay qua, đen kịt một mảnh… Vân Tiếu buông tay Uyển Uyển ra, quay đầu nhìn Tú Tú, hơi chu miệng lên dịu dàng nói: “Tú Tú, ta đói rồi, đi chuẩn bị điểm tâm cho ta đi”.

“Dạ, nương nương người chờ chút a.”

Tú Tú lập tức gật đầu, quên luôn bất an vừa rồi, thân mình nhỏ nhắn lui ra ngoài, đợi nàng ta đi ra, Vân Tiếu lập tức ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhẹ nhàng mở miệng: “Lưu Tinh”.

Hiện giờ nàng có thể cảm ứng được hơi thở của Lưu Tinh và biết hắn có đang ở cạnh hay không.

Theo tiếng gọi, Lưu Tinh xuất hiện, mặc trên người là hắc bào, gió mạnh thổi qua, hắn đáp xuống đất, trên ngũ quan tuấn lãng là sự lạnh lùng âm trầm, đáy lòng đang cực kì phẫn nộ, lúc nãy lúc nương nương vào đại điện kia, hắn đã ẩn hơi thở của mình rồi giấu mình trên một than cây, không tùy tiện tới gần vì Thượng Quan Diệu cũng không tầm thường, võ công hắn rất lợi hại, đến gần quá hắn ta sẽ cảm ứng được, nhưng hắn vẫn ở trên cây bên ngoài và thấy hết thảy tình huống trong điện.

Hoàng thượng suýt chút nữa đã bóp chết chủ từ, hắn vốn muốn ra tay nhưng không ngờ sau đó Thượng Quan Diệu lại buông chủ tử ta, có điều hắn thấy chủ tử thật sự rất khó thở.

“Chủ tử?”

“Hạ cái này vào trà của phi tần trong các cung.” Vân Tiếu mìm cười lấy ra mấy bao thuốc quơ quơ, ra hiệu cho Lưu Tinh đi làm, dựa vào bản lĩnh của hắn, hạ vài bao thuốc vào trà của phi tần cũng là chuyện dễ dàng thôi.

“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm.”

“Đừng quên vị nào đó ở Chiêu Dương cung ý, ả ta chính là người phải đứng mũi chịu sào trong việc này.”

“Thuộc hạ hiểu.” Lưu Tinh cung kính đáp lời.

Vân Tiếu vừa lòng gật đầu, những khi nàng không tức giận sẽ cười tủm tìm, rất là đáng yêu vô hại, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt cũng yêu thích, có điều đó chỉ là bề ngoài, người tiếp xúc thật sự với nàng sẽ biết liền, từ trước tới giờ nàng có thù tất báo.

“Ngoài ra bảo Kinh Vân tiến cung gặp ta, sắp tới trong cung sẽ náo nhiệt chút, các ngươi ở trong cung thu thập tin tức cho ta.”

“Vâng.” Lưu Tinh cầm thuốc lắc mình rời đi, bởi vì bọn họ nghe thấy ngoài cửa điện có người vừa bước vào.

Lưu Tinh vừa đi, Uyển Uyển không kìm được tò mò hỏi: “Nương nương, Kinh Vân là ai ạ?”.

“Giống Lưu Tinh, là ám vệ, hai người họ như cùng một thể vậy, phụ thân nghĩ ta ngốc nên chỉ giới thiệu mỗi Lưu Tinh cho ta thôi.”

Vân Tiếu thản nhiên mở miệng, nàng không giấu Uyển Uyển bất cứ chuyện gì, nàng tin Uyển Uyển là một nha đầu trung thành với chủ.

“Ồ.” Uyển Uyển không nói thêm gì nữa, có điều nhớ tới thứ chủ tử đưa cho Lưu Tinh, lại tò mò: “Nương nương, thuốc đó là gì vậy á?”

“Hợp hoan tán.” Vân Tiếu nở nụ cười, dường như là đã nhìn trước được trò khôi hài đang dần lan tràn trong hậu cung, Hoàng thượng bất lực, phi tần trong cung lại trúng Hợp hoan tán, để xem Hoàng thượng sẽ xử lý thế nào đây, nhục nhã này nghiêm túc mà nói thì mới chỉ là lễ vật đầu tiên mà nàng tặng cho hắn, tiếp theo sẽ còn lễ thứ hai, thứ ba….

(Hợp hoan tán là một loại xuân dược đó, bạn nào đọc nhiều truyện cổ trang biết liền nhỉ, mà Hợp hoan là từ hán việt, mình thấy có mấy nhà để Đoàn tụ dược, đoàn tụ cổ hay đoàn tụ tán, đều là nó hết đó.)

Thượng Quan Diệu, ngươi chờ xem, phàm là người đắc tội ta, ta đều nhớ kỹ, hơn nữa có thù báo thù có oán báo oán.

Vân Tiếu cười vui vẻ, trên gương mặt tái nhợt lại có chút hồng hào, giống như một đóa hóa hồng trên tranh sơn dầu, gió thổi mênh mang, tuyết ngủ quên trên cành hoa.

Đêm đông lạnh thấu xương.

Chân trời không một tia ánh sáng, tối đen như bị một tấm vải lớn che phủ, gió bắt gào thét thổi, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp mái hiên hoàng cung, đèn lồng khẽ lay làm ánh đèn chợt tối chợt sang.

Trong màn đêm âm u lạnh lẽo đó, tuyết bị gió thổi bay đầy trời, lả lướt muôn vẻ.

Trong Kim Hoa cung, Vân Tiếu mặc chiếc áo bông dày có những bông hoa nhỏ màu xanh, cả người được quấn như một cái bánh bao thịt nhỏ, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to thoáng chuyển động, đánh giá hai người đứng trong tẩm cung hiện giờ.

Lưu Tinh và Kinh Vân.

Lưu Tinh thì nàng đã gặp từ trước, diện mạo tuấn lãng, ôn hòa nho nhã nhưng cá tính lại có chút lạnh lung, thích mặc đồ màu đen, ám vệ luôn giấu mình trong tối, màu đen chính là màu có lợi nhất, phối với gương mặt lạnh lạnh luôn không bao giờ có cảm xúc của hắn, thật là một nam nhân không hề tệ nha.

Về phần Kinh Vân, đây là lần đầu tiên Vân Tiếu thấy hắn.

Vóc dáng hắn không cao lớn, thuộc loại cường tráng, hơn nữa da cũng khá đen, đôi mắt đen láy rất là linh hoạt, trong lúc nàng đang đánh giá hắn thì đồng thời hắn cũng quan sát nàng, trên mặt lộ vẻ khá là kinh ngạc, nụ cười tươi như ánh mặt trời thường trực trên mặt, lộ ra hàm răng trắng muốt, thật là đáng yêu.

“Tiểu thư, người không ngốc.”

Câu mở đầu cũng đáng yêu nữa, Vân Tiếu và Uyển Uyển không nhịn được mà phì cười, Lưu Tinh đứng cạnh trầm giọng: “Kinh Vân”.

Vân Tiếu phất tay, tuyệt không để ý câu nói vừa rồi, ai nói thuộc hạ nhất định phải mặt không biểu cảm như một con rối gỗ chứ, nàng cảm thấy Kinh Vân rất đáng yêu nha.

“Không có gì, sau này không cần phải câu nệ với ta, ta hi vọng quan hệ giữa chúng ta không đơn thuần chỉ là chủ tớ, mà còn là bạn bè, người thân.”

Vân Tiếu vừa dứt lời, Uyển Uyển cũng không thấy lạ, bởi vì nàng đã sớm biết mấy hành động dọa người của chủ tử rồi, nhưng Kinh Vân và Lôi Tinh thì là lần đầu tiên được nghe lời nói dễ thương như vậy, lồng ngực như được một dòng nước ấm chảy qua, những ám vệ như họ vẫn sống trong một góc tối lạnh như băng, có bao giờ được nghe qua lời nói ấm áp như vậy, tuy Vương gia đối xử với bọn họ không tệ, nhưng xét cho cùng thì cấp bậc khác nhau, hơn nữa Vương gia đối nhân xử thế rất nghiêm túc, đối với họ cũng vô cùng nghiêm khắc, bởi vì ông muốn để cho chủ tử người hữu dụng nhất, có thể bảo vệ chủ tử tốt nhất.

“Bạn bè, người thân?”

Kinh Vân lặp lại một lần, cuối cùng dùng sức gật đầu: “Vâng, tiểu thư, chúng ta về sau sẽ là bạn bè, người thân”.

Tuy mới gặp mặt trong thời gian ngắn ngủn nhưng Vân Tiếu đã biết, Lưu Tinh tính tình trầm ổn, lạnh lùng, còn Kinh Vân thì ngược lại, hướng ngoại hoạt bát, tâm địa cũng rất đơn thuần.

“Ừm.” Vân Tiếu gật đầu, cả căn phòng tràn ngập trong tình cảm ấm áp, nàng chầm chậm mở miệng: “Mấy ngày nay các ngươi ở lại trong cung, để ý tính hình trong cung cho ta, có bất cứ tình huống gì phải bẩm báo cho tan gay lập tức, nhất định phải cẩn thận, trong Hoàng cung này có rất nhiều nhân vật lợi hại”.

Vân Tiếu nhớ tới Mộ Dung Xung, người này vẫn xuất quỷ nhập thần, còn có Tây Môn Thược ở Thanh Phong Các, người đó tuy rằng rất ít ra ngoài, nhưng năng lực của hắn một đêm kia nàng đã được kiến thức qua.

Còn có những người ẩn mình trong cung, thuộc hạ của Hoàng đế.

Tóm lại phải đề phòng khắp nơi.

“Dạ, chủ tử, chúng ta hiểu.”

Lưu Tinh và Kinh Vân ôm quyền, lúc nói chính sự, bọn họ nghiêm túc như nhau. Vân Tiếu dặn dò hai người xong, lại nhớ chuyện đã sai Lưu Tinh đi hạ dược, không khỏi quan tâm hỏi: “Hôm nay sai ngươi đi hạ dược, ngươi hạ những phi tần nào rồi?”.

“Thuộc hạ không biết có những phi tần nào, nhưng toàn bộ chủ tử trong Chiêu Dương cung thì thuộc hạ đã nhìn thấy các nàng uống hết rồi.”

Lưu Tinh cung kính bẩm báo, Vân Tiếu gật đầu, trong cung nhiều phi tần, hắn làm sao biết ai với ai? Có điều chỉ cần hạ, tối nay liền có trò hay để xem rồi, nghĩ đến trò hay, đôi đồng tử của Vân Tiếu sang hẳn lên, nụ cười trên khuôn mặt là kiểu điển hình của chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Đi, Uyển Uyển, chúng ta đi xem náo nhiệt.”

“Hả, cái gì ạ?” Uyển Uyển trợn to mắt, để tay lên tai nghe tiếng ngoài phòng, gió lốc gào thét, tuyết bay đầy trời, đêm lạnh thế nào còn đi xem náo nhiệt, tâm trạng nương nương cũng thật tốt a, không đi có được không.

“Nương nương, tuyết rơi, lạnh lắm, hơn nữa miệng người còn bị thương chưa khỏi, chúng ta vẫn nên đi ngủ đi”.

“Không sao, tuy hơi đau một tý nhưng mà không ảnh hưởng việc nói năng, dịp thế này làm sao ngủ được? Có trò hay sắp lên sàn mà.”

Vân Tiếu ôm lò sưởi nhỏ trong tay, nhảy xuống khỏi nhuyễn tháp, quay đầu nhìn Lưu Tinh và Kinh Vân: “Hai người các ngươi lui xuống đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi”.

“Vâng, chủ tử.”

Hai người lắc mình rời đi, Vân Tiếu không muốn để người khác biết đến sự tồn tại của Lưu Tinh và Kinh Vân, bọn họ là bùa bảo mệnh của nàng, sao có thể để người khác biết?

Bởi vì là trộm đi xem náo nhiệt, cho nên không nên kinh động những người khác, Vân Tiếu và Uyển Uyển lén lút đi ra bằng cửa sau.

Trong thâm cung, bóng người thưa thớt, đêm đông lại lạnh như vậy, có ai sẽ đi lung tung chứ, từ trên xuống dưới đại khái cũng chỉ có chủ tử nhà mình là có hứng thú này, Uyển Uyển vẻ mặt đau khổ nhìn dáng người nhỏ nhắn phía trước, không ngăn được nàng, bọn họ đi dọc theo hành lang dài về phía Cảnh Phúc cung.

Cả Hoàng cung rộng lớn giờ này ngoài thị vệ tuần đêm có lẽ chỉ còn hai người các nàng, nửa đêm không ngủ còn đi xem náo nhiệt.

Bốn phía Cảnh Phúc cung đều có những cây cổ thụ che trời, mặc dù đã vào đông, tuyết bay tán loạn, trời cũng chỉ vắng lặng âm u nhưng lại rất thuận tiện để ẩn thân.

Hai người linh hoạt leo lên cây, giấu mình tốt xong thì chờ xem chuyện xảy ra tiếp theo.

Không bao lâu lền thấy có nhuyễn kiệu dừng ở trước cửa Cảnh Phúc cung, trái phải kiệu là hai cung nữ, khi cỗ kiệu dừng lại hai người liến vén rèm mời người trong kiệu xuống, có hai thái giám cầm đèn đi trước dẫn đường.

Nương theo ngọn đèn lúc tối lúc sáng kia, Vân Tiếu liếc mắt một cái liền nhận ra nữ tử xuất hiện đầu tiên chính là Dạ Tố Tuyết vừa mới bị hạ vị, cả đoàn người vội vàng đi hướng cửa trước Cảnh Phúc cung.

Vân Tiếu trên cây không khỏi nhướng mày, Lưu Tinh làm việc quả nhiên lợi hại, người đầu tiên đến thật sự là Dạ Tố Tuyết, nghĩ vậy tâm trạng nàng lại càng tốt hơn, thật là quá tốt, ngồi trên ngọn cây đung đưa hai cái chân, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, đáng thương là Uyển Uyển bên cạnh, thỉnh thoảng phải thôi hơi nóng vào bàn tay.

Trước cửa Cảnh Phúc cung.

Mấy tên thái giám đứng gác đêm vừa thấy Dạ Tố Tuyết đến bèn xốc lại tinh thần, cung kính thỉnh an: “Tham kiến Thục Viện nương nương”.

Tuy Đức phi nương nương bị giáng khỏi vị phi nhưng trong lòng mọi người đều biết, nàng ta là cháu ruột của Thái hậu, vị phi sớm muộn gì cũng lấy lại được, không chừng lại còn lên thẳng vị Hoàng hậu, cho nên trên dưới trong cung đều cung kính cẩn thận với nàng ta như trước kia.

Sắc mặt Dạ Tố Tuyết khó coi, nghe thấy lời nói của tiểu thái giám, liền nhớ tới việc mình bị giáng vị, đối với người cô kia, lòng nàng tràn đầy oán khí.

“Bản cung muốn gặp Hoàng thượng.”

Vài tiểu thái giám vội vàng mở miệng: “Nương nương xin chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo Đình công công.”

Dạ Tố Tuyết không nói gì, rõ ràng là đã vào đông, nhưng cả người lại như bị lửa đốt, hận không thể cởi hết quần áo cho thoải mái, trong đầu lại nhớ mong dáng người hơn người của Hoàng thượng, từ khi nào bản thân mình lại dâm đãng không chịu nổi như vậy chứ, Dạ Tố Tuyết vừa nghĩ vừa dùng quạt ngọc quạt quạt, nha đầu Nguyệt Mai đứng cạnh nhìn nàng một cách kỳ quái, nhỏ giọng hỏi.

“Nương nương, người làm sao vậy?”

“Ta rất nóng.”

Dạ Tố Tuyết nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn tiểu thái giám đối diện, bộ dạng tiểu thái giám này thật trắng trẻo mềm mại, càng nhìn càng làm cho người ta yêu thích.

Nguyệt Mai nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng cầm khăn lau mồ hôi giúp chủ tử, nhỏ giọng nói: “Nương nương, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”.

Dạ Tố Tuyết xua tay, tóc mây khẽ buông lỏng, ánh mắt nóng bỏng, vươn tay kéo kéo vạt áo của mình, hơi thở có chút nặng.

Lúc này tiểu thái giám đi vào thông báo đã trở lại, đại thái giám Đình công công đi ra, cung kính nói: “Hoàng Thượng có chỉ, Thục Viện nương nương mời.”

Dạ Tố Tuyết đi theo đại thái giám Đình công công vào, Nguyệt Mai và tỳ nữ thái giám của Chiêu Dương cung ở lại ngoài điện.

Thư phòng Cảnh Phúc cung, tuy rằng không xa hoa bằng Ngự thư phòng, nhưng cũng nguy nga lộng lẫy, bốn góc được khảm đèn ngọc lưu ly, chiếu rọi khiến thư phòng sang như ban ngày.

Nơi này nơi để Hoàng thượng triệu kiến nội thần và xử lý việc chính sự, có đôi khi cũng sẽ nghỉ ngơi ở trong này.

Bởi vậy, trên nhuyễn tháp rộng lớn được trải vải nhung đỏ thẩm, Thượng Quan Diệu cả người mặc lòng bào lười biếng dựa trên nhuyễn tháp, nghiêng mắt nhìn Dạ Tố Tuyết đi vào.

Trên người mang hương thơm thoang thoảng, kiều diễm như hoa, đồng tử hơi hơi bốc lên lửa nóng tình triều làm người ta nhìn mà miệng lưỡi đều khô, cổ họng không khỏi ực ực vài tiếng, dịu dàng mở miệng.

“Tố Tuyết có chuyện gì lại đến đây ?”

“Thiếp thân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an.”

Dạ Tố Tuyết cực lực áp chế khát vọng trong cơ thể mình, tình triều cứ dần dần cao lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mỹ nam lười biếng trên nhuyễn tháp, hận không thể hóa thành sói cứ thế xông lên, nhưng lý trí còn sót lại nói cho nàng biết, trăm ngàn lần không thể lảm vậy, Hoàng thượng rất ghét phụ nữ dâm đãng.

“Đứng lên đi, lại đây, hôm nay nàng sao vậy?”

Hoàng Thượng quan tâm mở miệng, Dạ Tố Tuyết đứng dậy, rốt cuộc không nhịn nổi cuồng phong mãnh liệt trong cơ thể nữa, lập tức đi qua, ngồi xuống cạnh Hoàng thượng, ngửi hơi thở nam tính say lòng người kia không khỏi khép hờ hai mắt, khẽ ngâm một tiếng, đôi tay như ngọc đặt lên ngực Thượng Quan Diệu, mềm mại đáng yêu vạn phần mở miệng.

“Hoàng Thượng, người lâu rồi không tới cùng Tố Tuyết, Tố Tuyết nhớ người.”

Tiếng thì thầm yêu kiều mềm mại như vậy, hơn nữa tay ngọc mềm như tơ lụa, là nam nhân đều không chống cự được, nhưng cũng chính là chỗ đau của Thượng Quan Diệu, chỉ vần nghĩ đến mình dù muốn cũng không cách nào bày ra uy phong nam tính của mình, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt âm u lạnh lung, vung tay lên làm Dạ Tố Tuyết bị đẩy ra, ngã xuống nền đất.

“To gan, đêm hôm đến Cảnh Phúc cung là để mê hoặc trẫm sao?”

Lý do rất đường hoàng, thật ra chỉ có hắn hiểu sự tức giận hiện giờ của mình, hận không thể giết người để giải hận, nếu không phải vì bất lực, làm sao có thể đẩy giai nhân mềm mại như ngọc được chứ.

Dạ Tố Tuyết vừa thấy Hoàng thượng tức giận thì hoảng sợ quỳ xuống: “Nô tì đáng chết, Hoàng thượng tha cho thiếp thân đi”.

Tuy nàng xin lỗi nhưng đôi mắt lại to gan nhìn chằm chằm Hoàng thượng, sương mù trong mắt như ngọc trai, ai oán khẩn thiết, Hoàng thượng không thích nàng sao? Ngay cả chạm cũng không chạm vào nàng, chẳng lẽ từ nay về sau nàng phải giường đơn gối chiếc sao?

“Cút.”

Thượng Quan Diệu không có chút thương hương tiếc ngọc, ngược lại càng tức giận, đây là một loại phẫn nộ vì vô lực.

“Hoàng thượng….”

Dạ Tố Tuyết khóc lên, cánh tay mảnh khảnh không kìm được xé rách vạt áo, trên người như sắp cháy mất, hai má nóng quá lợi hại, hồng cả một mảng.

Thượng Quan Diệu chậm chạp nhìn ra điều bất thường, thân hình cao lớn đi tới, ngồi xổm xuống khẽ chạm vào má Dạ Tố Tuyết, sự nóng bỏng kia kích thích tay hắn, đây căn bản không phải nóng bình thường, mà trong mắt nàng ta là dục vọng trợn, điều này nghĩa là….

Dạ Tố Tuyết bị người ta hạ dược, còn là xuân dược?

Người này sao lại hạ dược Dạ Tố Tuyết, hiển nhiên là lấy điều này để nhục nhã hắn, điều này hoàn toàn cho thấy, người hạ độc hắn vẫn ẩn thân trong cung, chẳng những hạ dược hắn mà còn hạ dược phi tần của hắn, người này rốt cuộc là ai?

Thượng Quan Diệu đứng phắm dậy, cả người phủ một tầng cuồng phong dữ dội, trong mắt cũng là lốc xoáy, sát khí lạnh lẽo nhuộm đẫm toàn bộ thư phòng.

Đáng tiếc nữ nhân bị hạ dược lại không ý thức được điều này, hiện giờ đã lâm vào tình trạng nửa điên cuồng, ôm chặt đùi Thượng Quan Diệu, không ngừng cọ xát, điều này càng làm sắc mặt Thượng Quan Diệu khó coi, cả người cứng ngắc, lạnh lung trừng mắt nhìn Dạ Tố Tuyết.

Lúc này ngoài cửa thư phòng lại vang lên tiếng Đình công công: “Hoàng thượng, Lã Chiêu nghi cầu kiến”.

Trong thư phòng, Thượng Quan Diệu nghe thấy tiếng Tiểu Đình Tử, còn tiếng rên rỉ khe khẽ của Dạ Tố Tuyết, sự tàn ác trong lòng hoàn toàn bị kích thích, mặt lộ ra hàn sương, đồng tử khát máu, khóe miệng cười khẽ, nụ cười ấy sắc nhọn hơn lưỡi dao.

Được, được lắm, xem ra người nọ chẳng những hạ dược Dạ Tố Tuyết, còn hạ dược các phi tần khác trong cung.

Hắn nhất định phải bắt được hắn ta, băm làm nghìn mảnh, làm cho hắn ta trọn đời không thể siêu sinh.

Đáy lòng Thượng Quan Diệu hung tàn nghĩ, sự tàn ác trong mắt tăng lên đến cực điểm.

Các tiểu thái giám khác không biết, thân là thái giám thiếp thân của Hoàng thượng, Tiểu Đình Tử cũng biết một chút tin tức, chỉ là loại chuyện này, tốt nhất là nên làm bộ không biết gì hết, nếu không là tự chuốc họa vào thân.

“Hoàng thượng.”

Tiểu đình tử cẩn thận mở miệng, hơn khon thắt lưng, cung kính đợi chỉ.

Thượng Quan Diệu mắt lạnh đảo qua, lãnh huyết vô tình mệnh lệnh: “Thục Viện nương nương hành vi không đoan chính, ném vào hồ Hàn Ngọc Trì ngâm mình hai cái canh giờ, còn nữa toàn bộ phi tần đến đây hôm nay đều ném hết xuống Hàn Ngọc Trì, không đủ hai canh giờ không được phép đi ra”.

Tiểu Đình Tử nhận lệnh, vung tay ra hiệu cho các thái giám phía sau đi làm việc, rất nhanh khiêng Thục Viện nương nương đi ra ngoài.

Cả Lã Chiêu nghi ngoài điện cũng bị đưa vào hồ Hàn Ngọc.

Hồ Hàn Ngọc, nghĩa cũng như tên, mùa hè thì cũng hữu dụng, là một hồ nước lạnh bên dưới có mạch nước ngầm khiến cho nước ở đây khác với những nơi khác, cho nên được gọi là hồ Hàn Ngọc.

Không ngờ đến giờ lại còn có tác dụng khác, mùa đông tuyết rơi nặng, Hoàng thượng lại ném người vào hồ Hàn N gọc, còn lệnh cho ngâm hai canh giờ trong đó, qua hai canh giờ, còn sống hay không thì còn phải dựa vào ý trời, Tiểu Đình Tử tuy thông cảm với những mỹ nhân như hoa như ngọc này, nhưng thánh chỉ thì không thể không nghe.

Hồ Hàn Ngọc đã sớm kết một tầng băng, bị thái dám dung đá xúc ra mấy cái hố, ném Thục Viện nương nương mà Lã Chiêu nghi vào đó.

Bên hồ không ngừng truyền đến những tiếng khóc, những cung nữ thái giám đều không khòi đau lòng cho chủ tử mình, và còn lo lắng cho tương lai của bản thân.

Bởi vậy lại càng kêu khóc không thôi…. Gió bắc thổi qua, tuyết bay đầy trời, nơi nơi trắng xóa, người bị ngâm trong ao rất nhanh đã không chịu nổi nữa, Hợp hoan tán kia làm trong người nóng bỏng, nước hồ lại lạnh như băng, nóng lạnh luân phiên khiến mấy người kia càng bị dày vò gấp trăm lần, răng va lập cập vào nhau, đau lòng khóc nức nở.

Dạ Tố Tuyết cũng có chỗ hơn người, nàng tỉnh táo lại, chuyện đầu tiền là cầu cứu.

“Nguyệt Mai, mau đi Trường Tín cung, cầu kiến Thái hậu nương nương, nương nương nhất định sẽ cứu chúng ta.”

Nguyệt Mai giật mình hoàn hồn, lau khô nước mắt, nhìn chủ tử sắc mặt tái nhợt, răng run run va vào nhau, vội vàng gật đầu chạy vội đi…

Trên một cây đại thụ ngoài cửa chính Cảnh Phúc cung,

Vân Tiếu đung đưa hai chân, cười cực kỳ vui vẻ, mặt mày như hoa, tâm tình sung sưởng, ngay cả tiếng nói cũng dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh.

“Uyển Uyển, có phải rất thú vị không.”

Sau lời này nghe có vẻ tà ác thế nào ấy nhỉ, Uyển Uyển trợn mắt, thổi khí a, không nhịn được mà năn nỉ: “Chủ tử, ngoài này lạnh lắm, chúng ta trở về đi”.

“Ừ.”

Vân Tiếu gật đầu, náo nhiệt cũng xem rồi, lễ vật tặng Thượng Quan Diệu hắn cũng nhận được rồi, nàng vẫn nên trở về ngủ dưỡng mỹ dung thôi, nghĩ vậy, hai người chuẩn bị trèo xuống khỏi đại thụ.

Bỗng nhiên, một trận gió lớn thổi qua, quét theo vài bông tuyết rơi xuống trên mặt nàng, vô cùng lạnh lẽo, trong không khí hình như có một mùi hương thoang thoảng gì đó, hương vị này nàng lại vô cùng quen thuộc.

Hương vị độc đáo này trừ trên người Mộ Dung Xung Mộ đại hiệp thì không còn người nào khác có thể có, bởi không có ai có gan thử, mùi của Bán Chi Liên, hương vẫn còn thoang thoảng quanh mũi.

Vân Tiếu không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn qua, gió ngừng, ánh trăng chiếu rọi lên trường bào màu trắng, quả nhiên bên cạnh có thêm một bóng người tuấn dật, bóng lưng thẳng, chân chỉ hơi điểm vào một chiếc lá, vững vàng đứng giữa không trung, bình thản nhìn lại phía nàng, khóe môi hơi cong lên, sau đó lạnh lùng nói vài chữ.

“Xem ra có người rảnh quá, nửa đêm không ngủ được nên đi gây chuyện thị phi.”

Ngữ khí tựa như là đang nói với người thân của mình, không có chút bất ổn nào, một bộ như lẽ đương nhiên, rõ ràng là dùng giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại trầm thấp mê người, còn làm cho người ta cảm thấy có chút dịu dàng.

Vân Tiếu mất hứng nhướng nhướng mày phản bác: “Liên quan gì đến ngươi a, quản cho tốt chuyện của mình trước đi rồi hẵng nói, hay là ngươi cũng chuẩn bị đi gây chuyện thị phi gì?”.

Hai người đối chọi gay gắt, vừa nhìn liền nhận ra là chỗ quen biết.

Uyển Uyển đứng cạnh Vân Tiếu, sắc mặt có chút tái nhợt, người này đeo mặt nạ hình bướm, thích mặc đồ trắng, lạnh lùng như băng, hắn sẽ không phải là, sẽ không phải là Mộ Dung Xung ấy chứ? Cũng chính là người đêm đó nàng thấy…..

Cung chủ Thần Long cung đó chứ?

Vừa nghĩ đến đây, nàng lập tức kinh sợ kéo chủ tử: “Hắn là ai vậy? Không phải là người kia mà người nói chứ?”.

“Đúng, hắn đó, cái tên khát máu như ma, giết người như quỷ đó.”

Vân Tiếu như cười như không, hai mắt không chớp nhìn Mộ Dung Xung, nàng thật muốn nhìn một chút, hắn nghe xong những lời này sẽ có phản ứng gì.

Chỉ thấy thần sắc Mộ Dung Xung cũng chưa thay đổi, khóe môi hơi giật giật, lộ ra một nụ cười lạnh, có điều sâu trong đôi mắt kia lại hiện lên thâm u, làm người khác không nhìn ta rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Thân hình động một chút, cánh tay áo trắng mở ra như cánh chim, chớp mắt bay tới cạnh Vân Tiếu, bàn tay to vươn ra kéo lấy Vân Tiếu rồi nhảy lên, bỗng chốc đã biến đi rất xa.

Mặt Uyển Uyển biến sắc, muốn kêu to lại sợ kinh động đến người khác rước lấy phiền toái, chỉ có thể nhỏ giọng hô: “A, nương nương?”.

Vân Tiếu quay đầu dặn dò: “Ngươi đi về trước đi, ta không có việc gì”.

Hai người đã hòa vào bóng đêm, chỉ còn lại một chấm nhỏ màu đen.

Vân Tiếu không biết người này muốn dẫn nàng đi đâu, có chút bất mãn, muốn tránh khỏi tay hắn, trong đêm đông, tay hắn rất ấm, ôm chặt lấy nàng, mặc cho nàng giãy dụa thế nào cũng không chút lơi lỏng, áo khoác long hổ trắng của hẳn giống như một đám mây, bao lấy nàng khiến nàng không hề cảm thấy chút ý lạnh nào, ngược lại còn thấy ấm áp rộng rãi.

“Mộ Dung Xung, ngươi trúng gió gì thế hả, ta muốn về đi ngủ.”

Nhưng mà Mộ Dung đại hiệp rất là lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến nàng chút nào, nhẹ nhàng lướt một lát, hai người đã đáp xuống một cây đại thụ cách hồ Hàn Ngọc không xa.

Lúc này bốn phía hồ Hàn Ngọc chỉ toàn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, người trong hồ đã sắp đông thành băng, một đám ngay cả nói cũng không nổi nữa, trên đầu là tuyết trắng xóa dày đặc, dưới thân là hàn băng ngưng tụ, Vân Tiếu chọn một cành cây to vững chắc mà ngồi xuống, đung đưa hai chân ung dung xem náo nhiệt, thì ra Mộ Dung Xung dẫn nàng đi xem kịch hay.

“Hừm hừm, thật đáng thương a.”

Vân Tiếu làm bộ tan nát cõi lòng, vẻ mặt thương hại, dường như đau khổ, nhưng đôi mắt sáng quắc đã tiết lộ tâm tình của nàng, miễn bàn có bao nhiêu cao hứng .

Mộ Dung Xung phất tay, áo lông hổ bay lên, tư thái tao nhã ngồi xuống cạnh nàng, thế mà lại ngồi xem kịch vui với nàng, chiếc áo choàng bay lên rồi hạ xuống phủ lấy hai người không một khe hở. Mộ Dung Xung nhàn nhã lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, hoàn toàn không có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Mà Vân Tiếu thì do quá cao hứng nên không phát hiện nam nhân nào đó đang ngồi cùng mình trên một nhánh cây, còn dùng áo choàng trắng bọc lấy mình, mãi đến khi giọng nói trầm thấp làm người ta say kia vang lên.

“Toàn bộ chuyện này đều do nàng làm ra hả?”

Rõ ràng là trách cứ, nhưng nghe không ra nửa điểm trách, ngược lại còn có một chút vui thích bị kìm nén.

Vân Tiếu vừa quay đầu, đón nhận đôi mắt tĩnh như hồ sâu không thấy đáy kia, đôi mắt thâm thúy mà thần bí, dưới chiếc mũi cao thẳng, cánh môi mỏng hơi hơi nhếch lên gợi ra một đường cong đẹp đẽ, nụ cười nhàn nhạt hiện lên, trong bóng đêm lại vô cùng tiên diễm lóa mắt, giống như dòng suối trong khe núi.

Vân Tiếu bình tĩnh nhìn hắn, nam nhân này tuy không còn lạnh lùng như ban đầu, ấm áp hơn một chút, nhưng nàng nhìn thấy rõ ràng trái tim hắn vẫn cứng rắn như băng, giọng cũng lạnh như vậy, rõ ràng là mang theo nỗi bi thương không thể che giấu, trên người hắn rốt cục có bao nhiêu bí mật đây, vì sao phải mang mặt nạ.

Vừa nghĩ vậy, nàng liền giơ tay muốn tháo mặt nạ hình con bướm của hắn ra, muốn nhìn xem bộ dạng của hắn rốt cuộc là thế nào.

Mộ Dung Xung quay đầu đi, bàn tay to rất nhanh bắt lấy tay nàng, đôi mắt trở nên nghiêm khắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

“Nàng xác định muốn nhìn mặt ta sao? Phàm là người nhìn thấy mặt ta, chỉ có hai loại kết cục, một là chết, hai là trở thành người của ta, nàng muốn chọn cái nào?”

Ngữ khí tà nghễ cuồng vọng, thống trị thiên hạ, khí phách vang vọng trong bóng đêm.

Vân Tiếu ngẩn ra, tròng mắt đen trắng rõ ràng kia chuyển động rất nhanh, bộ dáng kia, giống hệt một con tiểu yêu tinh chọc người ta trìu mến.

Bỗng nhiên nàng cong môi cười, dùng sức rút tay ra, nghiêm trang mở miệng.

“Chết hả, ta không có hứng thú, còn trở thành người của Mộ Dung đại hiệp ngươi, vẫn là thôi đi, ngươi có biết hiện tại có bao nhiêu người muốn đối phó với ngươi không? Ta không muốn chết không có chỗ chôn đâu.”

Hơn nữa cuối cùng nàng cũng chậm chạp phát hiện một sự kiện, nàng và cái vị Mộ Dung đại hiệp này đang vô cùng thân thiết ngồi cùng một nhánh cây, hai người khoác chung một chiếc áo choàng, tư thái miễn bàn có bao nhiêu thân mật, trời a, chuyện này xảy ra từ lúc nào thế a, thân hình Vân Tiếu hơi nghiêng, rời khỏi chiếc áo choàng làm bằng lông hổ trắng kia, khó trách lúc trước không thấy lạnh, còn cảm thấy thực ấm áp, thì ra là ngồi cùng người ta a.

Có điều, Mộ Dung Xung ngang ngược ngăn cản nàng: “Đừng nhúc nhích”.

Căn bản là không cho phép nàng lui ra, một cỗ khí thể chặt chẽ khống chế nàng, khiến nàng không thể giãy dụa né tránh, sắc mặt khẽ biến thành hơi hồng hồng, tức giận lạnh lùng trừng qua, đang định nổi bão liền nghe thấy giọng nói lãnh khốc của Mộ đại hiệp: “Nhìn dưới kìa”.

Vân Tiếu quay đầu, lập tức bị tình huống phía dưới hấp dẫn, lại an phận ngồi trong chiếc áo choàng lông hổ của Mộ đại hiệp, nhu thuận như một tiểu sủng vật.

Đồng tử của Mộ Dung Xung sâu như biển, hơi hơi gợn song, ánh mắt dính chặt lên ngươi nữ tử bên cạnh.

Không tính là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt chỉ nhỏ như một bàn tay, mắt rất to, đen trắng rõ ràng, linh hoạt nhạy bén, lại giống như có sức mạnh thần kỳ, mang theo ánh sáng chói mắt, cái mũi nhỏ tinh xảo, rồi lại đến đôi môi như cánh anh đào, đỏ au mê hoặc người ta, đặc biệt thích cười, khi nàng cười rộ lên, trên khuôn mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền, mang theo hương thơm như thuần rượu, có chút xảo quyệt, giống như một con hồ ly nhỏ ngàn năm, làm cho người ta không tự chủ được muốn ôm vào lòng, giữ chặt bên người.

Lúc đầu là muốn giết nàng, sau đó là muốn dò xét.

Hiện tại nàng đối với hắn hình như không phải đơn thuần như vậy, ở lúc hắn điên cuồng khát máu nhất, nàng sẽ lại xuất hiện, ngăn cản hắn giết người, kiềm chế lại ma tính trong cơ thể hắn.

Đây là điều trước nay chưa từng có.

Hình như đã lâu rồi hắn không giết người, trước đây tuy chỉ giết những người đáng chết, nhưng cũng chẳng cần đến hắn ra tay, hắn ra tay bởi vì đau khổ trong lòng không có chỗ phát tiết, nỗi hận trời long lở làm hắn chỉ muốn giết người tiết hận, dần dần, ma tính chôn dấu trong cơ thể càng ngày càng cuồng thịnh.

Cho nên người đời mới nói hắn khát máu như ma, lạnh lùng vô tình.

Thật ra câu này chính là sự thật, chỉ là hiện giờ mỗi khi ma tính của hắn sắp phát tá, hắn sẽ tới gặp nàng, ở bên cạnh nàng, ma tính của hắn sẽ biến mất, cơ thể cũng sẽ bình tĩnh trở lại.

Mộ Dung Xung suy nghĩ nặng nề chuyển động, đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu nha đầu bên cạnh.

Mà Vân Tiếu nào đâu biết suy nghĩ của Mộ đại hiệp, đang rất là có hứng thú chăm chú quan sát tình huống bên dưới.

Bên bờ hồ Hàn Ngọc là cả một đám người đang đi đến, chính là Thái hậu nương nương ở Trường Tín cung, lúc này bà ta đang nổi trận lôi đình mệnh lệnh cho thái giám đứng cạnh hồ: “Lập tức kéo người lên”.

Mấy tiểu thái giám chịu trách nhiệm giám sát này không ai không biết quyền uy của Thái hậu, không dám cãi lời lập tức ba chân bốn cẳng kéo người trong hồ, đáng tiếc gọi nửa ngày mà mấy phi tần trong hồ không ai có phản ứng gì, cả người đã đông cứng, hơn nữa nửa người dưới ở dưới hồ đã kết băng, bọn thái giám lập tức xúc băng rồi kéo người lên.

Mấy phi tần đã sớm bị đông lạnh chỉ còn hấp hối, Thái hậu nhìn cảnh trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp giờ âm hiểm khó coi, hung ác ra lệnh: “Nhanh, nhanh mang các nàng về cung, lập tức truyền ngự y chẩn trị”,

“Vâng, Thái hậu nương nương.”

Mọi người lĩnh mệnh, thái giám và cung nữ của các cung đem chủ nhân của mình trở về.

Bên hồ Hàn Ngọc rất nhanh trở về yên tĩnh như trước, ngay Thái hậu cũng ngồi nhuyễn kiệu trở về Trường Tín cung.

Vân Tiếu thấy trò hay diễn xong, chậc chậc ba tiếng rồi quay đầu lại, chỉ thấy đồng tử Mộ Dung Xung lóe lên ánh sáng khát máu, cánh môi mím lại thành một đường thẳng, làn khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân, nhìm chằm chằm bờ hồ Hàn Ngọc, thân thể cũng không chút động đậy, giống như đã đông cứng, ngay sau đó, bàn tay to vung lên, gió lớn chợt nổi, những bông tuyết tay vòng vòng tạo thành lốc xoáy rất lớn, gào thét rung động.

Hắn thế nhưng tự dưng tạo cuồng phong, cành tá khong ngừng rung động, Vân Tiếu sợ đến mức ôm chặt lấy cây lớn, tức giận trừng mắt hét lên.

“Mộ Dung Xung, ngươi lại trúng gió gì thế, tự dưng lên cơn thần kinh, lập tức bình tĩnh lại cho ta, lập tức.”

Trong bóng đêm lạnh lẽo, câu nói lạnh lùng của Vân Tiếu vang lên lại giống như cành mây đánh trúng lý trí của Mộ Dung Xung, hắn giật mình, cả người lập tức bình tĩnh lại, sự khát máu trong mắt cũng biến mất, phục hồi lại sự lạnh lung u ám, đưa tay ra kéo nàng lại gần.

May mà có nàng, vừa rồi hắn thiếu chút nữa lại tẩu hỏa nhập ma.

Nhập ma tất sẽ giết người, trước đây thủ hạ ai dám trở hắn, chỉ có thể tùy ý hắn giết người cho hả giận, mà tiểu nha đầu này lại rất khác người, căn bản không sợ hắn, luôn ở thời khắc mấu chốt, tức giận mắng hắn một chút, khiến cho đầu óc lâm vào hỗn độn của hắn tỉnh táo lại.

“Tốt rồi, không có việc gì.”

Hắn giương giọng, bình tĩnh ôm nàng nhảy xuống đại thụ.

Vân Tiếu vừa chạm đất, sớm tức giận đến mức đẩy Mộ Dung Xung ra, quay người liền đi, không thèm quan tâm đến tên kia.

Mà nam nhân cao lớn phía sau thì khoanh hai tay để trước ngực, bình tĩnh an nhàn, trong đôi mắt sáng như ngọc lưu ly kia hiện lên một tia nghiền ngẫm, yên lặng nhìn tiểu nha đầu đang đi xa kia, một dòng khí tràn đầy lồng ngực, hắn không biết đây là gì, chỉ biết nha đầu kia là một ngoại lệ duy nhất, một thứ thú vị duy nhất.

Có phải ông trời luôn ở thời khắc con người cận kề điên cuồng nhất sẽ phái xuống một vài thứ bất ngờ không?

Hắn cười tao nhã, bởi vì hắn biết nàng sẽ trở lại.

Quả nhiên, không tới một lúc sau, Vân Tiếu tức giận oán hận chạy trở lại, ngẩng đầu đúng lý hợp tình mở miệng: “Ngươi, đưa ta về, ta không biết đường về”.

Mộ Dung Xung không nhịn được nở nụ cười, nụ cười giống như một làn gió mát, như tuyết hoa phi vũ, giống như băng tan, lệ khí suốt đêm tan thành mây khói, hắn biết nha đầu này luôn không giống người thường mà, rõ ràng là người mù đường bẩm sinh lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực hùng hồn thế này.

Vân Tiếu càng cáu, nhíu mày, hoàn toàn không hiểu tên nam nhân này.

Quái dị khó lường, một khắc trước thì tức giận đến không biết trời đất, một khắc sau thế nhưng cười đến giống yêu nghiệt thế này, tựa như nhặt được thứ gì rất quý giá vậy.

“Mộ Dung Xung, ngươi cười cái gì, sẽ không phải cười ta chứ hả?”

Nàng vừa dứt lời, Mộ Dung Xung lại nở nụ cười, xem ra tối nay thu hoạch không nhỏ a, đây là nụ cười duy nhất của hắn trong bốn năm nay, hoàn toàn thả lỏng, lại còn liên tục cười hai lần, thuộc hạ đang ẩn thân chỗ tối của hắn kinh hãi như gặp quỷ, quay mặt nhìn nhau, kia là chủ tử của họ sao?

Bốn năm nay, chủ tử không hề cười, giết người như ma, khát máu tàn nhẫn, chưa từng có người có thể thoát khỏi bàn tay hắn, mà đứa ngốc trong cung này chẳng những thành công mà còn liền tiếp tạo ra bất ngờ.

Dường như chủ tử rất thích nha đầu kia, lâu rồi hắn không giết người.

Truy Phong và Truy Nguyệt trong mắt tràn đầy sương mù, khi họ nhìn thấy chủ tử đau khổ giết người điên cuồng, lòng họ cũng thật sự rất đau, nhưng hiện giờ cuối cùng cũng có người có thể đi vào trái tim hắn, làm cho hắn không cảm thấy cô đơn như trước nữa, thậm chí không còn điên cuồng, điều này thật sự quá tốt.

“Được, ta đưa ngươi về.”

Mộ Dung Xung duỗi ra tay kéo Vân Tiếu, chuẩn bị đưa nàng trở về.

Vân Tiếu đầu tiên là rất tức giận, đứng bất động, tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng không may thay người ta cao hơn nàng một cái đầu, nếu muốn nhìn ngang thì có chút quá sức, nàng chậm rãi nhớ tới một sự kiện, thế nhưng không tức giận nữa, nam nhân này vì sao có thể đi lại tự nhiên trong cung như thế chứ, vừa rồi hắn đang rất yên ổn, sau đó lại phát cuồng, là vì nhìn thấy gì không muốn nhìn sao?

Đồng tử mắt lóe ra, cuối cùng nhớ lại sau đó Thái hậu xuất hiện, chẳng lẽ là bởi vì Thái hậu nên mới khiến hắn như thế sao, điều này nói lên cái gì, kẻ thù của hắn là Thái hậu nương nương?

Tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng Vân Tiếu thông minh không nói gì, nam nhân này rất cứng rắn, tốt nhất là không nên nói đến chuyện gì khiến hắn thương tâm, có điều bản thân lại có thể lien thủ làm một chuyện với hắn.

“Mộ Dung Xung, bàn chút giao dịch với ngươi nha.”

“Giao dịch?” Mộ Dung Xung hoài nghi mình nghe lầm, nhắc lại một lần, gió đêm thổi mái tóc đen như mực của hắn hơi bay lên, đầy trời nổi gió, bông tuyết tung bay, lả tả rơi trên người hai người, trên đầu, nhưng lại thành một bức tranh đẹp lạ thường

“Đúng vậy, chi bằng chúng ta hợp sức đối phó mấy kẻ trong cung này, Thượng Quan Diệu, hắn không phải kẻ thù của ngươi sao? Cũng là kẻ thù của ta, chúng ta cùng nhau liên thủ, khiến cho hoàng cung gà bay chó sủa, chẳng phải rất vui sao.”

Lúc Vân Tiếu nói mấy câu này, cả khuôn mặt sinh động tỏa sáng, phủ một tầng hưng phấn, giống như một đóa hoa lửa nở rộ trong trời đêm lạnh lẽo.

Mộ Dung Xung nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp như vậy, thế nhưng không thể nói nổi lời từ chối, hơn nữa trong cung đại loạn cũng có lợi cho hắn.

“Được.”

Mộ Dung Xung gật đầu, áo khoác rộng mở, người cũng nhảy lên, giống như một mũi tên trắng muốt, rất nhanh hòa vào bức tranh đêm cô tịch của Hoàng cung, nháy mắt đã đến Kim Hoa cung, nhẹ buông Vân Tiếu rồi quay người rời đi.

Phía sau, Vân Tiếu không nhịn được kêu lên: “Chúng ta chuẩn bị hợp sức thế nào đây?”

“Giả quỷ” Dứt lời, người cũng biến mất, chỉ còn lại sương đêm mù mịt, bông tuyết khẽ rơi, bóng đêm lạnh thê lương, Vân Tiếu xoa xoa tay, xoay người theo hành lang đi về nội điện, sau cửa thùy hoa* của nội điện có một bóng người, chính là Uyển Uyển, vừa thấy Vân Tiếu thì sốt ruột hỏi.

*cửa thuỳ hoa (cửa núm tua): một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu

“Chủ tử, người không sao chứ, người kia…. không đánh người chứ?”

“Đánh ta?”

Vân Tiếu chớp chớp mắt, nhướng đôi mày như lá liễu lên, có chút không hiểu lời của Uyển Uyển: “Vì sao lại đánh ta, ta không trêu chọc hắn, đánh ta làm gì?”.

Uyển Uyển nhìn vẻ mặt không hiểu của Vân Tiếu, lại có chút bất đắc dĩ.

“Chủ tử, không phải ta đã nói với người rồi sao, hắn chính là Cung chủ Thần Long Cung Mộ Dung Xung, người có biết hắn là kẻ khát máu tàn nhẫn, giết người như ma, chỉ cần có chút không vừa ý liền giết người khắp nơi không, sao người còn đi cùng hắn chứ? Phải giữ khoảng cách với hắn.”

Uyển Uyển kéo nàng đi thẳng vào tẩm cung.

Trong tẩm cung, có hai người đang chờ, Lưu Tinh cả người mặc đồ đen và Kinh Vân y bào thơm mát, sắc mặt hai người rất nghiêm túc, quay mặt ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng Uyển Uyển thì chậm rãi quay người lại, nhìn chủ tử.

Chuyện vừa rồi, hai người họ cũng thấy được, hơn nữa luôn luôn ẩn thân trong bóng tối đi theo hai người, sợ Mộ Dung Xung ra tay với chủ tử, không ngờ người kia lại khác với những lời đồn đại, đối xử với chủ tử hình như có chút ngoại lệ, mà họ cũng không dám tới gần, sợ làm hắn chú ý, cho nên không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ đáy lòng họ cũng giống như Uyển Uyển, không tàn thành chuyện chủ tử quá thân thiết với Mộ Dung Xung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK