“Đông!"
Áo Lợi Duy Á từ trên cao rơi xuống, trực tiếp rơi vào Xích viêm hà lạnh như băng, mặt nước nổi lên bông tuyết vô số.
"Đại ca!" Bố Lỗ Mặc trên bờ đang xem cuộc chiến lo lắng rống lớn, đồng thời trực tiếp vọt tới liễu tới gần nơi vừa rơi xuống.
Mấy trăm vạn người quan chiến đứng tấp nập, có nhiều người đứng quá xa nên không thấy được tràng cảnh giao đấu của hai cường giả, bọn họ chỉ thông qua những người phía trước thấy qua lời bàn tán truyền đến mà đoán diễn biến. Nhất thời tràng cảnh bàn tán náo loạn ầm ĩ.
Chênh lệch quá lớn!!!
Hắc Đức Sâm vẫn đứng giữa tầng không, một điểm thương tổn cũng không có!
"Lâm Lôi đại sư, Áo Lợi Duy Á thua?" Kiều An bệ hạ nghi hoặc hỏi Lâm Lôi đứng bên cạnh.
"Bây giờ có kết luận còn rất sớm."
Lâm Lôi ngửa đầu nhìn Hắc Đức Sâm trên không thầm nghĩ: “Hắc Đức Sâm tiếp một kiếm nầy không biết kết quả thế nào …”
Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm bây giờ tình trạng thật không tốt.
Hắn đối với phòng ngự của mình rất tự tin, tung hoành Ngọc Lan đại lục mấy trăm năm qua, bàn thạch kiếm thánh tựu không phát hiện có người phòng ngự với chính mình có thể so sánh. Đích xác, vừa rồi hắc thạch trên thân kiếm ẩn chứa đấu khí công kích, căn bổn không có phá phòng ngự của hắn.
Nhưng chính là....
Khi hắc thạch kiếm bổ vào, một đạo năng lượng quỷ dị dễ dàng xuyên thấu phòng ngự đáng tự hào của hắn. Trong lúc hắn không kịp trở tay, dọa năng lượng quỷ dị nó công kích trực tiếp vào linh hồn, làm linh hồn hắn bị trọng thương.
Mê muội, đầu như búa bổ trúng!
“Hay cho một ‘Thiên tài kiếm thánh’, ngay cả linh hồn công kích cũng ngộ ra được…”
Hắc Đức Sâm chỉ là qua chốc lát liền khôi phục tỉnh táo ngay.
“Cả một trăm năm mươi tuổi còn chưa đến, không ngờ lại có thể ngộ ra công kích đặc thù như vậy.”
Hắc Đức Sâm đã sớm biết qua loại công kích này!
Linh hồn công kích, cũng không đặc thù!
Tỷ như Lâm Lôi gặp phải , đại sư huynh dưới trướng Vũ Thần Môn - Pháp Ân, hắn bị lôi điện bổ vào Lâm Lôi trên người, thậm chí du chấn đến hắn bị mê muội một hồi mới tĩnh lại được, cái này cũng là một loại linh hồn công kích.
Như Vũ thần, chỉ là thanh âm nói chuyện làm cho linh hồn người ta chấn động, đó cũng là linh hồn công kích.
Linh hồn công kích rất ly kỳ nhưng cũng rất đơn giản, đó là đưa tinh thần lực ẩn vào sóng công kích để công kích vào trung tâm linh hồn đối phương.
Nói đơn giản, đó chính là tinh thần công kích!
Nói đơn giản, chính, nhưng làm được thì phi thường khó, bởi vì tinh thần lực bình thường đều là phi thường nhu hòa. Cũng giống như miên bố, mà bây giờ muốn làm chính là cho miên bố biến thành đao nhọn, đâm vào linh hồn đối phương gây thương tổn. Với cường giả thánh vực, học có thể làm tinh thần lực tản ra để tìm kiếm đối phương
Tinh thần công kích? Miên bố biến đao nhọn?
Khó!
Mặc dù khó, nhưng cường giả đỉnh lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc thời gian dài như Hắc Đức Sâm cũng đã có kinh nghiệm bị linh hồn công kích.
“Áo Lợi Duy Á này tinh thần lực phỏng chừng tương đương bát cấp ma pháp sư, nếu là của chín cấp ma pháp sư sợ rằng ta đã bị thương nặng. Còn nếu là thánh vực ma pháp sư….” Hắc Đức Sâm lạnh nhạt cười.
Lập tức, Hắc Đức Sâm nhìn về dưới Xích viêm hà.
Xích viêm hà nước sông đã khôi phục yên lặng, mà Áo Lợi Duy Á vẫn chưa ra…
"Áo Lợi Duy Á, xem ra không chữa trị xong cánh tay ngươi, ngươi cũng sẽ không đi ra phải không?" Hắc Đức Sâm lạnh lùng cười to, thanh âm vang vọng thiên địa, quanh quẩn tại nơi giao đấu.
"Chữa trị cánh tay?" Lâm Lôi nhướng mày một cái, trong lòng có chút kinh ngạc.
"Oanh!"
Một cột nước phóng lên cao, ảo ảnh màu đen trong nháy mắt tới trời cao, đối mặt với Hắc Đức Sâm lăng không, giờ phút này Áo Lợi Duy Á vốn đã vặn vẹo cánh tay phải, dĩ nhiên cũng khôi phục như lúc ban đầu.
Áo Lợi Duy Á cười lạnh nhìn Hắc Đức Sâm nói: "Trị liệu cánh tay? Ngươi nghĩ ngươi ta không có năng lực trị liệu đó sao?”
"Quang minh nguyên tố pháp tắc, quả nhiên huyền diệu ! Đối với một quang minh ma pháp sư cường giả đều có thể trong nháy mắt chữa trị thương thế dù nặng. Bất quá, quang minh pháp tắc, chỉ là nói về phòng ngự, công kích lại không bằng đại địa pháp tắc." Hắc Đức Sâm tự tin nói.
Đại địa pháp tắc.
Lâm Lôi cũng tu luyện chính là đại địa pháp tắc.
"Quang minh nguyên tố pháp tắc rất huyền diệu. Ngươi như thế nào có thể hiểu được?" Áo Lợi Duy Á đạm mạc nói "Hắc Đức Sâm ngươi đừng ra vẻ tự tin, vừa rồi tiếp ta một kiếm, cũng nuốt không trôi ,phải không?."
Hắc Đức Sâm nhướng mày.
Linh hồn công kích, cho dù bằng vào linh hồn mạnh mẻ tiếp được đi, nhưng cũng chịu một ít thương thế.
"Linh hồn bị thương, thực lực ngươi như thế nào năng phát huy mười thành?" Áo Lợi Duy Á lúc này tay trái từ sau lưng rút ra quang ảnh kiếm.
Tay phải vẫn nắm hắc thạch kiếm, tay trái cầm quang ảnh kiếm.
"Nhưng với ta thì không giống, cánh tay ta được trị liệu tốt lắm, một chút ảnh hưởng cũng không có." Áo Lợi Duy Á hai tay cầm song kiếm, quang ảnh kiếm mặt ngoài lưu chuyển màu trắng chói mắt, mà hắc thạch kiếm mặt ngoài lưu chuyển u lãnh hắc quang cắn nuốt ánh sáng xung quanh.
Hai năng lượng hoàn toàn trái ngược!
" Hai năng lượng hoàn toàn trái ngược, ta xem ngươi như thế nào thụ tiếp!" Áo Lợi Duy Á hai tròng mắt xẹt qua một đạo lãnh quang, cả người trong nháy mắt giống như mặt trời lóng lánh xuất đạo đạo bạch quang, đồng thời có những đạo hắc quang lóe ra.
Tốc độ, trong nháy mắt đề thăng đến cực hạn!
Cả trong trời đêm trong nháy mắt có 108 Áo Lợi Duy Á thân ảnh mơ hồ.
"Thương!" Hắc Đức Sâm khuôn mặt nghiêm lại, rút ra trọng kiếm thổ hệ màu vàng sau lưng.
"Ha ha …… ngươi rốt cục rút kiếm rồi sao?" Áo Lợi Duy Á cười to vang vọng thiên địa, chung quanh cư dân đế đô tấp nập đang xem cuộc chiến chỉ một mảnh yên lặng.
Hôm nay đêm khuya cũng là mây đen đầy trời, tràng cảnh chiến ý xung thiên. Phía dưới người đang xem cuộc chiến có chút cảm giác mê muội, Áo Lợi Duy Á, Hắc Đức Sâm hai người giao chiến như điện giữa tầng mây đen.
"Bồng!" "Bồng!"
Trong trời đêm, những bạo thanh đáng sợ vang lên, dưới tình huống Áo Lợi Duy Á cực nhanh mỗi lần xuyên phá trường không đế đô điều sinh ra những bạo âm làm cho điếc tai nhức óc, vài trăm thước trên cao ,khí lưu, chấn lực cuồng bạo ép xuống cả bầu trời đế đô.
Cuồng phong, người quang chiến bên dưới điều chao đảo.
Vô số những con người quan chiến bên dưới nhìn không chớp mắt vào bầu trời cuồn bạo trên đầu mà không biết đang xảy ra sự tình gì….
"Thương!" "Thương!"
Áo Lợi Duy Á cầm trong tay song kiếm mỗi một lần đều là đồng thời bổ vào trọng kiếm thổ hệ màu vàng của Hắc Đức Sâm, quang minh, hắc ám lưỡng dị công kích lần lượt đánh sâu vào, hòng phá tan công kích của Hắc Đức Sâm.
"Không nghĩ Áo Lợi Duy Á còn có loại công kích như vậy!" Lâm Lôi ngửa đầu xem cuộc chiến, trong lòng thầm than.
Hắn cũng phải thừa nhận Áo Lợi Duy Á chính là thiên tài, quang minh, hắc ám hai loại dị chủng nguyên tố pháp tắc,vậy mà Áo Lợi Duy Á có thể đồng thời lĩnh ngộ. Đồng thời vận dụng hoàn mỹ không chút sứt mẻ.
"Ha ha ….."
Theo lần lượt oanh kích, Áo Lợi Duy Á cười to "Hắc Đức Sâm, thế nào? Ngươi sao lại luôn phòng ngự vậy? Chẳng lẻ linh hồn ngươi bị thương đến nỗi ngay cả khả năng công kích cũng không còn sao?"
"Oanh!"
Lúc này trên bầu trời mây đen trung rồi đột nhiên vang lên sấm thanh đáng sợ, một đạo tựa như cự xà lôi điện tại phía chân trời xa xa hung hăng địa đánh xuống, ngay sau cơn mưa to cũng ào ào trúc xuống.
Nháy mắt, mưa giông điên cuồng trút xuống cả thiên địa.
"Mẹ kiếp, lúc này sao lại mưa vậy!" mấy trăm vạn người đang xem cuộc chiến vang lên những tiếng mắng chửi, rất nhiều người không mang theo vũ cụ(*), chốc lát liền như gà mắc mưa.
Không quản! Người quan chiến vẫn ngửa cổ theo dõi cuộc chiến của hai thánh vực cường giả.
Nhưng mưa vẫn điên cuồng đổ xuống mắt, có thể thấy được gì chứ?
Thống khổ!
Rất nhiều người, chỉ có thể khổ cực sử dụng quần áo, cố gắng che nước mưa để có thể ngửa đầu quan khán trận quyết chiến trăm năm khó gặp của hai đại tuyệt thế cao thủ. Cho dù như thế, dưới mưa như trút nước như vậy ….
Lúc này, người có thể thấy rõ quang cảnh chiến cực kỳ rất thưa thớt.
Lâm Lôi tự nhiên là một trong đó.
"Lâm Lôi đại sư, trường chiến đấu trên ấy thế nào vậy?" Kiều An bệ hạ lo lắng hỏi Lâm Lôi bên cạnh, hoàng tộc thật ra quá thoải mái, mưa một chút, phía trên cũng nhanh chóng có những chiếc ô lọng che mưa.
"Bệ hạ, Hắc Đức Sâm hắn bây giờ vẫn đang ở thế phòng ngự, mà Áo Lợi Duy Á vẫn điên cuồng công kích. Chỉ là …… Áo Lợi Duy Á vẫn không làm tổn tới Hắc Đức Sâm chút nào." Lâm Lôi mỉm cười nói.
Mặc dù nói là nói như vậy. nhưng Lâm Lôi đáy lòng nghĩ như vậy: "Áo Lợi Duy Á mỗi lần công kích điều chứa tin thần công kích, gã Hắc Đức Sâm bây giờ tình huống rốt cuộc là như thế nào đây?"
Mưa to khuynh trời.
Vốn là hiện tại một ngọn lửa cũng không có, đâu đó có một quang minh ma pháp sư, sử dụng chiếu minh thuật làm sáng lên trong tầm mắt.
"Áo Lợi Duy Á, ngươi công kích như vậy là hết rồi sao?" Hắc Đức Sâm âm thanh đạm mạc vang lên.
"Cái gì!" Áo Lợi Duy Á đột nhiên ngừng công kích.
Chẳng lẻ hắn như vậy công kích thời gian dài, mà không có thương tổn đáo Hắc Đức Sâm một chút? Hắn sử linh hồn công kích, chính là một loại công kích kinh người a.
Áo Lợi Duy Á cầm trong tay song kiếm, lăng không mà đứng, đối diện Hắc Đức Sâm.
Hắc Đức Sâm đạm mạc nhìn Áo Lợi Duy Á: "Ta thừa nhận lần đầu tiên người dùng linh hồn công kích, ta bị thương tổn chút ít, nhưng sao đó ta có chuẩn bị nên không bị thương tổn một chút nào"
"Có chuẩn bị?" Áo Lợi Duy Á đáy lòng khiếp sợ.
Linh hồn công kích, như thế nào phòng? Áo Lợi Duy Á chính tự mình cũng không biết.
"Áo Lợi Duy Á, ngươi nên hiểu được, linh hồn công kích mặc dù đặc thù, nhưng không phải chỉ có mình ngươi có. Lịch sử Ngọc Lan đại lục, người lĩnh ngộ linh hồn công kích không ít, ta trước đó cũng từng nếm qua mùi vị này. Ngươi dù sao chỉ là chiến sĩ, tinh thần lực quá yếu, phỏng chừng vượt qua bát cấp ma pháp sư. Nếu ngươi đạt tới cửu cấp …… có lẽ, ta cho dù có chuẩn bị cũng phải bị thương. Hôm nay thắng được ngươi cũng không dễ dàng rồi."
Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' đạm mạc nhìn Áo Lợi Duy Á.
"Cái gì?" Áo Lợi Duy Á cảm thấy không cách nào tiếp nhận.
Đả kích trầm trọng chưa từng có!
"Áo Lợi Duy Á, Ngươi chưa đủ trăm tuổi đã đạt được cảnh giới như thế…" Hắc Đức Sâm vuốt ve thổ trọng kiếm trong tay, "bây giờ ngươi tiếp ta một kích cực mạnh xem sao, đó là ta tôn kính một cường giả như ngươi, còn sống hay chế là do số mệnh của ngươi."
Áo Lợi Duy Á cảm thấy buồn cười.
Sống hay chết?
"Hắc Đức Sâm, ngươi đừng tại đây tự đại, có bản lĩnh hãy đến mà giết ta. Bớt nói nhảm đi!" bên ngoài thân Áo Lợi Duy Á nổi lên quang mang màu trắng, cũng đồng thời nổi lên liễu quang mang màu đen.
Nửa người màu trắng, nửa người màu đen.
"Đến đây đi!" mái tóc dài của Áo Lợi Duy Á phiêu hốt, quang mang lưu chuyển, hai tay nắm hai thanh trường kiếm ,khí thế cũng mãnh liệt chưa từng có.
Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' tay cầm thổ hoàng sắc trọng kiếm, mỉm cười.
"Đây là một kích cực mạnh - đại địa liệt, cho dù ngươi có chết, vị tất ngươi đã hiểu được!" Hắc Đức Sâm đã quên có bao nhiêu thiên tài đã chết dưới một kiếm này của hắn!
Sáu,hay bảy?
Quên rồi!
Bất quá, Hắc Đức Sâm hiểu được, thiên tài nếu đã chết, cũng không còn là thiên tài nữa.
"Đại ca!" phía dưới Bố Lỗ Mặc một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên, "Cẩn thận!" nước mắt Bố Lỗ Mặc chảy xuống, nhưng dưới mưa to như vậy nên cũng không thể biết là nước mắt hay mưa.
Hai đại cao thủ đối thoại, dù là mưa như trút nước nhưng âm thanh hùng hậu mọi đó mọi người đều nghe rõ.
Nghe tiếng đệ đệ của mình, bị hắc bạch quang mang vây quanh, ánh mắt vây quanh, khóe miệng Áo Lợi Duy Á ngược có chút nhếch lên, hiện ra một người hoàn mỹ trong bạch hắc quang mang phi thường chói mắt, từ trong bầu trời đêm, dưới trăm vạn con mắt quan sát, giống như một viên minh châu sáng chói.
"Oanh!"
Áo Lợi Duy Á đột nhiên di động, âm ba khí bạo đáng sợ vang lên, cả người hóa thành ánh sáng chói mắt nhằm phía bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm'.
"Hát …" Hắc Đức Sâm cũng lạnh lùng hét lớn một tiếng.
Quang ảnh kiếm, hắc thạch kiếm tựa như song kiếm hợp nhất, bạch sắc quang mang cùng hắc sắc quang mang "Xuy xuy" mâu thuẫn tác hưởng, Áo Lợi Duy Á như trước, sắc mặt dữ tợn phách ra một kiếm cực mạnh cuối cùng.
Hắc Đức Sâm cự kiếm một kiếm phách xuống tới, phảng phất thị cả thiên địa đánh tới.
"Bồng!"
Tiếng đánh đáng sợ, phảng phất thiên lôi tại trong thiên địa oanh minh, đồng thời cũng sinh ra khí lưu đáng sợ, cuồng phong càng thổi trúng mưa to, cả đế đô điều chao đảo trong lôi vũ.
"Đông!" một đạo hắc quang lờ mờ, bạch quang vây quanh bóng người cực nhanh rơi vào xích viêm hà, mặt ngoài xích viêm hà lập tức hiện lên một tảng lớn màu đỏ tươi !
(*) : dụng cụ tránh mưa,như ô dù chẳng hạn.