Mục lục
[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịnh Thổ Tự là ngôi chùa lớn thứ hai gần với chùa Bạch Mã của thần đô Lạc Dương, vì pháp sư Huyền Trang nổi tiếng đã xuất gia tại đây. Ban đêm, ngoài cửa đông của Tịnh Thổ Tự có mấy trăm võ sĩ mặc áo đen do Lai Tuấn Thần đích thân suất lĩnh.

Trải qua mười ngày bí mật điều tra, cuối cùng thủ hạ của Lai Tuấn Thần cũng phát hiện ra trong chùa Tịnh Thổ có một gian mật thất dưới lòng đất. Đây là tin tức mà Lai Tuấn Tuần phải bắt giữ bảy tám tăng nhân của chùa Tịnh Thổ thẩm vấn mới tra ra được. Nhưng rốt cuộc căn mật thất này thuộc về ai, thì không ai biết.

Lai Tuấn Thần đã rất nhanh mất hết kiên nhẫn, mấy ngày nay gã điều tra Lý Trân, trừ Võ Tam Tư cho gã một kim bài của Hưng Đường Hội thì gần như không có thu hoạch gì.

Tối ngày hôm qua, phạm nhân quan trọng lại bị người ta cướp đi mất. Mặc dù Lai Tuấn Thần biết là do Lý Trân gây ra nhưng gã không có chứng cớ. Tình tình vô cùng bất lợi cho Lai Tuấn Thần, sau khi gã suy nghĩ lại liền quyết định nhân cơ hội Lý Trân bị vụ án ám sát Tương Vương làm cho vướng chân, đã chủ động xuất kích cưỡng ép điều tra chùa Tịnh Thổ.

Tùng tùng, sau một lúc lâu gõ cửa chùa Tịnh Thổ, một tăng nhân mở cửa phụ kêu kẽo kẹt, nhìn xung quanh thăm dò. Người này phát hiện bên ngoài người đông nghìn nghịt liền sợ đến mức vội vàng đóng cửa nhưng bị các võ sĩ giữ lại, ép đẩy cửa phụ ra.

Các võ sĩ đồng loạt đi vào, mười mấy tăng nhân trong chùa sợ đến mức ngã lảo đảo chạy về phía hậu viện. Lai Tuấn Thần nhảy vào cửa chính, gã thăm dò chùa một chút rồi sai đám võ sĩ bao vây chùa. Gã bước nhanh về phía hậu viện, bảo các võ sĩ châm đuốc chiếu sáng chỗ này như ban ngày.

Bọn họ đi đến trước sân công đường của chùa, lúc này chủ trì Quảng Hoằng đại sự của chùa đã nhận được tin, liền dẫn đám tăng nhân ra ngoài đón.

Chùa Tịnh Thổ có hơn hai ngàn tăng nhân, tăng nhân đứng đông đúc trước quảng trường, khí thế rất lớn hoàn toàn lấn át hơn trăm võ sĩ. Nhưng Lai Tuấn Thần đích thân xuất mã khiến Quảng Hoằng đại sư vô cùng lo lắng.

Ông ta tiến lên khom người thi lễ nói:

- A Di Đà Phật, không biết Lai trung thừa đêm nay đến đây có gì sai bảo?

Lai Tuấn Thần lấy kim bài Ngự sử giơ lên cao, lạnh lùng nói:

- Ta nhận được tin, trong chùa Tịnh Thổ có giấu kẻ phản nghịch, nên đặc biệt đến điều tra.

Kim bài Ngự sử của Lai Tuấn Thần là do Võ Tắc Thiên ban tặng, nhìn thấy kim bài như nhìn thấy vua, không dễ dàng mà lấy ra. Nhưng hôm nay để điều tra ra mật tàng của Lý Trân, nên Lai Tuấn Thần bất cứ giá nào cũng phải lấy ra.

Quảng Hoằng đại sư và mười mấy cao tăng nhìn thấy kim bài Ngự sử, sợ đến mức quỳ hết xuống, Quảng Hoằng đại sư trầm giọng nói:

- Khởi bẩm Lai trung thừa, chùa Tịnh Thổ là nơi hướng phật, không liên quan đến tranh đua của triều đình, càng không cất giấu kẻ phản nghịch, chỉ sợ là Lai Trung thừa đã nghe nhầm rồi.

Lai Tuấn Thần cười lạnh một tiếng:

- Hòa thượng chùa Bạch Mã cũng nói bọn họ một lòng hướng phật, kết quả thì sao chứ? Lại muốn đánh vào hoàng cung, lão ni Hà Nội tự xưng là Như Lai chuyển thế nhưng bà ta lừa biết bao nhiêu là tiền. Thời đại này, hòa thượng, ni cô cũng không thể tin tưởng được.

Quảng Hoằng đại sư đau đớn nhất là có người đánh đồng ông ta với Tiết Hoài Nghĩa và lão ni Hà Nội, đó là điều làm nhục lớn nhất đến danh dự của ông ta, ông ta oán hận nói:

- Tiết Hoài Nghĩa vốn dĩ không phải là tăng nhân, lão ni Hà Nội càng là yêu nghiệt, bị con cháu Phật môn căm hận, sao Lai Trung thừa có thế đánh đồng chùa Tịnh Thổ với hai người này được.

- Nói nhảm ít thôi.

Lai Tuấn Thần đã có vẻ mất kiên nhẫn, gã hung tợn nói với đám tăng nhân:

- Mở căn phòng bí mật dưới tháp Phật ra, nếu không ta sẽ dùng một mồi lửa đốt chùa của các ngươi.

Lúc này Quảng Hoằng đại sư mới phản ứng, hóa ra những tăng nhân mất tích mấy ngày nay là bị Lai Tuấn Thần bắt đi. Nếu không làm sao gã biết dưới tháp Phật có căn phòng bí mật. Đây chính là bí mật của chùa Tịnh Thổ, chỉ có rất ít tăng nhân biết được.

Quảng Hoằng đại sư làm sao có thể đồng ý để Lai Tuấn Thần phá hỏng căn phòng bí mật, ông ta cắn răng nói:

- Bần tăng không biết vì sao Lai Trung thừa muốn vào căn phòng bí mật kia, đó là chỗ an táng của nhiều thế hệ trụ trì chùa Tịnh Thổ, là thánh địa của chùa Tịnh Thổ đã hơn hai mươi năm nay không mở, xin thứ cho bần tăng không thể tuân lệnh.

Lai Tuấn Thần đâu có tin lời ông ta nói… Gã thấy Quảng Hoằng đại sư khước từ thì giận đến tím mặt, giật mạnh áo cà sa của ông ta vung về phía sau. Mấy tên võ sĩ bắt lấy cưỡng ép ông ta đi mở cửa.

Các tăng nhân thấy trụ trì bị bắt, lập tức sôi trào lớn tiếng quá:

- Thả trụ trì ra.

Bọn họ xong lên từ tứ phía, bao vây Lai Tuấn Thần và đám người kia lại. Mười mấy võ tăng hộ viện cầm côn đuổi về phía trụ trì bị bắt đi, chỉ trong chốc lát đã cứu Quảng Hoằng đại sư trở về.

Lai Tuấn Thần thấy đối phương người đông thế mạnh, gã vừa tức vừa vội cao giọng hô to với Quảng Hoằng đại sư:

- Lão hòa thượng, ta chỉ phụng lệnh Thánh thượng đến chùa Tịnh Thổ điều trá án, các ngươi lại kháng chỉ bao vây đại thần của triều đình là muốn tạo phản sao?

Quảng Hoằng đại sư cũng biết không thể cứng đầu với Lai Tuấn Thần được, tên ác quan này có thể làm bất cứ chuyện gì. Nếu chọc giận rất có thể chùa Tịnh Thổ sẽ bị hủy hoại, ông ta liền thỏa hiệp với gã:

- Lai trung thừa, căn phòng bí mật dưới tháp Phật ta không thể mở để các ngươi xông vào phá hỏng, ta chỉ có thể dẫn mấy người các ngươi vào xem mà thôi.

Lai Tuấn Thần cười âm hiểm:

- Ta có thể đồng ý với điều kiện của ngươi.

- Chúng ta nói lời giữ lời, mời Lai trung thừa dẫn mấy thủ hạ theo ta.

Quảng Hoằng đại sư vô cùng khôn khéo, chỉ đồng ý dẫn theo mấy người, ông ta biết để cả đám võ sĩ vào tháp Phật chắc chắn Lai Tuấn Thần sẽ không giữ lời hứa. Kết quả sẽ là cả đám võ sĩ xông vào, sẽ hủy hoại pháp thân của nhiều thế hệ trụ trì, lúc đó ông ta sẽ là tội nhân của chùa Tịnh Thổ.

Lai Tuấn Thần cũng thấy ông ta vô cùng khôn khéo, cũng khâm phục. Gã liền dẫn theo mấy thủ hạ đi về phía sau tháp Phật.

Tháp Phật của chùa Tịnh Thổ làm bằng cẩm thạch, cao khoảng tám trượng, chia làm chín tầng chủ yếu đế cúng bái pháp khí các thế hệ cao tăng chủa Tịnh Thổ.

Cũng giống như tất cả các ngôi chùa của Đại Đường, tháp Phật của chùa Tịnh Thổ cũng xây dựng có địa cung, qua nhiều thế hệ trụ trì chùa viên tịch, pháp thân sẽ được đưa vào trong tháp Phật để thờ cúng. Hơn một trăm năm qua, đã có tám đời trụ trì được chôn cất bên trong địa cung tháp Phật.

Quảng Hoằng đại sư dâng hương cầu nguyện, lại đọc kinh chuộc tội, lúc này mới bảo mấy đệ tử tâm phúc mở địa cung ra. Chỉ nghe thấy tiếng vang ầm ầm, tảng đá lớn chậm rãi dời ra hé lộ một khoảng đen rộng lớn, trước động có bậc thang nối thẳng với địa cung.

Quảng Hoằng đại sư khoát tay chặn lại:

- Lai trung thừa xin mời.

Lai Tuấn Thần đâu đồng ý để mình xuống địa cung, gã liếc mắt ra hiệu cho Lưu Quang Nghiệp, Lưu Quang Nghiệp bất đắc dĩ phải dẫn theo mấy tùy tùng kiên trì đi theo Quảng Hoằng đại sư vào địa cung.

Lúc này, Lai Tuấn Thần đã có một cảm giác không ổn, nhìn tình hình từ trong cửa lớn địa cung, e là chỗ này thực sự là đã mấy chục năm chưa mở. Lý Trân đương nhiên là không thể đem dấu tích của Ngu Thế Nam giấu ở chỗ này. Nhưng thủ hạ của gã đã tận mắt nhìn thấy Lý Trân cõng quyển trục vào chùa rồi lại tay không đi ra. Lẽ nào trong chùa còn chỗ cất giấu khác.

Nghĩ thấy cũng có lý, chỗ cất bí mật của Lý Trân, hắn sao có thể để cho đám hòa thượng này biết được?

Qua khoảng một nén nhang, Lưu Quang Nghiệp bịt mũi từ trong địa cung chạy ra, thấp giọng nói với Lai Tuấn Thần:

- Ngoài mấy bộ hài cốt, thực sự không còn thứ gì khác.

- Bên trong có phòng tối gì không?

Lưu Quang Nghiệp lắc đầu:

- Ty chức đã điều tra cẩn thận, không có phòng tối.

Lúc này, Quảng Hoằng đại sư đi ra cuối cùng, trong lòng vừa tức vừa hận, nói với Lai Tuấn Thần:

- Lai trung thừa bây giờ chắc là không còn gì để nói chứ?

Gã lạnh lùng nói:

- Thánh thượng có khẩu dụ, chùa Tịnh Thổ giấu vật của phản tặc, đặc biệt lệnh cho Ngự sử trung thừa Lai Tuấn Thần điều tra chùa toàn diện. Bất cứ kẻ nào cũng không được cãi lời, nếu không sẽ bị luận đại tội phản nghịch.

Lai Tuấn Thần bịa ra khẩu dụ của Võ Tắc Thiên, đây là chuyện gã am hiểu nhất. Quảng Hoằng đại sư há mồm trợn mắt. Lúc này Lai Tuấn Thần ra lệnh:

- Truyền lệnh của ta, điều tra tất cả chùa, không được bỏ qua một góc nào.

Điều tra chùa Tịnh Thổ cuối cùng đến giữ trưa ngày hôm sau cũng kết thúc. Điều khiến Lai Tuấn Thần vô cùng thất vọng chính là bọn chúng không thu hoạch được gì, thậm chí thanh xà ngang trên chùa cũng tìm nhưng căn bản không phát hiện ra bất kỳ tàng vật nào.

Lúc này, niềm tin của gã có hơi dao động, gã khoanh tay đi trong thiện phòng, lẽ nào mình sập bẫy Lý Trân. Căn bản không có bảo tàng gì cả, tin mà Lý Bàn cung cấp cho Sách Văn là giả? Lai Tuấn Thần biết Lý Trân vô cùng giảo hoạt, với sự ngu xuẩn của Sách Văn, bị Lý Bàn lừa cũng là điều rất có thể xảy ra.

Nhưng việc điều tra của Lai Tuấn Thần trong thời gian này vẫn xoay quanh những cơ sở giấu đồ của Lý Trân. Nếu điều này không có kết quả gì, vật mấy ngày nay gã điều tra đã uổng phí, cả thời gian và tinh lực đều lãng phí vô ích.

Lai Tuấn Thần đâu cam lòng như vậy, gã thuyết phục chính mình Lý Trân quả thực đã giấu danh sách minh ước đi rồi. Còn chưa nghe nói hắn thiêu hủy, càng không giống như lời hắn đã nói với Thánh thượng, căn bản là không phát hiện ra danh sách minh ước nào hết.

Lai Tuấn Thần tin chắc Lý Trân lấy được danh sách, kim bài của Trang Văn Thái là minh chứng tốt nhất, chứng minh Lý Nguyên Gia cũng không đem danh sách và kim bài đi cất giấu ở nơi khác. Nếu kim bài ở trên người Lý Huấn kia, vậy chắc chắn danh sách minh ước cũng sẽ nằm ngay trong căn phòng bí mật của Lý Nguyên Gia. Mà Lý Trân là người đầu tiên tìm căn phòng bí mật này thì sao danh sách lại không ở trong tay Lý Trân?

Lúc này, Lưu Quang Nghiệp đi đến với vẻ mặt chán nản. Lai Tuấn Thần lập tức hỏi y:

- Lại có phát hiện gì sao?

Lưu Quang Nghiệp lắc đầu, tỏ vẻ không thu hoạch được gì, y thở dài nói:

- Trung thừa, đã điều tra ba lần không có phát hiện gì. Trong chùa Tịnh Thổ chắc là không có bí tàng gì.

- Vậy lạ thật, rốt cuộc là giấu ở đâu?

Lai Tuấn Thần lẩm bẩm.

Đúng lúc này, có một gã võ sĩ từ ngoài cửa chạy vào bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Trung thừa, Lương Vương phái người đến đưa tin cho Trung thừa.

Lai Tuấn Thần ngây người ra lập tức ra lệnh:

- Dẫn y vào.

Rất nhanh, một gã tâm phúc của Võ Tam Tư bước nhanh vào, khom người thi lễ nói:

- Lai trung thừa, Lương Vương điện hạ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Trung thừa, mời Trung thừa đi nhanh đến phủ Lương Vương.

- Chuyện gì?

- Ty chức không biết, chỉ có những lời này, mời Trung thừa đi nhanh đến phủ Lương Vương.

Lai Tuấn Thần thấy hơi lại, rốt cuộc Võ Tam Tư có chuyện gì gấp muốn tìm mình?

Gã trầm tư một lát rồi xoay người nói với Lưu Quang Nghiệp:

- Nếu không lục soát thấy gì vậy cũng không cần điều tra nữa, mau truyền lệnh của ta, tạm thời dừng việc điều tra lại, mọi người rút khỏi chùa Tịnh Thổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK