Long Tiểu Thanh đứng bên cạnh Tô Chuyết, cũng không biết bị mưa rét lạnh hay là sinh lòng sợ hãi, lòng bàn tay trở nên lạnh buốt. Tô Chuyết có thể cảm nhận được nội tâm của nàng thấp thỏm, không khỏi liếc nàng một cái. Mà Long Tiểu Thanh lại mím chặt môi không nói một lời, tuyệt đối không muốn biểu hiện nội tâm sợ hãi ra trên mặt. Từ một điểm này có thể thấy nàng còn kiên cường hơn rất nhiều nam tử.
Phong đạo nhân chán nản nói:
- Tô tiên sinh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì?
- Đúng vậy, thuyền cũng bị đốt rồi, chúng ta làm thế nào trở về đây?
Tô Chuyết không có bối rối, nói ra:
- Thuyền của chúng ta bị đốt, lẽ nào bọn hải tặc lại không cần ra biển sao?
Hai mắt của Long Tiểu Thanh sáng lên, nói:
- Đúng! Chúng ta đi cướp thuyền của hải tặc là được!
Một lão giả hừ một tiếng, nói:
- Nào có dễ dàng như vậy? Vừa rồi bọn chúng đã khiến cho chúng ta chật vật như thế, chúng ta còn sức mà đi cướp thuyền của bọn chúng à?
Phong đạo nhân cũng gật đầu nói:
- Hơn nữa lúc tới chúng ta cũng không thấy chỗ nào thả neo thuyền. Thuyền của bọn hải tặc nhất định được che giấu vô cùng bí ẩn, chúng ta phải đi đâu tìm đây?
Tô Chuyết cũng mắc phải chỗ khó, Long Tiểu Thanh đột nhiên đem địa đồ ra, nói:
- Ta từng cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ này, ở mặt phía bắc của đảo có một khe núi, nơi đó chính là cảng tránh gió tự nhiên. Chẳng những có thể che giấu thuyền, hơn nữa còn có thể chặn gió bão trên biển.
Tô Chuyết gật đầu nói:
- Tiểu Thanh cô nương ở lâu trên hải đảo, kiến thức của nàng nhất định là không sai!
Phong đạo nhân nói:
- Vậy còn nói gì nữa, trước tiên chúng ta đi tìm đám người Phương Lưu Bình, rồi lại đi cướp thuyền của hải tặc! Sinh tử chỉ ở một lần hành động, mọi người còn có gì phải lùi bước!
Đám người không dám lớn tiếng khen hay, nhưng bên trong ánh mắt đều toát ra hào quang vô cùng kiên định. Đang lúc tuyệt vọng đột nhiên thu được hi vọng, vào lúc này lực lượng mà con người tán phát ra thường hay vượt quá tưởng tượng.
Tô Chuyết dẫn theo đám người một đường đi về phương hướng Phương Lưu Bình biến mất, tìm kiếm dọc đường. Đi ước chừng nửa canh giờ, chỉ nghe rừng cây phía trước truyền đến tiếng ma sát sột soạt. Mọi người nhất thời khẩn trương, ngừng thở, nắm thật chặt binh khí trong tay.
Giờ phút này đã là ban đêm, trong rừng càng thêm mờ tối. Rừng cây đằng trước bỗng nhiên tách ra một con đường nhỏ, mọi người cũng khẩn trương tới cực điểm. Tô Chuyết ở phía trước nhất, đột nhiên nhấc tay lên. Bởi vì hắn đã thấy người chui ra từ trong bụi cây chính là Cảnh Phương.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Phương còn không có phát giác, đợi thấy rõ người đối diện, lại vui đến phát khóc. Toàn thân hắn loang lổ vết máu, bước đi cũng khập khiễng, hiển nhiên đã trải qua một trận ác chiến. Phía sau hắn còn mười mấy người đi theo, đều là nhóm thanh niên phe mình, ngoại trừ những gương mặt quen thuộc như Cảnh Phương, Thường Thiên Phong, những người khác đều là võ sĩ của Vô Song đảo.
Mà đi ở sau cùng bất ngờ chính là Đoan Mộc Tường! Hắn đỡ lấy Phương Lưu Bình đang bị thương nặng, chậm rãi đi tới. Hắn vừa lên trước, Long Tiểu Thanh liền chỉ vào hắn, nói:
- Đoan Mộc Tường, tên phản đồ này!
Mọi người không rõ ràng cho lắm, Phong đạo nhân vội hỏi:
- Long cô nương, cớ gì nói ra lời ấy?
Long Tiểu Thanh đáp:
- Vừa rồi ở trong sào huyệt, Đoan Mộc Tường bỗng dưng xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất. Hắn nhất định chính là nội gian báo tin cho hải tặc!
Đám người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt trừng mắt nhìn Đoan Mộc Tường. Đoan Mộc Tường không chút hoang mang, đỡ Phương Lưu Bình tới ngồi yên ổn dưới một cây đại thụ. Tô Chuyết nhíu mày liếc nhìn mấy người kia vài lần. Chờ Đoan Mộc Tường làm xong, chỉ thấy hắn quay người cười lạnh nói với Tô Chuyết:
- Tô Chuyết, không ngờ bản lĩnh mê hoặc lòng người của ngươi quả thật không nhỏ, lừa gạt Long cô nương tin vào chuyện hoang đường của ngươi!
Đám người cũng không hiểu làm sao mà hai người này bỗng dưng lại đối chọi gay gắt, mờ mịt nhìn xem hai người, không biết là vì sao.
Đoan Mộc Tường lại nói:
- Long cô nương, lúc ở trong sào huyệt ta vừa muốn vạch trần bộ mặt thật của Tô Chuyết, thì nghe thấy có người kêu thảm. Ta lần theo tiếng la tìm được đám người Cảnh huynh, Phương huynh. Nếu như ta là nội gian, làm sao lại giúp mọi người đánh lui địch nhân đây?
Cảnh Phương nói:
- Đúng vậy, chúng ta vừa rời khỏi trại liền bị bọn áo đen vây công. Nếu Đoan Mộc công tử không chạy tới kịp thời, chỉ sợ chúng ta đều đã không sống nổi rồi. Đoan Mộc công tử võ công cao cường, vừa ra tay liền khiến phe địch trọng thương. Cũng nhờ có Đoan Mộc công tử, chúng ta mới có thể hoàn toàn thắng lợi!
- Hoàn toàn thắng lợi?
Liên Uy nói:
- Đúng đó, bọn áo đen vây công chúng ta một tên cũng không chạy thoát, đã bị chúng ta giết sạch! Thi thể chất đống ở bên kia rừng, không tin các vị có thể đi nhìn xem!
Chiến quả của bọn hắn càng huy hoàng, sắc mặt của đám người Phong đạo nhân lại càng khó coi. Một lão giả hừ một tiếng, nói:
- Đoán chừng bên chỗ các ngươi chỉ là một lũ lâu la mà thôi, còn nhân vật lợi hại đều đi vây công chúng ta! Ngược lại để các ngươi chiếm tiện nghi!
Đoan Mộc Tường nhìn xem Tô Chuyết, cười lạnh nói:
- Sở tác sở vi của ta, mấy người Cảnh huynh có thể làm chứng. Ngược lại vị Tô tiên sinh này hết sức khả nghi. Thứ nhất, chúng ta đều được Long đảo chủ mời lên đảo, chỉ có hắn không hiểu sao mà trôi đến đảo, được Long cô nương cứu giúp. Ai biết có phải là hắn được hải tặc phái tới hay không? Thứ hai, trước khi đi ta từng nghe nói hôm qua Long đảo chủ vốn không có tính toán nhắc đến chuyện tiến đánh hải tặc, nhưng mà Tô tiên sinh cùng ông ta tán gẫu đến trưa, đảo chủ mới quyết định! Tô Chuyết, có phải như vậy không?
Tô Chuyết nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Tường, bên trong ánh mắt đối phương toát ra vẻ đắc ý. Thần thái này Tô Chuyết luôn cảm thấy giống như đã từng gặp ở đâu. Một người đang lúc đắc ý, kiểu gì cũng sẽ lơ đãng lộ ra cái đuôi của mình.
Tô Chuyết không có phản bác, đáp:
- Đích thật là ta thuyết phục Long đảo chủ quyết định nói rõ hết thảy cho mọi người!
Đám người nghe vậy đều im lặng, ánh mắt nhìn về phía Tô Chuyết trở nên rất kỳ quái. Đoan Mộc Tường cười to nói:
- Thế nào? Ta nói không sai chứ? Ngày hôm qua mọi người mới quyết định muốn đi tiến đánh hải tặc, hôm nay hải tặc lại phòng bị trước rồi. Chúng ta căn bản không có ra ngoài biển khơi, như thế nào mật báo cho hải tặc đây? Chỉ có Tô Chuyết tích cực thúc đẩy việc này là có khả năng cấu kết với hải tặc nhất. Sở dĩ hắn cực lực khuyển bảo Long đảo chủ mời chúng ta đến tiến đánh, cũng bởi vì hắn đã sớm thương lượng cùng hải tặc rồi!
Đoan Mộc Tường suy đoán hợp tình hợp lý, hơn nữa cũng giải đáp một nghi vấn rất lớn trong lòng Tô Chuyết. Đám người lên đảo không quá nửa ngày, hải tặc làm thế nào hải tặc nhận được tin tức nhanh như vậy mà cài bẫy chứ? Nếu không phải Tô Chuyết biết mình trong sạch, thì gần như cũng sắp tin tưởng Đoan Mộc Tường rồi.
Tất cả mọi người bắt đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn xem Tô Chuyết, bản thân Tô Chuyết cũng không thể nói gì hơn. Hắn cũng không phải thật sự là không có biện pháp phân trần, nhưng hiện giờ trong đầu mình là một mớ hỗn loạn, căn bản không có đầu mối. Trước khi Tô Chuyết không có làm rõ sự tình đến cùng là như thế nào, thì cũng không muốn nói nhiều.
Đoan Mộc Tường nói:
- Tô Chuyết, ngươi có lời gì muốn nói?
Tô Chuyết cũng mặc kệ hắn chất vấn, nói:
- Vừa nãy ta và Long cô nương kiểm tra sào huyệt, bên trong doanh trại không có lương thực. Nếu như chúng ta không mau đi cướp thuyền của hải tặc, đối phương chỉ cần ngồi thuyền ra biển là có thể nhốt chúng ta đến chết trên hoang đảo này!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết là nên tin tưởng hay là không nên tin tưởng. Long Tiểu Thanh thấy mọi người lại bắt đầu hồ nghi, lớn tiếng nói:
- Bất kể như thế nào, ta tin tưởng Tô đại ca!
Nói xong nắm bàn tay Tô Chuyết thật chặt.
Lòng bàn tay hợp với nhau mang đến dũng khí cho hai người. Phong đạo nhân đột nhiên lớn tiếng nói:
- Bất luận ai đúng ai sai, hiện tại quan trọng nhất là sống sót! Ban đầu chúng ta đã định ra kế sách cướp thuyền, hiện tại kế hoạch không thay đổi. Trận chiến sinh tử, mọi người tận sức!
Ông ta nói một lời ổn định nhân tâm. Mọi người mặc dù còn có hoài nghi Tô Chuyết, nhưng vì sống sót đành phải tạm thời buông xuống hoài nghi, làm việc quan trọng hơn trước đã.
Đoan Mộc Tường âm lãnh liếc nhìn Tô Chuyết, nói:
- Mặc dù muốn đi cướp thuyền, nhưng cũng không thể không đề phòng Tô Chuyết!
Phong đạo nhân gật gật đầu, nói:
- Nếu hai người các ngươi đã chỉ trích lẫn nhau, chúng ta cũng không có cách nào phân biệt ai đúng ai sai. Không bằng để hai người các ngươi dò xét lẫn nhau đi, nếu như có ai đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, người này tất nhiên chính là nội gian!
(chưa xong còn tiếp. )
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích
khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ.
Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn.
Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất.
Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK