Lực lượng dâng trào, không gian xung quanh bị ràng buộc, so với vừa nãy đông đảo Thái Thượng trưởng lão của Tư Mã gia tộc liên thủ bố trí trận pháp còn cường đại hơn, có một tư thế phong tỏa cả không gian.
- Một tiểu tử Thuần Dương sơ kỳ đỉnh phong, trận thế cũng không nhỏ, để hắn vui đùa với ngươi một chút, ngược lại là một tôi luyện rất tốt.
Lô Quân Hạo nhìn gia hỏa phía xa làm ra trận chiến rất lớn nói.
- Quên đi, vừa nhìn là biết bế quan nhiều năm. Không có sát phạt khí, đánh với hắn lãng phí thời gian, thu hoạch cũng không lớn.
Trình Cung nói, thân thể đã khôi phục lại bình thường.
Bọn họ... Bọn họ đang nói cái gì?
Trình Cung và Lô Quân Hạo đối thoại cũng không có cố ý che giấu, đến cấp bậc như bọn họ hiện tại, cũng không cần che giấu cái gì, bởi vì Tư Mã Hằng Thiên còn chưa đủ tư cách này.
Mà Tư Mã Hằng Thiên thì ở một bên nghe trợn tròn mắt, điên rồi!
Lẽ nào thật sự coi mình là vô địch sao, Thuần Dương, coi như người phía sau hắn cũng là Thuần Dương cũng không nên nói loại lời này a. Lẽ nào hắn không biết Thuần Dương lợi hại ra sao, Thuần Dương trong lúc chiến đấu có bao nhiêu khủng bố sao?
Dĩ nhiên nói loại lời này, lãng phí thời gian lại thu hoạch không lớn, hắn cho rằng hắn đang nói cái gì, ngưu bức cũng có chút thái quá đi!
- Người phương nào dám to gan xông vào cấm địa Tư Mã gia tộc ta, quỳ xuống...
- Cũng tốt, nắm chặt thời gian. Ta ngược lại rất muốn nhìn cuối cùng ngươi làm thế nào có thể đè ép con của lão Côn Bằng một chút, đây chính là người ngay cả ta cũng không làm gì được.
Lô Quân Hạo nói, lăng không giơ một ngón tay. Thiên địa run rẩy, tựa hồ bị người khống chế quy tắc, trong chớp mắt toàn bộ bị Lô Quân Hạo khống chế, tất cả lực lượng kia trong nháy mắt co rút lại.
Ầm...
Thuần Dương sơ kỳ của Tư Mã gia tộc chế tạo ra thanh thế hùng vĩ vừa muốn xuất hiện, người chưa kịp hiện đã bị một ngón tay của Lô Quân Hạo lấy lực lượng quy tắc trấn áp, phong ấn chặt.
Âm thanh im bặt đi, trong nháy mắt không gian bí cảnh này khôi phục lại bình thường.
Lúc này Trình Cung nhìn Tư Mã Hằng Thiên ngơ ngác đứng ở đó nói:
- Hiện tại ta nói, ngươi nghe, nếu như ngươi không muốn Tư Mã gia tộc bị hủy diệt thì tốt nhất dựa theo ta nói đi làm, như vậy các ngươi còn có thể thu được một ít chỗ tốt, bằng không ngươi có thể thử gọi ra mấy Thái Tôn nữa, lấy nội tình của Tư Mã gia tộc các ngươi, phỏng chừng Thuần Dương Thái Tôn cũng không có mấy người đi.
- Ực ực...
Đường đường gia chủ của Tư Mã gia tộc, Thiên Anh đỉnh phong, ở Cửu Châu đại địa cũng là nhân vật phong vân, giờ khắc này dĩ nhiên không nhịn được nuốt nước bọt, Trình Cung mới vừa nói dứt lời lại an tĩnh đáng sợ, có thể rõ ràng nghe được âm thanh nuốt nước bọt của hắn.
Giờ khắc này đầu óc Tư Mã Hằng Thiên thật sự choáng váng, thậm chí hắn có chút không dám tin tưởng những thứ phát sinh trước mắt này là thật.
Đây là chuyện thực đã xảy ra sao?
Đây chính là lão tổ của Tư Mã gia tộc bế quan hơn ba trăm năm a, năm đó tung hoành Cửu Châu, đạt đến cảnh giới Thuần Dương cũng hơn ba trăm năm, lại bị một đầu ngón tay của đối phương đè xuống.
Sinh tử chưa biết!
Tại sao lại như vậy, người này là ai, quá kinh khủng. Tư Mã Hằng Thiên cũng không dám tưởng tượng, thân là gia chủ Tư Mã gia tộc, hắn tự nhiên biết rất nhiều chuyện người khác không biết, bao quát cả chuyện Thuần Dương chiến đấu, kỳ thực những chuyện này rất hiếm xảy ra trên Cửu Châu đại địa.
Nhưng loại chiến đấu này, coi như đối phương là Thuần Dương trung kỳ, thậm chí là Thuần Dương hậu kỳ cũng không thể nào làm được mức độ này a.
Có thể đạt đến cảnh giới Thuần Dương, người nào không phải nhân vật thiên tài ngàn năm khó gặp, người nào chưa từng tung hoành Cửu Châu đại địa, xông ra một phen thành tựu.
Nhưng bây giờ, đã bị một ngón tay của đối phương đè xuống, khủng bố, quá kinh khủng.
Tư Mã Hằng Thiên đổ đầy mồ hôi, căn bản không khống chế được, bởi vì đây cũng không phải là chuyện sinh tử thắng bại của cá nhân hắn.
Lại gọi Thái Tôn khác, gọi được sao, Tư Mã gia tộc tổng cộng chỉ có ba vị Thuần Dương mà thôi, đối phương cường thế như vậy, coi như hai vị khác đi ra cũng cùng một dạng.
- Ừm!
Vì lẽ đó nghe được Trình Cung nói, giờ khắc này Tư Mã Hằng Thiên trực tiếp gật đầu đáp ứng, hắn không dám không trả lời.
- Những chuyện ta để ngươi làm cũng rất đơn giản, công kích Bà La Đa Thần Miếu, toàn diện công kích. Đến thời điểm thích hợp ta sẽ giúp ngươi một tay, chỉ cần ngươi toàn lực tiến công là được, ngươi xem có vấn đề hay không?
Trình Cung vừa cười vừa nhìn Tư Mã Hằng Thiên.
Giờ khắc này trong lòng Tư Mã Hằng Thiên rất khổ tâm a, có thể có vấn đề gì, Thuần Dương đi ra cũng bị ngươi bóp trở lại, còn có thể có vấn đề gì.
Tư Mã gia tộc có Thuần Dương, nhiều năm phát triển, còn đạt được Đan sư liên minh ủng hộ mới có quy mô ngày hôm nay, nhưng bây giờ đối phương lại có năng lực có thể trực tiếp giết chết gia tộc của bọn họ, coi như gia tộc toàn lực chống lại, sử dụng hết thảy nội tình và những thủ đoạn cực đoan kia, có thể ngăn cản thì đã làm sao, như vậy cũng là xong thật sự. Không nói thứ khác, chỉ là đối phương giết tất cả mọi người nơi này, Tư Mã gia tộc cũng sẽ suy sụp.
Vô lực, một cảm giác vô lực xông lên đầu.
Nguyên bản Tư Mã gia tộc cũng muốn tìm cơ hội tập kích Bà La Đa Thần Miếu, hơn nữa hùng tâm bừng bừng tiếp tục phát triển, Tư Mã Hằng Thiên cũng chuẩn bị khi Tư Mã gia tộc có vị Thuần Dương thứ tư, hắn sẽ dẫn dắt Tư Mã gia tộc thay thế Bà La Đa Thần Miếu, giờ khắc này đồng dạng là yêu cầu hắn công kích Bà La Đa Thần Miếu, nhưng cũng khiến hắn cảm giác rất khổ sở, vô lực, ủ rũ.
- Không có... Không thành vấn đề.
Tư Mã Hằng Thiên gian nan mở miệng đáp trả.
- Thái Tôn không được nhúng tay vào chiến đấu trên Cửu Châu đại địa, dưới tình huống không tới diệt tộc, bọn họ sẽ không động thủ, cho nên ngươi cứ việc yên tâm mà làm. Như vậy đi, bây giờ ngươi cho tất cả lực lượng gia tộc cùng nhau động thủ, các ngươi hẳn là có liên hệ với Đan sư liên minh đi, để người của bọn hắn cũng động thủ, nói các ngươi tìm được cơ hội tốt, gặp sự cố bên trong Bà La Đa Thần Miếu. Còn ngươi, hiện tại mang người đi đến Thần Miếu với ta.
Trình Cung vỗ bả vai Tư Mã Hằng Thiên nói:
- Ngươi xem ta thật tốt, mặc kệ chuyện của mình, tới nơi này giúp Tư Mã gia tộc các ngươi khai cương khoách thổ, đối phó kẻ địch, cảm kích ta đi.
Cảm kích, ta con mẹ nó cảm kích cái rắm!
Trong lòng Tư Mã Hằng Thiên hận không thể xông tới cắn Trình Cung một cái, nhưng bề ngoài lại gật đầu lia lịa, biểu thị rất cảm kích.
Lô Quân Hạo cố nén cười ở một bên, nhưng nhịn như vậy rất khó chịu a, trong lòng mắng tiểu tử này không phải xấu bình thường, nếu như đổi thành mình, tuy không đến mức bị hắn chọc tức giận đến thổ huyết, nhưng cũng không kém Tư Mã Hằng Thiên nhiều.
Nguyên khí trong cơ thể hắn rõ ràng có chút hỗn loạn, khóe miệng thật giống có chút máu...