Đoan Mộc Tường cũng không phải hạng người hời hợt, thân thể đột nhiên bổ nhào về phía trước, so với loài thỏ bén nhạy nhất còn phải linh hoạt hơn gấp mười. Hắn vốn cho rằng tránh né như vậy là có thể tránh thoát công kích của bất luận kẻ nào trên đời. Ai ngờ còn không đợi hắn đứng dậy, luồng ý lạnh sau lưng lần nữa đánh tới.
Đoan Mộc Tường bất đắc dĩ, cũng không kịp đứng dậy, đành phải lăn một vòng về phía trước, khó khăn lắm mới tránh thoát chiêu thứ hai.
Chiêu thứ ba theo sát phía sau còn nhanh hơn chiêu thứ hai. Đoan Mộc Tường chỉ có thể lăn thêm một vòng tới đằng trước. Trải qua mười chiêu, Đoan Mộc Tường vẫn không thể đứng lên, càng không nói đến chuyện trông thấy hình dáng của kẻ đột ngột tập kích sau lưng.
Mắt thấy phía trước đã là vách tường, không thể lui được nữa, Đoan Mộc Tường cắn răng một cái, hai chân đạp lên vách tường, thân thể lướt ngang qua đất bằng. Lần này đi nước cờ hiểm, mặc dù tránh được chiêu thứ mười một nhưng lại trùng hợp chui qua dưới háng người kia.
Kẻ tập kích cũng ngây ngẩn cả người, dường như không ngờ đến đối phương sẽ dùng loại chiêu số này. Nhân vật giang hồ đều cực kỳ xem trọng mặt mũi, thông thường có mất mạng vì mặt mũi cũng sẽ không hối tiếc. Nhân vật giang hồ có thanh danh như Đoan Mộc Tường thế mà chui qua háng người khác, truyền đến trên giang hồ tất nhiên sẽ trở thành đề tài châm biếm của quán trà quán cơm.
Kẻ tập kích chỉ dừng một ít thời gian đã cho Đoan Mộc Tường cơ hội thở dốc. Lúc kẻ tập kích quay đầu lại thì Đoan Mộc Tường đã đứng lên lạnh lùng nhìn xem đối thủ.
Hiển nhiên Đoan Mộc Tường cũng không phải là người lòng dạ rộng lượng, nếu như ánh mắt có thể giết người thì không biết kẻ tập kích đã chết bao nhiêu lần rồi. Đoan Mộc Tường nhìn xem kẻ trước mắt đã làm cho mình mất hết mặt mũi, chỉ thấy đối phương có thân hình nhỏ gầy toàn thân áo đen, ngay cả diện mạo cũng dùng vải đen che lại.
Hắn nhìn xem con ngươi trong trẻo của đối phương, trong lòng đã quyết định nhất định phải chém kẻ này thành muôn mảnh. Đoan Mộc Tường lạnh lùng thốt ra:
- Ngươi có biết ngươi vừa phạm vào sai lầm trí mạng nào không!
Kẻ áo đen không đáp, kiếm trong tay đặt ngang trước ngực, tùy thời chuẩn bị phát động lượt tấn công tiếp theo.
Đoan Mộc Tường trầm giọng nói:
- Để lại tên tuổi đi! Dưới tay ta không giết hạng người vô danh!
Kẻ áo đen không nói gì, chiêu kiếm trong tay chính là câu trả lời tốt nhất. Kiếm quang lập lòe phả vào mặt Đoan Mộc Tường. Kiếm khí vô biên mang đến từng cơn ớn lạnh giống như muốn tiến đến nuốt trọn Đoan Mộc Tường.
Đoan Mộc Tường xiết chặt lông mày, lúc này mới phát hiện thì ra đối phương cũng không chỉ chiếm ưu thế đánh lén. Lấy kiếm pháp bực này phóng mắt khắp thiện hạ có thể địch nổi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đoan Mộc Tường nhất thời thu hồi lòng khinh thường, bước chân triệt thoái về phía sau, tách ra song chưởng, lại muốn dùng đôi bàn tay không để đối phó với lợi kiếm của đối phương.
Mà cây bảo kiếm cổ phác treo bên hông hắn dường như chưa từng rời khỏi vỏ.
Kẻ áo đen thấy Đoan Mộc Tường khinh thường như thế thì cũng không thèm để ý, chiêu kiếm trong tay liên miên bất tuyệt. Đoan Mộc Tường tiếp vài chiêu, nhất thời có chút chống đỡ không được, liên tiếp lui về phía sau, chật vật không chịu nổi.
Trong lòng Đoan Mộc Tường quýnh lên, bỗng nhiên thầm mắng mình ngốc quá. Hắn thầm nghĩ:
- Tô Chuyết đã chết, mình còn sợ cái gì? Kẻ này chiêu kiếm lợi hại nhưng hình như kinh nghiệm đối địch có vẻ không đủ. Ra chiêu thẳng tiến không lùi, không để lại đường lui, sao có thể là đối thủ của mình chứ?
Hắn nghĩ như vậy, thân thể ngửa sang ngang. Ngay vào thời khắc chiêu kiếm chưa thu hồi, hai tay của Đoan Mộc Tường bỗng nhiên chống đất, thân thể như lò xo bắn ngược lên. Hai tay thành chưởng bổ về phía kẻ áo đen.
Một chưởng này mang theo nội lực cuộn trào mãnh liệt, kẻ áo đen vừa tới gần Đoan Mộc Tường chỉ cảm thấy một luồng ý lạnh thấu xương phả vào mặt, thậm chí còn lạnh lẽo hơn lợi kiếm trong tay mình. Y biết chiêu thức của mình hết lực, không cách nào né tránh, trái tim trầm xuống, không khỏi kêu lên một tiếng.
- A!
Đúng là thanh âm của phụ nữ.
Đoan Mộc Tường sững sờ, đã nghe ra được thanh âm này đúng là của Long Tiểu Thanh. Hắn cả kinh thất sắc, gắng gượng thu hồi chưởng lực. Song chưởng đập lên thân Long Tiểu Thanh chỉ đẩy nàng ra ngã nhào xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt này, một bóng người áo đen cũng bay ra từ trong rừng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà chặn giữa hai người. Hắn trông thấy Đoan Mộc Tường ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc đã kịp thời thu lại nội lực, trái tim đang nhấc lên lúc này mới thả xuống.
Động tĩnh bên đây sớm đã kinh động đến người trong trang viên. Chỉ một lúc sau mười tên người hầu đã vây quanh. Long Nhập Hải cũng chạy tới, trông thấy tình cảnh trước mắt thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
Long Tiểu Thanh đã cởi ra khăn đen che mặt, Long Nhập Hải cau mày nói:
- Thanh nhi, cháu đang làm gì đấy?
Long Tiểu Thanh không đáp, Đoan Mộc Tường trông thấy người đang ngăn ở giữa, không khỏi dựng đứng lông mày, trong mắt phun ra lửa giận hừng hực. Hắn nghiến răng nói:
- Là ngươi!
Người tới chính là Tô Chuyết, chỉ thấy hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Là ta!
Đoan Mộc Tường oán hận nói:
- Thế mà ngươi còn không chết!
Tô Chuyết cười đáp:
- Trên đời có nhiều sự vật lý thú như thế, làm sao ta bỏ đi chết được chứ?
Vẻ mặt Long Nhập Hải mờ mịt, nói:
- Ở đây đang có chuyện gì? Thanh nhi, đến cùng là như thế nào?
Long Tiểu Thanh sớm đã không còn bi thương như trước, tiến lên giữ chặt cánh tay của Long Nhập Hải, cười nói:
- Gia gia, thì ra là Tô đại ca đã trở về từ cõi chết!
Lông mày của Long Nhập Hải nhíu lại, cả kinh nói:
- Thật ư? Vậy đây lại là chuyện gì xảy ra?
Long Tiểu Thanh đáp:
- Đây hết thảy đều là Tô đại ca sắp đặt! Về phần rốt cục là vì sao, cháu cũng không rõ lắm.
Long Nhập Hải đành phải hỏi Tô Chuyết:
- Tô tiên sinh, tiên sinh còn sống vì sao không tới tìm lão phu? Vậy mấy người Phong đạo trưởng cũng còn sống cả chứ?
Ông ta vừa dứt lời, Phong đạo nhân đột nhiên từ ngoài tường nhảy vào. Phong đạo nhân xông lên ôm quyền với Long Nhập Hải, nói:
- Long đảo chủ, không nghĩ tới chứ!
Long Nhập Hải nói liền mấy câu.
- Tốt tốt tốt.
Con mắt của Tô Chuyết từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Tường, nói:
- Sỡ dĩ tại hạ xin Tiểu Thanh cô nương hóa trang làm thích khách ám sát Đoan Mộc Tường, là vì muốn biết rõ ràng thân phận chân chính của hắn!
- Thân phận chân chính?
Long Nhập Hải không hiểu mà hỏi.
- Chẳng lẽ thân phận của Đoan Mộc công tử có vấn đề gì sao?
Tô Chuyết thản nhiên nói:
- Bản thân Nho môn Đoan Mộc Tường không có vấn đề gì, nhưng tại hạ cho rằng kẻ đang đứng trước mặt tại hạ căn bản không phải là Đoan Mộc Tường thật sự!
- Không phải là Đoan Mộc Tường thật sự?
Lần này ngay cả Long Tiểu Thanh cũng có chút kinh ngạc.
Chỉ nghe Đoan Mộc Tường cười "Ha ha" một tiếng, nói ra:
- Tô Chuyết, ngươi uống xỉn rồi à? Vì sao ta không thể là Đoan Mộc Tường?
Tô Chuyết nói:
- Đoan Mộc Tường và ta vốn không nhận biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng quen biết. Nhưng mà qua hai ngày nay ta lại phát hiện là ngươi có hận thù rất sâu với ta, giống như không đẩy ta vào chỗ chết là không xong! Điều này chẳng lẽ không kỳ quái hay sao?
Đoan Mộc Tường cười lạnh nói:
- Tô Chuyết, trên giang hồ người muốn giết ngươi không chỉ có một mình ta. Phàm là người nghe qua sở tác sở vi của ngươi đều sẽ muốn diệt trừ cho thống khoái!
Tô Chuyết cũng mặc kệ hắn giễu cợt, nói:
- Ngươi cần gì phải giả bộ? Từ chiêu thức mà ngươi dùng để đối phó với Tiểu Thanh cô nương vừa rồi, ta liền đã nhìn ra, ngươi căn bản không phải là người của Nho môn. Một chiêu kia ta không thể quen thuộc hơn nữa, là Thiên Lang Khiếu Nguyệt của phái Thiên Lang Khiết Đan. Cả Trung Nguyên chỉ có một người từng học, đó chính là Vệ Thắng! Sao thế, còn không chịu hiện ra chân thân đi?
"Đoan Mộc Tường" nghe vậy giật mình, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Chuyết. Người khác thì đều mờ mịt sững sờ, xưa nay chưa từng nghe đến cái tên Vệ Thắng.
Tô Chuyết cười nhạt nói:
- Vệ Thắng, thủ pháp dịch dung của ngươi hoàn toàn đích xác là tuyệt diệu, chẳng những thay đổi toàn bộ hình dạng, mà ngay cả giọng nói ánh mắt cũng để cho ta không nhận ra. Nếu không phải do ngươi căm hận ta như thế, ta căn bản sẽ không nổi lòng nghi ngờ!
"Đoan Mộc Tường" bỗng nhiên đưa tay chùi lên mặt, đã thay đổi một khuôn mặt khác, bất ngờ chính là Vệ Thắng! Long Tiểu Thanh cả kinh nói:
- Hắn quả thực dịch dung!
(Chưa xong còn tiếp.)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích
khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ.
Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn.
Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất.
Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK