Mục lục
[Edit] Giang Hồ Thám Án Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 04: Huyết án

Sáng sớm ngày thứ hai, mưa rơi cũng không thấy ngừng. Giờ Mão (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng) khắc đầu, Tô Chuyết liền đứng dậy xuống giường. Nhiều năm qua hắn dưỡng thành thói quen, ngược lại không thích ngủ nhiều. Khách sạn vắng ngắt, còn chưa có người lên.

Hắn rửa mặt xong, kéo cửa phòng ra. Một cỗ hơi thở mát lạnh chạm tới mặt, để cho người ta sảng khoái tinh thần. Tô Chuyết hút mạnh vài hơi, lại có chút nhíu mày. Hắn tựa hồ ngửi được một tia mùi vị kỳ quái, nhưng lại nói không rõ ràng, liền cười nói: "Nghi thần nghi quỷ..."

Ngoài hành lang đã biến thành mưa phùn lâm râm, vạn vật đều tỏ ra ướt át, Tô Chuyết nhìn thoáng qua chỗ rẽ hành lang, một cái binh sĩ ngồi dưới đất, dựa vào lan can ngủ say. Hắn nhận ra người này, là người mà tối hôm qua đã cười nhạo Hồ Quang, danh tự hình như gọi là Lâm Đông, buổi tối phụ trách gác đêm, nghĩ không ra rót mấy bát rượu vàng, đứng gác đêm cũng qua loa rồi.

Tô Chuyết lắc đầu, không muốn đánh thức người bên ngoài, rón rén đi xuống lầu. Trùng hợp thấy Trúc nương ngáp một cái, từ phía sau quầy trong cửa một gian phòng đi ra.

Trúc nương vừa thấy Tô Chuyết, hơi sững sờ, nói: "Khách quan thật sớm a!"

Tô Chuyết cười nói: "Quen rồi. Lão bản nương, có nước sôi không, pha bình trà cho ta."

Trúc nương có chút áy náy, đáp: "Ôi, xin lỗi khách quan, lửa này còn chưa đốt. Nhà ta ông chồng kia cũng vừa lên, đang đến lán củi chẻ củi đâu."

Tô Chuyết gật gật đầu, nói: "Không sao, chúng ta chờ là được.''

Hai người đang nói, liền nghe một tiếng ''A'' rít lên. Trúc nương biến sắc, nghe ra là giọng của Trần chưởng quỹ, chính là truyền đến từ lán củi. Trúc nương cao giọng mắng: "Ngươi muốn tìm chết à!" Nói xong liền vội vã hướng lán củi mà đi.

Tô Chuyết nghe tiếng thét thảm thiết này, trong lòng run lên, cũng đi theo sau lưng Trúc nương. Hai người xuyên qua một đường hành lang nhỏ, chính là lối đi mà hôm qua Trần chưởng quỹ và tiểu Ngũ tử từ chuồng ngựa về phòng lớn. Lối đi nhỏ lờ mờ, tiểu Ngũ tử còn buồn ngủ đứng ở chính giữa, mở miệng nói: "Chuyện gì? Sáng sớm liền ầm ĩ?" Nguyên lai trong hành lang này có một cái gian phòng nhỏ, treo miếng màn cửa, tiểu Ngũ tử liền ngủ ở nơi này.

Trúc nương không để ý tới hắn, trực tiếp đẩy cửa ra, trước mắt rộng rãi sáng sủa. Nguyên lai đi ra ngoài chính là đất trống, dựng vài toà lều trúc, làm chuồng ngựa và lán củi. Chỉ thấy Trần chưởng quỹ mặc trên người áo tơi, che đến cực kỳ chặt chẽ, lại co quắp ngã xuống đất. Hắn đối diện lán củi, trên đất trước mặt vết máu đỏ sẫm, đúng là từng bãi từng bãi máu tươi, bị nước mưa xối lên, chảy xuôi bốn phía, thành màu đỏ nhạt.

Thấy cảnh này, mấy người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Trúc nương run giọng nói: "Làm sao . . Chuyện gì xảy ra?"

Trần chưởng quỹ chỉ vào lán củi, mấy người theo hắn nhìn, chỉ thấy cửa lán củi, đang nằm sấp một người, không nhúc nhích, không rõ sống chết. Vết máu kia chính là từ nơi đó chảy qua. Trần chưởng quỹ nhát như chuột, sớm đã dọa đến đứng không dậy nổi, toàn thân run lập cập. Trúc nương ngược lại lớn gan, cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển về phía trước mấy bước, muốn xem một chút người kia là ai.

Tô Chuyết ngăn lại Trúc nương và tiểu Ngũ tử, hai mắt tỉ mỉ nhìn kỹ một vòng trên mặt đất. Hắn sớm đã trông thấy người kia thân mặc quan phủ, chính là một quan quân. Giờ phút này hắn nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, trên thân đã ướt đẫm, chỉ sợ đã chết rồi. Hắn sợ Trúc nương và tiểu Ngũ tử tùy tiện tiến lên, lưu lại dấu chân, liền đưa tay ngăn cản.

Tô Chuyết không nói một lời, chau mày, hai mắt có thần, trên mặt đất lục soát gì đó, một đường hướng lán củi mà đi. Đám người Trúc nương thấy hắn kỳ quái, có chút quái lạ, lại cũng không dám tiến lên, đành phải mặc cho Tô Chuyết.

Một trận ồn ào vừa nãy, đã sớm đánh thức đám người trên lầu quán trọ . Một người ở lầu hai đẩy ra cửa sổ, mắng: "Sáng sớm, ầm ĩ cái gì!"

Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn lại, là ở một gian phòng ốc trên góc lầu hai, quát gọi chính là Tiền Báo. Tầm mắt của hắn bị đỉnh lán củi ngăn trở, nhìn không thấy xác chết trên đất. Tiểu Ngũ tử run giọng nói: "Chết. . . Người chết rồi. . "

Thanh âm của hắn mặc dù không lớn, Tiền Báo lại nghe thấy rõ, biến sắc, vội vàng rụt đầu trở về trong phòng. Chỉ một lúc sau, trong khách điếm một trận la hét ầm ĩ. Toàn bộ người ở lầu hai đều dậy hết, không kịp rửa mặt, liền tất cả tụ họp trên đất trống. Ngô Thường, huynh muội họ Phong không dám lên trước, quan sát từ đằng xa. Đám quan binh thì vây ở phía trước.

Tô Chuyết đã ngồi xổm ở bên cạnh thi thể, tỉ mỉ xem xét. Khuôn mặt thi thể hướng xuống, Tô Chuyết không đụng vào hắn, cũng không biết đến cùng là ai. Chỉ thấy cái ót thi thể bị đánh vỡ, óc đều đã phọt ra, máu chính là chảy ra từ nơi đó. Vết máu sau đầu thi thể đã ngưng kết rồi, toàn thân quần áo ướt đẫm, mặc dù hơn nửa người có lều cỏ che mưa, nhưng vẫn là ướt đẫm, hiển nhiên chết đã lâu rồi.

Giang Khôi tách ra người bên cạnh, bước nhanh đến phía trước, vừa thấy thi thể, trợn mắt há mồm, lại thấy Tô Chuyết tự dưng ngồi xổm ở phía trước, một tay đẩy hắn ra, quát: "Ngươi là ai? Bắt lại cho ta!"

Hai người phía sau theo tiếng mà lên, đè lại bả vai Tô Chuyết. Tô Chuyết lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nói: "Các ông làm cái gì?"

Giang Khôi không để ý tới hắn, ngồi xổm người xuống, lật lên thi thể, nguyên lai đúng là Hồ Quang! Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, Tô Chuyết lại phảng phất bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm: "Quả nhiên là hắn!"

Giang Khôi nghe thấy, đứng dậy mặt hướng về Tô Chuyết, âm lãnh nói: "Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ chính là ngươi hại chết Hồ Quang sao?"

Tô Chuyết lắc đầu đáp: "Không phải."

Giang Khôi nói: "Vậy sao ngươi nói quả nhiên là hắn?"

Tô Chuyết nói: "Vừa rồi ta cũng không có lật qua lật lại thi thể, lại đại khái có thể đoán được người chết chính là Hồ Quang. Chỉ vì dấu chân trên đất này liền là chứng cứ!"

Giang Khôi sững sờ, nói: "Dấu chân?" Tất cả mọi người cúi đầu nhìn dấu chân trên đất. Nhưng trên một mảnh đất vốn là vũng bùn, đã bị đám người dẫm đến không ra hình dạng gì rồi.

Tô Chuyết tránh thoát hai người, đáp: "Lúc vừa nãy ta và Trúc nương ở đây, hiện trường còn chưa bị phá hư, trên đất chỉ có một nhóm dấu chân." Nói xong hướng phía trước cách lán củi mấy trượng, chỉ trên mặt đất. Nơi đây không ai đi qua, mơ hồ có thể thấy được một loạt dấu ấn hình vuông.

Có người nghi ngờ nói: "Cái này sao có thể là dấu chân?"

Tô Chuyết gật đầu đáp: "Sao không có khả năng? Hôm qua bắt đầu nửa đêm, mưa rơi chuyển nhỏ, nhưng bùn đất nơi đây rất hiếm, muốn lưu dấu chân đến giờ này cũng không dễ dàng gì. Nhưng dấu chân của Hồ Quang lại khác biệt với người ngoài. Chỉ vì chân trái của hắn có tổn thương, đùi phải liền muốn sử dụng càng nhiều sức lực để hành tẩu, cho nên dấu chân chân phải của hắn so với người thường càng sâu hơn. Một trận mưa hôm qua làm ướt bùn đất, lại thêm hắn đi giày quan có đế giày cứng rắn, liền lưu lại một hàng dấu ấn như vậy.''

Đám người dựa theo lời hắn nói lại đi nhìn, quả nhiên một chút cũng không sai. Tô Chuyết lại nói: "Đế giày chân phải của thi thể dính một tầng bùn đất thật dày, bùn đất trên chân trái lại không dày, đây cũng là chứng cứ rõ ràng."

Giang Khôi nghe hắn nói rõ ràng hợp lý, cũng tin bảy tám phần, lớn tiếng nói: "Là ai phát hiện thi thể trước nhất?"

Trần chưởng quỹ sợ hãi giơ lên một cái tay, thấp giọng đáp: "Ta. . . Là ta. . ."

Giang Khôi hung hăng nói: "Người tới, bắt hắn lại!"

Trần chưởng quỹ bị hắn làm giật mình, lại ngồi phịch trên mặt đất, bờ môi run rẩy, ngay cả lời cũng nói không lên. Trúc nương run giọng nói: "Quân gia, cái này nhưng không liên quan. . . Chúng ta. . . Chuyện này. . . Chúng ta chủ nhà. . . Nhát gan sợ phiền phức. . . Cho hắn một trăm cái lá gan, cũng không dám giết người a. . ."

Giang Khôi nhìn bộ dáng của Trần chưởng quỹ, đã sớm xem thường trong lòng, cũng không tin là người như thế có thể giết chết Hồ Quang cao lớn thô kệch, hừ một tiếng, nói: "Có quan hệ với các ngươi hay không, cũng không phải do các ngươi định đoạt, trước tiên áp xuống rồi nói!"

Trong đám quan binh một người đột nhiên hét lớn: "Ác quỷ lấy mạng. . . Ác quỷ lấy mạng a!" Kêu thét liền chạy ra ngoài.

Giang Khôi "Hừ" một tiến, quát: "Đường Nhân Kiệt, Dương Thụ Hoa, đem Lý Kim đè xuống!" Hai người theo tiếng mà đi, thế nhưng Lý Kim kia tựa hồ bị dọa choáng váng rồi, mặc cho người bên ngoài khuyên giải an ủi như thế nào, chỉ dốc sức hô "Ác quỷ" .

Tô Chuyết không để ý đến người ngoài, đi đến bên cạnh thi thể, dùng tay nắm bóp ấn ấn. Tiền Báo quát: "Ngươi làm cái gì!"




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hihihehe
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
namcao1999
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
Nguyễn Quang Trung
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
Nguyễn Phạm Bảo Duy
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
Hieu Le
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
Nguyễn Thị
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
fatelod
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
21302766
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
ronaldo4000
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
Điệp Lương
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
21302766
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ. Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn. Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất. Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
ronaldo4000
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
ronaldo4000
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
ronaldo4000
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
Trần Hữu Long
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
21302766
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
21302766
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
ronaldo4000
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
ronaldo4000
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK