Mộ Dung Xung đem tầm mắt từ trên người Uyển Uyển thu về, nhìn Vân Tiếu, khóe miệng khẽ động một chút, thanh âm từ tính mà lạnh lùng vang lên.
“Không phải là ngươi muốn đi đến Vân Vương phủ sao?”
“Làm sao mà ngươi biết được?”
Vân Tiếu cảnh giác nhìn hắn, nam nhân này giống như là con giun trong bụng nàng vậy, vì sao mỗi lần nàng có nguy hiểm, nàng muốn làm cái gì, hắn đều sẽ biết, cảm giác này không tốt một chút nào, tương đối không tốt.
“Vân Vương gia bị bệnh”.
Lời của hắn tuy ngắn mà sáng tỏ, đôi môi mỏng như bạc khẽ nhếch, thấy nàng vẫn không có động tĩnh gì, thân mình tuấn dật cao ngất xoay chuyển một chút, chuẩn bị rời đi.
Vân Tiếu thật sự là có chút tức giận, nam nhân này chẳng những có khí thế bức người, nhưng lại vẫn cứ lạnh lừng như băng vậy, không biết nàng là nữ hài tử sao? Nàng muốn tự hỏi lại một chút mà thôi, một chút hòa hoãn cũng không có cho nàng.
“Đợi ta với”.
“Thiếu ta cái nhân tình thứ hai”.
Trong đêm tối, tiếng nói hữu lực lại vang lên, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt một mảnh băng hàn, ngữ khí nhẹ nhàng trong suốt, giống như đây là chuyện vô cùng đương nhiên vậy.
Vân Tiếu thật sự là rất muốn xông lên tay đấm chân đạp một phen, người này đúng là xú nam nhân, cũng biết nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nợ nần này hắn thật sự là tính toán rành mạch, hắn muốn nàng thiếu nợ ân tình hắn nhiều như vậy làm gì, nàng cũng đã nhìn ra, võ công của hắn bí hiểm, làm người lạnh lùng, hơn nữa tư duy cũng là hạng nhất, còn có cái gì cần nàng giúp a.
“Ngươi, ngươi?”
Vân Tiếu còn muốn tranh cãi tiếp, nhưng nghĩ đến việc muốn gặp phụ thân, cho nên đành phải nhịn, liều mạng trừng mắt nhìn hắn, đáng tiếc tên kia sớm đã quay đầu, chỉ để lại trong mắt nàng một cái gáy xinh đẹp, tóc đen mềm mượt như tơ lụa rối tung trên bờ vai, tấm lưng kia thon dài kiên đĩnh, cử chỉ rõ ràng là nhã nhặn lịch sự tao nhã, nhưng vẫn luôn mang theo một cỗ khí phách cường đại mà tôn quý.
“Đi thôi”.
Hắn nhẹ khua quạt ngọc trong tay, một trận gió nổi lên, áo choàng trên người tung bay, một bàn tay thon dài duỗi ra, kéo nàng vào trong ngực hắn, người cũng đã bay lên trời.
Vân Tiếu cả kinh, tự động vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn, một mùi hương nhàn nhạt tiến vào trong mũi.
Mang theo mùi hương Bán Chi Liên, u đạm mát lạnh.
Phía sau, Uyển Uyển quá sợ hãi liền hô lên: “Chủ tử, chủ tử”.
Vân Tiếu quay lại dặn dò nàng: “Không có việc gì, rất nhanh thôi ta sẽ quay về”.
Gió đêm gào thét bên tai nàng, Vân Tiếu nhịn không được mà khẽ run run, đầu ngón tay lạnh lẽo một mảnh, người phía trên dường như cảm thấy được nàng đang lạnh, cánh tay ôm chặt thêm một chút, nàng lại càng tựa sâu vào trong ngực hắn, ngay cả hơi thở của hắn cũng có thể nghe thấy, hơi thở nam tính tràn ngập trong đầu, Vân Tiếu cũng chưa từng tiếp xúc gần gũi với nam nhân như vậy, không khỏi có chút khẩn trương, vươn tay muốn đẩy hắn ra xa một chút.
Mộ Dung Xung sâu lắng lên tiếng: “Đừng nhúc nhích”.
Thân mình hướng xuống dưới, tìm một địa điểm an toàn, nhẹ nhàng cân nhắc, lại tự nhiên phóng khoáng giữa không trung, gió như gào thét bên tai.
Vân Tiếu không dám nhìn xuống dưới, trong đêm tối cả hoàng cung uy vũ to lớn, dưới chân lướt vài cái, bọ họ liền bay vút lên rời xa khỏi Kim Hoa cung.
Những mâu thuẫn lúc trước, trôi qua chậm rãi bình thản, người ta có ý tốt muốn giúp mình, xem ra là do nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Là người sống ở thế kỷ hai mươi mốt, vì sao mà một chút điểm đó cũng không có nhìn ra, tự kiểm điểm bản thân mình một hồi, thu lại những suy nghĩ trong lòng, yên lặng dựa vào trước ngực hắn.
Lồng ngực hắn thực rộng, thực an toàn, chiếc áo choàng mở ra như lưới lớn ôm trọn lấy thân thể nàng, khiến cho nàng không cảm thấy nửa điểm rét lạnh.
Người này tuy rằng lạnh lùng, nhưng mà lòng hắn cũng rất tinh tế, hơn nữa dựa vào hắn, cảm thấy thực là an tâm, giống với cảm giác bên cạnh cha mẹ, hoàn toàn không giống với việc đối mặt với người hung ác cực điểm, tuy rằng vào lần đầu tiên hắn xuất hiện, là muốn giết nàng, nhưng thông qua vài lần tiếp xúc sau này, coi như cũng có hiểu biết một chút, nam nhân này phẩm cách cao thượng, về phần vì sao hắn ẩn ở trong hoàng cung, muốn gây xích mích giữa Vân Vương phủ với hoàng gia, tất nhiên là hắn có lý do.
Dọc theo đường đi trầm mặc không ai nói gì.
Ánh mắt Mộ Dung Xung âm u như hồ băng, nhưng bàn tay lại gắt gao ôm lấy nữ tử trong lòng, vẫn không nhúc nhích tựa vào trước ngực mình.
Cho tới nay, nơi này của hắn, vẫn luôn tê liệt, nhưng mà trong một đêm kia, liền thấy một nha đầu xuất hiện trước mũi kiếm, mở to một đôi mắt xinh đẹp long lanh, giống như một đôi mắt mèo đang giận dữ trừng trừng nhìn hắn, nơi này bỗng dưng rót vào một chút máu, hắn không biết vì sao lại như vậy, nhưng có một điều hắn biết, nàng chính là điều duy nhất nằm ngoài kế hoạch của hắn.
Nhân tính ở trong lòng hắn, sớm thùng rỗng kêu to, hắn vẫn luôn nghĩ, sinh mệnh của hắn, còn lại cũng chỉ là một mối cừu hận, nhưng mà ông trời lại cho hắn một cái ngoài ý muốn như vậy, chuyện ngoài ý muốn này là đến giúp hắn, hay vẫn là tội nghiệt không trốn được?
Trong đêm tối, hắn bay trên không nhẹ nhàng như chim đại bàng màu trắng, trong nháy mắt đã ra khỏi hoàng cung, một đường hướng về phía Vân Vương phủ mà đi
Đêm đã rất khuya .
Trước cửa lớn Vân Vương phủ, hai chiếc đèn lồng ở trong gió nhẹ lay động, trước cửa phủ, thỉnh thoảng lại có thị vệ ngáp ngắn ngáp dài.
Mộ Dung Xung ôm vai nàng vọt vào bên trong, những thị vệ này cũng không hề cảnh giác, ngẫm lại cũng đúng, Mộ Dung Xung thân thủ lợi hại như vậy, những thị vệ này sao có thể phát hiện chứ?
Vân Tiếu một đường dẫn Mộ Dung Xung đến phòng ngủ của phụ thân, hai người ẩn thân ở một gốc cây cổ thụ bên ngoài phòng.
Bên trong phòng, ngọn đèn lay lắt, trên chiếc giường rộng lớn đúng là phụ thân nàng, mấy ngày trước vẫn còn là một người hăng hái, giờ phút này nhìn thấy dường như đã già đi rất nhiều, trong phòng còn có một người khác, đúng là ca ca Vân Trinh của nàng, trên mặt ca ca mang theo nhợt nhạt ưu sầu, đang ngồi bên giường không biết đang nói gì, chỉ hai ba câu, phụ thân liền ho khan, thở hổn hển như ngưu, hiển nhiên thật sự đã bị bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ, Vân Tiếu không khỏi nóng vội, thân mình vừa trượt, liền muốn nhảy xuống dưới cây.
Nàng thầm nghĩ nói cho phụ thân và ca ca, nàng khỏe lắm, nàng thay ngốc hậu sống tiếp, hai người bọn họ chính là người thân của nàng .
Trong tình cảnh hiện tại, ít nhất thì nàng vẫn còn rất tốt, nhất định là bọn họ có thể vui vẻ được một chút.
Vân Tiếu khẽ động thân mình, Mộ Dung Xung liền vươn tay lôi nàng lại, tay hắn rất lớn, hoàn toàn bao bọc bàn tay nhỏ bé của nàng, hơi thở ấm áp bao phủ, khiến cho trong lòng nàng dễ chịu một chút, nhưng mà hắn giữ nàng chặt như vậy làm gì, không khỏi buồn bực mệnh lệnh: “Buông”.
Thanh âm lạnh bạc như nước vang lên: “Có người giám thị Vân vương phủ”.
Vân Tiếu ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn theo ngón tay của Mộ Dung Xung, bên dưới ánh trăng, trên một ngọn cây không xa, quả nhiên có một thân ảnh của ám vệ, vẫn không nhúc nhích như ngủ đông, chăm chú nhìn vào động tĩnh bên trong phòng ngủ.
Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?
Vân Tiếu tâm tư quay cuồng, hoàn toàn lâm vào trầm tư, cho nên không để ý, Mộ Dung Xung vẫn nắm tay nàng, không có buông ra.
Vì sao lại có người giám sát động tĩnh của Vân Vương phủ, chẳng lẽ là hoàng đế, rốt cuộc là phụ thân bị bệnh thật sự, hay là đang giả bệnh, phía sau còn cất giấu bí mật gì mà không muốn để cho người khác biết hay sao? Hay là Hoàng Thượng đã bắt đầu động thủ, nghĩ đến khả năng cuối cùng này, Vân Tiếu bỗng nhiên mở to hai mắt.
Nghe nói trong Thanh Phong các có khách quý của Hoàng Thượng, người kia là ai? Hoàng đế coi là khách quý, tất nhiên là người có thể giúp hắn, hiện tại chuyện hắn muốn làm nhất, chính là trừ bỏ Vân vương phủ, như vậy người kia là? Vân Tiếu trong lòng lộp bộp rơi xuống, chìm vào đáy cốc…