Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giấy không thể gói được lửa, vào buổi trưa, Chu Diệu Tự cuối cùng được biết chuyện lấy lương bị ngăn trở, gã lập tức giật mình, biết mình phạm vào sai lầm lớn, lơ là kho lương, bị Lý Trân cướp được kho lương rồi. Gã vừa tức vừa nôn nóng, dẫn dắt mấy tên tùy tùng vội vàng chạy tới Phường Tuyên Bình.

Lúc này, gã lại vô tình trông thấy nhiều đội xe lương chở lương thực đi ra ngoài phường, điều này cũng có chút kỳ quái, không phải nói Lý Trân không cho lương thực sao?

Chu Diệu Tự ngăn một chiếc xe lại quát hỏi:

- Các ngươi là quân đội nơi nào?

- Khởi bẩm trưởng sử, chúng tôi là quân đội đóng giữ của Đại Minh Cung, phía sau là xe lương của Bá Thượng đại doanh.

- Lâm Đô úy ở đâu?

- Đô úy nhà ta đang ở bên trong kho lương, nhiều Đô úy khác đều ở đấy.

Chu Diệu Tự liền nóng lòng, dồn sức quất ngựa chạy đi hướng đại môn kho lương, trong lòng gã rất rõ ràng, Lâm Thiệu Thông và Mã Tử Tự nếu không khuất phục, Lý Trân làm sao có thể giao lương thực cho bọn hắn.

Gã mang theo mấy tên tùy tùng như cuồng phong xông đến trước đại môn, bên trong đại môn bỗng nhiên vọt ra hơn mười tên kỵ binh, giơ thương lên chỉ vào gã, quát to:

- Đứng lại!

Chu Diệu Tự thấy bọn họ đều rất xa lạ, liền biết những kỵ binh này là thân binh Lý Trân dẫn theo, gã đành phải cố nén bất mãn, chắp tay nói:

- Ta là Lưu thủ phủ Chu trưởng sử, xin thay ta bẩm báo Lý tướng quân, ta có việc tìm hắn ta.

Kỵ binh đứng đầu lạnh lùng nói:

- Tướng quân nhà ta đang chủ trì quân nha nghị sự, không có thời gian tiếp đón ngươi, mời trở về đi!

Chu Diệu Tự nghe sững cả người, vội vàng hỏi

- Xin hỏi, quân nha nghị sự gì?

Một gã kỵ binh dùng trường mâu chỉ bên cạnh:

- Ngươi không biết tự mình nhìn sao?

Chu Diệu Tự lúc này mới phát hiện bên cạnh đang treo một tấm bảng hiệu to mới tinh, trên đó viết một hàng chữ, Tây Kinh lưu thủ phủ quân nha. Chu Diệu Tự chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa không ngã xuống ngựa. Lý Trân vậy mà đem kho lương sửa thành Tây Kinh lưu thủ phủ quân nha, vậy tòa quan nha hoàng thành kia tính cái gì?

Gã cũng không nhịn được nữa, quát to:

- Để ta vào trong!

Lúc này, một tên binh lính chạy ra, cao giọng nói:

- Lưu thủ có lệnh, để Chu trưởng sử vào nha môn!

Mấy tên kỵ binh thu hồi trường mâu, đẩy ngựa tránh ra một con đường, kỵ binh đứng đầu vẫn ngăn cản gã nói:

- Tướng quân có lệnh, đi vào kho lương không cho phép mang ngòi lửa, không cho phép cưỡi ngựa, mời xuống ngựa tiếp nhận kiểm tra.

Chu Diệu Tự không biết làm sao, đành phải bị bọn họ áp bức và lăng nhục lục soát thân thể, lúc này mới vội vội vàng vàng vào kho lương. Đại sảnh kho lương đã được tu sửa tu sửa đổi mới hoàn toàn, chỉ thấy mười mấy tên tướng lĩnh chỉnh tề ngồi ở trên đại sảnh, hết sức chăm chú nghe lời giáo huấn của Lý Trân.

- Lý tướng quân, ngươi đây là ý gì?

Chu Diệu Tự nổi giận đùng đùng đi lên đại sảnh, gã chỉ vào chúng tướng hỏi Lý Trân:

- Nơi này là kho lương, không phải là quân nha cái gì. Quân nha ở bên trong hoàng thành, ngươi không thể triệu tập mọi người đều tới nơi này?

Lý Trân lạnh lùng liếc mắt một cái, nói:

- Lúc ta ở Liêu Đông đánh trận, vẫn còn ở bên trong sơn động tổ chức nghị sự việc quân, ở đây làm sao không được?

- Đó là chiến tranh, bây giờ với chiến tranh không liên quan, ngươi phải theo như phép tắc, ở bên ngoài xây dựng quân nha, nhất định phải nhận được đồng ý của binh bộ.

- Vậy sao?

Lý Trân như cười như không nói:

- Ta trái lại không nghe nói có loại phép tắc chó má này, nhưng mà Chu trưởng sử đến thật vừa lúc, ta đang tra lương thực thiếu hụt hàng năm, ta phát hiện trong vòng ba năm thiếu hai vạn thạch lương thực, nghe nói đều bị sâu bọ đục. Thế nhưng ta phát hiện một quyển sổ sách ghi chép sâu bọ đục, mặt trên ghi lại trong vòng ba năm tổng cộng chỉ có ba nghìn thạch lương thực lương thực thiệt hại, như vậy vẫn còn một vạn bảy nghìn thạch lương thực chẳng biết đi đâu, Chu trưởng sử có thể cho ta một lời giải thích không?

Chu Diệu Tự chỉ cảm thấy đầu óc ong một tiếng, chuyện gã sợ nhất vẫn xảy ra, gã quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy hai gã quản sự kho lương quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám nhìn gã. Hai người này đều là người biết nội tình, lại khai mình ra.

Chu Diệu Tự hai chân mềm nhũn, tê liệt té xuống đất, toàn thân run rẩy cầm cập, một câu nói cũng nói không nên lời. Trên đại sảnh nhất thời một khung cảnh nghị luận ầm ĩ, tất cả mọi người đều hiểu, Chu Diệu Tự bị Lý Trân bắt được thóp, một vạn bảy nghìn thạch lương thực giá trị gần ba vạn quan tiền, thảo nào cuộc sống của Chu Diệu Tự sống xa xỉ như vậy, quả thực quá xấu xa.

Lý Trân nặng nề hừ một tiếng:

- Ăn hối lộ trái pháp luật, ăn bớt quân lương, theo như quân lệnh phải chém. Tuy nhiên ngươi là quan văn, ta sẽ để Ngự Sử đài đài tới chém ngươi. Người đâu! Kéo xuống giam lại cho ta.

Mấy tên đại hán vạm vỡ đi lên, kéo Chu Diệu Tự đi. Chu Diệu Tự sợ đến hô to

- Lý tướng quân, tha cho ta đi! Ta không dám, tha cho ta đi!

Không người nào để ý gã, Lý Trân càng làm lơ, một mực chờ Chu Diệu Tự bị bắt đi, Lý Trân rồi mới lạnh lùng nói với mọi người:

- Bắt đầu từ bây giờ, ta kiêm nhiệm trưởng sử, tất cả mọi người phải nghe theo quân lệnh của ta, người không theo lấy quân quy luận chém!

Mọi người đồng thời đứng dậy hành lễ:

- Tuân lệnh!

Độc Cô phủ, gia chủ Độc Cô Minh Hi nghe xong báo cáo kỹ càng tỉ mỉ của con út Độc Cô Hàm, quay đầu cười nói với người anh em Độc Cô Minh Viễn:

- Đệ có thấy không, chỉ chưa dùng tới hai ngày, Lý Trân đã giết chết Chu Diệu Tự, cướp quyền hành quân chính đều rồi, chứng minh một vấn đề gì, Nhị đệ nhìn ra được không?

- Chứng minh Chu Diệu Tự quá bất lực, ở trước mặt Lý Trân cường thế, hắn căn bản không phải đối thủ.

- không phải là cái này!

Độc Cô Minh Hi lắc đầu:

- Chứng minh gia tộc Võ Thị ở phía quân đội căn bản không có một chút uy tín. Chu Diệu Tự ở Trường An ngẩn ngơ ba năm, cuối cùng, lại không có một người tướng lãnh ủng hộ hắn, đây là sự bất lực của hắn sao? Không hoàn toàn đúng, càng nhiều là thất bại của Võ Tam Tư và gia tộc Võ thị, bọn họ càng muốn mưu đoạt binh quyền, lại càng làm người ta phản cảm, một trận chiến dịch Liêu Đông, đem da của Võ gia lột sạch sẽ.

- Đại ca nói không sai, gia tộc Võ thị chính kẻ bất tài không đỡ nổi, Thánh Thượng cho bọn hắn quyền lực nhiều như vậy, bọn họ không có chí tiến thủ như cũ. Bọn họ muốn lấy giang sơn đại Đường chỉ có thể là giấc mộng cuồng si thôi.

Độc Cô Minh Hi hừ lạnh một tiếng nói:

- Thánh Thượng nhất định sẽ không cam lòng, bà ta sẽ còn cho Võ thị sáng tạo cơ hội, chẳng qua Võ thị có thể nắm lấy cơ hội hay không, đó chính là một chuyện khác.

Độc Cô Minh Viễn trầm ngâm một chút nói:

- Chỉ sợ Võ Du Ninh tự mình đến Trường An nhậm chức, đoạt lại binh quyền Vũ gia, đại ca cho rằng có thể sao?

Độc Cô Minh Hi nở nụ cười

- Võ Du Ninh là bè cánh của Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư tình thế giống như nước với lửa, Võ Du Ninh làm sao có thể giúp giúp Võ Tam Tư đoạt lại quân quyền? Hơn nữa, huynh đệ của Võ Du Ninh là chồng của Thái Bình công chúa, Lý Trân chính là Thái Bình công chúa tiến cử, Võ Du Ninh làm sao có thể không nể mặt Thái Bình công chúa, cho nên Võ Du Ninh tuyệt đối sẽ không đến Trường An một bước.

- Vậy chúng ta nên giao thiệp như thế nào với Lý Trân?

Độc Cô Minh Hi híp mắt cười nói:

- Lý Trân là một người thông minh, hắn để Trương Thuyết đến mời chúng ta bảo vệ dinh quan, trên thực tế chính là đã trả lời cho ta. Không vội, khe nhỏ sông dài, sớm muộn chúng ta sẽ cùng tiến tới với nhau.

….

Tuy rằng Chu Diệu Tự bị nhốt lại, nhưng Lý Trân cũng không chuyển về quan nha hoàng thành. Ba ngày sau, hắn dẫn đầu mọi người dời đến nha môn mới nằm ở phường Sùng Văn, tại đây chính thức trở thành lưu thủ phủ Tây Kinh. Lý Trân đem việc chính vụ hình luật thuộc về trưởng sử đều giao cho giao cho bốn gã văn sĩ hắn dẫn theo tới, con hắn thì chủ quản quân vụ.

Chẳng qua khiến rất nhiều người kỳ quái là, Lý Trân đến Trường An nhậm chức đã bốn ngày, Kinh triệu doãn Hoàng Tri Quyền lại không tới thăm hỏi lần nào, giống như hệ thống quân đội và chính phủ của Trường An phân biệt rõ ràng.

Chiều hôm đó, hơn mười tùy tùng hộ vệ một chiếc xe ngựa chậm rãi vào phường Sùng Văn, ngừng lại ở trước quan nha lưu thủ phủ , từ trong xe ngựa đi ra một gã nam tử ngoài năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, da dẻ trắng ngần, để râu dài ba thước, người này chính là kinh triệu doãn Hoàng Tri Quyền.

Hoàng Tri Quyền xuất thân tiến sĩ, từng nhận trọng dụng sâu nặng của Lý Hiển, chức quan đảm nhiệm Lại Bộ Thị Lang. Sau khi Lý Hiển thoái vị, y cũng bị cũng bị cách chức làm Kinh Châu Tư Mã, nhưng ở dưới sự chiếu cố của Thượng Quan Uyển Nhi, y lại từng bước một thăng lên, bốn năm trước nhậm chức Kinh Triệu doãn Trường An, cho nên y được bè cánh phái Lư Lăng Vương công nhận.

Hoàng Tri Quyền làm quan thanh liêm, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Hai năm trước Lai Tuấn Thần muốn động thủ với y, nhưng từ đầu đến cuối bắt không được thóp y, dưới sự can thiệp của Thượng Quan Uyển Nhi, Lai Tuấn Thần mới từ bỏ hãm hại đối với y.

Hoàng Tri Quyền làm quan cực kỳ cẩn thận, mặc dù nghe nói Lý Trân là tâm phúc của Thượng Quan Uyển Nhi, thậm chí quan hệ với cô ta không quang minh chính đại, nhưng Hoàng Tri Quyền lại không dám khinh thường một chút, y phải nhận được chỉ thị chính xác của Thượng Quan Uyển Nhi, mới có thể quyết định mình nên làm như thế nào?

Ngay buổi sáng hôm nay, y cuối cùng nhận được thư tốc hành của Thượng Quan Uyển Nhi, yêu cầu y đối với Lý Trân kính trọng nhưng không gần gũi. Hoàng Tri Quyền lập tức hiểu được, xem ra lời đồn cũng không phải là thật như vậy, Lý Trân cũng không phải là người của Thượng Quan Uyển Nhi, thảo nào Thái Bình công chúa lại tiến cử hắn đến đảm nhiệm chức vụ này.

Hoàng Tri Quyền đi tới trước đại môn quân nha, nói với mấy tên binh lính giữ cửa:

- Xin đi thông báo Lý tướng quân, thì nói Kinh Triệu doãn Hoàng Tri Quyền tới chơi.

Binh lính không dám chậm trễ, vội vã chạy vào trong quan nha đi bẩm báo. Lúc này Lý Trân đang viết cho Thái Bình công chúa một phong thư, hắn mong muốn Thái Bình công chúa bổ nhiệm trưởng sử mới có thể giúp mình, hoặc là để cho mình kiêm nhiệm, hoặc là sắp xếp người dễ chung sống đến. Đương nhiên, Lý Trân thì hy vọng cái đằng trước, để cho hắn kiêm nhiệm trưởng sử, như vậy hắn có thể nắm toàn bộ quyền hành quân sự và chính trị của lưu thủ phủ thu trong tay mình.

Lúc này, binh lính ở ngoài cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân Kinh Triệu doãn Hoàng Sử Quân tới chơi.

Lý Trân mấy ngày nay cũng đang chờ Hoàng Tri Quyền đến đây, mặc dù nói Trường An quân sự và chính trị phân chia, nhưng giữa bọn họ vẫn sẽ phải qua lại rất nhiều, ví dụ như cửa thành Trường An do quân đội kiểm soát, lại ví dụ như quân đội và nha dịch Kinh Triệu doãn đều có quyền hạn tuần tra đường phố. Quyền hạn hai bên còn có trùng hợp rồi, một khi gặp phải sự việc, hai bên rất có thể sẽ mỗi người mỗi ý.

Cho nên Lý Trân cần cùng Hoàng Tri Quyền nhịp nhàng một chút, cố gắng hết mức tránh khỏi mâu thuẫn hai bên hoặc là ký kết một phép tắc, khi xảy ra mâu thuẫn làm sao theo như phép tắc để giải quyết vân... vân.

Lý Trân đứng lên, bước nhanh ra khỏi quân nha nghênh đón, vừa ra khỏi cửa liền chắp tay cười nói:

- Khiến Hoàng Sứ Quân đợi lâu.

Hoàng Tri Quyền cũng hành lễ cười nói:

- Nên tới thăm hỏi từ sớm, thực sự quá bận rộn, không thể phân thân, kéo dài suốt cho tới hôm nay, rất hổ thẹn!

- Nên là ta đi thăm hỏi sứ quân mới đúng, Hoàng Sứ Quân mời vào.

Lý Trân mời Hoàng Tri Quyền vào trong quan nha, hai người ngồi xuống ở phòng chính. Hoàng Tri Quyền quan sát cảnh vật chung quanh bốn phía một cái cười nói:

- Nơi đây vốn là quan nha của Quốc Tử Giám Tế Tửu, mặc dù ở nơi phố xá náo nhiệt, lại hết sức lại hết sức tĩnh mịch, là một địa điểm tốt, sớm biết Kinh Triệu phủ chúng ta nên chiếm nơi này trước.

- Kinh Triệu phủ của Hoàng Sử Quân đã rất tốt rồi, cái chỗ này thì để lại cho chúng tôi đi!

Hai người cười ha ha một tiếng, một tên trà đồng dâng trà cho bọn họ. Hai người uống trà, Lý Trân lúc này mới lại nói:

- Mấy ngày nay ta đều ở đây chăm lo công việc quân sự và chính trị cụ thể của lưu thủ phủ, phát hiện có một chỗ dường như khác biệt với chỗ khác.

- Lý tướng quân mời nói, bất đồng nơi nào?

Lý Trân suy nghĩ một chút nói:

- Thông thường thành lớn khác, quân đội chỉ quản lý cổng thành và an toàn của địa phương, đối với mảnh an ninh trật tự này lại không hỏi tới, đều là do quan phủ địa phương tự mình quản lý, vậy tại sao an ninh trật tự của Trường An cũng phải quân đội đến tuần tra cảnh giới?

- Đây là bởi vì Trường An quá lớn, chỉ dựa vào địa phương căn bản sức lực không đủ. Toàn bộ Kinh Triệu phủ chúng ta mới hơn trăm tên nha dịch, cộng thêm nha dịch các huyện,, cũng không vượt qua nghìn người, nhưng phải quản an ninh trật tự của ba mươi mấy huyện, nhân công đâu có đủ, cho nên hai mươi năm trước tiên đế liền hạ ý chỉ, phàm là Đại Thành ba mươi dặm trở lên, quân đội phải tham gia giữ an ninh trật tự. Chính là căn nguyên Trường An phải do quân đội đến tuần tra cảnh giới.

Lý Trân gật đầu một cái, lại cười nói:

- Kỳ thực quân đội tuần tra cảnh giới trái lại cũng không sao, nhưng trong này thì liên quan đến một vấn đề quyết định an ninh trật tự, ta làm sao biết người đi đường có phạm pháp hay không? Ý của ta là nói, ta dự định ở trong quân nha thiết lập một chức phán quan hình luật, do hắn phán định người bị bắt có phạm pháp hay không trước, nếu phạm pháp lại giao cho quan phủ, Hoàng Sứ Quân cảm thấy thế nào?

Hoàng Tri Quyền liền cảnh giác, y ý thức được Lý Trân là muốn đoạt quyền chấp hành pháp luật. Nói cách khác, một người có phạm pháp hay không, trước phải do lưu thủ quân nha đến quyết định, điều này làm sao có thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK