Chương 21: Tính sai
Tô Chuyết dần đầu đoàn người, chạy về phía bến tàu bên hồ, võ lầm quần hùng đi theo sau. Những người này không biết có nên tin tưởng y hay không, một mặt thì việc này quả thật không thể tưởng tượng, không thể không để người khác muốn tìm tòi thật giả. Một mặt khác, thế lực Vệ phủ không thể khinh thường, hoài nghi như thế, không biết sau này có thể lọt vào trả thù hay không.
Tô Chuyết bỗng nhiên lại nhớ đến mới nhìn thấy nụ cười lạnh của Vệ Tú, trong lòng dâng lên một đám mây đen, mơ hồ có cảm giác bất an. Y không biết rốt cục vì sao, chỉ muốn nhanh chóng đuổi tới. Nếu để cho bọn hắn mang bạc lên thuyền, thì cuối cùng cũng không vạch trần được âm mưu của sòng bạc Vạn Lợi.
Chạy tới bến tàu chỉ cần một chốc, mấy chiếc thuyền lớn quả nhiên đậu bên hồ. Trên bến tàu mấy người tráng hán đang chuyển những hòm gỗ lớn lên thuyền. Tô Chuyết xa xa trông thấy, trong lòng tựa hồ ổn định xuống, thầm nghĩ: "May là chạy tới kịp!"
Tô Chuyết nhún người lên, ngăn ở trước mặt những người ra, nói ra: "Xem ra các vị phải đợi một chút rồi!"
Mấy tên tráng Hán hai mặt nhìn nhau, không biết Tô Chuyết nói vậy là có ý gì. Vệ Tú không biết khinh công, lúc này miễn cưỡng chạy tới, hơi có chút thở hổn hển, nhưng vẻ mặt vẫn không chút hoang mang. Nàng lạnh nhạt nói ra: "Nếu Tô công tử muốn các ngươi dừng lại, thì các ngươi cứ dừng lại!"
Những người kia nghe lời thả hòm gỗ trong tay. Quần hùng không hiểu hỏi: "Tô công tử, công tử nói trong những chiếc rương này là số bạc mà sòng bạc Vạn Lợi rửa tiền có được sao?"
Tô Chuyết lớn tiếng nói: "Không sai! Vệ cô nương, đến lúc này, có phải cô nên mở rương ra cho mọi người nhìn rõ ràng hay không?"
Vệ Tú nói với những người kia: "Nếu Tô công tử muốn nhìn đồ vật trong rương, các ngươi còn không tranh thủ thời gian mở ra, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của Tô công tử!"
Mấy người tráng Hán cũng không do dự, đưa tay mở ra nắp hòm, chỉ thấy trong rương gỗ rỗng tuếch, vậy mà không có thứ gì. Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, lại mở ra mấy cái rương bên cạnh, đều không ngoại lệ, tất cả đều chẳng có thứ gì.
Vệ Tú thản nhiên nói: "Tô công tử, xem hết rồi sao? Trong những cái rương này đâu có thứ gì a. Không biết bạc mà công tử nói ở đâu?"
Đám người phảng phất bị Tô Chuyết lừa gạt thật lớn, ồn ào xì vài tiếng, phát tiết bất mãn trong lòng. Đỗ Thanh Phong cười nói: "Tô Chuyết, chứng cứ mà ngươi nói đâu? Chẳng lẽ chỉ là mấy cái hòm rỗng này hả?"
Mạnh Thư Điền cười nhạt một tiếng, nói: "Nguyên lai danh tiếng của Tô công tử chỉ là thổi phồng? Ha ha ha..."
Vệ Tú thừa cơ lớn tiếng nói: "Các vị, nếu thuyền đã tới, muốn rời đi thì xin mời nhanh lên thuyền!"
Đám người đã sớm không kịp chờ đợi muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, nghe Vệ Tú nói, thì đồng thời tuôn lên trên thuyền.
Đỗ Thanh Phong lại nói với Tô Chuyết: "Tô Chuyết, nguyên lai ngươi cũng chẳng thông minh cho lắm. Điều tra vụ án này thành như vậy, chẳng những không tìm được chân tướng, còn vô duyên vô cớ oan uổng Vệ tiểu thư. Ngươi nên tự giải quyết cho tốt đi!" Nói xong ánh mắt tràn ngập thâm ý, quay người lên thuyền.
Không quá thời gian một khắc, hai chiếc thuyền lớn đã chứa đầy. Trên bến tàu chỉ còn lại Vệ Tú và Tô Chuyết. Vệ Tú quay đầu liếc mắt nhìn Tô Chuyết, từ tốn nói: "Tô công tử không lên thuyền sao? Nếu như công tử không đi, cũng chỉ có thể ngồi thuyền đánh cá mà thôi."
Trong lòng Tô Chuyết bách vị tạp trần, thủy chung nghi hoặc không hiểu, làm thế nào cũng nghĩ không thông rốt cục là khâu nào có vấn đề, chẳng lẽ thật là mình hoa mắt sao? Vệ Tú thấy y trầm tư không nói, cũng không nóng nảy, phất tay về phía thuyền lớn. Hai chiếc thuyền lớn chậm rãi khởi động, cách bờ đi xa. Trên bến tàu chỉ còn lại hai người Tô Chuyết và Vệ Tú.
Gió mát thổi qua mặt hồ, làm cho tâm thần người thanh thản. Tô Chuyết bỗng nhiên thở dài, nói ra: "Ta thua rồi..."
Vệ Tú khẽ cười một tiếng, nói: "Tô Chuyết, ngươi biết mình thua ở chỗ nào sao?"
Tô Chuyết uốn hai mi một cái, nhìn Vệ Tú chăm chú, lẳng lặng nghe nàng nói tiếp. Vệ Tú đưa lưng về phía hắn, nhìn ra xa mặt hồ, hoàn toàn không có lòng đề phòng Tô Chuyết, tự nhiên nói ra: "Ngươi thua vì quá tự tin! Ngươi tự cho rằng mình rất thông minh, không thèm đặt người khác vào mắt. Từ khi ngươi bước vào cửa thành Nhạc Châu, đã nhất định phải thua rồi!"
Tô Chuyết gật đầu, trầm giọng nói: "Không sai..."
Vệ Tú tiếp tục nói: "Gia phụ muốn thu nhập ngươi vào dưới trướng, vốn là để mắt ngươi, không ngờ ngươi lại không biết điều. Mặc dù ngươi thông minh tuyệt đỉnh, thế nhưng cũng chỉ là một chút thông minh vặt mà thôi! Cho dù ngươi có thể điều tra ra được mấy kẻ này chết như thế nào, nhưng ngươi làm sao nghĩ tới, Âu Dương Cát, Nghiêm Hổ, Lâu Loan, tứ Kim Cương và Mạnh Thư Điền, tất cả bọn chúng đều là người của ta!"
Tô Chuyết sững sờ, nói: "Toàn bộ là người của cô ư? Vậy vì sao cô còn muốn giết chết bọn hắn?"
Vệ Tú cười nhạt một tiếng, nói: "Bởi vì bọn hắn đáng chết! Âu Dương Cát, Nghiêm Hổ bởi vì chút chuyện xưa đã lâu lắm rồi, thế mà dẫn Lưu Phi qua đây. Lâu Loan càng thêm không cẩn thận để Lưu Phi biết được bí mật của sòng bạc Vạn Lợi. Ngươi nói bọn chúng có phải đáng chết hay không?"
Tô Chuyết im lặng gật đầu, Vệ Tú nói tiếp: "Bất quá ngươi còn rất thông minh, dù cho ta dùng mọi cách thiết kế hiện trường, ngươi vẫn có thể đứng ở chỗ sơ hở, phá giải bí ẩn trong đó. Bất quá cũng chỉ thế thôi!"
Tô Chuyết bỗng nhiên cười nói: "Nói như vậy, Đỗ Thanh Phong có thể thắng, cũng là cô an bài sao? Ta rất hiếu kì, cô tình nguyện lỗ hơn ngàn lượng, cũng muốn thắng ta một lượng bạc?"
Vệ Tú gật đầu, đáp: "Không riêng gì một ngàn lượng kia, ngay cả mười mấy rương bạc trắng này, ta cũng có thể ném hết vào trong hồ Động Đình đây!"
Tô Chuyết giật mình, nói: "Cô đem mấy chục vạn bạc trắng ném hết vào trong hồ?"
Vệ Tú lạnh nhạt gật đầu, phảng phất ném bạc vào trong hồ căn bản không phải nàng. Nàng còn nói: "Ta đã giải đáp nghi hoặc của ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết từ lúc nào ngươi hoài nghi đến ta được hay không? Ta tự nhận đã an bài đến thiên y vô phùng (áo tiên không thấy vết chỉ khâu), chắc chắn sẽ không để ngươi liên tưởng đến trên đầu ta!"
Tô Chuyết nói: "Là lá thư của Hoa Bình!"
Vệ Tú nghi ngờ nói: "Thư?"
Tô Chuyết nói: "Từ khi Hoa Bình quen biết ta, xưa nay đều gọi thẳng tên họ, căn bản sẽ không gọi ta là Tô huynh. Đây chính là sơ hở huynh ấy để lại trong thư, muốn nói cho ta biết."
Vệ Tú nhíu mày, trong chớp mắt lại nở nụ cười, lắc đầu, xoay người rời đi, lúc đi thuận miệng nói ra: "Nguyên lai là vậy... Tô Chuyết, xem ra ta vẫn coi thường ngươi rồi..."
Tô Chuyết thấy cô ta muốn đi, nói ra: "Cô dừng lại!"
Vệ Tú quay đầu lại nói: "Thế nào?"
Tô Chuyết trầm giọng nói: "Chẳng lẽ cô không lo lắng chút nào, không sợ ta bắt cô ở chỗ này, đi cứu Hoa Bình sao?"
Vệ Tú lại tuyệt không sợ hãi, cười nói: "Mạnh Thư Điền giết ngươi dễ như trở bàn tay, ta không để hắn động thủ. Hôm qua Lâu Loan vốn định đem cái chết của Lưu Phi vu oan đến trên đầu ngươi, ta cũng giúp ngươi nói chuyện. Ta có rất nhiều cơ hội có thể đẩy ngươi vào chỗ chết, nhưng đều không giết ngươi. Ta đoán ngươi cũng sẽ không thật sự muốn bắt ta, bởi vì ngươi là một chính nhân quân tử. Mặc dù mặt ngoài ngươi bất cần đời, điên điên khùng khùng, nhưng ta đã sớm nhìn thấu ngươi!" Dứt lời rồi lắc đầu, nghênh ngang rời đi.
Tô Chuyết nhìn qua bóng lưng nàng, hô: "Hoa Bình là người thành thật, cũng là người ngoài cuộc. Các người bắt huynh ấy rốt cục là muốn làm gì?"
Vệ Tú cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Không phải ngươi rất thông minh sao? Ngươi ngược lại đoán thử xem a..."
Tô Chuyết nhìn qua bóng lưng Vệ Tú đi xa, trong lòng bao phủ mây đen, đồng thời cũng dâng lên một cỗ đấu chí. Đây là một đối thủ hiếm có, cũng là đối thủ đầu tiên đánh bại mình. Khóe miệng Tô Chuyết khẽ cong, tự lẩm bẩm: "Vệ Tú... Vệ Tú..."
(viết không được khá, thật xin thứ lỗi. Ngày mai đổi mới Quyển 8: Tụ Nghĩa sơn trang. )
(quyển thứ bảy: Khói trên sông Động Đình xong)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích
khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ.
Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn.
Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất.
Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK