Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trân ở trong địa cung Lân Chỉ đã gần một nửa canh giờ, bảo tàng địa cung của Vi Đoàn Nhi được đả thông rồi, tiến vào mỗi lúc một càng sâu.

Lúc này Lý Trân và thủ hạ châm lửa, trước mắt xuất hiện một tòa địa cung to lớn, đây là chủ cung trong lòng đất của Lân Chỉ tự, cao khoảng một trượng, phạm vi gần trăm trượng, dùng tảng đá lớn xây thành.

Trong chủ cung chất đầy mấy ngàn khôi giáp và binh khí, ở bên tường còn đặt từng rương đồng tiền và mấy hòm vàng bạc. Lý Trân liếc mắt một cái liền nhận ra, vàng bạc ở đây và vàng bạc Tung Nam hoàn toàn giống nhau, đều là 50 lượng một thỏi, đủ có mấy vạn lượng, nói cách khác, đây là một nửa vàng bạc bị chở đi từ Tung Nam.

Nhưng Lý Trân và thủ hạ của hắn không bị cảnh tượng trước mắt làm chấn kinh, đây là lần thứ ba bọn hắn đi tới nơi này, bọn họ đi ba nhánh địa đạo mà không tìm được lối ra, vẫn lách trở về chủ cung.

Tất cả mọi người hơi uể oải, chẳng lẽ chủ cung là ngõ cụt, chỉ có một đường ra là Quan Âm đường sao?

Lâm Cầm Hổ thấp giọng nói với Lý Trân:

- Thật sự không được, chúng ta vẫn là theo Quan Âm đường đi ra ngoài đi!

Lý Trân lắc lắc đầu, Tôn Lễ điều tra phỏng chừng đã chấm dứt, Quan Âm đường có thể có võ tăng trông coi, hiện tại đi ra ngoài, không thể nghi ngờ là rút dây động rừng, sẽ phá hư tất cả kế hoạch, hơn nữa hắn tin tưởng trong địa cung nhất định còn có lối ra khác.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng gọi nhỏ của Vương Cật:

- Thống lĩnh, bên này!

Lý Trân bước nhanh tới, đám Binh sĩ nội vệ đều xúm lại nhìn, chỉ thấy Vương Cật sờ sờ một khối tảng đá nói:

- Thống lĩnh, khối tảng đá này rất lạ!

Lý Trân ngồi xổm xuống nhìn nhìn, khối đá trước mắt này không khác những tảng đá khác, mặt ngoài góc cạnh lên xuống, nhìn không ra bất cứ dị thường nào, Vương Cật lại cầm cây đuốc chỉ ngay tảng đá góc trên bên phải:

- Thống lĩnh xem nơi này!

Lúc này Lý Trân mới phát hiện nơi đó có một cái khe, nhìn kỹ lại, không ngờ là một khóa mắt, binh sĩ nội vệ đều kêu lên, khóa mắt nhỏ như vậy, ai có thể nhìn ra được?

- Sao ngươi thấy khóa mắt này vậy?

Lý Trân khen ngợi hỏi.

Vương Cật gãi đầu gáy, ngượng ngùng cười nói:

- Ty chức từ nhỏ đã đặc biệt mẫn cảm đối với khóa, các loại khóa đều gặp cả, phụ thân vì huấn luyện ta, chuyên dùng các loại ngụy trang để che dấu khóa mắt, để cho ta tìm ra, loại này tảng đá khóa mắt ta từng mở được, nó không tính bí mật gì cả, bí mật chân chính là khóa mắt bị tảng đá bao phủ

- Đúng vậy, lần này thăm dò địa cung, công đầu không phải ngươi thì còn ai khác nữa, mở nó ra nhìn, cẩn thận một chút.

Lý Trân và bọn lính nội vệ đều đứng ở một bên, tay cầm trường kiếm, cảnh giác nhìn khối tảng đá, chỉ thấy Vương Cật dùng một sợi đồng thật dài luồn vào khóa mắt gảy một lát, 'Tạch...!' một thanh âm vang lên, một mặt bức tường chậm rãi dời đi, lộ ra một địa đạo rộng lớn khoảng 7 thước.

Lý Trân dẫn đầu đi vào trong địa đạo, giống như địa cung trung tâm, địa đạo này cũng là dùng tảng đá trải thành, phía trước còn có bậc thang, hắn sờ soạng một chút bụi đất hai bên tảng đá khe hở, ngón tay nhẹ nhàng vê, là vừa mới xây, nhiều nhất chỉ có mấy tháng.

Bọn họ đi dọc theo bậc thang, từng bước từng bước đi đến, đỉnh đầu là tấm ván gỗ, khóa trái từ bên trong. Vương Cật mở đúng cách, mở khóa ra, Lý Trân chậm rãi đẩy ra tấm ván gỗ, lộ ra một đường khe hở nhỏ, hắn xuyên qua khe hở nhìn quanh bốn phía, phát hiện một phòng rộng chứa than, phòng chất đầy tất cả than củi lớn nhỏ, bị một đống than củi vây quanh, xuyên thấu qua khe hở nhỏ, có thể nhìn đến cửa chính than phòng.

Trong phòng không có ai, cửa còn đống băng tuyết chưa bị tan chảy, gió lạnh thấu xương từ trong khe hở thổi vào, khiến trong phòng trở nên rét lạnh.

Lý Trân đẩy tấm ván gỗ ra, từ trong địa đạo nhảy ra, thủ hạ đều chui ra, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra kinh dị, đây là nơi nào?

- Đây là phòng than Lân Chỉ tự nha!

Lâm Cầm Hổ kinh ngạc nói:

- Chúng ta không ngờ đi vào phía Tây chùa chiền rồi.

Lý Trân không trả lời, hắn từ khe cửa nhìn nhìn ra phía ngoài, bên ngoài không ngờ là một mảnh đất tuyết trắng xoá, rất bằng phẳng, xa xa là hai cây gỗ cao cao khiến Lý Trân cảm thấy có một chút nhìn quen mắt.

Nhìn một lúc lâu, Lý Trân bỗng nhiên nhận ra hai cây gỗ này, hắn lập tức cả kinh cười toe toét:

- Ông trời của ta ơi!

Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt ác liệt nghe Lý Trân báo cáo xong, bí mật Lân Chỉ tự không nằm ở vàng bạc và vũ khí chất đống trong địa cung, mà là mật đạo này

- Chuyện này nhất định phải hạ lệnh cấm khẩu, không cho bất cứ kẻ nào tiết lộ bí mật này.

Thượng Quan Uyển Nhi quyết đoán đưa ra quyết định.

- Ty chức đã hạ lệnh cấm khẩu, nhưng vấn đề là, chúng ta nên xử trí chuyện này như thế nào? Xá nhân từng nói cho tôi biết, Thánh Thượng đang đợi báo cáo của tôi về Lân Chỉ tự.

- Chuyện này tạm thời không thể nói cho Thánh Thượng, thời cơ chưa chín mùi, về phần báo cáo chuyện Lân Chỉ tự, ta sẽ giải thích với Thánh Thượng, tận lực kéo dài vài ngày.

Lý Trân yên lặng gật đầu, hắn hiểu rất rõ tâm cơ của Thượng Quan Uyển Nhi, nàng giỏi về sách lược, từng bước thu lưới, cẩn thận, tựa như hôm trước Tiểu Tế nói với mình, sư phụ gã Thẩm Nam Mậu trở thành tân nam sủng của Võ Tắc Thiên, Lý Trân thế mới biết Thượng Quan Uyển Nhi đã cho Tiết Hoài Nghĩa một kiếm trí mạng.

- Ty chức đã hiểu, sẽ không quấy rầy Xá nhân, cáo từ!

Lý Trân vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến những tiếng xôn xao, dường như có người chạy trốn, còn có người ở phía xa la to. Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi cũng không khỏi ngẩn ra, hai người nhìn nhau, Lý Trân xoay người đi ra ngoài, vừa lúc gặp được thị nữ bên người Thượng Quan Uyển Nhi Tiểu Nga xông tới, nàng thu thế không kịp, đụng thật mạnh vào trong lòng Lý Trân.

Lý Trân vội vàng đỡ lấy nàng, Thượng Quan Uyển Nhi mặt trầm xuống, không vui nói:

- Vội vàng hấp tấp làm cái gì?

Tiểu Nga đỏ bừng cả khuôn mặt, thi lễ nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Khởi bẩm chủ nhân, là Tiết Hoài Nghĩa, hắn. . . . hắn ở đây say khướt, cầm kiếm chém lung tung, đã có hai cung nhân bị hắn chém bị thương.

- Ta đi xem!

Lý Trân bước nhanh ra khỏi phòng, đi đến chỗ có tiếng la hét.

Tiết Hoài Nghĩa uống đã nửa say, lửa giận trong y tràn ngập khó có thể khống chế, mượn men rượu cầm kiếm chạy ra khỏi Dao Quang điện, sát khí đằng đằng đến thẳng Ngự Y phòng.

Trong lòng Tiết Hoài Nghĩa không chỉ có là căm giận ngút trời, còn có cực độ khuất nhục, trong mười năm nay y trung thành và tận tâm hầu hạ nữ hoàng, vì bà ta đăng cơ và ngồi vững vàng giang sơn lập được công lao hiển hách, hiện tại bà ta không cần mình rồi, thì coi mình như cẩu một cước đá văng, còn tìm người mình xem thường nhất làm nam sủng, khiến Tiết Hoài Nghĩa cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Hôm nay y dù liều cái mạng này, cũng nhất định phải giết tên chó chết Thẩm Nam Mậu kia, khiến gã nếm thử hậu quả dám khi nhục mình. Tiết Hoài Nghĩa quơ trường kiếm, rống to chạy đến ngự y phòng.

Ngự y phòng nằm ở phía tây Thái Sơ cung, là nơi ngự y ở trong cung nghỉ ngơi và phối dược chỗ, cách Dao Quang điện của Tiết Hoài Nghĩa khoảng hơn năm trăm bước.

Lúc này, Thẩm Nam Mậu đang cùng vài tên ngự y ở ngự y phòng nói chuyện phiếm, gã tuy rằng đã trở thành tân nam sủng của Võ Tắc Thiên, nhưng gã cũng không hề vứt bỏ bản chức ngự y này, đây cũng là chỗ bất đồng giữa gã và Tiết Hoài Nghĩa, gã không muốn trong thân thuộc với vua mà mất phương hướng, thậm chí không chịu nhận tặng phẩm Võ Tắc Thiên ban cho gã.

- Sư phụ, lần này giã thuốc viên lớn nhỏ như thế nào?

Diêu Hi bưng bình đi đến trước mặt Thẩm Nam Mậu, cho gã xem thuốc vừa mới giã xong .

Thẩm Nam Mậu vê thành một chút thuốc bột, gật gật đầu cười nói:

- Đúng vậy, lần này rất đều tay, gói thuốc lại, chúng ta đi thay thuốc cho Thánh Thượng.

Diêu Hi xoay người đi gói thuốc, đúng lúc này, bên ngoài cách đó không xa truyền đến tiếng kêu to, các ngự y đều ngây ngẩn cả người, đột nhiên, cửa phòng bị đá văng, Tiết Hoài Nghĩa mắt đỏ bừng vung kiếm vọt vào, kêu to:

- Thẩm Nam Mậu đi ra nhận lấy cái chết.

Vài tên ngự y sợ hãi bỏ chạy, Thẩm Nam Mậu ngồi ở góc phòng, trước mặt là một cái bàn, gã đẩy cái bàn ra muốn chạy trốn, lại bị Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy, hung hăng đá cái bàn một cước, hất cái bàn của Thẩm Nam Mậu đổ xuống.

Tiết Hoài Nghĩa quát to một tiếng, nhào tới vung kiếm chém tới, Thẩm Nam Mậu sợ hãi nhắm mắt lại, thầm kêu một tiếng:

- Mạng ta xong rồi!

Đúng lúc chỉ mành treo chuông, một chiếc chày sắt giã thuốc bay tới chặn trường kiếm, lập tức ánh lửa văng khắp nơi. Đây là Diêu Hi đúng lúc nhào tới, cứu sư phụ một mạng, chày sắt hất ngược đánh vào lồng ngực của Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa đau đớn kêu to một tiếng, che ngực lui về phía sau vài bước.

Diêu Hi nhân cơ hội một cước đá văng cái bàn ra, kéo sư phụ đứng lên, nhưng thắt lưng của Thẩm Nam Mậu bị cái bàn đụng bị thương, gã đau đớn không thể động đậy, Diêu Hi đành phải lấy thân che ở trước mặt sư phụ. Lúc này, Tiết Hoài Nghĩa thẹn quá thành giận, dùng kiếm đâm tiếp:

- Tiểu tạp chủng cút ngay, nếu không ta một kiếm giết ngươi.

Diêu Hi lại cắn chặt môi không nói gì, chiến đấu kịch liệt cùng Tiết Hoài Nghĩa một chỗ, chày sắt dài chỉ có một thước tam tấc, nặng chừng năm sáu cân, kiếm ba xích của Tiết Hoài Nghĩa còn lâu mới có thể chống lại, cũng may bản thân Tiết Hoài Nghĩa võ nghệ không đâu vào đâu, trường kiếm tuy rằng chém lung tung, lại bị Diêu Hi múa may chày sắt ngăn cản được.

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có người hô to một tiếng:

- Bệ hạ giá lâm!

Thẩm Nam Mậu ngẩng đầu, chỉ thấy vài cung nữ đỡ nữ hoàng đi tới cửa, gã lập tức vừa mừng vừa sợ, hô lớn:

- Bệ hạ cứu thần!

Võ Tắc Thiên tức giận cả người run lên, mắng to:

- Súc sinh! Còn không mau để kiếm xuống.

Tiết Hoài Nghĩa đã giết đỏ cả mắt rồi, làm sao nghe vào tai, gã khàn giọng hô lớn:

- Dù sao đi nữa cũng chết, giết y, ta đến đền mạng!

Y càng thêm không muốn sống chém về phía Diêu Hi, hét lớn:

- Mau cút đi!

Đúng lúc này, Lý Trân quyết đoán xông vào gian phòng, hắn bước nhanh lên, nắm cổ tay của Tiết Hoài Nghĩa, dễ dàng vật ngã Tiết Hoài Nghĩa trên mặt đất, bảo kiếm rơi xuống đất.

Lý Trân cũng không tiếp tục xuống tay, mà là lui về phía sau hai bước, giang hai cánh tay bảo vệ Võ Tắc Thiên, nhìn như cho Tiết Hoài Nghĩa một cơ hội sửa sai, trên thực tế lại đào một hố lớn cho Tiết Hoài Nghĩa.

Tiết Hoài Nghĩa ngẩng đầu thấy là Lý Trân, ánh mắt y lập tức đỏ ngầu, hét lớn một tiếng:

- Ta muốn giết ngươi!

Y nhặt kiếm lên hung hăng đâm tới Lý Trân, tất cả mọi người kinh hãi hô lên.

Sắc mặt Võ Tắc Thiên biến đổi, súc sinh chết tiệt này dám ở trước mặt mình hành hung người khác, bà ta lạnh lùng ra lệnh

- Bắt lấy hắn!

Lý Trân lập tức bắt lấy cổ tay Tiết Hoài Nghĩa, nhẹ nhàng và khéo léo đoạt lấy trường kiếm, thuận thế lôi kéo, Tiết Hoài Nghĩa ngã sấp xuống dưới chân Võ Tắc Thiên.

Vài tên thị vệ bên người Võ Tắc Thiên lúc này mới phản ứng, cùng nhau chạy lên, đè chặt Tiết Hoài Nghĩa lại. Võ Tắc Thiên tức giận đến cả người run lên, bà ta hung hăng cho Tiết Hoài Nghĩa hai cái tát, mắng to:

- Súc sinh vong ân phụ nghĩa, dám trước mặt ở trẫm hành hung, ngươi. . . . ngươi muốn tức chết trẫm sao?

Hai mắt Tiết Hoài Nghĩa đỏ ngầu, cúi đầu không rên một tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi phản ứng cực nhanh, nàng thấy Võ Tắc Thiên vào một khắc cuối cùng sửa lời nói, liền tiến lên phía trước nói:

- Bệ hạ, y uống rượu say rượu, mượn rượu nổi điên, có thể lý giải được.

- Chuyện có thể lý giải được.

Võ Tắc Thiên hừ mạnh một tiếng:

- Trẫm hôm nay không tha cho y, kéo xuống đánh một trăm cái, đuổi hắn ra khỏi cung, sau này không cho y bước vào Thái Sơ cung một bước.

Tiết Hoài Nghĩa mặt xám như tro tàn, y bỗng nhiên hung tợn nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển Nhi, xông lên, lại bị Lý Trân nắm phần gáy, gần như xương cốt nắn đoạn, y kêu thảm một tiếng, bị Lý Trân và bọn thị vệ kéo xuống.

Lúc này, Thẩm Nam Mậu nơm nớp lo sợ tiến lên rưng rưng nói:

- Đa tạ bệ hạ đúng lúc đuổi tới, nếu không vi thần đã mất mạng rồi.

Võ Tắc Thiên vừa đau lòng, vừa áy náy, không biết nên trấn an gã như thế nào, bà ta lại nhìn Diêu Hi, ôn nhu hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Thẩm Nam Mậu vội vàng nói:

- Y là đồ nhi của vi thần, tên là Diêu Hi, hôm nay chính y cứu vi thần một mạng.

Võ Tắc Thiên tận mắt nhìn thấy Diêu Hi dùng chày sắt, gậy sắt cùng Tiết Hoài Nghĩa liều mạng, ngự y khác đều chạy không thấy bóng dáng, duy chỉ có cậu ta đứng ra cứu sư phụ, hơn nữa thân thể cậu vốn nhỏ gầy, dũng khí này lại khó được. Võ Tắc Thiên có ấn tượng tốt với gã, liền tán dương:

- Hài tử ngoan, lâm nguy không sợ bảo vệ sư phụ, trẫm muốn ban thưởng cho ngươi.

Diêu Hi vội vàng quỳ xuống nói:

- Bệ hạ, Diêu Hi thật ra cũng rất sợ hãi, nhưng phải bảo vệ sư phụ, cho nên mới …

- Trẫm biết, ai không sợ chứ? Sợ nhưng còn phải bảo vệ sư phụ, lúc này mới đáng quý, trẫm thưởng ngươi trăm lượng vàng, bắt đầu từ lúc này, ngươi chính thức chuyển thành ngự y, đảm nhiệm y tá Thượng Dược cục.

Diêu Hi ngây dại, không ngờ mình làm quan rồi. Thẩm Nam Mậu mừng rỡ, vội vàng nói:

- Đa tạ bệ hạ ưu ái tiểu đồ.

Võ Tắc Thiên cười cười, lại nói với gã:

- Thân thể Trẫm không khoẻ, phải về nghỉ ngơi, còn phiền toái khanh khám và chữa bệnh cho trẫm, mở một chút thuốc.

- Thần tuân chỉ!

Võ Tắc Thiên xoay người, chậm rãi quay về ngủ phòng của mình, Thẩm Nam Mậu cảm kích vỗ vỗ vai Diêu Hi, ôn hòa nói:

- Nhanh chuẩn bị hòm thuốc, chúng ta cùng đi.

Hai thầy trò chạy đi lấy hòm thuốc, lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tiết Hoài Nghĩa, hoạn quan và đám cung nữ trong cung đình đều thầm vui xướng, tuy rằng cũng không thực đánh một trăm côn, nhưng, ít nhất cũng phải làm y gần như mất nửa cái mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK