Mục lục
[Edit] Giang Hồ Thám Án Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn Lệ Hoa kỳ quái nói:

- Tô tiên sinh, làm sao tiên sinh biết đứa bé kia không bị lạc đường? Thẩm thẩm kia khóc lóc thương tâm như vậy, chẳng lẽ là giả hay sao? Còn có, vừa nãy tại sao tiên sinh hỏi có phải đứa bé kia rất nghịch ngợm hay không? Điều đó tiên sinh làm thế nào biết được?

Tô Chuyết tiếp nhận chiếc giày vải nhỏ từ trong tay nàng, đáp:

- Đáp án ngay trên chiếc giày này!

Vẻ mặt Đoạn Lệ Hoa mờ mịt, nói:

- Trên chiếc giày này có đáp án gì?

Tô Chuyết cười nói:

- Cô chỉ dùng mắt nhìn đương nhiên là không nhìn ra! Cô xem trên chiếc giày này có rất nhiều chỗ bị mài rách, còn có rất nhiều miếng vá.

Đoạn Lệ Hoa gật đầu, nói:

- Không sai, thì sao chứ?

Tô Chuyết nói:

- Thằng bé lớn như thế thì đang ở độ tuổi vươn người, mỗi năm một dáng, còn giày thì ít nhất một năm phải làm một đôi. Chiếc giày này còn chưa cũ mà đã rách nát như vậy đương nhiên nói rõ thằng nhóc này tương đối tinh nghịch, hết sức tốn giày.

Đoạn Lệ Hoa sững sờ, nói:

- Chỉ đơn giản vậy ư?

Tô Chuyết gật đầu cười đáp:

- Chỉ đơn giản vậy thôi!

- Vậy tại sao tiên sinh lại nói đứa bé đó không phải bị mất tích?

Tô Chuyết tiếp tục chỉ vào giày nói ra:

- Cô xem chiếc giày này, đế giày dính đầy bùn nước mà trên mũi giày lại sạch sẽ, điều này nói lên cái gì?

Đoạn Lệ Hoa vốn cho rằng đã nắm giữ bí quyết, ai biết bị Tô Chuyết hỏi như vậy thì lại có chút mờ mịt, hỏi:

- Nói lên cái gì?

Tô Chuyết nói:

- Nếu như là một đứa bé ham chơi chạy loạn khắp nơi, khiến cho đế giày dính đầy nước bùn, thì làm sao trước mũi giày lại không dính chút bùn nào?

Đoạn Lệ Hoa bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Ồ! Nếu nói như vậy, đứa bé đó vốn không phải là chạy loạn khắp nơi không cẩn thận đánh rớt chiếc giày! Mà là có người cầm giày cố tình dính bùn, làm xáo trộn tầm mắt của người khác!

Tô Chuyết cười nói:

- Thông minh! Kỳ thật không chỉ có thế. Từ sáng cho đến hiện tại, bên ngoài mới bắt đầu tan băng. Trước đó mặt đất hoặc là tuyết đọng, hoặc là đóng băng, đế giày căn bản sẽ không dính nước bùn. Chỉ có chạng vạng tối hôm qua, sau khi trời mưa nửa ngày, trên đất mới có thể tạo thành vũng bùn!

- Nói cách khác là tối hôm qua có người cầm chiếc giày này thấm bùn trên mặt đất, nói dối là đứa bé bị lạc!

Đoạn Lệ Hoa hưng phấn nói.

Tô Chuyết khen:

- Thật sự là một chút liền thông suốt! Trong số phụ nữ ta từng gặp, cô xem như là thông minh thứ hai!

Đoạn Lệ Hoa nở nụ cười, nói:

- Đều do Tô tiên sinh dạy tốt!

Tô Chuyết cười lắc đầu, nói:

- Kỳ thật lần đầu tiên ta nhìn thấy phụ nhân kia liền cảm giác có chút kỳ quái. Nếu như bị lạc mất con vì sao không đi tìm kiếm khắp nơi mà ngược lại ngồi ở bên đường gào khóc? Khi nhìn thấy chiếc giày này ta lại càng thêm kì quái. Nếu như đêm qua đứa bé đã không thấy tăm hơi, vì sao đến buổi trưa hôm nay mới đi tìm? Hơn nữa là ai muốn tạo ra dấu vết giả trên chiếc giày đây? Hắn có mục đích gì?

Đoạn Lệ Hoa nói tiếp:

- Cho nên tiên sinh mới hỏi bà ta trong nhà còn có người nào? Bởi vì chỉ có người trong nhà mới có thể dễ dàng lấy được chiếc giày này!

Tô Chuyết gật đầu cười nói:

- Không sai!

Đoạn Lệ Hoa có chút tức giận nói:

- Hừ! Thiệt thòi tiểu nữ còn quan tâm thẩm thẩm kia như vậy, nguyên lai bà ta đang gạt chúng ta!

Tô Chuyết lắc đầu nói:

- Bà ta khóc lóc không giống như là giả, có khả năng đứa bé thật không thấy . Bất quá, ta nghĩ có lẽ chúng ta có thể phát hiện thứ gì đó trong nhà bà ta!

Đoạn Lệ Hoa kỳ quái nói:

- Vậy sao tiên sinh không trực tiếp đến nhà bà ta? Hừ, để tiểu nữ đi thử xem!

Tô Chuyết vội vàng kéo nàng, nói:

- Ăn trước rồi nói!

Lúc này tiểu nhị cũng đã bưng đồ ăn lên. Đoạn Lệ Hoa liếc mắt nhìn, lại hô:

- Tiểu nhị, hâm một bầu rượu!

Tô Chuyết khẽ giật mình, hỏi:

- Vì sao muốn rượu?

Đoạn Lệ Hoa nói:

- Trời lạnh như vậy, Tô tiên sinh đương nhiên phải uống vài chén làm ấm thân thể rồi! Tiên sinh đi ra bên ngoài chẳng lẽ không có chút tiền ấy chứ?

Tô Chuyết cười khổ nói:

- Lúc ở Kim Lăng ta còn có năm trăm lạng bạc ròng.

Đoạn Lệ Hoa giật mình:

- Năm trăm lượng!

Tô Chuyết nói:

- Thế nhưng một bằng hữu của ta làm bộ khoái nói những thứ đó là tang vật, toàn bộ sung công. Cho nên thời điểm ta rời khỏi Kim Lăng lại trở thành người nghèo rớt mồng tơi!

Ánh mắt Đoạn Lệ Hoa đầy vẻ thương hại nhìn xem Tô Chuyết, trong miệng "Chậc chậc" vài tiếng,

Đột nhiên nàng rút ra một cây trâm ngọc cài đầu màu xanh từ trên tóc, đập lên trên bàn, nói:

- Bữa cơm này tính là tiểu nữ mời tiên sinh!

Tô Chuyết cười khổ hai tiếng, cúi đầu ăn cơm. Ai ngờ Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên rót hai chén rượu, bưng lên, nói ra:

- Tô tiên sinh, tiểu nữ kính tiên sinh một chén trước!

Nói xong hơi ngửa đầu, chẫm rãi trút xuống bụng một chén rượu nóng. Rượu vừa vào miệng, khuôn mặt nàng lập tức xoắn xuýt lại, dùng sức nuốt xuống, lại hé miệng không ngừng hút hơi lạnh, gương mặt cũng hiện lên hai vết ửng đỏ.

Tô Chuyết cười cười, thản nhiên nói:

- Không biết uống rượu cũng đừng uống nữa!

Nói xong bưng chén rượu lên, do dự một chút, dường như nghĩ đến điều gì, cuối cùng ngửa đầu uống cạn.

Đoạn Lệ Hoa quả nhiên không còn uống rượu, cúi đầu ăn cơm. Tô Chuyết lại như có điều suy nghĩ, một chén rồi một chén, một bình rượu nóng nhỏ chậm rãi cạn sạch. Hai người không nói gì, rất nhanh đồ ăn sắp hết. Đúng lúc này, trong quán ăn không lớn đột nhiên có người hô:

- Ối, tiền của ta đâu?

Một tiếng hô này lập tức dẫn tới sự chú ý của khách uống rượu trong tiệm. Tô Chuyết và Đoạn Lệ Hoa cũng quay đầu nhìn, hóa ra người kêu là chưởng quỹ của tiệm. Chưởng quỹ kia khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, đứng trong quầy, giọng hô mang theo tiếng khóc nức nở:

- Ai trộm tiền của ta rồi!

Tất cả mọi người tiến tới, Tô Chuyết cũng đứng dậy đi xem, bỗng nhiên Đoạn Lệ Hoa duỗi tay đè chặt tay y, nói:

- Tô tiên sinh, tiên sinh nói xem việc này có gian trá giống như đại thẩm vừa gặp hay không?

Tô Chuyết nhìn vẻ mặt cảnh giác của nàng, nhịn không được cười nói:

- Tiểu Y, ta sẽ dạy ngươi một đạo lý. Nếu như gặp phải một chuyện kỳ quái thì tốt nhất là đừng quản. Thế nhưng nếu như đồng thời gặp được hai chuyện kỳ quái thì không ngại tiến lên nhìn thử xem!

Đoạn Lệ Hoa phì cười một tiếng, nói:

- Đây là kiểu ngụy biện gì?

Vừa rồi Tô Chuyết đột nhiên gọi nàng bằng nhũ danh, lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người. Tô Chuyết cười nói:

- Đương nhiên là ta thích xen vào chuyện bao đồng, nhất là chuyện kỳ quái không quan hệ đến mình.

Nói xong đi ra phía trước, đưa đầu trông thấy một ô ngăn kéo trong quầy bị kéo ra, bên trong rỗng tuếch. Chắc hẳn đây chính là ngăn kéo tiền của chưỡng quỹ, không biết đã bị kẻ nào trộm hết tiền rồi.

Đoạn Lệ Hoa cũng tiến lên trước, Tô Chuyết bỗng nhiên nói:

- Tiểu Y, không phải là cô muốn đến nhà đại thẩm kia nhìn xem ư? Không bằng bây giờ cô đi hỏi thử xem có thể phát hiện manh mối gì hay không!

Đoạn Lệ Hoa không ngờ y quả thật đem chuyện trọng yếu này giao cho mình buông tay đi làm, hết sức hưng phấn, đáp ứng một tiếng liền rời khỏi cửa. Trong tiệm cơm, chưởng quỹ kia đã bắt đầu nhỏ giọng gào khóc. Đoán chừng hắn cũng chỉ buôn bán nhỏ, lần này mất tiền xem như tổn thương căn cơ.

Một khách uống rượu nói:

- Lão Hứa, trong tiệm này toàn là người quen, ai lại trộm tiền của ông chứ? Ta xem kẻ trộm tiền nhất định là hắn!

Nói xong ngón tay chỉ ra suýt nữa đâm lên mặt Tô Chuyết.

Tô Chuyết sững sờ, lại có người nói:

- Không sai, trong tiệm này chỉ có một mình hắn là người xứ khác, không phải hắn trộm thì còn ai vào đây?

Chưởng quỹ kia nhất thời không có chủ ý. Tô Chuyết vội vàng giơ tay ngừng mọi người lên tiếng, nói:

- Các vị các vị an tâm chớ vội. Các vị nói ta là kẻ trộm cuối cùng phải lấy ra chứng cứ chứ? Cũng chớ nên bỗng dưng oan uổng người tốt!

(chưa xong còn tiếp. )

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hihihehe
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
namcao1999
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
Nguyễn Quang Trung
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
Nguyễn Phạm Bảo Duy
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
Hieu Le
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
Nguyễn Thị
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
fatelod
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
21302766
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
ronaldo4000
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
Điệp Lương
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
21302766
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ. Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn. Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất. Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
ronaldo4000
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
ronaldo4000
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
ronaldo4000
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
Trần Hữu Long
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
21302766
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
21302766
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
ronaldo4000
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
ronaldo4000
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK