Mục lục
[Dịch] Bàn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Là Bối Lỗ Đặc đại nhân nói cho chúng ta biết.’ Đế Lâm trả lời.

Vũ thần cũng nói: ‘Chúng ta từ chúng thần mộ địa quay trở về, trở lại Ngọc Lan đại lục vị diện, vừa tiến nhập Ngọc Lan đại lục vị diện không lâu, Bối Lỗ Đặc đại nhân đột nhiên nói… Lâm Lôi ngươi đang gặp nguy hiểm. Để Đế Lâm và Tháp La Sa nhanh chóng đi trước, may ra còn kịp thời cứu nạn.’

Đế Lâm, Tháp La Sa gật gật đầu.

‘Nếu Đế Lâm ngươi chậm một bước, e rằng đã thật sự nguy hiểm.’ Tháp La Sa cảm thán nói.

Đế Lâm cười nói: ‘Nguy hiểm cái gì? Ta phỏng chừng, Bối Lỗ Đặc đại nhân sớm đã đến rồi, sợ rằng gặp việc tối nguy hiểm mà chúng ta không vượt qua, Bối Lỗ Đặc đại nhân sẽ ra tay cứu giúp Lâm Lôi ngay.’

‘Bối Lỗ Đặc đại nhân?’ Tháp La Sa cũng chau mày lại. ‘Sợ rằng cả loài người trên Ngọc Lan đại lục chết sạch, Bối Lỗ Đặc đại nhân cũng không thèm để ý, hắn sẽ cứu Lâm Lôi? Ta xem, hắn nhắc nhở chúng ta cũng đã là rất khó rồi.’

Bối Lỗ Đặc tâm ngoan, Tháp La Sa chính là rất hiểu rõ.

‘Cái này không nhất định.’ Đế Lâm không cho rằng như vậy.

‘Nguyên lai là như vậy.’ Lâm Lôi thầm than trong lòng.Trách không được khi mình truyền âm hỏi bối bối. Bối bối không có cho mình biết Bối Lỗ Đặc đại nhân có đến hay không… Nguyên lai Bối Lỗ Đặc đại nhân đi chúng thân mộ địa, căn bản là không có mặt ở rừng rậm hắc ám.

Không có ai phát hiện ra.

Tại một nơi cách Long huyết thành bảo chừng vại dặm, một bóng người trong suốt đang mơ hồ huyền phù trong không gian. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn đều bị hấp thu, không có phản xạ trở ra, cho nên tự nhiên không ai thấy sự tồn tại của người này.

‘Tháp La Sa tiểu tử này.’

Bóng người trong suốt tự trào một tiếng: ‘Năm đó chuyên ta làm tại diệt thế chi chiến, thật sự là đã dọa chết hắn sao? Hắn vẫn cho ta là tâm ngoan vậy a.’ Bóng người trong suốt bỗng nhiên biến mất không còn gì.

Bên bìa hắc ám rừng rậm.

‘Bối bối, đừng đi nữa. Ngươi đi Long huyết thành bảo cũng vô dụng, ngươi đâu có địch nổi trung vị thần?’ Tam đầu tử sắc thử vương đều cùng khuyên bảo bối bối. Nhưng Bối bối vẫn như trước, vẫn theo ý mình mà đi, theo phương Nam cực nhanh bay tới, Bối bối trong lòng rất vội vã.

Nhưng ngay tại lúc này.

‘Bối bối. Ta không có việc gì nữa rồi.’ thanh âm của Lâm Lôi vang lên trong đầu Bối bối.

‘Lão đại.’ Bối bối nhất thời kinh hãi liền dừng lại.

Tam đầu tử sắc thử vương ở bên cạnh cũng phi thường mơ hồ. Bối bối đình trệ chốc lát trong không trung cùng Lâm Lôi dùng linh hồn trao đổi, một lúc sau mới trả lời: ‘Lão đại, ta bây giờ sẽ đi tới chỗ ngươi.’ Bối bối bây giờ đặc biệt muốn nhìn thấy Lâm Lôi, ai cũng không ngăn trở được hắn.

‘Bối bối…’ Một thanh âm trầm thấp vang lên.

Bối bối ngẩng đầu nhìn lên. Trong con mắt nhỏ nhất thời hiện lên một tia bất mãn: ‘Bối Lỗ Đặc gia gia, người bây giờ mới về?’

‘Phụ thân đại nhân.’ Tam đầu tử sắc thử vương đều rất qui củ.

Bối Lỗ Đặc mỉm cười đưa tay ôm lấy bối bối: ‘Bối bối lại đây.’ Nhưng Bối bối đẩy ra:’Hanh, Bối Lỗ Đặc gia gia, ta từ lão đại biết hết rồi, ngươi biết lão đại gặp nguy hiểm, nhưng tại sao không tự mình ra tay? Nếu ngươi tự mình ra tay, tên hỗn đản Áo Gia Văn kia hẳn phải chết chứ không nghi ngờ.’

Bối bối rất bất mãn.

Áo Gia Văn thiếu chút nữa đã giết chết Lâm Lôi.

Trong lòng Bối bối, mặc dù hắn cảm thấy rất kiêu ngạo, hãnh diện về Bối Lỗ Đặc và hắn cũng rất Bối Lỗ Đặc gia gia, nhưng là, trong lòng Bối Bối, Lâm Lôi và hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho nên sự tồn tại của Lâm Lôi trong lòng Bối bối cũng quan trọng như gia gia vậy.

Bao nhiêu năm qua, Lâm Lôi cùng bối bối đã cùng nhau vượt qua.

Một thiếu niên không cha không mẹ loài người, một ma thú không cha không mẹ. Là nương tựa lẫn nhau, cùng nhau mạo hiểm. Cứ thế mà phát triển, cho nên tình cảm giữa hai bên vô cùng bền chắc, không thể phá hủy.

‘Bối bối, ta ra tay giết tên Áo Gia Văn kia?’ Bối Lỗ Đặc bất đắc dĩ cười nói: ‘Không thể chuyện gì ta cũng làm được. Về phần giết Áo Gia Văn báo thù, tốt hơn hết là để Lâm Lôi hắn tự làm. Ta có thể bảo trụ tính mạng hắn, cũng là quá đủ rồi.’

‘Bảo vệ lão đại tính mạng, là Tháp La Sa cùng Đế Lâm.’ Bối bối bất mãn quay đầu, không để ý tới Bôi Lỗ Đặc.

Bối Lỗ Đặc nhìn Bối bối trước mặt, không biết nói thế nào thì tốt.

Bối Lỗ Đặc tại vô số vị diện, cao tầng nhân vật cũng có danh tiếng lớn. Hắn vô cùng lãnh khốc, tàn nhẫn, đó chính là danh tiếng của hắn. Cho dù là trước mặt con mình, hắn cũng có thể nhẫn tâm. Nhưng chính là… trước mặt bối bối, trong lòng Bối Lỗ Đặc lại vô cùng sủng ái.

Giống như, cha đôi với con thường nghiêm khắc nhưng đối với cháu mình lại vô cùng sủng ái.

Bối Lỗ Đặc đối với tử tôn của hắn cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng khi gặp Bối Lỗ Đặc gia tộc tử tôn, phệ thần thử Bối bối tại đệ nhị không gian, hắn không thể nghiêm khắc được.

‘Tháp La Sa và Đế Lâm?’ Bối Lỗ Đặc liền gật đầu nói. ‘Bối bối, kỳ thật ta trước bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất đi đến Long huyết thành rồi. Nếu bọn họ không kịp tới, ta cũng sẽ ra tay.’ Bối Lỗ Đặc âu yếm Bối bối như đang nựng hài tử.

Bối bối có vẻ nghi hoặc nhìn Bối Lỗ Đặc: ‘Thật sự?’

‘Đương nhiên là thật rồi, gia gia đã bao giờ lừa gạt ngươi?’ Bối Lỗ Đặc rất hiền lành tươi cười.

Bối bối lúc này mới nhếch mép lên cười cười.

‘Ân, Bối Lỗ Đặc gia gia. Ta trước đi xem Long huyết thành bảo.’ Bối bối lập tức nói.

‘Hảo.’ Bối Lỗ Đặc cười cười nói ‘ Ngươi cũng nên đi xem. Bối bối, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi hiện cách lần thuế biến cuối cùng để trưởng thành cũng sắp tới rồi, đi một chuyến nhanh rồi trở về.’ Bối Lỗ Đặc cẩn thận dặn dò.

‘Biết rồi. Bối Lỗ Đặc gia gia.’ Bối bối trả lời.

‘Cáp Lý. Ngươi theo Bối bối đi.’ Bối Lỗ Đặc vẫn lo lắng, liền nhắc nhở.

‘Vâng! Phụ thân đại nhân.’ Tử sắc thử vương Cáp Lý nói.

‘Bối Lỗ Đặc gia gia. Cáp Lý không cần đi ba. Nếu gặp phải thần cấp cao thủ muốn đối phó ta, Cáp Lý cũng không có biện pháp bảo vệ ta.’ Bối bối cứ thế mà nói. Xem ra, trong mắt Bối bối, tử sắc thử vương Cáp Lý chỉ là thánh vực cường giả mà thôi.

Cáp Lý nghe được, không khỏi cùng hai vị huynh đệ tử sắc thử vương Cáp Đặc, Cáp Duy nhìn nhau.

‘Cáp Lý, ngươi cùng hắn đi đi.’ Bối Lỗ Đặc không có nói đi nói lại nhiều.

Sau đó, Bối bối cùng Cáp Lý đi về phía Long huyết thành bảo.

Đối với bọn Vũ thần, đại tế ti mà nói. Một nhóm lớn cường giả thần cấp đột nhiên hàng lâm xuống Ngọc Lan đại lục vị diện, cái này là một tin tức vô cùng xấu, nhưng là bọn họ chỉ có thể tiếp nhận mà thôi. Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á, Vũ Thần, Đại tế ti… nhóm người này bây giờ đang tụ tập trong đại sảnh bên trong Long huyết thành bảo.

Đang lúc mọi người cùng nhau đàm luận.

‘Hô!’ Một bóng người từ xa cực nhanh lao tới. Đúng là Pháp Ân.

Vừa rồi Áo Gia Văn tới, Lâm Lôi để cho thân nhân bằng hữu của mình lập tức bôn đào tứ hướng, bây giờ bọn họ đang trên đường trở về. Về đầu tiên chính là Pháp Ấn. Pháp Ấn vừa xuống đến cửa đại sảnh, thấy trong sảnh Vũ thần Áo Bố Lai Â, lập tức ngây người ra.

‘Bồng!’ Pháp Ân quỳ mạnh xuống.

‘Sư phụ! Pháp Ân nước mắt chảy ra. ‘Các sư đệ đều đã chết. Ký danh đệ tử cũng đã chết toàn bộ. Cả Vũ thần sơn tất cả đều đã bị hủy diệt. Đệ tử đã phụ ủy thác của sư phụ.’ Pháp Ân tại nhìn thấy lão sư Vũ thần, không kìm chế được, khóc rống lên đầy thống khổ.

Vũ thần liền đi tới, nâng đại đệ tử lên.

‘Pháp Ân, cái đó cùng ngươi không quan hệ. Không quan hệ.’ Vũ thần thở dài một tiếng.

Vũ thần sơn là tâm huyết bao lâu của hắn. Nhưng là khi biết lượng lớn thần cấp cường giá hàng lâm…, hắn cũng biết… mới tiệm cận thánh vực cực hạn đệ tử Pháp Ân, căn bản là vô lực đề kháng.

‘Sư phụ!!!’ trên bầu trời có mấy đạo nhân ảnh rất nhanh bay tới. Đó là bọn Địch Khắc Tây.

Mấy người đám Địch Khắc Tây cũng trực tiếp quì gối trước mặt Đại tế ti.

‘Đứng lên đi.’ Đại tế ti thở dài nói. Tình huống của nàng, luận ra còn tốt hơn của Vũ thần. Bởi vì kẻ chiếm lĩnh Ngọc Lan đế quốc chỉ công kích hoàng cung, mà các đệ tử của đại tế ti không tập trung một chỗ. Cho nên cũng chỉ chết mất hai người ở hoàng cung mà thôi.

Phần lớn đệ tử đại tế ti vẫn còn sống.

Chỉ là đại tế ti thủ hộ ngàn năm Ngọc Lan đế quốc đã bị chiếm lĩnh rồi.

Số lượng lớn người đã quay lại, trong đó có cả bản tôn Lâm Lôi. Lâm Lôi bản tôn và thần phân thân liền dung hợp thành một.

‘Lâm Lôi.’ Địch Lỵ Á sau khi trở về lại được cùng Lâm Lôi ở cùng một chỗ, Địch Lỵ Á cũng vì Lâm Lôi mà cảm thấy lo lắng. ‘Ngươi không việc gì, thật là tốt quá.’ Địch Lỵ Á vui sướng, trong mắt cũng đã ẩn chứa nước mắt. Khi Áo Gia Văn đến, bọn bọ bị bức trốn vào trong Vi hình vị diện mật thất.

Về sau, lại phải tứ tán chạy trốn.

Lâm Lôi bản tôn, vì lo lắng địch nhân dựa vào khí tức bản thân mà đến bắt, đã không cho bất kỳ kẻ nào cùng hắn một phương đào tẩu.

Dưới tình hình như vậy, mọi người trong lòng đều sợ hãi. Nhưng giờ phút này, mọi người đều đã an tâm rồi.

‘Hết thảy đều tốt rồi.’ Lâm Lôi giờ phút này cũng cảm thấy nhẹ người.

Lúc đầu, hết thảy áp lực đều đổ dồn lên đầu Lâm Lôi, nhưng hiện tại Đế Lâm, Tháp La Sa đến rồi, có hai người bọn họ, trừ khi A Đức Kim Tư đại nhân kia tự thân xuất thủ. Nếu không bọn họ ít nhất vẫn có thể tự bảo toàn.

‘Lâm Lôi, ngươi có biết, kẻ hủy diệt Vũ thần sơn chúng ta là ai?’ Vũ thần nhìn về phía Lâm Lôi.

Trong mắt Vũ thần ẩn chứa một tia không cam tâm.

Lâm Lôi thở dài: ‘Vũ thần, ngươi buông tay đi, hủy diệt Vũ thần sơn của ngươi, chiếm đóng Áo Bố Lai Ân đế quốc hôm nay chính là một cỗ thế lực phi thường khổng lồ, cầm đầu là một vị thượng vị thần, hắn được gọi là A Đức Kim Tư.’ Lâm Lôi biết nếu là thượng vị thần, Vũ thần không có khả năng có thể đoạt lại Áo Bố Ân đế quốc.

‘A Đức Kim Tư!!!’ Đế Lâm kinh hô một tiếng.

Đế Lâm đã từng kinh qua Qua Ba Đạt vị diện giam ngục cũng biết được sự đáng sợ của A Đức Kim Tư.

‘Thượng vị thần?’ Tháp La Sa, Hi Tắc, Vũ Thần, Đại tế ti mọi người đều biến đổi sắc mặt. Từ hạ vị thần tiến tới trung vị thần đã rất khó khăn, Nhưng từ trung vị thần đạt tới thượng vị thần còn khó khăn hơn nữa. Đối với bọn họ mà nói, thượng vị thần đã là vô địch rồi.

Dù sao…

Chủ thần sẽ không để ý đến tầm thương thần cấp cường giả. Chủ thần không ra tay, tự nhiên thượng vị thần là kẻ đứng đầu.

‘A Đức Kim Tư cũng xuất hiện rồi, cũng đúng, hắn là người của thanh hỏa thành.’ Đế Lâm cảm thán một tiếng: ‘Cũng không biết được, thanh hỏa đại nhân có hay không từ trong đó chạy ra?’ Đế Lâm cũng biết rõ ràng sự lợi hại của Thanh Hỏa, một trong ngũ đại vương giả.

Vương giả đứng đầu thượng vị thần.

A Đức Kim Tư tuy mạnh, nhưng trước mặt Thanh hỏa cũng phải cúi đầu xưng thần.

‘haha…’ Vũ thần cười chua chát. ‘Áo Bố Lai Ân đế quốc của ta cũng khiến một vị thượng vị thần nổi hứng mà chiếm lĩnh.’ Vũ thần vô lực cười nói. Mặc dù ở chúng thần mộ địa, Vũ thần có tiến bộ nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một hạ vị thần mà thôi.

‘Lâm Lôi, ngươi biết ai chiếm lĩnh Ngọc lan đế quốc?’ thanh âm nhu hòa của Đại tế ti vang lên.

Lâm Lôi vẫn nhớ kỹ lúc đầu Mục Ba cùng mình nói chuyện. Liền quay lại nói: ‘Đại tế ti, hủy diệt Ngọc Lan đế quốc hoàng cung, chiếm lĩnh Ngọc lan đế quốc là một trung vị thần được gọi Áo Nhĩ Chử Phổ.’

‘Trung vị thần?’ Đại tế ti nhíu mày.

Lần này đi tới chúng thần mộ địa. Mọi người đều có tiến bộ, trong đó Đế Lâm đột phá hạ vị thần đỉnh phong mà tiến vào trung vị thần cảnh giới, mà Đại tế ti may mắn thu được một khỏa trung vị thần thần cách. Về phần Hỉ Tắc, Vũ thần, mặc dù không có thu được thần cách những cũng thu được thần khí.

‘Có thể sống sót tại Qua Ba Đạt vị diện giam ngục, thì đã không còn là những trung vị thần bình thương nữa rồi.’ Đế Lâm nhíu mày nói: ‘ta nghĩ chúng ta bây giờ không nên tạo nhiều địch thủ, tạm thời lấy Ba Lỗ Khắc đế quốc làm căn cơ. Chúng ta mọi người ở cùng một chỗ, ít nhất có thể bảo trụ được căn cơ Ba Lỗ Khắc đế quốc.’

Vũ thần, đại tế ti bọn họ chỉ chần chờ trong chốc lát, rồi cùng gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK