Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trân đi nhanh tới quan phòng, bước vào trong phòng, chỉ nhìn thấy một đạo cô, đúng là thủ lĩnh Thượng Thanh Lầu là Tạ Ảnh. Thấy Lý Trân đi vào, Tạ Ảnh vội vàng đứng lên cười nói:

- Muộn như vậy còn tới quấy rầy Lý thống lĩnh, thật xin lỗi.

Lý Trân biết rằng lần này bà đến, nhất định có việc trọng yếu. Hắn liền gật đầu, quan tâm hỏi han:

- A cô thương thế sao rồi?

- Vẫn còn tốt là thương thế không nặng lắm, đều là thương ngoài da, qua một thời gian nữa liền khỏi hẳn.

Hai người ngồi xuống, Tạ Ảnh lúc này mới thấp giọng nói:

- Ta vừa mới từ trong cung qua đây, mới báo cáo với Xá nhân chút chuyện, Xá nhân kêu ta cũng báo cáo chuyện này với ngươi.

- Nhưng có liên quan gì với Lai Tuấn Thần.

Tạ Ảnh gật gật đầu. Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy đi ra ngoài cửa, sai người tìm Tửu Chí đến. Một lát, Tửu Chí vội vàng tới:

- Lão Lý tìm ta?

- Ta giới thiệu cho ngươi một người.

Lý Trân cười giới thiệu với y:

- Vị này là a cô Tạ Ảnh, là thủ lĩnh Thượng Thanh Lầu, ngươi chắc cũng biết Thượng Thanh Lầu chứ.

Tửu Chí đương nhiên biết Thượng Thanh Lầu là tổ chức bí mật do Thượng Quan Uyển Nhi sáng lập, cùng với Thái Bình phủ, Võ Tướng đường, Hắc Lại đẳng cấp nổi tiếng ngang nhau. Hóa ra thủ lĩnh của nó lại là một đạo cô, y vội vàng khom mình thi lễ:

- Tửu Chí tham kiến Tạ a cô.

Lý Trân lại nói với Tạ Ảnh:

- Đây là huynh đệ Tửu Chí của ta, trước mắt ở trong nội vệ phụ trách tình báo, nhậm chức phó úy.

Tạ Ảnh khẽ mỉm cười:

- Ta nghe nói Thiên Ngưu Vệ có một “Tửu ca”, nhân duyên tốt, chắc là các hạ rồi.

Tửu Chí đỏ mặt:

- Đấy là trước đây được các huynh đệ nâng đỡ, ta hiện tại làm việc cùng lão Lý.

Tạ Ảnh đương nhiên biết, Lý Trân đưa Tửu Chí đến, chính là muốn y tham dự việc về Lai Tuấn Thần, hơn nữa nếu y chủ quản tình báo, như vậy y hẳn cũng có nghe đến.

Ba người lại ngồi xuống, Tạ Ảnh cười nói với Tửu Chí:

- Tửu phó úy chắc biết chuyện xảy ra hôm nay nhỉ, Tô Kiền bị Lai Tuấn Thần bắt giữ.

Tửu Chí gật gật đầu, y không cam lòng rơi phía sau nói:

- Ta biết Tô Kiền bị bít có phần liên quan đến con gã, trên thực tế ông ta bị con mình bán rẻ.

- Không tồi.

Tạ Ảnh khen:

- Tửu phó úy tin tực quả thật linh thông, Tô Kiền bị bắt quả thật liên quan tới con hắn. Con hắn trúng bẫy của Lai Tuấn Thần, vì bảo mệnh liền bán đứng phụ thân mình.

Lý Trân trầm ngâm một chút hỏi:

- Tô Kiên thật sự có liên quan tới Hưng Đường Hội ư?

Tạ Ảnh gật gật đầu:

- Tô Kiên là thành viên bên ngoài của Hưng Đường Hội, giống Dương Bái, con hắn từ trong thư phòng trộm được một ít thư tín bí mật, thành ra đấy là chứng cứ bắt giữ Tô Kiền của Lai Tuấn Thần.

- Thư tin là cùng ai qua lại, a cô biết không?

Lý Trân đã hỏi đến chỗ mấu chốt.

Tạ Ảnh thở dài:

- Là cùng thư tín của Quảng Lăng Vương Lý Nguyên Gia. Lý Nguyên Gia là một trong những nòng cốt của Hưng Đường Hội. Tuy nhiên Tô Kiền lại không phải bởi vì cùng Lý Nguyên Gia qua lại mà hoạch tội, mà là năm đó khi hắn làm Trưởng sử Ngụy Châu qua lại thân mật với Lang Gia Vương Lý Xung, Tô Kiền chắc là khi đó đã gia nhập Hưng Đường Hội.

Lý Trân đối với Lý Xung không có hứng thú, đấy là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, hắn chỉ quan tâm Quảng Lăng Vương Lý Nguyên Gia, lại hỏi:

- Hiện tại Lý Nguyên gia đang ở đâu?

- Y hiện tại đang ở Dương Châu.

Tạ Ảnh trầm mặc một chút lại nói:

- Vụ án Tô Kiền này có thể không chỉ dính đến một mình Lý Nguyên Gia, thật ra Tô Kiền là người của Thái Bình công chúa, lúc trước là Thái Bình công chúa tích cực đề cử, Tô Kiền mới từ Trưởng sử Ngụy Châu thăng làm Lễ bộ thị lang, Sau lại thăng làm Công bộ thượng thư. Mặt khác Tô Kiền cũng là tộc đệ của Tô Vị Đạo, y lại là thông gia với con gái của Môn hạ Thị Lang Thôi Nguyên Tống. Lai Tuấn Thần chọn y là cửa đột phá cũng thật là tinh mắt. Thượng Quan Xá nhân nói, triều đình chỉ sợ sẽ xuất hiện một cơn bão tố.

- Vậy Thượng Quan Xá nhân muốn ta làm cái gì?

Lý Trân lại hỏi.

- Nàng nói ngươi tự biết mình nên làm gì.

Hai người lại nói thêm vài câu, Tạ Ảnh liền đứng dậy cáo từ, Lý Trân đưa bà ta ra công sở, rồi quay lại phòng mình. Tửu Chí vội vàng hỏi:

- Lão Lý, Thượng Quan Xá nhân là có ý gì? Ý ta là chúng ta nên làm cái gì?

Lý Trân rất rõ ràng ý tứ của Thượng Quan Uyển Nhi, hắn nhẹ nhàng lắc đầu:

- Chúng ta cái gì cũng không cần làm, yên lặng theo dõi kỳ biến thôi.

- A…

Trong nhà lao của Ngự Sử Đài truyền đến từng đợt tiếng kêu xé ruột thảm thiết. Ở trong một gian phòng tra tấn khủng bố lạnh lẽo âm u, trên vách tường, bốn phía dán đầy da của hơn trăm người, một gã trung niên bị lột sạch sẽ bị treo trên một móc sắt thật lớn, gã vừa mới bị dùng trọng hình, mười đầu xương ngón chân hoàn toàn bị kẹp vỡ, gã không khỏi đau nhức, bị ngất đi.

Người này đúng là người đã bị bắt vào đại lao Công bộ Thượng Thư Tô Kiền. Lai Tuấn Thần tra tấn gã đã một canh giờ, mới bắt đầu đã dụng hình. Lai Tuấn Thần đặc biệt tin tưởng đánh tan Tô Kiền hoàn toàn. Khi ở Thành Đô, y không đủ điều kiện, không có khả năng khắc phục Dương Bái, làm y canh cánh trong lòng, nhưng ở kinh đô, y liền không có bất kì lo lắng gì nữa rồi.

Chỉ là hình thất này treo đầy da người, cũng đủ phá hủy hoàn toàn ý chí chống cự của phần lớn người. Lai Tuấn Thần thấy Tô Kiền đã ngất liền ra lệnh:

- Làm hắn tỉnh lại.

Ào, một thùng nước đá làm từ tuyết tan được tạt từ đầu đến chân. Tô Kiền bị mãnh liệt kích thích dần dần tỉnh lại. Lai Tuấn Thần dùng một con dao găm lạnh lẽo, sắc bén nhẹ nhàng khoa tay múa chân của Tô Kiền, cười lành lạnh nói:

- Ngươi biết bước tiếp theo ta muốn làm gì không? Là lột da, đầu tiên ta cắt da ở chân người rồi dán lên tường.

Lai Tuấn Thần nắm tóc gã, khiến gã nhìn vách tường:

- Có thấy rõ trên vách tường là cái gì chưa?

Một tên đại hán vội vàng đem đèn giơ lên tường, trên tường lập tức hiện lên một mảng bạch quang sáng trong, Lai Tuấn Thần vẻ mặt dữ tợn nói:

- Nhìn rõ chưa, những thứ này là da phụ nữ, da phu nhân nhà ngươi cũng sẽ treo trong này. Về phần ngươi, lột da là quá đơn giản cho ngươi rồi, ta sẽ đem từng miếng từng miếng cắt nát cho chó ăn.

Ánh mắt của Tô Kiền lộ ra vẻ cực kì sợ hãi, răng va vào nhau cầm cập. Lai Tuấn Thần thấy rõ ràng, y biết rằng còn thiếu chút nữa là Tô Kiền sẽ sụp đổ hoàn toàn, y dùng dao gõ ở một bên mặt đồng thau hình tròn, sai bảo kẻ dưới:

- Mở nó ra.

Hai gã đại hán đem nắp miếng đồng thau mở ra làm đôi, bên trong là một cửa động đen ngòm. Lai Tuấn Thần cười nói:

- Cái động này sâu năm trượng, bên trong có rắn và bọ cạp, bọn ta gọi nó là cửa địa ngục, quan trọng hơn là nó rất nhỏ, ngươi chui vào thì không thể động đậy. Trước tiên ta đem người bỏ vào động này hai ngày, cho người nếm thử xem miệng địa ngục này mùi vị thế nào, được không?

Lai Tuấn Thần khoát tay:

- Bỏ hắn vào.

Vài tên đại hán treo ngược Tô Kiền lên, tay chân trói chặt, đầu hướng xuống, chậm rãi cho vào cửa động nhưng chỉ để vào không đến một trượng, cái cảm giác hắc ám cầm cố này đưa đến cho Tô Kiền cảm giác cực kỳ khủng bố, làm Tô Kiền hoàn toàn sụp đổ. Gã gào khóc lên:

- Ta khai ta khai.

Lai Tuấn Thần đắc ý mỉm cười, y tổng cộng có hơn trăm loại khổ hình, lúc nãy mới chỉ là kẹp tay, lột da và giam cầm, mới có ba loại khổ hình mà Tô Kiền đã không chịu nổi rồi, xem ra y đánh giá quá cao gã rồi.

- Kéo hắn lên.

Đại hán quay bánh xe, chậm rãi kéo Tô Kiền lên. Tô Kiền nằm trên mặt đất, cả người co giật thành một khối. Lai Tuấn Thần ở trước mặt gã cười nói:

- Ngươi rất thông minh, sớm khai thì chịu khổ ít hơn đi không.

- Ngươi…muốn ta khai cái gì?

Tô Kiền suy yếu hỏi.

- Ta cần tài liệu về Hưng Đường hội.

Lai Tuấn Thần nhìn chăm chú vào gã nói.

- Nhưng ta….biết không nhiều lắm.

- Không sao cả, ngươi biết bao nhiêu khai bấy nhiêu, còn bao nhiêu ta thay ngươi nói.

Lai Tuấn Thần trở lại phủ, y chuẩn bị sửa sang một chút tài liệu tra khảo để nộp cho Võ Tắc Thiên. Lúc này, một tên thủ hạ thì thầm vào tai y vài câu. Lai Tuấn Thần mặt mày lập tức hớn hở, bước nhanh về phía đông tòa nhà.

Viện phía đông là nơi mà Lai Tuấn Thần tuyển chọn ra mỹ nhân đẹp nhất từ các nơi cướp, tất cả mỹ nhân mà y cướp đoạt được đều ở đây, sau khi bị Lai Tuấn Thần tuyển thì bị đưa đi Lộc Ô sơn trang. Khi y rảnh sẽ đi Lộc Ô sơn trang tầm hoan hưởng lạc.

Trong phòng, một mỹ nữ trẻ tuổi đang cúi đầu khóc to. Nàng tên Lưu Bích Châu, là thê tử mới cưới của Hữu Ti lang trung Kiều Tri Chi. Kiều Tri Chi bị Tô Kiền khai ra mà bị bắt, Lai Tuấn Thần dẫn người điều tra phủ đệ của gã, không chỉ lục soát được Bảo Tuyết ngọc gia truyền Kiều gia hơn nữa Lai Tuấn Thần đã sớm vừa ý thê tử của Kiều Tri Chi là Lưu Bích Châu, mượn cơ hội này nhất định cướp đoạt nàng.

Lưu Bích Châu lo lắng sinh tử của trượng phu, cũng không biết vận mệnh mình ra sao, lúc nàng đang thương tâm nức nở thì cửa bị mở ra, chỉ thấy nụ cười dâm đãng của Lai Tuấn Thần, y chậm rãi tiến vào.

Lưu Bích Châu sợ tới mứng vội vàng đứng dậy, lui về phía sau vài bước, đụng phải bình phong. Lai Tuấn Thần đánh giá một chút mỹ mạo của nàng, trong lòng vô cùng yêu thích, y liền giả vờ giả vịt nói:

- Chồng ngươi phạm vào tử tội, Thánh Thượng sai ta tử quyết gã, ta rất khó xử lý.

- Nói hươu nói vượn.

Lưu Bích Châu mắng:

- Phu quân ta buổi sáng mới bị bắt, hiện tại sẽ bị xử quyết sao? Thánh Thượng sẽ không hồ đồ đến như vậy, rõ ràng ngươi uy hiếp ta.

- Ồ, không ngờ ngươi mắng Thánh Thượng ngu ngốc, chắc là phu quân ngươi bình thường dạy ngươi, ta lại lấy thêm được một tội danh, ngày mai lại cố gắng tra khảo hắn thêm.

- Vô sỉ.

Lai Tuấn Thần lại không thèm để ý chút nào, y biết làm cách nào để đối phó nữ tử kiên cường. Y lấy từ bên trong lòng ra một túi da, bên trong là một ngón tay người, mặt trên còn đeo một chiếc nhẫn. Lai Tuấn Thần lạnh lùng nói:

- Ngươi hẳn là nhận ra cái nhẫn này chứ.

Lưu Bích Châu nhận ra nhẫn này, là ngón tay trượng phu nàng, nàng liền nhào trên bàn bật khóc.

Lai Tuấn Thần lại ném một phần bản cung lên bàn:

- Đây là lời khai của trượng phu ngươi, thừa nhận hắn gia nhập Hưng Đường hội. Ta có mật chỉ của Thánh Thượng, có thể bất cứ lúc nào xử tử trượng phu ngươi. Bây giờ cho ngươi một ngón tay, nếu ngươi để cho ta mất hứng, lập tức chính là một bàn tay, thậm chí là đầu người, ngươi làm sao thì làm.

- Ngươi…muốn gì?

Lưu Bích Châu chậm rãi cắn răng nói.

- Rất đơn giản, giờ ngươi theo ta, ta sẽ tiêu hủy bản cung khai này, tạm tha trượng phu ngươi một mạng, nếu không, đêm nay gã sẽ nhận hết khổ hình mà chết, đến thi thể cũng không còn.

Lưu Bích Châu chậm rãi nhắm hai mắt lại, không kìm được nước mắt rơi như mưa. Lai Tuấn Thần đắc ý vạn phần, tiến lên ôm lấy nàng, xé vạt áo ngực của nàng.

Ngay lúc Lai Tuấn Thần cúi đầu xuống, Lưu Bích Châu bắt được cơ hội, hung hăng cắn đầu vài của y một cái. Lai Tuấn Thần đau đớn kêu to một tiếng, y thẹn quá thành giận, rút dao găm ra đâm vào ngực Lưu Bích Châu.

Trong ngự thư phòng, Lai Tuấn Thần nhịn xuống đau đớn ở đầu vai, dâng một chồng tài liệu rất dày lên cho Võ Tắc Thiên.

- Khởi bẩm bệ hạ, đây là khẩu cung đầy đủ của Tô Kiền, do hắn tự tay viết và chỉ điểm.

Võ Tắc Thiên tiếp nhận khẩu cung giở một chút, lại từ dưới ngự án rút ra một túi da, lấy vật trong túi da ném trên bàn, mấy kiện thư và một khối ngân bài của Hưng Đường hội, những chứng cứ này, hơn nữa thêm khẩu cung khá hoàn chỉnh, có thể khiến người khác tin phục.

Võ Tắc Thiên từ trong đó tìm ra một phong thư hỏi:

- Phong thư này mơ hồ có ý rằng Lý Nguyên Gia ở Dương Châu tuyển quân mua ngựa, gã ở trong khẩu cung có hay không?

- Có.

Lai Tuấn Thần vội vàng nói:

- Bệ hạ, ở trang thứ ba, trong khẩu cung viết rất rõ ràng, Quảng Lăng Vương Lý Nguyên Gia ở Dương Châu âm thầm tuyển quân mua ngựa, số lượng hơn ngàn người.

Võ Tắc Thiên lật đến trang khẩu cung thứ ba nhìn nhìn, không khỏi hừ lạnh một tiếng:

- Ánh đom đóm mà đòi so với trăng sáng, không biết tự lượng sức mình là gì.

Bà lại hỏi Lai Tuấn Thần:

- Phong thư này và nội dung bản cung trừ ngươi ra còn có bao nhiêu người biết?

- Khởi bẩm bệ hạ, còn có hai gã ghi chép khẩu cung.

- Chuyện này trừ ngươi ra, không thể cho thêm người nào biết được, người ghi chép cũng không được lưu lại, ngươi hiểu chưa?

- Vi thần đã rõ.

Lai Tuấn Thần hiểu ý tứ của Võ Tắc Thiên, nhất định phải diệt khẩu hai gã ghi chép biết nội dung, không để đánh cỏ động rắn( rút dây động rừng), không thể rò rỉ ra tin tức gì.

Võ Tắc Thiên khoanh tay lại đi vài bước, trầm tư một lát, lại lạnh lùng nói:

- Trẫm tin tưởng quan lớn Hưng Đường Hội trong triều đình không chỉ có một người là gã, bắt thêm vài người nữa ra.

- Thần tuân chỉ.

Đúng như lo lắng của Lý Trân, vụ án của Tô Kiền dần dần mở rộng. Tô lại cung khai ra hơn mười đồng đảng của Hưng Đường Hội, bao gồm cả tướng quốc Tô Vị Đạo, Môn hạ thị lang Tiết Nguyên Tống, Trung thư thị lang Chu Doãn Nguyên, Binh bộ thị lang Tôn Nguyên Lý, cùng với mười mấy tên quan viên từ trung tầng trở xuống. Lai Tuấn Thần tróc nã toàn bộ giam vào ngục, nghiêm hình tra khảo.

Y lại tự mình dẫn mấy trăm võ sĩ Hắc Lại đến từng nhà điều tra, trên danh nghĩa là điều tra chứng cớ nhưng thực tế là điều tra tài bảo của nhà bọn họ, đem phần lớn tài bảo định tội là tài sản tạo phản, thu không còn một cái gì. Trong lúc nhất thời trấn động cả dân chúng và triều đình. Khi nhắc đến Lai Tuấn Thần, các đại thần đều hận thấu xương, ác danh của y khiến trẻ con ban đêm cũng không dám khóc lóc.

Thời gian lại qua thêm vài ngày, Tô án chẳng những không hề đình chỉ, ngược lại càng có xu thế nghiêm trọng. Trung thư thị lang Chu Doãn Nguyên chịu không được khổ hình, bệnh chết ở trong ngục.Thậm chí người quyền cao chức trọng như tướng quốc Lý Đức Chiêu cũng bị liên lụy, bị Tô Vị Đạo chỉ ra là đồng đảng, Võ Tắc Thiên lập tức hạ chỉ miễn chức tướng quốc của Lý Đức Chiêu, đem y đi Ngự Sử Đài chịu thẩm vấn.

Trong tửu quán Tả Ngạn, Lý Trân, Địch Yến và Tôn Lễ ngồi trong một nhã gian ở lầu ba thương lượng đối sách. Lý Trân cũng không muốn tham gia đại án Hưng Đường Hội do Lai Tuấn Thần bịa đặt, nhưng phụ thân Tôn Lễ là Tôn Nguyên Lý lại liên lụy mà bị bỏ tù, nếu tội danh thành lập chỉ sợ chức quan ở Đại Lý Tự của Tôn Lễ cũng không giữ nổi.

Tôn Lễ thở dài:

- Ta coi như nhìn không thấu, đương kim thiên tử căn bản không coi đại thần là con người, hôm nay thăng ngươi làm tướng quốc, ngày mai sẽ có thể bắt ngươi hạ ngục, ngay cả Tô Vị Đạo, người khéo đưa đẩy như vậy cũng không tự bảo vệ được mình, càng nói chi đến người khác. Ta đây chức quan thấp kém này có hay không cũng chẳng sao cả, mấu chốt là hi vọng phụ thân có thể bình an vô sự, không cần như Chu Doãn Nguyên khuất tất mà chết trong ngục.

Lý Trân biết rằng Tôn Lễ đây là nghĩ một đằng nói một nẻo, y cực kỳ coi trọng chức quan của bản thân, nhịn nhiều năm như vậy mới có thể lên chức một chút, nào muốn từ chức, chỉ có điều y không còn cách nào khác mới đành nói lời không sao cả này.

Trong lòng Lý Trân biết rõ, lại cũng không tiện nói rõ, chỉ đành an ủi y:

- Chu Doãn Nguyên là người quá mức cương trực, ngày thường lại đắc tội Lai Tuấn Thần nên mới bị Lai Tuấn Thần nhân cơ hội này trả thù, bị khổ hình mà chết, mà lệnh tôn và Lai Tuấn Thần cũng không có đụng chạm gì nhau, ta nghĩ không có chuyện gì đâu.

Lúc này, Địch Yến ở một bên căm giận nói:

- Quả thực là càn quấy, nghe nói đến ngay cả Lý tướng quốc cũng bị bắt. Ông mặc dù là tôn thất nhưng ông có phải cũng là người của Hưng Đường Hội sao? Còn có Tô ba phải nữa, ai cũng biết y là một con rùa cổ nhưng đến cả y cũng bị nhận định là người của Hưng Đường Hội, vậy cả triều đình văn võ bá quan kia cũng đúng rồi, còn thẩm vấn cái gì, một phát tận diệt cho nhanh.

Tôn Lễ cười khổ một tiếng nói:

- Thật ra Địch cô nương nói đúng, căn bản không phải do Hưng Đường Hội, phụ thân ta rõ ràng thuộc phe của Võ Tam Tư, cũng bị nhận định là người của Hưng Đường Hội. Còn có Lý Đức Chiêu, y bị bắt vì y tướng quyền quá lớn, uy hiếp đến quân quyền. Tô Đạo Vị là vây cánh tin cậy của Lý Đức Chiêu nên nhất định phải diệt trừ. Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Hưng Đường Hội chỉ là một giỏ, cái gì cũng có thể ném vào bên trong.

Lý Trân yên lặng ở một bên không nói gì, hắn hiện tại có thể hiểu rõ tại sao Thượng Quan Uyển Nhi lại bảo hắn duy trì sự trầm mặc, đây thực ra là lợi dụng việc Hưng Đường Hội tạo phản mà tạo ra một lần thanh lý quan trường. Khó trách Võ Tam Tư buộc tội Lai Tuấn Thần vô ích, cũng là do Lai Tuấn Thần vẫn còn có tác dụng.

Tuy nhiên Lý Trân vẫn cảm thấy Võ Tắc Thiên lợi dụng Hưng Đường Hội để đả kích đám người của Lý Đức Chiêu thực ra là tung hỏa mù, vì che giấu mục đích thật sự của bà ta, mục đích thật sự của bà ta vẫn là Hưng Đường Hội.

- Nói về phụ thân ta đi, ngươi cảm thấy ta còn biện pháp nào cứu ông không?

Tôn Lễ trong mắt tràn đầy chờ mong mà nhìn Lý Trân. Y và Lý Trân đã làm không ít việc, đối với ánh mắt và tư duy của hắn thì y vẫn luôn kính nể, chính y vô kế khả thi nên chỉ có thể cầu cứu Lý Trân.

Lý Trân ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

- Ngươi có thể gặp được lệnh tôn không?

Tôn Lễ gật gật đầu

- Đêm nay ta muốn đi thăm tù, đưa cho ông ít đồ. Đây là Lai Tuấn Thần cho Đại Lý Tự chúng ta chút mặt mũi mới đáp ứng đấy.

- Nếu như có thể gặp lệnh tôn, ngươi liền khuyên ông không nên cùng Lai Tuấn Thần cứng đối cứng, trước tiên bảo vệ được tính mạng đã, có thể thừa nhận bản thân và Hưng Đường Hội có lui tới.

- Nhưng…phải chỉ điểm người khác nữa, phụ thân ta biết tìm đâu ra người của Hưng Đường hội đây? Cũng không thể tùy tiện oan uổng người khác đi.

Lý Trân khẽ mỉm cười

- Không cần chỉ người lung tung, chỉ cần chỉ ra Quảng Lăng Vương Lý Nguyên Gia là được, ít nhất cái gì mà thưa qua lại, liền nói đã đốt bỏ. Tóm lại về chuyện Lý Nguyên Gia, Lai Tuấn Thần yêu cầu phụ thân ngươi nói cái gì, thì bảo ông khai cái đó, như thế ít nhất có thể giữ được tính mạng, không cần chịu quá nhiều khổ.

- Ta biết rồi, đa tạ lời vàng ngọc của Lý thống lĩnh.

Tôn Lễ nhìn sắc trời một chút, đứng dậy hành lễ:

- Ta phải trở về chuẩn bị trước một chút, đi trước một bước.

- Tôn huynh cứ việc tùy ý.

Tôn Lễ vội vàng thi lễ cáo từ. Bên trong nhã gian chỉ còn lại hai người Lý Trân và Địch Yến, Địch Yến thấp giọng hỏi:

- Huynh cảm thấy chuyện Hưng Đường Hội, chúng ta thực sự có thể không đếm xỉa đến sao?

Lý Trân lắc lắc đầu:

- Ta không biết nên trả lời muội như thế nào, theo ý của ta, đương nhiên không có ý định cuốn vào vụ án này, nhưng lần này không bị cuốn vào rồi ư? Trên thực tế ta thân bất do kỷ, ở Thành Đô giết Dương Bái, chúng ta liền bị cuốn vào vụ án Hưng Đường Hội rồi, hiện tại duy nhất không biết là lúc nào chúng ta lại bị cuốn vào thôi.

Địch Yến cũng thở dài:

- Nữ hoàng đế hành hạ như thế, không biết lúc nào mới kết thúc?

Lý Trân cười nói:

- Nói không chừng sau lần gây sức ép này xong, phụ thân muội sẽ được điều trở lại.

- Huynh nhận được tin tức gì ư?

Địch Yến vội hỏi, nhà bọn họ kỳ vọng lớn nhất là có thể đoàn viên cả nhà, phụ thân có thể phục lại chức tước hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phụ thân có thể điều về lại kinh thành, bọn họ mỗi ngày trông ngóng. Lý Trân bỗng nhiên nói ra những lời này, chẵng nhẽ không khiến Địch Yến không kích động ư?

- Là Thượng Quan Xá nhân nói cho huynh sao?

Lý Trân cười cười:

- Nàng ta không nói cho ta biết chuyện này, đây chỉ là một loại trực giác của ta.

Địch Yến lập tức trở nên mặt ủ mày chau, tức giận lườm hắn một cái nói:

- Những lời vô căn cứ này tốt nhất đừng nói lung tung, muội ngược lại không sao cả, nhưng sẽ làm mẫu thân và tổ mẫu muội đau lòng, bọn họ mỗi ngày đều mong mỏi phụ thân trở về.

- Thực ra thì cũng không phải không có căn cứ, trước đây Thượng Quan Xá nhân từng nói với ta, nữ hoàng đế sớm hay muộn cũng sẽ triệu phụ thân muội trở lại, mấu chốt là lúc nào, nhất định là đợi thời cơ. Hiện tại Lý Đức Chiêu, Tô Vị Đạo bị hỏi tội, thời cơ nay đã xuất hiện rồi, vậy thì phụ thân muội có thể không lâu sau sẽ được triệu trở lại?

Lời Lý Trân lại làm Địch Yến có một chút hi vọng, ánh mắt nàng trở lên đặc biệt sáng ngời, giờ khác này nàng thật hi vọng lời Lý Trân nói trúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK