Vân Tiếu lười nhác gọi một tiếng, khiến cho ba kẻ cung nữ cùng thái giám chuẩn bị rời khỏi tẩm cung kia nhịn không được dừng bước, thật cẩn thận cúi đầu nghe lệnh: “Nương nương?”
“Những chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay, nếu các ngươi để truyền ra ngoài..”
Những lời tiếp theo nàng cũng không có nói ra, Vân Tiếu tao nhã ngáp một cái, che miệng đi về phía bên cạnh giường ngồi xuống, ba kẻ phía dưới gật đầu như giã tỏi, cung kính lên tiếng trả lời: “Nương nương yên tâm đi, nô tỳ / nô tài ghi nhớ lời dặn của nương nương”.
Vân Tiếu cuối cùng cũng phất phất tay: “Đi xuống đi”.
“Tạ ơn nương nương, “Cuối cùng ba người mới thở phào nhẹ nhõm được một cái, như dây đàn đang căng được lơi lỏng, chuyện xảy ra đêm nay thật là quá quỷ dị, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề, trong lòng ba người thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại cũng không có dám lộ ra vẻ gì cả, chậm rãi rời khỏi tẩm cung, đứng ở ngoài cửa điện.
“Tú Tú, ngươi nhìn thấy mặt nương nương rồi?”
Thái giám Tiểu Nguyên mang theo nghi hoặc can đảm mở miệng, trên hành lang, ánh trăng chiếu xuống một mảnh sáng trắng, lại lộ ra vài phần lạnh lẽo biến hóa kì lạ, ba người không tự chủ được mà rùng mình một cái.
“Được rồi, ngươi cũng đừng nhiều chuyện, nếu như để cho nương nương biết được, thì kết cục cũng không nhẹ hơn Tiểu Hà bao nhiêu đâu”.
Tú Tú hung hăng cảnh cáo hai thái giám, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu rụt cổ lại một chút, nghĩ lại Tiểu Hà mà thấy lo sợ ngậm miệng lại, trong khoảnh khắc không ai dám nói gì, Tú Tú nâng mắt liếc nhìn lên ánh trăng một chút, chậm rãi mở miệng.
“Có lẽ đi theo một Hoàng Hậu như vậy, so với đi theo một kẻ ngốc còn tốt hơn, hai người các ngươi cứ yên tâm gác đêm cho nương nương đi “.
“Dạ”.
Bốn phía một mảnh yên lặng, vạn vật đều như ngủ say…
Bên trong tẩm cung trên chiếc giường lớn khắc hoa, Vân Tiếu nghe không sót một chữ đoạn đối thoại của ba kẻ ngoài cửa, khẽ mím môi, đôi mắt to động lòng người lóe lên sáng bóng, đối với thế cục trước mắt, nàng hoàn toàn đến nửa điểm cũng không biết, ví như đương kim Hoàng thượng, vì sao lại lập một kẻ ngốc làm Hoàng hậu, rõ ràng là một vị Hoàng đế đã trưởng thành, vì sao vẫn còn Nhiếp Chính vương, trong đó đến tột cùng là đang cất giấu cái gì? Mà nàng mạo muội xông vào thế giới này, nhất định phải toàn thây trở ra, thân phận của kẻ ngốc này chính là một tấm chắn vô cùng tốt, nhưng mặc dù là kẻ ngốc, nhưng về sau ai cũng đừng nghĩ có thể bắt nạt được nàng!
Vân Tiếu khóe môi cong lên một nụ cười tà ác, mí mắt cũng chậm rãi đóng lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Trong mộng tất cả đều là người thân và bạn bè của nàng ở kiếp trước, khóc cười vui đùa ầm ĩ, lệ rơi ẩm ướt cả gối, một đêm này ngủ không được yên ổn, đến một hoàn cảnh xa lạ mờ mịt, vô cùng bất an, hỗn loạn, nàng ngủ thẳng đến tận khi mặt trời lên cao mới chậm rãi tỉnh dậy, trong lòng lại nổi lên phiền muộn, đờ đẫn ngồi ở trên giường lớn khắc hoa.
Lúc này bên ngoài cửa tẩm cung vang lên một loạt giọng nói chuyện cao vút, mơ hồ truyền vào bên trong.
“Cái con ngốc kia còn chưa có chết hay sao?”
Ngữ khí của kẻ đến khá là kiêu ngạo, Vân Tiếu phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lóe ra một chút, khóe môi câu lên một ý cười châm chọc, tới thật nhanh a,không biết người đến là nhân vật dạng gì, đối với một kẻ ngốc như nàng, chỉ sợ có lẽ cũng không phải là người quan trọng cho lắm, hẳn là do người ta sai mà đến thôi, có khả năng là quý nhân dưới ngũ phẩm mà thôi.
Nàng thân mình chưa động, bởi vì một đêm ép buộc, sắc mặt có chút tái nhợt, hơn nữa đôi mắt còn có chút mờ mờ xanh đen, tóc tai rối tung xõa trên vai, thực là có vài phần giống với bộ dáng của một ngốc hậu.
Bên ngoài tẩm cung, Tú Tú quan sát người trước mặt một chút, lục phẩm Lan Quý nhân, một thân cung trang quý phái, tóc được vấn cao trên đầu, cả đầu cắm đầy châu ngọc, lộ ra vẻ phàm tục không chịu nổi, nhưng vẻ mặt nàng lại cố tình cao ngạo, nữ nhân như vậy mà được sủng ái mới là lạ, nàng sở dĩ trở thành lục phẩm quý nhân, chẳng qua là dựa vào cây to là Thái hậu, hiện tại lại được Đức phi che trở, cho nên ở trong cung mới giống như cá gặp nước vậy.
“Ngươi điếc rồi sao?”
Đối với phản ứng của Tú Tú, Lan Quý nhân có vẻ không được hài lòng cho lắm, tức giận hai tay chống nạnh, giận trừng mắt nhìn Tú Tú, Tú Tú cuống quít cung kính mở miệng: “Hoàng hậu nương nương cũng không có gì đáng ngại, tạ Lan Quý nhân quan tâm”.
Mặc kệ người ta là dạng nữ nhân gì, nhưng vẫn là phi tử của Hoàng thượng, mà nàng chẳng qua cũng chỉ là một nô tỳ bậc thấp, cho nên nên tôn kính vẫn là tôn kính , nếu không thì cũng là đi tìm đường chết.
“Phi, ta quan tâm nó sao, nó nằm mơ rồi, ta là đến xem xem nó chết hay chưa?”
Lan Quý nhân vừa nói xong, liền đẩy Tú Tú vẫn đang ngăn trở mà tự mình đi vào, dẫn theo hai kẻ cung nữ cùng thái dám phía sau cùng vào, Tú Tú vừa thấy vậy, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nếu như Hoàng hậu nương nương trách tội xuống, nàng làm sao mà có thể chịu được, liền chạy nhanh về phía trước đuổi theo Lan Quý Nhân.
“Lan Quý nhân, Hoàng hậu còn đang ngủ? Nếu như làm người tỉnh dậy, chỉ sợ sẽ?”
Tú Tú còn chưa có nói xong, Lan Quý nhân liền quay mình lại nhìn nàng, ba một tiếng quăng cho Tú Tú một cái cái tát, khí thế bức người mở miệng.
“Đồ không có mắt, cũng dám chắn đường đi của ta, ngươi là cái thá gì chứ, còn dám lắm miệng, xem ta khâu miệng của ngươi lại như thế nào “.
Nói xong cũng không thèm để ý tới Tú Tú nữa, dẫn người đi thằng về phía tẩm cung, sắc mặt Tú Tú trắng bệch, che nửa bên mặt, gò má rất đau, ủy khuất nước mắt đong đầy trong hốc mắt, dùng sức hít hít cái mũi thật lâu, làm thân nô tài, đây cũng là số mệnh của nàng a, vẫn làm tròn trách nhiệm đi theo Lan Quý nhân vào trong tẩm cung.
Bên trong tẩm cung, Vân Tiếu cũng đem những chuyện phát sinh bên ngoài nghe được nhất thanh nhị sở (1), giờ phút này cũng đang lẳng lặng đánh giá nữ nhân đang đi vào, vóc người còn có ba phần tư sắc, nhưng bảy phần lại là quần áo trang sức, phàm tục không chịu nổi, quan trọng nhất là ngôn hành cử chỉ lại cực kì thô lỗ, nữ nhân như vậy mà cũng có thể trở thành hậu phi (2), xem ra tên Hoàng đế kia cũng không phải người cao nhã gì, bên trong hậu cung, từ kẻ ngốc đến nữ tử thô lỗ, có đủ mọi thể loại rồi.
(1) Nhất thanh nhị sở : rành mạch rõ ràng.
(2) Hậu phi : phi tử của hoàng đế.
“Hoàng hậu nương nương dậy rồi sao?”
Tú Tú vừa thấy Vân Tiếu tỉnh, vội vàng cẩn thận mở miệng.
Vốn đang im lặng ngồi Vân Tiếu chợt cắn cắn ngón tay rồi ngây ngô cười chỉ vào Tú Tú nói : “Thực xấu a”.
Mười phần là một kẻ ngốc, Lan Quý nhân giật mình sững sờ hồi lâu sau mới tỉnh lại, âm thầm tự nhủ, trong nháy mắt khi ả bước vào, liền nhìn thấy nữ nhân này im lặng ngồi ngay ngắn trên giường, còn tưởng rằng đã đi nhầm phòng, thì ra vẫn chỉ là một kẻ ngốc thôi a, thật không ngờ rằng qua buổi tối hôm qua, nàng ta thế nhưng lại không chết, buồn bực đến đáng giận, thật sự là uổng cho một phen tâm tư của Đức phi nương nương rồi.
Lan Quý nhân vừa nghĩ vậy, tức giận xông lên đầu, thân mình cũng liền lao về phía trước giường lớn khắc hoa kia, bàn tay duỗi ra tát thẳng về phía má của Vân Tiếu, loại chuyện này lúc trước ả cũng không phải là chưa làm bao giờ.
Vân Tiếu đồng tử mắt tối sầm lại, nàng thật không ngờ rằng, một vị Quý nhân nho nhỏ như vậy mà lại dám bắt nạt Hoàng hậu nương nương, lại còn ở trước mặt nhiều cung nữ thái giám như vậy, có thể thấy được nàng ta bất chấp phép tắc như thế nào, điều này chứng minh cái gì, mọi người trong cung khinh thường kẻ ngốc này, hay vẫn là Nhiếp Chính vương đương triều không coi trọng con gái mình?
Vân Tiếu một bên cân nhắc, một bên rất nhanh quay đầu, coi như là lơ đãng nghiêng người, lại khiến cho một bàn tay vung ra của Lan Quý nhân thất bại.
Nàng duỗi tay về phía chiếc bàn cao đặt bên cạnh giường, lấy ra một cây trâm ngọc tinh xảo, đưa ra khoe: “Trâm của ta đấy, có đẹp không?”