Mục lục
[Edit] Giang Hồ Thám Án Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Chuyết một mặt lo lắng Hoa Bình và Yến Linh Lung, một mặt khác lại băn khoăn vụ án ngân phiếu. Y một thân một mình ngơ ngác ngồi trong quán trà nửa ngày. Chợt nghe tiếng bước chân "Soạt soạt soạt", Tần Lôi nhanh chân bước vào quán trà, vừa liếc mắt nhìn đã trông thấy Tô Chuyết bên cửa sổ. Hắn đi thẳng tới ngồi đối diện với Tô Chuyết, nói:

- Ta nghĩ được biện pháp rồi!

- Ồ?

Tô Chuyết sững sờ, hỏi nói.

- Biện pháp gì?

Tần Lôi vui vẻ nói:

- Đệ nghe ta phân tích nè. Từ lúc ban đầu ta âm thầm điều tra vụ án ngân phiếu, muốn tìm Chu Quý. Thế nhưng Chu Quý không hiểu sao chết rồi. Sau đó ta cũng chỉ có thể tìm chưởng quỹ Thiên Hạ tiền trang Ngụy Chu Lễ. Nhưng mà Ngụy Chu Lễ không ngờ bị ép buộc treo cổ. Điều này nói rõ chuyện gì? Nói rõ âm mưu ngân phiếu của Thiên Hạ tiền trang không chỉ liên lụy tới Chu Quý. Ta nghĩ Chu Quý chỉ là một con rối mà thôi, phía sau nhất định còn có nhân vật càng lợi hại hơn đang thao túng hết thảy!

Tô Chuyết lườm hắn một cái, trong lòng thì suy nghĩ: Hóa ra ông vừa mới hiểu được!

Tần Lôi không có đọc hiểu hàm nghĩa bên trong ánh mắt Tô Chuyết, nói tiếp:

- Về sau đệ mang theo ngân phiếu đến một nhà Thiên Hạ tiền trang, muốn dụ rắn dời hang. Thế nhưng kẻ phía sau màn cũng không bị mắc lừa, ngược lại giết chết Tiền Thông. Bởi vì Tiền Thông rất có thể từ số hiệu ngân phiếu mà phát hiện bí mật của ngân phiếu, bởi vậy kẻ giật dây nhất định phải trừ bỏ ông ta, giết người diệt khẩu. Mà hắn giết người giúp việc họ Trần cũng là vì giết người diệt khẩu.

Tô Chuyết thuận miệng qua loa nói:

- Tần Bộ đầu nói rất đúng!

Tần Lôi cười ha hả, nói:

- Kẻ giật dây mặc dù không trúng bẫy đệ, tự mình hiện thân tới tìm đệ, nhưng cũng bộc lộ ra trong lòng hắn đang sợ hãi. Sở dĩ hắn vội vã giết người diệt khẩu đường nhiên là bởi vì hắn sợ hãi chuyện ngân phiếu bị người khác biết được. Mà hiện ở trên thân thể đệ liền có mấy tấm ngân phiếu, kẻ đó nhất định sẽ không bỏ qua!

Tô Chuyết cau mày nói:

- Huynh muốn làm gì?

Tần Lôi hạ giọng, nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên là lập lại chiêu cũ, dùng kế sách dụ rắn dời hang!

- Không được!

Tô Chuyết quả quyết nói.

- Sự thật đã chứng minh một lần, hung thủ sẽ không mắc lừa. Chúng ta làm vậy chỉ hại đến mạng người vô tội thôi!

Tần Lôi biết y lo lắng, vội nói:

- Tô lão đệ, đệ đừng nóng, nghe ta nói cho rõ đã. Lần này đương nhiên chúng ta không thể giống như lần trước mặc cho hung thủ được như ý. Lần trước chính là đệ đến nhà tiền trang ở thành đông. Ở trong thành Kim Lăng còn có hai nhà Thiên Hạ tiền trang. Hôm nay chúng ta đến nhà ở thành nam đi, bất quá ta sẽ bố trí thiên la địa võng ở chung quanh tiền trang! Chỉ cần hung thủ muốn làm hại chưởng quỹ tiền Trang, nhất định hắn sẽ bị chúng ta bắt được!

Tô Chuyết nhíu mày trầm tư nửa ngày, mặc dù cảm thấy kế này rất nhiều mạo hiểm, bất quá sự việc cho tới bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn, xem ra cũng chỉ có thử một lần.

Tần Lôi nói tiếp:

- Ta đã cho Lý Hoành đến đó an bài, chỉ cần đệ cảm thấy có thể thực hiện được, chúng ta có thể hành động ngay bây giờ!

Tô Chuyết trầm ngâm một hồi, rốt cục vẫn gật đầu. Tần Lôi vỗ tay, vui vẻ nói:

- Quyết định thế đi! Vậy ta tự mình đi chuẩn bị, mà đệ thì đến Thiên Hạ tiền trang đưa ra ngân phiếu!

Dứt lời lại hùng hùng hổ hổ rời đi.

Mặc dù Tô Chuyết biết Tần Lôi thô trung hữu tế (trong thô lỗ có tinh tế), tự mình bố trí nhất định là không có sơ hở nào. Nhưng mà trong lòng của y vẫn luôn có vẻ bất an mơ hồ, sự bất an này không phải bởi vì không tín tưởng biện pháp của Tần Lôi, mà là tới từ đối thủ ẩn nấp ở trong bóng tối. Từ đầu đến cuối, Tô Chuyết không hề biết mình đang đối mặt với hạng người gì. Đã nhiều năm rồi y không gặp loại tình cảnh vô lực này, thậm chí đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ đối với bản thân. Chẳng lẽ ngay từ đầu mình đã sai rồi ư? Tô Chuyết lửng thững đi bộ, trong lòng suy nghĩ lộn xộn.

Chợt nghe được tiếng người ồn ào, Tô Chuyết ngẩng đầu lên nhìn, nguyên lai mình đã đi bộ tới thành nam. Nơi này không thể so với đông thành phần lớn là nhà giàu có, thanh tĩnh trống trải. Thành nam nhiều người, buôn bán nhỏ lẻ vô số kể. Tô Chuyết từ xa đã trông thấy một cửa hàng lớn, trên cửa treo bảng hiệu Thiên Hạ tiền trang.

Các nơi cửa ngõ chung quanh Tiền trang mơ hồ có thể thấy được mấy nam từ tháo vát ăn mặc kiểu dân thường. Nhưng từ động tác giơ tay nhấc chân của những người đó thì có thể thấy được bọn họ chính là bộ khoái cải trang. Tô Chuyết tìm tới bóng dáng Tần Lôi và Lý Hoành trong đám người , hai người cũng mặc thường phục đang ngồi ở góc một cửa hàng trà, giả vờ uống trà, ánh mắt lại cảnh giác nhìn chằm chằm cửa chính tiền trang.

Tô Chuyết đi qua, Lý Hoành đứng dậy chào hỏi:

- Tô tiên sinh đến rồi!

Tô Chuyết liếc hắn một chút, thấy quần áo hắn cầu kỳ, so với khi mặc quan phục càng thêm có tinh thần, nhịn không được khen:

- Đúng là người đẹp vì lụa! Lý Bộ đầu ăn mặc như thế quả nhiên như hạc giữa bầy gà!

Tần Lôi nói:

- Tô lão đệ, nghĩ không ra đệ cũng thích nịnh hót. Bộ của Lý Hoành là thủ nghệ của thợ may Vân Tú phường, đệ có thấy ống tay áo có thêu hình mây, đó chính là chiêu bài! Tiền nào của nấy, tự nhiên không so với những tên nhà quê chúng ta rồi!

Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, nói:

- Sắp xếp xong hết chưa?

Lý Hoành đáp:

- Tô tiên sinh cứ yên tâm. Bốn phía Thiên Hạ tiền trang đã bố trí gần trăm bộ khoái, tất cả đều ăn mặc như thường dân! Chỉ cần đêm nay hung thủ hiện thân nhất định sẽ không chạy thoát được!

Tô Chuyết gật gật đầu, quay người đi đến tiền trang. Bên trong đại sảnh tiền trang náo nhiệt vô cùng, rất nhiều vị khách đổi gửi ngân lượng, mấy người giúp việc ở quầy hàng bận đến tối mày tối mặt. Tô Chuyết tìm tới một người giúp việc đang chào hỏi khách nhân, hỏi:

- Chưởng quỹ nhà ngươi ở đâu?

Hỏa kế kia nhìn nhiều biết nhiều, trông thấy Tô Chuyết tuấn tú lịch sự, mở miệng liền hỏi chưởng quỹ. Khách nhân như vậy bình thường đều là khách hàng lớn. Hắn mặc kệ người khác, cười bồi nói:

- Chưởng quỹ nhà tiểu nhân ngay ở hậu đường, tiên sinh đợi chút để tiểu nhân đi thông báo!

Tô Chuyết gật đầu, nhìn xem tiểu nhị bước nhanh về phía hậu đường. Trong đại sảnh hầu như không có chỗ đứng, Tô Chuyết không đợi người giúp việc thông báo quay lại, tự động đi về phía hậu đường. Đi qua một viện tử nhỏ thì trông thấy tiểu nhị kia bước ra từ nhà chính.

Người giúp việc chạy đến trước mặt Tô Chuyết, nói:

- Chưởng quỹ ngay ở trong phòng, tiên sinh mời vào!

Tô Chuyết gật đầu, đi tới cửa, trông thấy hai người trong phòng. Một người đang muốn đứng dậy cáo từ, một người khác đứng dậy đưa tiễn. Hai người trông thấy Tô Chuyết, lời vốn nói được một nửa cũng không tiếp tục nói nữa, qua loa làm lễ. Người đàn ông trung niên dáng vẻ thư sinh kia liền vội vàng rời đi.

Tô Chuyết liếc mắt nhìn bóng lưng người nọ, quay đầu trông thấy chưởng quỹ cười hì hì nói:

- Vị tiên sinh này muốn tìm ta sao?

- Ông là chưởng quỹ của nhà tiền trang này à?

Tô Chuyết hỏi.

Chưởng quỹ hành lễ nói:

- Bỉ nhân họ Vương, tên là Vĩnh Phúc. Không biết tiên sinh họ gì?

Tô Chuyết cười đáp:

- Nguyên lai là Vương chưởng quỹ! Ta họ Tô, tới tìm ông là muốn đổi bạc.

Vương Vĩnh Phúc nói:

- Tô tiên sinh, có lẽ tiên sinh cũng biết quy củ tiền trang rồi. Phàm là hối đoái trong khoảng trăm lượng thì đều ở quầy hàng. Tiên sinh đã tới tìm ta chắc là muốn hối đoái ngân phiếu số lớn chứ?

Tô Chuyết thấy đôi mắt nhỏ của Vương Vĩnh Phúc lóe lên tia sáng lanh lợi, tràn đầy vẻ giảo hoạt của con buôn thương nhân. Y cười nói:

- Đương nhiên rồi! Ta muốn lấy ba trăm lạng bạc ròng!

Con mắt Vương Vĩnh Phúc sáng lên, bất ngờ kinh hô một tiếng:

- Ba trăm lượng ư? !

- Có gì kỳ quái sao?

Tô Chuyết ra vẻ kinh ngạc, kì thực trong lòng minh bạch. Thành nam phần lớn là tiểu thương buôn bán nhỏ, bình thường chỉ xuất nhập mười mấy lượng mấy mười lượng bạc. Mà buôn bán động một tí là trăm lạng bạc ròng phần lớn thì ở thành đông. Bởi vậy Vương Vĩnh Phúc có vẻ chấn kinh cũng không kỳ quái.

Vương Vĩnh Phúc tự biết có chút thất thố, ho khan hai tiếng, cười nói:

- Tô tiên sinh mau mau mời ngồi! Tô tiên sinh, ngài thật muốn lấy ba trăm lượng ư?

- Thế nào? Không được à?

Tô Chuyết hỏi.

Vương Vĩnh Phúc vội vàng lắc đầu nói:

- Không phải không phải! Chỉ là ba trăm lượng đó ta cần phải rút ra ba mươi lượng bạc!

- Ba mươi lượng? !

Tô Chuyết giật mình nói.

- Đó cũng quá cao chút đi!

Vương Vĩnh Phúc cười nói:

- Không dối gạt tiên sinh, ở đây chúng ta không phải là tiền trang lớn, ngày thường không có buôn bán lớn đến ba trăm lượng. Bởi vậy hiện giờ bên trong tiền trang cũng không có đặt nhiều bạc như vậy. Nếu như ngài muốn lấy, ta chỉ có thể phái người đến tiền trang đông thành chở về. Nhân thủ và hộ vệ vừa đi vừa về chuyến này bao giờ cũng phải tốn chút bạc mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hihihehe
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
namcao1999
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
Nguyễn Quang Trung
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
Nguyễn Phạm Bảo Duy
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
Hieu Le
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
Nguyễn Thị
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
fatelod
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
21302766
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
ronaldo4000
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
Điệp Lương
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
21302766
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ. Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn. Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất. Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
ronaldo4000
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
ronaldo4000
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
ronaldo4000
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
Trần Hữu Long
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
21302766
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
21302766
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
ronaldo4000
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
ronaldo4000
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK