Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Lộc Minh sơn trang, vài tên đại hán đem Sách Anh cột lên bánh xe. Lai Tuấn Thần nổi trận lôi đình, chỉ vào Sách Anh rống to:

- Đánh cho ta, đánh cho đến chết.

Sách Anh tay chân đều bị buộc chặt, trong miệng nhét vải rách, gã sợ tới mức mặt không còn chút máu ‘ô, ô’ hô to, ánh mắt hướng về phía đại ca Sách Văn cầu xin.

Sách Văn lại lảng tránh ánh mắt của gã, xoay đầu qua một bên, xe ngựa áp tải Trang Văn Thái bị chặn lại, Trang Văn Thái bị người đoạt đi, đối phương rõ ràng nắm giữ hướng đi của bọn họ, trong trang viên không có gian tế là không thể nào.

Ngay lúc Lai Tuấn Thần ở trong trang viên truy ra nội ứng, có người tố giác huynh đệ Sách Anh của hắn ta, nói gã chính miệng từng nói với mọi người, đoàn xe sẽ bị chặn lại, làm Lai Tuấn Thần giận tím mặt.

Sách Văn trong lòng cũng hiểu được, đệ đệ của gã luôn tùy tiện, rất nhiều quy củ đều không xem ra gì, quan trọng hơn là, gã và Lai Phong thù hận sâu đậm, nếu như đối phương lấy điều kiện giết chết Lai Phong để lôi kéo gã, khó đảm bảo gã sẽ không nhất thời hồ đồ.

Lúc này, một gã đại hán xé toang quần áo Sách Anh một phát, phía sau lưng toàn bộ lộ ra, đại hán vung trường tiên, hung hăng từng phát hướng phía lưng Sách Anh mà đánh, Sách Anh hét lên một tiếng khó chịu, thiếu chút nữa đau đến hôn mê.

Lai Tuấn Thần sắc mặt xanh mét, cho dù Sách Anh không thừa nhận chuyện để lộ tin tức, nhưng lửa giận khi Trang Văn Thái bị cướp đi và sự đau lòng khi cháu trai bị bắn chết khiến cho y đem tất cả hận ý đều trút lên người Sách Anh.

Lúc này, có võ sĩ chạy tới bẩm báo:

- Khởi bẩm Trung Thừa, Lưu ngự sử từ kinh thành đã tới, nói có chuyện quan trọng cần báo cáo.

- Dẫn y tới ngoại thư phòng của ta.

Lai Tuấn Thần chỉ phân phó với thủ hạ một tiếng, lại chỉ vào Sách Anh hung hăng mắng:

- Đánh cho ta.

Gã xoay người đi về hướng ngoại thư phòng, đợi lúc Lai Tuấn Thần đi xa, Sách Văn lúc này mới hướng vài tên hành hình chắp tay cầu xin:

- Mong huynh đài hạ thủ lưu tình.

Vài tên hành hình thật ra cũng biết, nếu Trung Thừa không có trực tiếp giết chết Sách Anh, chính là nói Trung thừa còn không muốn mạng của gã, bọn họ đương nhiên sẽ không thật sự giết chết.

Tên hành hình cầm đầu gật gật đầu, lại bắt đầu đánh về hướng Sách Anh, nhưng xuống tay cũng giảm đi sức lực.

Lai Tuấn Thần đi về phía ngoại thư phòng, thì không lâu sau, Thị ngự sử Lưu Quang Nghiệp vội vàng đi đến, khom người thi lễ nói:

- Ty chức tham kiến Trung thừa.

- Phát sinh chuyện gì?

Lai Tuấn Thần thấy hơi kì lạ, Lưu Quang Nghiệp không ngờ từ Lạc Dương chạy đến tìm mình, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó?

Lưu Quang Nghiệp tay lấy ra một tờ giấy đưa cho Lai Tuấn Thần:

- Đây là Lương Vương nhắn lại cho Trung Thừa, y nói rất quan trọng, kêu ta lập tức giao cho Trung Thừa.

Lai Tuấn Thần vội vàng tiếp nhận tờ giấy, lập tức bị dọa một phát, trong tờ giấy Võ Tam Tư chỉ nói một câu:

- Tương Vương bị ám sát.

Lai Tuấn Thần ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu gã hỏi Lưu Quang Nghiệp:

- Ngươi ở Lạc Dương nghe nói Lý Đán bị ám sát sao?

Lưu Quang Nghiệp lắc đầu, nhưng rồi lại gật gật đầu, Lai Tuấn Thần nhướn mày:

- Ngươi đây là ý gì?

- Hồi bẩm Trung Thừa, ty chức quả thật nghe nói Lý Đán đã xảy ra chuyện, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì ty chức lại không biết, chỉ có điều nghe nói hắn vẫn chưa chết.

Lai Tuấn Thần lại lâm vào trầm tư, sở dĩ gã rất để ý chuyện Lý Đán bị ám sát, là bởi vì gã chuẩn bị khai đao từ Lý Đán, trong khoảng thời gian này gã phái người thu thập tin tức từ chung quanh Lý Đán, ngay cả Võ Tam Tư cũng phái võ sĩ đến trợ giúp gã.

Mà lúc này truyền ra tin tức Lý Đán bị ám sát, hậu quả trực tiếp nhất chính là gã hao thời gian tốn sức lực, sự cố gắng trả giá của gã đều uổng phí, Lai Tuấn Thần quả thực hoài nghi Lý Đán dùng khổ nhục kế để thoát khỏi điều tra của gã.

Lai Tuấn Thần ngẩng đầu nhìn sắc trời, màn đêm vừa mới buông xuống, thời gian còn kịp, gã lập tức quyết đoán nói:

- Lập tức trở về Lạc Dương.

Trong một gian phòng nhỏ bên hồ ở Lộc Minh sơn trang, nằm ở trên giường là Sách Anh với máu thịt mơ hồ, sau lưng máu tươi đầm đìa, vết thương cực kỳ khủng bố, gã bị đánh năm mươi roi, nếu không phải người hành hình hạ thủ lưu tình, mạng nhỏ của gã cũng khó bảo toàn.

Một thị nữ đang bôi thuốc trị thương ở sau lưng gã, đau đớn mãnh liệt làm gã không kìm lòng nổi kêu to, xoay tay lại chính là một cái tát, thị nữ sợ tới mức che mặt đứng lên, không dám bôi thuốc cho gã lần nữa. Sách Anh hung tợn ra lệnh :

- Tiếp tục bôi thuốc, không cho dừng lại.

Lúc này cửa được mở ra, Sách Văn từ bên ngoài đi vào, huynh đệ nhiều năm làm cho Sách Anh cực kỳ quen thuộc tiếng bước nhân của huynh trưởng, gã lạnh lùng hỏi:

- Huynh sao không về Lạc Dương?

- Trung thừa kêu huynh mai mới trở về, ngài nói tha cho đệ một mạng, kêu huynh chiếu cố đệ.

- Tha đệ một mạng?

Sách Anh cười lạnh một tiếng nói:

- Gã là sợ mất đi mỗi năm một vạn quan tiền ủng hộ của Sách gia thì có.

Sách Văn thở dài, nói với thị nữ:

- Ngươi lui xuống trước đi.

Thị nữ thi lễ, liền vội vàng lui xuống. Sách Văn ngồi xuống bên cạnh đệ đệ, nhặt thuốc mỡ lên tiếp tục bôi cho gã:

- Đệ nói cho huynh biết lời thật lòng, đến cùng có phải đệ không?

- Huynh cũng không tin đệ ư?

Sách Anh gấp đến mức nhảy dựng lên, lập tức phía sau lưng đau nhức, cơn đau làm gã hô to một tiếng, rồi lại nằm gục xuống, gã hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:

- Bọn họ bị phục kích liên quan gì đến đệ, đến Lai Tuấn Thần cũng biết không phải đệ, gã chỉ lấy đệ ra trút giận thôi, hiện tại ngay cả huynh cũng hoài nghi đệ,

- Không phải huynh hoài nghi đệ, bởi vì huynh hiểu rất rõ đệ, đệ từ nhỏ làm theo ý mình, không nói đến quy tắc.

- Huynh không cần nói nữa.

Sách Anh cực kỳ mất hứng, ngắt lời huynh trưởng:

- Đệ đã bị đánh như vậy, huynh nếu không giúp đệ nói chuyện, còn tới hoài nghi đệ, thôi đi, huynh đi đi.

Sách Văn khắc chế sự bất mãn trong lòng nói:

- Huynh không phải hoài nghi đệ, huynh là đang nhắc nhở đệ, hiện tại Lai trung thừa và đám người Lý Trân đấu tranh đến mức ngươi chết ta sống, đệ ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, làm phiền hà gia tộc.

Sách Anh sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói:

- Đệ biết rằng huynh muốn thay thế Lý Trân, huynh yên tâm, đệ cho dù bị đánh chết cũng không để liên lụy đến tiền đồ của huynh, được rồi, đệ muốn nghỉ ngơi, mời huynh.

Sách Anh nhắm mắt lại không nói thêm một câu nào nữa. Sách Văn biết đệ đệ bất mãn với mình không thay gã biện hộ, nhưng trong lòng hắn ta cũng thực căm tức Sách Anh tùy hứng làm bậy, sớm hay muộn sẽ hại chính mình, hắn ta rốt cục không kìm nổi, hừ một tiếng, buông thuốc mỡ rồi nhanh chóng rời đi.

Đợi khi Sách Văn đi xa, Sách Anh mới chậm rãi mở mắt, trong mắt lóe ra hung quang, thấp giọng lẩm bẩm:

- Thù này không báo, ta thề không làm người.

Trong Tương Vương phủ ở Lạc Dương, canh phòng nghiêm ngặt, mấy ngàn binh lính Võ Lâm Quân bao vây toàn bộ vương phủ lại, trước bậc thang cửa chính, một đám quan viên của Tương Vương phủ lo lắng đi qua đi lại, mỗi người đều sầu lo vạn phần, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra Tương Vương lại có thể bị ám sát.

Lúc này, xa xa có một đám kỵ binh Thiên Ngưu Vệ chạy gấp tới, ở giữa một tên hoạn quan được bảo vệ, chính là Nội thị Cao Diên Phúc. Tương Vương bị ám sát làm cho Thánh Thượng tức giận, lệnh cho ông đến xem xét tình hình, vẻ mặt Cao Diên Phúc vô cùng ác liệt, sự kiện Tương Vương gặp chuyện rất có thể sẽ quấy rối thời cuộc vừa mới bình ổn, cũng có thể sẽ tổn hại tới lợi ích của ông ta, dù sao ông ta đã áp Tương Vương này một bậc.

Một đám quan viên sớm đã nhìn thấy Cao Diên Phúc, ông vừa mới xuống ngựa, bọn quan viên liền xông tới, mồm năm miệng mười nói:

- Phủ quân, xin hỏi Thánh Thượng nói sao rồi?

Bọn họ ngày càng lo lắng cho mình không biết có bị liên lụy không. Cao Diên Phúc khoát tay:

- Ta hiện tại không biết gì cả, dù sao Thánh Thượng rất tức giận, nói sau đi.

Gã tách mọi người ra, bước nhanh vào vương phủ, trong vương phủ lại đề phòng nghiêm ngặt, ba bước một trạm gác, năm bước một trạm canh, đứng đầy thị vệ đeo đao. Cao Diên Phúc đi đến phòng chính, Lý Thành Khí nghe được liền ra đón, không đợi Lý Thành Khí mở miệng, Cao Diên Phúc đã hỏi trước:

- Vương gia hiện tại sao rồi?

- Phụ thân thương thế vẫn còn ổn định, chỉ là cảm xúc không tốt lắm.

Cao Diên Phúc dừng bước, có chút bất mãn nói:

- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Hiện tại đã có ba cách nói rồi, rốt cục chân tướng ra sao?

Lý Thành Khí thở dài:

- Sự tình phát sinh vào xế chiều hôm nay, lúc phụ thân đi tản bộ ở hậu hoa viên, kết quả là từ trong rừng cây nhảy ra hai gã thích khách mặc lục y, phụ thân không kịp đề phòng, vai trái bị đâm một đao, ba tên thị vệ liều chết bảo hộ mới bảo vệ được một mạng của phụ thân, nhưng ba tên thị vệ một chết hai bị thương.

- Thích khách kia đâu?

Cao Diên Phúc hỏi tiếp:

- Có bắt được không?

- Một thích khách chạy thoát, một tên thích khách khác bị các thị vệ vây quanh, kết quả uống thuốc độc tự sát, trước mắt tạm thời không có manh mối gì.

Lý Thành Khí thở dài.

Cao Diên Phúc liếc qua thị vệ hai bên, cũng không nói gì, khi bọn họ đi vào một hành lang dài, hành lang dài không có thị vệ, Cao Diên Phúc lúc này mới thấp giọng hỏi:

- Ngươi nói thật cho ta biết, lần bị ám sát này là do các ngươi tự biên tự diễn....

Lý Thành Khí sợ tới mức vội vàng xua tay:

- Không dám giấu diếm Phủ quân, lần này thật sự không phải, thực sự có thích khách.

Trong lòng Cao Diên Phúc thoáng nhẹ nhàng thở ra, lúc ban đầu ông còn tưởng rằng là Lý Đán tự mình thiết kế vụ ám sát, khiến cho trong lòng ông vô cùng lo lắng, nếu thật là giả ám sát, một khi bị Thánh Thượng phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng được, nhưng hiện tại thật sự là bị ám sát, vậy chính là một chuyện khác, nói không chừng sẽ là gặp họa được phúc.

- Trước tiên đi xem phụ thân ngươi đi.

Hai người đi qua một hành lang dài, vào một tòa nhà, nơi này là phòng bệnh của Tương Vương Lý Đán, trong viện đứng đầy thị vệ, vài thị nữ và ngự y đứng trước cửa chờ triệu kiến, lúc này, ngự y Vương Xuân Hòa vừa từ trong viện đi ra, vừa lúc nhìn thấy Cao Diên Phúc, vội vàng tiến lên bái kiến:

-Tham kiến phủ quân.

- Tương Vương điện hạ thương thế như thế nào rồi?

- Hồi bẩm Phủ quân, đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy tháng có thể khôi phục, tuy nhiên...

- Tuy nhiên cái gì?

Cao Diên Phúc có chút khẩn trương hỏi han.

Vương Xuân Hòa mời Cao Diên Phúc sang một bên, thấp giọng nói:

- Lần ám sát này cực kỳ ác độc, trên đao bôi kịch độc ,may mắn đúng lúc có tuyết cáp hoàn của Công Tôn đại nương, mới có thể giải được kịch độc, nhưng kinh mạch vai trái bị tổn hại, khả năng sau khi bình phục sẽ ảnh hưởng đến tay trái của ngài ấy.

Cao Diên Phúc mặt dài ra:

- Ngươi chỉ nói là có khả năng ảnh hưởng tới tay trái, đúng là thế, nhưng cũng có khả năng không có ảnh hưởng gì cả, chẳng nhẽ không phải sao?

Vương Xuân Hòa cũng là người khôn khéo, lập tức hiểu được ý tứ của Cao Diên Phúc, vội vàng nói:

- Phủ quân nói đúng, ty chức chỉ đoán như vậy, việc phỏng đoán dĩ nhiên không viết ở trong báo cáo rồi.

Cao Diên Phúc vẫn không yên tâm lắm, lại nói:

- Ngươi viết xong báo cáo về thương thế phải cho ta xem xem, đã nghe rõ chưa?

- Ty chức đã rõ.

Cao Diên Phúc vô cùng lo lắng cho thương thế của Lý Đán, một khi Lý Đán bị thương tật gì đó, Thánh Thượng liền không suy xét lập y kế tự rồi, vậy hy vọng đặt trên người y liền trôi theo dòng nước mất.

Gã lại dặn dò Vương Xuân Hòa vài câu, lúc này mới đi vào phòng bệnh của Lý Đán, trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc đông y, gian ngoài tám tên thị vệ dũng mãnh đứng đó. Nhìn thấy Cao Diên Phúc tiến vào, tám tên này liền vội vàng khom người thi lễ, Cao Diên Phúc gật gật đầu, trực tiếp tiến vào gian trong, trong phòng màn cửa đóng chặt, ánh sáng vô cùng mờ mịt, hai thị thiếp một trái một phải ngồi ở đầu giường Lý Đán, cẩn thận hầu hạ y uống thuốc.

Lý Đán sắc mặt trắng bệch, trong ánh sáng mờ mịt cực kỳ nổi bật, tuy nhiên tinh thần dường như tạm ổn, không uể oải như Cao Diên Phúc tưởng tượng, Lý Đán thấy Cao Diên Phúc tiến vào, vội vàng kêu hai thị thiếp lui ra.

- Điện hạ thật làm cho người khác lo lắng.

Cao Diên Phúc tiến lên phía trước thở dài nói.

Lý Đán cười khổ một tiếng

- Làm Cao phủ quân thêm phiền thoái rồi.

- Cũng không phiền toái gì cả, chỉ có điều Thánh Thượng rất quan tâm đến tình hình của điện hạ, bảo ta tới thăm một chút.

Cao Diên Phúc thân thiết hỏi han:

- Điện hạ cảm thấy mình thế nào, thương thế có nghiêm trọng không?

- Lúc mới thì không tốt, ta lần này nghĩ là mình nhất định không qua được, nhưng sau khi giải độc hoàn toàn, lại cảm thấy tốt hơn nhiều, tuyết cáp hoàn của Công Tôn đại nương thật là linh đan diệu dược.

Dừng lại một chút, Lý Đán lại thấp giọng nói:

- Mẫu thân ta có thái độ thế nào?

- Bà rất tức giận, có thể nói là nổi trận lôi đình, chuyện này bà sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định tra ra chặt chẽ.

Lý Đán trầm mặc, một lát y lại hỏi:

- Quyết định do ai đến điều tra việc này chưa?

- Việc này vẫn chưa, Thánh Thượng đang đợi ta tới hồi báo, sau đó mới quyết định do ai tới điều tra.

Lý Đán dần trở nên lo lắng, y rất sợ do Lai Tuấn Thần hay người của Võ Ý Tông tới điều tra án này, như vậy kết luận cuối cùng nhất định là bản thân mình tạo khổ nhục kế, mẫu thân liền tuyệt không tha cho mình rồi.

- Phủ quân, có thể thuyết phục mẫu thân ta hay không, để Nội vệ tới điều tra án này?

Cao Diên Phúc hiểu được tâm tư của y, nhưng đây không phải là chuyện ông cóc thể quyết định, ông cười cười nói:

- Ta không thể khẳng định, chỉ có thể cố gắng hết sức khuyên bảo Thánh Thượng đồng ý do Lý Trân đến điều tra án này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK