Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều Lý Trân không có chuyện gì, hắn liền quay về Phúc Thiện phường, hắn đã hơn mười ngày chưa quay về nhà, cũng không biết bây giờ đại tỷ thế nào?

Lý Trân gõ cửa nửa ngày, lại không có ai mở cửa, bất đắc dĩ, Lý Trân chỉ đành đi vòng sang quán rượu ở nam thành.

Còn năm ngày nữa là đến năm mới, trong thành nam người chen chúc như thuỷ triều, trên cơ bản đều là dân chúng bình thường đến mua hàng tết, tiểu thương nhập hàng cũng không ít, mang theo hàng hoá, xe bò, xe lộc chất đầy đường, khiến cho trong thành nam vô cùng đông đúc chật chội.

Trên đường rượu cũng đông đúc người như nêm, gần năm mới, nhà nào cũng phải chuẩn bị một số lượng lớn rượu, khiến cho quán rượu nào kinh doanh cũng vô cùng thịnh vượng, trước cửa lớn Nhã Sĩ quân chen chúc mấy trăm người, ngoài cửa lớn, trong tiệm ăn đều chen chúc người mua rượu, căn bản không có chỗ để chen vào.

Quản sự A Tài bận đến mức chân không chạm đất, chỉ huy bọn tiểu nhị đem rượu ra, Lý Trân tìm một vòng trước cửa, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của đại tỷ.

- A Tài.

Lý Trân trong tiếng ồn ào khản cả giọng hỏi:

- Có nhìn thấy đại tỷ của ta không?

Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy gáy bị đập một cái, lại là cảm giác quen thuộc này, hắn ôm đầu chậm rãi xoay người, chỉ thấy đại tỷ của hắn chống nạnh đứng đằng sau mình, mày liễu dựng đứng, trong tay cầm một cái hồ lô rượu rỗng.

Vẻ mặt hung ác của nàng khiến cho Lý Trân nhớ tới lúc nhỏ hắn qua đêm ở ngoài không về, đại tỷ của hắn chuẩn bị gậy đánh hắn, chính là bộ dạng bây giờ.

- A Tỷ, tỷ chắc sẽ không lại muốn véo tai ta chứ.

Lý Trân chú ý tới tay của đại tỷ bắt đầu đưa lên, trong lòng lập tức cảnh giác.

Lý Tuyền quả thật muốn véo tai hắn, may mà Lý Trân nhắc nhở, nàng mới nhớ tới mình cam đoan không đánh hắn nữa, nhưng mà cam đoan thì cam đoan, tiểu tử này quả thực khiến nàng tức giận.

- Tiểu tử thối, rõ ràng hôm qua đã về, vì sao tối hôm qua không về nhà?

- A Tỷ, tối hôm qua đệ trực ở trong cung có được không, gần như cả đêm không ngủ, sáng lại còn phải viết báo cáo, trưa thì bị Cao phủ quân kêu đi, tỷ không thấy trong mắt đệ đều là tơ máu à?

Hắn dí sát mặt vào, chỉ vào hai mắt mình cười hì hì nói:

- Có nhìn thấy không, mắt đầy tơ máu, giống hệt con thỏ.

Giống hệt con thỏ là câu mà tỷ đệ hai người bọn họ lúc nhỏ thường hay đùa, Lý Tuyền thường cười nhạo đệ đệ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, làm việc giống thỏ không đầu không đuôi, ăn cơm giống thỏ thích ăn cà rốt, hơn nữa đệ đệ lại còn sinh năm thỏ.

Nghe được câu nói quen thuộc này, trong lòng Lý Tuyền lập tức ấm áp, một chút tức giận trong lòng liền tan thành mây khói, nàng cười gõ đầu hắn một cái.

- Đi về ngủ trước đi, đại tỷ chút nữa sẽ xử lý đệ.

- Đại tỷ, trong nhà không có người.

Lý Tuyền nhướn mày:

- Tỷ phu của đệ ở nhà mà, hôm nay chàng nói không khoẻ, xin nghỉ phép một ngày ở nhà nghỉ ngơi, Tiểu Liên cũng ở nhà, nàng không mở cửa cho đệ sao?

Trong lòng Lý Trân cũng cảm thấy hơi kì quái, cửa lớn không khoá, chứng tỏ trong nhà có người, nhưng hắn gõ cửa một lúc lâu, lại không có người đáp lại, chẳng lẽ tỷ phu đang ngủ?

Lý Trân gãi đầu:

- Đệ chính là đến để chào hỏi A Tỷ trước, nếu không thì đệ lại đi gõ cửa tiếp.

Lúc này, Lý Tuyền chợt nghĩ đến một chuyện, vội vàng kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói:

- Mấy hôm trước có một thương nhân từ Trương Dịch tới cho tỷ biết một tin tức....

Nghe được là từ Trương Dịch đến, Lý Trân lại nhớ tới Khang Tư Tư, cũng không biết bây giờ nàng thế nào? Còn có Khang Đại Tráng, từ lúc chia tay không còn tin tức của y, tiểu tử này rốt cuộc có muốn đến Lạc Dương hay không?

Lý Tuyền thật sự rất hiểu đệ đệ của mình, thấy hắn lại thất thần, liền dùng hồ lô rượu gõ đầu hắn một cái:

- Chú tâm nghe.

- Vâng, A Tỷ nói tiếp đi.

- Thương nhân này năm trước mua một trang viên ở Linh Châu, nhưng bởi vì y không phải người Đại Đường, khế đất bị quan phủ giữ lại, một năm vẫn chưa làm xong, bây giờ y cũng không muốn nữa rồi, tính định chuyển nhượng với giá rẻ hơn giá gốc ba phần, khoảng năm mươi khoảnh đất, tỷ muốn mua lại trồng bồ đào.

- Chờ một chút.

Lý Trân vội vàng cắt ngang lời nói của đại tỷ:

- A Tỷ, tỷ đã đi xem hay chưa, làm sao tỷ biết nơi đó có thể trồng bồ đào? Đừng giống như lần trước ham rẻ mà mua quán rượu.

Lý Tuyền cười nói:

- Tỷ đương nhiên sẽ không lỗ mãng mà mua, dù sao giá không phải rẻ, lần trước không phải đệ kiếm được một bí kíp ở Cao Xương sao? Tỷ vẫn luôn nghiên cứu nó, trên đó viết rất rõ ràng, khí hậu Linh Châu thích hợp trồng bồ đào, ánh sáng tốt, nguồn nước đủ, lại là đất phù sa.

- Tỷ định mua một mảnh đất ở Linh Châu, đúng lúc thương nhân kia nói đến chuyện này, tỷ định sang năm đi Linh Châu một chuyến, tận mắt nhìn toà trang viên kia.

- Vậy A Tỷ cần đệ làm gì?

Lý Tuyền cười tủm tỉm nói:

- Đệ giúp tỷ hối lộ quan phủ một chút, tỷ sợ lúc chuyển nhượng khế đất lại xảy ra vấn đề ở chỗ quan phủ, bởi vì chủ nhân của toà trang viên kia đã đi rồi, giao dịch của bọn họ đã hoàn thành, nhưng khế đất vẫn chưa sang tên, chuyện này nhất định không được.

Lý Trân gật gật đầu:

- Đệ biết rồi, đệ sẽ thăm dò một chút.

Lý Tuyền yêu thương xoa xoa tóc đệ đệ:

- Mau về ngủ đi. Tối A Tỷ về sẽ mang theo thức ăn ngon cho đệ.

- A Tỷ, vậy đệ đi trước.

Lý Trân xoay mình lên ngựa, phất phất tay với đại tỷ, giục ngựa chậm rãi rời đi, Lý Tuyền nhìn đệ đệ đi xa, lúc này, Vương đại chưởng quỹ từ bên trái tửu quan đi tới:

- Lý Đông chủ, vị kia chắc là đệ đệ của người hả.

- Chính là nó, đệ đệ của ta không tệ nhỉ.

Lý Tuyền rất đắc ý cười nói:

- Bộ dáng tuấn tú lịch sự, sống chung cũng không tệ, sắp tới còn định tham gia Võ Cử.

- Đệ đệ của người quả thực có tiền đồ, không ngờ có tước vị, tất cả mọi người đều khen hắn, Lý Đông chủ thật có phúc.

Lý Tuyền trên mặt tươi cười như hoa, nàng thích nghe người khác khen ngợi đệ đệ của nàng, nàng hàn huyên mấy câu với Vương chưởng quỹ, xoay người đi vào trong cửa hàng.

Nhưng đi được vài bước, nàng dừng lại, trong lòng lại sinh ra nghi ngờ, trượng phu rõ ràng ở nhà, Tiểu Liên hẳn cũng ở nhà, vì sao đệ đệ gõ cửa rất lâu bọn họ lại không mở cửa?

Trong thư phòng hậu trạch, nha hoàn Liên Nhi trang điểm đậm ăn mặc diêm dúa, mặc váy lụa tốt nhất mà Lý Tuyền bình thường tiếc không dám mặc, nũng nịu nằm trong lồng ngực chủ nhân Tào Văn, thỉnh thoảng đút một ly rượu bồ đào vào miệng nam nhân ở phía sau.

- Chàng nói xem vừa rồi liệu có phải là đệ đệ của thiếu phụ luống tuổi có chồng kia gõ cửa không?

Tào Văn vùi đầu vào ngửi mùi dầu hoa quế trên tóc nàng, đôi tay tham lam luồn vào sờ soạng trong váy nàng, mê đắm cười nói:

- Nó đi Tung Sơn rồi, sao có thể về nhanh như vậy.

Liên Nhi uống một ngụm rượu, thoải mái nheo mắt lại, cảm giác làm nữ chủ nhân quả thực không tệ, nàng không muốn tiếp tục làm nha hoàn phải nhìn sắc mặt của người khác nữa.

- Tào lang, chàng đã đáp ứng ta, rốt cuộc khi nào mới bỏ thiếu phụ kia, cưới ta vào cửa?

- Yên tâm đi, ta cũng chịu đủ cái mụ vợ già hung ác kia rồi, đợi thi xong khoa cử, ta nhất định sẽ bỏ nàng ta, cho nàng một thân phận.

Trong lòng Tào Văn lại nóng lên, kéo dải thắt váy của nàng, ép nàng lên trên ghế, kéo váy nàng ra, thở hổn hển nói:

- Nàng bây giờ cho ta trước đã.

Nhưng đúng lúc này, cửa thư phòng ầm một tiếng bị đá văng, chỉ thấy Lý Trân mặt giận dữ đứng ngoài cửa, xiết chặt nắm tay, đôi nam nữ ở trong phòng sợ tới mức hét ầm lên.

Chuyện Lý Trân lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra, hắn tức giận đến mức trong ngực sắp nổ tung, đại tỷ vất vả làm việc ở bên ngoài, tên khốn khiếp này lại...

Hắn rốt cuộc không khắc chế được cơn giận trong lòng, vọt vào trong phòng, không kìm nổi giận dữ tóm lấy tóc Tào Văn, hung hăng đánh y một quyền.

Tiểu Liên nằm ở dưới đất vội vàng nắm lấy quần áo che đậy kín thân thể nhẵn bóng của mình, vừa lăn vừa bò trốn vào góc tường, sợ tới mức co rúm lại.

Lý Trân thấy nàng cầm váy dài của đại tỷ, lại nghĩ tới nàng vừa rồi muốn Tào Văn bỏ vợ, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ:

- Con tiện nhân này.

Hắn xiết chặt nắm tay đi qua.

- Đừng.

Tào Văn kinh ngạc đến mức ngây người rốt cục kịp phản ứng, y thấy Lý Trân muốn đánh Tiểu Liên, vội vàng bổ nhào qua, ngăn cản Lý Trân:

- Chuyện này không liên quan gì đến nàng.

Lý Trân nắm lấy cổ Tào Văn nhấc lên, lại ném mạnh y vào tường, hét lớn:

- Ngươi tên mặt người dạ thú khốn kiếp, ngươi xứng đáng với đại tỷ của ta sao?

Tào Văn bị bóp cổ khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, mắt y lộ ra tia hung ác, khàn giọng kêu:

- Là do đại tỷ ngươi không sinh được con, nhưng mà ta cần con trai, Tào gia không thể không có người nối dõi được.

Tay Lý Trân thoáng buông lỏng, lại hung hăng tát y một cái mắng:

- Cho nên ngươi thông đồng với nha hoàn, làm chuyện xấu sau lưng đại tỷ, ngươi lại còn nói năng hùng hồn, đổ hết trách nhiệm lên đầu đại tỷ của ta, ngươi còn đáng là nam nhân sao?

Tuy Lý Trân biết đại tỷ cũng có trách nhiệm, cả ngày lo lắng việc buôn bán kiếm tiền, vô hình trung dẫn đến lạnh nhạt với trượng phu, nhưng đây cũng không thể là lý do để Tào Văn phản bội đại tỷ hắn, y ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đại tỷ đã dễ dàng tha thứ rồi, y thế mà lại còn dám thông đồng với nha hoàn ngay trong nhà.

Tào Văn tự biết mình đuối lí, cúi đầu không dám nói tiếp nữa, Lý Trân nhìn chằm chằm y một lúc lâu, quay đầu chỉ vào Tiểu Liên mắng:

- Cút ra ngoài, ngươi loại đàn bà không biết xấu hổ này.

Tiểu Liên ôm mặt khóc chạy ra ngoài, Lý Trân rốt cục cũng tỉnh táo lại, trong lòng hắn cũng hiểu được, tuy rằng Tào Văn làm ra việc có lỗi với đại tỷ, nhưng có thể là do Tiểu Liên câu dẫn Tào Văn trước.

Lần trước nàng từng câu dẫn mình, nhưng mình lại không quan tâm nàng, nàng ngược lại có ý với Tào Văn, thêm nữa Tào Văn chính là đồ háo sắc, y làm sao có thể cự tuyệt được nữ nhân ti tiện tự dâng đến cửa này đây?

Nhưng cho dù thế nào, chuyện này cũng không thể làm lớn, Lý Trân không hi vọng chỉ vì một nha hoàn mà phá hỏng hôn nhân của đại tỷ.

- Ngươi nói xem bây giờ nên làm gì?

Lý Trân lạnh lùng hỏi.

Tào Văn mặt âm trầm nói:

- Ta muốn cưới Tiểu Liên làm thiếp, nếu nàng không đồng ý vậy thì chia tay đi.

Lửa giận trong lòng Lý Trân bùng phát, tóm lấy vạt áo của Tào Văn, cắn răng nói với y:

- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi phải xử lý tốt chuyện này, ta có thể không nói cho đại tỷ biết, nếu không cho dù ngươi có thi đỗ khoa cử, ta cũng sẽ khiến Hoàng đế xoá bỏ công danh của ngươi, không tin ngươi cứ chờ xem.

Nói xong, hắn quăng Tào Văn xuống mặt đất, đứng dậy bước nhanh rời đi, Tào Văn chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt lộ ra sự lo lắng, y cái khác không sợ, chỉ sợ sẽ bị Lý Trân huỷ đi tiền đồ công danh, Lý Trân uy hiếp đúng vào điểm yếu của y.

Lý Trân quay về phòng của mình, lửa giận trong lòng khó tiêu tan, hắn hung hắng đá giường một cái, lại ngồi trước bàn, càng nghĩ càng giận, hắn lấy bình rượu, chén rượu từ trong tủ ra, rót cho mình một chén, uống một ngụm, rốt cục áp chế được lửa giận trong lòng.

Từ lần trước Lý Trân phát hiện nha hoàn này có ý đồ xấu, hắn từng nhắc nhở đại tỷ, không ngờ bây giờ thật sự xảy ra chuyện này, hơn nữa đại tỷ cũng có trách nhiệm, tỷ ấy sao có thể để cho đôi cô nam quả nữ này ở nhà một mình.

Cho dù Tào Văn không phải người tốt gì, nhưng tình cảm của đại tỷ đối với y cũng rất sâu, chuyện này còn phải để bọn chúng tự mình giải quyết, mình không thể nhúng tay vào quá nhiều.

Lại nghĩ tới chuyện đại tỷ đến bây giờ vẫn chưa có thai, trở thành tai hoạ ngầm lớn nhất giữa nàng và Tào Văn, sớm hay muộn thì tai hoạ này cũng sẽ bùng phát, Lý Trân lại càng thêm phiền muộn, liên tiếp uống vài chén rượu, bất giác có vài phần cảm giác say, ngả đầu liền ngủ mất.

Chạng vạng, Lý Tuyền về nhà, nàng gõ cửa một lúc, không ngờ người mở cửa lại là mẹ chồng của nàng Mạnh thị, trong lòng có chút kì quái hỏi:

- Mẹ, sao mẹ lại ra mở cửa, Tiểu Liên đâu?

Mạnh thị chậm rãi nói:

- Nó đi đến chỗ cô ở Nam Dương, lần trước cô nó viết thư gửi đến, bảo nó đi Hán Trung mừng năm mới, con không biết sao?

- Con không biết.

Trong lòng Lý Tuyền có chút tức giận, lúc trước Tiểu Liên nói với nàng, phụ mẫu của nó đều đã mất, không nơi nương tựa, mình thấy nó đáng thương mới mua nó về, không nghĩ tới nó còn có một cô cô, không ngờ nó lại giấu mình.

- Nó chưa bao giờ nói với con, nó vẫn còn một cô cô, nó không phải là cô nhi hay sao?

Trong mắt Mạnh thị hiện lên chút khẩn trương, bà muốn che giấu chuyện xấu cho đứa con, vội vàng giải thích:

- Nó từng nói với ta, ta nghĩ con cũng biết, ta liền cho nó chút lộ phí, trưa hôm nay nó đi rồi.

Trong lòng Lý Tuyền thoải mái, khó trách đệ đệ gõ cửa nửa ngày không có ai mở cửa, hoá ra nó đã đi rồi, chỉ có điều nó hẳn nên nói với mình một tiếng.

- Vậy khi nào nó trở về ạ?

- Ta cũng không hỏi, chắc qua tết Nguyên Tiêu. Thôi đừng quan tâm đến nó nữa, con ăn cơm chưa? Tửu quán Tả Ngạn vừa đưa thức ăn tới rồi.

- Dạ! Con tự mình đi, Phật Nô đâu ạ?

- Ở trong nhà, chờ con cùng ăn cơm.

- Ai, chàng cứ ăn trước cũng được việc gì còn phải đợi con.

Trong lòng Lý Tuyền vui vẻ, bước nhanh vào trong nhà, trên bàn trong nội đường bày đầy thức ăn và rượu, trượng phu Tào Văn ngồi cạnh bàn một mình uống rượu, Lý Tuyền bởi vì bận rộn chuyện kinh doanh, không rảnh về nhà nấu cơm, bình thường đều dặn tửu quán đưa thức ăn tới, tuy rằng mất một số tiền không nhỏ nhưng bây giờ bọn họ cũng chịu được.

Lý Tuyền rửa sạch tay bằng nước trong thau đồng, lại ngồi đối diện với trượng phu cười hỏi:

- A Trân đâu?

Tào Văn trong lòng bất an, y cố cười một cái rót rượu cho thê tử:

- Vừa rồi Tiểu mập đến tìm hắn, bọn họ đi ra ngoài rồi.

Buổi chiều Tào Văn đã thương lượng với mẫu thân, hai người cảm thấy bảo vệ công danh vẫn quan trọng hơn, liền tiễn Tiểu Liên đi trước, đồng thời y cũng cam đoan với Lý Trân, sẽ không làm ra chuyện tương tự nữa, khẩn cầu Lý Trân không nói chuyện này cho Lý Tuyền, Lý Trân liền trầm mặc rời đi.

Lý Tuyền bởi vì sắp qua năm mới, kinh doanh vô cùng bận rộn, nàng biết rằng mình không đủ quan tâm đến trượng phu, có chút lạnh nhạt với y, trong lòng rất áy náy.

- Ngày mai thiếp sẽ đi mua thêm mấy nha hoàn, Vương đại chưởng quỷ của Tả Ngạn tửu quán cũng đồng ý giới thiệu cho thiếp một quản gia tốt, trong nhà có nhiều người hơn, lễ mừng năm mới cũng sẽ náo nhiệt hơn.

Tào Văn nhấc chén rượu cười nói:

- Thật ra ta lại thích an tĩnh một chút, tháng sau sẽ bắt đầu khoa cử, một tháng này rất quan trọng, ta dốc toàn lực học hành, ta đã nói xong với Lương Vương, mỗi ngày ta chỉ đi nửa ngày, hi vọng ta có thể thi đỗ.

Lý Tuyền do dự một chút, có chuyện nàng không tiện mở miệng nhưng nàng vẫn phải nói:

- Phu quân, thiếp định sang năm sau sẽ đi Linh Châu một chuyến, ở đó có một trang viên đang bán, thiếp định đi xem, đại khái đi khoảng nửa tháng, chàng xem...

- Đây là chuyện tốt.

Tào Văn cười ha hả nói:

- Ta đã sớm khuyên nàng, không nên ỷ lại vào Vương gia, loại người này không đáng tin cậy, ta ủng hộ nàng đi Linh Châu.

Lý Tuyền không nghĩ tới trượng phu lại thoải mái đồng ý như vậy, nàng mừng rỡ trong lòng, vội vàng ngồi gần bên cạnh y, ôm cổ y, hôn một cái thật sâu trên mặt y, rúc vào trong ngực y làm nũng nói:

- Vẫn là phu quân của thiếp thấu tình đạt lý, chúng ta cố hai năm nữa, thiếp sẽ nạp thiếp cho chàng, thiếp cũng không muốn Tào gia không có người nối dõi.

Tào Văn ôm thê tử, trong lòng y có chút xấu hổ, nhưng lại nghĩ tới con đường làm quan của chính mình, một chút xấu hổ này liền biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK