Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Thôi Thiếu Dĩnh sợ nhất chính là nghe thấy hai chữ “Lý Trân”, y vốn rất được công chúa coi trọng, cũng là vì kế dương đông kích tây trong vụ án của Tiết Hoài Nghĩa. Kết quả là lực lượng của công chúa đều điều đến chùa Bạch Mã, uổng công vô ích, Lân Chỉ tự cũng bỏ lỡ cơ hội, khiến Thái Bình công chúa không có bất kỳ công lao gì trong vụ án của Tiết Hoài Nghĩa.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà Thái Bình công chúa giận lây sang Thôi Thiếu Dĩnh, rất thất vọng, buồn chán và cảm thấy y không có bất kỳ tác dụng gì. Từ nay về sau không muốn đến ý đến y nữa, chứ đừng nói gì đến cơ hội cho y chải đầu.

Đường đường là Trưởng sử của Nội vệ, là người hầu cho Phó thống lĩnh, trước mặt Vạn Quốc Tuấn y còn có thể ngẩng cao đầu nhưng trước mặt Võ Phù Dung lòng lang dạ sói, Thôi Thiếu Dĩnh đã mất đi sự tự tôn.

Y hồn bay phách lạc đi lên trước, khom người nói:

- Thuộc hạ cũng không hiểu Lý Trân lắm.

- Thối lắm!

Không đợi y nói xong, Võ Phù Dung đã trợn mắt lên hung ác nhìn y nói:

- Ngươi muốn ta khai đao với ngươi để lập uy không?

Thôi Thiếu Dĩnh sợ đến mức run bắn, lắp bắp nói:

- Thống lĩnh… muốn… biết cái gì?

- Ta không muốn biết cái gì, ta chỉ hỏi ngươi, ta muốn thống nhất Nội vệ. Ngươi không phải Trưởng sử sao? Ta cũng cần ngươi thay ta bày mưu tính kế.

Võ Phù Dung khinh miệt nhìn tên đàn ông này, vừa rồi nàng còn định dùng mỹ nhân kế để thu phục ý nghĩ của y nhưng bây giờ nàng căn bản không có bất kỳ suy nghĩ gì là muốn lên giường với y. Đối phó với loại người nhu nhược này, dùng nắm tay như vậy là đủ rồi. Đường đường là Trưởng sử, không ngờ lại tự xưng là thuộc hạ với mình, thực là nằm ngoài dự đoán của Võ Phù Dung.

- Thuộc hạ tạm thời… tạm thời chưa có thượng sách!

- Vậy ngươi định khi nào thì có?

Võ Phù Dung dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn y chằm chằm, không cho y cơ hội giải thích.

- Xin cho thuộc hạ… suy nghĩ ba ngày.

- Được! ta sẽ chờ ngươi ba ngày, nếu sau ba ngày không ra được thượng sách, cẩn thận da thịt ngươi đó.

Thôi Thiếu Dĩnh lau mồ hôi lạnh trên trán, lui xuống nơm nớp lo sợ. Trong phòng còn lại một mình Võ Phù Dung, nàng khoanh tay đi đi lại lại, đang suy nghĩ xem làm thế nào để thâu tóm một nửa Nội vệ của Lý Trân.

Võ Phù Dung là một người phụ nữ có dã tâm lớn, nàng từng hi vọng phụ thân thừa kế sự nghiệp của Võ Tắc Thiên. Sau đó nàng lại thừa kế ngôi vị hoàng đế của phụ thân, thống trị thiên hạ. Mặc dù giấc mộng nữ hoàng của nàng vỡ tan nhưng cũng không có nghĩa là dã tâm của nàng cũng vì thế mà tiêu tan.

Nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm làm một Phó thống lĩnh nho nhỏ như Vạn Quốc Tuấn, dã tâm của nàng còn lớn hơn nữa. Chỉ có điều sự bất hạnh của phụ thân càng trở nên nghiệt ngã, không thể tham vọng viển vông. Nàng phải đi từng bước một, đầu tiên là phải thâu tóm Nội vệ của Lý Trân, trở thành Thống lĩnh Nội vệ, sau đó coi đây là cơ sở, rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Về phần nàng luôn mồm nói phải trung thành với Thái Bình công chúa, nhưng chỉ là nàng tạm thời để có cây đại thụ che mưa che gió và làm đá kê chân mà thôi, trung thành? Cho đến giờ nàng cũng chỉ biết trung thành với bản thân mình.

Gần Bắc thị có một tòa thanh lâu nổi tiếng tên là Thấm Uyên lâu, mỗi ngày khách đến thanh lâu này vui như trẩy hội, khách ra vào nối nhau không dứt. Lúc hoàng hôn, Thôi Thiếu Dĩnh thay thường phục đi từ trong thanh lâu ra. Sở dĩ Thôi Thiếu Dĩnh tham ô mấy ngàn quan kinh phí của Nội vệ cũng là vì y mê đắm một hồng kỹ tên là Phi Tuyết trong thanh lâu này. Y tiêu vào cô ta một lượng tiền lớn, để đổi lấy sự thỏa mãn trong lòng mình.

Hôm nay, y bị Võ Phù Dung hung hăng uy hiếp, tâm trạng buồn bực nên lại đến tìm Phi Tuyết để giải nỗi phiền não trong lòng. Dù sao y cũng là con cháu danh môn, không dám ở thanh lâu lâu sợ gặp người quen. Xong việc y vội vàng chạy về nhà.

Thôi Thiếu Dĩnh nhìn trộm cửa lớn, mất kỹ nữ đang kiếm khách thấy y lén lút, dáng điệu buồn cười cũng không nhịn được mà cười ha hả. Y đỏ bừng cả mặt, đúng lúc này có một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua cửa chính, y hô to:

- Dừng xe!

Xe ngựa dừng lại, y vào trong xe dặn dò phu xe:

- Đi phường Tập Hiền!

Xe ngựa từ từ quay đầu, đi về phía nam. Lúc này, Thôi Thiếu Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi tựa đầu vào thành xe, không nói ra nổi tâm trạng rối bời. Xe ngựa đi chưa đến trăm bước, bỗng dừng lại. Thôi Thiếu Dĩnh thầm giật mình, y vừa định hỏi, chỉ thấy xe ngựa mở cửa. Một bóng đen khôi ngô chui vào xe ngựa, ngồi bên cạnh y.

Thôi Thiếu Dĩnh lập tức quát:

- Trong xe có người, sao còn bắt khách nữa?

Tên áo đen bên cạnh cười u ám một tiếng:

- Thôi sứ quân không nhận ra ta nhanh vậy sao?

Âm thanh này rất quen thuộc, Thôi Thiếu Dĩnh vội quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt vừa dẹp vửa to, cái mũi tím đỏ, mắt như hai hạt đậu xanh, cười mà như không nhìn y. Y chấn động:

- Sao lại là ngươi?

Người trước mặt chính là Phó thống lĩnh vội vệ Vạn Quốc Tuấn. Vạn Quốc Tuấn bị Võ Phù Dung lấy đi chức quan quan trọng trong Nội vệ, lại không có được bồi thường tương ứng. Còn bị điều đi làm Tham quân sự ti nghị phủ Lương Vương. Tuy là điều chuyển chính ngũ phẩm, một chức quan nhàn tản không hơn không kém, không quyền không thế, cả ngày không có việc gì, đây không phải là chức vụ mà Vạn Quốc Tuấn muốn có.

Vạn Quốc Tuấn cười lạnh lùng:

- Thôi sứ quân cho rằng ta đã biến mất như rắm sao?

- Ta không có ý đó, chỉ là…

Thôi Thiếu Dĩnh nói không ra câu, ý của y rất rõ ràng là Vạn Quốc Tuấn không có bất cứ quan hệ gì với mình. Vạn Quốc Tuấn nheo mắt đậu lại, mắt liếc nhìn y:

- Ta không muốn tìm ngươi, nhưng có người muốn gặp ngươi, theo ta đi một chuyến!

- Ai muốn tìm ta?

- Ngươi đi thì biết, không phải chuyện xấu!

Thôi Thiếu Dĩnh đương nhiên là không muốn đi, nhưng nghĩ đến sự hung ác của Vạn Quốc Tuấn, trong lòng y không khỏi sợ hãi, không dám nói không đi. Y đành âm thầm chờ đợi, tốt nhất là không nên làm chuyện khiến mình khó xử.

Sắc mặt của Vạn Quốc Tuấn âm trầm như nước, từ sau khi gã bị bãi chức Phó thống lĩnh trong lòng gã luôn tràn đầy thù hận. Nếu cho gã giết một người để hả giận thì chắc chắn người này sẽ là Thái Bình công chúa.

Trước kia gã rất trung thành và tận tâm với Thái Bình công chúa, cuối cùng lại bị đá như một con chó. Tuy việc cách chức là do gã biểu hiện vụng về trong vụ án của Tiết Hoài Nghĩa và Võ Thừa Tự khiến người ta sai lầm nhưng Vạn Quốc Tuấn lại không cho là như vậy. Dù vụ án Tiết Hoài Nghĩa được điều đi chùa Bạch Mã hay Võ Thừa Tự trúng kế thì thực ra cũng đều là quyết sách của Thái Bình công chúa. Mình chỉ chấp hành mệnh lệnh của cô ta, cuối cùng hậu quả xấu lại do mình gánh vác.

Mặc dù gã biết, Thái Bình công chúa không thể gánh trách nhiệm, chuyện gánh trách nhiệm đều do người dưới. Cho dù bị Thánh thượng xử phạt gã cũng phải nhận nhưng vấn đề là Thánh thượng không xử phạt gã mà là Thái Bình công chúa đã chán ngán gã. Không chỉ lôi kéo Võ Phù Dung, một bước đá gã ra ngoài, chuyện sỉ nhục này khiến trái tim gã băng giá.

Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà tráng lệ, nhìn qua cửa chính Thôi Thiếu Dĩnh nhận ra tòa nhà này. Đây không phải phủ Lương Vương sao? Nhà của Võ Tam Tư, y kịp phản ứng, quay đầu lại hơi ngạc nhiên hỏi:

- Lẽ nào là Võ Tam Tư tìm ta?

- Tốt nhất ngươi hãy đổi lại cách xưng hô, đừng gọi tên tục của người khác.

Vạn Quốc Tuấn trả lời một câu lạnh lùng, đi xuống xe ngựa kéo cửa xe nói:

- Cùng đi đi!

Thôi Thiếu Dĩnh đã biết là Võ Tam Tư tìm mình, y nên gọi là Lương Vương điện hạ chứ không thể gọi thẳng tên. Mặt y lúc đỏ, lúc trắng đi xuống xe ngựa theo Vạn Quốc Tuấn vào trong vương phủ.

Mặc dù trước kia Thái Bình công chúa lôi kéo y, nhưng y vẫn luôn muốn bám vào cành cao Võ Tam Tư. Vì thế y đã liều mạng lấy lòng Võ Sùng Huấn con cả của Võ Tam Tư. Nhưng Võ Sùng Huấn đối xử với y rất lạnh nhạt, chứng tỏ Võ Tam Tư không có hứng thú với y. Cho nên, lúc Thái Bình công chúa lôi kéo y không chút do dự mà quỳ gối vái lạy Thái Bình công chúa.

Chuyện thay đổi khiến Võ Tam Tư chủ động bảo Vạn Quốc Tuấn tìm đến y, thậm chí Thôi Thiếu Dĩnh có một cảm giác mất mát không nói ra nổi. Bây giờ, Võ Tam Tư mới lôi kéo y, thì có ích lợi gì nữa?

Thôi Thiếu Dĩnh đi theo Vạn Quốc Tuấn thẳng đến nội viện, đi vào sân. Vạn Quốc Tuấn khom người nói:

- Khởi bẩm điện hạ, ty chức đã mời Thôi trưởng sử đến rồi!

Thôi Thiếu Dĩnh nghe giọng điệu đê hèn của Vạn Quốc Tuấn khiến y bỗng nhiên ý thức được, Vạn Quốc Tuấn đã quay lại trung thành với Võ Tam Tư, không còn liên quan gì đến Thái Bình công chúa. Lúc này, trong phòng có tiếng của Võ Tam Tư vọng ra:

- Mời vào!

Vạn Quốc Tuấn quay đều lại liếc mắt nhìn Thôi Thiếu Dĩnh một cái:

- Điện hạ cho người vào, vào đi!

Lòng Thôi Thiếu Dĩnh bắt đầu nhảy dựng lên, vội vàng chỉnh sửa mũ áo, bất an đi vào thư phòng của Võ Tam Tư.

Trong thư phòng đèn đã sáng, ánh sáng dịu dàng và ấm áp, chậu than vẫn đốt ở góc tường. Lúc này mới là đầu tháng hai, thời tiết này khá hiếm thấy, dáng người không cao của Võ Tam Tư nổi bật ngồi sau chiếc bàn ngà voi rộng thùng thình.

Võ Tam Tư mặc một thiền y màu bạc rộng thùng thình, đầu đội mũ ô, mấy ngày nay y đang tìm cách làm thế nào để tu sửa Minh đường trong tháng chín. Không thể phủ nhận Võ Tam Tư về phương diện cải tạo, xây dựng công trình vẫn có chút năng lực, từ chuyện xây dựng cải tạo Thiên Khu này là đã nhìn ra.

Nhưng trên dưới vua và dân dường như không được tán thành với năng lực này của y. Như Lý Đức Chiêu và các tướng quốc khác nói đùa khi uống rượu “quốc khố vô tận, không tiếc đồng sắt, mười ngày ta cũng xây xong”.

Ngụ ý chính là châm chọc Võ Tam Tư lãng phí, không biết chi tiêu tiết kiệm, đương nhiên là có thể làm tốt chuyện này.

Cho dù danh tiếng trong triều không tốt lắm nhưng Võ Tam Tư lại rất rõ một điều, cải tạo Minh đường to lớn hoa lệ, nhanh chóng kết thúc đúng lúc sẽ thỏa mnã được trái tim vinh quang của Thánh thượng. Nếu so với lấy lòng Lý Đức Chiêu thì điều đó quan trọng hơn.

Thôi Thiếu Dĩnh đi vào quan phòng, khom người thi lễ:

- Ti chức tham kiến Lương Vương điện hạ.

Võ Tam Tư để bút xuống cười xua tay nói:

- Thôi trưởng sử không cần đa lễ, mời ngồi!

Y gật đầu với Vạn Quốc Tuấn:

- Vạn tham quân cũng ngồi xuống đi!

Vạn Quốc Tuấn thi lễ ngồi ngoài cửa. Thôi Thiếu Dĩnh được sủng ái mà đâm lo sợ, cẩn thận ngồi cách Võ Tam Tư một trượng. Trong lòng y hiểu, Võ Tam Tư sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm mình, tất nhiên là vì chuyện của Nội vệ, chắc là Vạn Quốc Tuấn đã nói gì đó với y.

Võ Tam Tư khẽ cười nói:

- Nghe nói cháu gái Phù Dung của ta đảm nhiệm Phó thống lĩnh Nội vệ, Thôi trưởng sử cảm thấy nó thế nào? Có phải rất ngây ngô, không có kinh nghiệm không?

- Không ngây ngô, ty chức cảm thấy cô ấy khá… mạnh mẽ, cứng rắn.

Thôi Thiếu Dĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Vạn Quốc Tuấn, y cảm thấy cần phải nịnh bợ của Vạn Quốc Tuấn:

- Cô ấy không có sự khiêm tốn như Vạn thống lĩnh.

Quả nhiên, vẻ mặt khinh bỉ của Vạn Quốc Tuấn có hòa hoãn lại một chút, cảm thấy tuy Thôi Thiếu Dĩnh này nhát gan nhưng cũng không phải kẻ quá ngu xuẩn.

Võ Tam Tư cười ha hả:

- Thôi Thiếu Dĩnh rất biết nói chuyện đấy! Nhưng nói cũng đúng, đứa cháu gái kia của ta được nuông chiều từ bé, tính khí ương ngạnh. Ngay cả phụ thân nó cũng phải sợ nó mấy phần. Nó mạnh mẽ, cứng cỏi, không biết nó mới nhậm chức đã có dự định gì chưa?

Sở dĩ Võ Tam Tư tìm đến Thôi Thiếu Dĩnh là vì Vạn Quốc Tuấn nói cho y biết, Thôi Thiếu Dĩnh có nhược điểm dễ dàng khống chế.

Lúc này Võ Tam Tư cũng vì chuyện Thái Bình công chúa lôi kéo Võ Phù Dung mà cảm thấy phiền lòng. Đương nhiên y hiểu được ý đồ thực sự của Thái Bình công chúa, không chỉ có mưu đồ tài sản của Võ Thừa Tự mà còn muốn hợp nhất thế lực với Võ Thừa Tự, mà lôi kéo Võ Phù Dung thì không cần phải nghi ngờ gì nữa, đó là cách tốt nhất của Thái Bình công chúa.

Mưu đồ của Thái Bình công chúa đến một mức độ sẽ xâm phạm vào lợi ích căn bản của Võ Tam Tư, khiến y dần dần bắt đầu căm thù Thái Bình công chúa. Vì để bảo vệ lợi ích thiết thân của mình, Võ Tam Tư đã quyết định cầu hòa với Thượng Quan Uyển Nhi. Hai người lại một lần nữa liên kết đối phó với Thái Bình công chúa.

Chỉ có điều thái độ của Thượng Quan Uyển Nhi mờ nhạt, không trả lời thành ý của y. Bất đắc dĩ, Võ Tam Tư phải nghĩ đến sắp xếp một cơ sở ngầm bên cạnh Võ Phù Dung. Trưởng sử Thôi Thiếu Dĩnh liền rơi vào tầm ngắm của y, lựa chọn người này khá tốt.

Ngữ khí của Võ Tam Tư không hề để ý, dường như cứ thuận miệng mà nói, nhưng y vẫn nhìn chăm chú xem vẻ mặt thay đổi của Thôi Thiếu Dĩnh.

Thôi Thiếu Dĩnh cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào. Võ Tam Tư thuận miệng hỏi, lại là bí mật của Võ Phù Dung, trong lòng y vô cùng mâu thuẫn, nói sẽ làm Võ Phù Dung tức giận càng khiến y không chịu nổi, nhưng không nói sẽ đắc tội với Võ Tam Tư.

Lúc này, thị nữ vào dâng trà cho bọn họ. Võ Tam Tư cầm chén trà lên, cười nói:

- Ta thuận miệng hỏi chút thôi, Thôi trưởng sử không cần khó xử, uống trà trước đi, nói hay không cũng không sao.

Võ Tam Tư uống một ngụm trà rồi đứng dậy thay quần áo, đến cửa lại đưa mắt liếc Vạn Quốc Tuấn ra hiệu, bước nhanh ra ngoài. Vạn Quốc Tuấn ngầm hiểu, đợi Võ Tam Tư đi xa gã mới khẽ cười cười.

- Thôi huynh, sự vô tình độc ác của Thái Bình công chúa ta đã lĩnh giáo rồi. Vạn Quốc Tuấn ta vốn là người trung thành, lại bị cô ta vô tình mà đuổi ra khỏi Nội vệ. Võ Phù Dung cũng không phải đèn dầu đã cạn, dã tâm cũng không thua gì Thái Bình công chúa, tất nhiên sẽ phân công tâm phúc của ả làm Trưởng sử, cô ta sao có thể dùng đến huynh? Nếu ta đoán không sai, cô ta chắc chắn sẽ cho huynh đi giày trẻ con, làm người phải để lại đường lui cho mình! Ta không muốn nói thêm gì nữa, tự huynh nghĩ đi!

Thôi Thiếu Dĩnh nâng chén trà lên, tay bắt đầu run, nước trà rơi xuống đùi, người trong cuộc thường mê muội. Y bị Vạn Quốc Tuấn đứng ngoài cuộc nhắc nhở, lập tức đã kịp phản ứng. Võ Phù Dung không phải đang khai đao với mình sao?

Vạn Quốc Tuấn nhìn ra sự đấu tranh gay gắt trong lòng y, lại nói:

- Rời khỏi Nội vệ chưa chắc đã là chuyện xấu, nhưng không ai nói giúp ngươi, ngươi có thể có được chức quan gì? Ta chính là ví dụ tốt nhất, Thôi huynh, nghĩ cho tiền đồ của mình đi!

Thôi Thiếu Dĩnh thở dài, Vạn Quốc Tuấn lại chạm vào trúng điểm yếu của y. Lúc này, Võ Tam Tư lại quay về, y ngồi lại vị trí của mình cười tủm tỉm:

- Ta thất lễ rồi!

Thôi Thiếu Dĩnh cười cắn môi một cái:

- Võ Phù Dung muốn thống lĩnh Nội vệ, cô ta muốn ta nghĩ xem phải đối phó với Lý Trân thế nào, chỉ cho ta ba ngày, nếu không sẽ lấy ta ra lập uy.

- Ồ…

Võ Tam Tư nhìn y một cái:

- Vậy ngươi nghĩ ra cách gì chưa?

Thôi Thiếu Dĩnh lắc đầu:

- Ty chức vẫn chưa có đầu mối nào.

Võ Tam Tư vừa cười vừa nói với Vạn Quốc Tuấn:

- Chuyện này quả thực không dễ làm, chi bằng chúng ta cùng nhau suy nghĩ giúp Thôi trưởng sử xem phải dùng sách lược gì đối phó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK