Mục lục
[Dịch] Bàn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bổn Phỉ Nhĩ Đức vốn tốc độ so với mình nhanh hơn nhiều!

Dù mình có Hắc Thạch không gian, thì đối phương cũng sử dụng chủ thần lực, tốc độ vẫn nhanh như trước. Nếu cứ thế này thì chỉ trong chốc lát sẽ bị hắn bắt kịp, khoảng cách vài trăm thước ngắn ngủi căn bản không là gì.

“Hừ!” Lâm Lôi tâm ý vừa động.

Phương hướng dẫn lực của Hắc Thạch không gian đột nhiên biến đổi – xích lực biến thành dẫn lực hướng lên trên.

“Hả?” Bổn Phỉ Nhĩ Đức thân hình không khỏi thoáng động, khẽ bị vọt lên phía trên.

“Hắc Thạch không gian của ta đâu có đơn giản như vậy” Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ, đồng thời bắt đầu liên tục kịch liệt biến đổi phương hướng dẫn lực của Hắc Thạch không gian, một lúc hướng lên trên, rồi lập tức biến thành hướng xuống, vừa bài xích ra ngoài, liền sau đó lại ly kỳ biến thành dẫn lực kéo về phía mình. Biến hoá kịch liệt như vậy, cho dù là Bổn Phỉ Nhĩ Đức thì di động cũng không khỏi bị ảnh hưởng lớn.

Bổn Phỉ Nhĩ Đức cực kỳ tức giận.

“Đi chết đi!” Bổn Phỉ Nhĩ Đức hai mắt trở lên lạnh lẽo.

“Vù vù!”

Từng đạo sương mù từ trong người Bổn Phỉ Nhĩ Đức xuất ra, biến thành những mũi tên trong suốt nhằm về phía Lâm Lôi, Bối Bối bắn tới. Hơn mười mũi tên chỉ trong nháy mắt xẹt qua không gian, phân biệt đánh về hai người Lâm Lôi. Tốc độ linh hồn công kích tới quá nhanh, Lâm Lôi, Bối Bối hai người chỉ kịp thoáng nghiêng người né tránh, bốn mũi tên trong suốt đã bắn vào cơ thể Lâm Lôi.

Ba mũi tên khác cũng đã bắn vào trong cơ thể Bối Bối.

Lâm Lôi cả kinh, sắc mặt trắng bệch: “Bối Bối, mau sử dụng chủ thần lực!” Linh hồn công kích của Bổn Phỉ Nhĩ Đức trong tư liệu mà Bối Lỗ đặc cấp cho cũng có miêu tả, cực kì đáng sợ. Mà một chiêu này Bổn Phỉ Nhĩ Đức còn sử dụng vận mệnh chủ thần lực để thi triển, sự đáng sợ của công kích có thể tưởng tượng.

“Bùng!” Bên ngoài cơ thể Lâm Lôi lập tức hiện lên quang mang màu vàng đất.

Không hề nghi ngờ gì, Lâm Lôi đã sử dụng Đại địa chủ thần lực!

Trong đầu Lâm Lôi.

“Bùng!” “Bùng!” “Bùng!” “Bùng!” Bốn mũi tên hung hăng đánh lên lớp mô trong suốt, nhưng lập tức giống như những viên đá ầm ầm vỡ vụn ra, sau khi bị vỡ vụn, liền biến thành rất nhiều sợi tơ trong suốt tản ra bao vây lớp cách mô. Ngay sau đó một lượng lớn sợi tơ di chuyển vòng quanh, hướng về phía vị trí thoát khẩu công kích.

Vô số kiếm ảnh hư ảo như sương mù xuất ra, đánh tan những ti tuyến trong suốt này.

“Ta dựa vào linh hồn phòng ngự chủ thần khí cùng đại địa chủ thần lực, dĩ nhiên cũng đủ để bổ sung cho thoát khẩu, vậy mà vẫn bị tiêu hao hơn phân nửa”. Lâm Lôi trong lòng khiếp sợ.

Thoát khẩu của linh hồn phòng ngự chủ thần khí, Lâm Lôi sau khi rời khỏi U Minh sơn bắt đầu chữa trị trở lại, hơn nữa tới chiến trường vị diện cũng được sáu mươi năm. Gần trăm năm thành tựu, vậy mà chỉ một đòn vừa rồi đã tổn hao phân nửa, đó là còn có đại địa chủ thần lực để bổ sung. Nếu không thi triển đại địa chủ thần lực, Lâm Lôi căn bản không thể chống đỡ được.

“Thật đáng sợ. nếu không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, thì cho dù có chủ thần lực, phỏng chừng cũng không đỡ được”. Lâm Lôi đột nhiên sắc mặt đại biến, “Bối Bối!”.

Bối Bối cũng đồng dạng bị trúng chiêu.

“Lão Đại, ta không việc gì”, thanh âm Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.

Lâm Lôi không khỏi kinh ngạc phát hiện, Bối Bối không hề sử dụng chủ thần lực cũng có thể ngăn cản một chiêu này, trong khi mình nếu chỉ dựa vào linh hồn phòng ngự chủ thần khí cũng không đỡ được.

“Không biết…. Bối Bối có hay không sở hữu linh hồn phòng ngự chủ thần khí? Hoặc là… , linh hồn của Bối Bối rất đặc thù, khả năng phòng ngự rất mạnh?”

Ý niệm này chỉ chợt loé lên trong đầu Lâm Lôi rồi biến mất.

Bây giờ, không phải lúc lo lắng chuyện đó, bởi vì…., nguy cơ vẫn đang tới!

“Đại ca!”

Một âm thanh hùng hậu vang lên, chỉ thấy tráng hán mặc áo giáp đen đang đứng chợt xoay người, cực nhanh bay đến đứng trên đại xà màu đỏ, đại xà thoáng chống đã phi hành đến chặn phía trước hai người Lâm Lôi, Bối Bối.

“Lão Đại, tình huống không ổn”. Bối Bối vội vàng nói.

“Biết rồi”. Lâm Lôi đương nhiên cũng biết tình huống rất bất diệu.

Phía trước đã bị đại xà và tráng hán mặc giáp đen ngăn trở, phía sau đang có Bổn Phỉ Nhĩ Đức. Tiến lên không được, mà lùi lại cũng không xong.

“Bổn Phỉ Nhĩ Đức như thế nào mà còn có hai kẻ đồng bọn? Hơn nữa,bọn chúng còn không phải ở cùng một trận doanh”. Lâm Lôi trong lòng gấp gáp mắng thầm. Trong quá trình chạy trốn và chiến đấu, Lâm Lôi dễ dàng phát hiện, ba người Bổn Phỉ Nhĩ Đức vốn không phải là người cùng một trận doanh. Lâm Lôi không cảm ứng được khí tức huy chương của Bổn Phỉ Nhĩ Đức, hiển nhiên hắn là địch nhân!

Thế nhưng đối với người phụ nữ áo đỏ hoá thành đại xà và tráng hán mặc giáp đen, Lâm Lôi lại cảm ứng được khí tức huy chương của bọn họ, tất nhiên đó là người cùng một phe với Lâm Lôi.

Những người không cùng một trận doanh, lại hình thành một tiểu đội.

“Bối Bối, theo ta tới bên này chạy, nhanh lên!” Đại địa thần lực của Lâm Lôi đem cả Bối Bối vây vào trong, lúc này tốc độ tăng lên cực hạn. Lâm Lôi, Bối Bối hai người trực tiếp theo hướng bên cạnh bỏ chạy. Ở hưóng này, lẽ ra Bổn Phỉ Nhĩ Đức dễ dàng truy kích. Nhưng Hắc Thạch không gian uy lực đã tăng lên gấp trăm lần, dẫn lực cực kỳ đáng sợ, đã khiến cho hắn rất khó đuổi theo.

“Vù!” Bổn Phĩ Nhĩ Đức bay ra khỏi khu vực Hắc Thạch không gian, trong khu vực đó hắn không có khả năng để đuổi theo Lâm Lôi, “Hai tên tiểu tử các ngươi nghe đây, hôm nay Bổn Phỉ Nhĩ Đức ta nhất định sẽ giết các ngươi, nhất định!” Âm thanh phẫn nộ quanh quẩn trong không gian.

Bổn Phỉ Nhĩ Đức cơ hồ cùng Lâm Lôi, Bối Bối hai người cực tốc phi hành.

Giữa song phương, vẫn có Hắc Thạch không gian ngăn cách.

Người phụ nữ áo đỏ cùng tráng hán ở phía sau cũng liều mạng đuổi tới.

“Không thể để gã Bổn Phỉ Nhĩ Đức này tiếp tục dây dưa. Vừa rồi hắn đồng thời công kích ta và Bối Bối, ta đã khó khăn như vậy, nếu bị hắn đuổi tới phát động công kích cực mạnh, ta chắc không chống đỡ được”. Lâm Lôi cũng yên tâm về Bối Bối, bởi vì lúc trước Bối Bối dù không sử dụng chủ thần lực, vẫn dễ dàng ngăn được công kích.

“Lão đại, phải cắt đuôi gã gia hoả này!” Bối Bối truyền âm nói.

“Biết rồi”. Lâm Lôi đột nhiên phìn về phía Bổn Phỉ Nhĩ Đức.

Phía sau Lâm Lôi chợt hiện lên một hư ảnh Thanh Long uốn lượn dài chừng ngàn thước, đầu của Thanh Long trôi nổi phía trên Lâm Lôi, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Bổn Phỉ Nhĩ Đức. Trong đầu Lâm Lôi đã dung hợp đại địa chủ thần lực với thanh quang thiên phú, trực tiếp hướng tới Bổn Phỉ Nhĩ Đức cách đó không xa phát ra.

Thiên phú thần thông – Long Ngâm!

Đây là dùng đại địa chủ thần lực để thi triển thiên phú thần thông, uy lực cực lớn!

“Hả?” Bổn Phỉ Nhĩ Đức thân hình không khỏi thoáng bị dừng lại.

“Chạy mau!” Lâm Lôi, Bối Bối ngay lập tức nắm lấy cơ hội chạy trốn.

Bổn Phỉ Nhĩ Đức chính là siêu cấp cường giả am hiểu linh hồn công kích, lại sở hữu linh hồn phòng ngự chủ thần khí, chủ thần lực, rất nhanh liền thoát khỏi ảnh hưởng.

“Còn muốn chạy”. Bổn Phỉ Nhĩ Đức thoáng thấy tàn ảnh Lâm Lôi, Bối Bối đang rời đi, lập tức đuổi theo.

Hai người Lâm Lôi cực nhanh chạy trốn, Bối Bối vẫn truyền âm mắng: “Lão Đại, gã Bổn Phỉ Nhĩ Đức kia thật đáng ghét, đã có linh hồn phòng ngự chủ thần khí lại còn có cả vật chất phòng ngự chủ thần khí, căn bản làm người khác không có cách nào xuống tay, muốn giết cũng không giết được. Linh hồn công kích của hắn lại mạnh như vậy, thật khiến người khác phải phát hoả!”.

“Ta cũng muốn phát hoả, nhưng không có biện pháp”.

Lâm Lôi vốn biết phong hệ của mình đột phá, có thể dẫn tới một ít người.Nhưng ai ngờ lại có thể dẫn tới một gã Bổn Phỉ Nhĩ Đức khó chơi như vậy. Hắn tuyệt đối có thể nói chính là khắc tinh của Lâm Lôi, bản thân sở hữu hai đại phòng ngự chủ thần khí, làm người khác không có cách xuống tay. Đã vậy còn am hiểu linh hồn công kích.

Đối thủ như thế, Lâm Lôi làm cách nào mà ứng phó?

Cho dù thi triển thiên phú thần thông Long Ngâm, Lâm Lôi cũng chỉ làm được một điều, đó là có thêm thời gian bỏ chạy!

“Khốn khiếp. Lão Đại, hắn lại đuổi theo!” Bối Bối cả giận nói.

Lâm Lôi quay đầu lại nhìn – phía sau, một đạo ảo ảnh như sương mù đang cực nhanh đuổi theo.

“Gã hỗn đản này sao lại nhanh như vậy”. Lâm Lôi gấp đến độ luống cuống, nhưng cùng là sử dụng chủ thần lực, chính mình căn bản không có cách nào để tốc độ vượt qua đối phương, “Xem ra, chỉ có thể dùng thiên phú thần thông Long Ngâm một lần nữa để làm trở ngại hắn”. Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ.

Đúng lúc này thì –

Lâm Lôi đột nhiên phát hiện phía trước có hai đạo thân ảnh đang lăng không mà đứng. Dám lăng không mà đứng tại chiến trường vị diện, trong các thống lĩnh tuyệt đối là kẻ bài danh đứng đầu.

“Đường này không cho qua!” âm thanh nhàn nhạt vang lên.

Lâm Lôi, Bối Bối tức thì cảm nhận được sự uy hiếp của hai người này, lập tức dừng lại. Lâm Lôi nhìn hai người trước mặt, đáy lòng có một loại cảm giác – hai người trước mặt này, uy hiếp so với Bổn Phỉ Nhĩ Đức không hề thấp hơn.

Hai người này nhìn rất cổ quái, một người thân cao gần bốn thước, lớp da toàn thân màu cổ đồng, thân hình thô tráng, khuôn mặt nghiêm túc giống như được tạc bằng đá. Mà đang ngồi trên vai gã to xác thân cao bốn thước, là một gã thiếu niên đầu trọc bóng lưỡng vẻ đáng yêu đang ăn thuỷ quả. Hình thể của gã thiếu niên này so với Bối Bối còn nhỏ hơn một chút.

Nhưng chính gã thiếu niên này, lại làm cho Lâm Lôi trong tâm sinh ra uý kỵ.

“Hai vị, giúp ta ngăn cản bọn họ, Bổn Phỉ Nhĩ Đức ta sẽ thiếu các vị một món ân tình”. Bổn Phỉ Nhĩ Đức liền nói.

Món nợ ân tình, là khó trả nhất!

Bổn Phỉ Nhĩ Đức vừa nói ra câu này, đáy lòng Lâm Lôi, Bối Bối liền chùng xuống.

“Vù!” Hai người Lâm Lôi không do dự nhằm hướng bên cạnh chạy trốn.

“Vút!” Một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện phía trước Lâm Lôi, Bối Bối, đúng vậy, chính là tên thiếu niên đầu trọc đáng yêu đang ăn thuỷ quả màu tím kia.

“Nhanh quá!” Lâm Lôi trong lòng thất kinh.

“Vội gì mà phải chạy”. Gã thiếu niên nhếch miệng cười. Rột, rột, hắn cắn hai miếng giải quyết xong thuỷ quả, tiện tay vứt hạt sang bên cạnh.

“Đại ca”. Người phụ nữ áo đỏ cùng gã tráng hán mặc giáp đen đuổi phía sau rốt cục cũng đã tới nơi.

“Hai người các ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát”. Người phụ nữ căm tức nhìn hai người Lâm Lôi, Bối Bối. Lâm Lôi, Bối Bối nhìn nhau, cũng biết là không ổn: “Lão Đại, bên này có ba người, bên kia cũng có hai người. Nếu cả năm kẻ này cùng vây công chúng ta, chúng ta muốn trốn cũng không thoát được”.

Lâm Lôi, Bối Bối tạm thời không dám có động tĩnh.

Bởi vì, một khi động, sợ rằng gã thiếu niên nọ cùng tên tráng hán to xác có thể sẽ ra tay.

“Cảm ơn hai vị”. Bổn Phỉ Nhĩ Đức cười nói.

Vừa rồi gã thiếu niên đã giúp ngăn trở hai người Lâm Lôi, hiển nhiên khiến hắn cảm thấy rất có mặt mũi, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, “Gã thiếu niên cùng tên to xác này ta tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua. Từ lúc nào đã xuất hiện hai cao thủ như vậy”. Vừa rồi tốc độ di động của gã thiếu niên trọc đầu cũng đủ để làm hắn kinh hãi.

“Hê, Bổn Phỉ Nhĩ Đức, đầu của ngươi có bệnh à?” Gã thiếu niên nhếch miệng cười.

Bổn Phỉ Nhĩ Đức sắc mặt biến đổi.

“Ta ngăn cản Lâm Lôi bọn họ, nhất định là vì trợ giúp các ngươi sao?” Gã thiếu niên cười giễu cợt.

“Lâm Lôi?” Ba người Bổn Phỉ Nhĩ Đức không khỏi nhìn về phía hai người Lâm Lôi, bọn họ cho đến lúc này còn chưa biết thân phận của hai người.

“Sao ngươi biết ta?” Lâm Lôi kinh ngạc nhìn gã thiếu niên.

Gã thiếu niên rộng miệng cười lớn: “Ôi, đến giờ mới được nhiều ít bao năm a, ngươi không ngờ lại không nhận ra kẻ làm sư phụ như ta”. Hắn nói với vẻ cảm thán.

“Sư phụ?” Lâm Lôi, Bối Bối đều sững người.

Chỉ thấy bên ngoài thân thể gã thiếu niên trọc đầu đột nhiên tràn ngập quang mang màu tím, trong nháy mắt liền phát tán trong phạm vi chừng ngàn thước, trực tiếp đem đám người Lâm Lôi, Bổn Phỉ Nhĩ Đức bao trùm bên trong. Dẫn lực cường đại mà quen thuộc, làm Lâm Lôi trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngươi là… “.

Lâm Lôi trong đầu vừa hiện lên hình ảnh một người - một ấu thú màu tím đáng yêu, chính là tiểu ấu thú đã từng hò hét chỉ huy ức vạn Tử tinh quái thú.

Mà hắn, nhờ bị ấu thú màu tím giam cầm hành hạ, mới lĩnh ngộ được phương pháp thi triển Hắc Thạch không gian.

“Là ngươi!”

Bổn Phỉ Nhĩ Đức nhướng mày, “Lôi Tư Tinh!”

“Hô hô, chính là ta”. Gã thiếu niên nhếch miệng cười ha hả, “Làm sao vậy,ta biến thành bộ dáng nhân loại, các ngươi đều không nhận ra sao. À, cũng đúng, ta đối với linh hồn khống chế quá mạnh mẽ, linh hồn khí tức hoàn toàn thu liễm, cho nên các ngươi đều không cảm giác được khí tức của ta. Không thể nhận ra, cũng giải thích được, có thể giải thích a”.

Lôi Tư Tinh vẫy vẫy tay: “Bổn Phỉ Nhĩ Đức, tên rùa đen nhà ngươi, mau mau cút đi. Nếu không, ta cũng không ngại cùng ngươi chơi đùa một phen đâu”.

Bổn Phỉ Nhĩ Đức liếc qua hai người Lâm Lôi, cắn răng một cái.

‘Đi thôi!” Hắn cũng chỉ còn cách cố nén sự bất cam lại, mang theo hai đồng bọn của mình phi hành rời đi.

Lâm Lôi, Bối Bối hai người đều thở dài một hơi.

Lôi Tư Tinh sờ sờ cái đầu bóng loáng, liếc Lâm Lôi một cái, lắc đầu nói: “Thật là vô dụng! Học được tuyệt chiêu của ta, không ngờ còn bị người khác bức thành như vậy, thật làm mất hết thể diện của sư phụ ta a!”

Sư phụ? Lâm Lôi dở khóc dở cười.

“Các ngươi thật là ngu ngốc, tại chiến trường vị diện, nếu thực lực yếu thì cần phải liên hợp lại! Không thấy rất nhiều người đều là hai ba người, ba bốn người hợp thành một tiểu đội sao? “ Lôi Tư Tinh tuỳ ý nói, “Ừm, cứ như vậy đi…., hai người các ngươi hãy gia nhập liệp sát tiểu đội của ta. Chúng ta cùng nhau liên thủ, tại vị diện chiến trường càn quét, thế nào?”

“Gia nhập tiểu đội của ngươi?” Lâm Lôi không khỏi nhìn về phía Lôi Tư Tinh cùng gã đại hán trông như thiết tháp sau lưng hắn.

“Gia nhập cùng chúng ta, sau này quân công bốn người chúng ta chia đều. Nam tử , phải dứt khoát!” Lôi Tư Tinh ưỡn ngực nói, tựa hồ đang biểu hiện phong phạm nam tử.

Lâm Lôi không khỏi nở nụ cười.

Lâm Lôi cùng Bối Bối nhìn nhau, gật gật đầu.

“Chúng ta gia nhập!” Lâm Lôi mở miệng.

Từ đó, Lôi Tư Tinh liệp sát tiểu đội từ hai người biến thành bốn người, thực lực đại tăng!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK