• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đêm hôm qua tuyết chỉ rơi nhẹ, ban ngày bị ánh mặt trời chiếu vào nên chỉ còn sót lại một ít, cũng tô thêm vẻ đẹp cho cây lá, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng lại phát ra những tia sáng chói mắt

Toàn bộ Hoàng cung chìm trong ánh trăng lạnh lùng, im ắng không một tiếng động.

Bỗng trên mặt đất bằng phẳng lại xuất hiện một vầng sáng trắng vụt qua, vừa nhanh vừa vững vàng, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

Bóng trắng ấy, thì ra là hai người một lớn một nhỏ, nam tử cao lớn mạnh mẽ, tung lên áo khoác trắng bọc lấy một thiên hạ xinh xắn lanh lợi, tung người một cái đã đi được rất xa, nháy mắt đã ra khỏi hậu cung, đi thẳng đến Đông cung cách hậu cung một bức tường rất cao.

Đông cung, chính là cung điện của Thượng Quan Diệu trước khi đăng cơ.

Từ sau khi hắn đăng cơ làm Hoàng đế, nơi này lập tức vắng vẻ lạnh tanh, trừ mấy thái giám cung nữ đến quét dọn thì không có chủ tử nào khác.

Hoàng đế mới còn chưa có huyết mạch, càng chưa có Thái tử được sắc phong, cho nên phủ Thái tử Đông cung này liền không được sử dụng.

Trong đêm lạnh, nơi Đông cung, ánh đèn lờ mờ một khoảng vắng lặng thê lương, Mộ Dung Xung và Vân Tiếu đáp xuống một cây đại thụ, nhìn rường cột chạm trổ phía xa, đình đài điện các đẹp không sao tả xiết, nóc nhà bằng ngọc lưu ly thấm đẫm ánh trăng bạc, phát ra những ánh sáng huy hoàng đẹp đẽ, trên cửa lớn viết hai chữ rất lớn “Đông cung” như rồng bay phượng múa, tất cả là xa hoa như vậy, nhưng trong xa hoa lại ẩn ẩn chút tiêu điều, ảm đạm.

Vân Tiếu không rõ vì sao Mộ Dung Xung lại dẫn nàng đến đây, quay đầu hừ lạnh.

“Không phải nói đi giả quỷ sao? Sao lại đến phủ Thái tử Đông cung này?”

Mộ Dung Xung vung trường bào một cái, người đã đứng trên ngọn cây, áo khoác long cáo trắng nhẹ bay trong gió, giống như một con sóng bạc, mái tóc đen như mực phiêu dật hiên ngang giống như cánh hoa đào, trong vẻ yêu mỵ loại toát ra ngàn vạn lạnh lùng, hàn ý bao bọc xung quanh thân thể, cằm hếch lên, đường cong quật ngạo hiển lộ không sót chút nào.

Đêm nay, hình như hắn không giống mọi ngày, ngày trước tuy hắn lạnh lùng như băng nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có vài phần nhu hòa, ít nhất sẽ không bi thương như hôm nay, tựa như trong ngực có ngàn vạn đám mây đen lấy không ra, cứ thế sinh sôi giam cầm hắn, khiến cả người hắn lâm vào tuyệt vọng.

“Nàng nhìn xem…”

Hắn cất giọng, lời nói lạnh lùng lại tà mị vang lên, suy nghĩ của Vân Tiếu bị cắt ngang, quay đầu nhìn về phía phủ Thái tử, chỉ thấy một xác chết màu trắng không đầu không chân, cầm theo một cái đèn lồng, không ngừng lay động giữa không trung, giọng nói âm u lạnh lùng vang lên.

“Trả lại mạng cho ta, trả lại mạng cho ta.”

Vân Tiếu đùng một cái bị dọa cho dựng thẳng tóc gáy, ôm chặt cành cây bên cạnh mình, hoảng sợ hét lên: “Quỷ a.”

Người nào đó đang đứng trên ngọn cây, nháy mắt cảm thấy kinh ngạc, hàn khí quanh người lặng lẽ rút đi, sát khí, lệ khí cũng tan dần, từ từ rời xuống nháy cây, khoanh hai tay để trên ngực, đôi mắt lạnh lung âm u nhìn chằm chằm nàng.

Đây là một tiểu nha đầu to gan lớn mật, quỷ kế đa đoan.

Có đôi khi gian xảo như một con tiểu hồ ly ngàn năm.

Có đôi khi ngây ngô như một con mèo nhỏ đáng yêu.

Có đôi khi khôn khéo như một người thợ săn.

Đôi khi lại nhát gan như một con chuột nhỏ.

Đến tột cùng là loại người nào có thể dạy dỗ ra một nữ nhân tinh quái thế này, hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy, mặc dù có nỗi đau to lớn không nói thành lời, bị nàng nhúng chàm rồi thì sẽ bình tĩnh lại vài phần, lòng hắn sẽ nhanh chóng trở lại như cũ, không cần phải đi giết người giải hận nữa, rốt cục nàng là ai?

Hai trong mắt của Mộ Dung Xung trở nên âm u, dưới ánh trăng sáng chói lại càng trở nên u ám, sâu không lường được, khóe môi vẫn là nụ cười lạnh lùng tà mị như trước, giống như ám dạ Tu La, cứ như vậy đứng không nhúc nhích trên cây, bình tĩnh nhìn Vân Tiếu.

Mà Vân Tiếu bây giờ mới chậm chạp phản ứng lại, vỗ nhẹ đầu mình một chút.

“Không đúng, trên đời căn bản không quỷ a, ta sợ cái gì chứ, quá mất mặt.”

Vừa nâng tay thì nhìn thấy nam tử đối diện vẻ mặt lạnh lung nhìn mình, trong con ngươi đen, lệ khí dần tan biến, trong đôi mắt giờ là vẻ bí hiểm, u ám và khó hiểu, trong suốt phức tạp yên lặng nhìn nàng.

Vân Tiếu cảm thấy hơi mất mặt, ngẫm lại mình vừa rồi biểu hiện quá khoa trương, hai má hơi nóng lên, tức giận trừng mắt lên lườm ai đó.

“Mộ đại hiệp, nhìn thấy chưa, ta diễn rất thành công đúng không, ngươi có phải cảm thấy tốt hơn rồi không, thật ra thì ta cũng biết đó là thuộc hạ của ngươi giả trang mà.”

Cười gượng hai tiếng, điển hình của kẻ tiểu nhân đến chết vẫn sĩ diện, có điều vừa rồi quả thật quá kinh khủng, Vân Tiếu quay đầu nhìn lại, bóng xác chết màu trắng không đầu đã biến đâu mất, nhưng trong Đông cung đã có rất nhiều thái giám và cung nữ nghe thấy tiếng động, lúc này đang cầm đèn lồng đi qua, bên ngoài cửa điện không có đèn, thỉnh thoảng lại thấy vài tiếng kêu thất thanh kinh hoàng vang lên.

“Không xong rồi, vừa rồi ta nhìn thấy quỷ.”

“Không có đầu không có chân.”

“Huhu, quá khủng bố.” cung nữ nhát gan đã khóc thé lên, cả người co lại thành một khối, cả đám cung nữ thái giám đều tụ lại một chỗ, tự cổ vũ lẫn nhau.

“Đừng sợ, nói không chừng là hoa mắt .”

“Đúng, nhất định là hoa mắt, Đông cung sao có thể có quỷ chứ, làm gì có người nào chết oan ở đây, sao có thể có ma quỷ chứ, tuyệt đối không có khả năng.”

“Đúng vậy, chúng ta đừng tự mình dọa mình.”

Ai ngờ, bọn họ vừa dứt lời, lập tức một cơn gió xoáy nổi lên, đèn lồng toàn bộ bị tắt, bong đen kinh hoàng bao phủ bốn phía, một bóng đen bất thình lình hiện lên, mọi người sợ tới mức oa oa kêu, chạy trốn tán loạn, đúng lúc này, xác chết màu trắng không đầu kia lại xuất hiện, một cái đèn lồng lơ lửng giữa không trung, tiếp theo là giọng nói âm hàn.

“Trả lại mạng cho ta, trả lại mạng cho ta.”

“A, a.” tại bãi đất trống ở cửa điện, cung nữ thái giám thi nhau la hét, ôm đầu chạy lung tung xung quanh, tiếng hét vô cùng thê thảm.

Những tiếng này rất nhanh đã kinh động đến thị vệ thuần tra, lúc họ đến chỉ còn lại những thái giám và cung nữ mặt mày trắng bệch, nhiều người còn quỳ rạp trên đất, lắc đầu loạn lên.

Thị vệ cầm đầu bước tới, trầm giọng thét: “Sao lại thế này?”

“Có, có quỷ a.”

Có người nhát gan trực tiếp ngất đi, người to gan thì sau khi kêu câu này lên cũng ôm đầu trốn mất, thái giám cung nữ chạy mất, chỉ còn lại cái sân trống trả và tảng đá, thị vệ quay mặt nhìn nhau, rồi lại quay mặt nhìn nhau.

“Quỷ ư, làm sao có thể? Đông cung luôn luôn an ổn, không thể có quỷ a, mấy điêu nô từ đâu đến, phải bị dạy bảo cho tốt, lời như vậy cũng nói ra được.”

Thị vệ nói xong, dẫn người chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên, một khuôn mặt được phóng đại dán sát đến, không tiếng động cứ lay qua lay lại trước măt hắn, một khuôn mặt không có chút máu, trắng như tờ giấy, lưỡi đỏ tươi, mắt không có con ngươi, chỉ có màu trắng…. “A, quỷ a.”

Thị vệ vừa mới châm biếm người ta hét lên thảm thiết, tất cả chạy trốn như chuột, nháy mắt đã chạy ra khỏi Đông cung.

Trong cung, mọi nơi rất nhanh đều biết tin.

Trong Ngự thư phòng, âm u lạnh lung đầy sát khí, Thượng Quan Diệu nghe thị vệ tuần tra bẩm báo xong, sắc mặt âm u không nói một câu, thịt vệ kia lui xuống, trong thư phòng, Thượng Quan Lâm và Tống Uyển nhìn nhau, cuối cùng đồng thời mở miệng.

“Hoàng Thượng, xem ra là có người đang phá rối, Đông cung trước giờ luôn trong sạch, ngay cả một oan hồn cũng không có, làm gì có quỷ, người đứng sau này gần đây liên tiếp gây chuyện, thần nhất định sẽ tra rõ việc này.”

Sắc mặt Thượng Quan Lâm và Tống Uyên đều lạnh lùng, đồng thời ôm quyền trầm giọng nói.

Nhưng nam tử tuấn dật ngồi trên kia, ngũ quan âm đọc, đổng tử âm trầm mị hoặc, khóe môi nhếch lên, lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì, dường như đang chìm trong suy nghĩ.

Thượng Quan Lâm và Tống Uyên không thấy Hoàng thượng nói gì, hai người yên lặng ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng thượng nhăn chặt mày, không biết đang suy nghĩ điều gì, hiển nhiên là không nghe thấy những lời họ vừa nói.

“Hoàng thượng?”

Thượng Quan Lâm lại gọi một lần, người ngồi sau long án bỗng phục hồi tinh thần, trong mắt hiện lên sát khí sắc nhọn, nhíu mày mở miệng.

“Các ngươi nói xem rốt cuộc là loại người nào ở trong cung luân phiên tác quái.”

Bọn họ đương nhiên không tin vào mấy cái quỷ quái thần lực gì, chỉ có thể nói là người đứng phía sau quá lợi hại, tâm địa khó lường, không biết rốt cục hắn muốn làm gì? Hay là? Ánh mắt Thượng Quan Diệu chợt lóe, lồng ngực lập tức cứng lại, khó có thể tin mở to hai mắt, trong con người biết hóa khôn lường như sóng lớn tràn bờ… “Hoàng thượng, thần đề nghị phái người giám thị Kim Hoa cung, thần có cảm giác, người trong chỗ tối có quan hệ gì đó với ngốc hậu.”

Thượng Quan Lâm trầm giọng, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện, mấy chuyện đều có liên quan đến ngốc hậu, hơn nữa có một lần người đó còn cứu nàng.

“Ngốc hậu, chẳng lẽ những chuyện xảy ra gần đây có liên quan đến Vân Vương phủ, đều là lão thất phu Vân Mặc kia làm ra.”

Thượng Quan Diệu đập án thật mạnh, đồng tử nhất thời trở nên lạnh lung vài phần, ánh mắt lợi hại như đao kiếm, làm người ta không rét mà run.

“Việc này, thần đệ không dám khẳng định, hơn nữa Vân Mặc không giống loại người xảo trá như thế, nhưng người đứng sau kia quả thật có bảo vệ ngốc hậu, cho nên thần đệ cho rằng trước mắt nên phái người giám thị Kim Hoa cung.”

“Được.” Thượng Quan Diệu gật đầu, quay đầu nhìn Tống Uyên: “Lập tức phái thị vệ giám thị nhất cử nhất động của Kim Hoa cung.”

“Dạ, Hoàng thượng.” Tống Uyên nhận lệnh lui ra phân công nhiệm vụ.

Trong thư phòng, Thượng Quan Lâm nhìn hoàng huynh đang ngồi trên cao, có chút lo lắng mở miệng: “Hoàng thượng không sao chứ.”

Trước giờ chưa từng gặp bộ dáng hoảng hốt của hoàng huynh, vừa rồi hình như có gì đó làm hắn suy nghĩ, làm huynh đệ, Thượng Quan Lâm đương nhiên quan tâm hắn.

Chẳng qua sự quan tâm của hắn vào tai Thượng Quan Diệu lại khiến hắn ta lạnh lùng hơn, trong ánh mắt là ý tứ sâu xa, khó có thể nói là rung động được, lâu sau mới mở miệng.

“Gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, trẫm hơi mệt, Hoàng đệ nên nắm thởi cơ giải quyết chuyện này đi.”

“Dạ, thần tuân chỉ.”

Thượng Quan Lâm cung kính mở miệng, chuẩn bị lui xuống, đi đến cạnh cửa lại dừng lại, quay đầu muốn nói lại thôi, Thượng Quan Diệu thấy bèn hỏi.

“Làm sao vậy?”

“Hoàng thượng chẳng lẽ không nghi ngờ Tây Môn tiên sinh sao, từ khi hắn xuất hiện, sự việc hình như càng phức tạp hơn trước.”

Con ngươi Thượng Quan Diệu lóe lên, mở miệng: “Bên Kim Hoa cung có người của Tống Uyên theo dõi, người phái người để ý động tĩnh Thanh Phong các cho trẫm, nếu có bất kì biến đổi nhỏ nào, lập tức bẩm báo, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người gây ra trò này”.

“Dạ, Hoàng Thượng, ” Thượng Quan Lâm lĩnh mệnh nhanh chóng lui ra ngoài.

Ngự thư phòng lại an tĩnh trở lại, đại thái giám Tiểu Đình Tử chắp tay đứng cạnh Hoàng thượng, hai tiểu thái giám nhẹ nhàng them hương liệu vào trong đinh vàng, khói nhẹ vấn vít, hương khí bay bay.

Thượng Quan Diệu hơi khép mắt, sắp mặt có chút nhợt nhạt, thân mình thoi dài dựa vào nhuyễn tháp nghỉ ngơi… Mà lúc này trong Trường Tín cung, cũng là tình huống nước sôi lửa bỏng.

Thái hậu nương nương vốn đã nghỉ ngơi lại nghe Lâm An bẩm báo, bật dậy từ trên giường, há hốc mồm khó tin là lặp lại lời Lâm An.

“Ngươi nói Đông cung có chuyện ma quái.”

Lâm An nghe thấy nương nương ngữ khí dồn dập, hô hấp lạnh lùng, lại càng cẩn thận hơn.

“Đúng vậy, nương nương, có tin tức đưa đến, nói Đông cung có chuyện ma quái.”

“Không thể nào, không thể nào, làm sao lại có chuyện ma quỷ? Không phải là quỷ chứ?”

Thái hậu có chút kích động, lien tục vỗ chăn gấm trên giường, liều mạng lắc đầu, con ngươi đen tràn đầy lệ châu, dưới ngọn đèn lộng lẫy lại càng chói mắt.

“Nương nương?”

Lâm An không ngờ Thái hậu nương nương lại khác thường như thế, hình như cảm xúc có chút mất bình tĩnh, lập tức mở miệng trấn an nương nương.

“Nương nương đừng lo lắng, trên đời này không có quỷ, nhất định là sau lưng có người đang giở trò, Hoàng thượng sẽ điều tra ra, nương nương nên yên tâm nghỉ ngơi ạ.”

Thái Hậu nghe Lâm An nói xong, tâm tình cũng bình phục chút ít, thì thầm: “Đúng vậy, trên đời làm gì có quỷ, nhất định là sau lưng có người giở trò, chỉ là vì sao lại ở Đông cung chứ, Lâm An, vì sao không phải ở hậu cung mà lại là Đông cung?”.

Giọng nói nghi ngờ của Thái hậu vang lên, Lâm An vẻ mặt đau khổ, đó là do người giở trò biết, hắn làm sao biết a, có điều Đông cung không có người ở, nói không chừng người kia sợ bị người khác phát hiện, cho nên mới làm ở Đông cung, nghĩ vậy, lại cẩn thận mở miệng.

“Nương nương quên rồi sao, Đông cung nguyên là nơi ở của Hoàng thượng, hiện giờ Hoàng thượng chuyển vào Cảnh Phúc cung, Đông cung liền để không không ai ở, đây không phải là cơ hội cho kẻ rắp tâm gây rối sao.

“Là như vậy sao? Thật sự như vậy sao?”

Thái Hậu lặp đi lặp lại hai lần, Lâm An không biết tối nay Thái hậu nương nương bị làm sao, cả người thất hồn lạc phách, không giống khôn khéo hồi trước, hơn nữa lại thích lặp đi lặp lại từng câu, rốt cuộc là làm sao vậy?

Lâm An đoán, cũng không nghỉ ra ảo diệu trong đó, cuối cùng đành từ bỏ, cẩn thận khuyên Thái hậu nương nương nghỉ sớm một chút.

“Nương nương, đêm đã khuya, nương nương nên nghỉ ngơi sớm đi thôi.”

Gió lạnh trăng mờ, sương sớm ngưng tụ.

Ngoài cửa điện Kim Hoa cung, Mộ Dung Xung vừa thu lại áo khoác lông cáo trắng, buông nữ tử trong lòng ra, khí chất hồn nhiên kia hòa cùng ánh trăng tự như chúa tể của thiện địa vạn vật.

Vân Tiếu lui ra phía sau từng bước, nhíu mày nhìn hắn, cảm thấy hơi nghi ngờ.

“Vì sao, vì sao lại gây chuyện ma ở Đông cung mà không phải hậu cung?”

Nàng vừa dứt lời, rõ ràng cảm thấy quanh người Mộ Dung Xung lại tràn ngập sát khí, rất nặng, nhưng rất nhanh đã bị hắn áp chế xuống, tay to đẩy một cái, đưa nàng vào nội điện, thanh âm lãnh mị vang lên: “Có người đến”.

Vân Tiếu quay đầu, chỉ thấy ánh sang âm u thoáng qua, ngoài điện không khí trong lành, ánh trăn như nước, chiếu xuống thềm đá bên ngoài.

Nàng không khỏi hừ lạnh: “Trong chuyện này nhất định ẩn giấu cái gì đó”.

Bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Uyển Uyển vọt tới, lôi kéo nàng chạy nhanh vào điện.

“Nương nương, Lưu Tinh và Kinh Vân đang đợi người.”

“Hử, chờ ta, có việc gì sao?”

Vân Tiếu nhướng mày, đi theo sau Uyển Uyển, cùng nhau xuyên qua hành lang và cửa thuỳ hoa, tiến vào nội điện.

Chỉ thấy trong điện, Lưu Tinh và Kinh Vân sắc mặt nghiêm trọng đứng thẳng trước cửa sổ, vừa thấy chủ tử trở lại, lập tức đi tới, cung kính mở miệng: “Chủ tử, bên ngoài Kim Hoa cung hiện giờ có thị vệ giám sát, chủ tử phải cẩn thận một chút”.

“Thị vệ? Xem ra bọn họ nghi ngờ ta.”

Vân Tiếu nhếch môi, như cười như không, nếu bọn họ động, nàng liền yên tĩnh, để họ đi qua đi lại đi.

“Được rồi, nếu người ta động, chúng ta tĩnh đi, cứ nghỉ ngơi một chút.” Vân Tiếu cười rất thoải mái, nhàn nhã đáng yêu.

“Dạ, chủ tử, ” Lưu Tinh và Kinh Vân ôm quyền, hai người đồng thời lên tiếng trả lời, sau đó rời đi, kỳ thật bọn họ cũng không đi quá xa, ngay tại chỗ tối của Kim Hoa cung, tùy lúc bảo vệ tính mạng chủ tử.

Chỉ cần có sát khí, lệ khí, làm ám vệ sẽ cảm ứng được đầu tiên, cho nên mặc dù cách khá xa một chút cũng có thể bảo đảm chủ tử không có việc gì.

Sau đó cung cũng yên tĩnh trở lại, bề ngoài Kim Hoa cung rất yên tĩnh vui vẻ, thường xuyên truyền ra tiếng ca hát nói cười của ngốc hậu, tuy tiếng cười như từ trên trời truyền xuống, làm mỗi người ngẩn ngơ, nhưng lại cho thấy kẻ ngốc này sống sung sướng bao nhiêu.

Trong hậu cung to lớn này, trừ nàng sống tự tại vui vẻ, người người đều tâm tình âm u, cảnh giác bốn phía.

Hoàng thượng nghe Tống Uyển bẩm báo xong, sắc mặt càng ngày càng đen, quanh thân tràn ra sát khí, trong thư phòng đều là băng sương, mọi người đều thấy kinh sợ, khủng hoảng không hiểu ra sao… Thái hậu từ khi Đông cung có chuyện quỷ quái xong thì đương nhiên không vui, khi không người thường âm thầm rơi lệ, chẳng còn vẻ phong tình quyến rũ khi xưa, ngày một tiều tụy.

Thượng Quan Diệu thấy tâm tình Thái Hậu trầm trọng, không thể thiếu nhất là mỗi ngày ở cạnh bên mẫu hậu, sau đó an ủi bà một chút.

Cứ tiếp tục như vậy mấy ngày, tâm tình Thái hậu dần dần khá hơn rất nhiều, chuyện đêm đó, bà cũng tự nói với mình, người giấu mình trong tối kia vì thấy Đông cung không người mới lợi dụng thời cơ đến gây sự, tuyệt đối không có ý nghĩa ý khác.

Bởi vì liên tục xảy ra chuyện, trong cung đều lạnh lùng âm u, khắp nơi đều là không khí khiến người ta hít thở không thong, các phi tần đều an phận trong cung của mình, cửa lớn không mở cửa bé không ra, thái giam cung nữ cũng không dám nhiều lời một câu, đi đường cũng phải cẩn thận, dường như chỉ cần nói nhiều một câu, đi nhiều một bước sẽ rước lấy họa sát thân.

Những bức tường cao lớn chốn Hoàng cung, cô tịch mênh mông giống như một tòa cung điện chết chóc.

Thái hậu nghe Lâm An bẩm báo xong, hơi hơi nhíu mày, đôi mắt hoa đào khẽ khép, lông mi dài che giấu những tia sắc nhọn.

Lúc này, ngoài cửa điện, giọng nói của thái giám thanh vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”

Bóng người cao lớn của Thượng Quan Diệu tiến đến, Thái hậu nhanh chóng mở mắt ra nhìn về phía người cao lớn uy vũ ấy, ý cười lan đến đuôi lông mày, tuy gần đây Diệu Nhi làm bà thấy vọng nhưng đã nhiều ngày nay hắn luôn cố hết sức ở bên mình, có thể thấy trong lòng nó có mẫu hậu này.

Vừa nghĩ đến đây, Thái hậu nở nụ cười từ ái, bà cảm thấy tất cả những điều mình làm đều đáng giá.

Bà còn có Diệu nhi không phải sao?

Thái Hậu vẫy vẫy tay, dịu dàng mở miệng: “Diệu Nhi, lại đây”.

“Dạ, mẫu hậu, ” Thượng Quan Diệu đáp, sải bước đi tới, từng bước lên bậc cao rồi ngồi cạnh ghế phượng của Thái hậu, ngũ quan tuấn dật, lông mày như trăng rằm, mắt tựa sao sáng, tôn quý không nói thành lời, hắn, trời sinh đã là thân Hoàng đế.

“Diệu Nhi, mẫu hậu có chuyện muốn nói với con.”

“Vâng, mẫu hậu mời nói, ” giọng Thượng Quan Diệu trầm trầm mà có lực, ngước mắt nhìn mẫu hậu, mẫu hậu già đi, mắt khó có thể che giấu sự mệt mỏi, còn có sự cô đơn phát ra từ trong lòng kia, tuy nhìn bà đã khá hơn nhiều, nhưng hắn biết có một số việc, bà chôn dưới đáy lòng, chôn rất sâu, cho nên hắn không muốn làm mẫu hậu đau lòng.

“Trong cung gần đây quá lạnh lùng, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, mẫu hậu muốn làm hoạt động gì đó, để mọi người thả lỏng một chút.”

“Dạ, năm mới sắp đến, mẫu hậu có thể hạ ý chỉ, cho phép các cung phi tần trong cung mở yến tiệc, đón cáo mệnh phu nhân các nhà vào cung.”

“Chủ ý này hay, ” Thái Hậu lập tức gật đầu đồng ý, cười nhìn Thượng Quan Diệu, những chuyện Diệu Nhi làm, suy nghĩ quả thật rất chính xác, chuyện trong chiều đình, bà tin rằng nó cũng có thể thu vào tay, chỉ là, mắt Thái hậu chợt lóe sáng, Diệu như không thể động đến Dạ phủ được, đó là chỗ dựa lớn nhất của nó, nếu nó ngay cả điểm này cũng không hiểu thì e là sẽ thất bại hoàn toàn.

“Còn nữa, tết Nguyên Tiêu chính là thọ tiên bốn lăm tuổi của Mẫu hậu, trẫm sẽ chuẩn bị tiệc chúc mừng cho Thái hậu, tiêu trừ đi lệ khí trong cung.”

Thượng Quan Diệu vừa dứt lời, trong mắt Thái hậu hiện lên sự vui sướng, hiếm khi Diệu Nhi nhớ rõ ngày sinh của bà là tết Nguyên Tiêu, có điều trước mắt trong cung liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, vẫn nên thôi đi, Thái hậu lo lắng.

“Diệu Nhi có lòng, mẫu hậu hiểu rõ, về phần tiệc, chắc là không nên tổ chức, trước mắt trong cung có người đang ẩn thân, vẫn nên tra ra người đó thì quan trọng hơn.”

“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần đã phái Lâm Vương gia và Tống Uyên điều tra trong, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả, cho nên mẫu hậu không cần lo lắng.”

Trên ngũ quan anh tuấn của Thượng Quan Diệu nhuộm đẫm lãnh khốc vô tình, trong mắt là tơ máu lạnh lùng.

Thái Hậu ngước mắt nhìn hắn, vui vẻ lúc nãy dần dần tan biến, Diệu Nhi à, con là do ta sinh ra, ta không hiểu con hay sao, con muốn mượn thọ tiên của mẫu hậu để dụ người kia ra mặt, không phải sao?

Diệu Nhi a, con không bao giờ còn là Diệu Nhi đơn thuần chính trực trước kia, Hoàng quyền thật là đầu độc lòng người, biến Diệu Nhi của ta thành như vậy.

Trong lòng Thái hậu song ngầm mãnh liệt quay cuồng, nghẹn ở trong lòng, mắt ướt ướt nhưng nhịn xuống, trầm giọng: “Được rồi, theo lời Diệu Nhi mà làm”.

Ý chỉ của Thái hậu, phi tần hậu cung sau khi tế tổ năm mới sẽ được mở tiệc đón các cáo mệnh phu nhân.

Ngay sau đó Hoàng Thượng cũng hạ thánh chỉ.

Tết Nguyên Tiêu sẽ mở tiệc thọ tiê n cho Thái hậu, các cung tần phải cho thấy tâm ý, chúc thọ Thái hậu.

Liên tiếp hai việc vui lập tức xua đi không khí lạnh lẽo trong cung, nơi nơi vui sướng, náo nhiệt.

Nhất là phi tần các cung, nghĩ đến năm mới có thể gặp lại người nhà không khỏi vui sướng không thôi, phi tử các nàng, đã bước vào cửa cung sâu như biển này, bình thường không có thánh chỉ thì không thể tùy ý gặp người nhà, hiện giờ Thái hậu nương nương hạ chỉ, không thể ngờ là vui sướng cực lạc, người người hưng phấn, mà tết Nguyên Tiêu lại là thọ tiên của Thái hậu, Hoàng thượng hạ chỉ bảo các nàng chuẩn bị hạ lễ của Thái hậu, đến lúc đó, cáo mệnh phu nhân chắn chắn lẽ vào cung, lại là một lần đoàn tụ với người nhà, cho nên các phi tần vui vẻ miễn bàn.

Ngược lại với sự vui vẻ của người khác, Vân Tiếu lại không vui nổi.

Bởi vì hai việc kia, chẳng qua lại càng nhắc nhở nàng, phụ thân và ca ca ở ngoài Phong Nha Quan ngàn dặm xa xôi ra sức chiến đấu với Tây Lương, mà những kẻ âm mưu hại họ ở trong cung này lại vui vẻ tự tại mở tiệc, tròng mắt trở nên ám trầm.

“Lưu Tinh.”

“Dạ, chủ tử, ” Lưu Tinh lên tiếng trả lời rồi phi thân đứng trước mặt chủ tử, chỉ thấy chủ tử nghiêm túc hiếm thấy, trên dung nhan xinh đẹp kia là một tầng hàn sương, một chút ý cười đều không có, biểu cảm này cực ít khi xuất hiện trên mặt nàng, bình thường nàng luôn mặt mày vui vẻ, làm người ta không đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng nàng hiện giờ làm cho người ta cảm giấu lạnh lung, liếc mắt một cái liền biết nàng đang tức giận cực độ.

“Có tin tức của phụ thân không? Bọn họ đã đến Phong Nha Quan chưa?”

Vân Tiếu tính tính thời gian, bọn họ sắp đến biên quan rồi, hiện giờ bắt đầu giao phong với Tây Lương chưa?

Chỉ mong lần này toàn thắng, danh tiếng Chiến thần của phụ thân tuyệt đối không phải hư danh, cho nên tính toán của Thượng Quan Diệu e là thất bại, hơn nữa sợ rằng nam nhân kia còn có chiêu thứ hai, nếu phụ nhân thất bại, tất nhiên sẽ cử binh mã ở thành trì phụ cận qua chống đỡ quân Tây Lương, hắn tuyệt đối không có khả năng để Phong Nha Quan rơi vào tay quân Tây Lương, nếu Phong Nha Quan vừa ai, ít nhất sẽ mất hai nước chư hầu, vậy chẳng phải là thành vua của một nước thất bại hay không.

“Bẩm chủ tử, chúng ta không có tin tức của Vương gia.”

Vân Tiếu ngẩn ra, trong mắt hiện lên không vui, nàng phải nắm được tin tức về phụ thân.

“Kinh Vân.”

Vân Tiếu kêu, nàng vốn để Kinh Vân bên người, là chuẩn bị đối phó những kẻ trong cung, nhưng hiện giờ tính mạng của họ quan trọng hơn bất kì ai, huống chi trong cung trừ Lưu Tinh cạnh nàng, còn có một Mộ Dung Xung, thuộc hạ của tên kia rất nhiều người tài giỏi.

“Dạ, chủ tử.”

“Ngươi không cần ở lại trong cung nữa, từ giờ trở đi, ngươi ở trong kinh thành, lập tức liên hệ với thuộc hạ của phụ thân, truyền toàn bộ tình hình chiến đấu của Phong Nha Quan cho ta, ta không muốn họ có nguy hiểm gì.

Lưu Tinh và Kinh Vân cảm động, chủ tử thật sự là người có hiếu tâm, không uổng công Vương gia vì nàng tiêu phí hơn mười năm để bồi dưỡng hai người họ, tình cảm của cha con họ thật sự làm cho người ta kính trọng.

Kinh Vân lĩnh mệnh xuất cung, ở lại trong kinh thành, chờ tình hình chiến đấu của Phong Nha Quan.

Lưu Tinh vẫn bảo vệ cạnh Vân Tiếu như cũ, hắn tuyệt đối không có khả năng rời khỏi chủ tử một bước nào, bởi nhiệm vụ mà Vương gia bồi dưỡng hắn mười năm nay chính là không để cho chủ tử chịu một chút thương tổn nào, trừ phi hắn chết, nếu không, tuyệt đối không cho phép bất kể kẻ nào xúc phạm nàng…

Năm mới tới, các cung đều vô cùng nào nhiệt, trong lúc nơi n ơi bận rộn, chỉ có Kim Hoa cung là lạnh tanh, bên ngoài còn có thị vệ giám thị, làm chuyện gì cũng không tiện.

Tâm tình Vân Tiếu miễn bàn có bao nhiêu buồn bực, có điều Lưu Tinh mang đến cho nàng một tin tốt.

Phụ thân thắng trận tại Phong Nha Quan.

Đây thật sự là làm lòng người sung sướng a, tức giận mấy ngày nay đều dần lui đi

“Thật quá tốt, Lưu Tinh, phụ thân quả nhiên không giống người thường a.”

Vân Tiếu thong thả dạo bước trong điện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn diễm lệ là ý cười nồng đậm, hai lúm đồng tiền xinh đẹp ngọt ngào, đôi mắt to như bảo thạch màu đen vô cùng chói mắt.

Lưu Tinh và Uyển Uyển bị nàng cuốn hút, hai người nở nụ cười.

“Cuối cùng cũng có một chuyện vui.”

“Đúng vậy, còn hơn những chuyện bình thường làm ta vui vẻ.” Vân Tiếu gật đầu, ngẩng lên nhìn Lưu Tinh: “Bảo Kinh Vân tiếp tục chú ý tình hình của Phong Nha Quan, tuy trận đầu thắng lợi nhưng Tây Lương cũng không yếu, hơn nữa Thượng Quan Diệu chỉ cho phụ thân năm vạn binh mã, Tây Lương có bao nhiêu cũng chưa rõ, nhưng xem số quân mà Hoàng đế cấp, Tây Lương có thể đoán ra bất hòa của Đông Tần, nhất định sẽ không dễ dàng rút lui”.

“Thuộc hạ lập tức đi làm.”

Lưu Tinh lắc mình rời đi, Vân Tiếu quay đầu nhìn Uyển Uyển.

“Thưởng, hôm nay chính là có việc vui, toàn bộ thái giám cung nữ trong Kim Hoa cung đều có phần.”

“Dạ, nương nương, ” Uyển Uyển lĩnh mệnh đi ra ngoài, bóng dáng mảnh khảnh uyển chuyển động lòng người, Vân Tiếu không quên dặn dò một câu: “Đừng quên phần của ngươi, đừng có tiết kiệm thay ta”.

“Đã biết, ” Uyển Uyển lớn tiếng cười đáp lại, vòng quá bình phong đi ra ngoài.

Trong điện, Vân Tiếu nghĩ đến tin chiến thắng của phụ thân, khóe miệng không dấu nổi ý cười, đây thật là sung sướng cực độ a, những việc gần đây khiến nàng quá buồn bực, may mà có chuyện vui này.

Vân Tiếu xoay người nằm úp sấp trên nhuyễn tháp, hai cái đùi nhẹ nhàng đung đưa, rất thích ý.

Bỗng một khí thể cực kì cường đại lan ra bốn phía, bao xung quanh Vân Tiếu, một bàn tay nhanh chóng ấn vai nàng lại, nhưng lại có một tia sáng bạc nhanh hơn chớp đều, đánh lên cánh tay kia, hai ánh sáng cường đại chạm cùng một chỗ, mỗi người đều lui hai bước, nghiêm nghị đứng.

Vân Tiếu nhìn qua, chỉ thấy trong điện có hai người.

Một người cuồng bá tà mị, không phải Mộ Dung Xung còn có thể là ai, hiện giờ trong đôi mắt lạnh lùng trong suốt nổi lên sát khí khát máu, nhìn chằm chằm người cầm kiếm đối diện, Lưu Tinh.

Hơi thở của Lưu Tinh bất ổn, tu vi nội lực so sánh với Mộ Dung Xung thì hơi kém một chút, có điều cũng chưa bị thương, có thể thấy được công phu của hắn tương đối lợi hại.

Khóe môi lạnh lung yêu mỵ của Mộ Dung Xung cong lên, đó là lạnh lẽo sát ý, trầm thuần thanh âm vang lên: “Ngươi là ai?”.

Hắn không nghĩ tới bên cạnh Vân Tiếu còn có người luôn theo sát, người này dường như luôn bảo vệ nàng, rốt cuộc là có chuyện gì?

Hơi thở vừa ổn định, Lưu Tinh liền thu kiếm đứng vững, cũng không để ý tới hắn, quay lại nhìn Vân Tiếu ở một bên, đánh giá cao thấp một chút, thấy chủ tử không bị thương, ngẩng đầu chuẩn bị nói chuyện.

Vân Tiếu cũng đã mở miệng: “Lưu Tinh, ngươi lui xuống đi”.

“Dạ, chủ tử.”

Lưu Tinh chần chờ một chút, lui xuống, hắn biết chủ tử tuy cười đến đáng yêu thế này, nhìn thì rất vô hại nhưng thật ra là một đứa âm hiểm phúc hắc, hơn nữa rất ghét người ta nghi ngờ lời của nàng, cho nên hắn mặc dù lo lắng những cũng không dám thể hiện ra, lắc mình biến mất.

Trong điện, Vân Tiếu quay đầu nhìn Mộ Dung Xung, người này vừa xuất hiện đã gây chuyện, sắc mặt không khỏi có chút khó chịu.

“Mộ Dung đại hiệp, ngươi đang làm gì thế?”

Thân hình thon dài cao ngất của Mộ Dung Xung cũng không dịch chuyển chút nào, lạnh lùng bao phủ quanh người, đôi mắt âm u như hồ băng thoáng liếc qua, sương tuyết lãnh liệt, thắng lưng trắng trên trường bào cẩm tú, tay áo và vạt áo rộng thùng thình thêu một đóa bán chi liên, hơi hơi mang theo hương hoa lạnh lùng, bên hông là chiếc quạt ngọc tơ lụa, quả nhiên là tao nhã quý phái, yên tĩnh như nước, sáng như trăng rằm.

Mặt nạ bạc làm cho đôi mắt càng thêm vẻ thâm u lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Vân Tiếu, chấp nhất một vấn đề.

“Người vừa rồi là ai? Thuộc hạ của Vân vương phủ?”

“Bằng không ngươi cho là là ai?”

Sức mặt Vân Tiếu có chút khó coi, lạnh lung liếc người này một cái, chả hiểu sao tự dưng xuất hiện, tự dưng tức giận.

Có điều nàng vừa dứt lời, khóe môi Mộ Dung Xung lại cong lên, rõ rang là buông lỏng một chút, đôi mắt sắc bén như đao như kiếm âm thầm hóa thành hồ ngọt, trong suốt long lanh, thuần khiết như ngọc, thân hình vừa di chuyện, hương gió thổi qua, bàn tay thon dài to lớn kéo nàng ra ngoài.

Vân Tiếu giãy dụa, đáng tiếc bàn tay kia như sắt dính vào nàng, làm sao cũng không dứt ra nổi, ấm áp nóng bỏng, từng dòng nước ấm qua lòng bàn tay, chảy vào lòng nàng.

“Mộ Dung Xung, ngươi làm gì, buông tay a.”

Vân Tiếu không biết người này muốn dẫn mình đi đâu, vừa nhấc tay, hai người đã vòng quá bình phong, đi ra ngoài, lại gặp phải Uyển Uyển đang đi vào, Uyển Uyển duỗi tay chặn đường, sắc mặt không tốt mở miệng.

“Ngươi đưa nương nương đi đâu?”

Lúc nàng nói lời này, than h âm hơi run run, có điều vẫn vững chắc ngăn cản hành động của Mộ Dung Xung.

Sắc trời bên ngoài đã tối, ai biết vị Cung chủ Thần Long cung này muốn dẫn chủ tử đi đâu, người này chẳng những xuất quỷ nhập thần, hơn nữa ra tay tàn ác, tuy mấy lần trước đều không thương tổn chủ tử, nhưng ai biết khi nào hắn biến thái, hại đến chủ tử thì sao.

Cho nên Uyển Uyển mặc dù sợ hãi, cũng không lùi bước.

“Cút ngay, ” Giọng nói trầm trầm tà mị của Mộ Dung Xung vang lên, tay áo như mây vun g lên, một trận gió mạnh đẩy lùi Uyển Uyển, may là không sử dụng nội lực, nàng chỉ bị quăng ngã một bên thôi, lại giãy dụa đứng dậy, muốn xông lên ngăn cản Mộ Dung Xung, Vân Tiếu sợ nàng bị thương, quát lên bảo nàng dừng lại.

“Uyển Uyển, ta không sao, ngươi ở trong điện đợi đi.”

“Dạ, chủ tử.” Uyển Uyển lên tiếng trả lời, một tay hơi chống lên bình phong, cáu giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Xung, nhìn tiên tiểu tử đó nghênh ngang lôi chủ tử đi, oán hận dậm chân: “Đáng giận”.

Vừa dứt lời, bên tai vang lên tiếng tán thành: “Thật là rất đáng giận, người này quá cuồng bá, thật muốn cắt gân lột da hắn”.

Uyển Uyển quay đầu lại, Lưu Tinh lạnh lạnh tựa vào bình phong, như cười như không nhìn nàng.

“Ngươi ở đây à, sao không ngăn cản hắn?”

“Mệnh lệnh của chủ tử không thể không nghe a, ” Lưu Tinh đi đến một bên như là bất đắc dĩ ngồi xuống, Uyển Uyển phủi phủi quần áo trên người, cong khóe môi, khinh thường mở miệng: “E là năng lực của ngươi không bằng người ta, chủ tử sợ ngươi bị thương thì có, còn không mau theo sau, để phòng hắn tổn thương chủ tử”.

Sắc mặt Uyển Uyển đột nhiên thay đổi, lạnh lùng lườm hắn, rống giận.

Lưu Tinh lại liếc liếc nữ nhân này, lần đầu tiên phát hiện, nữ nhân này tuy không có võ công như gan lại rất lớn, vừa rồi cũng dám ra tay ngăn cản tên sát nhân Mộ Dung Xung kia, nếu không phải nể mặt chủ tử, e là hiện giờ nàng đã thịt một nơi xương một ngả, còn có thể rống lên ở đây với hắn sao, Lưu Tinh lại liếc nàng thêm cái nữa, thân hình chợt lóe, theo sát phía sau chủ tử.

Màn đêm, ánh đèn rực rỡ, trong Hoàng cung thỉnh thoảng truyền đến những tiếng cười đùa.

Rường cột chạm trổ điện phủ lầu các, mái như mây ngói tựa ngọc, ánh trăng chiếu xuống như phủ thêm một lớp lụa mỏng, mông lung uyển chuyển.

Mộ Dung Xung kéo Vân Tiếu nhanh như tia chớp đi thẳng đến phía bắc Hoàng cung, nhanh như ánh sáng bạc lướt qua, đi qua lãnh cung, chọn những đường vắng vẻ mà đi, sau lãnh cung là một khu rừng rậm, cây khô lá héo, thỉnh thoảng lay động, ánh sángs chiều qua có vẻ loang lổ.

Mộ Dung Xung vung trường bào, đáp xuống cây đại thụ cao lớn nhất trong cánh rừng rồi đặt Vân Tiếu tại một cành cây to.

Vân Tiếu trầm mặt, con ngươi xinh đẹp tràn đầy lửa giận, mím chặt môi, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Mộ Dung Xung, hôm nay nếu ngươi không có một lý do chính đáng, ra tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu”.

Giữa đêm tối đến bắt người, hành vi thế này không khác thổ phỉ là bao, có điều người của Thần Long cung vốn chính là đạo chích giang hồ mà.

Mộ Dung Xung cũng không vì Vân Tiếu giận mà tức giận, ngược lại còn nhàn nhã vui vẻ, nhà nhàn tự đắc, con ngươi đen động lòng người như tỏa ra ánh sáng tựa ngọc, khóe mỗi là ý cười tỏa sáng rực rỡ, cằm hơi hơi nâng lên, giống như một bức tượng xinh đẹp, mặt nạ bạc tinh xảo kia làm nổi bât lên khí chất và con người hắn, tuấn mỹ bất phàm, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt thật sự nhưng cũng có thể tưởng tượng ra một phong thái khuynh quốc khuynh thành.

Trăng tỏa sao sáng, đêm yên tĩnh không một tiếng động.

Pháo hoa rực rõ nổ trên bầu trời đêm, đủ mọi màu sắc nở ra trong màn đêm, Vân Tiếu mở to mắt, ngạc nhiên nhìn pháo hoa bắn lên rồi rơi xuống những tia hoa lửa.

Cực kì rung động lòng người, ánh sáng màu bạc, pháo hoa rực rỡ, hai ánh sáng hòa quyện vào nhau, tráng lệ lộng lẫy.

“Pháo hoa đẹp quá a.”

Vân Tiếu không nhịn được thì thầm, trên khuôn mặt xinh đẹp khéo léo mang một thần thái rực rỡ, trong đôi đồng tử đen tràn đầy đủ mọi tia lửa rực rỡ.

“Tặng cho nàng.”

Giọng nói từ tính như rượu thuần truyền đến, trong đêm lạnh tựa như một khúc ca âm tai, đáng quý biết bao, dễ nghe biết bao.

Tức giận bực bội mấy ngày nay hoàn toàn tan thành mây khói.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Mộ Dung Xung lại có lòng như thế, biết nàng gần đây buồn bực nên tặng nàng một bất ngờ, trong khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, sáng lạn lóa mắt biết bao.

Đúng vậy, từ khi năm mới đến nay, trong lòng nàng vẫn buồn bực không yên, Thái hậu hạ ý chỉ, các cung phi tần có thể mở tiệc trong cung tiếp đón cáo mệnh phu nhân, nhưng là Vân vương phủ không có ai, phụ thân và ca ca ở Phong Nha Quan giao tranh với quân Tây Lương, mà Vân Vương phi đã bị hưu, cho nên nàng trở thành hoàn cảnh cô đơn nhất trong cung.

Trong lúc Kim Hoa cung buồn tẻ lạnh lẽo, cung điện khác lại càng náo nhiệt, mỗi ngày tiếc cười đùa huyên náo không ngừng, lại càng kích thích nàng.

Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn trời đêm, đầy trời là tia tửa, ánh trăng xuyên qua cành lá thành nhưng khoảng sáng loang lổ, chiếc rọi trên mặt nàng, một khuôn mặt rạng rỡ, ý cười tràn ngập khóe môi.

“Cảm ơn ngươi, rất đẹp.”

Đôi mắt âm u như hồ bằng của Mộ Dung Xung lập tức dừng lại trên người nàng, nhìn thần thái của nàng, khóe môi cũng không nhịn được cong lên, hai người đứng trên một cảnh cây, cùng nhau ngắm sao, thỉnh thoảng những bông hoa lửa lại nở rộ…

***

Mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu, cũng là thọ tiên của Thái hậu.

Lần thọ tiên này, trừ các đại thần trong triều và cáo mệnh phu nhân của các phủ tiền cung chúc thọ, nghe nói thái tử và công chúa của Bắc Yến cũng đến Đông Tần để đưa hạ lễ cho Thái hậu, giờ phút này khác nhân tôn quý đang ở trong Dịch cung, đến lúc chạng vạng sẽ tiến cung tham dự thọ yến.

Sáng sớm, trong cung nơi nơi tràn ngập không khí vui tươi.

Trong Trường Tín cung, thái giám và cung nữ bận rộn, nơi nơi đều thay đổi hoàn toàn, đèn lồng đỏ thẫm rực rỡ được treo m ọi chỗ, lụa đỏ gấp thành những bong hoa đỏ như lửa, tầng tầng rủ xuống trên mái hiên của Hoàng cung.

Thọ yến được tổ chức tại điện Thiên Thu của Trường Tín cung, nơi nơi là màu sắc sặc rỡ, ánh sáng tràn ngập.

Cung nữ mặc áo hoa và thái giám đều đang bận rộn bên trong, thỉnh thoảng nghe thấy giọng của tổng quản thái giám Lâm An.

“Nơi này, mau, sửa sang lại một chút, còn bên này nữa.”

Ngược lại với sự bận rộn của Trường Tín cung, trong Kim Hoa cung, vắng vẻ lạnh tanh, im lặng vô cùng, Vân Tiếu nghiêng người tựa trên nhuyễn tháp, Tú Tú và Uyển Uyển bên cạnh thỉnh thoảng liếc nàng vài cái, thấy trên mặt nàng không có chút biểu tình, Tú Tú không nhịn được mở miệng hỏi.

“Nương nương, hôm nay thọ tiên Thái hậu nương nương, nương nương các cung đều đi qua chúc tặng lễ, nương nương có muốn đi hay không.”

Vân Tiếu đang đọc sách nhập thần, nghe thấy Tú Tú hỏi, không nhịn được mà cười: “Ngươi cho rằng ta qua đó thì rất hợp sao?”.

Hôm nay là thọ tiên Thái Hậu, không nói khắp chốn mừng vui, trong triều quan to cũng tiến cung chúc tụng, cũng có Thái tử và công chúa Bắc Yến tiến cung, nàng là một kẻ ngốc đi qua làm gì? Không phải tự tìm mất mặt sao?

Có điều….

Sắc mặt Vân Tiếu tối sầm, nghĩ đến giờ phút này người của Vân gia đang lĩnh quân tác chiến ở tiền tuyến, liều chết bảo vệ Phong Nha Quan, nhưng Thượng Quan Diệu chi cho họ năm vạn binh mã, ngược lại chúng ở trong này bốn phía ca múa, hoàn toàn mắc kệ sống chết của tướng sĩ tiền phương, vừa nghĩ vậy, đồng tử của Vân Tiếu tràn ngập hàn khí.

Uyển Uyển mang trà đến, cung kính đứng một bên, tươi cười nâng khuôn mặt nhẹ nhàng như nước lên, thản nhiên mở miệng.

“Nương nương, bên kia vô cùng náo nhiệt, chi bằng chúng ta đi xem náo nhiệt, nương nương là Hoàng hậu cơ mà.”

Vân Tiếu nghe vậy, lời này cũng đúng, nàng là Hoàng hậu nương nương mà, nếu nàng không vui, sao phải cho bọn chúng vui vẻ? Hơn nữa nếu nàng muốn xuất cung, phải tìm một lý do gì đó để đi, không thể ở trong thâm cung này được.

“Ừm, chờ người bên kia đến đủ, chúng ta cũng đến giúp vui một chút.”

“Đi.”

Uyển Uyển cao hứng gật đầu, Tú Tú đứng cạnh luôn cảm thấy sởn gai ốc, tuy những lời này là do nàng nhắc tới trước, nhưng nàng đơn thuần chỉ là muốn để Hoàng hậu qua chào hỏi Thái hậu, lại không ngời Hoàng hậu khi nào thì tốt bụng như vậy, huống chi nàng ấy hiện là một kẻ ngốc, đi chỉ gây thêm trở ngại, huống chi hiện giờ Vân Vương gia và Vân công tử đang ở trên sa trường, trong lòng Hoàng hậu chắc rất hận Hoàng thượng và Thái hậu, sao có thể thật tình đi chúc mừng Thái hậu chứ.

Ban đêm, điện Thiên Thu được trang trí lại mới hoàn toàn.

Tấm tơ lụa màu đỏ tía hơi rủ xuống, trong điện thoáng mùi hương mẫu đơn, giữa đại điện là tám cái cột bằng cẩm thạch, được khảm mười hai chiếc đèn ngọc lưu ly, tỏa ra ánh sáng long lanh, hoa tươi được cắm trong bình sứ men, màu sắc sặc sỡ, ánh sang càng làm hoa trở nên tươi sáng.

Sơn hào hải vị, rượu ngon thuần khiết được đặt trên bàn

Không khí hỗn hợp mùi hoa, hương rượu, còn có hương mĩ thực.

Tết Nguyên Tiêu, vốn là ngày hội vui mừng của dân gian, lúc này trong điện Thiên Thu thắp đầy hoa đăng, trên viết những câu đồ ly kì, Hoàng thượng có chỉ, tối nay ngoài chúc từng thọ tiên Thái hậu nương nương, sau tiếc còn chơi đoán câu đố trên đèn, đoán trúng có thưởng.

Thánh chỉ vừa ra, phi tần các cung đều hân hoan không thôi, sớm sửa soạn bị trang phục tham dự, gần đây trong cung liên tục xảy ra nhiều chuyện, mọi người đều cảm thấy áp lực, khó được một hôm tết Nguyên Tiêu lại còn chúc thọ Thái Hậu, lại có thể đoán câu đố đèn làm vui.

Hơn nữa nghe nói, thọ yến lần này, Thái tử và công chúa Bắc triều cũng tiến cung để tham dự yến thọ của Thái Hậu nương nương.

Nghe đồn Thái tử Bắc triều Yến Dục, tà mị phóng đãng, thần thái bức người.

Nếu Thái tử và công chúa Bắc triều đến Đông Tần để chúc thọ Thái Hậu, tối nay nhất định sẽ náo nhiệt hơn bình thường, Hoàng Thượng nhất định sẽ bảo Lâm Vương và Yên kinh đệ nhất công tử Dạ Vô Quân cùng tiếp khách, như thế tính ra, những phi tần trong cung mặc dù không thể muốn làm gì thì làm nhưng cũng có thể nhìn đã mắt, yến hội hôm nay so với những yến hội bình thường trong cung còn náo nhiệt hơn ba phần.

Trời bắt đầu tối.

Quan lại trong triều đều dẫn gia quyến tham gia, điện Thiên Thu rất nhanh trở nên náo nhiệt.

Đèn cung đình lay động, ba người thành một đám, năm người thành một đảng, tiến đến cùng nhau thảo luận về những câu đố trên đèn hoa đăng, thỉnh thoảng những tiếng nói cười nhỏ truyền đến.

Trong không khí náo nhiệt, rất nhiều thiên kim tiểu thư trang phục đẹp đẽ tiến đến, thỉnh thoảng thẹn thùng ngẩng đầu nhìn về phía những danh môn công tử đến tham gia yến hội.

Trong đó người có sức hút nhất là thân vương Thượng Quan Lâm, chẳng những thân phận hiển hách mà còn nhân phẩm tuyệt vời, trường bào xanh đen, thắt lưng tơ lụa, phong thái bất phàm làm cho các tiểu thư khuê các mặt đỏ tai nóng, có điều vị Lâm Vương gia đang chuẩn bị gây náo động này lại lạnh lung tuyệt đối, khiến người ta phải lùi bước, chỉ hàn huyên cùng với Yên kinh đệ nhất công tử Dạ Vô Quân, hai người đi đến một chỗ yên ắng, đang thảo luận gì đó.

Một người nữa có sức hút trong yến hội đương nhiên là Yên kinh đệ nhất công tử, Dạ Vô Quân, hắc là biểu ca của Hoàng thượng đương triều, cháu ruột của Thái hậu, còn là huynh trưởng của Đức phi Dạ Tố Tuyết.

Dạ công tử, luôn luôn làm việc khiêm tốn, rất ít tham dự những thịnh yến trong cung, hôm nay sở dĩ tham gia, chắc là vì thánh chỉ của Hoàng thượng.

Yến hội hôm nay, Thượng Quan Diệu hạ thánh chỉ cho các đại thần và gia quyến tham gia, thật ra là có mục đích khác.

Tuy Đông Tần có quan hệ tốt với Bắc Yến, nhưng cũng chỉ giới hạn ở ngoài mặt, loại hiện tượng bên ngoài này rất dễ bị phá bỏ, lần này thọ tiên của mẫu hậu, thái tử và công chúa Bắc Yến đến, nói vận tức là có ý tức khác.

Trước mắt, liên hôn là biện pháp tốt nhất và trực tiếp nhất, nhưng hiện giờ không có công chúa, cho nên chỉ có thể mời Bắc Yến công chúa suy nghĩ.

Hôm nay, hắc hạ thánh chỉ cho Thượng Quan Lâm và Dạ Vô Quân tham gia cung yến. Chỉ cần công chúa nhìn trong một trong hai người họ, sẽ gả đến Đông Tần, như vậy Đông Tần và Bắc Yến ít nhất sẽ hòa bình trong ba mươi năm…

Đêm ngày càng sâu, đèn lưu ly trong cung chiếu sang điện Thiên Thu nrõ như ban ngày, trong không khí là hương thơm ngào ngạt. Giữa đại điện trải thảm thêu phượng đỏ mang mẫu đơn, hai bên bày bàn ghế làm từ gỗ tử đàn, trên bế là đệm dựa hình tròn, trên bàn dưới ánh sáng của ngọc lưu ly là sơn hào hải vị, những hộp trạm trộ tinh xảo bên trong là điểm tâm các loại.

Quan viên và gia quyến mới đến lục tục vào vị trí, đều ngồi xuống ghế, nói chuyện với người bên cạnh bằng những đề tài mới lạ, thỉnh thoảng có những tiếng người sang sảng.

Mãi đến khi thái giám ngoài cửa đại điện hô vang.

“Hoàng Thượng giá lâm, Thái hậu nương nương giá lâm, Hiền phi nương nương giá lâm, Thục viện nương nương giá lâm.”

Người đi đầu là Hoàng thượng cả người mặc long bào, quý khí bức người, tóc đen như m ực dùng quan tử kim buộc lấy, sắc mặt treo trẻo như ngọc, thân mình cao ngất vững vàng đi tới.

Bên cạnh hắn là Thái hậu nương nương cao quý quyến rũ động lòng người, trên khuôn mặt là nét cười vui vẻ, trên người là hoa y màu hồng làm da thịt càng trở nên mịn màng, cạnh bà là hai phi đi song song, Hiền phi nương nương thanh nhã bức người và Thục Viện nương nương trầm ổn nội liễm, một trái một phải đỡ Thái hậu nương nương bước tới, theo sau là một đám phi tần.

Các quan viên đang ngồi nhất loạt đứng dậy, cung kính cúi người, cao giọng: “Tham kiến Hoàng Thượng, Thái hậu nương nương.”

Giọng nói trong trẻo của Thái hậu vang lên: “Các vị khanh gia bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng thượng, Thái hậu nương nương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK