Edit: Min
Vân Tiếu gật đầu đồng ý, thấy người này thật sự muốn ở lại bèn nói: “Vậy theo ta vào trong, ta có lời muốn nói”.
“Dạ”.
Người nọ lau nước mặt, nhanh chóng đứng dậy phủi bụi đất trên người mình. Những người còn lại cũng rất vui mừng, một người mở miệng hỏi.
“Công tử, khi nào chúng ta khai trương?”
“Dược liệu khoảng ba ngày sau mới đến, ngày mai các ngươi dọn dẹp nơi này một chút, còn nữa, viết số tiền lương mà các ngươi muốn rồi đưa cho Uyển Uyển, nếu các ngươi thật sự đáng bằng đó tiền, ta sẽ cho các ngươi ở lại, cuối năm mỗi người sẽ có tiền thưởng, nếu các ngươi không đáng giá, vậy đừng trách ta đuổi các ngươi đi”.
“Dạ, công tử”.
Vân Tiếu nói xem, dẫn người kiên quyết ở lại kia ra sân sau, ở đó có một tiểu lâu, Vân Tiếu ngồi trong phòng, bất động nhìn chằm chằm nam tử kia, nhìn đến mức hắn thấy da đầu tê dại, quỳ xuống kêu: “Công tử”.
“Nói đi, sao lại giả làm nam tử trà trộn vào đây, rõ ràng không có chút kiến thức lại kiên quyết không đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Trên khuôn mặt tuấn mĩ của Vân Tiếu không hề có chút ý cười, ánh mắt sắc như dao, tàn nhẫn nhìn người đang quỳ.
Ngươi nọ nghe vậy liên tục dập đầu: “Công tử, người cho tiểu nữ một cơ hội đi, tiểu nữ tên Nhạn Mi, vì còn có con gái tuổi nhỏ, vừa vào nhà chồng chưa được một năm thì tướng công đã qua đời, người nhà chồng nói tiểu nữ khắc phu, đuổi tiểu nữ đi, lúc ấy trong bụng tiểu nữ đã có đứa bé, trở về nhà mẹ đẻ cũng bị cực tuyệt không cho vào cửa, giờ đứa bé vừa ra đời, tiểu nữ lại không có sữa, chỉ còn cách giả nam đi xin việc, xin công tử khai ân”.
Mắt Vân Tiếu tối lại, nữ tử cổ đại thật sự rất khổ, nam nhân kia chết thì liên quan gì đến vợ, vậy mà đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng ta.
Nàng ta một mình nuôi đứa bé, thật là khó khăn.
“Nhạn Mi, tuy vậy nhưng ngươi không biết y thuật, ở lại cũng không ích gì, vậy đi, ta cho ngươi bạc, người trở về lo cho đứa bé đi, sau này có việc gì cần thì đến tìm ta, ta sẽ giúp ngươi”.
“Công tử…”
Nhạn Mi ngẩng đầu, gương mặt vàng vọt rõ ràng vì thiếu dinh dưỡng, đôi mắt ngấn lệ, nàng ta cắn môi khổ sở nói: “Chẳng lẽ công tử không thể cho mẹ con tiểu nữ một con đường sống sao? Nhạn Mi phải nuôi đứa bé, không thể dựa vào người khác cả đời, tiểu nữ hy vọng nuôi dưỡng đứa bé bằng chính sức lực của mình, khi nó lớn, nó sẽ tự hào về vì tiểu nữ, vì tiểu nữ đường đường chính chính nuôi nấng nó”.
Vân Tiếu im lặng, người mẹ vĩ đại như vậy không khỏi khiến người khác động dung, suy nghĩ lúc trước của nàng dương như không đúng.
Chỉ là Nhạn Mi không biết chút y thuật nào, nhận mặt thuốc cũng không, làm tiểu nhị cũng không đủ yêu cầu, nếu bảo nàng ta đi học, vậy đứa bé ai lo?
Vân Tiếu suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định tuyển thêm một chưởng quầy, cho Nhạn Mi một cơ hội, người như vậy nếu làm việc hẳn là sẽ rất nghiêm túc tận tâm.
“Nhạn Mi, vốn ta không muốn để ngươi lại, nhưng thấy tình huống của ngươi như vậy, ta sẽ để người lại làm chưởng quầy, về sau ngươi chỉ cần phụ trách tiếp bệnh nhân, lo liệu mấy việc lặt vặt trong y quán”.
“Chưởng quầy ư?”
Nhạn Mi ngẩn người, nàng không ngờ công tử lại cho nàng làm chưởng quầy, kinh ngạc một lúc lâu, nàng liên tục dập đầu: “Tạ ơn công tử, tạ ơn công tử”.
“Ngươi đứng lên đi, có điều ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi phạm sai lầm để ta phát hiện, ta sẽ lập tức đuổi ngươi, bát cơm khó khăn lắm mới có được này, ngươi phải cầm cho chắc”. Vân Tiếu nhắc nhở.
Nhạn Mi liên tục gật đầu, vừa khóc vừa cười, nàng ta thật sự rất vui, từ lúc đứa nhỏ ra đời nàng chưa có được một bữa ăn dinh dưỡng, chính vì vậy mới không có sữa cho con bú, đứa bé ba tháng không khác gì một con mèo nhỏ, khiến người làm mẹ như nàng mỗi lần nhìn con lại thấy tim như dao cắt, nhưng hiện giờ đã có việc làm, nàng có thể nuổi dưỡng con thật tốt, bát cơm từ trên trời rơi xuống thế này, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.
“Tạ ơn công tử, Nhạn Mi biết phải làm thế nào”.
“Đứng lên đi”. Vân Tiếu phất tay, lúc này Uyển Uyển bước vào, nhìn Nhạn Mi một cái rồi đưa thứ đang cầm trên tay cho chủ tử, Vân Tiếu nhìn qua, tiền công của tiểu nhị ít hơn đại phu, lương của đại phu cũng khá hợp lý, tuy đắt hơn các ơi khác, nhưng nếu họ chăm chỉ làm việc, nàng cũng không so đo chút tiền này.
“Đây là Nhạn Mi, về sau nàng ta sẽ là chưởng quầy của y quán ta”.
Vân Tiếu giới thiệu cho Uyển Uyển, thật ra nàng vốn định để Uyển Uyển làm chưởng quầy, nhưng giờ đã có người thay thế, Uyển Uyển chỉ cần thỉnh thoảng đi kiểm tra là được, thời gian còn lại đi theo nàng vẫn hơn.
Nhạn Mi ngẩng đầu lên nhìn nử tử có diện mạo thanh lệ quyến rũ, mặt mày như họa, làn da trắng nõn kia, thật khiến người ta phải hâm mộ, nhưng một mỹ nhân kiều diễm như vậy, khí chất lại cực kì cương liệt, hơn nữa mắt người đánh người thật mạnh mẽ, bản cất lại thật thà, Nhạn Mi cúi người.
“Xin tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn”.
“Được”. Uyển Uyển bước đến vỗ vai Nhạn Mi, kiên định gật đầu: “Sau này chúng ta cùng làm việc vì công tử, công tử là người tốt, chỉ cần muội làm việc chăm chỉ, người cũng sẽ rất tốt với muội”.
“Dạ”. Nhạn Mi mỉm cười.
Vân Tiếu nhớ ra một việc, nhìn Nhạn Mi: “Giờ ngươi đang ở đâu, con gái ngươi đâu?”.
Nhạn Mi đỏ mặt, con gái nàng đang được gửi ở nhà người khác, là một đôi vợ chồng già cảm thấy thương hại mẹ con nàng, lại không có việc gì làm nên giúp nàng trông con để nàng đi tìm việc, gần đây chỉ đều làm tạp dịch, giờ thì tốt hơn nhiều rồi.
“Ở lại trong nhà người khác ạ”
“Uyển Uyển dọn một căn phòng cho Nhạn Mi ở đi”.
“Dạ, công tử”. Uyển Uyển gần đầu, Vân TIếu đứng dậy đi lên lầu trên, đến đầu cầu thang, nàng quay lại chậm rãi mở miệng: “Nhạn Mi, người có thể mang con gái vào ở, nhưng ngươi cần nhớ, đừng làm ồn đến người bệnh, đây là điều tối kị với bệnh nhân”.
“Được ạ, tạ ơn công tử, tạ ơn công tử, tiểu nữ sẽ trông coi con gái cẩn thận”. Nhạn Mi theo Uyển Uyển ra ngoài.
Y quán về cơ bản đã dọn dẹp xong, tiểu nhị, đại phu, chưởng quầy cũng tuyển đủ, hai ngày sau dược liệu cũng đến nơi, Nhạn Mi cùng mấy tiểu nhị và đại phu bắt đầu công việc sắp xếp dược liệu.
Vốn định khai trương mài mùng một tháng sáu, nhưng lại trùng với ngày Hoàng đế Đông Tần quốc cưới Yến Linh công chúa Bắc Triều quốc, không thể tranh ngày của Hoàng đế, nếu không chẳng khác nào chuốc vạ vào thân, đành sửa lại thành mùng năm tháng sáu.
Mùng một tháng sáu, trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây.
Mọi người đổ ra đường, chật cứng cả phố lớn ngõ nhỏ, kéo dài từ ngoại thành đến tận cửa cung, hết vòng này đến vòng khác.
Hai bên đường đều có kị binh canh giữ, ba bước một binh, năm bước một xe, người người nghiêm chỉnh, để phòng chuyện ngoài ý muốn, nếu Bắc Triều công chúa có làm sao, chỉ e Đông Tần và Bắc Yến sẽ hoàn toàn trở mặt, tởi vậy Đông Tần vô cùng coi trọng lần liên hôn này.
Thượng Quan Diệu phải lấy Yến Linh vào cung trong tình trạng bất lực, có thể thấy được hắn bất đắc dĩ cỡ nào.
Vân Tiếu đứng trên lầu, dựa vào cửa sổ, tay cầm một ly trà, tâm trạng khoái trá nhìn xuống Hoa phố.
Hôm nay đường đón dâu có qua đây, hiện giờ ngã tư chật ních người, các hàng quán đều đóng cửa, chỉ có dân chúng đứng hai bên đường xem náo nhiệt.
Một loạt tiếng trống vang lên, đôi đưa dâu của Bắc Triều đã đến, xa gần loan tin, mọi người càng náo nhiệt, vươn người ta ngóng nhìn.
Xuất hiện trước tiên là đôi kỵ binh mặc giáp đen của Đông Tần, ngồi trên ngựa cao, tay cầm trường thương, vẻ mặt trang nghiêm, ánh mắt lạnh lùng như chim ưng.
Phía sau năm trăm kỵ binh là Vương gia của Đông Tần – Thượng Quan Lâm.
Không ngờ lần này đi đón dâu lại là đích thân Thượng Quan Vương gia quyền cao chức trọng, Thượng Quan Vương gia ngồi trên ngựa, uy phong lẫm liệt, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ được phủ một tầng sương lạnh, đôi mắt lạnh lẽo cất dấu sự hung tàn, cảnh giác nhìn chung quanh, sau hắn là hai trăm thị vệ Hoàng gia, đây đều là thị về hạng nhất.
Phía sau đôi đón dâu của Đông Tần là đội nghi trượng (tương tự đôi danh dự) của Bắc Triều, đầu tiên là một chiếc trống đỏ chót, trên bụng trống có một người đang nhảy múa, đó là một nam tử mặc hồng y, đầu đeo lụa đỏ, dáng người mềm mại như cành liễu, vừa kích trống vừa nhảy múa, đẹp đến mức khiến lòng người say mê.
Dan chúng Đông Tần thấy vậy thì xuýt xoa không thôi, đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh như vậy.
Sau chiếc trống đỏ là đoàn người đưa dâu, dàn nhạc đang thổi ca khúc dân ca của Bắc Triều, hoàn toàn khác với những giai điệu nhẹ nhàng của Đông Tần, dân ca Bắc Triều mang đến một cảm giác hào hùng, kích động khắp cả ngã tư.
Sau đôi nghi trượng mới đến xe kéo của công chúa Yến Linh, chiếc xe cực kì hoa lệ, bốn góc là cẩm sa màu trắng thêu họa tiết hoa chìm, như ẩn như hiện, khiến người ta nhìn thấy lời mờ bên trong là bóng một nữ tử mặc y phục đỏ, đó chắc hẳn là công chúa Yến Linh, lúc này nàng ta an bình ngồi trong xe, hai tay nắm một bó hoa tươi. Theo hộ tống công chúa chính là Bắc Thái tử Yến Dục.
Đây là lần thứ hai Vân Tiếu nhìn thấy Yến Dục, theo lý mà nói, công chúa gả đi, người đưa dâu không nên là Thái tử mà là sứ thần mới đúng.
Nghe đồn Yến Dục và Yến Linh là huynh muội cùng cha cùng mẹ, cho nên ca ca tiễn muội muội cũng là chuyện không có gì phải bàn.
Đội đưa dâu của Bắc Triều đi qua, tiếp đó là các đại thần Đông Tần đi đón dâu, tiếp đến lại là kỵ binh, xa xa nhìn lại, đây là cả một hàng dài, vây kín cả phố Cửu Hoa.
Vân Tiếu cười nhạt, Uyển Uyển đứng cạnh không nhịn được bèn nói.
“Không ngờ Hoàng thượng cưới vợ khác nhanh như vậy, hoàn toàn quên mất chủ tử của chúng ta”.
“Quên thì tốt”. Vân Tiếu gật đầu, nàng chỉ sợ hắn không quên, nếu hắn quên thật ra lại là phúc của Vân Vương phủ, có điều nam nhân kia e là quên không nổi, mà chỉ đang đợi thời cơ âm mưu hãm hại họ. Vân Tiếu bưng chung trà chuẩn bị đi vào, người ta đi rồi, còn xem nữa làm gì, có điều nàng vừa quay đầu, khóa mắt liếc đến mái hiên một số nhà trên phố Cửu Hoa, thỉnh thoảng có một bóng đen vọt qua, sau đó trốn vào một nơi không hề nhúc nhích, hiển nhiên là sát thủ, chúng muốn giết ai?
Yến Thái tử, hai là công chúa Yến Linh.
Vân Tiếu chăm chú quan sát tình huống tiếp theo, Uyển Uyển thấy chủ tử không động đậy nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy kỳ quái ngẩng đầu lên, không nhịn được hô nhỏ, khó tin mà dụi mắt, quả nhiên là người, chỉ có các nàng đứng ở trên cao mới nhìn thấy, e là ngươi bên dưới còn chưa biết.
“Chủ tử, có chuyện gì vậy?”
Vân Tiếu lắc đầu, nàng cũng không biết có chuyện gì, chỉ nhìn chằm chằm quan sát động tĩnh phía đối diện, thấy đội đón dâu đã đi xa, đám người mặc đồ đen kia nhanh như chuột, luồn lách trên các mái nhà, nam tử cầm đầu vung tay, toàn bộ đám người nhảy xuống xông đều đội ngũ đón dâu, phía dưới lập tức cực kì hỗn loạn, dân chúng hai bên đường kêu la chạy tán loạn, đội đón dâu do đội thị vệ Hoàng gia cầm đầu bắt đầu nghênh chiến.
Ngã tư đường hỗn loạn, các quan văn đã sợ hãi liên tục lùi về sau.
Lâm Vương gia cũng gia nhập trận chiến, tình hình hết sức rối loạn, dân chúng vốn định xem náo nhiệt nay đều chạy hết, không lâu sau, phố Cửu Hoa không còn một bóng ngươi, chỉ còn lại đội đón dâu và thích khách.
“Chủ tử, đám thích khách này do ai phái tới? Có thể bị bắt không?”
Vân Tiếu quan sát kĩ càng, đám thích khách này ai ai cũng thân thủ rất cao, nhưng khi ra tay lại không dùng hết sức, hiển nhiên không tính giết người, mà chỉ là làm loạn việc liên hôn hôm nay, chính là quấy rối Thượng Quan Diệu.
Vân Tiếu vừa nghĩ vậy, kẻ cầm đầu ra lệnh một tiếng rồi vung tay, mấy chục người nhất tề bay lên, chuẩn bị rút lui.
Có thị vệ định đuổi theo nhưng Thượng Quan Lâm chỉ bình tĩnh mệnh lệnh: “Đừng để lỡ giờ tốt, trúng kế điệu hổ ly sơn”.
Nói xong, hắn quay đầu ra lệnh cho một thị vệ cầm theo lệnh bài của mình đến Hình bộ điều binh đi bắt thích khách.
Thị vệ nhận mệnh nhanh chóng rời đi, hàng ngũ đón dâu tiếp tục tiến về phía Hoàng cung, chỉ là không khí vui mừng lúc trước được thay ằng sợ hãi và lo âu.
Vân Tiếu và Uyển Uyển quay trở về phòng, âm thầm đoán những người kia là ai, rõ ràng không định giết người, nếu muốn thì trong đội ngũ kia ắt hẳn thương vong không ít, nhưng xem ra, trừ bị kinh sợ thì chưa ai bỏ mạng.
Còn đám người kia, thân thủ nhanh nhẹn, tốc độ thần tốc, đi lại tự nhiên, có thẻ thấy được đây là thích khách cấp cao.
Những kẻ này từ đâu đến.
Uyển Uyển không kìm được bèn hỏi: “Chủ tử, người nghĩ là ai?”.
“Dù họ có là ai, quan trọng là đã khiến Thượng Quan Diệu không vui, vì thế nên ta rất thích”.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa luôn luôn là nguyên tắc của nàng, xe đến ắt có đường, ắt hẳn sẽ có ngày sự việc được sáng tỏ.
Tại Yên Chi lâu của phố Cửu Hoa.
Đây là nơi mê hoặc lòng người nhất Yên Kinh, ban ngày đóng cửa nghĩ ngơi, đếm tối mới là thời điểm đèn sáng huy hoàng, nhạc ca hoan vũ, là nơi nam nhân thích đặt chân đến nhất.
Các cô nương ở Yên Chi lâu, một nhà hoàn cũng xinh đẹp thanh tú, da thịt nõn nà, càng không bàn đến các cô nương ca kĩ, ai ai cũng như hoa như ngọc, dung mạo tựa tiên nữ, chẳng những đẹp còn khéo tay, tinh thông tất cả cầm kì thi họa, bởi vậy Yên Chi lâu mới trở thành thanh lâu lớn nhất Yên Kinh, đây không phải chỉ là cái danh, mà là thực lực thật sự.
Chỉ là không hiểu sao nhiều mỹ nữ như vậy đều kéo hết về Yên Chi lâu.
Các ca kĩ của Yên Chi lâu nổi tiếng hấp dẫn, trong đó nổi tiếng nhất là hồng nhan của Lâm Vương gia – Mạch Như Yên.
Mạch Như Yên không những đẹp mà còn cao ngạo, không thèm liếc mắt đến người thường dù chỉ một lần, nếu muốn được Mạch Như Yên đón tiếp, chẳng những phải có tiền mà còn phải có dung mạo và quyền lực, cả Yên Kinh này chỉ có Thượng Quan Lâm mới lọt được vào mắt nàng.
Trên lầu ba của Yên Chi lâu, đây là một nhã gian độc lập không tiếp khách.
Nội thất trong phòng được làm từ gỗ tử đàn thượng đẳng, giữa căn phòng có một chiếc bàn tròn chạm trổ hoa văn, bên trên là một bình hoa họa thiếu nữ rất lớn, những cánh hoa sen chớm nở được cắm trong bình, tấm màn che bằng ngọc lưu ly được ánh mặt trời chiếu sáng tỏa ra vầng hào quang rực rỡ, phía trong mành mơ hồ có thể thấy được giường lớn với tấm đệm bằng gấm quý.
Hương thơm lan tỏa từ chiếc đỉnh càng tôn lên vẻ tao nhã cho căn phòng.
Góc phòng được bố trí một nhuyễn tháp trải đệm màu gấm đỏ, lúc này một nam tử dáng người cao lớn đang lười biếng nằm bên trên, hai mắt khẽ nhắm, hắn bất động giống như một pho tượng bằng ngọc, mái tóc đen như mực xõa trước ngực tạo nên sự quyến rũ mà lạnh bạc, môi cong lên như một nụ cười, nhưng một chút ý cười cũng không có. Dù hắn bất động nhưng khí chất lạnh lùng vẫn bao trùm xung quanh, ngang ngược chiếm lĩnh tất cả không gian của căn phòng.
Cách đó không xa, một nữ tử đẹp tuyệt trần đang đánh đàn, tiếng đàn du dương lượn khắp không trung.
Bỗng những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ ngoài cửa, một giọng nói cung kính truyền đến: “Gia, các nàng đã trở lại”.
“Ừm”. Người nằm trên nhuyễn tháp tức khắc mở mắt, đôi mắt sâu thắp hớp hồn người ẩn chứa sự lạnh lùng tột độ, người nào nhìn thấy chắc chắn sẽ thấy kinh ngạc, chỉ cần hắn liếc mắt một cái cũng có thể khiến người ta hồn lìa khỏi xác.
“Cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi đi”.
“Dạ”. Người nọ đáo, không gian yên tĩnh trở lại.
Lúc này nam nhân cũng không nhắm mắt lại nữa, trong đôi mắt lạnh lẽo lại xẹt qua chút dịu dàng, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, hàn khí lại hiện ra, hắn lạnh lùng mở miệng:
“Còn chưa có tin tức gì sao?”
“Dạ phải thưa chủ tử, không tìm thấy tung tích của nàng ta, chỉ biết nàng ta hiện đang ở kinh thành nhưng không biết cụ thể ở đâu”.
Truy Nguyệt cẩn thận đáp, hắn biết tâm trạng chủ tử không tốt lắm, nguyên nhân chính là không có tin tức của nha đầu kia, cho nên gần đây ngài ấy vẫn luôn không vui, kẻ làm thuộc hạ như bọn họ suốt ngày phải lo lắng đề phòng, chỉ cần hơi sơ ý sẽ bị trách phạt.
Có điều không biết nha đầu kia rốt cuộc đã đi đâu rồi, lần trước Lược Hoa đưa tin đến nói nàng xuất hiện ở Tô Thành, còn hộ tống nàng ra khỏi thành nữa.
Không ngờ giờ lại không thấy tăm hơi, chủ tử vì vậy mà tức giận, còn cấm túc hắn một tháng liền.
Khóe môi nam tử khẽ cười, đúng là nha đầu nhà hắn mà, lúc nào cũng quỷ kế đa đoan, nếu lần này mà để hắn bắt được, không biết nên trừng phạt thế nào đây, nên đánh, hay là để lại một ấn kí của hắn trên người nàng, có như vậy sau này nàng chạy mới dễ tìm.
Mộ Dung Xung nghĩ đến đây, đôi mắt sâu thẳm như quỷ mị hiện lên sự lo lắng nhè nhẹ, nhưng đồng thời cũng khiến Truy Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa lại có tiếng bước chân, một giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên:
“Chủ tử”.
“Vào đi”. Mộ Dung Xung lạnh lùng đáp, giọng nói không mang chút cảm tình nhưng lại khiến người nghe không nhịn được mà run rẩy.
Hắn vừa dứt lời, một bóng dáng thướt tha bước vào, dung nhan quyến rũ, khuôn mày mảnh khảnh, đôi mắt như ngọc tự như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng khiến nó long lanh gợn sóng, cái mũi nhỏ mà cao cho thấy tính tình nàng ta rất ương bướng, đôi môi tươi mát như cánh hoa anh đào giờ tràn ngập ý cười. Chỉ đơn giản là một nụ cười cũng khiến lòng người xao xuyến, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, nàng ta chính là danh kỹ nổi danh nhất Yên Chi lâu, Mạch Như Yên, quả nhiên có tư cách để cao ngạo.
Giờ nàng ta thướt tha bước đến, đôi mắt động lòng người kia chan chứa tình cảm nhìn chằm chằm nam tử nằm trên nhuyễn tháp.
Đôi mắt hút hồn người, hương thơm lượn lờ, chén rượu chưa cạn, mỗi lần nhìn thấy chủ tử, nàng đều không kiềm chế được trái tim đập loạn xạ của mình, chỉ cần nhìn một lần, trong thế giới của nàng lập tức không còn bất kì ai, nàng tình nguyện quỳ dưới chân hắn, hóa thành tro bụi, theo hắn mà đi.
Ai mà biết được, đối tượng khiến Mạch Như Yên của Yên Chi lâu thật sự động lòng lại chính là chủ tử của nàng ta, cung chủ Thần Long cung, chứ không phải là Vương gia Thượng Quan Lâm.
Nàng không những là danh kĩ của Yên Chi lâi mà còn là Tàn Hồng trong tứ đại hộ pháp Lược Hoa Lộng Ảnh, Tàn Hồng Lạc Nhật của Thần Long cung.
“Sao? Không có gì bất ngờ chứ?”
Mộ Dung Xung lạnh nhạt hỏi, bàn tay to thon dài nhẹ nhàng nghịch chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, giọng nói tuy tùy ý nhưng tràn đầy hàn khí.
Trái tim Mạch Như Yên run lên, khẽ thở dài trong lòng, chủ tử vẫn luôn lạnh lùng, từ chối mọi sự quan tâm của người ngoài như vậy, biết rõ trong lòng hắn không có nàng, nàng vẫn không thể ngăn cản trái tim mình.
“Dạ, không có gì bất ngờ”.
“Hai ngày này phải chú ý một chút, ta tin kinh thành sẽ có động tĩnh, các ngươi cần cẩn thận”.
Giọng Mộ Dung Xung đầy từ tính, tựa như một Ma vương vô tình, rõ ràng là một lời quan tâm nhưng lại lạnh lùng cực độ.
Đáy lòng Mạch Như Yên cứng lại, cảm xúc lẫn lộn, thật ra chủ tử đã sớm cảnh cáo nàng tự giải quyết mọi chuyện cho tốt, ngày đó hắn không phải để nàng đả thương mình mới cứu, loại kịch cũ nát như thế không cần dixn nữa, nếu để hắn biết hắn sẽ đuổi nàng đi ngay lập tức, cho nên nàng vẫn thầm yêu hắn, không dám để hắn biết.
“Dạ, chủ tử”.
“Lui xuống đi”. Nam tử khẽ phất tay rồi nhắm mắt lại, đôi mắt lạnh như băng được hàng mi dày che khuất, tuy không nhìn thấy mặt nhưng sự tao nhã và lạnh lùng, cộng với hành động tàn nhẫn, mỗi thứ đều khiến nàng si mê. Mạch Như Yên nhìn hắn thật lâi rồi mới quay người lui xuống, dung nhan kiều diễm như bị sương mù bao phủ, thất sắc không ít.
Truy Nguyệt đứng sau tỏ vẻ tiếc hận, hắn theo chủ tử đã lâu, Tàn Hồng có ý với chủ tử, có điều chủ tử căn bản không để ý đến nữ nhân, không phải, đó là chuyện trước kia, giờ trong lòng ngài ấy đã có một người, hơn nữa còn là một nha đầu kiêu ngạo như con nhím, nhớ đến nha đầu kia, Truy Nguyệt xoa xoa thái dương rồi ném Mạch Như Yên ra khỏi đầu, nha đầu kia không biết hiện giờ đang ở phương trời nào rồi?
Nếu nàng ta không xuất hiện, không chừng chủ tử sẽ giận hơn nữa, kẻ xui xẻo vẫn là bọn họ.
“Truy Nguyệt, lưu ý những nhân vật mới xuất hiện ở kinh thành gần đây, ta cảm giác được nàng sắp xuất hiện, một người hiếu động như nàng sẽ không chịu ngồi yên lâu đâu”.
Trong giọng nói xen lẫn sự dịu dàng, mềm đến tận xương, hòa ở trong máu.
“Dạ”. Truy Nguyệt đám, Mạch Như Yên còn chưa đi xa, võ công lại cao cường, đương nhiên nghe thấy mệnh lệnh của chủ tử, đôi mắt tuyệt đẹp hiện rõ sự kinh ngạc và khó tin, chủ tử đang tìm người, ngài đang tìm ai, là nam hay nữ?
Lòng nàng trầm xuống, cực kì khó chịu, một bước như nặng ngàn vàng, nhưng lại không dám nhiều lời, chỉ có thể bước đi…
Mùng năm tháng sáu, mọi người đều bận bịu từ sáng, hôm nay là ngày y quán khai trương, cho nên từ chưởng quầy đến tiểu nhị đại phu đều vội vội vàng vàng chuẩn bị, ngày như hôm nay, cũng chỉ có Lãnh công tử chủ tử của họ mới dám ngủ tiếp, trời sắp sáng còn chưa thấy bóng dáng đâu.
Chưởng quầy Nhạn Mi giục Uyển Uyển đi mời công tử mấy lần, Uyển Uyển biết rõ dù có đi cái con người kia cũng không chịu dậy, cho nên vẫn chần chừ nãy giờ, mãi đến khi trời sáng hẳn, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi nàng mới ra sân sau tìm chủ tử dậy đốt pháo khai trương.
Trong tiểu lâu vẫn rất yên ắng, đầu hạ, gió mát thổi vào phòng, cực kì sảng khoái, người nằm trên giường cuộn lại ngủ say, gương mặt thanh lệ do ngủ ngon mà ửng đỏ, tựa như một bông thủy tiên trong hồ, cực kì đáng yêu.
Có điều Uyển Uyển cũng không thưởng thức tư thế ngủ của nàng mà bước đến đánh thức: “Chủ tử, mau dậy thôi, hôm nay là ngày khai trương, ngài còn phải vén biển đốt pháo đón bệnh nhân mà”.
Đáng tiếc lời nàng đối với người nằm trên giường chẳng hề có chút tác dụng, nữ nhân kia đang ngủ say, tiện thể trở mình một cái, tiếp tục ngủ ngon lành. Vì hồi trước phải dậy luyện công lúc giờ dần, nàng đã sửa được thói quen ngủ nướng, có điều luyện công xong, nàng lại nhất quyết đi ngủ bù, lúc này ai kêu ai hét cũng vô dụng. Giờ Uyển Uyển không nhịn được mà nhớ đến bà bà.
Bà bà ơi, bao giờ bà mới về chứ, nếu có bà ở đây giúp một tay, Uyển Uyển đảm bảo chắc chắn sẽ lôi được người này dậy, một mình nàng kêu không nổi a, căm giận thì căm giận, Uyển Uyển vẫn chưa từ bỏ ý đồ. Bỗng mắt nàng sáng lên, bà bà đi rồi chẳng lẽ ta không được, chỉ là xách người lên thôi mà, nghĩ vậy, nàng cởi giày trèo lên giường, lao thẳng về phía người đang ngủ say, túm lấy cánh tay nàng muốn xách dậy, có điều người kia đang ngủ say, bị quấy rầy nên bất mãn, giơ chân đá một cước, Uyển Uyển oanh liệt bay xuống giường, tiếp đất gọn gàng.
Kết quả xách người không thành lại bị đá bay xuống đất, Uyển Uyển khóc không ra nước mắt, tức giận kêu to.
“Chủ tử, dậy mau, hôm nay khai trương y quán đó”.
Người trên giường cuối cùng cũng giật giật, bất mãn hừ lạnh: “Tốt qua không phải bàn xong hết rồi sao? Cho ngươi đi vén biển đốt pháo đón bệnh nhân, về sau đều để ngươi quản hết, cứ phát đống thiệp trên bàn ra ngoài là được”.
Uyển Uyển ngây người, nàng còn tưởng chủ tử nói đùa chứ, ngày quan trọng như vậy chủ tử còn không chịu dậy, hơn nữa nguyên nhân không thể chấp nhận nổi: lười rời giường. Được rồi, nàng bị vị chủ tử này làm cho bó tay rồi, thấy trời sắp sáng hẳn, Uyển Uyển không còn cách nào khác đành đi ra ngoài.
Trước khi đi Uyển Uyển xem đống thiệp trên bàn, không biết viết gì, nàng không biết chữ, chủ tử bảo đưa thì đưa vậy.
Vừa ra đến cửa, Uyển Uyển lại nghe thấy tiếng ca hát dương dương tự đắc, mềm mại như nước
“Ngọc câu song phi yến, hồ điệp cất cánh bay cao, mấy phần vui mấy phần sầu. . . . . .”
Tiếng ca này cực kì sung sướng, chẳng có chút ngái ngủ nào, rõ ràng là không muốn ra ngoài, Uyển Uyển nhìn trời, thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời bao la trắng noãn, gió khẽ thổi, thời tiết thế này không đáng để hộc máu vì một chủ tử vô sỉ, cho nên nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng đi tiếp.
Tên của y quán mới nghĩ ra hai ngày trước, được đặt tại phía trên cửa lớn, chữ viết rồng bay phượng múa trang trí bằng gấm hồng tuyệt đẹp, trước cửa được treo vô số pháo trúc, rất đông dân chúng tập trung trước cửa y quán.
Sau canh giờ đầu tiên của buổi sáng, pháo trúc bắt đầu được đốt, âm thanh mạnh mẽ vui tai dẫn đến không ít người tò mò vây xem, mọi người túm tụm lại xem náo nhiệt, đây là một y quán mới mở cửa, ai ai cũng biết, gần đây y quán tuyển người ai cũng biết, nhưng mở cửa hàng ở kinh thành mà không có chút thực lực e là không thành công, đừng nói là y quán, chỉ là một quán trà mà không có chỗ dựa phía sau cũng không đứng vững nổi, nếu không mấy quán trà lớn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mọi người đều đang phán đoán, đúng lúc này, Uyển Uyển mặc la y màu lam cực kì cao nhã xuất hiện, tiếng nói êm đềm như gió xuân.
“Hôm nay là ngày y quán Anh Túc chúng ta khai trương, để cảm ơn sự ủng hộ của các vị trong ngày đầu tiên này, công tử nhà ta nói, hôm nay khám bệnh miễn phí, hy vọng mọi người giúp chúng ta truyền lời với những người khác, để những người mang bệnh nan y khó chữa hoặc không có tiền biết được tin mà đến”.
Những người đứng xem đều ngây ra, không ngờ thiên hạ còn có chuyện thế này, mọi người nhìn nhau vẻ không tin nổi, cuối cùng có người hỏi.
“Cô nương, không phải là lừa gạt chúng ta đó chứ”.
“Sao lại lừa gạt được, ban ngày ban mặt ta lừa các vị làm gì, mong mọi người tuyên truyền giúp, chỉ có điều, người nào muốn đến quấy rối, gậy gộc nhà chngs ta luôn chờ tiếp đón”.
Uyển Uyển nói xong thì lui về sau một bước rồi vung tay lên, hai ba tiểu nhị đi đốt pháo. Lần này pháo kêu to hơn, hấp dẫn rất nhiều người xem, lại nghe nói hôm nay khám bệnh miễn phí, rất nhiều người không tin nổi, nên nhớ rằng y quán tại Yên Kinh là cực kì sang quý, bao nhiều người bị bệnh không có tiền chữa đành uống đại một loại thuốc để trị bệnh, giờ một y quán mới mở, trong lúc mọi người chưa biết đầu vào đâu thì đây không nghi ngờ gì là một đòn thật mạnh giáng xuống, Uyển Uyển kéo tấm vải, trên bảng hiệu xuất hiện bốn chữ huy hoàng.
“Y Quán Anh Túc”
Uyển Uyển vẫn không hiểu ý nghĩa của cái tên này, người khác hay đặt tên y quán là Nhân Tâm đường, Vạn Thọ đường gì đó, vừa nghe đã biết là hiệu thuốc, còn tên này của chủ tử mới nghe lại thấy có gì đó không đúng, nhưng chủ tử đã nói, nàng chỉ có thể nghe theo.
Tuy mọi người nửa tin nửa ngờ, nhưng y quán Anh Túc vẫn là đề tài lớn được bàn tán, dẫn đến những vị khách đầu tiên.
Có người đầu tiên, rất nhiều người theo sau nối đuôi nhau vào, các đại phu nghiêm túc chẩm bệnh, sau đó lui qua một bên bốc thuốc, tiểu nhị cũng rất chăm chú làm việc, chường quầy thấy có người vào cũng không thấy phiền, thái độ rất nghiêm túc, cungkính tiếp đón bọn họ.
Thái độ nhiệt tình của y quán và tin tức khám bệnh miễn phí giống như mọc cánh bay khắp ngõ ngách kinh thành, rất nhiều người nghe tin đều chen chúc tới.
Y quán đông như trẩy hội, cực kì náo nhiệt.
Nhưng các nàng làm như vậy, dụ được khách đến, đồng thời cũng đi kèm cả oan gia.
Mấy y quán lớn hay tin lập tức tụ tập bàn đối sách, sau đó ai về nhà nấy phái tiểu nhị nhà mình giả làm người bệnh, thậm chí còn nghĩ ra các kế sách hiểm độc.
Vì khám bệnh miễn phí nên có rất nhiều bệnh nhân tìm đến, xếp hàng dài từ cửa đến đầu phố đối diện.
Tiểu nhị và đại phu mệt nhọc bận rộn cả một ngày, cơm trưa cũng không kịp ăn, cuối cùng thay phiên nhau đi ăn mấy miếng rồi lại tiếp tục khám bệnh.
Mà ông chủ nhà họ, Lãnh Nguyệt công tử đáng mến từ đầu đến cuối không hề lộ mặt.
Uyển Uyển ai oán nghĩ thầm, ít nhất cũng phải ra an ủi mọi người chứ, ngay cả bóng cũng không thấy, chủ tử quá đáng thật.
Nhưng không ngờ buổi chiều lại xảy ra chuyện.
Một đám người hùng hổ bước tới, dùng cáng tre nâng một người có vẻ nửa chết nửa sống, sắc mặt xanh xao vàng vọt tiến vào, vừa đi còn vừa mắng chửi khiến bệnh nhân chờ khám kinh sợ tách ra lùi về một phía, y quán trở nên rối loạn.
Người nằm trên cáng ôm bụng kêu la, bên cạnh hắn trừ những người khiêng cáng còn có một bà cụ già liên tục khóc lóc kêu con của ta con của ta, nghe như đứt từng khúc ruột: “Con của ta, vốn tưởng con đã được cứu, ngờ đâu lại bồi thêm cả mạng vào, đây là y quán quái quỷ gì chứ, rõ ràng là một đám lang băm lòng lang dạ sói”.
Bà già kia vừa khóc lóc vừa nói vậy không khói khiến người xung quanh sinh nghi, vội vàng ném gói thuốc trong tay xuống kêu lên: “Trả tiền thuốc lại cho bọn ta, bọn ta không khám nữa, bọn ta không khám nữa”.
Chưởng quầy Nhạn Mi và Uyển Uyển, còn có đại phu và tiểu nhị trong y quán thấy tình hình như vậy cũng rối loạn, không biết xử lý ra sao, lúc nãy còn rất tốt, giờ sao lại xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều lo lắng, một đại phu muốn đến kiểm tra bệnh tình của người kia, không ngờ lại bị bà già ngăn cản, tức giận mắng: “Cút ngay, đám lòng dạ hiểm độc các người, hại con ta còn chưa đủ sao? Mau đền tiền đi, nếu không chúng ta sẽ báo quan”.
Mấy người đi cùng bà già đều phụ họa: “Đúng, đền tiền, đền tiền”.
Sự việc càng lúc càng lớn, Uyển Uyển thấy vậy, liếc mắt ra hiệu cho Nhạn Mi rồi chuẩn bị đi tìm công tử, nhưng chưa kịp đi đã nghe thấy hai tiếng bộp bộp vang lên.
Tiếng vỗ tay tuy nhẹ nhưng có ảnh hưởng rất lớn, mọi người lập tức im lặng ngước mắt nhìn.
Một thiếu niên xuất trần từ cửa sau bước đến, đôi môi mang ý cười nhàn nhạt, đôi mắt còn vẻ lười biếng, lông mi dài cực kì dụ dỗ người, tuy là cười nhưng đôi mặt lại lạnh lùng cực điểm, y phục trắng muốt càng tôn thêm da thịt như ngọc, khiến người ta không thể coi thường.
Vân Tiếu vỗ nhẹ hai tiếng, lạnh nhạt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người đang nằm trên cáng và đám đang gào khóc chết đi sống lại kia, ý cười càng sâu, chỉ là hàn khí cũng càng nặng, nàng bước tới, mỗi bước nhẹ như lướt trên mặt nước, mang theo sự lạnh lùng tà mị khiến người ta kinh hãi, mọi người không tự chủ lui về sau.
Bà già lúc nãy còn gào khóc giờ im bặt, trong lòng cũng thấy kinh sợ vô cùng, đôi mắt sáng tựa như không chấp nhận bất kì thứ dơ bẩn nào, mà giờ hắn đứng thẳng như trúc, chầm chậm nhìn xuống bà.
“Rốt cuộc là chúng ta hay chính là bà lòng lang dạ sói đây, có tin ông trời sẽ báo ứng chuyện làm của bà hiện giờ không, bản công tử đúng là phải bội phục màn kịch này”.
Nàng vừa dứt lời, lập tức đưa tay cầm tay người đang nằm trên cáng sau đó nặng nề mở miệng:
“Được lắm, được lắm, ăn Dã Huyên hoa rồi dám chạy đến đây làm loạn, sao ngươi không uống Phụ Tử rồi giả chết luôn đi”.
Nàng vừa dứt lời, mọi người lại dao động, nhất tề quay sang nhìn nàng, phong tư tựa như tiên giáng trần, thật không thể nghi ngờ nổi.
Bà già khóc lóc đòi đền tiền giờ không nói nổi một câu, chỉ Vân Tiếu, thì thào nói:
“Ngươi là ai?”
“Lãnh Nguyệt công tử”.
“Lãnh Nguyệt công tử, thì ra hắn chính là Lãnh Nguyệt công tử”.
Đám người xung quanh xôn xao, thỉnh thoảng còn nghe thấy những câu đại loại như:
“Lãnh Nguyệt công tử thật tuấn tú, hơn nữa y thuật lại cao minh”.
“Đúng vậy, xem ra chúng ta hiểu lầm y quán này rồi”.
Vân Tiếu quay sang nhìn Lưu Tinh đứng sau, trầm giọng mệnh lệnh: “Đuổi đám người không biết do y quán nào phái đến gây rối này ra ngoài cho ta”.
“Dạ, chủ tử”. Lưu Tinh đi về phía đám người, đám người nâng cáng lúc nãy sớm đã bị dọa chạy trối chết, chỉ còn lại bà già và kẻ nằm trên cáng, hắn đã ăn Dã Huyên hoa, chỉ biết ôm bụng đau đớn, không dám giãy dụa.
Vân Tiếu hừ lạnh, khinh thường nói: “Loại bất tài này cũng dám diễn trước mặt ta, dù hiện giờ ngươi chết ở đây, y quán ta cũng không có trách nhiệm, bởi vì ngươi chết rồi khám nghiệm tử thi sẽ nghiệm ra ngươi ăn loại dược nào, mà bổn y quán không có Dã Huyên hoa”.
Nghe câu này, mặt người kia trắng bệch như tờ giấy, bị Lưu Tinh xách lên ném ra ngoài y quán, lăn mấy vòng trên mặt đất bên ngoài.
Còn bà già kia thì sắc mặt khó coi, môi run rẩy hồi lâu cũng không nói nên lời, Vân Tiếu nhàn nhạt nhìn bà ta rồi nói:
“Làm người nên tích đức, không cho mình ít nhất cũng vì con cháu đời sau”.
Bà già nọ run rẩy đi ra ngoài, đám người không một ai thương hại bà ta, chỉ càng thêm khinh thường, đợi bà ta đi rồi, đám người lúc trước liên tục kêu đòi tiền giờ cảm thán liên tục.
“Lãnh Nguyệt công tử thật lợi hại, y thuật thật tuyệt vời”.
Vân Tiếu nhìn qua, ý cười lúc nãy biến mất, giờ chỉ còn lại lạnh lùng, chậm rãi nói:
“Cút, một đám không phân biệt phải trái, khi nào hiểu được chữ bên ngoài hãy bước vào”.
Nói xong, nàng quay đầu nói với Nhạn Mi và Uyển Uyển: “Hôm nay nghỉ, không chữa cho bất kì ai nữa”.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành lui ra ngoài, mọi người vây quanh ngoài cửa xem nội dung trên tấm bảng.
“Có duyên một văn tiền không lấy, vô duyên ngàn vàng cũng không cứu, thành tâm thì vào”
Thì ra họ đã chạm vào cấm kỵ của Lãnh Nguyệt công tử, chỉ có người tin vào y thuật ở đây mới có thể vào, về phần có trả tiền hay không lại chẳng liên quan, mọi người đành giải tán.
Đợi đến khi người bệnh đi hết, chỉ còn lại đại phu và tiểu nhị, mọi người quay qua nhìn nhau, nghĩ thầm, chắc tâm trạng Lãnh Nguyệt công tử không tốt, cho nên không ai dám nói nhiều.
Không ngờ Vân Tiếu lại cười tươi như hoa đào, phong lưu đến cực điểm.
“Đau khổ cái gì? Hôm nay được nghỉ, mọi người mệt mỏi rồi, thu dọn đồ đạc rồi về nhà đi, mai đến tiếp”.
Mọi người ngẩn ra, nghĩ công tử bị kích thích, cúi đầu mở miệng: “Công tử, đều tại chúng tôi…”.
Mọi người ai cũng áy náy, chỉ có Uyển Uyển biết, trước giờ suy nghĩ của chủ tử không giống người thường, cho nên nàng bèn nói: “Được rồi, chủ tử không tức giận, mọi người đừng tự trách làm gì, cứ làm theo ý chủ tử, thu dọn đồ đạc về nghỉ ngơi đi, y quán chỉ cần một tiểu nhị và một đại phu túc trực là được, những người khác về nhà đi, hôm nay khám xong rồi, có ở lại cũng vô ích”.
Giọng nói quyết tuyệt, lúc này Uyển Uyển mới hiểu ý chủ tử, những người không biết tốt xấu ngoài kia, chữa bệnh miễn phí cho các người còn dám nghi ngờ, nếu không tin còn vào làm gì, không phải làm khó người ta hay sao? Chẳng trách chủ tử không để họ khám nữa, là nàng nàng cũng không khám.
Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, dường như lúc này mới cảm nhận được Lãnh Nguyệt công tử khác với những chủ tử xảo quyệt khác, thoải mái hơn nhiều, mỗi người một tay thu dọn dược liệu, không ngờ hôm nay được nghỉ sớm như vậy, đúng là bất ngờ.
Có điều Vân Tiếu lại trịnh trọng nói với họ một câu:
“Người thành tâm thì chữa, cố hết sức lực mà chữa, người không có tâm thì không cần để ý, bảo hắn cút đi”.
Không ngờ Lãnh Nguyệt công tử khí chất tao nhã, tuấn mỹ như tiên lại nói tục, mọi người đều ngạc nhiên, có điều ai ai cũng thích Lãnh Nguyệt công tử.
Trong Lâm Vương phủ tráng lệ, ánh hoàng hôn làm cả tòa vương phủ như nhuộm một màu đỏ, tựa như được phủ một tầng lụa cực kì mỹ lệ, mái ngói lưu ly cũng tỏa sáng huy hoàng.
Trong Vương phủ, hành lang chín khúc, thềm đá bạch ngọc, đình đài lầu các, hoa thơm cỏ lạ ở khắp mọi nơi, không hổ là Thân Vương phủ, quả nhiên cực kì xa hoa.
Trong thư phòng.
Giữa phòng là một chiếc bàn gỗ tử đàn, góc phòng là giá sách rất lớn được đặt rất nhiều sách, một góc khác là ngăn tủ để đỉnh hương, phía dưới là các loại đồ cổ quý báu.
Ngay cả thư phòng cũng xa hoa mà tao nhã.
Một chậu cây cảnh được đặt trên bàn, sau đó là bút, mực, giấy, nghiên xếp ngay ngắn.
Hiện giờ trong thư phòng chỉ có một người đang ngồi, hắn nhíu mày suy nghĩ chuyện gì đó, xung quanh tỏa ra hàn khí, lạnh lùng nhìn thuộc hạ Mộc Ly, Mộc Ly rùng mình, chủ tử lại làm sao vậy?
“Vương gia?”
“Ngươi nói y quán Anh Túc mới mở do một người tên Lãnh Nguyệt làm chủ”.
“Dạ, vương gia, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, đây chính là vị công tử chúng ta gặp ở Thấm Vũ lâu lần trước”.
“Lãnh Nguyệt?”
Thượng Quan Lâm nghiền ngẫm cái tên này, không hiểu sao khi nhìn thấy thiếu niên đó hắn lại nghĩ đến Phượng Quan, chỉ là hắn phái người điều tra rất lâu cũng không tra ra tung tích Phượng Quan, thằng nhãi kia như thể bốc hơi mất, uổng công hắn còn muốn kết bái huynh đệ, mời y đến Thấm Vũ lâu uống rượu.
Lãnh Nguyệt rốt cuộc là ai?
Y tuấn mĩ hơn người, điểm này thì thật khác Phượng Quan. Tuy Phượng Quan tỏa sáng như ánh mặt trời, nhưng còn chưa đẹp đến mức độ này, mà Lãnh Nguyệt kia vừa nhìn đã biết là một gã thư sinh mặt trắng, đến đâu mỹ nữ theo đến đó, có điều bất kể y là ai, hắn nhất định phải tra rõ y có quen Phượng Quan hay không, đều tự dưng xuất hiện bất ngờ, biết đâu lại cùng bái một sư phụ? Hơn nữa chuyện thích khách lần trước còn chưa tra ra, rốt cuộc là ai ngấm ngầm ra tay, chỉ e là người của Thần Long cung.
Sắc mặt Thượng Quan Lâm lúc sáng lúc tối, có điều Lãnh Nguyệt khá thú vị, mắt hắn tỏa sáng, Mộc Ly đứng cạnh không biết chủ tử nghĩ gì mà vẻ mặt lại sáng ngời thế kia.
Từ lúc không có tin tức về Phượng Quan, Vương gia dường như trở nên không bình thường, luôn bảo hắn đi tìm tung tích thiếu niên kia, quan trọng nhất là, hơi một chút liền tức giận, hiện giờ hắn và Kiều Sở dám chắc mười phần mười, Vương gia bị đoạn tụ. Vậy nên làm sao bây giờ, bọn họ làm thuộc hạ, không thể để Vương gia bị hủy hoại như thế được, cho nên họ quyết định phải chữa khỏi cho Vương gia bằng bất cứ giá nào. “Vương gia, hay là chúng ta đến xem y quán mới mở đó đi, người ta đều nói y thuật của Lãnh Nguyệt công tử không tồi, không chừng có thể chữa khỏi bệnh của Vương gia”.
“Bệnh của ta?”
Thượng Quan Lâm nghi hoặc nhìn chằm chằm Mộc Ly, không biết cái tên ngứa da này có ý gì, bảo hắn đi tìm một người cũng tìm không ra, giờ còn ra vẻ thần bí.
“Vương gia không phải đối với tên Phượng Quan kia…. Phượng Quan kia…. Đó là không bình thường”.
Mộc Ly lắp bắp nói, sợ khiến Vương gia bị mất mặt, nếu Vương gia thẹn quá hóa giận, hắn sẽ phải nếm mùi đau khổ .
Nhưng hắn đã tế nhị thế rồi, cuối cùng vẫn chọc tới Vương gia, Thượng Quan Lâm hít sâu một hơi, tức giận chỉ vào Mộc Ly, đánh một cái thật mạnh vào ót hắn, nghiêm khắc thanh minh: “Bổn vương không có bệnh, bổn vương không đoạn tụ, tên chết dẫm này, từ nay phạt ngươi mười ngày không được nói chuyện”.
“Vương gia…”
Mộc ly vừa mở miệng, Thượng Quan Lâm mặt không chút thay đổi tiếp tục nói: “Mười lăm ngày”.
Giờ Mộc Ly không dám ho he nửa chữ, chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, xem ra nói trúng nỗi đau của Vương gia rồi, Vương gia a, Vương gia đáng thương của ta…
Thượng Quan Lâm thấy biểu cảm táo bón của hắn thì lại nổi giận, đá hắn một cước: “Cút ra ngoài cho ta”.
Mộc Ly ngoan ngoãn đi ra ngoài, đợi hắn vừa đi, biểu tình của Thượng Quan Lâm bắt đầu rạn nứt, kinh nghi nghĩ, chẳng lẽ ta thật sự đoạn tụ, thật sự đoạn tụ? Bằng không vì sao lại nhớ mãi không quên Phượng Quan, suốt ngày nghĩ đến thằng nhãi này, hơn nữa cả đại mỹ nhân như Mạch Như Yên cũng không động lòng, thì ra bổn vương bị đoạn tụ.
Thượng Quan Lâm hoàn toàn bị đả kích, ngây ngốc sửng sờ trong thư phòng, hồi lâu không lên tiếng.
Cuối cùng Thượng Quan Vương gia hạ quyết tâm, thừa dịp tên kia biến mất, thừa dịp mình còn chưa dấn sâu, nhất định phải chữa khỏi căn bệnh mất mặt này, nhưng mà cả Yên Kinh trừ y quán mới mở thì không ai không biết Thượng Quan Lâm hắn, cho nên vẫn nên lén lút đi tìm Lãnh Nguyệt công tử chẩn trị thì hơn.
“Kiều Sở”.
Kiều Sở bước vào, cung kính ôm quyền: “Vương gia”.
“Chúng ta đến y quán mới mở kia xem sao”.
Hai thuộc hạ đắc lực của Thượng Quan Lâm là Mộc Ly và Kiều Sở, Mộc Ly tuy trung thành như nói nhiều, Kiều Sở trầm ổn hơn nhiều, cho nên việc chữa bệnh lần này, Thượng Quan Lâm không muốn để Mộc Ly biết, bằng không chưa biết chừng hắn sẽ khiến cho cả thành đều biết chuyện.