Ô Sâm Nặc biến thành đạo ánh sáng đen, đuổi theo Hắc Lỗ’Tốc độ nó nhanh quá. Không được”! Hắc Lỗ cuống cuồng chạy về phía nam, và cảm nhận rõ Ô Sâm Nặc đang bám đuổi. Nhưng bàn về tốc độ thì tốc độ của Hắc Lỗ chậm nhiều so với Ô Sâm Nặc. Hắc Lỗ cũng rất biết được thực lực của mình.
Trên thực tế, Hắc Lỗ chỉ là Ma thú Thánh Vực. Ma thú trời phú cho có sức mạnh hơn người nên mới so đọ được với Thánh Vực Cường Giả. Ví dụ như Ma thú gấu đại địa vừa mới vào với Thánh Vực đều có thể đánh bại một số cao thủ của Thánh Vực. Đó là lẽ trời phú.
Bối Bối cũng tương tự.
Bối Bối vào Thánh Vực chưa mấy lâu, nhưng Bối Bối thuộc loại thú quý hiếm, cho dù vào Thánh Vực, thực lực rất mạnh ngay cả đến Thánh kiếm bàn thạch ‘Hắc Đức Sâm’ cũng khó mà sánh nổi. Quả trời phú đáng sợ, cao hơn hẳn gấu đại địa một tầng.
“Muốn trốn”? Ô Sâm Nặc đã nhìn thấy báo màu đen phái trước.
Ô Sâm Nặc lúc này hoá thành lửa cháy màu đen, toàn thân tựa Ma Thần từ địa ngục chui lên. Ô Sâm Nặc với tốc độ như tên từ trên cao nhìn xuống thấy báo đen bên dưới, gào to “Giết”! Hắc Lỗ báo đen cuống cuồng, sợ kinh hồn bạt vía, lập tức thu nhỏ hình dáng, sau đó chỉ còn nhỏ như nắm tay.
“Soạt”.
Báo đen nhỏ tựa con chuột vội chui tọt xuống tầng đất.
“Ầm”. Một vầng sáng đen đáng sợ bắn cả lên nền đất, đất, đá biến thành tro bụi, tạo thành một hố sâu nhìn không thấy đáy. Thân mình Ô Sâm Nặc đi xuống dõi mắt nhìn vào đáy hố.
“Hừ! Còn có thể chạy nữa không”? Giọng Ô Sâm Nặc lạnh lùng.
Ma thú Thánh Vực có thể biến đổi thu nhỏ lớn to. Nếu thể tích biến được rất nhỏ thì có thể chui ngầm rất nhanh cả được dưới đất. Thánh Vực Cường Giả loài người không có cái tài đó. Ô Sâm Nặc mạnh thì rất mạnh nhưng không có tài chui dưới lòng đất, thua Ma thú Thánh Vực ở chỗ đó.
Đáy hố sâu chừng hàng trăm thước.
Hắc Lỗ vội chui tọt sâu xuống dưới cả hàng trăm thước, phần trước cơ thể của Hắc Lỗ đã biến thành sóng khí sắc nhọn, tách đất đá ra để chui.
“Chủ nhân. Chủ nhân”!
Hắc Lỗ vội vã đào hố vừa gọi chủ: “Khi chủ nhân ra đi nói chỉ đi miền nam, xa xăm, đến cả giao lưu linh hồn cũng nằm ngoài tầm rồi” Cự ly Ma thú giao lưu với chủ chỉ có mức độ. Chủ nhân và Ma thú có thực lực càng lứon thì cự ly giao lưu mới càng lứon.
Còn giờ đây, Lâm Lôi và Hắc Lỗ xa chừng gần ngàn dặm vẫn có thể giao lưu được.
Thế nhưng... Lâm Lôi giờ đây ở tít tắp cực nam, cư ly xa có đến ba ngàn dặm. Hắc Lỗ chẳng còn cách nào để giao lưu linh hồn nữa, chỉ còn mơ hồ cảm nhận thấy phương hướng và vị trí của Lâm Lôi ở đâu mà thôi. Hắc Lỗ ở sâu trong lòng đất, vội vã chui về hướng Lâm Lôi.
... ...
Ô Sâm Nặc đành bỏ về, bay đến trên bầu trời quận thành Mạc Đặc., dặn dò bốn Thiên sứ: “Các người giải hai tên chiến sĩ bất tử này đến quận thành Xã Lý, nhốt chúng với ba tên kia. Ta đi Hắc Thổ thành xem sự thể thế nào”.
Ô Sâm Nặc lấy trong người ra hai sợi dây ngọc màu đen ném chi hai Thiên sứ.
“Vâng! Đại nhân”. Mấy Thiên sứ cung kính đáp.
Ô Sâm Nặc bay về phái bắc, theo tính toán, giờ này Lâm Lôi đã ở nơi nào đó tại Hắc Thổ thành rồi: “Con Ma thú báo hẳn đã liên lạc được với chủ nó. Không rõ Lâm Lôi tháo chạy hay tìm về nghênh chiến”?
Nhanh như cắt, Ô Sâm Nặc đã biến thành ánh sáng đen, nhằn hướng bắc bay đi.
*** ***
Phần nam lãnh địa hỗn loạn. Trong thôn núi thần bí, giữa chừng có một ngôi nhà đá. Trước ngôi nhà đá kê một bàn đá. Lâm Lôi đang cùng Lôi Nặc uống rượu đêm, lúc này đã khoảng canh ba, trời sắp sáng, Lâm Lôi cũng đang chuẩn bị từ biệt.
“Hai giời đồgn hồ nữa, ta cùng Bối Bối tạm biệt nơi đây. Lão Tứ, đợi khi rảnh rỗi đệ nên về đế đô thăm thú nhé. Cha mẹ đệ hẳn đang rất mong đợi”. Lâm Lôi nhìn Lôi Nặc dặn dò, liếc nhìn Mông Nê Kha bên cạnh Lôi Nặc, cười: “Được rồi! Lão Tứ, đệ đi nghỉ trước đi, cả đêm chưa ngủ rồi”.
Lôi Nặc Mông Nê Kha sánh vai nhau cùng đi.
“Lão Tam. Lần này cám ơn huynh lăm”. Lôi Nặc cảm kích.
Cho dù Lôi Nặc và Mông Nê Kha thanh thản ở bên nhau, hay cũng có quyền mỗi năm được rời khỏi thôn núi một đôi lần đều nhờ Lâm Lôi tác động cho. Lôi Nặc hiểu rõ, với chút tài cán ít ỏi đó của mình thì chưa ăn nhằm gì để lọt nổi mắt Đức Tư Lê và mọi người.
Miệng Lâm Lôi vênh vênh lên: “Lão đệ, đệ lại khách sáo cả với ta nữa cơ đấy”!
“Đâu có”!
Mặt Lâm Lôi bỗng tái mét đi. Cự ly của Hắc Lỗ đến nơi Lâm Lôi đang ở cách chưa đầy nghìn dặm. Giọng Hắc Lỗ đã vang tới tai Lâm Lôi: “Chủ nhân. Đại sự không tốt rồi. Quang Minh Giáo Diên đã tấn công đến nơi, năn huynh đệ Ba Khắc đều đã bị bắt làm tù binh”.
Cái tin sét đánh khiến Lâm Lôi tái mặt mày.
“Lôi Nặc”! Lâm Lôi lấy lại sắc mặt nghiêm túc nói: “Rất xin lỗi. Ta có việc gấp phải về ngay”.
“Xẩy ra chuyện gì thế”? Lôi Nặc, Mông Nê Kha kinh ngạc hỏi.
Lâm Lôi lắc đầu: “Chuyện riêng của ta thôi. Ôi, lão Tứ, đệ không phải bận tâm”. Lâm Lôi cố nở nụ cười, đấm vào ngực Lôi Nặc: “Thôi nhé, ta đi đây”. Bóng Lâm Lôi vừa loé lên rồi biến mất. Lâm Lôi đi đến trước động của Đức Tư Lê, dóng dạc: “Đức tiên sinh”!
Chung quanh động phủ còn có nhiều ngôi nhà đá khác, Hải Nhiêu Đức cùng ở với Phúc Man.
“Lâm Lôi! Có chuyện gì thế”? Hải Nhiêu đức còn đang tu luyện ngừng ngay lại đi ra khỏi ngôi nhà đá, nghi ngờ hỏi Lâm Lôi. Lâm Lôi bỗng dưng tìm đến hẳn là có chuyện rồi.
Mãi lúc lâu sau.
Đức Tư Lê và nhiều người nữa chạy ra.
Lâm Lôi nhìn Đức Tư Lê, Hải Nhiêu Đức và mấy người liền xin lỗi: “Đức Tư Lê tiên sinh. Các vị tiên sinh. Tiểu đệ bây giờ có việc cần kíp, phải rời khỏi đây ngay”. Nét mặt Lâm Lôi tỏ vẻ xin lỗi.
“Xẩy ra chuyện gì, có cần giúp đỡ không”? Đức Tư Lê nói.
“Chưa cần”. Lâm Lôi đáp.
Lâm Lôi biết các vị tiên sinh còn đang âm thầm tu luyện nhất định không muốn tranh giành quyền lợi gì cả. Mọi người hỏi thì chỉ là khách khí mà thôi. Nếu Lâm Lôi thực lòng muốn Đức Tư Lê đi đối phó với Quang Minh Giáo Diên, hẳn Đức Tư Lê sẽ có phần khó xử.
Điều quan trọng nhất là...
Qua thời gian vừa rồi tiếp xúc, Lâm Lôi nhận thấy, Đức Tư Lê trước đây đã từng lưu lại ở Quang Minh Giáo Diên. Đương nhiên, hiện giờ Đức Tư Lê đã rời bỏ Quang Minh Giáo Diên rồi. Không chỉ Đức Tư Lê, mà ngay cả Hi Kim Sâm cũng từng ở Quang Minh Giáo Diên.
“Các vị tiên sinh”..
“Xin cáo từ”!
Lâm Lôi hành lễ cáo từ. Đoạn toàn thân biến mất giưũa không gian. Bối Bối đang nằm ngủ ở bãi cỏ rộng xa xa biến thành luồng sáng đen bay tới, một người một thú bay về Hắc Thổ thành, ròi khỏi thôn núi thần bí.
Lúc này trời vẫn chưa sáng.
“Lão đại! Xẩy ra chuyện gì thế? Sao vội vã”? Bối Bối bay bên cạnh Lâm Lôi hỏi.
“Quang Minh Giáo Diên đã tấn công chúng ta”. Lâm Lôi lim dim mắt, ánh mắt giá lạnh như băng đáp.
Lúc này Bối Bối vui vẻ hẳn lên: “Ủa. quang Minh Giáo Diên cả gan đến tỉ thí ư? Tuyệt quá. Mấy ngày này quả nhàn nhã đến chết đi được. Giờ có việc để làm cho khuây rồi”. Mắt Bối Bối toát sáng màu máu: “Lâu lắm rồi không được đánh đấm gì ngứa tay ngứa chân lắm”.
Mắt Lâm Lôi đằng đằng sát khí: “Ta cũng đợi cái ngày này quá là lâu rồi”!
Với Quang Minh Giáo Diên, Lâm Lôi thề không đội trời chung. Cả cha, mẹ hoặc là ông nội Đức Lâm, mọi người thân chết đi đều liên quan đến Quang Minh Giáo Diên cả. Cái tổ chức được mỹ miều gọi là Quang Minh nhưng thực tình là ám muội ấy, Lâm Lôi đã từ lâu muốn khai tử nó đi rồi.
Lâm Lôi, Bối Bối tăng thêm tốc độ.
Không lâu sau, một luồng sáng đen chui ra từ lòng đất, bay đến bên mình Lâm Lôi.
“Chủ nhân”. Hắc Lỗ cung kính.
Bối Bối hỏi dồn dập: “Hắc Lỗ. Tình hình rốt cục là thế nào? Nhanh kể ra đi”!
Vừa bay, Hắc Lỗ vừa kể: “Đệ cùng Ba Khắc, Bố ân đang ở trong thành Mạc Đặc, thì tự dưng thấy một bọn Thiên sứ bốn cánh bảy người bay đến tấn công. Lại còn có một Thánh Vực Cường Giả hung dữ nữa đến giết”...
“Bảy Thiên sứ bốn cánh”? Mắt Bối Bối sáng lên: “Hay lắm”!
“Thiên sứ bốn cánh còn được, chứ Thánh Vực Cường Giả mới đáng sợ. Hắn ta trong nháy mắt đá trọng thương Ba Khắc, Bố ân hiện thân không động đậy nổi. Đệ không dám nghênh chiến, chỉ biết trốn chạy. Khi đệ chui tọt vào đất, hắn ta phóng ra một luồng lửa đen đốt cháy đất đá sâu có tới trên cả trăm thước tạo thành hố sâu. Đệ suýt toi mạng. Sức mạnh của người đó đáng sợ làm sao. Tạo nên cảm giác đệ sợ hãi, so sánh e hơn cả Hắc Đức Sâm”. Hắc Lỗ muốn nói đến Ô Sâm Nặc, lúc này vẫn còn rất hoảng loạn.
Lâm Lôi âm thầm suy tính.
“Theo cách nói của Thần võ, kẻ mạnh nhất của Quang Minh Giáo Diên là “Quang Minh Giáo Hoàng”, có lẽ yếu hơn một bậc so với Đức Tư Lê và Pháp Ân, cao hơn Hắc Đức Sâm một bậc. Người đến ngày hôm nay, nghe ra, người này tương đương với Quang Minh Giáo Hoàng.
Lửa màu đen, thực lực tương đương với Quang Minh Giáo Hoàng?
“Lẽ nào địa vị tương đương với Quang Minh Giáo Hoàng, mà thực lực cũng không kém cạnh ư? Hắn ta rất tàn bạo độc ác?.. Chỉ có trưởng quan toà Ô Sâm Nặc thôi”! Lâm Lôi nghĩ vậy.
Lâm Lôi nghĩ rằng, Quang Minh Giáo Hoàng không thể đến. Chỉ có Ô Sâm Nặc thôi Khả năng chỉ có thế.
“Bối Bối! Kẻ địch lần này có thể mạnh hơn Hắc Đức Sâm. Ngươi hãy cẩn thận”. Lâm Lôi nhắc nhở: “Lần này... Chúng ta không được chủ quan. đợi khi đánh được vào trong công quốc Xã Lý, ta sẽ cho các ngươi sử dụng ‘Thuật phong ảnh’ nhé”!
Thuật phong ảnh, pháp thuật cấp chín ư! Tuy là pháp thuật hỗ trợ nhưng sức tiêu hao lực thì rất lớn. Có điều Lâm Lôi sử dụng ‘Bàn Long chi giới’ để thông qua ‘Bàn Long chi giới’ mà triển khai Ma pháp, chỉ cần tiêu hao mức sáu phần sức lựuc Ma pháp và tinh thần.
“Thuật phong ảnh”? Bối Bối trố mắt: “Lẽ nào tốc độ kẻ đó bằng ngang với đệ ư”?
“Lần này không được lơ là”. Lâm Lôi lắc đầu.
Bối Bối gật đầu, Lâm Lôi phân công cho Hắc Lỗ: “Hắc Lỗ à! Cái Thánh Vực Cường Giả kia để ta với Bối Bối đối phó. Còn ngươi... đi đối phó với Thiên sứ bốn cánh. Chúng ta cũng cố tiêu diệt cho được một ít Thiên sứ”.
“Vâng! Thưa chủ nhân”. Hắc Lỗ phụng mệnh.
Ngay lập tức, một người hai thú bay về phương bắc. Chừng khoảng tinh sương năm giờ sáng, khi mà bầu trời đã tang tảng sáng, Lâm Lôi, Bối Bối, và Hắc Lỗ đã đi được vào trong thành trì Xã Lý. Vừa đến côgn quốc Xã Lý, Lâm Lôi biến ngay thành chiến sĩ Long huyết, cùng với Bối Bối, Hắc Lỗ cũng đã biến vào thuật phong ảnh.
“Lão đại à! đệ cản thấy tốc độ của Lão đại hình như đã nhanh hơn lên nhiều rồi thì phải”? Bối Bối cảm nhận thế rồi biến mình vào thuật phong ảnh, đững cạnh Lâm Lôi.
Lâm Lôi cười rằng: “Tu luyện phép nguyên tố phong hệ có nắm bắt được một ít kiến thức. Tốc độ rõ là nhanh hơn một bậc”.
Với tốc độ nhanh chậm hai biên cảnh đó, Lâm Lôi đã biết cách đột phá. Hiện tại, tốc độ của Lâm Lôi là cực kỳ nanh.
Lâm Lôi vốn là chiến sĩ Long huyết lại thêm ‘thuật phong ảnh’, tốc độ của Lâm Lôi khi so tài với Hắc Đức Sâm rõ ràng là đã tăng thêm một bậc.
“Rõ là ồn ĩ”. Lâm Lôi nhìn về phía thành nhỏ trong quận thành công quốc Xã Lý, quả thành trì nhỏ đó vô cùng huyên náo. Đêm sắp tàn canh, ngày mới đang đến, dân chúng thành này hưng phấn qua đêm không ngủ, mỗi một người càng ngưỡng mộ chúa của họ hơn.
Lâm Lôi chú ý đến thành nhỏ này, bay thắng đến quân thành công quốc Xã Lý, chỉ thoáng chút, một người hai thú đã bay tới nơi, ở trên lưng chừng trời. Và lúc này trời cũng vừa sáng bảnh, bình minh toả chiếu khắp đại lục.
Lâm Lôi biến thân thành chiến sĩ Long huyết, có Bối Bối, Hắc Lỗ vờn bay trên không gian quận thành Xã Lý.
“Chỉ thấy có sáu Thiên sứ và năm huynh đệ Ba Khắc, không thấy có Thánh Vực Cường Giả đâu cả”. Linh hồn Lâm Lôi bao trùm lấy toàn thành trì bên dưới.
“Chính đó rồi”! Bối Bối chừng như bằng lògn lắm.
Lúc này, hình như sáu Thiên sứ đã phát hiện ra linh hồn của Lâm Lôi đang truy tìm, cùng lúc bay lên. Ánh sáng càng thêm rực rỡ ngời chói. Sáu Thiên sứ như sáu Mặt trời chiếu sáng, còn mắt Lâm Lôi phát ra tia sáng còn hơn cả sét, miệng lạnh lùng: “Sáu vị Thiên sứ. Giết chết hết đi”!
“Vâng! Lão đại”! Bối Bối, Hắc Lỗ hai luồng ánh sáng đen lao vào giết sáu Thiên sứ.