Trâm ngọc này toàn thân trong suốt, chế tác tinh xảo, vừa nhìn liền biết là thứ tốt, được làm từ tiệm đồ làm ngọc nổi tiếng nhất Yên kinh “Phượng Đường Kiều”, cái tên này đặt cũng rất khéo, ngụ ý là phàm những đồ trang sức do Phượng Đường Kiều chế tác sẽ đẹp như phượng hoàng, có điều trang sức của Phượng Đường Kiều quý giá vô cùng, cho nên toàn bộ nữ tử của Yên kinh đều lấy việc có được một món trang sức của Phượng Đường Kiều làm giấc mộng, phần lớn mọi người đều không có cách nào có được.
Mà Vân Tiếu, vẫn là con gái của Nhiếp Chính vương đương triều, mặc dù là một kẻ ngốc, cũng không thiếu mấy loại trang sức này.
Hiện giờ vẻ mặt của nàng là ngây ngô cười, khoe ra trâm ngọc quý báu dường như làm chói mắt người ta, Lan Quý nhân vừa nhìn thấy thứ này, sớm đã quên chuyện đi đánh Vân Tiếu, hai mắt đảo ngược lại toả sáng, tham lam nhìn chằm chằm vào trâm ngọc kia, hít sâu một hơi, nháy mắt sửa lại ngữ điệu kiêu ngạo vừa rồi, dối trá mở miệng.
“Hoàng hậu, trâm ngọc này thật khá a, có thể cho muội muội xem một chút không?”
Nàng vừa dứt lời, Tú Tú đứng ở cạnh giường theo bản năng kêu lên: “Hoàng hậu, không thể.”
Nàng vừa mở miệng, ánh mắt tàn bạo của Lan Quý nhân lập tức hung hăng trừng lại, dọa Tú Tú không dám mở miệng nói thêm điều gì, hơn nữa nàng biết vị Hoàng hậu trước mắt này cũng không dễ đối phó như thế, vì vậy cả người an tĩnh lại.
Còn Lan Quý nhân kia tưởng là Tú Tú sợ sự uy hiếp của mình, vừa lòng cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Vân Tiếu, cũng vươn tay ra.
“Cho muội muội mượn xem được không?”
“Được, ” Vân Tiếu cười tủm tỉm gật đầu, nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện, hai đồng tử tản ra ánh sáng biến hóa kỳ lạ, đáng tiếc Lan Quý nhân bị chiếc trâm ngọc sắp tới tay mê hoặc, làm sao có thể để ý đến người khác nữa, đã sớm vươn tay đi lấy trâm ngọc kia.
Vân Tiếu thấy bàn tay kia sắp chạm được vào trâm ngọc, rất đúng lúc mà buông ra, trâm ngọc xa xỉ giá trị cao quý kia trước mặt toàn bộ mọi người trong tẩm cung, ‘choang’ một tiếng rơi xuống, vỡ làm hai mảnh.
Bốn phía lâm vào tĩnh lặng, mọi người nhìn cái kia mà đau lòng a, thịt đau a, đây chính là tiền đấy a, các nàng làm trâu làm ngựa cả đời cũng không đáng tiền bằng trâm ngọc này a…
Lan Quý nhân lại ngây người, nàng nằm mơ cũng muốn có được một đồ trang sức như thế, vốn lập tức có thể có được rồi, nhưng ai biết được lại vỡ tan, trong lòng buồn bực thì khỏi bàn rồi, có điều nàng cũng không có nhiều thời gian mà rối rắm đâu.
Bởi vì trong tẩm cung thình lình vang lên một tiếng thét chói tai, một bóng đen nhảy dựng lên ở trên giường, nhắm ngay Lan Quý nhân mà nhào qua, đánh bay Lan Quý nhân không hề phòng bị kia, mà bóng đen cũng không dừng lại ở đó, vọt theo sau, đặt mông ngồi thật mạnh lên người Lan Quý nhân, tay năm tay mười tát lên mặt Lan Quý nhân, liên tục tát vài cái, tiếng kêu như giết heo của Lan Quý nhân bỗng chốc vang lên.
“A…”
Tiếng kêu của nàng ta làm cho thái giám và cung nữ trong tẩm cung hồi lục lại tinh thẩn, trời ạ, ngốc hậu thế mà lại nổi bão, Lan Quý nhân bị nàng đánh, mà không phải chỉ đánh một chút, thật sự là vô cùng thê thảm, cả mặt sưng vù giống hết một cái đầu heo.
Thái giám cung nữ mà Lan Quý nhân mang đến thấy chủ tử bị đánh đã sớm vội vã tiếp lên, chuẩn bị giúp chủ tử, Tú Tú vừa thấy hành động này lập tức gọi người ngoài cửa vào.
“Tiểu Nguyên, Tiểu Chiêu, mau vào đây.”
Hai thái giám Tiêu Nguyên và Tiểu Chiêu sớm đã nghe thấy mấy tiếng động trong tẩm cung, không biết là đã xảy ra chuyện gì, tay đang nắm chặt túa ra mồ hôi, nghe thấy tiếng kêu của Tú Tú liền vọt vào, liếc mắt một cái tức khắc nhìn thấy thái giám và cung nữ của Lan Quý nhân đang kéo Hoàng hậu, mà Hoàng hậu đang ngồi trên người Lan Quý nhân không ngừng tức giận đánh ả, lại còn vừa đánh vừa kêu.
“Đền trâm cho ta, đền trâm cho ta.”
Mẹ ơi, hai thái giám nhìn người đang bừng bừng khí thế kia, Hoàng hậu thật là mạnh a, có điều trước mắt cũng không phải lúc để cảm thán, hai người và cả Tú Tú đều xông đến ôm lấy bốn người của Lan Quý nhân, liên tục mở miệng.
“Tư duy của Hoàng hậu không tốt, các ngươi đừng so đo a.”
Nhất thời trong tẩm cung loạn thành một đống, Lan Quý nhân nằm trên mặt đất bị đánh cho đầu ông ông vo ve, trước mắt đầy sao, thấy không có người lại cứu nàng, không nhịn được lên tiếng cầu xin.
“Hoàng hậu, ta không dám, Hoàng hậu ta không dám, ngươi bỏ qua cho ta lần này đi, bỏ qua cho ta một lần đi.”
Vân Tiếu chẳng qua chỉ muốn giáo huấn nàng ta, nếu nàng ta cầu xin tha thứ, bỏ qua cho một lần vậy, tuy nàng ngốc, nhưng đừng ai nghĩ có thể bắt nạt hay ngồi lên đầu nàng, bây giờ nàng chính là đang giết gà dọa khỉ, về sau xem ai còn dám gây khó dễ nàng nữa, nghĩ vậy, thoáng chốc nàng đã thu tay lại, đứng lên khỏi người Lan Quý nhân, chạy đến bên cạnh cầm chiếc trâm bị gãy kia, ra vẻ vô cùng thương tâm mở miệng: “Trâm của ta, trâm của ta…”
Tú Tú, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu vừa thấy nương nương dừng tay cũng tự động buông lỏng tay chân, mà bốn người kia vội vọt nhanh qua chỗ Lan Quý nhân, nâng chủ tử dậy, lo lắng mở miệng.
“Chủ tử, chủ tử, người không sao chứ.”
“Ta không sao?” Lan Quý Nhân muốn mắng chửi người, nhưng vừa mở miệng, tác động đến cơ mặt, mặt sưng to đau đớn khó chịu, nước mắt của nàng từng giọt từng giọt chảy xuống, ở trong cung lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng chịu qua loại đối xử này, không ngờ đến hôm nay thế nhưng lại bị một đứa ngốc ngồi lên đầu, ngẫm lại rất không cam lòng, trợn mặt lạnh lùng lườm con ngốc đang thương tâm không thôi kia, những nghĩ lại lực đạo vừa rồi của đứa ngốc này thật là quá mạnh, bản thân không phải là đối thủ của nàng a.
Lan Quý nhân đang rối rắm, Vân Tiếu vừa quay người một cái, ánh mắt tàn độc hung ác, dọa cho nàng ta không ngừng run run, lập tức kêu.
“Còn không đỡ ta đứng lên, đi về, đi về.”
Bốn người bên cạnh ba chân bốn cẳng nâng chủ tử dậy, hiện giờ nhìn Lan Quý nhân sao có thể kiêu ngạo hung ác cho được, chỉ có cả người chật vật hết chỗ nói, tóc tai hỗn độn, quần áo nhàu nát, hai má sưng phồng như đang ngậm cái gì trong miệng vậy.
Những người có liên quan đều chạy trối chết, đằng sau còn vang lên tiếng nói hình như đang rất sung sướng của Tú Tú: “Tiểu Nguyên, tiễn Lan Quý nhân.”
“Dạ, ” Tiểu Nguyên nhịn cười, cung kính đi theo sau mấy người kia, tống các nàng ra ngoài.
Trong tẩm cung, Vân Tiếu không nhanh không chậm thản nhiên nhặt trâm ngọc lên, Tú Tú đứng bên cạnh nàng: “Nương nương, người tiếc chiếc trâm này sao?”
“Tiếc cái gì? Sẽ tự có người đưa đến đây.”
Vân Tiếu tuỳ tiện ném trâm ngọc lên bàn trang điểm, nâng mắt quét về phía Tú Tú, nhu hòa mở miệng: “Trong cung còn có Thái hậu nương nương chứ?”
“Đúng vậy, nương nương.”
Vẻ mặt Tú Tú tràn đầy khó hiểu, việc này thì liên quan gì đến Thái hậu, Tiểu Chiêu đứng một bên cũng mơ hồ, hiện giờ nương nương thật bí hiểm a, bề ngoài nhìn qua thì tuyệt đối vô hại, nhưng nàng thật sự, miễn bàn có bao nhiêu dọa người a, về sau họn họ vẫn nên kiềm chế một chút, đừng chọc vào nàng thì tốt hơn.
“Ngươi lập tức đi đến chỗ Thái hậu nương nương, nói Hoàng hậu nương nương muốn về nhà. Nguyên nhân, nói là bởi Lan Quý nhân làm vỡ trâm ngọc của Hoàng hậu.”
Vân Tiếu nói xong cũng không nhìn Tú Tú và Tiểu Chiêu đang đứng trong tẩm cung nữa, quay đầu đi đến chiếc bàn khắc hoa, vừa rồi dùng nhiều sức, có chút khát, tự rót cho mình một chén trà hoa, nâng chén nhấp nhẹ một ngụm.
Mà Tú Tú Tiểu Chiêu nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự kính nể, chiêu này của nương thật là cao a, chẳng những đánh Lan Quý nhân, cảnh cáo mọi người trong cung, còn làm cho Lan Quý nhân ở trước mặt Thái hậu cũng không đổ tội được cho nàng, mà nàng chả tổn thất bất cứ cái gì.
Hoàng hậu tuy rằng ngốc, nhưng nàng là con gái của Nhiếp Chính vương, Thái hậu thì làm sao, cũng sẽ không thể để nương nương về Vân phủ được, cho nên nhất định sẽ phái người đưa trâm ngọc đến.
Cao, thật là quá cao a!