Thi đấu cưỡi ngựa bắn cung không thể nghi ngờ là ngày lễ lớn tối thịnh của người Sa Đà, mà người Sa Đà dùng phương thức chúc mừng ngày lễ giống như người Đột Quyết, ban ngày cử hành các loại hoạt động phong phú, buổi tối tiến hành lửa trại dạ hội toàn bộ tộc, chuyện này cũng là cao trào của ngày lễ.
Bóng tối phủ xuống khắp không gian, từng đống lửa được nhóm lên, nam nữ già trẻ từ bốn phương tám hướng tụ tập bên các đống lửa, tàn lửa bay đầy trời, các khối thịt dê lớn được nướng đến thơm nức, sau đó bị xé ra, trước tiên dâng lên cho các vị trưởng giả.
Các túi rượu làm bằng da cừu rất tinh xảo, được chất đống cẩn thận bên đống lửa, có thể thích uống thì uống, không ai ngăn cản, bọn nhỏ bưng cái mâm đựng hoa quả chạy vòng qua đống lửa, thanh âm tiếng cười nói vang vẳng, các thanh niên còn trẻ reo hò nhảy nhót, tiếng ca thâm tình vang vọng bên đống lửa, vài thiếu nữ xinh đẹp thì lại uyển chuyển nhảy múa, nhảy cùng thiếu niên mà mình yêu thích.
Dạ hội lửa trại cũng là địa điểm nam nữ trẻ tuổi nói chuyện yêu đương với nhau, không ai hơn bọn hắn hy vọng vào thời khắc này nhất, nhìn một đôi đôi tình nhân dưới ánh lửa ôm nhau cùng múa, Lý Chân nhìn mà thấy tâm như say mê.
"Chúng ta người Sa Đà tuổi thọ ngắn ngủi, sinh hoạt vào hoàn cảnh ác liệt, sinh ra mười đứa bé ít nhất phải chết bảy, không có cách nào a! Nếu muốn bộ tộc thịnh vượng, chỉ có thể nhiều mang thai đẻ nhiều a!"
Chu Nguyệt Phụ Quốc có chút uống quá nhiều, say khướt đối với Lý Chân cười nói: "Đêm nay ngươi là anh hùng, không biết bao nhiêu cô nương hi vọng đem ngươi kéo vào trong lều, ngươi đừng phụ lòng bản thân chứ."
Lý Chân gãi đầu một cái, hơi ngượng ngùng mà cười nói: "Người Sa Đà không muốn cưới hỏi đàng hoàng sao?"
Chu Nguyệt Phụ Quốc ngẩn ra, lập tức bắt đầu cười ha hả, hắn vỗ vai Lý Chân, "Nếu như ngươi đồng ý cưới nữ tử Sa Đà làm vợ, ta có thể mai mối cho ngươi, nhưng đêm nay không cần, đêm nay ngươi chỉ để ý đến thoả thích hưởng thụ, đây là phần thưởng cho người đứng đầu mà ngươi dành được."
Lý Chân sinh hoạt ở thành Đôn Hoàng căn bản là nơi người Hán tụ tập, phong tục lễ nghi cùng Trung Nguyên không khác nhau là mấy, cứ việc Đường Phong rất cởi mở, nhưng đó chỉ là đối với quyền quý mà thôi, dân thường cuộc sống hàng ngày khó khăn, nơi nào sẽ cân nhắc no ấm sau sắc đẹp?
Lý Chân bình thường nghe được, đều tuân thủ nghiêm ngặt luật pháp lễ nghi, cũng không có việc xuất hiện vượt qua lễ chế, nhưng ngày hôm nay lại tựa hồ như có chút không giống nhau.
Lý Chân là lần thứ nhất tiếp xúc dân tộc du mục, cứ việc hắn kiếp trước cũng chưa từng tiếp xúc với họ, khiến thân thể hắn như lạc vào một cảnh giới rất mới lạ, một loại cảm thụ rất khác.
Hắn nghĩ tới lời Chu Nguyệt Phụ Quốc nói vừa nãy, 'Nếu muốn bộ tộc thịnh vượng, chỉ có thể mang thai đẻ nhiều a', hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, mình cần gì xoắn xuýt những chuyện như vậy, hắn bưng lên chén rượu làm bằng sừng trâu, hướng về mấy tên trưởng lão xa xa chúc rượu.
Lúc này, một đám thiếu nữ từ phía sau hắn chạy tới, vui cười đem hắn kéo lên, Lý Chân thất thố không kịp đề phòng, bị các thiếu nữ kéo vào trong đám người đang khiêu vũ.
Người Sa Đà thờ phụng hoả giáo, động tác khiêu vũ đều có chứa một loại nghi thức tông giáo, kỹ thuật nhảy lên rồi đi vòng quanh, hình thức thì có nhiều kiểu nhiều loại, có người thanh niên trẻ vây quanh nữ thần trong lòng hai người cùng nhau nhảy múa, cũng có một đám các thiếu nữ xếp thành hàng múa cùng nhau, kỹ thuật rất thướt tha và ôn nhu.
Nhưng hoạt động phổ biến nhất lại là nam nữ già trẻ đều tham gia đạp ca, mọi người tay nắm tay, vây quanh đám lửa trại khiêu vũ hát hò, đây cũng là vũ đạo lưu hành nhất Đại Đường, truyền lưu đến tận hậu thế.
Lý Chân ầm ĩ cười to, hắn nắm hai thiếu nữ vang lên tiếng hát, ngay chính hắn cũng không biết đang hát chính là cái gì, tiếng ca lại là vui sướng như vậy, cảm hoá mỗi người ở đây.
Một đội thiếu nữ bắt đầu vây quanh hắn uyển chuyển nhảy múa, vài tên dũng sĩ tuổi trẻ cũng bắt đầu nhảy lên, cất tiếng hát vang:
“ Bồ xương hải bay lên một đám thiên nga,
Làm ta tâm mê thần túy,
Làm ta truy đuổi không muốn,
Ta đang tìm kiếm con thiên nga đẹp nhất kia,
Đồng ý cùng nàng cộng trúc yêu sào.”
. . .
Lý Chân nhìn từng cặp ánh mắt sáng sủa và đa tình của từng người xung quanh mình, tâm trí của hắn cùng các thiếu nữ đồng thời như hướng về phía phương xa, đúng lúc này, tiếng ca bỗng nhiên gấp gáp hẳn lên, từng tiếng trống theo tiết tấu vang lên.
Chỉ thấy một cô thiếu nữ từ từ bên trong đám thiếu nữ đi ra, vòng qua đám lửa, một đôi mắt đẹp khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lý Chân, chính là Chu Nguyệt Mẫn Chi đã thay đổi một bộ quần áo khác, trên người nàng mặc một chiếc áo ngắn rất mỏng manh, dưới thân là một chiếc quần dài hoả hồng, đầu đội tán hoa, eo cột hoàng kim mang, mấy chục cái bím tóc theo từng động tác kỹ thuật của nàng nhảy nhót xoay quanh.
Chu Nguyệt Mẫn Chi xuất hiện, khiến các thiếu nữ dồn dập lui ra, rất nhiều người đều kinh ngạc thốt lên lên, "Báo mỹ nương muốn khiêu vũ!"
Các dũng sĩ tuổi trẻ đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lý Chân, có người nói kiêu ngạo như Chu Nguyệt Mẫn Chi còn chưa từng có cùng người thanh niên trẻ đơn độc nào cùng khiêu vũ, ngày hôm nay bọn họ được mở rộng tầm mắt rồi.
"Làm sao, ngươi không muốn cùng ta khiêu vũ sao?"
Ánh mắt Chu Nguyệt Mẫn Chi lấp lánh nhìn kỹ Lý Chân đang đứng thẳng bất động, sắc mặt có chút lạnh lẽo, lại liếc mắt nhìn vài tên thiếu nữ bên cạnh, "Ngươi lại nguyện ý cùng những chim sẻ kia khiêu vũ ư!"
"Không phải!" Lý Chân lắc đầu, kinh ngạc nhìn kỹ nàng nói: "Ngươi. . . Nói được Hán ngữ à?"
Lý Chân trong lòng kinh ngạc, hắn lúc này mới phát hiện Hán ngữ của Chu Nguyệt Mẫn Chi nói đến mức rất lưu loát, Chu Nguyệt Mẫn Chi đắc ý nở nụ cười, sóng mắt lưu động, nghịch ngợm nhìn hắn, "Không được sao?"
"Ta chỉ là kinh ngạc. . . ."
Không chờ hắn nói thêm gì nữa, Chu Nguyệt Mẫn Chi liền chủ động lôi kéo hắn tay, mang theo hắn hướng về một đám nam nữ trẻ tuổi đang nhảy cùng nhau chạy vừa đi, Lý Chân cũng thả lỏng tâm tình, lôi kéo tay của Chu Nguyệt Mẫn Chi, tận tình nhảy múa hết sức mình.
Đêm dần dần muộn, các lão nhân cùng hài tử từ lâu đã trở về lều, nam nữ trẻ tuổi khiêu vũ cũng càng ngày càng ít, bọn họ nắm tay tựa sát lẫn nhau hướng về nơi sâu xa trong bóng đêm đi vào.
Lý Chân cùng Chu Nguyệt Mẫn Chi ngồi trên một gò núi cao, dựa lưng vào nhau, ngước nhìn vũ trụ mênh mông trên đỉnh đầu.
"Ta nói được Hán ngữ, là bởi vì mẫu thân ta là người Hán, nàng họ Hàn, gọi là Hàn Mẫn Chi, là nữ nhân mà phụ thân ta yêu mến nhất, đáng tiếc lúc sinh ta thì tạ thế, phụ thân liền đặt tên của mẫu thân cho ta, tên Mẫn Chi."
"Nhưng mà. . . Ai dạy cho ngươi Hán ngữ đó?"
"Là tổ phụ của ta, tổ phụ mời một người Hán dạy học, dạy huynh muội chúng ta học tập Hán ngữ, hay là duyên cớ ta có một nửa huyết thống người Hán, ta học được tốt nhất, để bọn họ rất căm ghét ta."
"Có người bắt nạt ngươi sao?"
"Bắt đầu thì có, nhưng sau đó liền không dám, ta lúc tám tuổi thì giết một tộc huynh dám bắt nạt ta, từ đấy không còn có người nào dám bắt nạt ta nữa, thậm chí không dám cười nhạo ta, ta coi chính mình như là nam nhân, ai dám vô lễ đối với ta, ta liền giết hắn."
Chu Nguyệt Mẫn Chi thở dài một hơi, Lý Chân cảm nhận được nội tâm kích động của nàng, lại cười hỏi: "Ngày hôm nay so tiễn, ta bắn con dê trong lòng ngươi, ngươi có tức giận sao?"
"Bắt đầu ta rất tức giận, có điều sau đó thì không còn nữa."
"Tại sao?
"Bởi vì tài cưỡi ngựa bắn cung của ngươi xác thực cao minh hơn ta, ta xem ngươi bắn đàn dê, sức mạnh cùng sự tinh chuẩn đều vượt xa ta, vì lẽ đó ta thua tâm phục khẩu phục, không giận ngươi nữa."
"Thật sao? Chỉ tâm phục khẩu phục liền xong rồi sao?"
"Vậy ngươi muốn cái gì? Muốn ta đi với ngươi sao? Không thể! Ta không sẽ rời khỏi thảo nguyên."
"Mẫu thân của ngươi là người Hán, trên người ngươi có một nửa huyết thống người Hán, ngươi không muốn đi Trung Nguyên nhìn một chút sao?"
Chu Nguyệt Mẫn Chi trầm mặc chốc lát nói: "Ta không muốn! Trước đây không nghĩ tới, sau này cũng sẽ không nghĩ tới, Lý Chân, ta cũng không phải người Hán, ta là con gái thiếu nữ của thảo nguyên bao la, tuy rằng ta có một mẫu thân là người Hán, ta sẽ hoài niệm nàng, nhưng gốc của ta là ở thảo nguyên."
Lý Chân nhìn bầu trời tinh không nở nụ cười, "Xem ra ta nghĩ muốn đem ngươi mang theo là không thể, nhưng ta có thể hiểu được, ngươi quá lưu luyến thảo nguyên.”
Chu Nguyệt Mẫn Chi nhìn chăm chú các vì sao trên trời, lẩm bẩm nói nhỏ: "Chúng ta giống như hai vì sao, tuy rằng dựa lưng vào nhau, vĩnh viễn sẽ không đồng thời gặp nhau."
Lúc này, một đôi tình nhân đang nắm tay từ bên cạnh bọn họ chạy qua, hai người lúc này mới phát hiện, tất cả mọi người đều đã trở về, bên đống lửa cũng chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Lý Chân đứng lên, từ trong lồng ngực lấy ra Nguyệt Quang bảo thạch phần thưởng dành cho hắn khi chiến thắng, đưa cho nàng, "Viên bảo thạch này ta đưa cho ngươi."
Chu Nguyệt Mẫn Chi mang theo ngượng ngùng tiếp nhận bảo thạch, thấp giọng nói: "Cảm ơn ngươi!"
Lý Chân lại nhìn kỹ nàng chốc lát, ôn nhu nói: "Màn đêm đã sâu thăm thẳm, đi về nghỉ ngơi đi!"
Chu Nguyệt Mẫn Chi lại cúi đầu, một lát, nàng lấy ra một đóa quyên hoa màu đỏ, đưa cho Lý Chân, "Trước trướng của ta cắm một đóa hoa như thế này, nếu như ngươi đồng ý đến đấy, ta chờ ngươi!"
Nàng đem lời thoại kín đáo nói cho Lý Chân, xoay người liền chạy như bay, Lý Chân nhìn bóng lưng của nàng khuất xa, nhẹ nhàng vuốt nhẹ đóa quyên hoa trong tay, trong lòng dĩ nhiên nổi lên từng làn gợn sóng.
Hắn nhìn phương hướng Chu Nguyệt Mẫn Chi chạy đi, cũng bước nhanh tới.
Khung trướng của Chu Nguyệt Mẫn Chi phi thường hoa lệ, khảm nạm bằng sợi vàng, cưa trướng cắm vào một nhánh hoa, giống quyên hoa trong tay hắn, Lý Chân đứng trướng trước cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn lấy hết dũng khí vén cửa lên rồi đi vào, trong lều không có đốt đèn, một mảnh đen kịt, trong bóng tối, một trường kiếm tóe ánh sáng như tuyết từ trước mặt đâm tới, dừng lại trên cổ họng của hắn.
"Là ai?" Bên trong đại trướng truyền đến tiếng quát lạnh lùng nghiêm nghị của Chu Nguyệt Mẫn Chi.
Lý Chân đem quyên hoa đưa ra, "Là nó dẫn ta tới!"
Trường kiếm rụng xuống, hai cánh tay hừng hực ôm lấy cổ của hắn. . . .
( Hai thân thể như hòa vào nhau, từng tiếng hít thở không đều vang vọng khắp trướng. Lý Chân như say dại mà nắm hai mảnh thỏ ngọc trước ngực Chu Nguyệt Mẫn Nhi. Đây là lần đầu tiên của hai người, họ như muốn trao hết yêu thương dành cho nhau.
Từ trên người Chu Nguyệt Mẫn Nhi, Lý Chân dùng tay lướt xuống, khám phá một mảnh rừng rậm tươi tốt phía bên dưới.
Chu Nguyệt Mẫn Nhi như rên lên, địa phương thần bí nhất của mình đã bị người đàn ông mà minh yêu mến xâm phạm, nàng run rẩy cả người. Một cảm giác mỹ miều ùa đến, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy như vậy.
Lý Chân cũng không dừng lại ở đó, hắn dùng miệng ngậm lấy hai hạt đậu đỏ trước ngực Chu Nguyệt Mẫn Nhi. Nàng khẽ rên một tiếng, âm thanh như câu hồn đoạt phách.
Lý Chân biết công đoạn cuối cùng cũng đến, hết sức đẩy vào một cái.
“A… a !”
Chu Nguyệt Mẫn Nhi đau đớn mà rên lên. Lý Chân thấy thế liền ôn tồn hôn hít trên người nàng, qua đó làm giảm bớt đau đớn khi lần đầu tiên của nàng. Sau đó Lý Chân hai tiếp tục đầy sâu vào....
Hai bóng người nhấp nhô liên tục, Từng tiếng từng tiếng âm thanh rên rỉ vang vọng khắp trướng. Bên ngoài từng tiếng gió thổi vi vu nhè nhẹ như muốn chúc mừng cho hai người.
Lý Chân chinh chiến liên tục không ngừng nghỉ, đến khi Chu Nguyệt Mẫn Chi lên tiếng xin tha mới thôi. …………..)
Ngày tiếp theo, vào buổi trưa, bốn người Lý Chân cáo biệt bộ tộc người Sa Đà, tiếp tục hướng về phương hướng thành Đôn Hoàng xuất phát, bọn họ cưỡi lạc đà do người Sa Đà đưa tặng, theo tiếng vang của lạc đà, tâm tình của Lý Chân cũng theo đó mà nhấp nhô theo, tâm tình hắn có chút lưu luyến.
Trong tay hắn nắm một nhánh quyên hoa hoả hồng, không nhịn được thấp giọng ngâm xướng lên.
“Bồ xương hải bay lên một đám thiên nga,
Làm ta tâm mê thần túy,
Làm ta truy đuổi không muốn,
Ta đang tìm kiếm con thiên nga đẹp nhất kia,
Đồng ý cùng nàng cộng trúc yêu sào.”
. . .
"Mau nhìn kìa!" Tiểu Tế chỉ vào cồn cát xa xa hô to, Lý Chân ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy, phương xa trên cồn cát, một thiếu nữ hồng y đang cưỡi ngựa phóng tầm mắt về hướng bên này.
Lý Chân cũng nở nụ cười, trong lòng lại có cảm giác thương cảm không nói nên lời, hắn cũng giơ cánh tay lên, hướng về cô nương phương xa phất tay, dần dần, bọn họ đã đi xa, bóng người thiếu nữ cũng biến mất sau cồn cát.