• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Trinh và Thượng Quan Lâm cũng đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, Vân Tiếu nhanh chóng nói thêm một câu: “Đừng quên đất trên vách tường phía đông kia cần phải đun nóng, cây tương tư tử cũng phải thiêu nóng, sau đó quấy quấy một chút, rồi đổ vào giữa sông, trong vòng một ngày không ai được phép uống nước giếng ở trong thành, đến ngày mai là không còn việc gì nữa. Mặt khác, người trúng độc nên tiếp tục uống canh Tử La Căn, trong canh nên bỏ thêm muối cùng gừng, như vậy ba ngày sau, độc này sẽ được giải hoàn toàn”.

Nàng dặn dò xong, mọi người lòng như lửa đốt lập tức chạy vội ra ngoài, phân công nhau hành động.

Bên trong lều trại trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai người Vân Tiếu và Vân Mặc, còn có thêm hai vị quân y khác, Vân Tiếu quét mắt nhìn bọn họ một cái, chỉ thấy trong mắt hai người đều tràn ngập kính nể, giống như là nhìn thấy thần vậy, Vân Tiếu ngượng ngùng cười, nhẹ giọng mở miệng.

“Có thể làm phiền hai vị đi hầm chút canh cho Vương gia hay không?”.

“Dạ, công tử, chúng tôi đi làm ngay”. Nhiệm vụ của bọn họ chính là chăm sóc tốt cho Vương gia, tất nhiên là không thể thoái thác.

Hai tên quân y liền đi ra ngoài, nhị tướng Mộ Thanh Mộ Bạch nhìn nhau, vỗ tay thán thưởng.

“Tiểu thư thật sự là không đơn giản”.

Mặt hai người bọn họ luôn không chút thay đổi, hiếm khi lại cười rộ lên như vậy, ngẩng đầu nhìn trời, phía chân trời màu xanh nhạt như được phủ một tầng lụa mỏng, mây trắng thong thả trôi qua, thật đúng là một ngày đẹp trời.

Trong lều trại, Vân Mặc nắm lấy tay Vân Tiếu, nhếch môi nở nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng chói mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Vân Tiếu.

“Không ngờ Tiếu nhi lại có y thuật cao siêu như vậy, thật sự là ông trời hậu đãi Vân Mặc ta, là Tiếu nhi cứu phụ thân cùng tướng sĩ trong thành, phụ thân thay mặt bọn họ cám ơn con”.

Vân Tiếu cười khẽ lắc đầu, kỳ thật muốn cảm ơn cũng phải cám ơn ông, nếu như không phải tình cảm yêu thương của bọn họ khiến nàng cảm động, làm cho nàng nhớ bọn họ, nàng cần gì phải vội vàng chạy tới, chỉ vì cứu ông một mạng.

Cho nên mọi chuyện đều có duyên cớ của nó, có nguyên nhân sẽ có kết quả.

“Cha à, chỉ cần cha khỏe mạnh không có việc gì là tốt rồi”. Vân Tiếu còn muốn nói thêm, không ngờ Mộ Thanh đi vào, nhìn hai người ngồi bên giường khẽ cười một tiếng, sau đó bẩm báo: “Vương gia, năm vạn binh mã tiếp viện đã tới ngoài cửa thành, hỏi là vào thành, hay là vòng đến ngoài thành hạ trại”.

Ánh mắt Vân Mặc tối sầm lại, đám quân Tây Lương kia nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi, nếu như có binh mã ra khỏi thành, chẳng qua chỉ còn đường chết, vẫn là trước tiên ở lại trong thành, sau đó lại đưa ra quyết định, hiện tại đã chứng minh được đây căn bản không phải là ôn dịch, chẳng qua là do quân Tây Lương hạ độc, bởi vì nước giếng có vấn đề, căn bản không sợ lây bệnh.

“Bảo bọn họ vào thành, đến phía Đông thành hội hợp với binh lính bên đó, sau đó bẩm báo với Vương gia, để cho hắn định đoạt, là chiến hay không chiến, nếu như chiến, bẩm báo bổn vương, bổn vương sẽ quan sát cuộc chiến”.

Vân Mặc vừa lên tiếng, Mộ Thanh cùng Vân Tiếu vẻ mặt không đồng ý, Mộ Thanh không nói cái gì, nhưng Vân Tiếu sớm lên tiếng ngăn cản.

“Cha, bệnh của cha còn chưa khỏi hẳn đâu, đừng vội đi như vậy, con sẽ thay cha đi quan sát cuộc chiến, nếu như có tình huống gì ngoài ý muốn, sẽ lập tức bẩm báo cho cha biết”.

“Đúng vậy, thuộc hạ cũng cho là như vậy mới tốt, trí tuệ của tiểu thư như thế, Vương gia cứ yên tâm đi”.

Mộ Thanh cũng lên tiếng khuyên can, Vân Tiếu trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, Mộ Thanh run rẩy, ánh mắt của tiểu thư cùng Vương gia thực giống nhau, nếu như tức giận, đều sắc bén như đao gươm.

“Nhớ kỹ, ta là công tử, trong quan nội này không biết có bao nhiêu người ẩn giấu đâu, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chỉ e chưa chắc đã là chuyện tốt”.

“Dạ, thuộc hạ đã biết”.

Mộ Thanh vội lên tiếng trả lời, nỗi băn khoăn của tiểu thư là đúng, trước mắt Lâm Vương gia còn ở đây, còn có Phong Lập Thành, đều là tai mắt của hoàng thượng, nếu như biết tiểu thư không ngốc, lại còn có y thuật kinh người như vậy, chỉ sợ những người này lại bắt đầu toan tính, đến lúc đó, còn liên lụy tới cả Vương gia, lại là kiếm chuyện phá đám.

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi”.

Vân Tiếu vẫy tay, Mộ Thanh vội lui ra ngoài, tên quân y kia bưng theo chén thuốc tiến vào. Vân Tiếu nhận lấy, tự tay hầu hạ phụ thân ăn hết, lại cưỡng chế ông nằm xuống nghỉ ngơi. Vân Mặc vốn định kiên trì theo ý mình, nhưng không có cách nào với cô con gái đáng yêu của mình, không có cách nào cự tuyệt, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi…

***

Năm vạn binh mã vào thành, Thượng Quan Lâm nhận được tin tức, lập tức giao việc lại cho thuộc hạ, sau đó tự mình cùng Vân Trinh đi tới Đông thành, trên đường cái năm vạn binh mã đồng loạt đứng thẳng, lương thảo được áp tải phía sau.

Bởi vì cảnh báo về ôn dịch đã được hủy bỏ, những người chưa bị nhiễm bệnh đều được về nhà. Trên con đường thê lương lúc trước cuối cùng cũng có một chút nhân khí, nhưng lại càng nhiều đau xót, bởi vì có rất nhiều người có người thân đã mất vì bệnh dịch mà bị hủy thiêu, tiếng khóc thương vang vọng khắp trên bầu trời thành trì, xen lẫn trong đó là tiếng chửi rủa, tiếng la giết, không dứt bên tai.

Thượng Quan Lâm, Vân Trinh ngồi trên lưng ngựa cao, nhìn đội ngũ chỉnh tề kia, kiểm kê lại số người. Năm vạn binh mã đến tiếp viện, hơn nữa lúc trước còn lại mười vạn binh mã trong thành, một bộ phận đã chết trận, một bộ phận còn trong giai đoạn trúng độc, còn lại là những người trợ giúp, tổng cộng gần mười vạn người.

Mà quân Tây Lương mặc dù đã bị Vân Mặc đánh lùi, nhưng cũng không có thương vong bao nhiêu người, cho nên mặc dù không đến hai mươi vạn người, so ra cũng kém rất nhiều.

Tình hình hai bên so ra, thật sự là lấy trứng chọi đá.

Nhưng cũng không thể trốn tránh mà không nghênh chiến được, hơn nữa Thượng Quan Lâm tuổi trẻ khí thịnh, vừa nghe thấy tiếng trống nổi lên phía ngoài thành, sớm đã nổi giận, mở to đôi mắt lạnh băng, trầm giọng mệnh lệnh cho Phong Lập Thành.

“Chuẩn bị nghênh chiến”.

Phong Lập Thành vẫn là phó nguyên soái, vừa nghe thấy lời của Thượng Quan Lâm, theo trực giác là không đồng ý, quân Tây Lương vốn đã dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa còn biết rõ tình huống trong Phong Nha Quan không còn sức sống, lại càng giống như hổ xuống núi, những người như bọn họ làm sao có thể là đối thủ.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói, người lãnh binh lần này chính là tổng binh Vân Thành – An Dục, người này luôn luôn bảo thủ, làm việc không so đo hậu quả, hơn nữa lại hám công lao, vừa nghe thấy Lâm Vương ra lệnh, không hề suy nghĩ gì lập tức oang oang mở miệng.

“Chúng thần xin nghe theo chỉ thị của Vương gia”.

Phong Lập Thành không nói thêm được gì nữa, có điều Vân Trinh đứng cùng Thượng Quan Lâm lại nhíu mày lại, trầm giọng mở miệng: “Việc này vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn”.

“Chẳng lẽ để cho bọn chúng ở ngoài cửa thành chửi bới như vậy?” Thượng Quan Lâm thân là thân vương, có khi nào thì phải chịu nỗi tức giận thế này, sắc mặt sớm đã xanh đen, căn bản không đồng ý với cách làm của Vân Trinh, quay đầu nhìn về phía An Dục. Người này trước kia có gặp qua một lần, còn có chút ấn tượng, hình như tên là cái gì An. Thượng Quan Lâm suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra, nhưng ngược lại An Dục đứng bên cạnh tự động thông báo danh tính của mình.

“An Dục cùng năm vạn binh mã thủ hạ xin nghe theo lệnh của Vương gia”.

“Tốt, chuẩn bị đợi lệnh,” Thượng Quan giục ngựa chạy về phía cửa thành, An Dục dẫn theo năm vạn binh mã không thèm quan tâm tới đám Phong Lập Thành đứng đó, đi theo Lâm Vương gia về phía cửa thành. Tuy rằng biết quân Tây Lương có đến hai mươi vạn đại quân, nhưng bọn họ cũng có một bộ phận người cách đây ba mươi dặm bên ngoài, đến đây cũng chính là mấy vạn binh mã, nếu đã có quân tiếp viện bọn họ sẽ liền lui về.

An Dục tính toán trong lòng, cho nên không hề có chút sợ hãi nào, quan trọng nhất là, Vân Mặc có thể sử dụng năm vạn binh mã đánh thắng quân Tây Lương, vì sao hắn không thể. Nếu như hắn có thể đánh thắng trận chiến này, vậy thì từ nay về sau, thanh danh của hắn cũng sẽ ngang bằng với Vân Mặc, đây không phải là công lao sao, Hoàng Thượng nhất định sẽ trọng dụng hắn.

Tiếng vó ngựa vang dội, chậm rãi hướng về phía cửa thành, phía sau, Vân Trinh cùng Phong Lập Thành bị lơ đi hai mặt nhìn nhau, phó tướng cùng tham tướng hơn mười người, đều hai mặt nhìn nhau. Hoàng Thượng điều năm vạn binh mã tới đây, nhưng mà trận chiến này phải chắc thắng, Vương gia đã thành như vậy, nếu như năm vạn binh mã kia bỏ mình, bọn họ còn có thể trông cậy vào gì đây, đành vậy, đám quân Tây Lương kia mắng vang dội như thế, Vương gia không chịu nổi cục tức này, ai nói cũng không nghe.

“Đi thôi”.

Vân Trinh nhíu mày lạnh lùng mở miệng, mọi người bên cạnh cũng giục ngựa chạy về phía cửa thành.

Xa xa tiếng vó ngựa dồn dập, tay áo tung bay, bụi đất mịt mùng, trong nháy mắt liền đến trước mặt mọi người, đúng là Vân Tiếu cùng một gã thủ hạ của hắn.

“Phượng Quan phụng mệnh Vương gia tới đây quan sát cuộc chiến”.

Vân Trinh cười khẽ, mặc dù trên người mặc giáp dày, cũng có thể cười đến tao nhã như vậy.

“Đi thôi,” Vân Trinh đi trước dẫn đường, Lưu Tinh giật dây cương, đuổi kịp người phía trước, Phong Lập Thành theo sát phía sau, rầm rập về phía cửa thành

Đối với người thiếu niên này, lúc trước bọn họ cũng không thèm để ý, nhưng không ai ngờ là, y thuật của hắn lại cao đến như vậy, chẳng những trị bệnh cho những người trúng độc, còn tra ra đây căn bản không phải là ôn dịch gì, mà là có người hạ độc, cuối cùng còn bày ra một ván, khiến quân địch mất mạng.

Lúc này trong Phong Nha Quan, tất cả mọi người đối với thiếu niên này đều có chút kính sợ, những người trong thành có thể sống sót, người thiếu niên này có công không nhỏ, có thể coi là thần y hiện nay.

Lúc này nếu như Đông Tần đánh lui quân Tây Lương, chỉ sợ danh tiếng hắn cũng vang vọng khắp thiên hạ.

Bên ngoài tường thành cao lớn, tiếng trống trận dồn dập vang lên bên tai không dứt, đoàn người bọn họ còn chưa kịp lên tường thành, liền nghe thấy Thượng Quan Lâm rống to một tiếng: “Nổi trống”.

Có tiếng nổ lớn, kinh thiên động địa, cửa thành kèn kẹt mở ra, năm vạn binh mã như cuồng phong tuôn ra, đồng loạt đứng dưới cửa thành, cờ bay phấp phới, bụi đất cuốn mịt mùng, dưới ánh nắng chói chang, cảnh vô cùng đồ sộ.

Lúc này Vân Tiếu cùng Vân Trinh đã lên trên tường thành, phía sau là đám người Phong Lập Thành đi theo, một hàng người nhìn xuống trường hợp đồ sộ kia.

Thượng Quan Lâm trong tay cầm ống nhòm nhìn về phía binh mã của đối phương, vẻ mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ cái gì?

Vân Tiếu nhíu mày, nói thật ra căn bản không hề thấy rõ binh lính của đối phương, chỉ nhìn thấy đông nghìn nghịt một mảnh, rốt cuộc thì có bao nhiêu người cũng chưa rõ, còn không xác định quân địch có bao nhiêu binh mã, liền phái ra ngũ vạn binh mã, đây không phải là lấy trứng chọi đá sao? Sắc mặt Vân Tiếu lập tức trở nên âm trầm, quay đầu nhìn về phía Vân Trinh.

“Quân địch có bao nhiêu nhân mã? Thám tử dò thám chính xác không?”

Vân Trinh nhíu mày khuôn mặt bao phủ một tầng sương lạnh, cũng rất khó coi, lạnh lùng mở miệng: “Một canh giờ trước thám tử đi dò thám về báo có khoảng bảy vạn binh mã”.

Vân Tiếu nhíu mày lại, cũng không quản thân phận Thượng Quan Lâm cao bao nhiêu, vừa nghĩ đến liền đoạt lấy ống nhòm trong tay Thượng Quan Lâm, nhìn về phía quân địch, chỉ thấy phía sau quân địch vô cùng rộng lớn, là một phiến rừng rộng lớn, ánh mặt trời chiếu lên ngọn cây, thi thoảng lại có chim chóc bay qua. Vân Tiếu lòng trầm xuống, lạnh lùng quay đầu mệnh lệnh cho ca ca.

“Mau, nổi trống, thông báo bọn họ thu binh, trong phiến rừng rậm kia, nhất định là che dấu một số lượng lớn quân Tây Lương”.

Vân Trinh cùng Phong Lập Thành biến sắc, quay đầu liền ra lệnh nổi trống thu binh.

Tiếng trống vang lên, cờ bay phấp phới, Thượng Quan Lâm nghe tiếng vang rung trời động đất, khuôn mặt xanh mét, ánh mắt trợn lên trừng Vân Tiếu.

“Ngươi thật to gan, bổn vương ra lệnh, ngươi cũng dám cho nổi trống thu binh, lúc này còn chưa có chiến đấu đã thu binh. Ngươi làm sao dám khẳng định, trong rừng trúc kia cất dấu quân địch”.

“Binh gia hữu vân, binh bất yếm trá, ngươi cho là người khác đều là kẻ ngốc sao”.

Vân Tiếu cười châm biếm một tiếng, quay đầu đi không để ý đến người bên cạnh một thân lạnh lẽo, vươn nửa người ra nhìn tình hình dưới cửa thành. Năm vạn binh mã nghe được tiếng trống, nhất thời không hiểu ra sao, cửa thành mở ra, đành phải lui vào trong thành. Trên chiến trường, trống lệnh chính là trời, nếu như cãi lời, trảm.

Vân Tiếu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng một hơi này nàng còn chưa kịp thở xong, bỗng cả người bị nhấc lên không trung, một người dùng một tay túm lấy nàng, trợn mắt nhìn, khuôn mặt ngũ quan lập thể kia bao phủ một tầng hàn sương, hồng hộc thở phì phò, xoay người ba trăm sáu mươi độ vung tay ra ngoài tường thành, lại đem một nửa người nàng treo ở phía ngoài tường thành, treo ở giữa không trung lung lay .

Trên tường thành, tất cả mọi người ngây người, người đầu tiên có phản ứng là Lưu Tinh, trầm giọng mở miệng: “Vương gia, ngài làm gì vậy?”

Vân Trinh cũng phục hồi tinh thần lại, căm tức nhìn Thượng Quan Lâm, âm ngoan rống lên: “Thượng Quan Lâm ngươi điên rồi, mau buông hắn ra”.

Gió nổi lên, khiến quần áo Vân Tiếu bay phấp phới, tuy chỉ là nhẹ nhàng nhưng lòng nàng cũng không ngừng thấp thỏm, ánh mắt lướt xuống phía dưới, không thể nào mà hô hấp được, trong lòng vô cùng tức giận, nâng mâu bình tĩnh trừng mắt Thượng Quan Lâm.

“Lâm Vương gia, ngài đây là thẹn quá thành giận sao? Ngài đã đánh giặc sao? Từng mang binh sao? Có lẽ ở phương diện khác, Thượng Quan Vương gia ngài cơ trí khôn khéo, nhưng chuyện trên chiến trường, người không đánh giặc thì có tư cách gì mà chỉ huy người khác chiến đấu anh dũng, huống hồ chỉ là đi chịu chết. Ngài cho là người khác không có cha mẹ sinh dưỡng sao, ngài có biết những người này mà chết đi, phía sau có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn không?”

Tiếng nói leng keng như tiếng đàn tì bà, trên tường thành cao ngất gió thổi liên tục, mọi người chỉ cảm thấy cả người run lên, mỗi lời lại tăng thêm nhiệt huyết trong lòng, nhịn không được mà hoan hô thiếu niên này trong lòng, đồng thời mở miệng.

“Vương gia, bỏ qua cho hắn đi”.

Trong yên tĩnh, Thượng Quan Lâm cũng dần dần bình tĩnh lại, tiếng trách cứ của thiếu niên này vang lên rõ ràng trong tai, xem ra quả thật là hắn quá xúc động rồi, có lẽ phía bên kia quân địch có rất nhiều người mai phục, không có chiến lược không một sơ hở, hắn làm vậy chỉ khiến cho những người này đi chịu chết.

Gió thổi, tiếng trống trận vang tận trời xanh, quân Tây Lương ngồi trên ngựa cao, đối với tình huống đột nhiên này không biết là có chuyện gì, chỉ thấy trên tường thành cao kia có treo một người. Đại tướng dẫn đầu quân Tây Lương vẫn nổi danh là thần tiễn thủ, vừa thấy có con mồi, nhấc cung trong tay, một mũi tên huyền thiết bắn ra khỏi cung về phía này, tiếng xé gió rít lên bắn thẳng về phía Vân Tiếu.

Mọi người chỉ cảm thấy tâm cứng lại, hô hấp đều khó khăn, ai ngờ Thượng Quan Lâm xoay người vung áo choàng lên, một đạo kình khí mạnh mẽ đánh ra, mũi tên kia bị đảo quay đầu, rơi xuống phía dưới tường thành, mà Vân Tiếu cuối cùng cũng bị hắn xách lên.

Hai chân vừa rơi xuống đất, thân mình mềm nhũn ngã trên mặt đất. Vân Trinh tiến lên muốn ôm lấy nàng, ai biết Thượng Quan Lâm kia lại nhanh hơn một bước ôm lấy nàng.

Vân Tiếu bám lấy cánh tay hắn để đứng vững, trên mặt không còn chút máu, môi cũng bị dọa đến trắng bệch, giờ phút này, rốt cuộc nhịn không được mắng to.

“Thượng Quan Lâm, tên khốn nhà ngươi đáng chết vạn lần, ta và ngươi kiếp trước có thù oán gì sao, kiếp này có thù sao? Ngươi không có việc gì đem ta treo lên tường thành làm gì, ta là nợ nhà các người, hay là nợ ngươi”.

Phía trên tường thành, mọi người đều lau mồ hôi, người này vừa mới thoát hiểm cảnh sẽ không lại rơi vào độc thủ chứ. Có điều cậu thiếu niên này quả là gan lớn, phải biết rằng Thượng Quan Lâm chính là thân vương, đầu tiên là ra lệnh thu binh, vốn đã phạm vào điều tối kị của nhà binh, tuy rằng đây là lòng tốt, nhưng quân lệnh như núi, hắn làm vậy không thể nghi ngờ chính là phạm thượng, còn tự tiện chủ trương. Vương gia treo hắn trên tường thành, chỉ là khiển trách một chút, cũng không quá lắm, nhưng hiện tại hắn lại chửi ầm lên, mọi người không dám nhìn mặt Vương gia, đều cúi gằm đầu nhìn chân mình, ngay cả Vân Trinh cũng đổ mồ hôi, nhẹ giọng hô một câu.

“Phượng Quan, không được vô lễ”.

“Ta mắng sai lầm rồi sao?” Vân Tiếu quay đầu, vẻ mặt đương nhiên, mọi người ở đây không biết làm sao, khi không khí đang lạnh lẽo khiến người ta hít thở không thông, một tiếng hô vang dội.

“Báo”.

Phong Lập Thành cùng Vân Trinh đồng thời mở miệng: “Chuyện gì”.

Thì ra là thám tử, thám tử cung kính quỳ một gối xuống: “Bẩm phó nguyên soái, quân địch phía trước, quân Tây Lương có mười ba vạn binh mã, có một nửa ẩn nấp ở rừng trúc phía trước”.

“Đi xuống đi”.

Phong Lập Thành trong lòng kêu một tiếng nguy hiểm, cuối cùng cũng không để cho năm vạn binh mã hi sinh vô ích, nhưng nếu không phải nhờ thiếu niên này, chỉ sợ không có người có thể ngăn cản vị thân vương đây.

Lúc này, Vân Tiếu giống như bắt được nhược điểm lạnh lùng nhìn Thượng Quan Lâm, cái mũi cũng hếch lên trời mà hừ lạnh.

“Lấy binh lực hiện tại mà muốn xung đột chính diện với quân Tây Lương, chính là lấy trứng chọi đá, chỉ có thể dùng trí không thể cứng rắn”.

Nói xong cũng không quay đầu lại phất tay áo rời đi, cũng không thèm nhìn tới Thượng Quan Lâm, sau lưng Thượng Quan Lâm sắc mặt xanh mét chậm rãi bình thường lại, còn nghiêm túc suy nghĩ về bản thân, lúc trước quả thật là lỗ mãng, trong việc đánh giặc này mình chỉ là người thường, người thường mà lại tùy tiện chỉ huy chống địch, đây quả thật là tự đi chịu chết. Năm vạn binh mã kia vô cùng quý, vốn dĩ lần nhiễm độc này đã khiến bọn họ tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, trước mắt chỉ có thể nghĩ cách dùng trí mà thôi.

Có điều vì sao Phượng Quan lại biết nhiều như vậy, Thượng Quan Lâm càng ngày càng mê muội, ngay bản thân hắn không hề nhận ra, cảm xúc của hắn bị thiếu niên này khống chế rất nhiều.

Trên tường thành, ánh nắng chiếu xuống mặt sông, gió thổi bên tai, một chút tiếng động cũng không có.

Chậm rãi, Thượng Quan Lâm đi xuống cổng thành, phía sau vô số người thở phào nhẹ nhõm, ngay khi bọn họ nghĩ là vương gia sắp hóa đá, lão nhân gia hắn rốt cục động đậy.

Quân Tây Lương vẫn tiếp tục nổi trống, tiếc rằng người trong Phong Nha Quan căn bản không thèm để ý tới. Nhưng khi bọn họ muốn cưỡng chế công thành, trong thành liền có hỏa tiễn bắn ra, tảng đá, dầu sôi chờ bọn họ, cho nên việc công thành không hề dễ dàng, huống chi hiện tại nhân thủ đã được gia tăng, tất cả mọi người đều tập trung chuyển đá chuyển đá, đun sôi dầu đun sôi dầu, đồng tâm hiệp lực đối phó kẻ thù bên ngoài. Quân Tây Lương tuy là binh mã sung túc, nhưng trong thời gian ngắn không thể đánh vào được.

Trong phòng chủ doanh của Phong Nha Quan, lúc này có một đống người ngồi ở đó, ngồi ở vị trí chính giữa là Vương gia Thượng Quan Lâm, Phong Lập Thành ngồi bên cạnh hắn, bên kia là lão tướng trấn thủ Phong Nha Quan. Bởi vì lúc trước tổn hao rất nhiều binh tướng, lúc này đây yên lặng hơn rất nhiều, đại sự trong quân vẫn là do Vân Mặc cùng Phong Lập Thành chủ trì, hiện tại Vân Mặc bị bệnh, bởi vậy Thượng Quan Lâm thay thế ngồi ở chủ vị.

Hai bên trái phải đứng một hàng người, đứng đầu hàng bên trái là quan tiên phong – Vân Trinh, tiếp theo thứ tự là phó tướng tham tướng, bên phải là một mãnh tướng của Vân Mặc – Triệu Phi, bên dưới là các thủ hạ đắc lực của hắn.

Bên trong doanh thính, hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn người ngồi phía trên – Thượng Quan Vương gia, không biết với tình hình như thế này nên đánh thế nào đây.

Thượng Quan Lâm lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ lợi hại, biết trận chiến này không thể giáp mặt nghênh địch, chỉ có thể áp dụng chiến thuật vòng vèo, dùng trí mới được, nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn Phong Lập Thành bên cạnh.

“Phong nguyên soái, bổn vương từng nghe nói, ngươi bài binh bố trận rất lợi hại, sao trận chiến hôm nay không lấy trận pháp ra nghênh đón quân địch?”.

Phong Lập Thành vừa nghe Vương gia gọi đến tên mình, lập tức đứng lên, sắc mặt khẽ biến thành có chút xấu hổ, nếu nói hắn biết sắp xếp bố trí trận, quả thật có chuyện này, nhưng cũng chỉ là chút tài mọn. Quân Tây Lương vô cùng giảo hoạt, hơn nữa rất tinh thông trận pháp, bình thường trận pháp của hắn không thể ngăn cản được bọn họ, lần trước, Vân Mặc dùng một loại trận pháp kỳ lạ mới thắng được một trận, sau đó quân Tây Lương phái người tìm một người am hiểu về binh pháp tới, kế tiếp, binh pháp của bọn họ luôn bị phá .

“Bẩm Vương gia, thần cũng chỉ là có chút tài mọn, bên Tây Lương chẳng những có người tinh thông thuật tác chiến, hơn nữa bên đó vừa điều tới một phó tướng, phải giải trận pháp vô cùng lợi hại”.

Phong Lập Thành vừa dứt lời, bên trong doanh thính lập tức có người gật đầu phụ họa.

Thượng Quan Lâm nhìn lướt qua mọi người, gương mặt âm lãnh, ánh mắt sắc bén, người khác có phó tướng lợi hại, chẳng lẽ bọn họ vốn không có sao, quét nhìn hai bên một vòng. Mọi người đều trầm mặc, hoặc cúi đầu, hoặc nhìn về nơi khác, không ai dám nhìn vào Thượng Quan Lâm, sợ vị Vương gia băng hàn này gọi đến tên mình, không phải là bọn họ sợ phiền phức mà quả thực là bọn họ không có năng lực này.

Vẫn không lên tiếng – Vân Trinh, chậm rãi đứng lên, bình tĩnh mở miệng.

“Vương gia, mấy ngày liền bị ôn dịch, lúc này vừa mới giảm bớt mọi người đều mệt sắp chết, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại nghĩ đối sách đi”.

Vừa nghe thấy lời của quan tiên phong, rất nhiều người đồng ý, vừa mới bị kẻ địch hạ kịch độc, sức khỏe của bọn họ đều bị ảnh hưởng, làm sao còn tinh thần và sức lực để đối phó với quân Tây Lương kia, tuy rằng những người như bọn họ không có việc gì, nhưng nhìn người khác bị trúng độc, lây nhiễm, tâm tình đều nặng nề, nhiều đêm mất ngủ.

“Vương gia”.

Mọi người đồng thời kêu, Thượng Quan Lâm tuy rằng nóng vội, nhưng nhìn ánh mắt mọi người đều đỏ ngầu, tinh thần quả thật là đã quá mệt nhọc, cũng không có cách nào, gật gật đầu: “Vậy, hôm nay nghỉ ngơi hồi phục một ngày”.

Người trong doanh thính thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật đúng là sợ hãi Vương gia kiên trì tác chiến, có điều hình như sau khi bị thiếu niên danh y kia lên án mạnh mẽ, Vương gia dường như cũng dễ nói chuyện hơn. Mọi người cáo lui nối đuôi nhau mà ra, cuối cùng chỉ còn lại vài vị chủ tướng, phó nguyên soái Phong Lập Thành, quan tiên phong Vân Trinh, còn có một vĩ lão tướng của Phong Nha Quan và tổng binh Vân Thành, mấy người sắc mặt đều nặng nề ngồi trong đại sảnh, những người đang ngồi đây đều biết trận chiến này khó đánh, không phải không đánh, mà là không thể nào xuống tay.

“Quên đi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày cho tốt, ngày mai tiếp tục nghị quyết”.

Thượng Quan Lâm ra lệnh một tiếng, mọi người tan.

Phía trước trăm lều trại đóng tại tây thành, bóng người bận rộn ra ra vào vào, rất là náo nhiệt, bên trong lều trại thỉnh thoảng lại có tiếng nói chuyện truyền ra, hơi thở chết chóc lúc trước rốt cuộc như mây mở sương tan.

Vân Tiếu dẫn Lưu Tinh đi vào lều trại của phụ thân, bên trong lều trại không có ai, lúc này Vân Mặc đã tỉnh lại, vừa thấy Tiếu nhi tiến vào liền nóng vội hỏi.

“Thế nào? Tình hình chiến đấu như thế nào?”

“Không đánh, ” Vân Tiếu ngồi vào bên người ông hai tay tự nhiên đặt lên mạch của ông, chốc lát sau khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi: “Rất tốt, ngày mai cha có thể xuống giường đi lại, uống thêm hai ngày nữa, độc này sẽ được giải toàn bộ, cha đừng lo lắng”.

Vân Mặc không quan tâm đến bệnh tình của bản thân, chỉ là nghe một tiếng ‘không đánh’, liền bắt đầu lo lắng, trong nơi này vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng trống trận lẫy lừng, cờ bay phấp phới, quân địch đang không ngừng mắng mỏ phỉ nhổ Đông Tần, chỉ cần tưởng tượng cũng biết là mắng cái gì.

“Vì sao không nghênh chiến”. Vân Mặc quýnh lên ngồi bật dậy, tuy rằng thân thể còn suy yếu, nhưng độc đã được giải rất nhiều, chỉ là còn một chút dư độc chưa hết, có chút chậm chạp.

Vân Tiếu ấn vai ông xuống, dịu dàng mở miệng: “Trong thành binh tướng bị hạ độc, sức khỏe bị ảnh hưởng nghiêm trọng, những người chưa trúng độc cộng thêm năm vạn binh mã cũng không tới mười vạn người, quân Tây Lương có hơn mười vạn người. Cha nói xem có thể chiến đấu thế nào đây, chỉ có thể dùng trí, mà dùng trí không phải chỉ là một ngày hai ngày có thể nghĩ ra cách được, hôm nay phỏng chừng không đánh được”.

Vân Mặc nghe thấy tình huống như vậy, biết rõ là có lý, nhưng vẫn tức giận mà ghê tởm đám quân Tây Lương kia, thủ đoạn quá ti bỉ, vậy mà phái mật thám ẩn trong Phong Nha Quan, mà còn là ẩn nhiều ngày như vậy, có thể thấy được dã tâm của bọn họ bừng bừng, không phải là hình thành trong một ngày hai ngày, mà là sớm đã có quyết định này, nghĩ tới như vậy, Vân Mặc vung một quyền đánh xuống giường, một quyền đánh xong liền thở hổn hển.

“Không có việc gì, có ca ca cùng Vương gia ở đây, còn có những vị tướng quân kia trợ giúp, bọn họ sẽ nghĩ ra cách thôi, cha vẫn là nằm xuống nghỉ ngơi đi”.

Nói thật ra, đối với y thuật Vân Tiếu là có nắm chắc, nhưng là đối với bố binh đánh giặc, nàng chỉ là người thường, cho nên căn bản không thể giúp gì được cho bọn họ, chuyện này chỉ có thể trông cậy vào ca ca cùng Thượng Quan Vương gia, còn có những người kia nghĩ ra cách mà thôi.

Cứ để quân Tây Lương mắng chửi bên ngoài cũng không phải cách hay, tướng sĩ trong thành đều là những hán tử đầy nhiệt huyết, chỉ sợ tình nguyện chết trận, cũng không muốn trốn ở trong thành như vậy, nếu như ngày mai mà còn chưa nghĩ ra cách gì, người trong thành nhất định là sẽ nghênh chiến, mà nghênh chiến chỉ có một kết cục, bại.

Vân Tiếu trầm tư suy nghĩ, trong lều trại im lặng vô cùng…

Ban đêm không khí lạnh lẽo, ánh trăng bàng bạc phủ xuống khắp thế gian, xuyên thấu qua dòng sông trong suốt, bên bờ những cây liễu đung đưa theo ngọn gió, từng gợn sóng trên mặt sông cũng trở nên lấp lánh.

Bên bờ sông tây thành, một mảnh im lặng, trong bóng đêm tối đen, tiếng côn trùng kêu ti ti không ngừng, dưới ánh đèn mông lung, ánh trăng sáng trong.

Vân Tiếu ngồi ngay ngắn bên trong lều trại, vẽ không ngừng lên mặt giấy, mực nước in lên mặt giấy, chỗ này một ít chỗ kia một ít, không thấy rõ là vẽ vật gì, nhưng thật ra có chút giống như gà bới, Uyển Uyển ngồi bên cạnh vươn người tới, nửa ngày mới mê mang mở miệng hỏi.

“Chủ tử, tranh này vẽ hoa hay là động vật vậy”.

Vân Tiếu khoát tay, gõ vào đầu Uyển Uyển một cái, mực nước vung lên, vài giọt vẩy lên trên người Uyển Uyển, nha đầu kia cúi đầu nhìn quần áo trên người, chu miệng lên nói: “Chủ tử, quần áo bẩn rồi”.

Vân Tiếu thấy vậy càng thêm hưng trí, thừa dịp nàng đang cúi đầu, dùng bút lông vẽ hai nét lên mặt nàng, sau đó ném bút lông vỗ tay mà cười.

“Giờ thì biến thành sửu nha đầu rồi”.

“Công tử, ” Uyển Uyển không chịu hừ một tiếng đứng lên, hai tay chống nạnh ra vẻ ngang tàng mở miệng , “Nhất định phải đền tôi một bộ quần áo”.

Vân Tiếu đang muốn nói chuyện, bên trong lều trại không có gió những ngọn nến lại bị tắt, trong không khí có một hương thơm nhàn nhạt như có như không, mùi hương quấn quanh lều trại. Uyển Uyển bị dọa sợ oa một tiếng, nhảy đến bên người Vân Tiếu ôm lấy nàng, nhưng cả người lại mềm nhũn như bông, chậm rãi ngã xuống đất. Lúc này, ánh nên trong lều lại sáng lên, chỗ mà mình vừa ngồi, lúc này có một tên lười biếng mà bễ nghễ ngồi đó, quanh thân lạnh lẽo, trong đôi mắt lạnh lẽo sâu không lường được kia, khi thì không một gợn sóng, khi thì lạnh như hàn băng, tao nhã nghiêng người tự trên bàn, áo trắng hơn tuyết, tóc hắn như tơ tằm, giống như thác nước đổ xuống, chiếc cằm cá tính hơi hếch lên, biểu thị ngạo khí phách không thể ngăn cản của hắn, cứ lẳng lặng như vậy xuyên qua ngọn đèn vàng nhìn nàng.

Chợt người kia cúi đầu nhìn bức tranh trên bàn, tùy tay nhặt lên.

“Đây là cái gì?”

Vân Tiếu sắc mặt rất lạnh, lập tức vội đi qua đoạt lấy bức họa trong tay hắn, ném về góc bàn, tiếng nói từ trong cổ họng phát ra.

“Ngươi lại tới làm gì? Nếu để cho người khác phát hiện, nói không chừng sẽ coi ngươi là mật thám của Tây Lương”.

“Vậy phải xem bọn họ có bản lãnh này hay không”.

Tiếng nói từ tính mà biếng nhác vang lên trong đêm lạnh, tùy ý vang lên, khí thế khiếp người.

Vân Tiếu chán nản, hai tay chống lên bàn, rất chân thành nhìn hắn, từng chữ từng chữ mở miệng: “Cho dù lúc trước ngươi làm như vậy không nghĩ hại Vân vương phủ , nhưng hiện tại ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây làm cái gì?”

Mộ Dung Xung một câu cũng nói, đôi con ngươi sâu thẳm như đầm nước, trong veo như ngọc lưu ly, tối đen giống như ánh sao, chậm rãi mở miệng.

“Xem nàng được không”.

“Ta rất khỏe, sao có thể không khỏe chứ, ngươi không cần phải suy nghĩ hại ta …” Vân Tiếu nói bùm bùm một hơi, chợt giật mình nghĩ tới hàm ý trong câu này, không khỏi mở to hai mắt, một đôi mắt trắng đen rõ ràng kia như phủ một tầng sương, hấp dẫn người nói không nên lời, cái loại khiêu khích lơ đãng này.

Không thể nào, nam nhân này nói là tới xem nàng sao?

Lời này là có ý gì, hắn đường đường là cung chủ Thần Long cung, vậy mà nói ra một câu như vậy, nếu mà truyền ra ngoài, chỉ sợ không có ai dám tin, không đúng không không, vừa rồi là mình nghe lầm, ảo giác, nghe đồn Mộ Dung Xung lạnh lùng thị huyết, giết người như ma, làm sao có thể nhu tình mật ý nói với nàng một câu như vậy.

Trăm mối không thể lý giải, nghĩ muốn nổ đầu, mà nàng cũng tuyệt không tự mình đa tình mà nghĩ người này yêu mình, cái gì, đây không bao giờ là chuyện thật đâu.

“Cảm ơn, vậy về sau không cần phải đến xem ta nữa, ta rất khỏe, mọi chuyện đều rất tốt”.

Vân Tiếu không hề có nửa điểm vui sướng, nói thật ra khi gặp Mộ Dung Xung ở trong cung, hai người giống như bằng hữu, có đôi khi, nàng thậm chí có hoang mang nho nhỏ một chút, nhưng trải qua chuyện hắn muốn giết nàng, lại thêm chuyện hắn giả làm Tây Môn Thược, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích thế nào, nàng cũng không dám tùy tiện đến gần người này nữa, bởi vì mặt hắn được che dấu bên dưới mặt nạ, rốt cuộc là cái gì nàng cũng không rõ lắm.

“Nàng còn đang giận ta”.

Mộ Dung Xung đứng dậy, đáy lòng nổi lên một chút đau nhức, giống như bị ong mật chích một cái, đừng nói nàng, ngay bản thân hắn cũng không hiểu được hành vi của mình. Hắn không phải là người rảnh rỗi, trái lại hiện tại kế hoạch của hắn chỉ mới bắt đầu, hắn không nên có nhi nữ tình trường, không nên chỉ vì nghe nói không thấy nàng đâu, liền bỏ tất cả mọi chuyện trong tay xuống, lao tới biên quan, không nên vì nghe nói Phong Nha Quan có ôn dịch, mà ra roi thúc ngựa chạy tới đây.

Nhưng trong suốt bốn năm này, lòng hắn như tê liệt, thị huyết tàn hận, mỗi lúc đêm khuya tỉnh mộng, hắn khát vọng có thể bắt lấy cái gì đó, để cho chính mình có đủ dũng khí để đối phó với những người đó, nhưng lại không biết mình có thể bắt được cái gì, hoặc là muốn bắt được cái gì. Nhưng vào giờ phút này, hắn hiểu rõ ràng, hắn muốn chặt chẽ bắt lấy tiểu nha đầu này, từ lúc nàng tức giận mắng hắn, loại ý nghĩ này đã bắt đầu hình thành trong đầu, chỉ là hắn vẫn không ý thức được, mãi cho tới khi thuộc hạ bẩm báo, Phong Nha Quan đã xảy ra ôn dịch.

Tim hắn như đặt trong dầu sôi, nóng bỏng, ngày đêm thần tốc chạy đến nơi này, trong nháy mắt khi thấy nàng hoàn hảo vô khuyết, lòng mới có thể nhẹ nhõm, mới biết được mình lại bắt được nàng.

Tuy rằng hắn muốn bắt lấy nàng, nhưng mà cũng không thể, bởi vì trên lưng hắn gánh vác nhiều lắm, người mà hắn đối đầu vô cùng âm hiểm có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, nếu như biết nàng là điểm yếu của hắn, chắc chắn nàng sẽ bị đặt lên trên đầu sóng ngọn gió. Cho nên hiện tại hắn thầm nghĩ im lặng nhìn nàng sống tốt, sẽ có một ngày, hắn nói cho nàng biết, trong ván cờ này, nàng là một quân cờ quan trọng đến thế nào, hạ ở trong lòng hắn.

Biết trong lòng nàng còn giận hắn, hắn không biện hộ, rồi sẽ có một ngày nàng hiểu rõ.

Hắn không hề có một chút tâm tư nào muốn hại Vân Mặc, mà ngược lại, hắn định giết nàng, khiến Vân vương phủ cùng hoàng thất hoàn toàn đoạn tuyệt, đây là chuyện hèn hạ nhất mà hắn từng làm, nhưng gặp được nàng, tựa như số mệnh luân hồi, nhất định vào một lúc nào đó ngươi gặp được người nào, nên có được nhân sinh thế nào.

Vân Mặc là lão thần mà tiên hoàng trọng dụng, nếu như rơi vào tay Thượng Quan Diệu, Vân vương phủ chỉ còn một con đường chết.

Chỉ có đưa ông ra khỏi kinh, mới có thể bảo vệ được ông, hoàng đế tuy rằng miệng vàng lời ngọc, nhưng ở ngoài biên quan ngàn dặm, ngoài tầm tay với, cho dù hạ thánh chỉ, lấy bản lĩnh của Vân Mặc cùng Vân Trinh, cũng có thể an toàn thoát thân, ẩn vào trong rừng núi, chờ đợi sau đó sẽ hành động.

Thân hình Mộ Dung Xung cao ngất như tan vào trong ánh đèn mờ nhạt, ẩn có cô đơn, quanh thân càng lúc càng thêm lạnh lẽo, giờ khắc này Vân Tiếu lại có một loại cảm giác mơ hồ mờ mịt, dường như hắn sắp hóa đá, giống như sắp tan biến, cảm thấy cả kinh, nhịn không được kêu lên tiếng.

“Này, giúp ta một việc đi”.

Câu này lời vừa ra khỏi miệng, liền kinh sợ, rốt cuộc thì hắn đã giúp nàng bao nhiêu việc rồi, mỗi lần đều nói nợ hắn, dường như đã thiếu hắn một ân tình thật lớn, khi nào mới trả hết được đây, trầm mặc không nói tiếng, nhưng bóng lưng thẳng tắp trước cửa kia bỗng nhiên quay người lại.

Một đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước nổi lên từng gợn sóng, khóe môi cong lên một độ cong ấm áp, giống như một đóa hoa tường vi xinh đẹp, nở rộ ở trong không gian nho nhỏ, phong hoa tuyệt đại.

“Nói”.

Vân Tiếu khó hiểu nhìn người nam nhân một giây trước còn như cả thế giới vứt bỏ hắn, một giây sau, lại giống như hắn được cả thế giới, hai loại cảm xúc hoàn toàn khác nhau mà hắn lại có thể thay đổi nhanh như vậy.

Có điều hiện tại nàng còn chuyện quan trọng hơn phải làm, duỗi tay cầm lấy bức vẽ như gà bới lúc trước giơ giơ lên.

“Ngươi biết bài binh bố trận không?”

“Biết một chút”. Mộ Dung Xung đi tới, thân hình hắn cao lớn khiến Vân Tiếu có chút áp lực, dáng người nàng nhỏ nhắn, bình thường còn không có cảm giác, nhưng khi đứng chung một chỗ với hắn, thật đúng là rất áp lực, hơn nữa hơi thở nam tính như có như không kia, tràn ngập trong lều trại, sợi tóc đen như mực của hắn vô ý quét qua má nàng, làm hại nàng không được tự nhiên lui lại từng bước, nhét mảnh giấy trong tay vào tay hắn.

“Cái này phải làm sao đây?”

Mộ Dung Xung khó hiểu nhíu mày, trên mặt mang mặt nạ nên không thấy rõ ánh mắt lắm, chỉ nhìn thây tối đen như mực, giống như trời cao vô tận, không thể với tới.

“Quân Tây Lương có gần hai mươi vạn nhân mã, hôm nay bọn họ mắng chửi một ngày, ta nghĩ ngày mai mọi người nhất định sẽ không nhịn được mà xuất chiến, đây không phải là lấy trứng chọi đá sao, cho nên ta muốn nghĩ ra một trận pháp kỳ lại để đối phó với quân Tây Lương, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ không ra”.

Giờ phút này nàng mới biết được sách mình đã đọc vẫn là quá thiếu thốn, ở hiện đại, nàng ngoại trừ thích nghiên cứu về y thuật, những thứ khác căn bản không hề nghiên cứu, nếu những lúc rảnh rỗi không có việc gì mà đọc binh pháp xem chiến sự, nói không chừng giờ phút này sẽ phát huy công dụng, nghĩ đến ngày mai có khả năng trên tường thành máu chảy thành sông, nàng liền ngủ không yên, những người này đều là những người sống.

Mộ Dung Xung cong cong khóe môi, đó là một nụ cười thanh nhuận như nước, giống như một đóa hoa ngọc lan thản nhiên tao nhã nở rộ .

Bài binh bố trận há có thể làm khó hắn, lúc còn rất nhỏ, có một người thương yêu hắn nhất dẫn hắn tới thư phòng, dạy hắn cái gì là bài binh bố trận, dạy hắn cái gì là ngoạn chuyển Càn Khôn, đoạn thời gian đó là tháng ngày vui vẻ nhất của hắn, nhưng quá khứ đã qua thì không thể quay lại, chính là vì tình thương của người ấy, cho nên hắn mới muốn bảo vệ những gì người ấy để lại, người hoặc là gì đó khác.

Ánh mắt tối tăm, ngay sau đó, một cây bút lông rơi vào trong tay, xoát xoát lướt trên mặt giấy, gió đêm thổi vào lều, tóc hắn tung bay trơn như tơ lua, hắn chống một tay lên mặt bàn, một tay vung tự nhiên, tư thái tao nhã cao quý, quần áo áo trắng phiêu phiêu, mặc dù không thấy mặt hắn, lại vẫn có thể cảm nhận được một loại khí phái như thần tiên đạp gió mà tới, tựa như mỹ ngọc.

Vân Tiếu ngây ngốc nhìn trong chốc lát, đến khi hắn quăng bút trong tay đi mới giật mình tỉnh lại, hai má hơi hơi có chút nóng, nam nhân này đúng là sáng như ngọc làm người ta lóa mắt, rốt cuộc thì hắn là ai? Trong lòng mê mang, thăm dò nhìn lại, chỉ thấy trên giấy vẽ vài cái liên hoàn, một vòng lại nối với một vòng, vòng vòng tương liên, cực kỳ nguy hiểm, chỉ nhìn thôi đã thấy có một loại sức mạnh ảo diệu vô cùng, cất dấu thật lớn huyền bí.

“Đây là?”

“Cửu hoàn trận, cái này là lúc ta không có việc gì đã nghiên cứu ra”.

Hắn thản nhiên mở miệng, đứng thẳng người bên cạnh nàng, hai người đứng ở dưới ánh đèn, hắn vươn cánh tay dài ra chỉ vào trận pháp trên giấy.

“Đây là đầu trận, đây là đuôi trận, những chỗ khác đều là hư trận, chỉ cần đạp sai, liền ra không được, trong trận pháp này mỗi người đều mang theo đao kiếm, chỉ cần có người đi vào, liền vây quanh chém giết, một người cũng không bỏ qua”.

“Thật tốt quá, quả đúng là mê cung đồ”.

Vân Tiếu cười rộ lên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn như được một tầng áng sáng bao phủ, ánh mắt tràn ngập những tia lửa hưng phấn mà nguy hiểm, cầm chặt tờ giấy trong tay, dường như đã nhìn thấy trận chiến ngày mai, Đông Tần tất thắng, lại càng thêm vui vẻ. Khuôn mặt như họa, mặc khuôn mặt hơi đen, nhưng không hề ảnh hưởng tới phong tư của nàng. Mộ Dung Xung nhìn đến thất thần, quanh nàng có một thứ ánh sáng rất hấp dẫn người, đây chính là loại ánh sáng tràn ngập sức sống, giống như vô cùng vô tận, cuồn cuộn không ngừng toát ra, khiến cho những người bên cạnh nàng đều cảm thấy nhiệt tình từ nàng, do đó vì thế mà sinh ra khát vọng.

“Đúng, cửu liên hoàn trận này bố trí rất giống mê cung, nhưng mà mê cung không có sát khí, nó lại có”.

Mộ Dung Xung không nhìn giấy, chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khi nàng vui vẻ, mỗi một sợi tóc cũng như mở ra, nóng bỏng, bốc lên nhiệt tình nồng cháy, hắn nhìn mà tâm cứn lại, lòng luôn luôn lạnh như hàn băng, chậm rãi hòa tan, lộ ra một vết rách, cũng không khiến cho hắn thống khổ.

“Đến đây, ngồi xuống, chuyện tốt làm đến cùng, không bằng lại giúp ta thêm một lần, chúng ta dạy dỗ cho đám quân Tây Lương kia một bài học nhớ đời, thế nào?”

Vân Tiếu chỉ chỉ bên cạnh bàn, ý bảo hắn ngồi xuống.

Mộ Dung Xung hơi nhíu mày lại, bất đắc thong dong đi tới, nói thật ra, hắn tình nguyện đứng, tới gần bên người nàng, mùi hương nữ tính kia thực sự rất thơm, không có hương son phấn, chỉ có một mùi hương nữ tính thuần khiết, là hương vị độc đáo chỉ thuộc về nàng, trên người nàng không hề có mùi hương son phấn thô tục.

“Chuyện gì?”

Vân Tiếu cười tủm tỉm nhìn hắn, giờ phút này nàng rất giống một tiểu hồ ly, đôi mắt to hữu thần mà sáng người, lông mi chớp chớp, chỉ là làn da đen cùng đôi mày dậm kia ảnh hưởng tới độ đáng yêu vốn có, chẳng qua, đây là một loại giảo hoạt của nàng, không hề giống với người khác.

Hắn thật muốn nắm tay nàng, không để cho người khác lại phát hiện, nàng là độc nhất vô nhị thế nào.

“Đêm mai, chúng ta đến doanh trại kẻ địch hạ độc, gậy ông đập lưng ông, ngươi cũng là người Đông Tần, ngươi hẳn là rất hận quân Tây Lương chứ, thế nào, cùng nhau dạy dỗ cho bọn họ một chút”.

Vân Tiếu nói xong cười như một tên trộm nhìn Mộ Dung Xung, chỉ thấy đôi mắt tối tăm kia của hắn, giờ phút này lại tà mị toát ra hai đốm lửa nóng bỏng, thiêu đốt hừng hực, chứ nhìn chằm chằm vào nàng không dứt, Vân Tiếu nhíu mày một chút, nam nhân này có ý gì vậy, sẽ không phải là có ý tưởng khác đấy chứ, xoạt một cái liền rụt người về, thực nghiêm túc nhìn hắn.

“Mộ đại hiệp, ngài đang nghĩ cái gì vậy, nghĩ cái gì thế, sẽ không là?”

“Được, đêm mai đi hạ độc”.

Không đợi nàng nói ra khỏi miệng, Mộ Dung Xung liền lên tiếng ngăn lại lời nàng, hiện tại hắn không vội, vừa không muốn làm nàng sợ, cũng không muốn kinh động nàng, trải qua một đoạn thời gian ở chung, hắn cũng coi như hiểu biết về cá tính nàng một chút, mù đường, có đôi khi còn nhát gan, nhưng quan trọng là, đối với chuyện tình cảm nàng không hề nhạy cảm, có điểm chậm chạp, chính là bởi vì như vậy, cho nên hắn mới có thể yên tâm làm chuyện tiếp thei, mà không lo lắng nàng sẽ yêu thương người nào, bởi vì muốn nàng yêu một ai đó, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng.

“Được, đêm mai đi hạ độc”.

Vân Tiếu vừa nghe thấy hắn đồng ý, sớm đã quên lời muốn nói lúc trước, duỗi tay ra ý bảo người đối diện vỗ tay ăn thề, trăm ngàn đừng thay đổi, cuối cùng còn nói thêm một câu.

“Người thay đổi sẽ biến thành cẩu”.

Mộ Dung Xung rốt cuộc nhịn không được mà cong môi, người này, mỗi lần đều có cách khiến cho người khác quên mất buồn bực trong lòng, giữ người như vậy ở bên người cả đời sẽ ngạc nhiên không ngừng, vui vẻ không ngừng.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, giống như ngọc lan trong cốc, giống như Thiên Sơn tuyết liên.

Vân Tiếu giải quyết xong vấn đề phiền não, sớm đã mệt mỏi, đứng dậy đuổi người: “Đi đi, ta muốn ngủ”.

“Có phải nàng nên cảm ơn ta một tiếng hay không”. Hắn nghe lời đứng dậy, dưới ánh đèn mông lung, cao quý tao nhã động lòng người.

“Cảm ơn như thế nào?”

“Nhất định phải để cho ta biết nàng đang ở nơi nào”. Hắn cố chấp mở miệng, muốn một lời hứa của nàng, mặc kệ hắn làm cái gì, hắn chỉ muốn biết nàng đang ở nơi nào, sống tốt không, như vậy là đầy đủ. Kế tiếp, hắn phải làm chuyện hắn nên làm, chỉ sợ Thượng Quan Diệu đã bắt đầu ra tay, sẽ có rất nhiều người không hay ho, hắn không thể để cho hắn ta động vào căn cơ Đông Tần, nếu không đến lúc đó, khi hắn đoạt lại được về lại chỉ còn là cái xác rỗng, hắn muốn nó được đầy đủ trọn vẹn như ban đầu.

“Cố gắng hết mức có thể”.

Vân Tiếu ngáp một cái, mệt mỏi thong thả đi đến bên giường, cũng không để ý tới người đang đứng ở giữa lều trại, ngã lên trên giường liền ngủ, dù sao người này cũng sẽ không làm tổn thương đến nàng , nếu như hắn muốn hại nàng thì chắc chắn sẽ không giúp nàng nhiều như vậy , ở trước mặt hắn, dương như nàng không có bất kì lo lắng nào, cũng có điểm giống tiểu cô nương được nuông chiều thành thói quen, mặc kệ nàng muốn làm cái gì, dường như hắn đều cho nàng, hoặc là giúp đỡ nàng.

Vân Tiếu ngủ, vốn tưởng rằng hắn sẽ đi, kết quả người này căn bản không đi, mà là trực tiếp đi tới bên mép giường, từ trên cao nhìn nàng, trong mắt tràn ngập gợn sóng như có thể nhấn chìm người nhìn, đáng tiếc Vân Tiếu híp mắt, cho nên không nhìn thấy, chỉ bất mãn vẫy vẫy tay.

“Nên đi rồi, Mộ Dung đại hiệp”.

“Nàng ngủ đi, nàng ngủ ta sẽ rời đi”.

Hắn nói xong, vậy mà lại ra vẻ đương nhiên kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, Vân Tiếu thật sự là mệt nhọc rất nhiều, không ngờ là hắn lại không đi, buồn bực xoay người mở to mắt, đôi mắt kia to sáng như ngọc, thật giống như hai ánh sao sáng trên bầu trời cao kia, hoặc là hai khỏa bảo thạch quý báu.

“Đêm đã khuya, đi mau đi, ta muốn ngủ”.

“Ngủ đi, ta lập tức đi, cam đoan”.

Giọng nói hắn thật nhu hòa, chiếc cằm nhọn có hình, đôi môi gợi cảm, hơi hơi hé mở, tạo thành một độ cong duyên dáng, nhất là ánh mắt của hắn, không lạnh lùng như trước, cũng không không phải là thị huyết tàn nhẫn khi đối mặt với người khác, mà xanh lam trong suốt, giống như một sợi dây lụa màu lam, mờ mờ ảo ảo chảy xuôi, cực kỳ xinh đẹp, chỉ là nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Vân Tiếu lại ngủ ngon một cách kỳ lạ, không biết vì sao, tuy rằng mình nên tức giận, nàng cùng hắn còn món nợ chưa có tính xong đâu, nhưng hắn là người mà khi nàng bước vào thế giới này, ngoại trừ Vân Mặc cùng Vân Trinh ra, chính là một người khác quan tâm tới nàng, cho nên nàng cảm giác được ấm áp, thực kiên định, thực an toàn…

***

Ngày hôm sau, Vân Tiếu đến lều trại của phụ thân, gặp được ca ca Vân Trinh, liền đem bản vẽ kia đưa cho hắn.

Vân Trinh rất là kinh ngạc: “Đây chính là trận pháp đồ”.

Trận pháp đồ này quá tinh diệu, cực kỳ nguy hiểm, trong vòng có vòng, quỷ dị khó lường, vừa nhìn liền biết là do cao thủ vẽ, chẳng lẽ cái này cũng là do Tiếu nhi vẽ.

“Cửu hoàn trận, gọi là cửu liên hoàn, đây là một trận pháp tinh diệu tuyệt luân, đây là đầu cùng đuôi trận”. Vân Tiếu chỉ điểm một chút, Vân Trinh liền hiểu được diễn biến thế nào, hắn cũng hiểu biết về trận pháp, chỉ cần chỉ điểm một chút, liền biết sẽ bài bố như thế nào .

Hai huynh muội hăng say thảo luận, Vân Mặc ngồi bên giường cũng bị hấp dẫn, hôm nay tinh thần ông đã tốt hơn nhiều, cười tủm tỉm nhìn hai đứa con của mình.

“Đến đây, để cho cha xem một chút, rốt cuộc là nó lợi hại như thế nào”.

Vân Mặc vừa mở miệng, Vân Trinh liền đem bản vẽ đưa cho phụ thân.

Vân Mặc vẫn là lão tướng trên thương trường, tinh thông bài binh bố trận, nhưng quân Tây Lương cũng không phải là ngồi không, cũng am hiểu sâu về binh pháp, cho nên trận pháp tầm thường, căn bản không thể đả động được bọn họ, bởi vì rất dễ dàng liền bị phá.

Cửu hoàn trận pháp này, Vân Mặc vừa thấy, liền vô cùng tán thưởng.

“Tinh diệu, người này là cao thủ nhà binh, trong nguy hiểm lại hồi sinh, ảo diệu vô cùng, thậm chí có thể đem mê cung phát triển thành binh pháp đồ, người này thật đúng là rất không tầm thường”.

Vân Mặc tán thưởng xong, liền đưa lại bản vẽ cho Vân Trinh: “Trinh nhi, lập tức đem đến chủ doanh trướng đi, để cho tất cả mọi người biết một chút, sau đó lập tức bắt tay vào làm tập luyện, nhất định phải cho đám quân Tây Lương kia đòn cảnh cáo”.

Vân Trinh lĩnh mệnh mà đi, vừa đi đến cửa, nghi hoặc quay đầu lại liếc nhìn muội muội một cái, binh pháp đồ này không thể là do Tiếu nhi vẽ ra, Tiếu nhi đã có y thuật cao siêu như vậy, làm sao có thể có được tài này, là ai ở phía sau giúp nàng, ánh mắt Vân Trinh u ám mà lạnh lùng, không nói được một lời liền lướt ra ngoài.

Trong lều trại, Vân Tiếu cùng Uyển Uyển một trái một phái đỡ Vân Mặc ngồi xuống.

Vân Mặc cười nhìn Vân Tiếu: “Tiếu nhi, ngồi ở đây, nói chuyện với cha một chút đi”.

“Dạ”.

Vân Tiếu lên tiếng trả lời ngồi xuống bên người Vân Mặc, cha và con gái tay nắm tay, nhìn nhau cười, Vân Tiếu chợt nhớ tới chuyện gì đó, đáy mắt có chút u ám, câu môi mở miệng: “Cha, nếu lần này đánh bại quân Tây Lương, Tây Lương lui quân, chúng ta rời khỏi nơi này đi, tìm một chỗ mai danh ẩn tích, sống một cuộc sống bình thường”.

Thượng Quan Diệu kia là loại người nào, căn bản chính là tiểu nhân âm hiểm, vốn nàng dùng kế xuất cung, chạy tới Phong Nha Quan, lại không ngờ thanh danh vang khắp nơi như vậy, nếu như trận chiến này thắng, nhất định là mình sẽ danh chấn thiên hạ, mà Thượng Quan Diệu suy nghĩ trước sau một phen, nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận, thì ra là do nàng dùng kế để cho ngốc hậu xuất cung, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vân gia, cho nên sao bọn họ có thể ở chỗ này ngồi chờ chết.

“Tiếu nhi, làm sao vậy?”

Vân Mặc sắc mặt kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao Tiếu nhi lại nói vậy, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng, Vân Tiếu thấy ông kích động, vội lắc đầu.

“Lần này con có thể thuận lợi xuất cung, kỳ thật là vì dùng một kế, dùng tên giả Phượng Quan vào hoàng cung chữa bệnh cho thái hậu, lúc chữa bệnh đã đưa ra một điều kiện, chính là phế hậu, nếu như lần này chiến thắng, chỉ sợ cái tên Phượng Quan sẽ nổi danh thiên hạ, tên Thượng Quan Diệu kia nhất định sẽ nghĩ là do Vân vương phủ giở trò, tất nhiên sẽ gây phiền toái cho Vân vương phủ”.

Vân Mặc vừa nghe Vân Tiếu nói vậy, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn tay sờ sờ tóc Vân Tiếu.

“Làm khó con rồi Tiếu nhi, có điều con cũng đừng lo lắng, nếu chiến thắng, Vân vương phủ ta sẽ nổi tiếng thiên hạ, hoàng đế sẽ không dám tùy tiện động vào Vân gia, trừ phi thật sự có tội lớn mưu nghịch, nếu không ba nước khác sẽ thừa dịp đó, liên hợp lại tấn công Đông Tần, chia nhau một ly canh, tiểu hoàng đế kia cũng chỉ có thể vây chúng ta ở trong quan nội mà thôi”.

Vân Mặc túc trí đa mưu, nhìn thấu triệt rất nhiều việc, có điều ông cũng nghĩ tới một chuyện khác, hoàng đế buông tha Vân gia, nhưng chưa chắc buông tha cho Phượng Quan, chỉ sợ Phượng Quan mới là nguy hiểm nhất .

“Tiếu nhi, đợi trận chiến này chấm dứt, con bí mật quay về Vân vương phủ ở Yên Kinh, Thượng Quan Diệu sẽ không gây khó dễ cho con, nhưng phải tránh không đề cập đến hai chữ Phượng Quan”.

“Phụ thân, con muốn ở lại nơi này”.

Vân Tiếu lo lắng cho phụ thân cùng ca ca, chỉ sợ tên Thượng Quan Diệu kia lại nổi dậy thú tâm, hãm hại bọn họ, trải qua lần này, chỉ sợ hắn lại ra tay, nhất định là một chiêu tất sát.

“Tiếu nhi, con và Uyển Uyển là nữ hài tử lại ở nơi như biên quan, phụ thân lo lắng, con quay về Yên Kinh đi, có Lưu Tinh cùng Kinh Vân đi cùng cha cũng yên tâm, nếu như gặp được một lang quân tình đầu ý hợp, con liền gả cho người ta đi, đừng để ý tới chuyện trước kia”.

Trong mắt Vân Mặc bao phủ một tầng sương mù, chỉ mong Tiếu nhi có thể gặp được một người phu quân hiểu nàng, thương nàng, vậy thì hắn thật sự yên tâm, ông có chết hay không căn bản không sao cả, ông không muốn có lỗi với sự phó thác của tiên hoàng, cho dù chết, cũng có mặt để gặp tiên hoàng dưới cửu tuyền .

“Phụ thân, nếu hoàng đế lòng dạ hẹp hòi như vậy, phụ thân cần gì phải vì hắn mà thủ thành”.

“Hắn bất nhân, nhưng cha cũng không thể bất nghĩa, huống chi cha còn có hứa hẹn, không phải là với hắn, mà là đối với tiên hoàng, tiên hoàng đối với cha ân trọng như núi. Năm đó, mạng của cha chính là được tiên hoàng cứu, tiên hoàng chẳng những cứu cha một mạng, còn cùng cha kết nghĩa kim lan, cho cha quyền lợi cao nhất. Cho dù cha có mất cái mạng này, cũng không thể phụ người, tiên hoàng lúc sắp lâm chung đã nắm chặt tay cha nói: ‘Vân Mặc, huynh đệ tốt của ta, xin ngươi hãy phụ tá thái tử trở thành một thế hệ minh quân, đến lúc xuống dưới cửu tuyền, trẫm nhất định cảm tạ đại ân của ngươi’, Tiếu nhi à, con nói nếu như cha đi rồi, còn có mặt mũi gặp lại người sao? Còn có thể gặp người sao?”

Vân Mặc một hơi nói liên tục, Vân Tiếu im lặng, trong mắt cũng phủ sương mù, thì ra tình cảm của phụ thân với tiên hoàng tốt như vậy, hơn nữa ông vốn là một người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK