Trên đường trở về, Trần Bình An còn đang suy nghĩ chuyện mà Lâm Thủ Nhất nói. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không cảm thấy mình có hành động gì đáng để Lâm Thủ Nhất cảm kích.
Nếu nói là Lý Bảo Bình và Lý Hòe ghi nhớ trong lòng, Trần Bình An sẽ không cảm thấy lạ, bởi vì bọn chúng còn nhỏ. Nhưng Lâm Thủ Nhất thì khác, có lẽ vì xuất thân tương đối nhạy cảm, trước giờ hắn vốn tâm tư cẩn thận, rất có chủ kiến, hơn nữa chí hướng cao xa. Cho nên trên đường đi học trước kia, Lâm Thủ Nhất đã sớm đặt chân lên đường tu hành, Trần Bình An cũng không bất ngờ với chuyện này.
Chu Liễm trực giác nhạy bén, không đi thẳng về phòng khách của mình, lại theo Trần Bình An vào phòng, nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện à?
Hai chủ tớ trên danh nghĩa, trải qua đại chiến tử chiến liên tục không ngừng, đã sớm hình thành hiểu ngầm.
Trần Bình An cũng không giấu giếm Chu Liễm, rót hai chén rượu, sau đó gật đầu nói:
- Mao sơn chủ nói với ta, gần đây ở kinh thành Đại Tùy, có người muốn nhân cơ hội hoàng đế Đại Tùy cử hành tiệc bô lão, nhắm vào học sinh của thư viện. Đến lúc đó Đại Ly sẽ có sứ giả tham gia thịnh hội, một khi bên phía thư viện xảy ra vấn đề, sẽ có thể khơi mào sự phẫn nộ của dân chúng hai nước. Tiếp theo là phá vỡ sự cân bằng huyền diệu, không chừng sẽ gây nên khói lửa chiến tranh ở biên cảnh.
- Hai năm qua trong ngoài triều đình Đại Tùy, đối với việc hoàng đế họ Cao chủ động cúi đầu phục tùng mọi rợ Đại Ly, vốn đã chất chứa một bụng lửa giận. Từ văn thần võ tướng cảm thấy sỉ nhục, cho đến trí thức văn đàn lòng đầy căm phẫn, rồi đến nhân dân trăm họ nghi hoặc không hiểu, chỉ cần xuất hiện một thời cơ thì sẽ...
Chu Liễm nói tiếp:
- Đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, một khi bùng phát thì sẽ không thể cứu vãn. Đại Tùy sẽ không còn đường lui, cho dù là hoàng đế họ Cao thì cũng bị ép phải xé bỏ sơn minh.
Trần Bình An hờ hững nói:
- Những đại sự triều đình này, cầu nhân đức được nhân đức, lại không oán hận. Ta hiểu được, cho nên vốn sẽ không quan tâm. Không giữ chức vụ gì thì đừng lo nghĩ về chức vụ ấy, đạo lý cũng giống như chúng ta hành tẩu giang hồ, mỗi người tự gánh vác sống chết. Có điều sẽ liên lụy đến bọn Bảo Bình...
Hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, không nói gì thêm.
Chu Liễm hơi ngạc nhiên. Sát khí thật nặng, trong nội tâm giống như có một luồng khí tức hung ác đang xao động.
Lão muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Trần Bình An hờ hững:
- Ta biết.
Hắn rót một chén rượu:
- Càng luyện kiếm, lại càng bị ảnh hưởng bởi một kiếm năm xưa kiếm tiên Ngụy Tấn chém ra màn đêm, cùng với Tả Hữu giết chóc bốn phương ở khe Giao Long. Con người của ta vốn nhát gan, không dám làm theo ý mình. Nhưng về sau bị Thuyền Nuốt Kiếm của Đỗ Mậu đâm xuyên bụng trọng thương, lại gặp phải kẻ thù Lý Bảo Châm, ta càng ngày càng biết rõ tâm cảnh của mình xảy ra vấn đề. Thậm chí có thể liên quan đến trước kia đồ sứ bản mệnh của ta bị vỡ, tóm lại là rất phiền phức.
Chu Liễm lo lắng nói:
- Vậy thiếu gia giải quyết thế nào? Chuyện này dường như dính đến nút thắt trong lòng... hoặc có thể nói là tâm ma của người tu đạo?
Trần Bình An nâng chén rượu lên, cụng một cái với Chu Liễm, mỉm cười nói:
- Đọc sách nhiều.
Thấy Chu Liễm có vẻ khó tưởng tượng, Trần Bình An cười khổ nói:
- Không phải đang đùa với ngươi.
Chu Liễm uống một hớp rượu, lắc đầu.
Nếu đây không phải là trò đùa, trên đời còn có trò đùa sao?
Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Trước khi đến thư viện núi Đông Hoa, thực ra ta đã bắt đầu vô tình hay cố ý nghiên cứu sách thánh hiền. Ở nước Thanh Loan, tại sao ta lại đi xem thư tịch Pháp gia? Bởi vì ta phát hiện chỉ đọc thư tịch Nho gia, dường như không hoàn toàn phù hợp với một số bản tâm của ta, hiệu quả không lớn. Cho nên mới làm theo đề nghị của Thôi Đông Sơn, muốn dùng đạo đức văn chương của Nho gia và học vấn căn bản của Pháp gia nghiệm chứng lẫn nhau. Bây giờ quay đầu nhìn lại, quả thật có một chút tác dụng.
- Đến thư viện rồi, nhìn thấy cây thước bên hông Mao sơn chủ, cùng với chữ khắc trên đó, ta mới sáng tỏ thông suốt, cảm thấy đã đi đúng đường. Chỉ là lúc trước mơ hồ, dựa vào trực giác mà đi, thực ra trong lòng không nắm chắc muốn đi hướng nào. Có lẽ ngươi không rõ, Trần Bình An ta sợ nhất là...
Trần Bình An bắt đầu tìm từ.
Chu Liễm thăm dò nói:
- Rút kiếm nhìn quanh lòng ngỡ ngàng.
Trần Bình An cười nói:
- Có một chút ý tứ như vậy. Chỉ cần để ta nhìn thấy... có người đứng ở nơi xa hoặc chỗ cao, có xa có cao đến mấy ta cũng không sợ.
Hắn dùng ngón tay khẽ viết chữ lên mặt bàn, chậm rãi nói:
- Thánh nhân có nói, làm theo ý thích, không vượt quy củ. Đây chính là hốt thuốc đúng bệnh.
Chu Liễm giơ chén rượu, luôn cảm thấy uống cũng không ổn, không uống cũng không ổn.
Trần Bình An cười lớn nói:
- Uống rượu còn cần lý do sao? Làm một chén đi!
Hai người uống cạn rượu trong chén.
Trần Bình An cảm thấy võ phu rèn luyện, đại chiến sinh tử sẽ có lợi cho tu vi nhất. Như vậy luyện khí sĩ dùng nó để rèn luyện tâm tính, tìm vui trong khổ, làm trảm long đài của tu hành, liệu có được hay không?
Giống như lúc trước trên thuyền nhỏ ở Trung Nhạc nước Thừa Thiên, Chu Liễm đánh một quyền vào Bùi Tiền, lại bị Bùi Tiền tránh thoát.
Thạch Nhu không phải là võ phu thuần túy, không biết Bùi Tiền dựa vào “bản năng” tránh thoát một quyền cảnh giới thứ tư, tuyệt diệu ở chỗ nào.
Đồng dạng, Chu Liễm cũng không phải là người tu đạo, không biết địa tiên xem tâm ma là tử địch khủng bố, cho nên không hiểu cảnh giới mà Trần Bình An theo đuổi rốt cuộc cao đến đâu.
Uống rượu xong, Chu Liễm bắt đầu theo thói quen tính toán, nói:
- Nghe Thạch Nhu nói, lần trước trên đầu tường vườn Sư Tử, thiếu gia thiếu chút nữa đã đánh nhau với cô ả Liễu Bá Kỳ phòng Sư Đao kia, gần như đã rút trường kiếm sau lưng ra. Nhưng Thạch Nhu lại phát hiện, cho dù thiếu gia chỉ cầm chuôi kiếm, lòng bàn tay lại bị đốt phỏng? Sau đó thiếu gia buộc phải rút tay vào trong tay áo, để tránh bị Liễu Bá Kỳ phát hiện chân tướng?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Không có cách nào, nửa tiên binh vốn khó hầu hạ như vậy.
Chu Liễm lộ vẻ nghi hoặc.
Về trận chiến với Đinh Anh ở đất lành Ngẫu Hoa, Trần Bình An đã từng nói rất tỉ mỉ, xem như hai chủ tớ diễn lại ván cờ.
Trần Bình An giải thích:
- Trước kia đã từng nói với ngươi về Trường Khí kiếm, mặc dù cấp bậc rất cao, nhưng đã được vị lão đại kiếm tiên kia phá vỡ phần lớn cấm chế, nếu không ta đến chết cũng không rút ra được. Còn tiên kiếm mà Phù gia thành Lão Long dùng để tạ lỗi, bọn họ cũng có ý xem trò vui, biết rằng tặng cho ta rồi, trong một thời gian rất dài, thứ gọi là nửa tiên binh này chỉ giống như gân gà, hơn nữa cũng phù hợp với quy củ.
- Nếu bọn họ giúp mở ra tất cả cấm chế, nghĩa là thanh tiên kiếm này giống như một ngôi nhà không có chìa khóa cửa lớn. Rơi vào tay Trần Bình An ta có thể sử dụng, nhưng nếu không cẩn thận rơi vào tay người khác, cũng có thể ra vào phủ đệ tự do. Đây lại là một hành động rắp tâm khó lường.
Trần Bình An đưa tay chụp một cái, điều khiển thanh tiên kiếm trên giường bay vào tay:
- Ta vẫn luôn dùng phương pháp tiểu luyện, phân tích kỹ càng những bí thuật cấm chế kia, nhưng tiến triển chậm chạp. Có lẽ ta phải bước vào cảnh giới võ đạo thứ bảy, mới có thể lần lượt phá giải tất cả cấm chế, vận dụng tự nhiên, giống như cánh tay điều khiển ngón tay. Hôm nay rút ra chính là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, không đến lúc cực chẳng đã thì tốt nhất không nên dùng.
Chu Liễm tỉnh ngộ, uống một hớp rượu, sau đó chậm rãi nói:
- Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, Tạ Tạ, năm người đều đến từ Đại Ly. Ám sát Vu Lộc không nhiều ý nghĩa. Tạ Tạ đã công khai thân phận, là di dân họ Lư, cho dù từng là thiên tài tu đạo của phủ đệ tiên gia hàng đầu họ Lư, nhưng thân phận này đã quyết định cô ấy không đủ sức nặng.
- Mà ba người còn lại đều đến từ động tiên Ly Châu, càng là đệ tử chính thống mà Tề tiên sinh hết lòng dạy bảo năm xưa, trong đó Tiểu Bảo Bình và Lý Hòe có thân phận tốt nhất. Một người có lão tổ gia tộc là Nguyên Anh cung phụng của Đại Ly, một người thì có phụ thân là đại tông sư điểm cuối. Bất kỳ người nào xảy ra vấn đề, Đại Ly đều sẽ không chịu để yên, một người là không muốn, còn một người là không dám.
Trần Bình An cũng không nhắc đến chuyện của Lý Hi Thánh với Chu Liễm, cho nên Chu Liễm dùng từ “không dám” cho Lý Hòe có phụ thân là Lý Nhị.
Năm xưa ở ngõ Nê Bình, Lý Hi Thánh dùng tu vi luyện khí sĩ cảnh giới thứ sáu, đối mặt với một kiếm tu cảnh giới thứ chín vốn là phôi kiếm bẩm sinh, phòng ngự đến mức giọt nước không lọt, hoàn toàn không rơi vào thế yếu. Sau đó vẽ bùa trên lầu trúc núi Lạc Phách, từng chữ vạn cân, càng khiến cho cả núi Lạc Phách trầm xuống.
Thực ra những chuyện này đều không quan trọng. Đối với Trần Bình An thì an nguy của Lý Bảo Bình mới là quan trọng nhất.
Trần Bình An lại rót cho Chu Liễm một chén rượu:
- Làm sao có cảm giác ngươi đi theo ta, chưa từng có một ngày an ổn?
Chu Liễm uống một hớp rượu, lau khóe miệng, cười nói:
- Nếu thiếu gia ngài tiến vào đất lành Ngẫu Hoa sớm một chút, gặp phải lão nô lúc vinh quang nhất, sẽ không nói như vậy nữa. Sống sống chết chết, trước giờ chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Trần Bình An cười nói:
- Khi đó ta có thể thắng được Đinh Anh, một phần là nhờ hắn luôn kiêu căng tự phụ. Nếu gặp phải một người không coi trọng phong độ tông sư như ngươi, có lẽ người chết sẽ là ta.
Chu Liễm vội vàng uống hết rượu trong chén, mặt dày đưa chén rượu ra:
- Chỉ với câu này của thiếu gia, lão nô nên uống thêm một chén rượu phạt.
Trần Bình An còn thật rót cho Chu Liễm thêm một chén rượu, cảm xúc dâng trào:
- Hi vọng ngươi và ta, dù là mười năm hay trăm năm, vẫn thường có cơ hội uống rượu với nhau như vậy.
Chu Liễm nhếch miệng nói:
- Chuyện này có gì khó?
Tối nay Trần Bình An đã uống không ít rượu, vượt xa bình thường.
Sau khi hai người chia tay, Trần Bình An đi đến thư phòng của Mao Tiểu Đông. Về chuyện luyện hóa vật bản mệnh, có bàn bạc kỹ đến mấy cũng không thừa.
Trong màn đêm, Trần Bình An một mình bước đi.
---------
Trước khi ký túc xá tắt đèn.
Bùi Tiền ngại ngùng nói:
- Bảo Bình tỷ tỷ, tư thế ngủ của ta không tốt lắm.
Lý Bảo Bình ngẫm nghĩ, đi dọn dẹp núi sách nhỏ chiếm cứ trên giường, đặt chồng lên một núi sách nhỏ khác.
Hai người nằm trong đệm chăn của mình. Lý Bảo Bình nằm thẳng xuống, nói hai chữ “ngủ đi”, sau đó trong nháy mắt đã ngủ say.
Bùi Tiền cẩn thận trằn trọc, rất muộn mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, Bùi Tiền phát hiện mình giống như một cái bánh chưng, được bọc trong đệm chăn ấm áp phần góc được sửa ngay ngắn. Cô quay đầu nhìn, thấy đệm chăn của Lý Bảo Bình được xếp rất chỉnh tề, giống như một miếng đậu hủ được cắt ra.
Bùi Tiền nghĩ đến mỗi lần mình thu dọn đệm chăn, đều tùy tiện gom lại một đống, cô hơi xấu hổ, lại thoải mái ngủ thêm một lát. Phải nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay mới có thể tiếp tục lừa gạt Lý Hòe đầu óc ngờ nghệch, cùng với hai kẻ còn ngốc hơn Lý Hòe.
Còn về chuyện so tài với Lý Bảo Bình, Bùi Tiền cảm thấy chờ lúc nào mình lớn như Lý Bảo Bình rồi hãy tính. Dù sao mình còn nhỏ tuổi, thua Lý Bảo Bình cũng không mất mặt.
Sang năm mình mười hai tuổi, Lý Bảo Bình mười ba tuổi, dĩ nhiên vẫn lớn hơn mình một tuổi, mình có thể không quan tâm. Sang năm lại sang năm, sang năm nhiều biết bao, rất không tệ.
Sau khi Lý Bảo Bình rời giường, sáng sớm đã đi tìm Trần Bình An. Nhà khách không có người, cô bèn chạy như bay đến viện của Mao sơn chủ, đứng chờ ở cửa.
Mao Tiểu Đông là thánh nhân Nho gia trấn giữ thư viện, chỉ cần muốn thì có thể nhìn rõ trên dưới thư viện, cho nên đành phải nói với Trần Bình An là Lý Bảo Bình đang chờ bên ngoài.
Trần Bình An rời khỏi thư phòng, đi ra dẫn Lý Bảo Bình vào, trên đường nói rằng hôm nay không thể dạo chơi kinh thành Đại Tùy được.
Sau khi biết Trần Bình An ít nhất sẽ ở lại thư viện một tháng, Lý Bảo Bình cũng không nôn nóng nữa. Hôm nay cô muốn đi dạo một số nơi chưa từng đi qua, hay là trước tiên dẫn Bùi Tiền theo.
Có điều Trần Bình An lại đề nghị, hôm nay hãy dẫn Bùi Tiền đi dạo thư viện, tham quan những danh lam thắng cảnh núi Đông Hoa như phòng Phu Tử, lầu sách và đình Phi Điểu. Lý Bảo Bình cảm thấy cũng được, còn chưa tới thư phòng đã hăng hái chạy đi, nói là muốn ăn sáng với Bùi Tiền.
Mao Tiểu Đông cười nói:
- Vừa lo lắng ra ngoài gặp phải ám sát, vừa không nỡ khiến Lý Bảo Bình thất vọng, có phải cảm thấy rất phiền phức không?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Là rất lưỡng lự.
Mao Tiểu Đông nói:
- Lại không hỏi ta thử xem, có biết là hào phiệt quyền quý nào của Đại Tùy đang mưu đồ chuyện này hay không?
Trần Bình An lắc đầu:
- Cho dù là thư viện này, rốt cuộc vẫn nằm trong quốc thổ Đại Tùy.
- Nhiệm vụ quan trọng trước mắt, vẫn là việc luyện hóa của đệ.
Mao Tiểu Đông xua tay:
- Thôi Đông Sơn tuy miệng phun đầy phân, nhưng có một câu còn xem như giống tiếng người. Nơi thư viện chúng ta đứng, tính mạng thân gia và công sức học vấn đều nằm ở một chữ “hành”.
Ông ta đứng lên, chậm rãi bước đi:
- Phật gia có nói, từ bỏ cố chấp, đủ loại gian khổ trên đời sẽ không còn thấy khổ, là một loại tự do tự tại. Đạo gia theo đuổi thanh tịnh, gian khổ như thuyền bay lơ lửng trên không, đã sớm rời khỏi nhân gian, là một loại tiêu dao thật sự. Chỉ có Nho gia chúng ta là vượt khó tiến lên, người sống trên đời không trốn tránh gian khổ kiếp này. Trên đường đi, từng quyển thư tịch thánh hiền giống như những ngọn đèn lồng chỉ đường cho người.
Trần Bình An không kìm được nhẹ giọng nói:
- Trước ngàn vạn người ta vẫn tiến.
Mao Tiểu Đông dừng bước, hoàn toàn đồng ý, thở dài nói:
- Chính là lý này.
---------
Chỉ hai canh giờ, Lý Bảo Bình đã dẫn Bùi Tiền chạy hết thư viện một vòng. Nếu không phải cô muốn kiên nhẫn giải thích cho Bùi Tiền, chỉ cần một canh giờ là có thể đi xong.
Cuối cùng Lý Bảo Bình còn dẫn Bùi Tiền đến cây đại thụ chọc trời ở đỉnh Đông Sơn. Hai người một trước một sau leo lên cành cây, nhìn ra phía xa. Sau đó Lý Bảo Bình vươn ngón tay, chỉ cho Bùi Tiền kinh thành Đại Tùy chỗ nào chơi vui, có đồ ăn ngon, thuộc như lòng bàn tay. Khí phách đó giống như... cả kinh thành đều là đình viện nhà cô.
Bùi Tiền lén nhìn Lý Bảo Bình một cái. Có thể tưởng tượng được cảnh Bảo Bình tỷ tỷ mặc áo váy đỏ hoặc áo bông đỏ, những năm qua đã đứng ở chỗ này chờ tiểu sư thúc.
Hai người ngồi trên cành cây. Lý Bảo Bình lấy ra một chiếc khăn đỏ, bên trong có hai miếng bánh ngọt mềm dẻo, mỗi người một miếng.
Bùi Tiền nói buổi chiều tự mình đi dạo là được. Lý Bảo Bình gật đầu đáp ứng, nói là buổi chiều có một vị lão phu tử bên ngoài thư viện, danh tiếng rất lớn, nghe nói giọng điệu càng lớn, muốn tới thư viện giảng bài, là chuyên gia huấn cổ (giải nghĩa từ trong sách cổ) của một quyển kinh điển Nho gia nào đó. Hôm nay tiểu sư thúc đã có việc bận, không thể đi dạo chơi kinh thành, vậy cô muốn đi nghe thử lão phu tử đến từ phương nam xa xôi kia, rốt cuộc có học vấn như vậy hay không.
Bùi Tiền còn chẳng biết huấn cổ là gì, rụt rè hỏi:
- Bảo Bình tỷ tỷ, tỷ nghe hiểu được sao?
Lý Bảo Bình gật đầu, lại lắc đầu nói:
- Trong sách mà ta chép thực ra đều có nói, chỉ là ta có rất nhiều vấn đề không nghĩ ra. Các tiên sinh thư viện đều khuyên ta đừng truy cầu quá cao, nói rằng Lý Trường Anh trong thư viện kia đến hỏi thì còn được, bây giờ có nói thì ta cũng nghe không hiểu. Nhưng ta không rõ lắm, nếu không nói thì làm sao biết ta nghe không hiểu. Bỏ đi, bọn họ là phu tử, ta không tiện nói như vậy, những lời này cũng chỉ có thể giấu trong bụng.
- Còn có một số phu tử trả lời qua loa cho có lệ. Dù sao cũng không giống như Tề tiên sinh, nhiều lần luôn có thể cho ta một đáp án. Cũng không giống như tiểu sư thúc, biết thì nói, không biết thì nói thẳng với ta là mình cũng không biết. Cho nên ta thích chạy ra bên ngoài thư viện.
- Ngươi có lẽ không biết, thư viện này của chúng ta, sơn chủ đầu tiên chính là Tề tiên sinh đã dạy ta, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất học vỡ lòng. Ông ấy nói tất cả học vấn phải đặt vào một chữ “hành”. Chữ này có hai ý nghĩa, một là đi vạn dặm đường, tăng trưởng kiến thức; hai là thông hiểu đạo lý, dùng học vấn để tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Hôm nay ta còn nhỏ, chỉ có thể chạy nhiều một chút.
Lúc nói những chuyện này, Bùi Tiền phát hiện Lý Bảo Bình hiếm hoi khẽ cau mày.
Bùi Tiền từ đáy lòng thở dài nói:
- Bảo Bình tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ thật nhiều.
Lý Bảo Bình thấy Bùi Tiền còn chưa ăn xong miếng bánh ngọt kia, giống như chuột gặm hạt bắp, liền tươi cười vỗ vai cô bé:
- Tiểu sư thúc suy nghĩ mới nhiều.
Cô đung đưa chân, nghiêm túc nói:
- Thôi Đông Sơn từng nói, một ngày nào đó, tiểu sư thúc của ta sẽ gặp được cô nương mà mình thích nhất, ta chỉ có thể xếp thứ hai trong lòng tiểu sư thúc. Không chừng tương lai một ngày nào đó, ta cũng sẽ gặp được người thích hơn, tiểu sư thúc cũng phải xếp thứ hai trong lòng ta. Ta cảm thấy Thôi Đông Sơn đang nói hưu nói vượn, ta không để ý tiểu sư thúc có cô nương yêu thích, nhưng ta làm sao sẽ thích người khác hơn tiểu sư thúc? Đúng không, Bùi Tiền?
Bùi Tiền vội vàng gật đầu.
Lý Bảo Bình rất hài lòng với thái độ của Bùi Tiền, vỗ vai cô bé, chân thành nói:
- Sau này theo tiểu sư thúc du lịch giang hồ, ngươi phải tiếp tục cố gắng, hiểu chuyện hơn một chút. Nghịch ngợm thì được, nhưng không nên luôn nghịch ngợm, khiến tiểu sư thúc lao tâm lao lực.
- Tiểu sư thúc của ta, sư phụ của ngươi, cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Tiểu sư thúc cũng có chuyện phiền lòng, có chuyện thương tâm phải mượn rượu giải sầu, cho nên ngươi phải hiểu chuyện một chút, có làm được không? Ngươi xem năm đó tiểu sư thúc không uống rượu, hôm nay lại uống rượu rồi, nghĩa là đại đệ tử khai sơn ngươi vẫn có điểm làm chưa tốt, đúng không?
Bùi Tiền vẫn gật đầu, thật lòng khâm phục.
Về chuyện cho mình mượn hồ lô nhỏ màu trắng bạc và đao hẹp Tường Phù, Lý Bảo Bình đã nói những lời tương tự sư phụ Trần Bình An và Chung Khôi lúc trước, ý tứ đại khái giống nhau như đúc. Tại khoảnh khắc đó Bùi Tiền mới thừa nhận, Lý Bảo Bình gọi Trần Bình An là tiểu sư thúc cũng có lý do.
Hai người lần lượt trượt xuống cây to.
Lý Bảo Bình muốn nghe vị phu tử xứ khác kia dạy học, chạy như bay rời đi. Trong một đám lão phu tử tiên sinh và học trò trẻ tuổi của thư viện, Lý Bảo Bình chắc chắn là nhỏ tuổi nhất, nhưng cả người đỏ chót lại cực kỳ nổi bật.
Bùi Tiền chờ ba người Lý Hòe tan học, đi tới ký túc xá của bọn họ.
Ba người vẫn đi cùng nhau như trước.
Lưu Quan hỏi:
- Mã Liêm, ngươi nói thử xem, nếu trong nhà có người làm quan, nhận được thánh chỉ, thật sự giống như Bùi Tiền nói, chỉ riêng việc sắp xếp bày biện đã rườm rà như vậy?
Mã Liêm gật đầu:
- Có một chút khác biệt nho nhỏ, nhưng đại khái đúng như cô ấy nói.
- Còn có giường công chúa mà Bùi Tiền nói mình ngủ lúc nhỏ, thật sự lớn đến mức có thể bày nhiều đồ chơi linh tinh như vậy sao?
Mã Liêm vẫn gật đầu:
- Đúng vậy, chị của ta có một cái.
Lưu Quan bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, còn thật là một vị công chúa điện hạ thân phận tôn quý. Vậy lần sau gặp mặt, chúng ta nên hành lễ thế nào? Vái cô ấy một cái có đủ không? Cũng không thể quỳ xuống dập đầu chứ?
Mã Liêm tỏ ra khó xử nói:
- Hoàng đế bệ hạ và hoàng tử công chúa từng đi qua nhà ta, nhưng lúc ấy ta còn quá nhỏ nên không có ấn tượng.
Lý Hòe vui vẻ nói:
- Công chúa điện hạ thì thế nào, còn không phải là đồ đệ của Trần Bình An à. Không sao, gặp cô ấy rồi cứ giống như ta, mọi người cứ xem như giang hồ tương phùng, ngang vai ngang vế, chắp tay làm lễ.
Lưu Quan gật đầu nói:
- Như vậy thì tốt, dù sao chính cô ấy cũng nói mình là người giang hồ, chúng ta không cần phải hạ mình.
Khi nhìn thấy Bùi Tiền ở cửa, ba người đều chắp tay ôm quyền. Bùi Tiền nhướng mày, cũng ôm quyền đáp lễ.
Vào ký túc xá rồi, Bùi Tiền bắt đầu miêu tả cho ba người nghe một trận xung đột giang hồ, sống động như thật:
- Một đám giặc cỏ không biết sống chết chặn đường cướp của, từ lùm cỏ hai bên nhảy ra. Mấy chục gã đàn ông vạm vỡ cầm đao thương gậy gộc, mười tám loại vũ khí đều có. Tên cầm đầu tay cầm búa lớn, dùng lưỡi búa chỉ thẳng vào sư phụ ta, quát lớn một tiếng, giọng như sấm sét giữa trời quang: “đường này do ta mở, nếu muốn đi qua đây, để lại tiền mua mạng”. Nếu là các ngươi ở trong hoàn cảnh đó thì có sợ không?
Mã Liêm gật đầu.
Lưu Quan cười hì hì nói:
- Dù sao cũng có sư phụ ngươi che chở, sơn tặc giặc cỏ mà thôi, sợ cái gì.
Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, liếc Lưu Quan một cái:
- Sư phụ ta bèn hỏi ngược lại: “nếu không móc tiền thì sao”. Các ngươi không biết đâu, lúc ấy sư phụ ta rất có phong thái đại hiệp. Gió núi thổi qua, cho dù sư phụ ta không dời bước, cũng có phong độ tông sư “trong vạn quân lấy đầu thượng tướng như lấy đồ trong túi”. Sư phụ ta nhìn đám cường đạo đông đúc trước mặt, quả thật giống như... gà đất chó sành, cắm cây đen bán.
Trong lòng Bùi Tiền không nhịn được bội phục chính mình, mấy quyển tiểu thuyết diễn nghĩa giảng giải sa trường và giang hồ kia, đúng là không đọc uổng, lúc này đã có tác dụng rồi.
Lưu Quan sốt ruột, không nhịn được nói:
- Chúng ta đã nghe nhiều về sự lợi hại của sư phụ ngươi rồi, quyền pháp vô song, kiếm thuật vô địch, đã là kiếm tiên, còn là đại tông sư võ học. Ta chỉ muốn biết tình hình tiếp theo thế nào, có phải là một trận đại chiến máu tanh không?
Bùi Tiền trừng mắt nói:
- Ngươi cho rằng giang hồ chỉ có đánh đánh giết giết, lỗ mãng thô tục sao? Người giang hồ, cho dù là lục lâm hảo hán hay đầu trộm đuôi cướp, bất kể tu vi cao hay thấp thì đều là người sống sờ sờ, hơn nữa không ai ngu ngốc.
Lưu Quan bị giáo huấn, lần đầu tiên không cãi lại.
Bùi Tiền nhảy xuống ghế, đi qua một bên:
- Sơn tặc cầm đầu kia giận tím mặt, nhấc búa lớn nặng đến bảy tám chục cân, hỏi sư phụ ta: “thằng nhóc, có phải ngươi chán sống rồi, muốn đi gặp ông bà hay không”.
Cô lại chạy chầm chậm mấy bước, xoay người nói:
- Sư phụ ta chỉ thản nhiên nói một chữ “muốn”. Nhất thời gió mây biến ảo, đám giặc cỏ không ngừng hô hào, khí thế dào dạt.
Lưu Quan và Mã Liêm nghe rất chăm chú. Lý Hòe thì cắn hạt dưa, hắn đã cùng Trần Bình An nhìn thấy những cảnh tượng lớn, còn đối phó với cả nữ quỷ áo cưới. Một nhóm sơn tặc nho nhỏ, Lý Hòe hắn còn không để vào mắt.
Bùi Tiền lại chạy tới trước, ra vẻ dữ tợn, xoay người nói:
- Chỉ nghe tên kia nghiêm nghị nói: “thẳng nhóc giỏi lắm, ngươi có biết chữ ‘chết’ viết thế nào không”.
Bùi Tiền lại chạy về chỗ cũ:
- Sư phụ ta lại nói một chữ “biết”.
Sau đó Bùi Tiền lập tức dùng ngón tay làm bút, viết lên không một chữ “chết”, quay đầu nói với ba người:
- Khi đó ta đã làm động tác như vậy, thế nào?
Mã Liêm ánh mắt ngơ ngác, Lưu Quan vỗ tay khen hay.
Bùi Tiền đi tới bên cạnh bàn, trước đó Mã Liêm đã chuẩn bị nước trà. Cô uống một hớp thấm ướt cổ họng, tiếp tục nói:
- Đám sơn tặc kia giận đến la hét, đấm ngực giậm chân, giống như đánh trống sa trường. Tên cầm đầu ngước lên trời rống giận, hai mắt mở lớn hơn cả chuông đồng, ra lệnh cho đám thủ hạ lâu la: “các huynh đệ, mau cầm lấy vũ khí, chém chết cái tên thích ra vẻ này. Nhất là tiểu cô nương bên hông đeo đao kiếm kia, đừng thấy cô ta còn nhỏ tuổi, thực ra là người từng trải, tu vi cao thâm khó lường, không thể khinh thường...”
Bùi Tiền đột nhiên dừng “kể chuyện”, hóa ra là bị một bàn tay to lớn ấm áp nhấn lên đầu.
Cô bé quay đầu, ủ rũ cười nói:
- Sư phụ, ngài tới rồi à, con đang cùng bọn Lý Hòe...
Bùi Tiền vốn định thành thật khai báo mình đang nói linh tinh, không ngờ Trần Bình An lại cười bảo:
- Được rồi, bọn Lý Hòe vẫn là học trò thư viện, ngươi không nên nói nhiều chuyện giang hồ. Sau này các ngươi trở thành bằng hữu rồi, lúc Lý Hòe, Lưu Quan và Mã Liêm đeo hòm sách du học, ngươi có thể kết bạn du học với bọn họ, đến lúc đó lại nói tỉ mỉ cho ba người bọn họ nghe.
Bùi Tiền ừ một tiếng, rất phấn khởi.
Trần Bình An bảo Lý Hòe đi ăn cơm với bạn trước, lát nữa hãy đến nhà khách tìm hắn, còn mình thì dẫn Bùi Tiền đi tìm Lý Bảo Bình.
Trên đường đi, Trần Bình An nhỏ giọng nhắc nhở:
- Nếu tương lai thật sự có cơ hội đi du học với ba người Lý Hòe, hãy nhớ kỹ một chuyện. Khi đó ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tu vi võ học, lội qua bao nhiêu sông hồ sâu cạn, nhất định phải nói rõ với bọn họ. Không thể thổi phồng bản thân, ôm đồm nhiều việc, khiến bọn họ ngộ nhận về giang hồ, như vậy sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Nhớ kỹ chưa?
Bùi Tiền gật đầu nói:
- Nhớ rồi.
Trần Bình An nghiêm mặt nói:
- Phải để ở trong lòng.
Bùi Tiền nhếch miệng cười nói:
- Lát nữa con sẽ khắc lên thẻ trúc, không sót chữ nào.
Trần Bình An đi trên đường nhỏ yên tĩnh trong thư viện, lòng có dự cảm, nhẹ giọng nói:
- Vì sao phải hành tẩu giang hồ, không chỉ là muốn theo đuổi những quang cảnh tốt đẹp kia, luyện quyền tập võ khiến mình càng mạnh mẽ hơn, mà còn phải gặp nhiều người giang hồ tốt hơn mình.
- Giống như sư phụ ta, trên thuyền núi Đả Tiếu nhìn thấy Trương Sơn Phong đói bụng, nhìn thấy Từ Viễn Hà hào khí nghĩa hiệp xông vào nhà quỷ, cùng với lão kiếm thánh nước Sơ Thủy xuất hiện trong chùa cổ đổ nát, đôi vợ chồng yêu tinh quỷ quái nhìn như đáng sợ nhưng lại tương thân tương ái, Phạm Nhị thành Lão Long, Lưu U Châu phủ Viên Nhu núi Đảo Huyền... Sư phụ cũng có ngại ngùng, kính ngưỡng và hâm mộ, thậm chí thỉnh thoảng còn hơi đố kị.
Bùi Tiền ngạc nhiên nói:
- Sư phụ cũng sẽ như vậy?
Trần Bình An xoa đầu nhỏ của cô:
- Ngươi cho rằng thế nào? Sư phụ cũng có thất tình lục dục, có rất nhiều tật xấu, trước giờ cũng có không ít người không thích và không coi trọng sư phụ. Có điều nhìn thấy người tốt hơn rồi, cũng không thể nhìn uổng, nhất định phải ngưỡng mộ như núi cao, dù không thể với nhưng trong lòng hướng tới...
Bước chân của Bùi Tiền càng lúc càng chậm.
Trần Bình An đi ra mười mấy bước, sau đó quay đầu, thấy tiểu nha đầu đen nhẻm vẫn đứng yên tại chỗ, bèn cười hỏi:
- Làm sao rồi?
Bùi Tiền cười lên:
- Bảo Bình tỷ tỷ nói, tiểu sư thúc của tỷ ấy không phải từ trên trời rơi xuống. Nhưng con cảm thấy, năm đó sư phụ chính là từ trên trời rơi xuống.
Trần Bình An mỉm cười nói:
- Có giỏi thì nói những lời này với Bảo Bình tỷ tỷ của ngươi đi?
Bùi Tiền chạy nhanh về phía Trần Bình An:
- Con cũng không ngốc.
Lúc trước nhìn bóng lưng của sư phụ, Bùi Tiền đột nhiên có phần thương cảm.
Đi bộ qua núi sông, trên đường du lịch dài đằng đẵng, giữa mưa to gió lớn đường núi lầy lội, bọn họ đã từng nhìn thấy một đống đá lớn lăn xuống. Bùi Tiền cảm thấy đi vòng qua là được, nhưng sư phụ lại dừng bước trong mưa to, dời từng tảng đá ra khỏi con đường. Trong màn mưa đen như mực, sư phụ mặc một bộ áo trắng, bận rộn làm việc.
Bọn họ còn từng dừng lại bên cạnh một cây cầu lâu năm không tu sửa. Sư phụ ngơ ngẩn đứng nhìn cầu gỗ cả buổi, sau đó một mình chạy vào núi sâu, chặt cây lớn vác về, chặt thành từng mảnh gỗ. Lại vứt dao chẻ củi đổi thành búa, tu sửa chiếc cầu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng một, 2023 15:56
Sau miêu nị thì mới tìm thấy một tác giả khác có văn phong hấp dẫn và làm độc giả nghiện đến vậy
06 Tháng mười hai, 2022 22:06
Ko biết mấy ngày mới ra 1chuong đây…đang xem hay lại phải chờ…
29 Tháng mười một, 2022 01:36
chấm chấm chấm... đang hay bác ơi
19 Tháng mười một, 2022 23:46
chờ dịch hết để đọc lại lần 2 chứ đọc cvt nhiều chỗ tối nghĩa k hiểu lắm. mà chắc phải chờ hết năm sau quá
18 Tháng mười một, 2022 19:52
truyện hay lắm, rất đặc biệt, chưa có bộ nào mà phải đọc dè sợ hết thế này. Cảm ơn dịch giả rất nhiều ạ.
14 Tháng mười một, 2022 16:52
thôi mà mấy bác. ko nên phân tích cho 1 thằng ngu nghe , có tức quá chửi nó luôn
12 Tháng mười một, 2022 21:06
Câu chương
11 Tháng mười một, 2022 19:33
Cầu chương
08 Tháng mười một, 2022 17:27
đang phê thì huhuhu
27 Tháng mười, 2022 17:02
Fix chap 229 ad ơi, xem bằng điện thoại khổ giấy bị to quá
20 Tháng mười, 2022 17:16
lại đến đoạn đánh nhau...Lại phải cai mấy chương rồi
19 Tháng mười, 2022 16:31
200 chương mới coi như bò khỏi làng tân thủ.Có chương nào xào chương đó đau lòng quá
16 Tháng mười, 2022 01:37
Đọc mãi gần 100 chap thanh niên mới đi ra khỏi trấn nhỏ phiêu lưu :v
14 Tháng mười, 2022 11:00
Truyện đọc hay thật, hiếm truyện nào mà mình đọc từng chữ như vậy. Đọc hơn 2 ngày rồi mà mới tới chap 50 :)
12 Tháng mười, 2022 15:04
mới đọc tầm 10 chương cảm thấy văn phong truyện này rất ổn, mong là hay như mọi người đã nói :)
Tiện thể cảm ơn người dịch đã dịch truyện này.
06 Tháng mười, 2022 11:37
được bữa đại gia tba ngồi nghe lũ nghèo than khổ
06 Tháng mười, 2022 05:31
truyện hay, người dịch cũng rất vững vàng
05 Tháng mười, 2022 08:10
likeeeeeeee
30 Tháng chín, 2022 11:36
Truyện vốn đã ít like dù dịch rất ổn. Từ chương 9x trở đi thì số like lại sụt thê thảm. Hy vọng mọi người đọc truyện nhớ động viên người dịch.
09 Tháng chín, 2022 02:12
spoil cho bác là cây kiếm top server nhé, luc địa thần tiên chỉ là kiến so với top
09 Tháng chín, 2022 02:07
quánh nhau ko tu vi thì tính kinh nghiệm, trí thông minh, sức mạnh nhé bác. mà mấy cái này main nó hơn con kia cả mét
08 Tháng chín, 2022 15:55
Cảm ơn bạn. Bản dịch tuy chậm nhưng rất chất lượng và chỉnh chu ạ :heart:️
05 Tháng chín, 2022 11:33
đàn hay thì hết chương :))))
04 Tháng chín, 2022 22:23
Cá cảnh dịch thì yên tâm mà đọc thôi. Tks
03 Tháng chín, 2022 20:21
Bộ này phải nói là siêu phẩm. Hơn cả Phàm Nhân Tu Tiên. Nó hay ở chỗ nhân vật chính luôn có thể thủ vững bản tâm của chính mình. Nếu cảm thấy chuyện đó đúng thì sẽ làm, không đúng dù có kề dao vào cổ cũng chẳng nhíu mày. Biết mình nhỏ bé, yếu đuối, nên khi bị bắt nạt, ức hiếp, không hề phản kháng chỉ vì một đường sinh cơ. Ẩn nhẫn đến khi nào đủ mạnh lúc đó mới nói đạo lý với những người còn lại. Biết sai thì nhận, biết học hỏi, tiếp thu và tiến bộ. Yêu ghét rõ ràng. Các vị đạo hữu nào quen đọc mấy bộ ít tâm cơ thì đừng nên nhúng chàm, đến lúc suy nghĩ chưa đủ chín chắn lại mở mồm chê bai.
BÌNH LUẬN FACEBOOK