Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên lầu ba của Tả Ngạn tửu quán, Lý Trân và Địch Yến ngồi đối diện nhau uống rượu, tuy rằng trong lòng bọn họ đều rất hiểu nhau, nhưng hai người lại hay ngượng ngùng, mãi vẫn chưa phá đi được tầng lụa mỏng ngăn cách cuối cùng giữa hai người.

Địch Yến ngưng mắt nhìn chén rượu trước mặt, trong mắt lộ vẻ thản nhiên mà u sầu, hai ngày nữa nàng sẽ cùng mẫu thân tới Bành Trạch đón năm mới, ít nhất phải hai tháng sau đó mới có thể trở về.

- Lý đại ca, vì sao huynh không thể đi cùng muội tới Bành Trạch chứ, ở đó non sông tươi đẹp, huynh không muốn đi ngắm nhìn một chút hay sao?

Lý Trân rót đầy chén rượu cho nàng, cười nói:

- Muội cũng biết bây giờ huynh không thể làm chủ được, tuy nói là trở thành thị vệ của Hoàng đế, nhưng chén cơm này cũng không dễ ăn đâu!

Địch Yến thở dài:

- Thật ra thì muội cũng chỉ nói vậy thôi, sao có thể muốn huynh đi thật chứ.

Lúc này, Lý Trân lấy ra một chiếc hộp đưa cho nàng:

- Đây là món quà huynh muốn tặng muội.

- Là gì thế?

Địch Yến vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhận lấy chiếc hộp.

- Tự mình mở ra xem đi!

Địch Yến mở hộp ra, thấy bên trong là một viên ngọc bích lớn bằng trứng chim bồ câu, trong suốt sáng ngời, giống như nước biển xanh thẳm. Ánh mắt nàng sáng lên, nhận ra viên bảo thạch này, đây không phải là viên bảo thạch nàng đã giả làm thôn nữ đi bán hay sao? Sao lại trở lại rồi? Nàng khó hiểu nhìn lại Lý Trân.

Lý Trân cười nói:

- Đây chính là tâm ý Thượng Quan xá nhân muốn cảm ơn ta! Tặng cho muội.

Địch Yến phát hiện bên trên khảm một sợi dây làm từ những hạt châu, nàng chậm rãi kéo sợi dây bằng hạt châu, ngọc bích dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang rực rỡ, trong lòng nàng vô cùng cảm động, yên lặng nắm chặt nó khẽ gật đầu.

- Muội thật sự rất thích!

Địch Yến mím chặt môi, đôi mắt hơi đỏ.

- Chừng nào muội quay về?

Lý Trân thấy nàng cảm động, thành ra hơi xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài.

Khi nào trở về chính là vấn đề Địch Yến quan tâm nhất, không có lời nào có thể vượt qua nói. Đương nhiên, ngoại trừ việc Lý Trân định tới Trương Dịch thăm Tư Tư ra.

Lực chú ý của Địch Yến quả thật bị dời đi, đó là vấn đề mà nàng khó có thể trả lời. Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại cả buổi, Lý Trân cũng nhìn chằm chằm vào đôi mi thanh tú ấy cả buổi.

Hắn cũng không quan tâm khi nào Địch Yến trở về, nhưng hắn lại thích nhìn đôi mi thanh tú của nàng, nhỏ nhắn như vậy, cong cong như vậy, tinh xảo như vậy, rõ ràng là do thiên nhiên tạo ra.

- Muội nhớ ra rồi, trước tháng Hai nhất định có thể trở về, huynh biết tại sao không?

Địch Yến cười thần bí nói với hắn.

- Vì sao?

Lý Trân không chút để ý hỏi, hắn phát hiện khi Địch Yến cười rộ lên một cách thần bí, ánh mắt cực kỳ rung động lòng người, tựa như có một cái móc, câu lấy trái tim hắn vậy.

- Này! Huynh đang nhìn cái gì đó?

Địch Yến hờn dỗi dùng đũa gõ vào hắn, Lý Trân lập tức tỉnh ngộ, hơi thẹn thùng gãi đầu nói:

- Huynh đang đoán xem lúc nào muội trở về!

Một lời nói dối có thiện ý che lấp đi sự xấu hổ vì xuân tâm nảy nở của hắn, Địch Yến dường như nhìn thấu hắn nói dối, trừng mắt nhìn hắn, nhưng ngay lập tức, nụ cười tỏa nắng lại hiện lên trên mặt nàng.

- Bởi vì cuối tháng Hai có đại hội thi đấu mã cầu, bà nội của muội mê mã cầu đệ nhất thiên hạ luôn, bà thà không nhìn ngó tới đứa con trai, cũng sẽ không bỏ qua đại hội thi đấu mã cầu.

Địch Yến lại lanh lợi bổ sung:

- Con trai của bà, đương nhiên chính là phụ thân của muội!

Ánh mắt Lý Trân lộ vẻ kinh ngạc:

- Mã cầu… Không! Bà nội của muội còn có thể lặn lội đường xa tới Bành Trạch sao?

Lý Trân vốn sửng sốt vì nhớ ra còn có đại hội thi đấu mã cầu, nhưng vừa nói ra miệng, hắn lại nhớ ra điều quan tâm trước tiên hẳn là bà nội của Địch Yến mới phải, bà còn quan trọng hơn môn mã cầu ấy chứ.

Địch Yến che miệng mỉm cười:

- Nếu không, bây giờ muội dẫn huynh tới thăm bà, nói không chừng bà nội sẽ thích huynh đó.

Trong lòng Lý Trân cũng bắt đầu hồi hộp một cách khó hiểu, hắn nhìn nhìn trang phục thị vệ trên người, mặc quần áo thế này không tiện gặp bề trên, vội vàng nói:

- Huynh muốn đi mua một bộ quần áo mới trước đã.

- Không cầu đâu, bà nội của muội cũng giống muội, thích nhìn trang phục thị vệ chỉnh tề, bà cũng không quan tâm huynh làm gì đâu, chỉ cần nhìn thuận mắt là được.

- A Yến, huynh cảm thấy có chút không đúng! Bà nội của muội năm nay thọ bao nhiêu tuổi rồi?

Khi Lý Trân theo Địch Yến đi được nửa đường, chợt phát hiện một vấn đề quan trọng, Địch Nhân Kiệt đã ngoài sáu mươi, vậy mẫu thân của ông ấy phải bao nhiêu tuổi rồi chứ?

Địch Yến dường như biết hắn sẽ hỏi vấn đề này, nàng chậm rãi đáp:

- Muội từng nói cho huynh biết, mẹ đẻ của muội sau khi sinh không bao lâu thì qua đời, là bác gái đã nuôi muội khôn lớn, nghĩ đến bản thân đã xuất hiện thế nào, muội cũng coi bà như mẫu thân của mình, huynh hiểu chưa?

Lý Trân hơi hiểu, bà nội của nàng chưa chắc đã là mẹ đẻ của Địch Nhân Kiệt.

Địch Yến liếc mắt nhìn hắn nói:

- Sau này những chuyện như thế trong lòng cảm thấy vô lý cũng đừng nói ra, nói ra thật quá đáng với người trong cuộc đó.

- Ta biết rồi, lần sau sẽ để ý.

Địch Yến thấy hắn khiêm tốn tiếp nhận góp ý, trong lòng cũng vui mừng, lại nói thêm vài lời:

- Bà nội của muội tuy rằng không phải là mẹ đẻ của phụ thân, nhưng cũng không khác nhau là bao, bà nuôi cha muội lớn, chính là lão tổ tông của nhà chúng ta.

- Vậy bà nội của muội còn có điều gì kiêng kỵ, nói cho huynh nghe đi.

Địch Yến ngẫm nghĩ một chút nói:

- Bà nội lúc nào cũng vui vẻ thoải mái, không có gì kiêng kỵ, chỉ có điều bà ghét nhất là giả vờ khách khí, lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng. Nếu bà thấy huynh không vừa mắt, không cần nói đến câu thứ hai, liền dùng gậy gộc đánh đuổi huynh đi luôn, huynh phải tự thu xếp cho ổn thỏa đó!

Lý Trân cảm thấy sau lưng đã toát mồ hôi lạnh, kỳ thật hắn thích giao tiếp với người giả vờ khách khí, cho dù trong lòng đao kiếm hướng vào nhau, nhưng trên mặt vẫn khách khí như thường, tất cả mọi người có thể nói chuyện với nhau dễ dàng.

Chỉ sợ nhanh mồm nhanh miệng, nếu chẳng may không hài lòng, bị côn đánh cho túi bụi, mặt mũi này của hắn sao có thể chịu được.

Địch Yến thấy hắn do dự, hơi mất hứng hỏi:

- Rốt cuộc huynh có đi hay không?

- Huynh sợ bị bà nội muội dùng côn đánh túi bụi rồi đuổi đi!

Địch Yến liền hận không thể đập mạnh cho hắn một phát, cái tên đầu gỗ này, có lúc thông minh hơn người, có khi lại ngốc muốn chết. Nàng nghiến răng ken két thấp giọng nói:

- Huynh nghĩ muội là vật trang trí sao?

Lý Trân lập tức tỉnh ngộ, có Địch Yến ở đây, bà nội của nàng sao có thể dùng côn đánh mình đuổi đi, hắn sờ sờ gáy, không nhịn được cười ha hả.

Đây là lần thứ hai tiến vào Địch phủ, lần trước đi thẳng tới thư phòng của Địch Nhân Kiệt, cũng không qua hậu trạch, hôm nay, Địch Yến dẫn hắn tới thẳng tòa nhà phía sau.

Đi qua mấy cánh cửa nhỏ, tới trước một tòa tiểu viện, vừa đi vào cửa sân, chỉ thấy một con mèo lông vàng trắng cản đường bọn họ, lười biếng duỗi dài người trước mặt họ.

Địch Yến lập tức mặt mày hớn hở tiến lên phía trước:

- Đại tướng quân, để ta ôm một cái nào!

Con mèo mập kia chẳng thèm đếm xỉa đến nàng, xoay người đi lên bậc thang. Địch Yến tức giận đến dậm chân:

- Không nể mặt ta, lần sau đừng mơ tưởng ăn cá của ta nữa nhé!

- A Yến, ai không nể mặt cháu thế!

Trong sân truyền đến tiếng một lão thái thái, Lý Trân lại không nhìn thấy người đâu, nhìn khắp trái phải xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy một lão thái thái gầy nhỏ đi ra từ sau cây đại thụ, trên vai vác một cây gậy mã cầu, mặc một bộ trang phục mã cầu màu trắng, trên chân còn mang cả ủng da, dáng vẻ rất thú vị, hình như đang luyện tập đánh mã cầu.

Mặc dù bà gọi cháu gái, nhưng lại híp mắt cười đánh giá Lý Trân:

- Ừm! Thẳng nhóc này cánh tay rất dài, rất thích hợp đánh mã cầu.

Địch Yến vội vàng tiến lên níu tay bà làm nũng:

- Con mèo chết tiệt lờ cháu đi, lão thái thái cũng không để ý tới cháu sao?

- Đừng lay nữa, bộ xương già này cũng sắp bị cháu làm cho rã rời rồi, A Yến, tiểu tử này là ai vậy nha!

Địch Yến vội vàng giới thiệu:

- Đây là bạn của cháu gái bà, người Đôn Hoàng, tên là Lý Trân.

Vừa nói vừa ra sức nháy mắt với Lý Trân, ý bảo hắn tiến lên chào. Lý Trân vội vàng tiến lên quỳ xuống, khấu đầu với lão thái thái:

- Vãn bối vấn an lão tổ mẫu!

Lão thái thái càng thêm vui vẻ, vội vàng đỡ Lý Trân dậy, đánh giá hắn một lát, trên gương mặt trái xoan tươi cười rạng rỡ:

- Tên tiểu tử này dáng vẻ hoạt bát nhanh nhẹn, ta thích. A Yến, đây là tình lang của cháu à?

Địch Yến lập tức đỏ bừng cả mặt, giữ chặt tay lão thái bà không chịu buông, Lý Trân cũng hết sức khó xử, vuốt vuốt gáy, không biết nên nói thế nào cho phải.

Lão thái thái lại đưa gậy mã cầu cho Lý Trân:

- Muốn kết hôn với cháu gái ta cũng được, đánh cầu trước đã, làm ta hài lòng thì chuyện gì cũng dễ nói, ồ! Cầu của ta đâu rồi nhỉ?

Lý Trân chậm rãi nhận lấy gậy mã cầu, Địch Yến thừa dịp lão thái thái đi tìm quả cầu, đỏ mặt thấp giọng nói qua kẽ răng:

- Lão thái thái nói nhảm đó, huynh chớ có suy nghĩ lung tung, bà không làm chủ được cho muội đâu!

Tuy nói vậy, nàng vẫn hơi lo lắng Lý Trân có thể đánh mã cầu hay không. Dù sao nàng cũng chưa từng thấy Lý Trân chơi mã cầu, bà nội luôn luôn hành động ngoài dự đoán của mọi người, có khi ngay cả nàng cũng không rõ đường lối của bà nội nữa.

- Rốt cuộc huynh có biết đánh mã cầu hay không nha! Thành thật mà thừa nhận đi chứ.

Lý Trân đương nhiên biết đánh mã cầu, còn là cao thủ mã cầu của Đôn Hoàng. Môn mã cầu ở Đại Đường cũng giống như bóng đá bây giờ, thiếu thiên nào không biết đánh mã cầu nhất định sẽ bị người ta chê cười.

Chỉ có điều gần một năm rồi hắn chưa sờ vào cán cầu, không khỏi thấy hơi xa lạ. Lý Trân khẽ gật đầu:

- Ta biết đánh một chút.

Lúc này, lão thái thái ôm con mèo tiến lên, đưa mã cầu cho Lý Trân cười nói:

- Đại tướng quân ngậm mất bóng rồi, tiểu tử, thể hiện bản lĩnh đi, đánh thử một đường cho lão nhân gia ta xem nào.

Trái mã cầu lớn bằng một quả cam, dùng lớp lớp vải bố gói lại, rất đàn hồi. Lý Trân đã tìm được cảm giác, hắn khẽ nắn nắn trái cầu, mục tiêu là động cầu trên vách tường cách xa hai trượng, động rất nhỏ, chỉ vừa đủ chỗ cho một trái mã cầu.

Trong lòng Lý Trân hiểu rất rõ, hắn có tạo được ấn tượng tốt đẹp trong lần đầu tiên với bà nội của Địch Yến hay không, không phụ thuộc vào việc hắn khấu đầu bao nhiêu cái trước lão thái thái, bà không cần như thế, cái chính là hắn biết đánh mã cầu, hơn nữa phải đánh thật điêu luyện, thật đẹp mắt.

Kỳ thật không riêng gì Lý Trân căng thẳng, Địch Yến cũng vô cùng hồi hộp. Tuy rằng bà nội không quản việc nhà, nhưng phụ thân cực kỳ tôn trọng lời nói của bà, nếu bà không thích Lý Trân, mặc kệ Lý Trân có biểu hiện thế nào trước mặt phụ thân, một câu nói của bà nội cũng đủ để chối bỏ hắn rồi.

Mặc dù bà nội thích người đơn giản một chút, dù cho là có học, giàu có, nếu không biết đánh mã cầu, bà sẽ không vui, đương nhiên nhân phẩm cũng rất quan trọng, nhưng đó là chuyện của phụ thân.

Đối với bà nội mà nói, mã cầu là tiêu chuẩn đánh giá duy nhất của bà. Trong lòng Địch Yến bắt đầu âm thầm hối hận, sớm biết thì đã bảo Lý Trân luyện một chút môn mã cầu rồi hẵng đến gặp bà nội.

Lúc này, Lý Trân cũng dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt nhanh chóng liếc qua lỗ nhỏ trên tường, hắn có thể đánh cầu từ khoảng cách năm mươi bước vào trong động, nhưng bây giờ chỉ có hai trượng, thế này đánh vào rất đơn giản rồi.

- Lão tổ mẫu, vãn bối sắp đánh đây!

Hắn nhẹ nhàng ném mã cầu lên vài lần rồi dùng tay bắt lấy một cách chuẩn xác, tìm cảm giác bóng, lúc này hắn buông bóng ra, gảy nhẹ gậy mã cầu trên mặt đất, rồi cầm gậy xoay lưng lại. Lão thái thái là người trong nghề, bà lập tức kích động cả lên, tiểu tử này còn muốn quay lưng lại đánh, đây chính là đẳng cấp cao nhất đó!

Lý Trân xoay người một cái, “bang” một tiếng giòn vang, gậy cầu chuẩn xác đánh trúng trái mã cầu, chỉ thấy trái mã cầu bay đi như sao chổi, bắn ra một đường thẳng tắp, tinh chuẩn không lệch chút nào đánh thẳng vào cái động cầu trên tường.

- Đánh hay!

Lão thái thái kích động siết chặt tay hô to, năm ngoái bà cổ vũ đội mã cầu Thái Nguyên đến sai cả lưng, khiến bà canh cánh trong lòng cả năm trời, hôm nay Lý Trân xoay lưng đánh ra nhất thời khiến bà như mở cờ trong bụng.

Địch Yến cũng cực kỳ vui mừng, tuy rằng nàng không hiểu mã cầu cho lắm, nhưng nàng lại hiểu tâm tư của bà nội, đường cầu này của Lý Trân đã giành được sự yêu mến của bà nội rồi.

Nàng vội vàng kéo cánh tay bà nội làm nũng nói:

- Cháu nói không sai chứ! Huynh ấy sẽ không làm bà nội thất vọng đâu.

- Ừ! Đường cầu của tiểu tử này hoàn toàn xuất sắc, người nơi nào vậy?

Lý Trân dở khóc dở cười, lại phải bắt đầu lại từ đầu, hắn đành quỳ xuống khấu đầu một cái:

- Vãn bối Lý Trân, người Sa Châu Đôn Hoàng.

- Đôn Hoàng à! Ta có đi cùng ông nội của A Yến qua đó, là một nơi tốt. Ồ, Lý công tử có thể đánh trên ngựa không, không phải chỉ đánh được cầu thôi chứ?

Lão thái thái hoài nghi nhìn hắn.

Lý Trân vội vàng giải thích:

- Hồi bẩm tổ mẫu, vãn bối bình thường đều là cưỡi ngựa đánh cầu.

Lão thái thái lập tức cười híp mắt:

- Vậy thì tốt rồi, hôm nào đánh cho ta xem. Nào! Nào! Vào nhà ngồi đi.

Lý Trân và Địch Yến cùng nhìn nhau, hai người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, cửa đầu tiên xem như qua rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK