Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn phần giữa của đỉnh tháp cao vô cùng, trong ánh lửa phập phùng chỉ ước chừng được phần mái vòm chính giữa cao tới hơn mười trượng, tương đương với tầm 30m bây giờ, đường kính ở bốn phía cũng dài tới ba trượng, là gian rộng nhất trong thạch thất.

Lý Trân đốt ba ngọn dầu mỡ ở bốn phía, ánh lửa được thắp lên khiếp tâm thất sáng như ban ngày. Tâm thất mang dáng vẻ hùng vĩ này ngay lập tức hiện lên một cách rõ ràng trước mắt họ.

Trên thực tế, tâm thất giống như một chiếc chuông được đặt ngược, toàn bộ sử dụng đá hoa cương để xây nên, vách đá sáng loáng vô cùng, ngay đến một khe hở cũng không có nhưng thông gió tuyệt hảo, ở đây không có thứ cảm giác nào gọi là không thoải mái tồn tại.

Ở giữa là một cột đá hình tròn, phải đến hai người ôm mới hết. Cột đá thẳng tắp vươn về hướng mái vòm, bao quanh nó là chín con rồng, uốn lượn hướng lên. Trên đỉnh là chín cái đầu rồng, giống như đang muốn phá vỡ đỉnh trụ đá để thoát ra ngoài.

Bốn phía xung quanh vách đá hơi chếch, nếu quan sát kĩ, căn cứ theo vị trí sắp xếp của chín cung gồm Càn cung, Ngưỡng cung, Cấn cung, Chấn cung, Trung cung, Tốn cung, Ly cung, Khôn cung, Đoái cung, mỗi phía đều có một con rồng đá, vương thẳng lên trên đỉnh.

Đến phần mái vòm cao nhất, chín con rồng gặp nhau rồi quy về một chỗ, miệng há ra vừa đúng thạch trụ nơi có chín đầu rồng.

- Lý ca ca, cửa vào địa cung ở đây.

Địch Yến tìm được cửa vào địa cung chính là hai tảng đá lớn kia, giống Thái Cực đồ tụ lại một chỗ, hiện lên xanh trắng hai màu, vô cùng nổi bật, nhưng nó làm Lý Trân có chút nghi hoặc, nếu lúc đầu địa cung là nơi dùng để phục vụ thờ cúng thì tại sao cửa vào lại là bức vẽ Thái Cực của Đạo giáo.

Cửa vào địa cung là hai tảng đá xanh rất khít, phải dùng tới chín chiếc chìa khóa mới có thể mở ra, mà chín ổ khóa lại nằm bên trong thạch trụ bắt buộc phải mở theo trình tự, đáng tiếc là thiếu mất một chiếc, khiến địa cung không tài nào mở được.

Tuy nhiên, theo cách nói của Tạ đạo cô, chỗ này là manh mối tiến vào địa cung, lại chuyển động vô cùng chậm rãi, chỉ là bọn họ không thể cảm nhận được.

Cứ bảy năm, cửa địa cung sẽ tự động mở ra một lần và cũng đúng lúc này, miệng của mỗi con rồng trên đỉnh nhả ra một quả cầu bằng đồng, nó rơi xuống vừa đúng miệng của chín con rồng dưới thạch trụ, khi chín quả cầu đồng rơi xuống thì thạch môn của địa cung cũng đóng lại.

Vấn đề chính là ở chỗ này, địa cung đã tồn tại từ rất lâu cũng không chính xác như trước, thời gian chín quả cầu đồng rơi xuống rất ngắn, dù có mọc thêm đôi cánh cũng chưa chắc đã kịp để lấy vật kia.

Cách giải quyết duy nhất là phải cản được chín quả cầu đồng hết sức chuẩn xác, làm vậy mới có thể kéo dài thời gian thêm chút, và chỉ cần thân thủ nhanh nhẹn, hoàn toàn có thể lấy được vật phẩm trong địa cung.

Tạ đạo cô nói với hắn, sở dĩ từ trước đến nay đều thất bại là do không có cách nào cản được cầu đồng rơi xuống, mà thạch môn lại đóng quá nhanh.

Lúc này, Lý Trân đột nhiên phát hiện ra việc cản lại chín quả cầu đồng cũng không khó như Tạ đạo cô đã nói, chỉ cần dựng một cái giá đỡ trên cao rồi dùng tấm vải quấn quanh đỉnh của thạch trụ, như vậy cầu đồng sẽ không rơi xuống miệng rồng ở thanh trụ kia nữa.

Đối với Tạ Đạo cô mà nói, việc này dễ như trở bàn tay, chỉ cần tìm thêm một cao thủ nhanh nhẹn là có thể lấy vật phẩm từ địa cung ra ngoài một cách dễ dàng.

Vậy tại sao lại nói rằng trước giờ thất bại đều là do không cản được cầu đồng, hơn nữa cứ bảy năm cửa địa cung mở một lần thì tại sao trước kia lại không lấy Ngọc Lung Linh của tỷ ấn ra?

Điều đó khiến cho Lý Trân có cảm giác bất an, hắn mơ hồ cảm thấy Tạ đạo cô kia không hề nói cho hắn biết sự thật.

- Lý ca ca, giờ tý sắp tới rồi.

Địch Yến khẽ nhắc nhở kẻ đang trầm tư là hắn.

- A Yến, ta cảm thấy có chút không đúng.

Địch Yến suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Lý ca, lẽ nào huynh không cảm thấy rằng nếu chúng ta không làm việc này thì tính mạng của đại tỷ huynh cũng khó mà bảo toàn.

Lý Trân đã từng nghĩ tới, lòng lang dạ sói Tạ đạo cô kia, miệng thì nói toàn lời ngon ý ngọt nhưng vốn đâu để bọn họ có con đường mà lựa chọn. Đêm qua, thị đã uy hiếp ra mặt, nếu không theo ý thị chỉ sợ đại tỷ hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, cái tên Võ Ứng Hoành khiến hắn đã đoán được vài phần, chỉ e là Võ gia và người đứng sau màn kịch này có quan hệ với nhau.

Lý Trân lặng lẽ gật đầu, việc đã tới nước này cũng chẳng còn thời gian mà suy nghĩ. Hắn gỡ cây cung từ sau lưng, đây chính là cách hắn nghĩ tới, dùng cung để bắn quả cầu đồng kia. Đầu mũi tên đã bị hắn mài mòn không còn sắc bén, nó giúp gia tăng diện tích tiếp xúc của mũi tên với quả cầu đồng.

Tuy rằng tài bắn cung của Lý Trân khó ai sánh kịp, nhưng trong khoảng thời gian chưa đến nửa nén hương phải bắn hạ chín quả cầu đồng hơn mười trượng, quả nhiên là một việc không hề dễ dàng, lúc này cần đến chính là sự yên lặng tuyệt đối và năng lực nắm bắt thời cơ của hắn.

Địch Yến lấy ra một sợi dây thừng, một đầu có móc hoa mai, nàng phụ trách việc lấy vật phẩm trong địa cung.

Cạnh họ còn có một cây gậy sắt và một cây thiết chùy, đây là kế sách phòng trường hợp cấp thiết, nếu thời gian không đủ, Lý Châu sẽ dùng gậy sắt đục nát thạch bàn của địa cung rồi dùng thiết chùy dập phiến đá kia thành từng mảnh vụn.

Có lẽ trước giờ chưa từng có người dám phá địa cung nhưng hắn chẳng quan tâm tới điều đó.

- Lý ca ca, bắt đầu được rồi.

Lý Trân nghe thấy bên trong truyền đến tiếng “Tạch! Tạch!”, hắn liền giương cung, kéo căng dây tạo với cán cung một hình trăng tròn, ngắm chuẩn về hướng đầu rồng của Càn cung.

Lúc này, từ cửa địa cung mang một làm gió lạnh tới, không có mùi khác thường, giống như lời Tạ đạo cô nói, cách thông gió trong địa cung này vô cùng tài tình, không cần phải lo lắng về việc nhiễm khí độc.

- Lý ca ca, ta xuống rồi.

Địch Yến một theo cầm đuốc một tay bám vào thang đá để xuống dưới, lúc này từ phía Càn cung từ từ xuất hiện một quả cầu, quả cầu vừa lộ ra, Lý Trân lập tức giương cung, nhanh như chớp bắn về phía cầu đồng.

Hai đầu rồng chỉ cách nhau ba tấc mà khoảng cách cầu đồng rơi xuống lại quá gần, nó khiến cho Lý Trân phải nắm bắt cơ hội một cách chuẩn xác nhất, chỉ cần nhanh hay chậm hơn một chút, tất cả sẽ thất bại.

Trong nháy mắt quả cầu đồng từ phía miệng rồng rơi ra cùng với mũi tên lao tới tạo ra âm “T..A..N..G” giòn vang, quả cầu đồng đã bị mũi tên bắn chệnh ra ngoài.

Tiếng cầu đồng phát ra khi rơi xuống đất rất chói tai nhưng dường như Lý Trân chẳng hề bị ảnh hưởng, hắn đã rút mũi tên thứ hai, giương cung hướng về đầu rồng phía Ngưỡng cung.

... . .

Địch Yến dập cây đuốc rồi chạy xuống địa cung, trên hốc tường có ngọn đèn dầu, bên trong không ngừng được rót thêm dầu. Địch Yến thắp liền lúc ba ngọn đèn, ánh sánh chiếu ra từ đèn lan tỏa khắp địa cung.

Địa cung kì thật cũng không lớn, cấu tạo tựa như một đóa hoa sen đang nở, trung gian là đài sen, bốn phía có chín hành lang được lát gạch giống hệt như chín cánh hoa, tương ứng với mái vòm phía trên của Cửu Cung, hành lang cuối cùng chính là nơi đặt ngọc đài, trước mắt chỉ có hai lối bên trong có Ngọc Linh Lung.

Tối qua, nàng đã nghiên cứ tỉ mỉ các trân địa của địa cung, trung tâm của địa cung không có trận địa mà chúng được bố trí ở lối đi, hai bên răng đầy nỏ, chỉ cần đi theo dường hành lang nỏ hai bên đường sẽ lập tức bắn, nhưng trong một lần nỏ sẽ không bắn hết tên.

Nếu dùng chìa khóa để mở địa cung, các trận địa có ám khí sẽ tự động đóng lại, còn không dù có đập vỡ thạch bàn để vào địa cung, cũng khó lòng thoát chết bởi mũi tên tẩm độc của trận địa trong này.

Tạ đạo cô cũng đã nói rõ ràng với bọn họ, muốn thoát khỏi trận địa kia chỉ có một cách duy nhất, đó là bò qua từ trên cao, chân nhất định không được chạm đất. Địch Yến nghĩ suốt một đêm, nàng cũng thấy chỉ có cách này khả quan.

Thân thủ của Lý Trân quả nhiên không ổn, chỉ có nàng mới có thể làm được. Địch Yến không chút do dự, nàng chạy một mạch tới lối đi dài chừng ba tấc của Càn cung, lối đi ấy vô cùng trơn trượt. Tại phía cuối đường đến ngọc đài, nàng mơ hồ thấy một vật phẩm dài chừng nửa tấc đặt tại đó, phía trên được bao bọc bởi tấm lụa màu vàng kim óng ánh.

Ánh mắt Địch Yến dừng lại ở điện thờ Phật được đặt trên đài ngọc, phía trong nó lẽ ra là một pho tượng Bồ Tát đúc bằng ngọc trắng, thế nhưng tựơng Bồ Tát đã sớm bị lấy đi, bên trong điện chẳng còn lại vật gì, bên cạnh là cây đá khảm, đó chính là cách mà Tạ đạo cô nói tới.

Không có thời gian để Địch Yến phân tích tỉ mỉ, nàng không do dự mà quăng móc hoa mai, móc hoa mai rơi chính xác xuống điện thờ Phật, nàng dùng sức để móc câu móc vào khảm đá bên cạnh bàn thờ Phật.

Địch Yến nhanh chóng cầm một đầu dây còn lại buộc vào thạch trụ phía ngoài, rồi nàng lại dùng sức kéo cả hai bên, nhẹ nhàng tung người, víu vào sợi dây thừng trên không, rất nhanh bò về phía lối đi.

Thân thủ nhanh nhẹn của nàng lúc này mới được bộc lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ trong giây lát, nàng đã bò tới phía cuối của lối đi, liền vươn tay ra lấy Ngọc Linh Lung, bỏ nó vào trong tay nải.

Nhưng đúng vào lúc đó, bên ngoài truyền tới một ân thanh khiến Lý Trân vội vàng hét lên

- Mau, mau rời khỏi chỗ này, thạch môn bắt đầu đóng lại rồi.

Địch Yến cả kinh, nàng cũng bất chấp còn một Ngọc Linh Lung khác, liều mạng vịn dây thừng bò ra phía ngoài.

Thì ra Lý Trân khi bắn rơi chín quả cầu đồng, hắn phát hiện lối vào thạch môn bắt đầu đóng lại, và căn bản không có cách nào có thể ngăn cản.

Càng khiến cho hắn sợ hơn chính là tảng đá chắn cửa ít nhất phải dày đến một thước, được mài nhẵn bóng tới dị thường, làm sao có thể dễ dàng đục ra.

Trong lòng hắn vô cùng khẩn trương, một mặt hô to gọi Địch Yến ra ngoài, một mặt nhặt chiếc gậy sắt chèn vào thạch môn, nhưng thạch môn nặng hơn nghìn cân khiến gậy sắt ngay lập tức bị bẻ cong rồi rơi xuống địa cung, phát ra một tiếng “loong coong”.

Cửa đá từ từ đóng lại. Lý Trân gấp tới mức gần như sắp phát điên, hắn thấy cửa đá chỉ còn hai thước nữa sẽ đóng lại, nếu không ra kịp thì coi như mất mạng.

Một luồng máu nóng xông thẳng lên não hắn, hắn có ý nghĩ sẽ cùng chết với Địch Yến. Khi hắn định nhảy ra khỏi địa cung bỗng xuất hiện một bóng người “vù” một cái rồi xông ra ngoài.

Lý Trân không kiềm chế được sự kích động của bản thân, một tay hắn ôm chặt lấy Địch Yến rồi xông lên, trong khoảnh khắc sinh tử ấy hắn mới phát hiện ra Địch Yến quan trọng với hắn đến nhường nào.

Tiếng cửa đá đóng lại vang lên rầm rầm, qua một hồi lâu Địch Yến mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chỉ thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của nàng.

Trong lúc nàng đang lao ra thì thấy hắn có ý muốn quay vào địa cung, tất nhiên nàng hiểu hành động đó có ý gì, nó khiến nàng vô cùng cảm động. Bỗng chốc nàng không còn cảm thấy hận nữ đạo sĩ kia nữa mà thậm chí còn cảm giác biết ơn bà ta nữa.

Thiếu nữ kiêu ngạo Địch Yến kiềm chế cảm xúc, cười hì hì nói:

- Sao huynh không có chút niềm tin nào với muội vậy?

Lý Trân chỉ cảm thấy hai chân hắn nhũn ra, trong lòng vẫn đang sợ, hắn ngồi xuống đất, hồi lâu mới ảo não nói:

- Ta cảm thấy chúng ta giống như bị điên vậy, hà tất phải mạo hiểm như thế này sao?

Địch Yến ngồi xổm xuống cạnh hắn, ôn nhu an ủi.

- Bởi vì chúng ta đều không lường trước được việc này lại nguy hiểm như vậy, đợi khi phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa rồi. Lý ca ca cũng không cần phải tự trách mình, chúng ta chẳng phải thần thánh, nên không thể chuyện gì cũng có thể ngờ tới, ngã một vố thật đau và thứ chúng ta có được là một bài học hữu ích.

Lý Trân thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng suýt nữa thì mất cái mạng này, cái giá phải trả quá đắt, ta đúng là một tên đại ngu xuẩn.

- Ta ngược lại, cảm thấy rất đáng, huynh xem, chẳng phải bây giờ ta vẫn vui vẻ trước mặt huynh sao.

Địch Yến gỡ túi da xuống, có chút tiếc nuối rồi nói:

- Tiếc là không kịp nữa, mới lấy được một viên Ngọc Linh Lung, liệu nó có bị tính vào việc phản bội giao ước?

Địch Yến vừa dứt lời, lối vào tâm thất bỗng truyền tới âm thanh của một nữ nhân.

- Lấy được một viên Ngọc Linh Lung coi như các ngươi giỏi. Bảy năm trước, ngay cả sư phụ ngươi cũng từng suýt mất mạng tại chốn này.

Hai người vội quay đầu lại thì thấy nữ đạo cô Tạ Ảnh từ từ tiến tới, theo sau là Võ Ứng Hồng cùng mười mấy tên thuộc hạ.

Lý Trân và Địch Yến đứng dậy, hắn dùng đôi mắt căm phẫn nhìn Tạ Ảnh, nhưng đạo cô kia thản nhiên cười nói:

- Trước đây ta đã từng nói với ngươi, việc này không đơn giản như ngươi tưởng, đúng không?

Lý Trân căm hận nói:

- Dù ta đã bắn hạ chín quả cầu đồng nhưng chẳng có nửa điểm trì hoãn thời gian, ngươi giải thích sao về việc đó?

- Ngươi cho rằng nó không hiệu quả sao? Nói cho nhà ngươi biết, nếu không phá vỡ được quả cầu đồng kia, cửa đá sẽ không mở được đến đáy, khi quả cầu thứ năm rơi xuống, cửa đá sẽ bắt đầu đóng lại.

- Bảy năm trước vì không chặn được cầu đồng khiến Công Tôn đại nương suýt thì bỏ mạng trong đó, dù bà ta cũng là trong phút chót lao ra nhưng không lấy được dù chỉ là một Ngọc Lung Linh.

Nói đến đây, Tạ Ảnh liền thở dài một hơi.

- Vận bất đắc dĩ nếu không chúng ta sẽ không cản cầu đồng lại, bởi một khi cầu đồng bị chặn, địa cung sẽ không tự động mà mở ra nữa, chúng ta không dám mạo hiểm như vậy.

Lúc này Lý Trân mới hiểu ra, hóa ra hệ thống khiến địa cung tự động mở đã bị hắn phá hủy, hắn quay đầu nhìn lại thạch môn không một khe hở kia, viên Ngọc Linh Lung còn lại không thể nào lấy ra được nữa.

Lúc này Tạ Ảnh liền đưa tay ra:

- Đưa Ngọc Linh Lung cho ta!

Lý Trân chần chừ một chút, hắn không muốn giao nộp Ngọc Linh Lung dễ dàng như vậy. Vừa nhìn thấy vẻ do dự của hắn, ở phía sau Võ Ứng Hoành cùng mười mấy tên thuộc hạ đồng loạt giương cung, nhằm về phía hai người họ.

Trong lòng Địch Yến hiểu rõ, hai người họ không hề có cơ hội lựa chọn, nàng chẳng chút do dự mà đưa Ngọc Linh Lung cho Tạ đạo cô

- Nếu việc lấy Ngọc Linh Lung đã hoàn thành thì các người cũng nên giữ lời hứa.

Tạ Ảnh nhận lấy Ngọc Linh Lung, nhìn chăm chăm vào Lý Trân.

- Chủ nhân chúng tôi đã đợi Lý công tử tại Nguyệt Hạ sơn trang, người nói sẽ để công tử sáng tỏ mọi việc, mời công tử!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK