Quyển 4: Thơ Đường giết người
Chương 01: Trường An
(Quyển sách thiết định với năm đầu triều Tống, trong quyển này, thành Trường An đã sớm bị hủy tại Đường mạt, rất nhiều chức quan xưng hô cũng không hợp với lịch sử, bất quá là vì nghênh hợp một chủ đề thơ Đường này, các vị khán quan không cần truy đến cùng. )
Trường An hùng vĩ, dòng người rộn ràng. Phồn hoa phì nhiêu, cũng không kém bao nhiêu so với đất Giang Nam giàu có, càng bởi vì cố đô tiền triều, địa linh nhân kiệt, danh sĩ phong lưu càng là số một tại Trung Nguyên, không phải địa phương khác có thể so được.
Hai thành Đông Tây, từ sớm đến tối, người lui tới tấp nập không dứt, chen vai nối gót. Trong đó, những vật giao dịch ở thành phía đông phần lớn là đồ chơi bảo bối quý giá, có giá trị không nhỏ, chuyên cung cấp mấy phường quan lại quyền quý xung quanh. Giờ Thìn (từ 7h-9h sáng) vừa tới, chính là thời điểm cửa hàng mở cửa, bách tính ra đường. Hầu bao Tô Chuyết sớm đã thấy đáy, tự nhiên sẽ chỉ dạo ở một vùng thành Tây.
Y và Hoa Bình rời khỏi Độ Khẩu trấn (trấn bến đò), một đường nhắm tới Trường An, vì tiết kiệm chi phí đi đường, trên đường chỉ có thể màn trời chiếu đất. Đến thành Trường An, cũng chỉ tại trong phường Quang Đức, tìm một gian khách sạn giá rẻ, chấp nhận được. Mấy ngày liên tiếp, Hoa Bình thủy chung đối với Tô Chuyết nửa tin nửa ngờ, tuy nói tại Độ Khẩu trấn (trấn bến đò) được chứng kiến thủ đoạn Tô Chuyết, nhưng vẫn không tin y có thể vì mình mà lấy lại công đạo.
Tô Chuyết chỉ cười nhạt nói: "Hoa Bình, chẳng lẽ huynh còn chưa tin ta sao? Ta đã đoán được huynh là đầu bếp, cũng đoán được huynh bởi vì tiền tài mà phạm vào kiện cáo, thì có thể giúp ngươi qua cơn tức này này!"
Nhấc lên việc này, Hoa Bình buồn bực, hỏi: "Cậu rốt cục làm sao đoán được ta là hỏa đầu quân (người nấu ăn trong quân)? Ta cẩn thận suy ngẫm, lúc ở Độ Khẩu trấn (trấn bến đò), ta căn bản chưa nói qua với cậu!"
Tô Chuyết đáp: "Đó có gì khó? Phần lớn người trong quân làm việc thô kệch, không câu nệ tiểu tiết. Mà huynh lại biết mang theo tùy thân bình gia vị, nói rõ đây là huynh nhiều năm đã thành thói quen rồi. Hơn nữa huynh chú trọng cơm canh khẩu vị như thế, không phải đầu bếp thì là cái gì?"
Hoa Bình liếc xéo y, nói: "Nguyên lai ngày đầu tiên cậu đã biết, vậy làm sao cậu biết ta chịu oan, muốn lấy lại công đạo cho ta?"
Tô Chuyết nói: "Đây chính là suy đoán của ta. Ngày đầu tiên khi ta thấy huynh, huynh cũng xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, thậm chí trả không nổi phí nhà trọ. Mà theo ta được biết, quân sĩ rời khỏi quân tịch, bình thường đều được cấp cho một khoản vàng bạc, nếu không cũng nên có tích góp nhiều năm. Nếu huynh đã túng quẫn như thế, chắc hẳn tiền đã tiêu vào nơi khác rồi. Lại liên tưởng đến trượng hình (hình phạt đánh bằng gậy) huynh đã nhận, nói rõ huynh bởi vì kiện cáo vàng bạc, mất đi tất cả bạc của mình. Thế nhưng lúc ở Độ Khẩu trấn (trấn bến đò), mặc dù huynh và ta vốn không quen biết, lại vui lòng tương trợ, có thể thấy được huynh chân thực nhiệt tình. Hơn nữa liên tiếp mấy ngày, huynh xử sự công bằng, ghét ác như cừu, những điều này không phải là giả vờ. Người giống như huynh, theo lý mà nói không nên phạm án gì, cho nên ta nghĩ huynh có lẽ là bị oan uổng."
Hoa Bình nhịn không được thở dài, nói ra: "Tô Chuyết, cậu nói không sai. Ta nguyên là quan phó trong một hành dinh hữu vũ vê ở Trường An, phụ trách cơm nước bếp núc và mua sắm của bản đội năm trăm người, cũng xem như đầu bếp đi. Ba tháng trước đó, ta đang kiểm tra đối chiếu khoản mua bán, phát hiện ngân lượng trong đội thiếu mấy trăm lượng. Ta đem việc này báo cáo cho thiên tướng bản đội, ai ngờ mấy ngày sau, hắn lại nói ta chiếm đoạt quân lương, đút vào túi tiền riêng, đem ta phạt trượng bốn mươi, tịch thu hết thảy tài vật, biếm ra quân tịch. Sau cùng vẫn là dựa vào mấy vị hảo hữu tương trợ, ta mới có thể chữa khỏi thương thế, trở về quê cũ..." Nói xong gã lại sâu kín thở dài.
Tô Chuyết khẽ "Hừ" một tiếng, nói: "Nếu thật là nuốt riêng quân lương, chỉ sợ huynh đã sớm bị hỏi tội sung biên rồi. Vị Thiên tướng quân này rõ ràng là vu oan hãm hại, coi huynh thành dê thế tội. Lại muốn chuyện lớn hóa nhỏ, đánh huynh một trận, đuổi đi. Xem ra hắn có liên quan không nhỏ với chuyện này a!"
Hoa Bình bất đắc dĩ nói: "Cho dù biết hắn có hiềm nghi, chúng ta cũng không cách nào tra được, càng không có chỗ giải oan. Ta xem việc này vẫn là thôi đi, miễn cho rước họa vào thân."
Tô Chuyết cười nói: "Tại Độ Khẩu trấn (trấn bến đò), huynh giúp ta nhiều chuyện như vậy, bây giờ chính là thời điểm ta hồi báo huynh. Chuyện này tuy khó, nhưng không phải là không có biện pháp.Nếu huynh trong quân đội nhiều năm, hẳn là sẽ có vài bằng hữu. Trước tiên huynh đi tìm bọn họ, lấy ra quyển sổ sách kia của huynh."
Hoa Bình nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn nhẹ gật đầu. Thế là gã đi ra ngoài trước, tìm bạn tốt của gã trong quân. Tô Chuyết ở trong phòng, dù sao cũng rảnh rỗi, liền nhàn nhã bước đi thong thả đến thành Tây. Vừa mới chuyển hai gian cửa hàng, chợt nghe trên đường có tiếng người huyên náo, có người hô: "Chết người rồi! Chết người rồi!"
Tô Chuyết giật mình, vội vàng đi ra cửa, chỉ thấy trên đường dân chúng nhao nhao vọt tới một gian cửa hàng. Tô Chuyết cũng theo dòng người tiến lên trước, mấy tên quan sai đang đứng trước một gian cửa hàng, ngăn chặn đám người. Tô Chuyết chen qua bách tính xem náo nhiệt, đứng ở trước nhất, thình lình bị gã thủ vệ quan sai kia đẩy một cái, quát: "Đứng xa một chút!"
Tô Chuyết không để ý tới gã, ánh mắt lại nhìn vào trong tiệm. Đây là một nhà cửa hàng bán sách vở tranh chữ, trong tiệm bày biện hai hàng giá sách, sách trên giá tán loạn một chỗ. Mấy tấm tranh chữ treo trên tường, trong đó không hiếm thủ bút của danh gia tiền triều. Một bên giá sách bày biện một cái bàn dài, bên chân bàn dài nằm sấp một cỗ tử thi, vết máu nhuộm đỏ mặt đất, mười phần dọa người.
Dân chúng vây xem, thấy hiện trường người chết, có che mặt muốn tránh, có nghị luận ầm ĩ, hứng thú dạt dào. Tiếng ồn ào ầm ĩ, chọc đến tên quan văn mập trong tiệm càng lúc càng bực bội. Hắn cả giận, hướng bách tính nói: "Đừng có ồn ào!"
Vị đại nhân này tên là Lưu Vấn Thiên, là hữu nhai sử thành Trường An, chuyên môn phụ trách trị an đường Chu Tước phía Tây. Bách tính bị hắn quát một cái, lập tức an tĩnh đi nhiều. Lưu Vấn Thiên quay đầu lại, nói với một tên sư gia hèn mọn: "Trần sư gia, người này rốt cục chết khi nào? Mã lão quỷ làm sao còn chưa tới? Ông ta không đến, bản quan làm sao tra án đây?"
Tên sư gia kia cứng họng, không phản bác được. Một tên quan sai già dặn bên cạnh tiến lên bẩm: "Lưu đại nhân, ngài an tâm chớ vội. Mã ngỗ tác bên kia đã phái người đi, một hồi liền tới rồi."
Tô Chuyết đột nhiên hô: "Đại nhân, người chết này bị hại ước chừng vào giờ Hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm) đến giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) đêm qua!"
Mộ tiếng kêu của y đột ngột khác thường, ánh mắt đám người đều rơi xuống trên thân Tô Chuyết. Lưu đại nhân kia nghe thấy, hai mày nhăn lại, liếc mắt nhìn Tô Chuyết, trong ánh mắt tràn đầy hồ nghi.
Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, bước về trước một bước, muốn đi vào cửa hàng. Hai tên sai dịch trước cửa đi trước cản lại, cậy mạnh nói: "Lăn đi!"
Lưu Vấn Thiên đột nhiên hô: "Để hắn tiến đến!"
Tô Chuyết cười cười với hai tên sai dịch kia, bước vào cửa tiệm. Lưu Vấn Thiên hỏi: "Ngươi là Ngỗ tác sao?"
Tô Chuyết sững sờ, lắc đầu, đáp: "Không phải."
Lưu Vấn Thiên "Hừ" một tiếng, cả giận nói: "Ngươi không phải là Ngỗ tác, sao chỉ nhìn thoáng qua, thì biết người này chết vào khi nào? Chắc ngươi chính là hung thủ? Người tới, đem hung thủ bắt lại cho ta!" Hai bên sai dịch nghe tiếng muốn tiến lên.
Tô Chuyết sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới chính mình nhất thời hảo tâm nhắc nhở, lại bị tên quan này coi là hung thủ. Y vội vàng lui lại một bước, lớn tiếng nói: "Đại nhân, ta không phải hung thủ! Là ta suy đoán ra!"
Lưu Vấn Thiên "A" một tiếng, phất tay ngừng lại sai dịch, nói ra: "Ngươi suy đoán thế nào? Nói nghe một chút."
Tô Chuyết nói: "Thành phía Tây thẳng đến ban đêm giờ Tuất khắc hai mới có thể đóng lại, trước lúc đóng, trên đường còn có bách tính lui tới, tất nhiên hung thủ sẽ không ngang nhiên hành hung. Lại nhìn vết máu trên đất, đã khô cạn ngưng kết, nói rõ người chết đã chết hơn hai canh giờ trở lên. Mà quần áo vớ giày trên thân người chết vẫn mặc gọn gàng, nói rõ lúc bị hại hắn còn chưa lên giường đi ngủ. Mà người bình thường sẽ không sau nửa đêm còn chưa ngủ. Điều này không phải có thể suy đoán ra, hắn chết vào giờ Hợi đến giờ Tý sao?"
( Trình độTiểu Xuyên có hạn, trong sách khó tránh khỏi có lỗ hổng sai lệch, hi vọng bằng hữu ưu thích nhắn lại nhiều hơn. Cầu đề cử, cầu cất giữ, Tiểu Xuyên sẽ lấy cố sự tốt hơn hồi báo mọi người! )
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích
khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ.
Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn.
Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất.
Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK