Đêm khuya, trong phòng ngủ của Lâm Lôi.
Tiếng xương cốt da thịt rung chuyển không ngừng phát ra trên người hắn, lớp da bên ngoài khi thì nhấp nhô, lúc lại phồng lên đáng sợ, những giọt mồ hôi lớn theo nhau túa ra, nhưng gương mặt Lâm Lôi lại vô cùng bình thản.
Hắn đang tu luyện “Long Huyết Mật Điển”...
Ngay lần đầu tiên dẫn động huyết mạch Long Huyết Chiến Binh trong cơ thể, lập tức hắn đã bước vào cảnh giới của Lục cấp Chiến Binh. Theo những ghi chép trong Long Huyết Mật Điển, khi mới tu luyện thì huyết mạch Long Huyết Chiến Binh sẽ đậm đặc, vì thế mà tiến bộ rất nhanh chóng. Nhưng tu luyện càng về sau lại càng khó, đặc biệt sau khi đạt Cửu cấp muốn vượt lên Thánh Vực, thời gian luyện thành e rằng còn dài hơn tất cả những quãng thời gian tu luyện trước đó cộng lại.
“Quang Minh Giáo Đình hiện rất xem trọng ta, hơn nữa với thân phận của một Thạch Điêu Đại Sư, đương nhiên về danh nghĩa ta không phải là nhân vật tầm thường. Nhưng thực lực bản thân ta thật ra chưa đủ mạnh, bọn họ kính trọng ta phần lớn là trông vào khả năng điêu khắc. Còn nếu muốn báo thù, sức lực bản thân quả là vẫn chưa đủ...!”
Lâm Lôi rất hiểu thực lực của mình, rốt cuộc hắn chưa thể Long hóa, biến thành hình dạng của Long Huyết Chiến Binh đối đầu với kẻ thù.
Trừ phi đến khi quá bức thiết, Lâm Lôi cũng không muốn biến thành hình dạng của Long Huyết Chiến Binh, bởi nếu để người ngoài biết được hắn có khả năng đó thì sẽ rất nguy hiểm. Nói cho cùng, danh tiếng của Long Huyết Chiến Binh quá lừng lẫy, đặc biệt khi Long Huyết Chiến Binh tiến nhập Thánh vực thì sẽ trở thành một Đỉnh cấp Cường Giả. Có rất nhiều kẻ không muốn cho chuyện đó xảy ra...
“Lão đại, đã vất vả rồi!” Bối Bối bò trên giường, giương mắt nhìn Lâm Lôi tu luyện.
Không chỉ có Bối Bối, cả Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng đang ở bên cạnh, Kha Ốc Đặc rất hiểu tâm trạng của Lâm Lôi. Cái chết đột ngột của phụ thân, lại đột nhiên biết mẫu thân không phải chết vì sinh nở mà bị người ta bắt đi, cả hai bi kịch đột ngột xảy ra, ai cũng không thể bình thản được.
Sự dày vò này còn lớn hơn nhiều so với nỗi khổ chia tay Ngải Lệ Tư...
Cảm nhận được lòng hận thù và ý định giết người đang nung nấu tận sâu trong tâm khảm Lâm Lôi, Kha Ốc Đặc không khỏi thấy lo lắng. Thù hận này nếu không được giải tỏa thì tương lai, Lâm Lôi rất có thể sẽ trở thành một cuồng ma giết người vô số...
“Hy vọng Lâm Lôi có thể sớm báo thù... Nếu không, cứ giữ tâm trạng này thì tính tình hắn ta sẽ thay đổi mất!” Đức Lâm Kha Ốc Đặc thở dài.
***********
Sáng hôm sau...
Sau một đêm trắng tu luyện, Lâm Lôi lẳng lặng bước ra khỏi phòng ngủ, đưa mắt nhìn những người hầu đang tất bật chuẩn bị bữa sáng.
“Lâm Lôi, tới đây hôm nay sẽ toàn là những nhân vật tầm cỡ, huynh định ứng phó thế nào?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc đến bên hắn dò hỏi.
Lâm Lôi và Kha Ốc Đặc đều có thể đoán được, những đại nhân vật trong Quang Minh Giáo Đình và một số quý tộc Phần Lai Thành sẽ nhanh chóng biết tin phụ thân hắn chết. Hầu hết trong số họ sẽ đến bái tế, đương nhiên Lâm Lôi phải chuẩn bị tiếp đãi.
Nguyên liệu thực phẩm đã thu xếp đủ, nhưng nhà bếp lại chưa ổn. Trong Ô Sơn Trấn chỉ có hai đầu bếp trình độ tạm chấp nhận được...
“Ngươi định để hai đầu bếp đó nấu cho những đại nhân vật kia ăn sao?” Kha Ốc Đặc cười, hỏi Lâm Lôi.
“Để họ nếm thử món ăn của dân quê chúng ta, cũng không tồi mà!” Lâm Lôi bình thản đi ăn sáng. Ăn xong hắn lại tiếp tục quỳ trong phòng khách thủ hiếu.
Khoảng bảy giờ sáng hôm đó, phía ngoài phủ đệ Ba Lỗ Khắc chợt vang lên tiếng vó ngựa. Một đoàn xe sang trọng dừng trước cửa...
“Lão Tam!” giọng nói quen thuộc vang lên. Đang quỳ trong phòng khách, Lâm Lôi hơi giật mình quay lại, thấy ba người Gia Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trị đang bước vào.
Trong thời gian ngắn phải gánh chịu hai nạn lớn, tâm trạng Lâm Lôi trở nên tột cùng u ám. Nhưng khi nhìn thấy ba huynh đệ đã cùng mình lớn lên ở Học viện Ma pháp Ân Tư Đặc, trên mặt hắn bất giác nở nụ cười.
Ba người Gia Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trị sau khi vào phòng khách liền tiến đến quỳ trên bồ đoàn, khấu đầu.
“Lão Tam, tối qua ta mới biết tin cha huynh mất, liền đi tìm Lão Nhị và Lão Tứ về. Ta đoán hôm nay sẽ có rất nhiều gia tộc lớn đến viếng nên có mang theo mấy đầu bếp giỏi trong Phần Lai Thành, đi suốt đêm tới đây...” Gia Lỗ thấp giọng.
“Đa tạ các huynh!” Lâm Lôi cúi đầu cảm kích, nhìn cũng có thể thấy sự gấp gáp của cả ba huynh đệ.
Triệu tập đầu bếp, chuẩn bị đoàn xe, e rằng Lôi Nặc và Kiều Trị đã vội vã đi từ Học viện Ma Pháp đến Phần Lai, rồi lại cùng Gia Lỗ khởi hành ngay trong đêm...
“Lão Tam, đừng quá đau buồn!” Kiều Trị vỗ nhẹ vai Lâm Lôi. Lôi Nặc cũng đến bên hắn, an ủi: “Lâm Lôi, cho dù thế nào đi nữa huynh vẫn còn có ba huynh đệ là chúng ta. Dù có xảy ra chuyện gì huynh cũng đừng gục ngã, phải kiên cường lên!”
Lâm Lôi nhìn Lôi Nặc, gã huynh đệ này bình thường luôn cứng cỏi, bây giờ lại nói ra những lời như vậy, hắn bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cho dù thế nào, mình vẫn còn ba bằng hữu chí cốt!
“Đa tạ các huynh...” Lâm Lôi nhìn Gia Lỗ: “Gia Lỗ đại ca, việc tiếp đãi các quý tộc đành nhờ các huynh vậy, ta chưa từng có kinh nghiệm trong những chuyện thế này!”
Gia Lỗ gật đầu: “Yên tâm đi, ta mang tới đây không ít người, chuyện tiếp đãi nhất định sẽ chu đáo.”
.................
Ô Sơn Trấn hôm nay không còn vẻ yên tĩnh vốn có, người dân trong đang túm năm tụm ba, bàn tán xôn xao về đoàn xe sang trọng ban nãy.
“Đoàn xe ấy phải có đến hơn trăm ngựa, xe nào cũng lộng lẫy, kỵ sĩ thì thật oai phong, đúng là… cả đời ta chưa từng thấy đoàn xe nào sang trọng như thế!” Một lão nhân nhìn đoàn xe trước cửa phủ đệ Ba Lỗ Khắc, tấm tắc khen.
Những người đứng xung quanh đều gật đầu đồng tình.
Trong trấn nhỏ heo hút này, người dân đâu có cơ hội nhìn thấy những ngựa xe hào hoa như vậy. Mấy ngày trước khi Lâm Lôi về nhà, đội kỵ binh đi theo hắn cũng đã thành đề tài bàn tán của dân cư trong một thời gian dài.
“Các vị nói xem, có phải Lâm Lôi thiếu gia đã trở thành một đại quý tộc rồi hay không?” một phụ nữ trợn mắt: “Đội kỵ binh đi theo Thiếu gia mấy ngày trước chẳng cũng thật hùng mạnh sao?”
Suốt buổi sáng hôm đó, Ô Sơn Trấn không ngớt tiếng bàn tán.
Vậy mà khoảng mười một giờ trưa, mặt đất lại thêm một cơn chấn động, tiếng vó ngựa dồn dập nhưng chỉnh tề, thậm chí còn lớn hơn cả tiếng đoàn xe của Gia Lỗ.
Một đội kỵ binh hùng tráng áo giáp sáng loáng dẫn đầu phi tới, phía sau là hai cỗ xe ngựa xa hoa. Hai chiếc xe này đều có bốn ngựa kéo, đánh xe đều là những chiến binh tráng kiện.
Sau hai xe này là những cỗ xe chở đầy lễ vật, sau cùng lại có một đoàn kỵ binh giáp trụ ngất trời, hộ vệ cả đoàn xe.
Bách tính Ô Sơn Trấn lại được một phen ngạc nhiên tròn mắt. Khí thế lẫm liệt của đoàn kỵ sĩ mang Vương bài Quang Minh Giáo Đình khiến mọi người không khỏi run lên, những cỗ xe hào nhoáng lại làm họ không tin nổi vào mắt mình.
“Những người này là như thế nào vậy?” Dân cư Ô Sơn Trấn vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Đoàn xe dừng lại trước của phủ đệ gia tộc Ba Lỗ Khắc. Từ bên trong, không ít người đi ra phụ trách việc sắp xếp ngựa xe.
“Hồng Y Đại Chủ Giáo Cát Nhĩ Mặc Đại nhân, Hồng Y Đại Chủ Giáo Lan Phổ Sâm Đại nhân, tới…” Giọng xướng của Cao Cang vang lên, những người dân bên ngoài lại huyên náo.
Thì ra là Hồng Y Chủ Giáo!
Trong mắt của những dân thường trong Thần Thánh Đồng Minh thì Hồng Y Chủ Giáo của Quang Minh Giáo Đình là một nhân vật có địa vị không tưởng, như vì sao sáng trong bầu trời đêm, ai cũng thấy nhưng ai cũng không thể với tới...
Nhưng hôm nay, cả hai vị Hồng Y Chủ Giáo lại đến Ô Sơn Trấn nhỏ bé này...
“Cộp! Côp! Cộp” tiếng vó ngựa lại dồn dập vang lên. Sau khi đoàn xe của Quang Minh Giáo Đình đến không lâu, lại là một đoàn xe không kém phần đẹp đẽ đang tiến tới, thậm chí còn có phần hấp dẫn hơn vì tháp tùng theo xe là những thị nữ dung mạo xinh đẹp với làn da trắng ngần.
Đi giữa đoàn là cỗ xe ngựa màu vàng sang trọng. Những kỵ sĩ dũng mãnh đang phô bày tài khiển mã siêu quần, đoàn xe dài dằng dặc nhưng tiếng vó ngựa lại chỉnh tề như chỉ có một chiếc xe duy nhất.
Những người dân Ô Sơn Trấn đều ngây người.
“Những... những đại nhân vật này?” Rất nhiều người trong số họ còn chưa từng nhìn thấy những con người tầm cỡ như vậy.
Đoàn xe dừng trước cửa phủ đệ gia tộc Ba Lỗ Khắc. Từ phủ đệ vang lên tiếng truyền: “Quốc vương Vương quốc Phần Lai, Khắc Lai Đức bệ hạ tới!”
“Quốc vương Bệ hạ?”
Bách tính Ô Sơn Trấn giật nảy người.
Đối với người dân trong một vương quốc thì Quốc vương chính là vầng thái dương chói lòa trên bầu trời, nắm giữ trong tay sự sinh tồn của bọn họ. Nhưng vị Quốc vương điện hạ vốn phải ngự trong cung cấm thì nay lại đến Ô Sơn Trấn bé nhỏ này...
Tiếng vó ngựa cứ thế vang lên không ngừng, từng đoàn xe lũ lượt kéo tới, tất cả đều dừng lại trước cổng phủ đệ Ba Lỗ Khắc.
“Bá Nạp Đại nhân, Công tước Vương quốc Phần Lai tới…”
“Kiệt Bố Đại nhân, Hầu tước Vương quốc Phần Lai tới…”
“Châu Nặc Đại nhân, Bá tước Vương quốc Phần Lai tới…”
“Dịch Lợi Á tiểu thư, Lai Ân gia tộc, Đế quốc Ngọc Lan tới…”
“Bá Nạp Đức Đại nhân, Đức Bố Tư gia tộc, Vương quốc Phần Lai tới…”
Liên tiếp những tiếng xướng truyền khiến người dân Ô Sơn Trấn hoảng kinh. Chuyện gì thế này? Hôm nay sao lại có nhiều đại nhân vật trong giới thượng lưu tề tựu đến Ô Sơn Trấn heo hút này như vậy?
Dần dần mọi người cũng đoán ra... Trong Ô Sơn Trấn nếu nói có chuyện gì lớn thì chỉ là cái chết của Hoắc Cách mà thôi!
Nhưng Hoắc Cách dù nhân đức bao nhiêu cũng chỉ là quý tộc trong trấn nhỏ, có thể khiến cả Quốc vương Bệ hạ lẫn Hồng Y Chủ Giáo phải đến sao? Chúng dân bất giác nhớ lại cảnh tượng Lâm Lôi về nhà mấy ngày trước, mang theo cả một đoàn kỵ binh...
“Tất cả những chuyện này, nhất định liên quan đến Lâm Lôi thiếu gia!” Những người dân bình thường này tuy không biết chuyện của Lâm Lôi nhưng cũng có thể đoán được.
*****
Trong đại sảnh phủ đệ Ba Lỗ Khắc, Lâm Lôi vẫn đang quỳ.
Hồng Y Đại Chủ Giáo, Quốc vương Bệ hạ, công tước, hầu tước, bá tước… tất cả họ đều nghêng mình hoặc thành khẩn khấu đầu. Tuy Hồng Y Đại Chủ Giáo và một số người khác chỉ nghiêng mình, nhưng có thể khiến họ nghiêng mình như vậy cũng chỉ là những đại nhân vật tầm cỡ.
Nhưng hôm nay, tất cả lại nghiêng mình vì cái chết của Hoắc Cách!
“Lâm Lôi, đừng quá đau buồn!” Cát Nhĩ Mặc cạnh Lâm Lôi khẽ lên tiếng.
“Đa tạ!” Lâm Lôi hơi cúi mình tạ lễ.
“Lâm Lôi, cái chết của cha ngươi... thật đáng tiếc!” Khắc Lai Đức Bệ hạ cũng an ủi.
Một lát sau....
“Lâm Lôi, đừng quá đau buồn” một âm thanh trong trẻo vang lên. Lâm Lôi quay lại nhìn, Địch Lợi Á toàn thân trang phục trắng đang nhìn hắn, biểu tình đầy vẻ quan tâm.
“Đa tạ!” Lâm Lôi khẽ trả lời.
Địch Lợi Á khẽ gật đầu, được gia nhân mời sang một bên. Chúng nhân lũ lượt kéo vào bái tế Hoắc Cách, thậm chí Tộc trưởng của Đức Bố Lai gia tộc cũng tới.
“Lâm Lôi đại sư, xin đừng quá đau buồn” Bá Nạp Đức nghiêm trang.
Lâm Lôi vẫn hành lễ: “Đa tạ”
…..............
“Đại nhân Bạc Đức Sâm, Công tước Vương quốc Phần Lai tới…” đột nhiên tiếng xướng từ bên ngoài vọng vào.
Lâm Lôi hơi chau mày.
Cái chết của phụ thân hắn liên quan đến Bạc Đức Sâm, nhưng Lâm Lôi cũng biết, cha hắn vào phủ đệ Công tước trong một hình dạng khác. E rằng Bạc Đức Sâm cũng không hề biết Hoắc Cách là vì bị thuộc hạ của ông ta đánh trọng thương mà chết.
Bạc Đức Sâm rất giống Khắc Lai Đức, cũng mái tóc dài màu vàng kim, đôi mắt xanh bích rất có thần, toàn thân vững chãi bệ vệ, tràn đầy phong thái quý tộc.
Bạc Đức Sâm bước vào đại sảnh, kính cẩn nghiêng mình trước linh vị Hoắc Cách, đoạn đến bên Lâm Lôi, giọng chân thành: “Lâm Lôi đại sư, đừng quá đau buồn!”
Lâm Lôi quay nhìn Bạc Đức Sâm, thấy biểu tình hữu hảo của ông ta, liền lễ độ cúi mình: “Đa tạ!”
Nhìn bề ngoài, không ai có thể thấy được sự khác biệt trong cách đối xử của hắn với Bạc Đức Sâm so với những người khác...
Từ chương 2 đến chương 9 là mụi dịch. Các winh để mụi tự post lên nha.