Mục lục
[Dịch] Bất Hủ Đan Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu gia vừa rồi không cần phải dậm chân phát lực, tuy ước mực nô nhiễm trang giấy có thể đổi lại một lần nữa, nhưng mà như vậy khí thế sẽ giảm thấp.

Tại sao có thể như vậy, vốn còn tưởng rằng có thể một đường giết tới, vậy mà xuất hiện loại sai lầm này. Đông Phương Thanh Mai vốn đã đi ra thoáng một phát dừng lại, thần sắc trên mặt cũng trở nên uể oải, mặc dù là sai lầm của Trình Cung, nhưng nàng lại cảm giác rất không thoải mái.

So sánh với cùng các nàng, Đông Phương Linh Lung tỉnh táo hơn một chút. Trong lòng có một loại cảm giác, kỳ tích, từ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn có thể cho mình kỳ tích không thể tưởng được, cho nên hiện tại xảy ra sự tình, trong lòng nàng ngược lại có một loại chờ đợi không hiểu, cục diện như vậy hắn sẽ làm như thế nào, lại có thể sáng tạo một kỳ tích lần nữa hay không?

Ngoại trừ người một nhà Trình Cung, ngay cả đám người Thượng Quan Hạc theo sát phía sau giờ phút này đều chưa tới, chớ đừng nói chi là người ở nơi này, căn bản còn không có hiểu rõ xảy ra chuyện gì, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

- Bành. . . Bành. . . Bành. . .

Ngón tay Trình Cung bắn ra, vừa rồi trong tay nắm một cục đá bay ra, nghiên mực toàn bộ bị đánh bay ra ngoài, chỉ có nước mực như là mưa giội xuống, rơi thật dài trên giấy.

- Từ nơi này đi đến bên kia, muốn đi như thế nào thì đi như thế đó.

Đông Phương Linh Lung, Đông Phương Thanh Mai cùng tiểu Tuyết đều sững sờ, ba người đều không rõ Trình Cung có ý tứ gì, tiểu Tuyết đi tới trước nhất, sau đó Đông Phương Thanh Mai nhìn về phía Đông Phương Linh Lung, thấy nàng gật đầu đáp ứng, nàng cũng nhảy đi lên.

Đông Phương Linh Lung cất bước đi tới cuối cùng, bên trên từng ly từng tý đều là nước mực, muốn tránh cũng tránh không khỏi. Vừa bắt đầu còn tránh được chút ít, cuối cùng hoàn toàn tránh không khỏi. Đông Phương Thanh Mai thấy tránh không khỏi, cuối cùng dứt khoát giẫm lên, ở một ít chỗ trống còn nhảy dựng lên, tựa như tiểu hài tử chơi nhảy dây.

Mà tiểu Tuyết tắc thì cẩn thận đi tới, cẩn thận từng li từng tí, thời gian dần trôi qua, dưới chân nàng cũng dính đầy nước mực, này làm tiểu Tuyết đột nhiên nhớ tới đêm tuyết rơi hôm đó. Chân của nàng như là dẫm nát trên tuyết, giống như là dấu chân màu đen in trên tuyết trắng.

Đông Phương Linh Lung không có tận lực vận công, nhưng mà hiển nhiên lực lượng của nàng đã rất cường đại, nguyên cương hộ thể bảo vệ phía dưới, nước mực căn bản không chạm đến nàng, nhưng mà sức nặng vẫn phải có, có một ít nước mực bị nàng dẫm lên, áp bách qua hai bên.

Giờ phút này Trình Cung ở phía sau bọn họ, thân thể nghiêng về phía trước, người bình thường khẳng định làm không được, hai tay cầm bút đã bắt đầu vẽ. Những nước mực kia trong chớp mắt đã bị bút lông dính vào, ở trên chỗ trống vẽ lên một ít gì đó. Tốc độ hai tay của Trình Cung cực nhanh, thân thể nghiêng cũng có thể đi lên phía trước, vậy mà tốc độ không chậm hơn ba người ở phía trước bao nhiêu.

- Ta không có nhìn lầm a, vậy mà hắn miêu tả ra ba nhân nhân vật, ba người này là người một nhà, vừa mới sinh hài tử, bọn hắn sinh hoạt ở trong núi lớn.

- Mau nhìn, đứa bé kia đã trưởng thành, ngọn núi này thật mỹ diệu, trời ơi, thật bất khả tư nghị. Đây đều là mấy dị thú hiếm quý, vậy mà hắn tuỳ bút vẽ ra hơn mười loại dị thú hiếm quý, có chút căn bản chưa nghe nói qua, nhưng mà trông rất sống động, những dị thú hiếm quý này vậy mà trở thành bằng hữu cùng tiểu hài tử này, còn dẫn hắn đến trong núi du ngoạn.

- Tiểu hài tử này trưởng thành, hắn phải ly khai quê hương của hắn, hắn đi ra ngoài.

- Mau nhìn, đã ra thế giới ngoài bên, không nghĩ tới lại có thế giới như vậy, người ở đó đều có thể phi hành, đây chẳng phải nói toàn bộ là thần tiên, nghe nói chỉ có thần tiên lục địa mới có thể bay trên trời.

- Phát sinh chiến tranh rồi, phát sinh chiến tranh, hắn đã đi vào chỗ đó.

Vô số người sợ hãi thán phục, bởi vì một bức hoạ thật dài, các loại nhân vật, dị thú hiếm quý, một thế giới nguyên vẹn xuất hiện dưới ngòi bút của Trình Cung. Từ một đứa bé sinh ra, phát triển, đến khi hắn ly khai sơn cốc đi ra ngoài, một đường phát triển.

Vừa bắt đầu vây quanh không phải những người ở đây, bởi vì bọn họ còn không rõ ràng lắm đến cùng xảy ra chuyện gì. Ngược lại là đám người Thượng Quan Hạc từ bên sân thi đấu thư pháp xông lên trước nhất, về sau người còn muốn vây quanh cũng đã nhìn không tới cái gì, có một ít dứt khoát đứng ở trên mặt bàn, càng có một ít thậm chí nằm rạp trên mặt đất theo khe hở muốn nhìn đến một ít.

Nhưng có thể chứng kiến cũng chỉ là số ít, nhưng người này rất ít sợ hãi thán phục, biểu lộ của bọn họ như si như say, làm người bên ngoài tâm ngứa khó nhịn.

- Mau nhìn, những dấu chân mới kia...

Không biết ai hô một tiếng, tất cả mọi người mới chú ý tới những dấu chân kia, cả bức họa dĩ nhiên là phối hợp với dấu chân ba người, hơn nữa từng dấu chân đều có một câu chuyện, từng câu chuyện lại phảng phất giống như dấu chân vậy.

Làm cho người ta có một loại đắm chìm trong đó, tiến vào trong thế giới kia, như si như say. Từ nơi ấy, có thể cảm nhận được một loại cảm ngộ, như là mình cũng trải qua, đi qua đoạn nhân sinh này, phía trên dấu chân kia có cảm giác bất thường.

Đặc biệt nhất đúng là Đông Phương Linh Lung, trên chân nàng không có nước mực, nhưng cuối cùng so với nước mực còn thần kỳ hơn, giống như có một loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo, giống như bản thân nàng cho người ta cảm giác đó vậy.

- Dấu chân của ta đâu?

Đông Phương Thanh Mai đi xong quay đầu lại, thoáng cái ngốc tại đó, giờ phút này dấu chân của các nàng dung hợp cùng cả bức họa làm một chỗ, ngược lại bình thường nhìn không ra, chỉ có dần dần dung nhập trong đó, thậm chí có một loại cảm giác hiển hiện. Này đã đến cảnh giới họa ý, họa làm người dung nhập vào. Chỉ cần ngươi dung nhập vào trong đó cảm thụ, ngươi có thể thấy thân ảnh Đông Phương Thanh Mai nhảy lên, tiểu Tuyết cẩn thận từng li từng tí bước từng bức một, còn có Đông Phương Linh Lung giống như Tiên Tử đi ở trên bức hoạ.

Trình Cung không có vẽ ba người các nàng, nhưng nếu như ngươi dung nhập vào bên trong, ba người sẽ hiển hiện trong đầu.

Giờ phút này Trình Cung cũng đúng lúc vẽ xong bức họa, Trình Cung nặng nề viết lên mấy chữ:

- Thiên sơn vạn thủy lộ, nhân sinh túc hạ hành, Hành Lộ Đồ.

- Ánh mắt của ta sao vậy? Sao cứ nhìn vào là chứng kiến những hình ảnh bồng bềnh kia, chứng kiến người đang hành tẩu.

- Ta nhìn ngươi là sắc lang, chứng kiến mỹ nữ người ta đẹp mắt, suy nghĩ nhiều. Ồ, ngươi thật đúng là đừng nói, sao ta cũng thấy như ngươi vậy...

- Thật bất khả tư nghị, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể vẽ ra bức họa bực này, hơn nữa từng chi tiết đều rất sống động, lại có thể xuyên qua kết nối thành một thể. Quan trọng nhất là, vậy mà. . . vậy mà có thể từ đó cảm nhận được một loại ý cảnh khác. Nhân sinh chi lộ, nguyên lai là như thế, gian nguy hoang mang, nghi kị bộc phát, vượt qua tâm ma, yêu hận tình thù.

- Anh Hùng ngươi thủ tại chỗ này, có biến cố gì tùy thời cho ta biết. Nói cho bọn hắn biết, nếu như muốn đạt được đệ nhất, thì vẽ ra một bức tranh tốt như thế này là được rồi.

Trình Cung nói xong, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Linh Lung, Đông Phương Thanh Mai, tiểu Tuyết.

- Nàng mang hai người bọn họ đi đổi giày đi, chờ ta đi giẫm hết bốn cái gọi là tài tử còn lại, sau khi cầm phần thưởng chúng ta cùng một chỗ trở về.

- Wow, quá có khí phách, giẫm Tứ đại tài tử, phần thưởng đều cầm. Tiểu Tuyết ngươi thật may mắn, hiện tại ta phát hiện thiếu gia nhà của ngươi rất phong nhã.

Đông Phương Thanh Mai kinh ngạc nhìn Hành Lộ Đồ, sau đó căn bản không để ý tới chân dính mực, lôi kéo tiểu Tuyết hưng phấn nói.

- Đó là đương nhiên.

Tiểu Tuyết hung hăng gật đầu, đối với Đông Phương Thanh Mai rốt cục đại triệt đại ngộ cảm giác rất vui vẻ.

- Ân.

Đông Phương Linh Lung nhẹ gật đầu, nhìn không tới nét mặt của nàng, nhưng ánh mắt của nàng vẫn không rời Hành Lộ Đồ.

. . . . . .

Giờ phút này trên đài, Tứ đại tài tử vốn là có thể như Lã Vọng buông cần, ngồi ở đỉnh phong chờ người khác khiêu chiến, giờ phút này cũng đều rối loạn, chỉ có Lôi Hạo Uy còn đỡ một ít, ba người khác đã đứng lên, thất thần đi đến cái bàn bên cạnh, đứng xa xa nhìn sân bãi hội họa.

Cho dù khoảng cách này bọn hắn nhìn không lắm, nhưng mà đều đang nhìn, vừa rồi bên thư pháp truyền đến tin tức, hội họa cũng truyền đến tin tức.

- Thi đấu Tứ Bảo dạy hư học sinh, Tứ đại hại đến dạo một vòng.

- Thiên sơn vạn thủy lộ, nhân sinh túc hạ hành, Hành Lộ Đồ.

- Loại hoàn khố đại thiếu này, nhất định phải trừng trị hắn, thư pháp, hội họa đều chú ý lập ý, cảnh giới, nhất là thư pháp càng thêm chú ý, vậy mà hắn ghi loại thoại ngữ nhục mạ giải thi đấu này, chúng ta căn bản không cần so cùng hắn, trực tiếp hủy bỏ tư cách của hắn là được rồi.

Âu Dương Ngọc Bảo nói xong, lại phát hiện không có người đón ý nói hùa hắn.

Chu Dật Phàm trầm mặc một lát nhìn qua xa xa, lạnh lùng nói:

- Cầm, hắn dùng bảy âm thông thuận âm dương chi khí, Kỳ, hắn một đánh hai mươi bảy, nhượng hai nước, mười tức hạ cờ thắng lợi, thư, họa hắn đều có tác phẩm, nếu như hiện tại đuổi hắn đi ra ngoài, chúng ta đây đã thành cái gì, giải thi đấu Tứ Bảo đã thành cái gì, há không bị tất cả mọi người chê cười. Chẳng lẽ các ngươi muốn cho người đời nói phía sau chúng ta, Tứ đại tài tử chúng ta sợ Trình Cung ử, không dám nghênh chiến cùng hắn sao?

- Hắn lấy được bất quá là tư cách hướng bốn người chúng ta khiêu chiến mà thôi, hắn đã đến, chúng ta an vị ở đỉnh phong chờ hắn tới khiêu chiến.

Trình Lam cũng lạnh lùng nói, vô cùng tiêu sái quay người trở về chỗ của mình.

Chu Dật Phàm cùng Âu Dương Ngọc Bảo cũng đồng thời trở về chỗ ngồi của mình, chỉ có Lôi Hạo Uy nhắm mắt tu luyện như trước, đối với chuyện đã xảy ra bên ngoài không để ý tới.

. . .

- Cầm kỳ thư họa, bốn cuộc tranh tài hắn giống như cưỡi ngựa dạo phố lấy được thắng lợi, còn có cái gì Thi đấu Tứ Bảo dạy hư học sinh, Tứ đại hại đến dạo một vòng, rõ ràng là khiêu chiến ngươi. Trước kia đúng là chưa bao giờ biết kẻ này có tài hoa xuất chúng như thế, hiện tại trẫm cũng có chút xem không rõ, Thái Phó ngươi bác học tinh thâm, kiến thức rộng rãi, ngươi giải thích cho trẫm xem?

Chỗ tốt nhất ở bốn tòa tháp, một trung niên bận y phục bình thường ngồi ở chỗ kia, mặc dù là y phục hàng ngày, nhưng rất có uy thế, dám ở Lam Vân Đế Quốc xưng trẫm, tự nhiên chỉ có Hoàng đế Lam Vân Đế Quốc.

Ngồi ở bên cạnh hắn đúng là đương triều Thái Phó Chu Tùng, giờ phút này kết quả bốn cuộc tranh tài bọn hắn cũng biết, nhìn qua Tứ đại tài tử trở về chỗ ngồi, Hoàng đế mở miệng hỏi thăm.

Đây chính là nan đề, bởi vì sách lược cải biến, cho nên cho dù Chu Tùng nhằm vào Trình gia, cũng đều rất công bằng, chưa bao giờ hắn cố ý thôi động Hoàng đế phát sinh xung đột cùng Trình gia.

Chu Tùng hơi chút trầm ngâm nói:

- Lão thần cũng xem không rõ, Trình Cung này rốt cuộc là muốn làm gì. Nhưng lần trước trên đại điện thái y nói thân thể Trình Cung bị phế, nhưng hiện tại xem ra lại sinh long hoạt hổ, tuy so ra kém kỳ tài ngút trời như Thất hoàng tử, nhưng cũng là tiến bộ nhanh chóng. Nhưng sao hắn biểu lộ như thế, cũng là làm cho người ta khó hiểu, lão thần ngược lại muốn nhìn một chút, hắn đánh một trận cùng tứ đại tài tử như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK