Mấy người bưng chén rượu lên. Rượu là rượu ngon, đồ ăn là món ngon. Một bữa rượu uống thẳng đến trời tối. Trong bữa tiệc ai cũng không nhắc lại chuyện cổ Phật và Tu La Đạo. Chỉ kể chút chuyện hay việc lạ. Vô Ngã hòa thượng rất nhiều lời hay, mỗi lần mở miệng Tô Chuyết cũng không khỏi đặt chén rượu xuống nghiêng tai lắng nghe.
Ba người uống cạn một vò rượu ngon. Sắc mặt mỗi người đều hơi ửng đỏ, nói chuyện cũng mang theo men say. Hình Vinh phân phó hạ nhân dẫn bọn họ đến gian phòng của mình. Mỗi gian phòng ốc cũng được cố ý dụng tâm an bài, có sân nhỏ độc lập, tĩnh mịch tao nhã.
Tô Chuyết cảm ơn hạ nhân một tiếng, trong phòng đã thắp lên ánh nến sáng sủa. Y quay người đóng cửa phòng, sắc mặt bỗng trầm xuống, vẻ say xỉn vừa nãy trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Y lẳng lặng ngồi ở mép giường, gợn sóng trong đầu khó bình.
Hôm nay từ sáng đến tối xảy ra nhiều chuyện, lại uống rượu như vậy. Nếu là người khác thì sớm nên ngã đầu nằm ngáy o o rồi. Nhưng Tô Chuyết không có lòng dạ nào nằm ngủ. Mà Tô Chuyết cũng biết đêm nay không có tâm tư đi ngủ sợ rằng không chỉ một mình y!
Trăng lên giữa bầu trời, trong viện không chút tiếng động. Cuối cùng Tô Chuyết tỉnh lại từ trong suy tư, nhìn xem một tầng sáp nến thật dày trên cây nến, rốt cục nhẹ nhàng thổi tắt, không cởi áo, chui vào trong chăn.
Đêm nay chắc chắn không phải là một đêm an tĩnh.
Cũng không qua bao lâu, cửa phòng "Kẽo kẹt" một tiếng bị nhẹ nhàng đẩy ra. Trong bóng đêm Tô Chuyết mở mắt, bên trong ánh mắt tràn đầy bối rối. Y ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm này y cũng rất quen thuộc, chính là mùi thơm ngát của thiếu nữ cộng với hương vị của độc thảo trùng độc trên thân Ngọc nương. Nhưng mà trễ như vậy rồi vì sao Ngọc nương lại vào trong phòng của y làm gì? Chẳng lẽ có lời nào muốn nói cho y sao?
Tô Chuyết còn chưa nghĩ rõ ràng, chăn mềm nhẹ nhàng xốc lên một khe hở. Một thân thể nóng bỏng chui vào. Tô Chuyết giật nảy mình, lập tức đã cảm giác được có người ôm eo mình. Giọng nói của Ngọc nương yếu ớt vang lên bên tai:
- Chẳng lẽ trước giờ ngươi ngủ đều không cởi quần áo sao?
Tô Chuyết cười đáp:
- Nếu như biết cô muốn tới, ta sẽ mặc thêm một bộ y phục!
Ngọc nương hừ một tiếng, nói:
- Lẽ nào ngươi không phải đàn ông?
Tô Chuyết cười khổ:
- Ta tự nhiên là đàn ông.
- Hay là ngươi không thích phụ nữ?
Nàng nói xong, dùng cánh tay trần trụi xoa xoa lồng ngực Tô Chuyết.
Tô Chuyết thở dài, đáp:
- Ta cũng không cảm thấy mình thích đàn ông.
Ngọc nương bị câu trả lời của y chọc cười, "Phốc phốc" cười một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ ta không phải phụ nữ sao?
Tô Chuyết đáp:
- Cô chẳng những là phụ nữ, còn là phụ nữ xinh đẹp nhiệt tình.
Ngọc nương cười duyên "Khanh khách", nói:
- Vậy sao ngươi thấy ta như là thấy quỷ?
Tô Chuyết mạnh mẽ chụp lấy cánh tay không an phận của nàng, đáp:
- Bởi vì cô nương mặc dù đáng yêu, nhưng cũng là phụ nữ nguy hiểm!
Tô Chuyết vừa dứt lời, Ngọc nương đã cảm giác được hai ngón tay của Tô Chuyết điểm trúng huyệt Kiên Tỉnh của mình, lập tức nửa thân tê dại không thể động đậy. Trong mắt nàng lóe ra vẻ kinh ngạc, trước mắt đã không thấy ai rồi.
Tô Chuyết đem chăn mền quấn lên thân thể Ngọc nương, còn y thì ngồi trước bàn. Y cũng không thắp sáng cây nến, từng tia ánh trăng xuyên thấu vào ô cửa sổ, có lẽ càng thêm thích hợp bầu không khí lúc này. Ngọc nương không thể quay đầu, không thấy được biểu lộ của Tô Chuyết. Nhưng hình như nàng có thể đoán được trên mặt Tô Chuyết nhất định đang treo nụ cười nhàn nhạt. Nguyên bản cảm thấy nụ cười đó có chút mị lực, bây giờ lại thấy đáng ghét.
Ngọc nương có vẻ tức giận, nói:
- Tô Chuyết, ngươi làm gì vậy?
Tô Chuyết cười đáp:
- Lời này ta nên hỏi cô mới đúng!
Ngọc nương hừ một tiếng, nói:
- Ngươi giải khai huyệt đạo cho ta trước đi!
Tô Chuyết nói:
- Cuộc đời ta sợ nhất một là của lời cảm tạ của người khác, hai là phụ nữ khó chơi. Cho nên lúc nói chuyện với cô cứ như thế này thì tốt hơn!
Ngọc nương bỗng cười, nói:
- Thì ra là ngươi sợ ta? !
Đối với cô nàng hỉ nộ vô thường này Tô Chuyết cũng không thể phỏng đoán được. Y lại hỏi:
- Đến cùng cô tới tìm ta làm gì?
Ngọc nương cười nói:
- Hừ, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Ta không nhìn ra được.
Ngọc nương nói:
- Vốn cho là ngươi thông minh, không ngờ ngươi cũng là một tên đầu gỗ! Trễ như vậy còn tới tìm ngươi đương nhiên là bởi vì thích ngươi rồi!
Tô Chuyết cả kinh trợn mắt há mồm. Ngọc nương giống như có thể nhìn thấy nét mặt của y, cười cười, nói:
- Phụ nữ Bách Di chúng ta không có nhăn nhăn nhó nhó như phụ nữ Trung Nguyên các ngươi, thích thì nhích thôi!
Tô Chuyết cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thích thì cứ phải nửa đêm không mảnh vải che thân bò lên giường người khác sao? Y thở dài, một lần nữa ngồi trở lại mép giường, nói:
- Ta có gì đáng giá cho cô thích?
Ngọc nương cười đáp:
- Tướng mạo của ngươi dễ nhìn! Tuy nói gã Vô Ngã hòa thượng kia so với ngươi còn đẹp trai hơn gấp mười, tiêu sái gấp mười, cũng khôi hài gấp mười. Đáng tiếc ai bảo hắn là tên hòa thượng chứ?
Tô Chuyết lại càng bất đắc dĩ, bàn tay luồn vào trong chăn ấn lên sống lưng bóng loáng của Ngọc nương. Ngọc nương biết Tô Chuyết muốn giải huyệt cho mình, trong lòng lại chuyển chủ ý xấu. Nhưng mà bàn tay Tô Chuyết chỉ đụng vào thân thể nàng rồi lập tức rời đi. Tô Chuyết cũng không có giải huyệt cho nàng như sở liệu, ngược lại điểm trúng huyệt đạo giữa cổ nàng. Lần này nàng chẳng những không thể động đậy, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
Trong miệng Ngọc nương muốn nói:
- Ngươi dám chọc ghẹo ta!
Nhưng không phát ra tiếng. Đương nhiên Tô Chuyết cũng không phải là muốn chọc ghẹo nàng. Tô Chuyết không hề nói gì, sắc mặt trầm ngưng như nước, một lát sau nghe thấy một tiếng động khẽ vang lên. Lần này y không do dự, thân thể đã lao ra ngoài.
Trong viện phủ kín ánh bạc. Đêm lạnh như nước nhưng không có một người. Tô Chuyết cau mày, đuổi theo ra ngoài viện, vẫn không nhìn thấy người nào. Y không khỏi sinh ra hoài nghi đối với lỗ tai mình, tuy nói rằng thứ không nên hoài nghi nhất chính là đôi lỗ tai và đôi mắt của bản thân.
Nhưng y như cũ nói thầm trong lòng:
- Hay là mình nghe lầm? Nếu quả thật có người thì tuyệt đối không thể trốn nhanh như vậy!
Đúng lúc này, chợt nghe được một tiếng "Lạc" từ nóc nhà truyền đến! Tô Chuyết bỗng quay đầu, quả nhiên trông thấy trên nóc nhà có một bóng đen. Bóng đen kia hiển nhiên cũng nhìn thấy Tô Chuyết, mũi chân nhún xuống mái nhà, thân thể nhảy lên rơi vào một nóc nhà khác.
Thân thủ của hắn nhanh nhẹn, động tác của Tô Chuyết cũng không chậm. Người kia vừa mới đứng vững trên nóc nhà, Tô Chuyết đã lên giữa không trung, lăng không một trảo chộp tới ngực người áo đen. Người áo đen hình như cũng không muốn giao thủ với Tô Chuyết, mũi chân điểm xuống bay ngược ra ngoài. Tô Chuyết cũng như chuồn chuồn lướt nước, thân thể vừa rơi xuống nóc nhà thì lập tức bật lên, đầu ngón tay vẫn luôn cách ngực người kia ba thước.
Hai người một chạy một đuổi giữa không trung đại trạch viện, làm trò ngay trên nóc nhà, bên trên ngọn cây. Nhưng mà hành động lại không phát ra tiếng động mảy may. Người áo đen tất nhiên không muốn gây ra tiếng động làm kinh động những người khác trong trạch viện. Tô Chuyết dường như cũng không muốn gọi viện thủ. Bởi vì trong lòng y đã sinh ra nghi hoặc: Lấy thân thủ của người này mà xem, muốn phân cao thấp cũng cùng mình cũng chưa chắc không thể, vì sao hắn chỉ trốn tránh đây?
Đang nghĩ ngợi, hai người đã vượt qua bức tường cao chỗ đại viện của Hình Vinh. Trên đường phố trống trải chỉ có bụi bặm bay bổng. Người áo đen vẫn không dừng lại, lại lộn vòng vào một tòa đại viện trên đường đối diện. Tô Chuyết tự nhiên bám sát mà vào. Y càng tò mò người này rốt cuộc là ai?
Gian viện tử này đơn giản hơn rất nhiều so với gian viện tử của Hình Vinh. Người áo đen kia vào viện tử, thái độ lại khác thường, đứng vững trên mặt đất, vươn tay chặt ngang cổ tay Tô Chuyết. Lông mày Tô Chuyết xiết chặt, thân thể nhanh chóng trầm xuống, cách người áo đen ba thước. Tô Chuyết cũng không muốn giao thủ với đối phương, chỉ vì từ một chiêu vừa rồi y đã đoán được thân phận của đối phương.
Tô Chuyết lên tiếng:
- Phương Bạch Thạch, ngươi làm cái quỷ gì!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích
khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ.
Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn.
Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất.
Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK