• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian một nén hương đã hết, Vân Tiếu ngẩng đầu quét mắt nhìn Thấm Vũ lâu một cái, vẫn không thấy bóng dáng Tô Khất Nhi, khẽ mím môi nở nụ cười một chút, xem ra nàng không có phúc phận lưu giữ nha đầu kia được rồi, xoay người sang nhìn Tú Tú bên cạnh nói: “Đi thôi”.

“Dạ, nương nương”.

Tú Tú mang hai vật trang sức quý giá đến hiệu cầm đồ đổi, vậy mà cũng đổi được ba ngàn lượng ngân phiếu, vừa đủ để dùng, mua một chút vật liệu quý báu, tạo ra một cây dao giải phẫu tinh xảo sắc bén như thế là đủ rồi.

Hai người quay đầu rời đi, vừa quay người phía sau liền vang lên tiếng bước chân, mang theo một trận gió lốc tới bên cạnh các nàng, có người liền kéo lấy tay Vân Tiếu chạy đi.

Vân Tiếu có điểm không hiểu ra sao, Tú Tú phía sau sợ lại mất dấu nương nương, sớm đã chạy theo phía sau kêu lên: “Đợi ta với, đợi ta với”.

Trong nháy mắt ba người liền biến mất, hòa vào bên trong đám người kia.

Thấm Vũ lâu, phòng khách quý trên lầu ba, không khí vẫn lạnh lẽo như trước, Thượng Quan Lâm không chút biểu tình thưởng thức trà, nhìn nam tử đối diện, chỉ thấy hắn ta đang lười nhác nhìn xa xa phía ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi vài sợi tóc đen trước ngực phe phẩy, nhẹ nhàng lay động, hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi trần nào, trên ngũ quan tuấn mĩ yên lặng, không mang theo một chút gợn sóng, cũng không có bởi vì yêu cầu của hắn, mà mang đến bất an.

“Vô Quân?”

Thượng Quan Lâm vừa mở miệng, Dạ Vô Quân liền đứng lên, cẩm bào màu tím nhạt mang theo vô số hoa mai, thân mình khẽ nghiêng về phía cửa, người cũng đã đi ra khỏi phòng, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Chẳng lẽ ngươi không biết trên người mình thiếu cái gì sao?”

Lời vừa nói ra, Thượng Quan Lâm kinh sợ, cúi đầu nhìn lại, liền thấy ngọc bội đeo bên hông thế nhưng không còn nữa, đôi lông mày nhíu chặt, cũng liền biết thứ này mất như thế nào, sắc mặt lập tức trở nên âm ngao khó coi, xoay người hướng ra phía ngoài hét lớn.

“Mộc Ly, lập tức đi tra xét cho ta kẻ vừa đến vừa rồi là kẻ nào?”

Bên ngoài căn phòng là Mộc Ly – thị vệ thiếp thân của Thượng Quan Lâm, vừa nghe nghe thấy thanh âm phẫn nộ của Vương gia liền biết đã xảy ra chuyện, lập tức cẩn thận lên tiếng trả lời: “Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm”.

Không khí trong phòng vô cùng nặng nề……..

Trên đường, Tô Khất Nhi kéo Vân Tiếu chạy trên đường như điên, đến tận khi nàng không thể chạy được nữa mới miễn cưỡng dừng lại, khom người thở gấp không ra hơi, từ đầu đến cuối Vân Tiếu cũng không nói chuyện, nhưng Tú Tú chạy theo phía sau lại tức giận .

“Ngươi lại phát điên cái gì vậy, lôi kéo chủ tử nhà ta làm gì?”

Tô Khất Nhi dùng sức thở, há to mồm để thở, cố gắng thở đều, cũng không để ý tới Tú Tú mà lấy ra ngọc bội đã trộm được đưa ra trước mặt, ngọc bội đung đưa giữa không trung, ánh mặt trời chiếu lên ngọc bội rực rỡ, khoe ra ánh sáng nhu hòa sáng bóng, trơn như tơ lụa, điêu khắc tinh xảo, nhỏ như một bông ho mẫu đơn, cánh hoa lại rõ ràng, đường cong như dòng nước uốn chảy, vừa nhìn đã biết chính là thứ tốt.

“Ta đã lấy được”.

Trong giọng nói của mang theo một chút kiêu ngạo và tự hào, Vân Tiếu thở dài, đưa tay nhận lấy ngọc bội kia, nhàn nhạt mở miệng: “Đây cũng là lấy mạng của ngươi để đánh đổi, tội gì phải cố chấp như vậy, đi theo ta cũng chưa chắc là chuyện tốt a, con đường tương lai nguy hiểm”.

Tô Khất Nhi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, có lẽ là bởi vì nàng quá cô đơn, hoặc là bởi vì nữ nhân này đáng để cho nàng làm như thế, ánh mắt của nàng hòa trong ánh mặt trời, ánh mắt cứng cỏi như đá lóe lên, chính là vì vậy, mà nàng luôn cố chấp.

“Được rồi, ngươi có thể đi theo ta, nhưng ta muốn ngươi biết, đi theo ta, từ nay về sau trong mắt trong lòng ngươi chỉ có thể là ta, ta chính là chủ tử của ngươi, chẳng những mạng của ngươi là của ta, hơn nữa cũng phải bỏ đi những thói quen xấu trên người, ta không dễ dàng tha thứ cho một kẻ đần độn, cả ngày ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện”.

Vân Tiếu hiếm khi tươi cười đầy mặt, hơi khó chịu mở miệng, lại khiến cho người ta phải chăm chú lắng nghe không dám khinh thường.

“Dạ”.

Tô Khất Nhi không chút do dự gật đầu, nàng chỉ muốn có cơm ăn, quần áo xinh đẹp để mặc.

Vân Tiếu thu lấy ngọc bội, thản nhiên ngắm nhìn, dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, một nửa chiếu sáng rực rỡ như hoa đào, một nửa lại ẩn phía sau ánh sáng, ánh sáng sắc nhọn.

“Thứ này sẽ không mang đến vận may cho ngươi”.

Nàng nói xong cũng ngẩng đẩu nhìn bầu trời, sắc trời không còn sớm, ba người các nàng cũng chưa có ăn cơm đâu, mà Tô Khất Nhi nói từ ngày hôm qua đến giờ cũng chưa có ăn cơm, Thượng Quan Lâm cũng không phải là kẻ dễ đối phó như vậy, trong lòng nghĩ như vậy liền nói: “Đi, hiện tại ta mời hai người các ngươi ăn cơm”.

Vân Tiếu vừa lên tiếng, Tô Khất Nhi lập tức gật đầu đồng ý, nàng thật sự là đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.

Có điều ba người cũng không có dám gióng trống khua chiêng tìm tửu lâu xa hoa, chỉ đi tìm một tiểu điếm yên lặng, ăn cho no bụng quan trọng hơn.

Trong tiểu điếm cũng thực yên ắng, cũng phù hợp để nói chuyện.

“Tô Khất Nhi, tên này thật là bất nhã, ta đổi tên mới cho ngươi”.

“Vâng”.

Vân Tiếu khẽ nhíu mày một chút, mỉm cười mà nói: “Uyển Uyển, về sau ngươi tên Tô Uyển Uyển”.

Tô Khất Nhi và Tú Tú sửng sốt, tên này thật đúng là nhã, nhã đến xương cốt đều mềm ra, Tô Khất Nhi thực vui mừng, không ngừng hiểu ra, cuối cùng nói: “Tên này thực là dễ nghe, được, về sau ta tên Tô Uyển Uyển”.

(Min: chú thích chút nhá ^^ ‘Uyển’ ở đây là nhỏ bé/ dịu dàng, còn ‘Khất’ ở đây là ăn xin/ăn mày, ‘Khất Nhi’ chính là đứa bé ăn xin, các nàng thấy cái nào nhã cái nào bất nhã chưa ^^)

Vân Tiếu uống trà, hỏi Tô Khất Nhi, không, Tô Uyển Uyển: “Ngươi có biết Vân Vương phủ không? Trong phủ có một thiên kim ngốc”.

Tô Uyển Uyển vừa nghe Vân Tiếu nói, sớm đã hứng trí bừng bừng, buông chiếc đũa trong tay, chép miệng ba tiếng, như tìm thấy mùi ngon mở miệng

“Vân Vương phủ, ai mà không biết, ai mà không biết a, kẻ ngốc kia cũng lại là một người nổi tiếng, chẳng những ngốc hơn nữa lại còn nhát gan, nhưng ly kì nhất là, một con ngốc như vậy lại có thể gả vào hoàng thất, còn thành Hoàng hậu Đông Tần, tỷ nói xem có phải là Hoàng đế kia có tật xấu a?”

Nói ra câu cuối cùng, thanh âm của Tô Uyển Uyển cũng nhỏ đi rất nhiều, hắc hắc cười đến thực gian trá, có điều khi nàng cười xong, phát hiện không khí có chút âm quái quỷ dị, hơn nữa gió lạnh từng trận, ánh mắt hai người kia sao lại kì quái như vậy a, da đầu ẩn ẩn run lên, cẩn thận hỏi.

“Làm sao vậy?”

Vân Tiếu khẽ mở miệng, âm u tĩnh mịch: “Ta chính là con ngốc đó”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK