Mục lục
[Dịch] Bàn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rất nguy hiểm,” Lâm Lôi cười nói.

Chiêm Ni thấy Lâm Lôi nói như vậy, không khỏi có chút lo lắng liền gật đầu nói: “ Phi thường nguy hiểm, Xích Ni thành giờ đây nằm trong tay Đại Nương bà ta rồi.”

Chiêm Ni có chút xấu hổ nói với Lâm Lôi: “Lôi đại ca, thật sự xin lỗi đại ca, ta trước đây không có nói thật việc này với đại ca, chàng không cần mạo hiểm vì bọn ta, thật không đáng giá mà.”

"Ha Ha ……"

Lâm Lôi cười nói, “Nàng cho là không đáng giá? Kỳ thật ta cũng không có việc gì, nhân tiện bảo vệ tỷ muội nàng mà thôi. Còn nguy hiểm á? Có nguy hiểm hay không? Ta rõ hơn nàng nhiều, được rồi, Chiêm Ni, nàng đi ngủ sớm đi.”

“Lôi đại ca.” Chiêm Ni có chút sững sờ nhìn Lâm Lôi

“Nàng quay về đi.” Lâm Lôi vừa cười vừa nói.

Chiêm Ni liếc nhìn Lâm Lôi đầy cảm kích, “Cám ơn chàng, Lôi đại ca, thật sự là ta không muốn vì chúng ta mà chàng phải mạo hiểm” Chiêm Ni trịnh trọng nói với Lâm Lôi.

“Quay trở về đi ngủ đi” Lâm Lôi cố ý nghiêm mặt quát.

Lâm Lôi từ trước đối xử với Chiêm Ni rất chi là thân thiết, bây giờ làm mặt nặng với nàng, thật sự làm nàng sợ hãi.

“Vâng” Chiêm Ni phảng phất giống như một đứa trẻ, nhu thuận gật đầu, sau đó đi ra ngoài cửa, kỳ thật, giờ phút này, trong đáy lòng Chiêm Ni có chút vui mừng, dù sao nàng cũng là một thiếu nữ đã mười tám tuổi rồi, gặp một thanh niên lý tưởng đối đãi tốt với nàng, đáy lòng nàng phát sinh hảo cảm là truyện rất bình thường, nàng thật sự không muốn chia tay với Lâm Lôi.

Chiêm Ni đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại.

Chiêm Ni nhoẻn miệng cười, nói: “Lôi đại ca, lúc chàng nghiêm mặt trông rất lãnh khốc đó.” Nói xong, Chiêm Ni tựa như một cánh én nhỏ bay nhanh ra khỏi phòng của Lâm Lôi.

Lâm Lôi chứng kiến cảnh này, chỉ biết dở khóc dở cười.

Hít sâu một hơi dưỡng khí, Lâm Lôi lấy lại bình tĩnh, quay trở lại giường, lẳng lặng ngồi xuống bắt đầu tu luyện linh hồn, bất luận là lúc nào nơi nào, Lâm Lôi cũng không buông thả việc tu luyện.

Lâm Lôi không lúc nào quên mối thù của cha mẹ mình.

Không thể nào quên được cái chết của Đức Lâm gia gia.

“Một ngày nào đó..........” Lâm Lôi trong lòng kiên định vô cùng, lúc này đây hắn không cần quyền cao trức trọng, mà chỉ cần có thể an tĩnh để tĩnh tâm tu luyện.

Cũng trong tòa tửu điếm này, ở một đình viện biệt lập khác, ngọn nến trong phòng vẫn cháy sáng, nam tử tóc đỏ đang lạnh lùng ngồi trong phòng, sáu người khác thì đang đứng.

“Lần này động thủ thành công, mọi người sẽ được ghi công. Nếu thất bại thì các ngươi sẽ biết thủ đoạn của Uy Đức phu nhân đó.” Nam tử tóc đỏ lạnh nhạt nói.

Trong lòng sáu người nọ đều thấy sợ hãi.

Uy Đức phu nhân lòng dạ ác độc, Uy Đức Bá Tước lúc còn sống, trên danh nghĩa thì là thành chủ, kỳ thật thành chủ thật sự lại là Uy Đức phu nhân.

Cho dù là con trai của phu nhân, trước mặt nàng đều sợ đến mức không nói nên lời.

Đáng tiếc là con nàng đã chết.

Dựa theo quy củ, chức vị thành chủ sẽ do con của Uy Đức Bá Tước kế thừa, nhưng thử hỏi Uy Đức phu nhân làm sao có thể dễ dàng dâng chức vị này cho hai tỷ đệ tỉnh lẻ đó chứ?

“Xin hãy yên tâm, đội trưởng, lần này chúng ta tuyệt đối sẽ không thất bại. Cường giả đó không thể lúc nào cũng bảo vệ hai tỷ đệ chúng.” Một trong sáu người hùng hồn nói.

Những kẻ khác đều gật gật đầu.

“Thế thì được, ta đã phái người mua chuộc lão chủ tiệm, tầng 3 của tiệm rượu có hai phòng, thật tốt là đối mặt với đình viện nơi chị em hai chúng đang ở, bốn người trong các ngươi phân hai người ở một phòng, còn hai người khác theo ta, nhớ kỹ, khi có cơ hội lập tức ra tay, đứa trẻ là mục tiêu quan trọng nhất.” Nam tử tóc đỏ nhắc nhở.

Rốt cuộc Cơ Ân là người thừa kế đầu tiên.

Chiêm Ni dù cũng là con của thành chủ, nhưng nàng là nữ, vì thế cho nên sẽ phi thường khó khăn nếu nàng muốn làm thành chủ.

Đợi tới khi đứa trẻ xuất hiện, liền động thủ, nếu còn có cơ hội, giết tiếp đứa con gái” Nam tử tóc đỏ nói một cách lạnh lùng. “Được rồi, các ngươi vào vị trí đi, nói không chừng, thằng nhóc đó ban đêm mà đi vệ sinh, thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành dễ dàng hơn đó”

“Vâng, thưa đội trưởng”

Dưới sự sắp xếp của gã tóc đỏ, bốn gã lặng lẽ rời đình viện, tiến lên tầng hai theo đúng kế hoạch.

Bầu trời đêm nay, sương nhẹ.

Lần này gã tóc đỏ mang theo những kẻ cung thủ, đều là phần tử tinh anh của Xích Nhĩ thành. Với trình độ bọn họ, bắn một đứa trẻ không có năng lực bảo vệ trong vòng năm sáu mươi thước, hoàn toàn là mười phần chắc cả mười.

“Đội trưởng, chúng ta làm gì ạ.?” Hai gã còn lại hỏi dò.

“Nếu bốn gã đó không hoàn thành nhiệm vụ, bọn người lập tức đội lốt thành người phục vụ đợi khi trời sáng, mang bữa sáng vào, đợi thời cơ lập tức hạ thủ giết chết nó.”

“Đội trưởng..” Hai gã bồn chồn nói.

Hóa trang thành người phục vụ ám sát, cho dù thành công, bên trong phòng có một thần bí cường giả cùng Hắc Báo, hai gã liệu có chạy thoát?

“Hừ”

Gã tóc đỏ quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: “Các ngươi không có lựa chọn nào khác, lần này theo ta tới đây, người nhà các ngươi đã sớm bị phu nhân khống chế rồi, nếu thất bại thì không nói làm gì, nếu thành công thì cho dù các ngươi chết đi, gia đình các ngươi cũng được hậu đãi a.”

Hai gã sắc mặt trắng bệch.

“Hai ngươi đều biết thủ đoạn của phu nhân, và cũng đều biết thủ đoạn của ta rồi đó” Gã tóc đỏ lãnh khốc nói.

Gã tóc đỏ trên danh nghĩa là đội trưởng của bọn chúng, kỳ thật là một con chó trung thành của Uy Đức phu nhân, giết người không chớp mắt.

“Đương nhiên nếu bốn người bọn chúng thành công, thì bọn ngươi không cần ra tay nữa. Bọn ngươi hãy cầu khẩn đi, cầu khẩn cho thần may mắn đến với các ngươi.”

Hai gã im lặng.

Hai gã bọn họ chỉ là binh lính trong Xích Ni thành, loại tiểu nhân vật này căn bản không thể đấu lại Uy Vũ phu nhân, hơn nữa còn có gã tóc đỏ đang đứng nhìn họ chằm chằm.

Giờ phút này tại tầng ba tửu điếm, bốn gã đang phân nhau một người nghỉ ngơi một người cảnh giới.

Bọn họ phải duy trì thể trạng ở tình trạng tốt nhất, một khi Cơ Ân xuất hiện, kẻ cảnh giới sẽ đánh thức kẻ bên cạnh.

Đêm dần dần trôi qua.

Cả đêm qua, Cơ Ân không rời khỏi phòng, trời dần sáng, không khí thanh tĩnh của buổi sáng sớm làm cho bốn gã cung thủ tỉnh táo rất nhiều.

“Kèn ket”

Của phòng mở rồi.

“Ra rồi” Gã cung thủ gọi đồng bọn.

Cả bốn gã tim đều đập thình thịch, lén nhìn về hướng cửa phòng Cơ Ân.

“Là đứa nữ, đừng vội! đợi thêm chút đi” đám cung thủ lẳng lặng đợi.

Mở cửa phòng đi ra, là Chiêm Ni với bộ mặt tươi cười, từ khi biết Lâm Lôi không rời đi để ở lại bảo vệ chị em nàng, mặc dù biết hành trình đầy nguy hiểm, nhưng đáy lòng nàng tràn đầy niềm hân hoan.

Sau đó, nàng đi tới phòng của em mình, cất tiếng nói thánh thót, “Dậy đi, Đệ Đệ, đừng ngủ nướng nữa” nàng nhẹ nhành gõ cửa phòng Cơ Ân.

Nghe thấy thanh âm của Chiêm Ni, Lâm Lôi ngưng tu luyện mở mắt, Hắc Báo nằm dưới gầm giường đến mắt cũng không mở.

Cơ Ân trong bộ đồ ngủ mở cửa phòng mình, mắt nhắm mắt mở nói “Tỷ tỷ, sớm như thế đã tìm đệ làm gì vậy, đệ tối qua mãi mới ngủ được mà.”

Lúc này, tại tầng ba tửu điếm, đám cung thủ trong phòng con mắt đều sáng lên.

Mục tiêu xuất hiện.

Bốn gã cung thủ đồng thời đều lắp tên, chuẩn bị bắn.

“Tiểu thư, thiếu gia, hai người dậy sớm thế” Lão bộc Lan Bá Đặc cũng mở cửa phòng, xuất hiện nói.

“Chào Gia Gia” Chiêm Ni hồ hởi chào.

“Gia Gia, không phải con dậy sớm mà là tỷ Chiêm Ni đánh thức con” Cơ Ân trề môi nói.

Cùng lúc này,

“Bắn”

Trong một phòng ở tầng ba tửu điếm, một gã cung thủ thấp giọng quát, hai gã cung thủ đồng thời đứng thẳng người dậy, cả cung tên đều lộ ra ngoài cửa sổ.

“Vút, vút”

Bốn mũi tên nhọn xé gió từ cửa sổ bắn ra. Hai mũi nhắm vào Chiêm Ni, hai mũi nhắm vào Cơ Ân.

Trong lúc đó, Lâm Lôi vẫn ở trong phòng, lão bộc Lan Bá Đặc cách đó mười thước, căn bản là không kịp ứng cứu.

“Tiểu thư” Lão bộc chỉ kịp kêu hai tiếng.

Chiêm Ni, Cơ Ân tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, đều quay lại nhìn, chỉ thấy trong mắt họ tên bay xé gió tới gần.

Đầu mũi tên xé gió, phát ra tiếng huýt chói tai.

“Phanh, phanh, phanh, phanh” liên tục bốn tiếng động lớn vang lên.

Chiêm Ni, Cơ Ân hai tỷ đệ bọn họ đứng như trời trồng, Lan Bá Đặc bên cạnh sợ đến ngây người, cảnh vật yên tĩnh chỉ nghe tiếng mở cửa phòng Kẹt, phòng Lâm Lôi mở cửa, Lâm Lôi xuất hiện.

“Bối Bối, giao cho ngươi đó”

Bối Bối lúc này đang đứng trước mặt hai tỷ đệ Chiêm Ni, Cơ Ân, là nó lúc nãy đã tiếp bốn mũi tên.

Ngày hôm qua sau khi hai tỷ đệ bị ám sát, Lâm Lôi đã có dự cảm sự việc sẽ không kết thúc như vậy, liền để Bối Bối ngủ ở ngoài để đề phòng.

Bối Bối người nhỏ, nằm trong đống cỏ ở đình viện, đừng nói là người khác, ngay cả tỷ đệ bọn họ cũng không phát hiện ra.

“Lão Đại, xem ta đây” Bối Bối hưng phấn liếm mép.

Chỉ thấy một đạo tàn ảnh màu đen cực nhanh xẹt trong không trung, trong chớp mắt đã tiếp cận tâng ba, độ cao mười thước thật sự không có chút cản trở với Bối Bối, Khi thấy công kích thất bại, bốn gã cung thủ muốn động thân chạy trốn. Bọn chúng còn chưa kịp trở người, Bối Bối đã tiếp cận căn phòng,

Hai đạo trảo ảnh nhoáng lên, hai gã cung thủ đã ngã xuống,

Hai gã cung thủ còn lại đang định mở cửa chạy trốn.

Quay đầu lại nhìn, bọn gã chỉ thấy một đạo tàn ảnh bay tới, làm chúng không kịp kêu, “Phụp, phụp” tiếng huyết quản bị đứt vang lên.

Bối Bối không hoàn toàn thỏa mãn nhìn hai thi thể nằm dưới sàn nhà, quay đầu thoát ra khỏi nhà bằng hướng cửa sổ, thời gian cả đi lẫn về không tới nửa phút.

“Bối Bối, thật không tồi” Lâm Lôi cười khen.

Bối Bối nghênh mặt đắc ý, khi đi qua chỗ Hắc Báo, Hắc Báo bất mãn gầm nhẹ một tiếng “Tốc độ của ta còn nhan hơn”

Bối Bối lập tức quay lại phía Hắc Bào gầm nhẹ.

Lâm Lôi tuyệt không can ngăn hai con ma thú này, hắn đi tới bên hai tỷ đệ, nói; “ Qua hết rồi, qua rồi”

Lâm Lôi vỗ nhẹ vai hai tỷ đệ, bọn họ hai người liền ôm chặt lấy Lâm Lôi, khóc vùi.

Lâm Lôi chỉ còn cách an ủi hai tỷ đệ bọn họ mà thôi.

Đợi đến khi hai tỷ đệ bọn họ bình tĩnh trở lại, Lâm Lôi mới hỏi Lan Bá Đặc “Lan Bá Đặc, người đã chuẩn bị bữa sáng chưa vậy?”

“Chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ có người của tửu điếm mang tới” Lan Bá Đặc cảm kích nhìn Lâm Lôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK