Vân Tiếu nhíu mày, phụ thân làm chủ soái ban đầu cũng không có gì, nghe nói trước đây ông cũng là một kỵ binh dũng mãnh, ở trên chiến trường giết địch vô số, hơn nữa năng lực hiện tại của ông, nàng vẫn vô cùng tin tưởng, chẳng qua hiện tại ông không có bệnh hay sao? Vì sao Hoàng Thượng lại có thể để cho một người có bệnh mang binh đánh giặc, hoặc là phụ thân căn bản không có bệnh, chỉ là vì muốn giao trả binh quyền, cho nên mới đề ra hạ sách này, nhưng mà Hoàng Thượng thật sự là dễ dàng buông tha những người của Vân Vương phủ như vậy sao? Trực giác cho nàng biết không có khả năng này, Hoàng Thượng cùng Vân Vương phủ đã dây dưa không ngớt, không đội trời chung, làm sao có thể dễ dàng thu tay lại.
“Còn gì nữa không?”
Chỉ sợ còn có ẩn tình bên dưới, không phải chỉ đơn giản là chuyện cầm binh, nếu như chỉ là cầm binh đánh giặc, thì cũng không có gì là đáng sợ, đáng sợ là những điều ẩn giấu phía sau.
“Nghe nói chỉ cho Vương gia năm vạn binh mã, còn bổ nhiệm Vân công tử làm quân tiên phong, còn phong thành phó soái gì gì đó”.
“Tin tức này ngươi lấy từ đâu tới, chính xác không?”
Vân Tiếu ngồi không yên, từ trên giường xoay người xuống, Uyển Uyển chạy nhanh đến giúp nàng đi hài vào, một bên vừa chuẩn bị, một bên nhẹ nhàng gật đầu: “Nô tỳ hao phí thời gian đi hỏi thăm, là từ bên Cảnh Phúc cung truyền đến, không hề giả”.
Được, được lắm, thì ra hoàng đế, thật sự là chuẩn bị để đuổi tận giết tuyệt, vậy mà chỉ cho phụ thân năm vạn binh mã, như vậy hắn thật sự là muốn cho người trong thiên hạ thất vọng đau khổ, hay vẫn là để cho tướng sĩ Phong Nha Quan thất vọng đau khổ, về phần phụ thân, thực ra nàng cũng không lo lắng, bởi vì cho dù Tây Lương có hai mươi vạn đại quân áp sát, vốn dĩ Phong Nha Quan vẫn còn binh tướng, chỉ là không biết còn còn lại bao nhiêu, bất kể là như thế nào, chỉ cần có mưu, chung quy cũng sẽ không thất bại thảm hại.
Nhưng mà Phong Lập Thành này hiển nhiên là người của Hoàng Thượng, chỉ sợ Hoàng Thượng sử dụng ám chiêu, hại phụ thân.
Chẳng qua nếu như trận này có thể thực sự thắng lợi, có lẽ trong lúc nhất thời phụ thân sẽ không làm sao.
Vân Tiếu ở trong tẩm cung đi qua đi lại vài bước, ngưng mi suy nghĩ sâu xa, xem ra chuyện phụ thân phải tới Phong Nha Quan là chuyện đã định, kế tiếp, nàng cần phải mau chóng xuất cung, nhanh chóng tới Phong Nha Quan, trợ giúp ông một tay, mình là nữ nhi mà được ông yêu thương, tất nhiên phải đứng cùng một trận tuyến mới đúng.
Nhưng mà nên làm thế nào để xuất cung đây, tùy tiện xuất cung là không được, đến lúc đó họ lại gán cho phụ thân tội gì, xem ra chỉ có cách làm cho hoàng đế tự hạ chỉ, hưu nàng, mới không gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà nên làm như thế nào đây, mới có thể làm cho hắn phế nàng.
Vân Tiếu đang đau khổ suy tư, Tú Tú từ bên ngoài một đường chạy vọt vào trong.
“Nương nương, Vương gia đến đây, Lâm công công đang dẫn Vương gia đến thăm nương nương”.
“Phụ thân, ” Vân Tiếu sửng sốt một chút, liền chạy ra bên ngoài, vậy có nghĩa là phụ thân muốn đi đến Phong Nha Quan rồi, trước khi đi nên tới thăm nàng, nghĩ đến ông sắp phải rời đi, còn có Vân Trinh ca ca cũng phải rời đi, trong lòng nàng liền buồn bã, giống như nàng bị người ta vứt bỏ vậy, về sau chỉ còn lại một mình nàng ở lại Yên Kinh, còn ở trong nơi ăn tươi nuốt sống người này, phụ thân vừa đi, chỉ sợ nàng ở trong cung sẽ không được yên tĩnh, có điều khi ông đã đi rồi, nên nàng càng không phải kiêng kị gì nữa rồi, xem còn ai dám kiêu ngạo nữa được nào.
Vân Tiếu vừa nhìn vào phía trong đại điện, nhất thời dừng bước chân lại, hiện tại nàng có nên nói cho phụ thân biết nàng không điên hay không ?
Không, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm tốt, tốt nhất vẫn là đợi sau khi xuất cung, khi đến Phong Nha Quan đoàn tụ, mói nói cho bọn họ, cho bọn họ một niềm vui bất ngờ đi, đúng, cứ như vậy, trong cung lắm thầy nhiều ma, để tránh tiết lộ ra ngoài.
Phía sau Uyển Uyển và Tú Tú cũng đã đuổi đến nơi, một trái một phải nâng nàng: “Nương nương, đi thôi, Vương gia đang chờ người bên trong?”
Ba người đi qua hàng lang, đi qua tấm màn, vào đại điện.
Bên trong đại điện đúng là Vân vương gia đã lâu ngày không thấy đang ngồi đợi, ngắn ngủn mấy ngày, có thể thấy được ông bị dày vò, mặc dù không có sinh bệnh, nhưng cũng gầy đi không ít, có điều cũng không ảnh hưởng đến nét cương nghị anh tuấn trên mặt, trên ngũ quan, trong mắt hiện lên tia nhìn yêu thương, nhìn thấy Vân Tiếu đi ra, cung kính đứng dậy: “Thần tham kiến hoàng hậu nương nương”.
Vân Tiếu không nhịn được đi đến, cũng bất chấp chuyện mình có ngốc hay không ngốc, vươn tay nâng Vân Mặc, cười nhìn ông, cũng không có nói cái gì.
“Tiếu nhi có khỏe không?”
Vân Mặc đau lòng vươn tay sờ đầu Vân Tiếu, phải tới Phong Nha Quan, ông cũng không lo lắng, nhưng không yên lòng nhất là về Tiếu nhi, đầu óc nàng không tốt, lại một mình ở trong cung, hôm nay ông vừa đi, chỉ sợ những người trong cung sẽ như hổ rình mồi, sẽ không đối xử tử tế với nàng, có điều, ông tuyệt đối sẽ không để người nào có thể bắt nạt nữ nhi mình, trong ánh mắt chợt lóe lên tia tinh quang, quay đầu nhìn Lâm công công đứng bên cạnh, chậm rãi mở miệng.
“Lâm công công, bổn vương có chuyện cần nói với nương nương, công công có thể tránh mặt một chút hay không?”
Lâm An sửng sốt một chút, vốn dĩ trong lòng cũng không hề thích, nhưng đối diện với ánh mắt dữ tợn của Vân Mặc, không khỏi run run một chút, nhanh chóng mở miệng: “Nô tài xin cáo lui”.
Vân Mặc thấy hắn lui xuống, lại nhìn quét khắp đại điện một cái, phất phất tay: “Đều đi xuống đi”.
“Dạ, ” Những cung nữ thái giám trong đại điện đều nối đuôi nhau mà ra, Uyển Uyển và Tú Tú cũng chậm chậm lui ra ngoài, có điều Vân Mặc lại lên tiếng gọi Uyển Uyển lại.
“Uyển Uyển ngươi ở lại đi”.
Vân vương gia có mệnh, những người khác lui ra ngoài, Uyển Uyển đứng ở một bên, có chút khẩn trương, không biết Vân vương gia vì sao lại giữ nàng lại.
Vân Mặc buông thân mình Vân Tiếu ra, thong thả đi đi qua lại bên người Uyển Uyển, sau đó từ trên cao nhìn xuống Uyển Uyển, thật sự nghiêm túc mở miệng.
“Uyển Uyển, ngươi đối với chủ tử rất là tận tâm, không uổng công nàng đã cứu ngươi, ta hy vọng về sau ngươi có thể vĩnh viễn bảo vệ nàng”.
Bên trong lời nói mang theo nặng nề cùng khẩn cầu, Uyển Uyển ngây ngẩn cả người, không ngờ một người cao quý như Vân vương gia mà lại yêu thương nữ nhi như vậy, mà còn tôn trọng đối với một kẻ tỳ nữ như nàng, cảnh tượng này khiến nàng thực cảm động, nước mắt hiện trong hốc mắt, chậm rãi quỳ xuống, cung kính mở miệng.
“Vương gia yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc cho chủ nhân”.
Nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt xinh đẹp của chủ tử bao phủ một tầng mờ mịt, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào, một giọt lệ chậm rãi rơi xuống, rốt cuộc nhịn không được há mồm, muốn nói cho Vân Mặc biết, mình không hề ngốc, nàng vẫn tốt lắm, tuy rằng nữ nhi chân chính của ông đã chết, nhưng mà nàng sẽ thay nàng ấy sống thật tốt, nhận lấy những yêu thương và cũng yêu thương của nàng ấy.
“Cha”.
Vân Tiếu kêu, không kìm nén được mà thanh âm nghẹn ngào, một chữ cũng nói không nên lời, trong ngực như nghẹn lại, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, Vân vương gia quay đầu, nhìn nữ nhi rơi lệ, trong lòng rung động thật lớn, rốt cuộc Tiếu nhi cũng đã cảm nhận được tình yêu thương của một người cha như ông, nàng thế nhưng biết rơi lệ, vậy thật sự là quá tốt, nếu như Trinh nhi có ở đây, nhất định sẽ càng thêm vui mừng, nhưng mà hắn không muốn đối mặt với đau đớn ly biệt như vậy, cho nên lựa chọn tránh mặt mà không gặp.
Vân Mặc vươn tay nâng Uyển Uyển dậy, trầm ổn kéo tay nàng, đi đến trước mặt Vân Tiếu, đem tay của hai người đặt cùng một chỗ.
“Uyển Uyển, chăm sóc cho Tiếu nhi thực tốt, nếu như có một ngày bản Vương gia trở về được, định sẽ không bạc đãi ngươi”.
“Vương gia yên tâm đi”.
Uyển Uyển dùng sức gật đầu, lúc này, trong lòng nàng tràn đầy cảm động, từ nhỏ nàng đã không biết đến tình thương của cha, giờ phút này cảm nhận được tình thương người cha nồng đậm từ Vân vương gia, vậy mà trong lòng cũng trở nên ấm áp.
Vân Tiếu đang định mở miệng, không ngờ Vân Mặc lại buông lỏng thân thể nàng ra, hướng về chỗ tối gọi một tiếng: “Lưu Tinh”.
“Dạ, gia”.
Rồi đột nhiên vang lên một tiếng trả lời, lặng yên không một tiếng động xuất hiện một người, như quỷ mỵ chi ảnh, thanh nhanh giống như sao băng, trong nháy mắt liền hiện ra.
Dọa cho Vân Tiếu và Uyển Uyển nhảy dựng, ngẩng đầu đánh giá tên bất ngờ hiện ra này.
Lưu Tinh phải không? Bộ dạng cũng không tệ, ngũ quan tuấn lãng, mặt mày thanh tú, trên người mặc một bộ quần áo màu đen mang đai lưng cẩm y, áo choàng màu đen, hơi thở cường đại, vậy nhưng lại không thể nhận biết, bởi vậy có thể thấy được, thân thủ của người này cực cao.
Vân Mặc trầm giọng: “Lưu Tinh, về sau đây là chủ tử của ngươi, nhớ kỹ, không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng, một sợi lông cũng không được, biết không?”
“Dạ, gia, Lưu Tinh nhớ kỹ”.
Vân Mặc không hề nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía Vân Tiếu và Uyển Uyển dại ra, khẽ nhướng mày: “Lưu Tinh là ám vệ mà bổn vương bồi dưỡng ra, về sau thay thế bổn vương đến bảo vệ Tiếu nhi, hắn sẽ ẩn thân, hơn nữa người bình thường không thể cảm ứng được hơi thở của hắn, các ngươi có phiền gì, có thể gọi hắn, hắn sẽ bảo vệ hai người các ngươi”.
“Dạ, Vương gia”.
Uyển Uyển không ngờ Vương gia lại tốn tâm sức lớn như vậy, chỉ vì bảo vệ sự an toàn cho chủ tử, có thể thấy được tình thương của người cha trong ông lớn như thế nào.
“Vương gia yên tâm đi, nô tỳ và Lưu Tinh, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chủ tử, không cho bất kỳ kẻ nào xúc phạm đến nàng”.
“Ừ, Vậy bổn vương giao Tiếu nhi cho các ngươi”.
Câu cuối cùng rất ngưng trọng, mang theo thật sâu bất đắc dĩ, nói xong phất phất tay: “Các ngươi đi xuống đi, bổn vương muốn cùng Tiếu nhi nói chuyện một chút”.
“Dạ, Vương gia”.
Uyển Uyển lĩnh mệnh lui đi ra ngoài, mà thân hình Lưu Tinh cũng vô tung, vô thanh vô tức lắc mình đi ra ngoài.
Trong điện, Vân Mặc kéo Vân Tiếu ngồi xuống một bên, vươn tay yêu thương sờ tóc nàng: “Tiếu nhi, bây giờ phụ thân phải rời kinh, không biết khi nào thì mới có thể trở về, còn có thể trở về được hay không, nhưng phụ thân nhất định phải đánh thắng một trận, Thái Hậu đã đáp ứng phụ thân rồi, một trận thắng, liền đồng ý để Tiếu nhi rời khỏi cung, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau rời đi nơi này đi”.
Vân Tiếu trầm mặc không nói, trong lòng mắng Thái Hậu vô sỉ, một trận thắng, bà ta sẽ thật sự bỏ qua cho Vân vương phủ sao? Chỉ sợ là chưa chắc, hoặc là bà ta buông tha, hoàng đế cũng sẽ không buông tha, có thể thấy được trong hoàng thất này, không có một người tốt, khắp nơi tính kế Vân gia, chẳng lẽ Vân gia thiếu bọn họ tiền sao.
Vân Mặc tạm dừng trong chốc lát, tiếp tục mở miệng.
“Tiếu nhi, phụ thân thẹn với con a, cho tới nay ta biết mọi chuyện của con trong cung, nhưng lại không muốn xung đột với hoàng thất, cho nên vẫn nhịn xuống, nhưng mà lại khổ Tiếu nhi, lại không thể giúp a, nếu như Tiếu nhi biết, nhất định sẽ rất hận phụ thân đi”.
Vân Tiếu không tiếng động lắc đầu, nàng không trách ông, một chút cũng không, có lẽ khi ngốc hậu kia nhận những ủy khuất, lòng ông còn đau hơn, nhưng vì quốc gia yên bình, mà nhận hết lấy những điểm đau xót, nhưng mà người trong hoàng thất lại luôn luôn ép sát, khắp nơi tính kế.
“Tiếu nhi, mẹ con là…”
Vân Mặc cuối cùng lại nhắc tới mẹ ruột của Vân Tiếu, Vân Tiếu lập tức vểnh tai lên nghe, nữ nhân có thể khiến cho phụ thân yêu say đắm như vậy, nhất định là có mị lực hơn người, rốt cuộc bà là người như thế nào a?
Nhưng mà bên ngoài cửa đại điện, Lâm An dẫn theo một đám thái giám đi đến, cung kính mở miệng.
“Vương gia, trời cũng đã không còn sớm, nên khởi hành thôi”.
Vân Tiếu ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ hôm nay chính là ngày mà phụ thân lên đường rời kinh, trong hốc mắt nước mắt hiện lên một mảnh, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay to của Vân Mặc, bàn tay kia vừa to vừa dày rộng, gắt gao nắm lấy tay nàng.
“Tiếu nhi yên tâm đi, phụ thân nhất định sẽ trở về”.
Nói xong buông tay Vân Tiếu ra, đứng lên đi ra ngoài, thân ảnh cao ngất kia giống như một ngọn núi sừng sững trong lòng Vân Tiếu, không thể nào thay thế được.
Mắt thấy thân ảnh kia chậm rãi không thấy nữa, Vân Tiếu nhấc làn váy, nhanh chóng chạy theo, trước cửa điện, Uyển Uyển và Tú Tú gọi một tiếng: “Nương nương”.
Bên ngoài cửa điện, trắng xoá một mảnh, từng cơn gió nhẹ thổi qua, những bông tuyết rào rào đổ xuống, đậu lại trên mái hiên cong, lộ ra những bông tuyết trắng xóa, toàn bộ đều thánh khiết như vậy, thật đúng là vạn vật trong thiên địa, nàng bỗng nhiên cảm thấy thực là khổ sở, rốt cuộc không khống chế được mà gọi một tiếng.
“Phụ thân”.
Vân Mặc bàn tay đang vén rèm run run một chút, khó có thể tin quay đầu, ánh mặt trời chiếu lên mặt ông, trên ngũ quan tràn đầy ý cười vui sướng, trong mắt cũng tràn ngập vui mừng, Tiếu nhi của ông, sau mười mấy năm, rốt cục biết ông là phụ thân, tất cả những gì ông làm đều đáng giá, Tiếu nhi, phụ thân nhất định sẽ trở về đón con đi, vén rèm lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chuyển động, rời khỏi Kim Hoa cung.
Vân Tiếu si ngốc nhìn xe ngựa càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy .
Bông tuyết rơi xuống trên mặt, thấm lạnh một mảnh, nàng ngẩng đầu, không cho nước mắt lại chảy xuống nữa.
Thượng Quan Diệu, tiếp theo chúng ta hãy so chiêu đi, trò chơi chuột vờn mèo bắt đầu đi, khóe môi vểnh lên lộ ra nụ cười tà ác, ngọt ngào kinh diễm như vậy, chính là ngọt đến chết người.
Uyển Uyển biết chủ tử khổ sở trong lòng, nhịn không được gọi một tiếng: “Nương nương, trời đã trở lạnh, vào đi thôi”.
Vân Tiếu bất động, nhìn chăm chú không gian trắng xóa kia, đẹp như vậy, tinh khiết như vậy, nhưng mà màu trắng này lại che dấu nhứng thứ dơ bẩn và xấu xí như thế nào.
Ngoài cửa Kim Hoa cung, trồng rất nhiều cây cối cao lớn, giờ phút này tuyết lại phủ đầy cành, run rẩy lắc lư trong tuyết, bị gió thổi bây, bay khắp mọi nơi, bông tuyết bay lả tả, trước sân, khắp hành lang nơi nơi đều có.
Ánh mặt trời ấm áp theo tầng tầng mây chiếu xuống, chiếu xuống ánh nắng vàng, tuyết đọng tự nhiên, trong nháy mắt liền hòa tan, sinh mệnh trong suốt kia lại yếu ớt như vậy, những thứ tốt đẹp lại luôn ngắn ngủi như vậy, giống như với thân tình, thân tình mà Vân Mặc đã để cho nàng cảm nhận được, khi nàng muốn thêm một chút, ông lại đi rồi.
“Trở về đi”.
Vân Tiếu quay đầu, Uyển Uyển không dám nói thêm cái gì, theo sát sau nàng đi vào, Tú Tú theo sau, cả đám cùng đi vào đại điện, ai làm việc lấy.
Trong lòng Vân Tiếu trống trơn, nhất thời không thích ứng được, dứt khoát đi vào đại điện, nằm ở trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi.
Chợt nhớ tới Lưu Tinh, thấy thân thủ của hắn rất lợi hại, nhất định là một cao thủ, mặc dù không thể đối phó với nhân vật lợi hại như Mộ Dung Xung, với người bình thường có lẽ vẫn đối phó được, nếu nàng có chút bản lĩnh, cho nên từ nay về sau, trong cung sao có người dám chọc đến nàng nữa, nàng tuyệt đối sẽ không khách khí .
Vân Tiếu trong mắt hiện lên tia nhìn thị huyết, lạnh lùng nhìn giữa không trung.
Bên trong tẩm cung không có người, nàng nhịn không được gọi một tiếng: “Lưu Tinh”.
Vốn không người, nhưng tiếng nói nàng vừa vang lên, liền nghe thấy một tiếng đáp lại: “Dạ, chủ tử”.
Trước mắt bỗng dưng xẹt qua một bóng màu đen, người kia đứng nghiêm chỉnh, cung kính đứng trước mặt Vân Tiếu, chỉ là trên khuôn mặt tuấn lãng kia hiện lên một tia kinh ngạc, hắn vô cùng ngạc nhiên, không phải chủ tử là người ngốc sao? Nhưng vì sao giờ phút này nhìn lại khôn khéo lưu loát như vậy a?
“Đang nghĩ vì sao ta không ngốc sao?”
Vân Tiếu nhếc khóe môi, vốn muốn cho Lưu Tinh một nụ cười tươi, có điều cuối cùng lại chỉ biết cười khổ, thật sự là không còn lòng dạ nào mà tươi cười.
“Kỳ thật từ sớm ta đã không ngốc, chỉ là không nói cho phụ thân biết, sợ làm cho hoàng thất cùng Vân vương phủ mâu thuẫn, nhưng đến cuối cùng, mâu thuẫn này vẫn tồn tại như cũ”.
Vân Tiếu cảm thán, có một số việc, sẽ không bởi vì một bên mong muốn, liền có thể giải quyết thích đáng, ngược lại càng khiến mọi chuyện tệ hơn.
“Những ngày này không cần đi theo ra, giúp ta chú ý đến mọi chuyện trong kinh thành, có tin tức gì, trước tiên phải đến bẩm báo cho ta”.
Vân Tiếu phất phất tay, nàng muốn biết những chiều hướng trong kinh thành, không muốn biến thành một người đàn bà ngu xuẩn ở trong thâm cung này.
Có điều Lưu Tinh lại không đồng ý, bình tĩnh mở miệng: “Thuộc hạ sẽ không rời khỏi chủ tử, thuộc hạ phải cam đoan chủ tử được an toàn, về phần chủ tử muốn biết tin tức, thuộc hạ nhất định sẽ lo, khi có tin tức gì nhất định sẽ bẩm báo cho chủ tử ngay, kỳ thật không phải chỉ có một mình thuộc hạ, còn có một ám vệ, gọi là Kinh Vân”.
“Nha”. Vân Tiếu khẽ nhíu mày, không ngờ rằng lại có đến hai ám vệ đến bảo vệ nàng, vậy thực sự là quá tốt, hai vị này nhất định là rất lợi hại, sau này mình có chuyện cần làm, cũng sẽ thuận tiện hơn, mặc dù rời khỏi hoàng cung lúc này cũng dễ như trở bàn tay, có điều hiện tại nàng sẽ không đi, bởi vì nếu như không dạy dỗ những người trong cung này một chút, quan trọng nhất là, nàng không thể tùy tiện rời đi, sẽ liên lụy đến phụ thân và ca ca.
Hiện tại tên trư hoàng đế này đang liều mạng tra ra điểm yếu của Vân vương phủ, nàng không thể để cho hắn được như ý muốn, về chuyện của nàng? Tốt nhất làm cho hắn chịu không nổi mà phế nàng đi.
Vân Tiếu tính toán phất phất tay: “Được, Lưu Tinh, để cho Kinh Vân chú ý đến chuyện xảy ra trong kinh thành, có chuyện gì xảy ra đếm bẩm báo cho ta, ngươi cũng đi xuống đi, có việc gì ta sẽ gọi ngươi”.
“Dạ, chủ tử”.
Lưu Tinh lắc mình rời đi.
Trong phòng yên tĩnh lại, Uyển Uyển bưng khay tiến vào, trên khay là một chén tổ yến hầm cách thủy: “Chủ tử, uống cái này vào đi, thân mình sẽ ấm áp hơn một chút”.
“Bày đặt quá đi, không có khẩu vị, ” Vân Tiếu nằm người trở về nhuyễn tháp, nghĩ đến phụ thân cùng ca ca đã khởi hành rời kinh, làm sao có thể nuốt trôi được.
Vân vương gia rời kinh, dân chúng trong kinh thở dài ba ngày, việc này cũng chậm rãi lắng xuống.
Yên Kinh rộng lớn, mỗi ngày lại thêm mới mẻ hơn nhiều, làm sao còn mãi rối rắm một chuyện chứ, chuyện gần đây mọi người hay nói đến là, một người vốn dĩ gần như chết, thế nhưng hiện tại lại vui vẻ xuất hiện ở trước mặt mọi người, cảnh này khiến mấy đại y quán mất mặt hết, trở thành trò cười cho dân chúng thành Yên Kinh.
Mấy nhà y quán này đều có tiếng, trong đó Nhân Tâm Đường là một nhà nổi tiếng nhất, chẳng những tiền chẩn trị cao, hơn nữa lại vênh váo tự đắc, chỉ là một tiểu nhị trong điếm, xưa nay đều là mắt cao hơn đầu, không ngờ lúc này lại có chuyện động đến cửa hiệu, khiến cho sinh ý xuống dốc không phanh, đối với kẻ ra tay cứu bệnh nhân kia, trong bụng tích một ngọn lửa giận.
Nghe đồn vị đại phu thần bí này, là một nam tử, tướng mạo như Phan An, y thuật cao siêu, nhân xưng Quỷ Thủ.
Đến vô ảnh đi vô tung, công phu lại xuất thần nhập hóa.
Mọi chuyện xôn xao, đến cuối cùng căn bản chính là thần hóa một người lên.
Lưu Tinh đem tin tức truyền vào trong cung, Vân Tiếu chớp chớp mắt to, hơn nửa ngày không thấy có phản ứng, người mà mọi người đang nói đến kia là nàng sao? Nàng từ khi nào thì thành nam nhân vậy, tướng mạo còn so với Phan An, đến vô ảnh đi vô tung, nếu như thực sự được như vậy, làm sao có thể bị thủ hạ của Dạ Vô Quân bắt trở về chứ?
Uyển Uyển ở một bên cười đến không đứng thẳng lưng được, Tú Tú có chút khó hiểu nhìn người này, không biết nàng ta trúng gió gì vậy.
“Làm sao vậy? Có gì mà cười vui vẻ vậy?”
Uyển Uyển che bụng, liên tục lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là nhịn không được nên muốn cười thôi”.
“Thật là khó hiểu”.Tú Tú liếc nàng ta một cái, sau đó liền xoay người ra ngoài bình phong đi làm việc.
Trong điện Vân Tiếu mắt trợn trắng trừng nàng, lạnh lạnh mở miệng: “Thực sự buồn cười như vậy hay sao?”
Uyển Uyển vừa thấy dáng điệu của chủ tử, nhanh chóng thu liễm lại, nhu thuận mở miệng: “Thực ra thì, những người đó nói không có sai, chủ tử nhà chúng ta y thực quả thực là cao siêu, nô tỳ thật sự bội phục, sao lại có thể buồn cười được chứ?”
Nói xong khóe miệng lại kéo ra, nhịn xuống , bởi vì Vân Tiếu đã giơ cánh tay lên, giữa hai ngón tay mang theo ngân châm chói lọi, nếu nàng nói thêm một chữ, có thể ngân châm sẽ đâm xuống đi, làm sao còn dám cười.
“Không ngờ chủ tử thoáng cái đã thành danh rồi, chỉ là lúc trước vì sao lại gọi là Quỷ Thủ đâu?”
Uyển Uyển ôn nhu mở miệng, không rõ vì sao chủ tử lại tự xưng Quỷ Thủ.
“Quỷ Thủ, ý chỉ y thuật cao siêu, có vậy thôi mà cũng không biết, ” Vân Tiếu hừ lạnh thu hồi ngân châm, hai ngày này tâm tình của nàng quả thực là không vui cho lắm, vẻ u sầu từ sau khi phụ thân cùng ca ca rời kinh đi cũng dần dần khôi phục.
Không ngờ hôm nay lại có thể nghe được một tin đồn thú vị như vậy, thật ra đúng là có chút ý tứ, chẳng qua hợp thời cứu một người, liền thành một người đến vô ảnh đi vô tung rồi, không trách Uyển Uyển được, mà ngay cả chính bản thân nàng cũng có chút buồn cười, nào có chuyện người khó lường như vậy, quả nhiên tin đồn không thể tin a.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, Tú Tú từ bên ngoài đi đến, cung kính mở miệng.
“Nương nương, Thái Hậu nương nương phái Lâm công công đến thỉnh nương nương đi Trường Tín cung một chuyến”.
“Thái Hậu?”
Vân Tiếu nhíu mày, lão yêu bà ngàn năm này lại muốn giở trò gì đây, phụ thân nàng vừa mới rời kinh mấy ngày, sẽ không phải là ra chiêu luôn đi, có điều ai chết vào tay ai còn chưa biết, hơn nữa trong khoảng thời gian này nàng cũng không có làm gì gây chú ý, chỉ sợ là chuyện lần trước Đức phi gây ra, khiến cho bà ta hoài nghi, lần này triệu kiến mình đến có lẽ là để thử đi.
Sao lại không đi, chẳng lẽ sợ bà ta sao, hai ngày này nàng ở trong điện, buồn muốn chết, vừa vặn đi ra ngoài đi dạo.
“Được, ngươi đi tiếp đón Lâm công công, một lát nữa ta sẽ đi qua”.
“Dạ, nương nương, ” Tú Tú lui đi ra ngoài, Uyển Uyển tiến lên giúp Vân Tiếu sửa sang lại dung nhan, hôm nay nàng mặc một bộ áo mỏng màu hồng phấn, phía trước thêu một đóa đinh hương, cổ tay áo thêu Hàn Mai, rơi xuống váy dài màu trắng, tóc đen óng mượt như mây, khoan khoái uốn lượn, mang theo mấy phần thướt tha, trên tóc cắm một cây trâm ngọc bích, hai bên hông dây kết xanh ngọc buông xuống, mỗi bước đi, như mây bay nước chảy tao nhã mà cao quý, trang điểm như vậy, vô cùng lịch sự tao nhã, thật sự khiến cho người ta khó mà tin được nữ tử xuất trần thoát tục trước mắt này lại là một con ngốc, Uyển Uyển không khỏi có chút nghi ngờ.
“Nương nương nếu không đổi bộ quần áo khác, nếu là làm cho Thái Hậu nương nương nhìn ra chuyện gì, có thể lại có chuyện phiền toái”.
“Không có việc gì, đi thôi, không ai quy định kẻ ngốc thì không được ăn mặc đẹp cả, ” Vân Tiếu cười lên vô cùng đáng yêu ngọt ngào, hai má nổi lên hai lúm đồng tiền khéo léo say lòng người, đáng yêu ngọt ngào, chỉ là trong ánh mắt kia, lại bốc lên xuất ý chí chiến đấu, ánh sáng lạnh.
Trên đại điện, Lâm công công đang ngồi uống trà, nghe thấy phía sau bức rèm truyền đến tiếng bước chân, vừa nhấc tay, cả người ngây dại.
Nữ tử trước mắt lung linh khéo léo, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tinh xảo, trong đôi mắt kia hắc bạch phân minh, quay tròn chuyển động, lộ ra vô tận linh khí giảo hoạt, giờ phút này đang nhìn hắn cười tủm tỉm, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, khiến cho người ta yêu thương nói không nên lời, cái loại không muốn gây thương tổn đến nàng.
Đây là hoàng hậu sao?
Cái con ngốc kia sao, này thực là quỷ dị, một chút cũng không hề giống, chẳng lẽ hoàng hậu thật sự như Đức phi nương nương nói, căn bản không ngốc.
Lâm công công sắc mặt thay đổi, sống động vô cùng, từ hồng tới trắng, lại từ trắng biến thành xanh, hắn thực sự là bị sợ hãi, không thể nào mà tiêu hóa được, nếu như hoàng hậu không ngốc, như vậy Vân Mặc kia rốt cuộc có rắp tâm gì, ngốc liền ngốc, không ngốc sẽ không ngốc, vì sao lại phải giấu diếm, chẳng lẽ ông ta có mục đích không thể cho ai biết, nhưng mà không giống, bởi vì Vân Mặc đã trao trả binh quyền .
Uyển Uyển nâng Vân Tiếu đứng ở trong đại điện, nhìn bộ dạng cả kinh bất ngờ của Lâm công công, trong lòng hiểu rõ, bất động thanh sắc mở miệng.
“Lâm công công, nô tỳ đã chuẩn bị cho nương nương xong, có thể khởi hành rồi”.
Lâm công công ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại buông chum trà: “Đi thôi, Thái Hậu nương nương đợi lâu rồi!”
“Làm phiền Lâm công công , ” Uyển Uyển không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng, giúp đỡ Vân Tiếu đi ra ngoài, khi Vân Tiếu bước qua bên cạnh Lâm công công, quay đầu lại tức giận trừng hắn một cái, trong ánh mắt kia vô tận tàn bạo, sát khí tứ phía. Dọa cho Lâm công công lui người, ngực đập thình thịch, cố gắng nhìn kĩ lại, nương nương cũng đã sớm đi qua, chẳng lẽ là do mình hoa mắt, nương nương làm sao có thể có ánh mắt hung ác như vậy chứ, giống như ánh mắt sói trong đêm, đè ép tâm người.
Phía trước Uyển Uyển kêu lên: “Lâm công công, nhanh một chút đi”.
Lâm công công lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, chạy chậm bước theo đi ra ngoài.
Thời tiết sáng sủa, tuyết đọng sớm đã bị hòa tan, mùa đông rất nhanh liền trôi qua, mùa xuân sắp tới.
Ngoài cửa điện, đá xanh trải dài trên đất trống, nhuyễn kiệu nghiêm chỉnh đứng đợi, Uyển Uyển nâng Vân Tiếu ngồi vào, sau đó đi nép vào bên cạnh, vung tay kêu lên, “Đi thôi, đến Trường Tín cung”.
Nhuyễn kiệu nâng lên, Uyển Uyển và Tú Tú đi ở hai bên kiệu, thái giám theo sau.
Lâm công công đi nhanh vài cái, vượt qua Uyển Uyển , nhỏ giọng nói thầm.
“Hoàng hậu gần đây không có chuyện gì chứ?”
Uyển Uyển cười lạnh, liếc xéo Lâm công công, ôn hoà mở miệng: “Lâm công công là chỉ cái gì, có người nào đến quấy rầy hoàng hậu không sao? Hay là chuyện gì khác?”
Lâm công công bị Uyển Uyển ngăn trở, nhanh chóng lắc đầu: “Không có gì, không có gì”.
Đoàn người hướng Trường Tín cung mà đi.
Trên đại điện Trường Tín cung, Thái Hậu và Hoàng Thượng đang nhẹ nhàng nói chuyện, hai mẹ con giống như đã giải trừ được khúc mắc, tươi cười sáng như ngọc, cả điện tươi sáng.
Thái Hậu tao nhã vẫn như năm nào, quyến rũ như trước, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy sủng nịch, chỉ là trong đáy mắt kia, ẩn ẩn có một chỗ hàn băng, giống như tuyết cốc, chỉ khi nào bà ta nhìn hoàng đế trẻ tuổi trước mặt, mới có thể phát ra tươi cười thiệt tình, giống như tất cả những gì mình làm đều đáng giá, nụ cười kia lại càng thêm mềm mại đáng yêu.
“Diệu nhi, hôm nay sao lại rảnh đến đây cùng mẫu hậu vậy ?”
“Mẫu hậu, nhi thần đã suy nghĩ cẩn thận lại, mẫu hậu làm những chuyện như vậy đều là vì nhi thần, nhi thần chính là do quá nóng vội, hiện tại Vân Mặc đã đi tới Phong Nha Quan, nhi thần đang chỉnh đốn lại chuyện trong triều, nếu như có chỗ nào không hiểu, mong mẫu hậu chỉ ra chỗ sai cho nhi thần”.
Thượng Quan Diệu nói ra thực chân thành, con ngươi sâu thẳm như đầm băng phút chốc hóa thành hồ nước mênh mông, được bao phủ bởi một tầng mây, nhìn không rõ ý nghĩchân thật nơi đáy mắt kia, chỉ là vẻ mặt kia trang nghiêm hiếm thấy, trên ngũ quan tuấn dật, đôi lông mày hẹp dài nhướng lên, bình tĩnh nhìn Thái Hậu.
“Diệu nhi”.
Thái Hậu than nhẹ, đáy lòng ẩn ẩn đau đớn, Diệu nhi, tâm tư của con mẫu hậu sao lại không biết, chẳng lẽ con thực sự muốn động đến Dạ gia sao? Bọn họ vĩnh viễn sẽ đứng về phía con, con làm như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày phải hối hận, có điều Thái Hậu lại thông minh không nói ra, bà không muốn tình cảm hai người vừa dịu đi một chút lại căng thẳng nữa, hơn nữa bà nhất định sẽ tận lực bảo vệ Dạ gia .
“Diệu nhi a, bất kể con nghe có vào hay không, mẫu hậu vẫn phải nói, Dạ gia mới chân chính là hậu thuẫn của con, bọn họ mới chính là cánh tay đắc lực nhất của con, mẫu hậu sẽ già đi, không thể bảo hộ con cả đời, nhưng tình thương mẫu hậu dành cho con vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cho nên mẫu hậu chỉ muốn tìm được người bảo vệ tốt cho Diệu nhi”.
Thái Hậu nói những lời yêu thương cảm động lòng người, phút chốc cũng đả động đến lòng của Thượng Quan Diệu, khuôn mặt hắn hơi có chút động, dường như muốn bỏ đi ý niệm động đến Dạ gia trong đầu, nhưng mà vừa nghĩ đến mọi hành động của mình, thế nhưng bị người khác nắm ở trong tay, cảm giác này nghĩ như thế nào cũng đều không thoải mái, cho nên Dạ gia này nhất định phải động, có điều tốt xấu gì họ cũng là cậu hắn, hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt, vì mẫu hậu, hắn vẫn sẽ giữ cho Dạ gia một nhà vinh quang, chỉ là binh quyền kia, bọn họ phải giao ra đây.
Thượng Quan Diệu trong mắt lóe ra tia nhìn âm u lạnh lẽo, cũng không nói thêm điều gì.
Từ ngoài cửa điện một thái giám đi vào, cung kính cúi người chờ lệnh: “Bẩm Thái Hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đã tới”.
Thượng Quan Diệu vừa nghe đến con ngốc kia đến đây, lại nghĩ đến chuyện mình đã từng bị làm sao, không khỏi tức giận, lạnh giọng: “Nàng ta tới đây làm gì?”
Tiểu thái giám vừa thấy sắc mặt Hoàng Thượng thay đổi, trong lòng liền run lên, không biết đáp lời như thế nào, chân tay luống cuống bùm một tiếng quỳ xuống đất.
Thái Hậu hợp thời mở miệng: “Diệu nhi không phải muốn biết hoàng hậu có ngốc hay không sao? Ai gia cũng rất ngạc nhiên, cho nên đã tuyên nàng ta tới đây, đúng lúc chúng ta cùng nhìn xem, đứa ngốc của Vân vương phủ này là ngốc thật hay ngốc giả?”
Thượng Quan Diệu vừa nghe Thái Hậu nói vậy, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lại thấy vô cùng hứng thú, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, lạnh lùng nhìn tiểu thái giám run run phía dưới: “Tuyên”.
“Dạ, Hoàng Thượng, ” tiểu thái giám lăn một vòng rồi xông ra ngoài, vừa ra cửa điện, chân mềm nhũn thiếu chút nữa không bước qua cửa được, vịn lấy cửa điện lau mồ hôi trên trán, mãi một lúc sau mới ổn định lại tinh thần được, vừa rồi thật sự là nguy hiểm thật a, run rẩy tuyên ý chỉ.
“Hoàng hậu nương nương mời vào”.
Bên ngoài cửa điện, Vân Tiếu và Uyển Uyển còn có Tú Tú cùng các cung tỳ đang chờ thấy thần sắc tiểu thái giám như vậy, nội tâm đều có chút kinh ngạc, không biết tiểu thái giám này khẩn trương như vậy làm cái gì, bỗng nhiên liền nghĩ, chẳng lẽ là Hoàng Thượng ở trong điện, Hoàng Thượng vẫn không muốn gặp hoàng hậu, cho nên nhất định là đã phát hỏa, tiểu thái giám mới bị dọa thành như vậy, Thái Hậu nương nương là tuyệt đối không thể phát hỏa .
Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn lướt qua Uyển Uyển, Uyển Uyển lập tức đề cao cảnh giác, không ngờ rằng lại đụng phải Hoàng Thượng ở trong này, chỉ sợ mọi chuyện tiếp theo có chút khó lường.
Thái Hậu vì sao lại tuyên hoàng hậu, Hoàng Thượng lại vừa lúc ở nơi này, hơn nữa hắn còn từng hoài nghi hoàng hậu không ngốc, chỉ sợ vừa bước vào điện này, mọi chuyện sẽ thay đổi vô cùng kỳ lạ… Có điều nếu đã đến đây, cần gì phải sợ các nàng, Vân Tiếu khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, nàng cũng đang muốn gặp bọn họ xem, nhanh như vậy liền đến đây, được lắm, được lắm.
Vân Tiếu cùng Uyển Uyển tiến vào trong điện, Tú Tú và Tiểu Nguyên, Tiểu Chiêu cùng đứng ngoài điện chờ.
Cửa điện, ánh mặt trời chiếu xuống hàng vạn tia sáng vàng kim tuyến, hai thân ảnh xuyên qua ánh sáng mà vào, nhẹ nhàng thản nhiên, vui vẻ đáng yêu, chậm rãi tiến vào trong đại điện.
Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương vừa nhìn thấy vậy liền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đánh giá Vân Tiếu đang đi vào.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng lặng im như vậy, trên khuôn mặt kiều nhỏ đáng yêu, nụ cười mềm mại như nước, trong đôi mắt to hắc bạch phân minh hiện lên tia nhìn mê mang cùng tò mò, lông mi như cánh cung xinh đẹp vô cùng, nhẹ nhàng run run , nhìn từ trên xuống dưới đại điện kim bích huy hoàng, một chút cũng không sợ hãi, ngược lại còn vô cùn hưng phấn, thỉnh thoảng lại hướng về phía Uyển Uyển bên người mở miệng.
“Tỷ tỷ, thật là đẹp, nơi này thật đẹp nha”.
Uyển Uyển nhanh chóng kéo kéo nàng quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương, nhanh thỉnh an Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương đi”.
Vân Tiếu nghe lời quỳ xuống, ánh mắt liếc nhìn Uyển Uyển, làm giống như nàng thi lễ, trong động tác lộ ra bản tính của trẻ nhỏ đơn thuần, tự nhiên không hề giả dối, thế nhưng khiến cho người ta không thể chán ghét được.
“Uyển Uyển tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương”.
“Tiếu nhi tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương”.
“Đứng lên đi, ” Thái Hậu phục hồi tinh thần lại, phất phất tay, châm chọc cười cười, ngay lúc vừa rồi, gần như bà đã khẳng định là nữ nhân này không ngốc, khi nàng ta im lặng, thực sự là vô cùng xinh đẹp thanh tao lịch sự, tựa như một dòng suối nhỏ trong suốt, mang theo hơi thở lành lạnh mà trong sạch, càng giống như đóa Hàn Mai đỏ trong tuyết trắng, mang theo một hương thơm nhẹ nhàng.
Nhưng mà kẻ ngốc thì vẫn là kẻ ngốc thôi.
Có lẽ lúc trước bà đã từng hoài nghi Vân Mặc có ý đồi gì đó, nhưng mà hiện tại cũng không còn hoài nghi gì, nếu như Vân Mặc có dã tâm, cũng sẽ không buông quyền to trong tay như vậy, nếu như Vân Mặc không có dã tâm, sao lại phải để cho nữ nhi giả thành kẻ ngốc như vậy, hơn nữa còn bao nhiêu năm như vậy, cho nên hoàng hậu này căn bản chỉ là một con ngốc.
Chỉ là hoàng nhi vẫn không tin mà thôi.
Thái Hậu liếc nhìn nhi tử bên cạnh một cái, lại thấy con có chút hơi hơi giật mình, trong ánh mắt lại có chút kinh diễm cùng kinh ngạc.
Nghĩ đến chuyện đêm đó Diệu nhi bị đánh, chẳng lẽ là vì hắn thật sự có ý động đến con ngốc bên dưới sao, cho nên mới bị đánh?
Hai mẫu tử đều có tâm sự riêng, đại điện yên lặng như nước, không ngờ rằng lại có một đạo tiếng nói ngọt ngào như hoàng oanh vang lên.
“Tỷ tỷ, quỳ lạy người chết cũng là dập đầu như vậy a”.
Lời này vừa nói ra, trong đại điện hiện lên tia hít thở không thông, hơi lạnh tiến vào, bùm bùm thanh âm liên tiếp vang lên.
Thái giám cùng cung nữ sợ tới mức sắc mặt xám như tro tàn, tất cả mọi người quỳ xuống, chỉ có Vân Tiếu lại cười như hoa, vẻ mặt lại giống như không hiểu gì, quay đầu nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia, ngay cả Uyển Uyển bên cạnh vẻ mặt cũng trắng bệch quỳ xuống, trong lòng nổi lên ý hận, hận không thể bóp chết chủ tử của mình, người cần gì phải nói những lời dọa người như vậy a? Trời ơi, hãy cho sét đến đánh vào chủ tử đi, nàng lá gan quá lớn, còn để cho người ta sống không đây a?
“Nương nương, mau quỳ xuống đi, nhanh dập đầu trước Hoàng Thượng và Thái Hậu đi, ” Uyển Uyển nhanh chóng kéo tay Vân Tiếu, Vân Tiếu thuận thế quỳ xuống, lại bổ sung thêm một câu: “Lại dập đầu?”
Uyển Uyển rốt cuộc bất chấp nàng , vội vàng than thở khóc lóc cầu xin.
“Hoàng Thượng tha mạng a, Thái Hậu nương nương tha mạng a, hoàng hậu nương nương không phải cố ý , chỉ vì nàng ấy đầu óc không tốt a”.
Trong đại điện vang lên những tiếng cầu xin không ngớt: “Hoàng Thượng tha mạng a, Thái Hậu nương nương tha mạng a”.
Rèm lụa khẽ cuốn, huân hương lượn lờ, lãnh khí tứ phía, thanh âm cầu xin của thái giám cùng cung nữ không ngớt vang lên, hai người ngồi trên cao kia sắc mặt so với hàn băng còn lạnh hơn, trong con ngươi âm ngao vô cùng, dữ tợn nhìn chằm chằm nữ tử đang quỳ phía dưới, đúng lúc nhìn thấy nàng ta cười tươi như hoa, mặt mày càng thêm rực rỡ, thẳng tắp nhìn bọn họ, không hề có chút khủng hoảng hay sợ hãi, ngược lại lại vô cùng thanh thản.
Nếu như con ngốc này là giả vờ, thì toàn bộ người trong thiên hạ đều là ngu, chỉ có nàng ta là tỉnh táo.
Hành động này quả thực là quá lợi hại, thật đúng là đại nhân vật?
Thái Hậu ánh mắt không ngừng lóe ra, quát lạnh một tiếng: “Đều đứng lên đi, gào thét cái gì? Còn ra cái thể thống gì nữa”.
Tuy rằng quát lạnh, nhưng cuối cùng vẫn tha cho đám nô tài này một mạng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, chân bước đi như sắp nhũn ra, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lui sang một bên, đáy lòng không khỏi oán giận con ngốc kia, nói cái gì không nói, lại nói ra những điều tối kị như vậy, thật không biết tiếp theo đây nàng ta còn nói ra những lời nói gì khiến người ta phải sợ hãi nữa đây.
“Tạ Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương”.
Uyển Uyển nhân đó cũng kéo Vân Tiếu dậy, ngoan ngoãn đứng ở chính giữa đại điện.
Chỗ cao Thượng Quan Diệu từ đầu đến giờ vẫn không có nói chuyện, lúc trước kinh diễm, lúc này đã bị lãnh trầm cuốn đi hết, trong đôi đồng tử sâu thẳm âm trầm vô cùng, thân mình cao lớn đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến, từng bước đi, trầm ổn hữu lực, đứng ở trước mặt Vân Tiếu, thanh âm cuồng vọng tà mị vang lên.
“Trẫm mặc kệ ngươi là ngốc thật hay ngốc giả, dám đánh trẫm, ngươi sẽ phải trả giá đắt”.
Vân Tiếu ngẩng đầu, mặt cười tươi như hoa, hai lúm đồng tiền ẩn hiện, giống như cành liễu ngày xuân đâm chồi lộc, đôi mắt trong sáng rõ ràng, như một hồ nước gợn sóng, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng, mang theo hương hoa mai thoang thoảng.
Thượng Quan Diệu lại sợ run một chút.
Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, gầy mập đều có, người người đều là mỹ nhân.
Con ngốc này căn bản không phải là đẹp nhất, nhưng mà lại có một loại hào quang, khiến người ta không thể dời tầm mắt, đáy lòng lại hiện lên một chút phiền muộn, đáng tiếc lại chỉ là một con ngốc.
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, bỗng nhiên cảnh giác, con mắt xoay tròn lạnh lùng trầm xuống, giận giữ trừng mắt nhìn nữ tử này, hắn là một hoàng đế, thế mà lại bị một con ngốc mê hoặc, nếu chuyện này truyền ra ngoài? Chẳng phải sẽ bị người đời chê cười sao.
Đại điện yên tĩnh lại, Uyển Uyển khẩn trương nhìn Hoàng Thượng đang tức giận trừng mắt nhìn chủ tử, sợ hắn làm ra hành động điện cuồng gì đó, xúc phạm tới chủ tử.
Cũng may Hoàng Thượng vẫn không nhúc nhích, quanh thân bao phủ một tầng lệ khí nồng đậm, nhưng cũng không có hành động gì tiếng theo, nhưng dựa theo trực giác của Uyển Uyển, việc này vẫn chưa xong đâu, nhanh chóng vươn tay kéo lấy Vân Tiếu, cứng rắn kéo nàng quỳ xuống
“Hoàng Thượng tha mạng a, nương nương thật sự là đầu óc không tốt, không phải cố ý, cầu Hoàng Thượng tha mạng”.
Thượng Quan Diệu không nói cái gì, Thái Hậu đang ngồi trên cao, lại chậm rãi đứng dậy, tư thái lười biếng, cũng không nhìn đến xem đại điện đang xảy ra chuyện gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của mình, trong con ngươi hiện lên ánh sáng quỷ dị, lại ngẩng đầu, khóe môi cười yếu ớt, âm u khó hiểu.
“Tiểu Lâm Tử, thuốc chuẩn bị cho hoàng hậu đến đâu rồi?”
“Đã chuẩn bị tốt, nương nương”.
Lâm công công lập tức cung kính vươn tay nâng Thái Hậu dậy, một bên cẩn thận đáp lời, một bên giúp Thái Hậu đi tới, đứng ở trước mặt Vân Tiếu và Uyển Uyển.
“Bưng lên đi”.
“Dạ, ” Lâm công công buông tay ra lĩnh mệnh, nhanh như chớp đã xoay người ra ngoài, rất nhanh đã sai người bưng lên.
Chính giữa đại điện, Thượng Quan Diệu vẻ mặt vô cùng khó hiểu, ánh mắt sâu thẳm như hồ sâu khóa lấy thân mình thái hậu, không biết bà đang làm trò gì.
Vân Tiếu quỳ trên mặt đất, cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia suy tư, lão yêu bà này sợ là không có ý gì tốt, cái gì mà thuốc dùng cho nàng, nhất định là độc dược, bà ta làm như vậy, chẳng qua là muốn bức nàng hiện ra nguyên hình, thì ra ngay cả bà ta cũng nghi ngờ chuyện nàng không có ngốc, trước kia khi phụ thân vẫn còn ở kinh thành, nàng làm chuyện gì cũng không sao, giờ ông vừa đi chưa được bao lâu, lại giống như lang như hổ đánh tới, thật sự là nhẫn tâm ác độc, có điều nàng sao có thể ngồi chờ chết chữ, Vân Tiếu trên mặt xẹt qua lạnh lẽo khí.
Uyển Uyển bên cạnh nàng, đã sớm khẩn trương nắm chặt tay, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Thái Hậu nương nương muốn làm cái gì? Vì sao lại cho nương nương uống thuốc? Cũng bất chấp tất cả, nhanh chóng quỳ xuống cầu xin.
“Thái Hậu nương nương tha mạng a, Thái Hậu nương nương tha mạng a, nương nương vừa rồi cũng không phải cố ý, Thái Hậu nương nương đừng nóng giận”.
“Câm miệng, còn nói ta khâu miệng ngươi lại”.
Lời nói lạnh như băng vang lên, Uyển Uyển sắc mặt trắng nhợt, khép miệng lại, có điều trong lòng lại oán hận mắng to, đồ lão yêu bà, thực đúng không phải người, biết rõ chủ tử ngốc, vậy mà còn muốn hãm hại nàng, ngươi là đồ lão yêu bà, ông trời nhất định sẽ trừng phạt ngươi, ngươi không được chết tử tế, sau khi chết sẽ bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục.
Uyển Uyển mắng đến vui sướng vô cùng, Lâm An lĩnh mệnh lui xuống đã dẫn theo thái giám vào, tiểu thái giám trong tay bưng một cái khay, trong khay là một bát sứ trắng xóa, trong chén có cái gì đó đen tuyền, bay ra hương thuốc nồng đậm.
Thượng Quan Diệu kỳ quái nhíu mày: “Mẫu hậu, đây là cái gì?”
“Vu hoa, phụ tử, kim đăng, hổ nhĩ, bán hạ, lang độc, đại phong tử, đây là từ bảy thứ độc dược hầm thành, vô cùng độc, người nào ăn vào, sẽ bị thủng ruột thối bụng mà chết”.
Lời nói nhẹ nhàng mà quỷ dị, ở trong đại điện nhẹ nhàng vang lên.
Tất cả mọi người trong điện đều hít phải ngụm khí lạnh, Thái Hậu nương nương thực là độc ác, sao lại có thể đối đãi với một kẻ ngốc như vậy chứ?
Lúc này rất nhiều người đồng tình với Vân Tiếu đến, tuy rằng không lâu trước đó có ghét bỏ nàng, nhưng mà vừa nghĩ đến nàng sẽ bị thủng ruột thối bụng mà chết, đáy lòng lại không khỏi hiện lên đồng tình, người đời vẫn luôn có đồng tình với kẻ yếu.
Thượng Quan Diệu dường như cũng king ngạc vô cùng, nhất thời không nói lên lời, đợi cho Thái Hậu nhẹ nhàng bưng bát sứ xanh trắng lần lượt thay đổi kia lên, mới nhịn không được kêu lên một tiếng.
“Mẫu hậu, nàng?”
Nhất thời không tìm ra lời nào để nói, tuy rằng lúc trước hắn hận không thể giết chết nữ nhân này, nhưng chuyện này đột ngột như vậy, trong lòng hắn nhất thời khó mà thích ứng được.
Mẫu hậu không phải vẫn không ủng hộ hắn động đến nàng ta hay sao? Hiện tại người ra tay lại là bà, Vân Mặc vừa mới rời kinh, bà liền động thủ đối phó với con ngốc này, như vậy bà không sợ Vân Mặc ở trong cung có tai mắt, nhận được tin tức sẽ trở về sao?
Thái Hậu lại làm như không nghe thấy lời nói của Hoàng Thượng, hơi hơi hạ thắt lưng, đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng như nước, ý cười vô cùng từ ái, ôn nhu mở miệng.
“Tiếu nhi, uống đi, uống đi”.
Uyển Uyển cuối cùng bất tri bất giác cũng từ trong kinh hách phục hồi lại tinh thần, nàng đã nghĩ nữ nhân này sẽ đối phó với chủ tử, chỉ là không ngờ rằng bà ta lại ác độc như vậy.
Giờ này khắc này, nàng cũng bất chấp có bị khâu miệng hay không, nhanh chóng bùm bùm dập đầu: “Thái Hậu nương nương tha mạng a, Thái Hậu nương nương tha mạng a, nương nương nàng chỉ là một người ngốc, cái gì cũng không biết, Thái Hậu tha cho nàng một mạng đi”.
“Ngốc sao?”
Thái Hậu vươn một bàn tay ra, nhẹ nâng mặt Vân Tiếu lên, còn thực sự cẩn thận đánh giá, đáy mắt nổi lên tia ngờ vực, nói thật ra, từ đầu đến giờ bà cũng chưa từng nghĩ qua sẽ hại kẻ ngốc này, nhưng mà thực sự là rất tò mò, nàng ta rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả đây?
Nếu như nàng ta không ngốc, tin rằng sẽ không thật sự ngu ngốc đến mức đem chén độc dược này uống hết đi, nếu như nàng thật sự ngốc, Hoàng Thượng cũng sẽ chết tâm, không còn rối rắm ở chuyện này nữa.
Vân Tiếu nhìn nữ nhân trước mắt, tay bà ta thực lạnh, chạm và da thịt nàng, khiến cho nàng nổi một thân da gà, trong mắt chợt lóe tia nhìn ác độc, nội tâm hừ lạnh, khá khen cho lão yêu bà ngươi, muốn thử xem ta ngốc hay không phải không? Vậy thì thử xem đi.
Trong bát thuốc này, quả thật có rất nhiều loại cực độc gì đó ở bên trong, nhưng nếu nói thủng ruột thối bụng, có điểm quá mức khoa trương, chẳng qua nàng thực sự phải uống sao?
Vân Tiếu nghiêng đầu tránh khỏi tay của Thái Hậu, vươn tay không chút do dự nhận lấy chiếc bát sứ xanh trắng kia, ngửa đầu liền uống.
“Nương nương”.
Uyển Uyển không rõ nội tình, tiếng thét chói tai, vang vọng toàn bộ đại điện.
Trong điện, mọi người đều giật mình, hồn phách không khống chế được, đều quay đầu, không đành lòng nhìn hình ảnh con ngốc kia bị hại chết.
Ngay cả Thượng Quan Diệu vào giây phút cuối cùng, cũng thả lỏng cảnh giác đáy lòng, chẳng lẽ nữ nhân này thật sự chính là kẻ ngốc, không ngốc làm sao có thể mặt không đổi sắc mà uống lấy chén độc dược kia chứ?
Nhưng mà giây tiếp théo, hình ảnh kịch liệt chuyển biến.
Chỉ thấy Vân Tiếu xoay người nhảy dựng lên, phốc xích một tiếng, một mồm toàn thuốc phun thẳng vào mặt Thái Hậu, cả người giống như phát điên chạy tán loạn trong điện, tiếng thét chói tai không ngừng: “Uống không ngon, uống không ngon, đồ xấu xa, đồ xấu xa”.
Thái Hậu ngây người, Hoàng Thượng ngây người, Uyển Uyển cũng ngây người, toàn bộ mọi người trong đại điện đều ngây người.
Trường Tín cung đại thái giám Lâm An là người đầu tiên có phản ứng lại, ngẩng đầu, nhìn thuốc đen như mực kia, chính là từ hai má Thái Hậu nương nương chảy xuống, hai bên tóc mai ẩm ướt, thuốc kia từng giọt từng giọt chảy xuống, bởi vì là độc dược, ở trên mặt lan tràn ra, da thịt nháy mắt sưng đỏ lên.
Lâm An bị dọa nhảy dựng lên, sợ hãi dâng lên khăn gấm: “Nương nương, mau, lau nước thuốc đi”.
Thái Hậu phục hồi tinh thần lại, Hoàng Thượng cũng phục hồi tinh thần lại, sải bước đi đến trước mặt Thái Hậu , duỗi tay nhận lấy khăn gấm trong tay Lâm An, cẩn thận vì mẫu hậu lau khô nước thuốc, trên ngũ quan tuấn dật khó coi vô cùng, hàn sương trải rộng, lãnh trầm gầm lên: “Người tới, tuyên ngự y”.
Trường Tín cung lập tức rối ren cả lên, có tiểu thái giám chạy vội đi tuyên ngự y.
Hoàng Thượng giúp đỡ Thái Hậu đi trở về ghế trên cao, mà con ngốc phun thuốc lên mặt Thái Hậu, còn đang nhảy loạn trong đại điện, giống như không hề biết trong điện đã xảy ra chuyện gì.
Uyển Uyển trong ngực trống rỗng, gần như muốn ngất đi, nương nương lá gan thực sự là quá lớn, thế nhưng dám đem thuốc độc phun lên mặt Thái Hậu, trên dung nhan quyến rũ xinh đẹp của Thái Hậu nương nương, giờ phút này một mảnh sưng đỏ, thật sự khiến cho người ta sợ hãi.
Nương nương a, người thực là muốn mệnh của nô tỳ mà.
Uyển Uyển nói thầm, cũng không quên lại cầu xin: “Hoàng Thượng tha mạng a, Thái Hậu nương nương tha mạng a”.
Trên cao kia Thượng Quan Diệu sớm đã giận dữ vô cùng, hướng về phía cửa điện rống lên: “Người tới, hoàng hậu cả gan làm loạn, làm hại Thái Hậu, nhốt vào đại lao đợi xét xử”.
Hoàng Thượng lời nói vừa vang lên, từ ngoài cửa điện một đám thị vệ trong cung vọt vào, đi thẳng về phía Vân Tiếu.
Vân Tiếu sao có thể cho bọn họ bắt được chứ, chạy loạn khắp nơi, bắt được vật gì là ném qua, cả đại điện loạn vô cùng, thái giám và cung nữ cũng tán loạn cả lên, sợ bị vật gì đó ném tới, trong lúc nhất thời, gà bay chó sủa, loạn thất bát tao.
Hoàng Thượng khuôn mặt đen như màn đêm, âm ngao khó coi.
Thái Hậu khẽ vuốt mặt mình, hơi hơi đau đớn nhắc nhở bà, dung nhan của bà giờ này đã bị hủy, lại thấy hình ảnh trước mặt, phiền muốn giết người, hét lớn một tiếng: “Đều lui xuống đi “.
“Mẫu hậu?”
Thượng Quan Diệu kêu lên một tiếng, mắt thấy những thị vệ này không bắt được con ngốc kia, không khỏi tức giận hơn, thân hình lướt qua, nhanh như chớp, chỉ thấy dư quang thân ảnh, người cũng đã đi đến bên người Vân Tiếu, bàn tay to duỗi ra, nắm chặt lấy cổ của Vân Tiếu, dùng sức bóp chặt, thanh âm chết chóc vang lên.
“Muốn chết, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi…”