“Phụp!"
Cho dù Lâm Lôi toàn lực né tránh, nhưng ngọn tiêu thương này vẫn đâm xuyên yết hầu của Lâm Lôi, chợt ngọn tiêu thương lại trở về trong tay Ba Nhĩ Tắc Trạch.
"Thật nhanh" Lâm Lôi trong lòng kinh hãi, mơ hồ ánh sáng màu xanh biếc bao trùm lấy vết thương, mà vết thương tại yết hầu của hắn trong nháy mắt đã được chữa trị.
Ba Nhĩ Tắc Trạch kinh ngạc nhìn Lâm Lôi than thở một tiếng: "Không ngờ, ngươi còn có tính mạng nguyên châu, xem ra trong đám người này ngươi hẳn là thủ lĩnh" Mặc dù phát hiện Lâm Lôi có tính mạng nguyên châu, nhưng Ba Nhĩ Tắc Trạch vẫn vạn phần tự tin như trước.
Ba Nhĩ Tắc Trạch vừa ra tay, những người bên phía Lâm Lôi trong lòng đều run lên.
"Lần trước chỉ đâm trúng yết hầu, lần này đây, ta đâm trúng linh hồn của ngươi, ta xem ngươi làm sao mà trốn?" Ba Nhĩ Tắc Trạch chợt động, cả người trực tiếp biến thành một đạo ánh sáng, trong nháy mắt xẹt qua không trung, mà Lâm Lôi tự nhiên cũng vận dụng ‘Tốc Độ Áo Nghĩa’ lập tức bay ngược lại.
Tốc độ Lâm Lôi tuy nhanh, nhưng tốc độ của Ba Nhĩ Tắc Trạch còn nhanh hơn!
Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay Lâm Lôi mang theo một vệt màu xanh nhạt, trực tiếp bổ vào đầu Ba Nhĩ Tắc Trạch.
Ba Nhĩ Tắc Trạch cười khinh thường, ngược lại lui về phía sau tránh thoát Tử Huyết nhuyễn kiếm, tiêu thương trong tay hắn tựa như ánh sáng, xẹt qua không trung, đâm thẳng vào đầu Lâm Lôi. Tốc độ bắn tới của tiêu thương này, Lâm Lôi căn bản không kịp tránh.
"Cảng!"
Tử Huyết nhuyễn kiếm tựa như thuấn di, trực tiếp bổ vào trên thân tiêu thương này, tiêu thương chấn động, thương đầu đi sát bên tai Lâm Lôi.
"Một chút thứ nguyên chi nhận có ý nghĩa, tốc độ cũng không tệ" Ba Nhĩ Tắc Trạch cầm trong tay tiêu thương kia, cười nhạt nhìn Lâm Lôi "Cho dù xem khắp trên vô số vật chất vị diện. Tại thánh vực, ngươi có thể tính là đứng hàng đầu. Đáng tiếc…"
Ba Nhĩ Tắc Trạch vẻ mặt nghiêm túc, trực tiếp vung tay lên.
"Oành!"
Một luồng ánh sáng màu trắng nhạt bao trùm về hướng Lâm Lôi, Lâm Lôi bắt đầu vạn phần khẩn trương, khi ánh sáng màu trắng nhạt này phóng tới, Lâm Lôi không chút nghĩ ngợi liền lập tức bay ngược lại.
"Xoạt xoạt…" Bất cứ chỗ nào trên thân thể bị ánh sáng màu trắng nhạt này bao trùm, lập tức hóa thành tro bụi.
"Hô" Rốt cục miễn cưỡng chạy ra khỏi phạm vi bao trùm của ánh sáng màu trắng nhạt này, Lâm Lôi cũng thở ra một hơi.
Hắn giờ phút này trán cũng toát mồ hôi lạnh. Hai chân phần hoàn toàn bị hóa thành tro bụi đang nhanh chóng sinh trưởng lại, Lâm Lôi có chút kinh sợ nhìn về phía Ba Nhĩ Tắc Trạch ở xa xa: "Tốc độ của hắn so với mình còn nhanh hơn vài lần, hơn nữa hình như chưa dốc hết toàn lực, một kích sau này cũng thật đáng sợ".
Lâm Lôi và Ba Nhĩ Tắc Trạch, về mặt năng lượng thật ra không kém nhau mấy.
Chỉ là về mặt lĩnh ngộ…
Hai người chênh lệch quá lớn!
"Lão Đại!" Thanh âm của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi "Ngăn không được thì bỏ chạy đi" Bối Bối cũng nóng nảy, bây giờ mấy người Đức Tư Lê cũng bay ở xa xa. Nhìn từ xa xa, bọn họ tự nhận thực lực kém xa Lâm Lôi.
Lâm Lôi nếu như đấu không lại, bọn họ cũng vô dụng.
"Xẹt xẹt…" Đột nhiên một đạo thứ nguyên chi nhận cực nhanh hướng tới Ba Nhĩ Tắc Trạch, là Địch Lỵ Á chém tới.
"Thứ nguyên chi nhận" Tòan bộ kể cả Lâm Lôi trong lòng cũng có một tia hy vọng.
Ba Nhĩ Tắc Trạch nhìn đạo thứ nguyên chi nhận tới, cũng không tránh không né. Đợi thứ nguyên chi nhận bay đến trước người, Ba Nhĩ Tắc Trạch mới cực nhanh lui về phía sau.
Thứ nguyên chi nhận hướng phía trước, Ba Nhĩ Tắc Trạch lui về phía sau.
"Cái gì!"
Cả đám người kể cả Lâm Lôi đều hoảng sợ. Bởi vì bọn họ rõ ràng chứng kiến… Tốc độ của 'Thứ Nguyên Chi Nhận' này, lại không kịp Ba Nhĩ Tắc Trạch. Ba Nhĩ Tắc Trạch mỉm cười, dễ dàng duy trì khoảng cách với thứ nguyên chi nhận.
Đợi đến khi thứ nguyên chi nhận tiêu tán, Ba Nhĩ Tắc Trạch mới dừng lại.
"Thứ nguyên chi nhận? Ta đã lâu rồi không có cảm thụ qua. Thật thấy nhớ" Ba Nhĩ Tắc Trạch cảm thán nói.
Lâm Lôi sắc mặt thay đổi.
Không còn hy vọng!
Không còn chút hy vọng nào!
"Chạy thôi, mọi người chạy mau, chạy mau đi!!!" Thanh âm của Lâm Lôi đột nhiên vang vọng trong dầu của đám người Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi.
Đám người Đột Lệ Lôi cũng không nghi ngờ, đồng thời hướng về các hướng cực nhanh chạy đi.
"Chạy trốn?" Ba Nhĩ Tắc Trạch sắc mặt biến đổi "Hừ!"
Ba Nhĩ Tắc Trạch tốc độ đột nhiên đẩy đến cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã ở phía trước Lâm Lôi, Lâm Lôi lập tức bay ngược lại.
Nhưng giờ phút này, thân hình Ba Nhĩ Tắc Trạch đột nhiên đình lại, trong mắt hắn cũng xuất hiện vẻ kinh sợ: "Thần?" Lâm Lôi nhất thời phát hiện Địch Lỵ Á cách đó không xa, vội vàng dùng linh hồn truyền âm lo lắng thúc giục: "Địch Lỵ Á, mau đi đi".
Địch Lỵ Á, giờ phút này đúng là đang thi triển 'Thần Chi Lĩnh Vực'.
Nhưng Ba Nhĩ Tắc Trạch chỉ là một phân thân, là một bản thể do năng lượng tụ tập thành, cũng không có linh hồn, chỉ có một tia ý thức, nếu như chân chính là 'Thần Chi Lĩnh Vực' có lẽ còn có thể phát huy một chút tác dụng, mà đây chỉ là 'Thần Chi Lĩnh Vực' nửa vời nên căn bản là vô dụng.
Thân thể Ba Nhĩ Tắc Trạch chỉ đình lại trong chốc lát, hắn quay đầu nhìn về phía Địch Lỵ Á, ánh mắt lạnh lẽo: "Còn chưa hoàn toàn luyện hóa thành công thần cách, mà đã dám dùng?"
"Vù!" Tiêu thương lập tức phóng đi, mục tiêu - Địch Lỵ Á!
"Địch Lỵ Á." Lâm Lôi trong lòng kinh hãi.
"Cảng!"
Thanh âm kim loại va chạm vang lên, ngọn tiêu thương tự nhiên bị dội ngược lại, Ba Nhĩ Tắc Trạch giật mình nhìn Địch Lỵ Á: "Thần khí khải giáp? Ngươi lại có khải giáp cấp bậc thần khí?"
"Địch Lỵ Á, mau đi đi, ta giữ hắn lại, nhanh đi" Lâm Lôi lo lắng dùng linh hồn truyền âm nói.
Lâm Lôi rất rõ, với tốc độ của Ba Nhĩ Tắc Trạch, nếu như truy đuổi bất cứ ai trong bọn họ, khẳng định là có thể đuổi giết.
"Không" Địch Lỵ Á lại không đi, nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, mắt ngân ngấn nước "Có chết, ta cùng chàng cùng chết".
"Địch Lỵ Á…" Lâm Lôi trong lòng trong nháy mắt vạn phần phức tạp.
Hắn không nghĩ Quang minh Giáo hoàng 'Hải Đình Tư' lại còn có một chiêu như vậy, gọi ra thần ảnh xạ phân thân, hơn nữa ảnh xạ phân thân này thực lực lại đáng sợ như thế.
"Ta quá khinh thường, sơ suất, nếu như cẩn thận một chút, trước tiên giết chết Hải Đình Tư nọ! Không để cho hắn có cơ hội gọi thần ảnh xạ phân thân này về, sẽ không xảy ra chuyện thế này" Lâm Lôi trong lòng vạn phần hối hận, song giờ phút này Ba Nhĩ Tắc Trạch kia lại nhằm Địch Lỵ Á mà truy sát.
Ba Nhĩ Tắc Trạch giờ phút này ngược lại chọn Địch Lỵ Á là mục tiêu truy sát.
"Một viên thần cách, một bộ thần khí khải giáp…" Ba Nhĩ Tắc Trạch bay cực nhanh tới "Không ngờ, vật chất vị diện này lại gặp nhân vật ngu xuẩn như thế, nếu như nàng ta đã luyện hóa xong thần cách, ta muốn giết nàng ta thật đúng là khó khăn. Nhưng bây giờ thì…"
Ba Nhĩ Tắc Trạch hai mắt xẹt qua một tia hàn quang.
"Địch Lỵ Á, mau đi đi" Lâm Lôi vạn phần lo lắng, không để ý đến tất cả bay cực nhanh về phía Ba Nhĩ Tắc Trạch.
Nhưng bay sau Lâm Lôi tại Ba Nhĩ Tắc Trạch, tốc độ lại không bằng người ta. Làm sao có thể đuổi kịp Ba Nhĩ Tắc Trạch?
"U…"
Giờ khắc này, một đạo thanh âm chói tai vang vọng phía chân trời, một bóng đen từ phía sau Địch Lỵ Á xông ra, nổi giận không để ý đến tất cả trực tiếp phóng về Ba Nhĩ Tắc Trạch. Trong nháy mắt một hóa thành tám, lợi trảo lạnh như băng, sắc bén phóng ra, đúng là Bối Bối!
Lâm Lôi giật mình ngây ngẩn cả người.
"Bối Bối, chạy mau đi!!!" Lâm Lôi muốn phát điên.
Bối Bối đánh với Ba Nhĩ Tắc Trạch? Làm sao có thể chống đở được!
"Đồ chuột nhắt!" Ba Nhĩ Tắc Trạch trong mắt xẹt qua vẻ khinh miệt.
Tốc độ không bằng Lâm Lôi, Ba Nhĩ Tắc Trạch làm sao mà để vào mắt, về phân thân thuật, Ba Nhĩ Tắc Trạch liếc mắt qua là có thể nhìn ra chân thân của Bối Bối.
Tiêu thương trong Ba Nhĩ Tắc Trạch liền động.
"Phụp!" Tiêu thương trực tiếp đâm vào cơ thể của Bối Bối. Đến giờ kahức này, Bối Bối vẫn mở rộn hàm răng, muốn cắn về phía Ba Nhĩ Tắc Trạch, hai mắt đầy vẻ điên cuồng.
"Lão Đại. Chạy mau. Chạy mau đi!!!" Thanh âm Bối Bối vang vọng trong đầu Lâm Lôi.
Bối Bối hai mắt cố gắng nhìn về phía Lâm Lôi.
Tựa hồ trong giây phút cuối cùng của tính mạng này, muốn nhìn Lâm Lôi một lần nữa.
"Lão Đại. Chạy mau đi!" Đôi mắt nhỏ trong suốt của Bối Bối tràn đầy nước mắt.
"Bối Bối!" Lâm Lôi cảm thấy trong đầu như nổ tung, nhìn tiêu thương phóng vào Bối Bối, Lâm Lôi nước mắt hoàn toàn không khống chế được mà chảy xuống, hắn cảm thấy vô lực, hắn muốn cứu Bối Bối, nhưng hắn không có chút năng lực nào! Lâm Lôi toàn thân thống khổ run rẩy.
"Hử?" Ba Nhĩ Tắc Trạch đột nhiên kinh sợ trợn to mắt.
Tiêu thương của hắn sau khi đâm vào thân thể của Bối Bối, lại không cách nào đâm vào sâu nữa, mà một cổ ánh sáng màu đen trong nháy mắt từ trong cơ thể Bối Bối bắn vào trong óc Ba Nhĩ Tắc Trạch, đánh tan một tia ý thức của Ba Nhĩ Tắc Trạch, một đạo thanh âm lạnh như băng cũng truyền lại: "Ba Nhĩ Tắc Trạch, ngươi thật lớn mật, ta có thời gian, sẽ tự mình đi bái phỏng chủ nhân Phổ Lôi Khuê Nhĩ của ngươi!"
Phân thân của Phổ Lôi Khuê Nhĩ trực tiếp tiêu tán.
"Lão Đại, lão Đại!" Bối Bối có chút ngơ ngác nhìn về phía Lâm Lôi.
Địch Lỵ Á cũng vui mừng lẫn sợ hãi bay lại, Lâm Lôi bản thân vẫn ngẩn ra đứng ở giữa không trung, chuyện gì đã xảy ra?
Vừa mới rồi còn bị vây trong tuyệt vọng, Lâm Lôi còn chìm trong hối hận, lại phát hiện phân thân của Phổ Lôi Khuê Nhĩ cực kỳ mạnh kia lại tự nhiên tiêu tán như vậy, Bối Bối cũng không chết.
"Bối Bối không chết!" Lâm Lôi hai mắt chợt sáng lên.
"Bối Bối" Lâm Lôi ôm chặt lấy Bối Bối.
"Lão Đại" Bối Bối dùng mái đầu thoải mái cọ xát vào ngực của Lâm Lôi.
"Địch Lỵ Á" Lâm Lôi giờ phút này cũng ôm lấy Địch Lỵ Á, trước đó một khắc, hắn còn đang ở trong ác mộng, song bây giờ… hắn lại cảm giác được cái gì gọi là hạnh phúc.
Trong quang minh thần điện đổ nát, trong một căn phòng, một nam tử cao lớn trên lưng có hai cánh, trên mặt có ba con mắt nhìn qua cửa sổ, thấy được trận đại chiến từ đầu tới đuôi: "Ngay cả ảnh xạ phân thân Ba Nhĩ Tắc Trạch đại nhân cũng bị tiêu diệt, sao lại có thể như thế? Tên Lâm Lôi này, thực lực không thua kém ta mấy, không có khả năng lại tiêu diệt được ảnh xạ phân thân Ba Nhĩ Tắc Trạch đại nhân".
Nam tử ba mắt đang tự hỏi.
“Thôi nên tẩu vi thượng sách, tên Hải Đình Tư kia, mặc hắn tự sinh tự diệt đi".
Từ một cửa số khác của quang minh thần điện, nam tử cao lớn kia chạy trốn đi ra ngoài, hai cánh chấn động, trực tiếp phát ra một đạo ánh sáng, nam tử cao lớn liền biến mất về phía chân trời, tốc độ cực nhanh, so với Lâm Lôi cũng không hơn kém gì mấy.
Hải Đình Tư khuôn mặt già nua, ánh mắt lờ đờ.
Tại Quang minh giáo đình chỉ có Giáo hoàng mới hiểu được 'Thần Hàng', đối với Hải Đình Tư thương tổn rất lớn, không đơn giản là ma pháp lực, tinh thần lực tiêu hao hầu hết, ngay cả linh hồn của hắn cũng bị thương nặng, không có thời gian trăm năm, cũng không có khả năng khôi phục.
"Thua?" Hắn chứng kiến thân thể Ba Nhĩ Tắc Trạch tiêu tán, khó có thể tin được.
"Giáo hoàng đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?" Nhân viên Giáo đình ở phía sau hoảng sợ nói, vừa rồi bọn họ đã hoan hô thắng lợi, nhưng bây giờ…
Hải Đình Tư đứng lên, đột nhiên quay đầu phẫn nộ quát: "Kỳ Cát Tháp đại nhân đâu rồi? Kỳ Cát Tháp đại nhân tại sao vẫn chưa tới? Mau đi tìm!!!" Đến lúc này, hy vọng duy nhất cũng chỉ có Kỳ Cát Tháp đại nhân, thực lực của Kỳ Cát Tháp đại nhân, Hải Đình Tư đa thấy qua.
Đối phó Lâm Lôi, hẳn là có phần nắm chắc.
"Hải Đình Tư, ngươi gọi cái gì?"
Hải Đình Tư quay đầu nhìn lại, giờ phút này Lâm Lôi ôm Bối Bối, tay nắm tay Địch Lỵ Á bước vào đại điện của Quang minh thần điện.
"Lâm Lôi…" Hải Đình Tư sau khi thi triển 'Thần Hàng' đã không còn sức phản kháng "Lâm Lôi, ngươi đừng đắc ý, Quang minh Giáo đình vĩnh viễn sẽ không bị diệt, chủ đích vinh quang, vĩnh viễn sẽ chiếu rọi đại địa khôn cùng này" Hải Đình Tư rống giận.
Ngay lúc này, một nữ Tế tự chạy tới.
Hải Đình Tư chú ý tới nữ Tế tự áo trắng này, chính là người hắn an bài đi tìm Kỳ Cát Tháp đại nhân, Hải Đình Tư trong lòng dấy lên một tia hy vọng: "Kỳ Cát Tháp đại nhân đâu?"
Nữ Tế tự áo trắng kia kinh hoảng khóc nói: "Giáo hoàng đại nhân, Kỳ Cát Tháp đại nhân không có ở đây, hắn đã đi, ta tìm không được, ta đã tìm mọi chỗ, cũng tìm không được!" Nữ Tế tự áo trắng này cũng hiểu tình huống này.
"Không có ở đây" Hải Đình Tư phảng phất như bị lôi điện đánh trúng, đứng ngây ra tại chỗ.
Hải Đình Tư trong nháy mắt liền hiểu rõ, lần này đây chiến đấu đã bao nhiêu động tĩnh rồi? Nếu như Kỳ Cát Tháp thật sự muốn ra tay thì đã sớm ra tay, có ở đây hay không… rất rõ ràng, Kỳ Cát Tháp này không muốn ra tay, khẳng định là đã bỏ trốn rồi.
"A!!!" Hải Đình Tư không cam lòng giận dữ gào thét.
Giờ phút này thấy bộ dáng điên cuồng của Hải Đình Tư, và sự hoảng sợ trốn chạy của nhân viên Giáo đình cao cấp, Lâm Lôi giờ phút này trong tâm lại rất bình tĩnh, mở miệng nói: "Quang minh Giáo đình, từ nay về sau sẽ không còn nữa".