Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết qua bao lâu, ngọn nến một lần nữa lại được thắp lên, Thượng Quan Uyển Nhi sửa sang lại một chút đầu tóc rối bời, đỏ bừng trên mặt chưa tán hết, cô lôi kéo Lý Trân ngồi xuống, lại rót một chén trà cho hắn, ngồi bên cạnh hắn, trực tiếp đem đầu gối trên vai hắn, cảm thấy mỹ mãn mà thở phào nhẹ nhõm, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng trêu đùa:

- Ngươi lợi hại như vậy, một khi bà ta nếm được tư vị, đoán chừng bà ta càng không thả ngươi rồi.

Tâm tình Lý Trân vô cùng buồn rầu, hai tay hắn cào vào tóc, vô cùng buồn bực nói:

- Vậy cô nói phải làm sao bây giờ, ta cũng không muốn làm nam sủng của bà ta.

Sóng mắt Thượng Quan Uyển Nhi lưu động, dịu dàng nói với hắn:

- Ta nghĩ chắc bà ta đã quên ngươi rồi, không nghĩ rằng bà ta vẫn chưa quên. Cung nữ bên người bà nói cho ta biết, thu thú lần trước bà ta đã xem trọng ngươi rồi, chỉ là nguyên nhân do ta, bà mới không xuống tay với ngươi. Mà gần đây lại có việc Thẩm Nam Mậu gặp chuyện không may, thể xác và tinh thần bà ta tĩnh mịch, lại bắt đầu động tâm với ngươi. Nếu không bà ta làm sao có thể đem sơn trang của hoàng gia ban cho ngươi.

Lý Trân gật gật đầu:

- Ta cũng cảm giác được rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi vuốt ve khuôn măt của hắn, dịu dàng nói:

- Ta cũng chỉ giúp ngươi nhất thời, về sau thì chưa chắc có thể giúp được rồi, biện pháp tốt nhất là ngươi nhanh đi lập gia đình đi! Bà ta dù sao cũng là người cần thể diện, sẽ không động đến con rể của Địch tướng quốc, tuy nhiên đoán chừng ngươi sẽ thất sủng rồi.

- Ta không thèm để ý. Nếu có thể, ta thà rằng không cần quan chức này, trực tiếp trốn về Đôn Hoàng.

- Đừng nói những lời ngu ngốc này!

Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu cười nói:

- Hay là nghe lời ta đi, cưới Địch cô nương sớm chút đi! Nàng ta đối với ngươi một lòng thắm thiết, là mối lương duyên với ngươi.

Lý Trân không nghĩ tới cô lại khuyên mình cưới Địch Yến, trong lòng hắn tình nghĩa khó ức chế, kéo nàng vào trong ngực mình, thấp giọng nói:

- Nàng cũng gả cho ta đi!

Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi hiện ra một chút phức tạp, qua một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng đẩy Lý Trân ra, đứng lên chậm rãi đi về phía cửa sổ, dừng ở ngoài cửa sổ nhìn ánh trăng, nhỏ giọng nói:

- A Trân, ta là rất thích ngươi. Nếu ta là nữ tử bình thường, ta nhất định sẽ gả cho ngươi, nhưng ta phải nói thật lòng cho ngươi biết, giữa ngươi và quyền lực ta càng yêu cái sau hơn. Không có ngươi, ta sống vẫn rất tốt nhưng không có quyền lực, ta một ngày cũng không sống nổi, ngươi hiểu không?

- Ta hiểu!

Lý Trân gật đầu nói:

- Nàng có thể thẳng thắn thành khẩn như thế, ta cũng rất vui.

Thượng Quan Uyển Nhi lại thở dài:

- Thánh Thượng từng muốn gả ta cho Võ Tam Tư, nhưng ta nói cho bà ta biết, ta đời này không muốn lại lập gia đình, bà ta mới không cưỡng cầu ta nữa. Nếu ta gả cho ngươi, bà ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ta, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của thị nữ Tiểu Nga:

- Chủ nhân, Mã công công đến truyền lời, kêu Lý tướng quân đi ngự thư phòng yết kiến.

Lý Trân ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ Võ Tắc Thiên vẫn không chịu buông tha cho mình sao? Hắn lo lắng nhìn lại Thượng Quan Uyển Nhi, cô cười nói:

- Yên tâm đi! Bà ta hôm nay không còn tâm tư gì nữa rồi, chắc tìm ngươi có chính sự.

Lý Trân đứng lên, kéo Thượng Quan Uyển Nhi vào trong lồng ngực, hôn thật mạnh trên đôi môi đỏ mọng của nàng, xoay người rời khỏi phòng nghỉ của Thượng Quan Uyển Nhi. Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi mê say nhìn hắn đi xa, sau một lúc nàng mới cúi đầu thở dài.

Tâm tình Lý Trân không yên đi theo thái giám đi vào Trinh Quán Điện. Dù Thượng Quan Uyển Nhi đã nói cho hắn, Võ Tắc Thiên đã không còn tâm tình, nhưng quân tâm khó dò, hơn nữa là tâm tình của lão nữ nhân càng khó dò nông sâu, nếu Võ Tắc Thiên đêm nay không có hứng thú với mình thì bà ta triệu kiến mình làm cái gì?

Nhưng việc đã đến nước này không còn khả năng lại xông ra Ứng Thiên Môn, chỉ phải kiên trì đi theo thái giám đi đến trước ngự thư phòng. Thái giám xua tay kêu hắn dừng lại:

- Lý tướng quân chờ một chút, đợi chúng ta vào bẩm báo Thánh Thượng.

Thái giám đi vào ngự thư phòng, một lát sau đi ra nói với Lý Trân:

- Lý tướng quân, Thánh Thượng tuyên ngươi yết kiến.

Lý Trân kiềm chế nội tâm khẩn trương, đi vào trong ngự thư phòng, so với phòng nghỉ của Thượng Quan Uyển Nhi là ánh nến lờ mờ, thì ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên cực kỳ sáng ngời, thậm chí sáng đến mức có chút chói mắt, làm Lý Trân liếc mắt một cái cũng thấy được Võ Tam Tư đang dựa vào tường mà đứng. Chỉ thấy sắc mặt Võ Tam Tư trắng bệch, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, cúi đầu không nói, thấy hắn tiến vào cũng làm như không thấy.

Lòng Lý Trân đang treo lên không trung lập tức hạ xuống, hắn lần đầu tiên lại có thiện cảm với Võ Tam Tư. Võ Tam Tư lúc này ở trong ngự thư phòng là thích hợp cỡ nào.

Lý Trân sau đó thấy Võ Tắc Thiên, trên mặt Võ Tắc Thiên là vẻ mặt mà lại làm lòng hắn trầm xuống, chỉ thấy vẻ mặt Võ Tắc Thiên đều là tức giận, khoanh tay đi qua đi lại. Lý Trân vội vàng tiến lên khom mình thi lễ:

- Vi thần Lý Trân tham kiến bệ hạ!

Võ Tắc Thiên nhưng lại không để ý đến hắn, bà ta nổi giận đùng đùng nói với Cao Diên Phúc ở cửa:

- Tin tức này nhất định phải nghiêm mật phong tỏa, người ở trong cung dám đàm luận việc này thì đều xử tử.

- Lão nô tuân chỉ!

Cao Diên Phúc thi lễ, lập tức lui xuống, Võ Tắc Thiên lúc này mới nói với Lý Trân:

- Lý tướng quân xin đứng lên.

Võ Tắc Thiên đêm nay vốn tính định lâm hạnh Lý Trân, ngự thư phòng của bà còn có chỗ để nghỉ ngơi, đôi khi xử lý công vụ quá muộn, thân thể mọi mệt, bà trực tiệp nghỉ qua đêm trong ngự thư phòng, cho nên một khi đêm nay Lý Trân vào ngự thư phòng, cũng chỉ có thể sáng hôm sau thậm chí giữa trưa mới có thể rời đi.

Tuy nhiên vừa rồi cũng là lúc Lý Trân theo Cao Diên Phúc đi vào hoàng thành, Thượng Quan Uyển Nhi cấp báo với bà một tin, Quảng Châu Võ Thừa Tự chỉ là một thế thân, Võ Thừa Tự chân chính đã chẳng biết đi đâu, rất có thể lần này trốn về kinh thành rồi. Tin tức này làm cho Võ Tắc Thiên giận tím mặt, bà lập tức không còn tâm tình gì nữa, lập tức kêu người tìm Võ Tam Tư đến.

Mặc dù Võ Tam Tư một mực phủ nhận mình không biết rõ tình hình, nhưng đầu óc Võ Tắc Thiên bị lửa giận choáng váng nên vẫn hung hăng chửi mắng Võ Tam Tư một trận. Lúc này Lý Trân đã vào ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên cơn giận vẫn như cũ còn sót lại chưa tan, lại chỉ Võ Tam Tư nổi giận nói:

- Các ngươi người nào cũng hăng hái tranh giành, một đám ăn chơi đàng điếm thì đều là cao thủ, chuyện đứng đắn một người cũng không làm tốt, làm trẫm sao có thể tín nhiệm các ngươi, đem đại sự giao cho các ngươi. Nếu ngươi không quản tốt chuyện gia tộc, ngươi cũng cút đi Quảng Châu cho trẫm đi!

Võ Tam Tư sợ tới mức cổ họng không dám phát ra một tiếng nói, kỳ thật trong lòng y cũng vạn phần ủy khuất. Võ Thừa Tự lẩn trốn mắc mớ gì tới y chứ, nếu y biết Võ Tam Tư trốn về, y là người đầu tiên không bỏ qua cho Võ Thừa Tự, còn cần Thánh Thượng kêu y đến quở trách sao?

Trong lòng tuy rằng ủy khuất nhưng Võ Tam Tư cũng không dám giải thích, chỉ phải kiên trì bị mắng. Lúc này Võ Tắc Thiên cũng có chút mệt mỏi, bà vô lực ngồi xuống, nhìn thoáng qua Lý Trân. Bà nguyên là mong Lý Trân đến, còn đặc biệt tắm rửa trầm hương nhưng lúc này tâm tình bà đã bị phá hủy, đã không còn một chút hứng thú, gọi Lý Trân lại là có an bài khác.

- Lý tướng quân, Võ Thừa Tự đã không còn ở Quảng Châu, ngươi biết không?

Trong lòng Lý Trấn nhảy dựng lên, hắn sao có thể không biết được, tối hôm qua hắn và Địch Yến còn nhìn thấy Võ Tam Tư. Hắn cắn môi dưới, âm thầm bảo bản thân không cần nói lộ miệng, khom người nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần không biết!

- Ngươi chắc là không biết, tuy nhiên trẫm hoài nghi y tiềm phục tại kinh thành, ngươi thay trẫm tìm ra y, đem y bắt tới gặp trẫm.

Lý Trân dường như bắt được một cây cỏ cứu mạng, chỉ cần có nhiệm vụ, hắn có thể rời khỏi kinh thành, hắn vội vàng đáp ứng:

- Vi thần nhất định sẽ không để bệ hạ thất vọng.

Lúc này, Võ Tắc Thiên cảm thấy thể xác và tinh thần hết sức mỏi mệt, bà khoát tay:

- Các ngươi đều lui đi! Trẫm cần nghỉ ngơi.

Lý Trân và Võ Tam Tư vội vàng lui xuống. Lúc này Võ Tắc Thiên bỗng nhiên khẽ gọi:

- Lý tướng quân!

Tim Lý Trân chợt nhảy dựng lên, hắn dừng bước, cũng không dám ngẩng đầu. Võ Tắc Thiên chậm rãi đi lên phía trước, giơ tay nâng cằm hắn lên, một đôi mắt phượng chăm chú nhìn hắn một lát, lại từ từ tới gần hắn. Lý Trân cảm nhận được nhiệt độ thân thể của bà, cả cơ thể hắn căng thẳng, cứng ngắc hơn cả gỗ, không ngờ Võ Tắc Thiên hôn lên mặt hắn một cái, như một gà mẹ cười khanh khách:

- Ngươi rất khẩn trương?

Lý Trân gật gật đầu, Võ Tắc Thiên mày lại hơi nhíu lại:

- Ngươi uống rượu ư?

- Đêm nay Nội vệ chúc mừng việc mở rộng quân doanh, vi thần uống hơi nhiều một chút.

- Khó trách người đầy mùi rượu, dường như còn có mùi son phấn.

Lý Trân nào dám nói hắn vừa rồi từ chỗ Thượng Quan Uyển Nhi đi ra, vội vàng giải thích nói:

- Trong bữa tiệc có Hồ cơ hầu hạ.

Võ Tắc Thiên đang muốn tìm người đưa bà đi tắm nhưng bà liền nghĩ tới việc về Võ Thừa Tự, trong lòng lập tức dâng lên một trận phiền chán. Hứng trí vừa dâng lên một chút thì lại biến mất, liền khoát tay một cái nói:

- Đi đi! Mấy ngày này đừng uống rượu nữa, cũng đừng lung tung đi tìm nữ nhân, cố gắng thay trẫm làm việc đi.

Lý Trân lập tức như trút được một gánh nặng, liền vội vàng lui xuống, nhanh chân chạy như bay ra ngoài cung. Vài cung nữ thấy bộ dáng chật vật của hắn cũng nhịn không được che miệng cười.

Lý Trân một hơi chạy đến xuống bậc thang mới dừng bước, xoay người thở phào nhẹ nhõm, lúc này bên cạnh truyền đến âm thanh cười nịnh của Võ Tam Tư:

- Lý tướng quân, chúc mừng rồi!

Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy Võ Tam Tư từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, vẻ mặt tươi cười, chắc rằng y đã nghe được chút gì đó, liền muốn đến lấy lòng mình rồi. Trong lòng Lý Trân có một chút chán ghét, lạnh lùng nói:

- Ta không rõ ý của Vương Gia, ta có gì chức mừng?

- Thật sự là đáng tiếc mà! Hôm nay đúng lúc tâm tình Thánh Thượng không tốt, ngươi mới không cảm nhận được tư vị miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chắc rằng ngày mai Lý tướng quân sẽ biết thôi, ta cứ chúc mừng tướng quân trước đã.

- Vương Gia nghĩ quá nhiều rồi.

Lý Trân không muốn lại để ý đến y, bước nhanh về phía Ứng Thiên Môn. Võ Tam Tư vội vàng đuổi kịp hắn, thấp giọng nói:

- Không biết Lý tướng quân chuẩn bị bắt đầu từ chỗ nào? Ta nói là chuyện Võ Thừa Tự.

- Ta cũng không biết nữa, trước cứ phái người đi xung quanh hỏi thăm chút!

Võ Tam Tư lại nói:

- Nếu Lý tướng quân tra được tung tích của y, có thể nói trước cho ta không?

Lý Trân dừng bước, liếc qua Võ Tam Tư:

- Vương Gia có gì thì nói rõ đi.

- Vậy ta nói thẳng, Võ Thừa Tự vài lần ám hại tướng quân, y đối với ta cũng cực kỳ bất kính, từng phái người ám sát ta, y là địch nhân chung của hai chúng ta, không bằng chúng ta liên kết đối phó y, không để cho y có cơ hội lật ngược tình thế.

Lý Trân trầm ngâm một chút:

- Vương Gia nói thật ư?

- Tuyệt đối không phải đùa.

- Vậy Vương Gia cho ta một tín vật, để tránh cho ta lo lắng Vương Gia nói không giữ lời.

Võ Tam Tư đương nhiên sẽ không viết giấy cam đoan, y thật ra là một người cực kỳ giảo hoạt, hợp tác với Lý Trân đối phó với Võ Thừa Tự chỉ là ý tưởng nhất thời nảy sinh, hoặc có thể nói chỉ là cái cớ của y, bởi vì y biết được Thánh Thượng nhìn trúng Lý Trân, hơn nữa ngay vừa rồi, y chính tai nghe thấy Thánh Thượng kêu Lý Trân lưu lại, cho nên y nghĩ tìm cách trì hoãn mâu thuẫn của bọn họ, miễn cho Lý Trân mang thù.

Cho nên liên kết để đối phó Võ Thừa Tự là cơ hội tốt nhất rồi. Võ Tam Tư thấy sự sốt ruột của Lý Trân, lập tức từ hông lấy ngọc bội cởi ra, hai tay đưa cho Lý Trân, cười nịnh nói:

- Lấy ngọc bội này làm tín vật đi, biểu hiện thành ý của ta.

Lý Trân một tay tóm lấy ngọc bội, xoay người nghênh ngang rời đi, Võ Tam Tư thấy Lý Trân đi xa, trong lòng không ngừng hâm mộ, nếu mình không phải là chắt tử ( cháu trai) của Thánh Thượng thì có tốt hơn không.

Lý Trân từ trong quan nha Nội vệ mượn một con ngựa, một đường đánh ngựa chạy đi, qua không bao lâu sau về đến ngoại công sở Nội vệ, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh vào cửa chính lớn tiếng quát:

- Người tới!

Vài tên sĩ binh đang trực đều tới, Lý Trân liền ra lệnh cho bọn họ:

- Nhanh tìm Triệu lang tướng đến đây, nói có nhiệm vụ khẩn cấp.

Mấy tên lính chạy như bay. Lúc này, giáo úy Lý Bàn đang trực cũng nghe tiếng mà tới, gã thấy cảm xúc Lý Trân có chút xúc động, liền kinh ngạc hỏi han:

- Tướng quân, xảy ra chuyện gì?

- Không có gì, nhận được nhiệm vụ khẩn cấp.

Lý Trân tâm phiền ý loạn đi về phòng mình, đi qua đi lại trong phòng. Hắn nhớ tới lời mà Võ Tắc Thiên nói với hắn, bảo hắn hai ngày nay không được uống rượu, cũng không được đi tìm nữ nhân. Rất hiển nhiên, ngày mai hoặc ngày mốt, mình sẽ là chạy trời không khỏi nắng, làm sao bây giờ? Hắn có nên học theo Thẩm Nam Mậu, trốn đi hay không!

Lý Trân khoanh tay đứng phía trước cửa sổ, nặng nề nhìn mầu trời đêm, hắn không khỏi thở dài một hơi, có lẽ cưới Địch Yến là biện pháp tốt nhất, nhưng nhanh cũng cần một hai tháng, không còn kịp rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK