Mục lục
[Dịch] Bất Hủ Đan Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu Phong Tử, lần trước đi Thần Mộc dạy ngươi cũng thật làm ra một số Thông Tiên Mộc, còn lại bao nhiêu? Phải rồi, sao ngươi lại chạy đến nơi này, có phải lại gây phiền toái gì rồi không, ta bảo ngươi tìm lão khốn nạn nhà ngươi, ngươi đã đi tìm chưa hả? Không tồi, cung điện này xây được lắm, còn khá hơn cả Đan Thành của ta, miệng há to thế làm gì, không quen ta à, không nhớ lần ta dẫn ngươi đi ăn trộm quả của yêu tộc sao?

- Phù phù...ầm!!

Khi Trình Cung nói dứt lời, cơ thể khổng lồ của Man Thần đã ầm ầm quỳ xuống, lần này gã thật sự bị thất kinh rồi, tảng đá lớn dưới mặt đất trực tiếp bị nát vụn, còn cả người gã thì quỳ ngay trước mặt Trình Cung.

- Ân chủ, là người sao, người....cuối cùng người cũng trở về rồi....

Vị thần linh của Man Thần Giáo này, lúc này kích động y như một đứa trẻ, nước mắt giàng giụa.

Nước mắt của gã không ngừng rơi, quả thật là y hệt một xô nước, mỗi một giọt nước mắt rơi xuống, đều rất ư kinh người.

Ngay cả cú quỳ gối vừa rồi của gã, tạo thành luồng gió cũng đủ thổi bay một con voi.

Móa, móa, móa!!!

Cái màn này, triệt để vượt xa nhận thức của ba người Bàn Tử, Sắc Quỷ, Túy Miêu, người nào người nấy trông mà ngớ người, gã Thần Linh ngu ngốc này phải chăng bị trúng thuốc kích thích gì, tự nhiên lại hành động thế.

Còn về phần người đang quỳ gối bên cạnh, không có mệnh lệnh của Man Thần không dám rời khỏi, cả người Kình Sơn triệt để bị chấn kinh đến đơ người.

Sao Thần lại quỳ bái trước tên ăn chơi trác đáng ti tiện và mềm yếu này, đây, đây sao có thể chứ?

Tại sao, tại sao Thần lại quỳ gối trước hắn.

Nhưng vị Thần tôn kính trong lòng bọn họ giờ đây đã chẳng còn tâm trí để tâm đến bọn chúng nữa, nhìn Trình Cung to không bằng bàn tay của mình, Man Thần kích động đến hồ đồ.

Kỳ thật người kích động không chỉ mình gã, trong mắt Trình Cung cũng ngấn lệ, bởi vì đây không chỉ là cố nhân kiếp trước của hắn, còn là người từ nhỏ hắn đã chăm nôm qua, cứ như người thân trong nhà, lúc này cả hai gặp nhau hỏi sao không kích động cho được.

Năm đó Trình Cung thân là Đan Đạo Đại Sư cường đại nhất của mảnh đất Cửu Châu này, người cầu xin hắn nhiều vô số kể, nhưng bạn bè thật sự trái lại chẳng có mấy ai. Năm đó hắn độc lai độc vãng, đương nhiên, người chịu ân huệ của hắn cũng rất nhiều, cho nên lúc hắn cần đến, luôn luôn có vô số người đồng ý tương trợ.

Số người này phần là chịu ân huệ của hắn, có một số thì cầu cạnh hắn, còn số khác chỉ muốn mua bán lợi ích với hắn.

Năm xưa Trình Cung độc lai độc vãng, bạn bè thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong số đám bạn bè thật sự này có một tên bị Trình Cung gọi là Lão khốn nạn, lão ta là Lão tổ tông của tộc người khổng lồ. Chỉ có điều lão đã sớm không màn những chuyện trong tộc, nghe nói tộc người khổng lồ (hay còn gọi là tộc Cự Nhân) chính là hậu thế của tộc Cự Linh Thượng Cổ, tộc Cự Linh đã tồn tại ngay khi trời đất được sinh ra, sức mạnh cơ bắp vô cùng hùng mạnh, sở hữu thần thông thiên phú, truy tinh đuổi nguyệt, dời núi lắp biển dễ dàng như chơi.

Bọn họ là linh hồn của trời đất, nhưng sau đó do quá ư nghịch thiên, cuối cùng bùng phát một trận tiêu vong đại chiến. Nhưng đó đều là truyền thuyết thượng cổ, còn xa vời hơn cả truyền thuyết của tiên giới, đã sớm chẳng ai màng đến nó nữa rồi.

Một trong những người bạn đếm trên đầu ngón tay của Trình Cung, chính là Lão tổ tông của tộc Cự Nhân, lão này là Lão Bất Tôn, cũng không biết tu luyện mấy ngàn năm rồi, bỗng một hôm lão đột ngột đến nhờ vả Trình Cung, bảo Trình Cung giúp lão cứu người. Trình Cung thì chỉ cần là chuyện của bằng hữu, đương nhiên không cần phải nói, nhưng điều hắn không ngờ tới là, người hắn phải cứu lại là một sản phụ.

Cho dù dựa vào năng lực và thần thông của Trình Cung, bởi vì lúc đi đến đã quá muộn, cộng thêm tình hình lúc đó quá đặc thù, cũng không thể cứu được vị sản phụ đó, cuối cùng chỉ cứu được đứa trẻ trong bụng nàng ta. Nhưng điều khiến Trình Cung không ngờ trước được là, sau khi hắn toàn lực cứu được đứa trẻ này, trái lại hắn chẳng còn thấy Lão Khốn Nạn đó đâu nữa, ngay cả sản phụ đã tắt thở cũng biến mất theo.

Lúc đó Trình Cung còn tưởng lão ta quá đau lòng, nên nuôi dưỡng đứa trẻ hộ lão một thời gian. Kiếp trước hắn chỉ một lòng luyện đan, tuy cũng có hai vị hồng nhan tri kỷ, nhưng hai vị đó lại đều không phải tồn tại thông thường, cũng không tài nào ở bên hắn suốt, hơn nữa Trình Cung cũng đã quen ở một mình. Do đó hắn căn bản không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, may là tuy hắn không biết trông trẻ, nhưng đan dược thì bao la, trực tiếp dùng đủ thứ đan dược để nuôi dưỡng đứa bé này.

Cứ thế chớp mắt ba năm trôi qua, cũng chẳng thấy Lão Khốn Nạn kia đâu cả, Trình Cung cũng nghĩ đủ mọi cách, thậm chí đích thân đi đến tộc người khổng lồ để tìm kiếm, nhưng chẳng tìm thấy Lão Khốn Nạn đâu cả.

Cuối cùng Trình Cung khẳng định, Lão Khốn Nạn này lại khốn nạn lần nữa rồi, lão đem vứt đứa trẻ lại cho Trình Cung nuôi. Tuy tức giận Lão Khốn Nạn đó, nhưng đứa bé này đâu thể không lo, hơn nữa đứa trẻ này khác biệt so với những đứa bé khác, mười ngày đã biết đi, ba tháng đã giống hệt như đứa trẻ ba tuổi, như vậy thật sự là quá khoa trương so với những đứa trẻ trong tộc Cự Nhân rồi. Phải biết là, tộc Cự Nhân tuy có tốc độ trưởng thành rất nhanh, nhưng lúc còn bé cũng chỉ cao bằng những đứa trẻ bình thường thôi, sau đó sức mạnh dần dần hình thành, thân thể cũng dần dần biến đổi, cải tạo, nâng cấp rồi cuối cùng trở thành người khổng lồ.

Thoặt đầu Trình Cung nghĩ là do tác dụng của đan dược, sau đó mới phát hiện sự bất bình thường của đứa trẻ này, hắn trải qua nghiên cứu tỉ mỉ, không ngờ phát hiện trong cơ thể đứa trẻ này có chất chứa một luồng sức mạnh, rất giống với truyền thuyết tổ tiên tộc Cự Linh của tộc Cự Nhân.

Tên họ tôn quý nhất của Tộc Cự Nhân chính là “ Linh”, bởi vì bọn họ căn cứ theo truyền thuyết, đều ấp ủ một mơ ước, hy vọng tộc Cự Nhân lại lần nữa trở thành tộc Cự Linh.

Đương nhiên, theo giới Tu Chân cùng Thập đại đạo môn cho thấy, tuy tộc Cự Nhân hiện giờ khá là hùng mạnh, nhưng nếu muốn thực hiện ước mơ khôi phục thật sự giống như chim sẻ muốn bay lên ngọn cây trở thành phượng hoàng vậy, chẳng có hy vọng nào đâu.

Cũng vì đêm Lão Khốn Nạn tìm Trình Cung cứu người mưa gió bão bùng, Trình Cung liền đặt tên cho gã là Linh Phong. Nhóc con này cứ bên cạnh đi theo Trình Cung suốt ba năm trời, sau đó do Trình Cung phải luyện đan mới đưa gã về tộc người khổng lồ, quay một vòng đã năm mươi năm rồi.

Trong khoản thời gian đó Trình Cung đã nhiều lần đi thăm gã, cung cấp đan dược cho gã, dạy gã cách tu luyện, thậm chí đem một số đồ nghịch thiên hoàn toàn tặng cho gã, khiến gã nhóc này tuổi đời còn nhỏ mà đã hết sức phi phàm. Người tộc Cự Nhân trăm tuổi mới tương đương một người bình thường 16 tuổi, như vậy mới xem là đã trưởng thành, lúc đó Linh Phong hơn năm mươi tuổi đã có được tu vi của Thiên Anh, đây là điều chưa từng có trong tộc người khổng lồ. Thậm chí ngay cả vị trí tộc trưởng tộc Cự Nhân kế tiếp, cũng chỉ có thể thuộc về gã mà thôi.

Tuy sau đó phải tám năm mười năm thì Trình Cung mới đi thăm gã một lần, nhưng từ nhỏ đã có cảm tình, Trình Cung và gã có mối quan hệ hết sức thân thiết. Tên Linh Phong này mỗi lần chiến đấu là siêu cấp hung hãn điên cuồng, hơn nữa hoàn toàn khác xa so với phẩm chất trung hậu của tộc Cự Linh, tên Linh Phong này suốt ngày gây rối tạo đủ thứ phiền toái, theo Trình Cung thấy thì đây chính là di truyền từ Lão Khốn Nạn kia.

Lại cộng thêm chuyện gã có huyết mạch thượng cổ của tộc Cự Linh, tuổi đời non nớt nhưng sức mạnh thì phi phàm, sau đó có được biệt danh là Tiểu Phong Tử (tên điên).

Trong quá khứ có một lần trong quá trình tu luyện Linh Phong gặp phải chỗ thắt nút cổ chai, sức mạnh huyết mạch dị thường, Trình Cung dẫn gã đi đến Thánh địa Yêu Tộc để trộm Thánh quả .

Cũng vì gã ra ngoài trải nghiệm, bị một môn phái bắt được muốn luyện gã thành con rối tay sai, Trình Cung trực tiếp dẫn một đám người đem tiêu diệt triệt để môn phái đứng thứ mười trong Ma Môn đó.

Những chuyện trong quá khứ không ngừng ùa về, lúc Trình Cung phát hiện ra Tiểu Phong Tử, hắn cũng hoàn toàn cảm thấy an tâm. Bởi vì bất luận ai thế nào đi nữa, hắn rất hiễu rõ Tiểu Phong Tử. Mà Tiên Thiên Linh Quang kia, chính là bản lĩnh đặc biệt của Tiểu Phong Tử, đây cũng là một trong những căn cứ để Trình Cung khẳng định bọn họ rất có khả năng có huyết mạch tộc Cự Linh thượng cổ.

- Người lớn như vậy rồi, khóc nữa người khác cười đấy, còn nữa, ngươi to lớn như vậy ta nói chuyện với ngươi cũng bất tiện lắm.

Mặc dù là cố nhân hai kiếp, nhưng Trình Cung nói chuyện với Tiểu Phong Tử chẳng có kiêng dè gì cả, cảm giác thân quen cứ như trời sinh là có, đó là cảm giác xuất phát từ đáy lòng.

- Ờ...ò....ta quên mất điều này.

Man Thần của Man Thần Giáo lúc này mới ra sức gật đầu, cứ y hệt như một đứa trẻ, sau khi khóc liền cười rạng rỡ, thân thể cũng nhanh chóng teo nhỏ lại.

Từ độ cao mấy trăm mét mà teo nhỏ còn tầm sáu mét, lúc này Tiểu Phong Tử mới gãi đầu ngại ngùng nói:

- Hi hi, chỉ có thể khống chế đến mức này thôi, còn hai mươi năm nữa là ta trưởng thành rồi, trước khi trưởng thành nếu đột phá được Thiên Anh hoặc là đợi sau khi thành niên, mới có thể biến to thu nhỏ tùy ý được.

- Khiếp, không ngờ biến nhỏ lại rồi, kinh nha.

Bàn Tử đứng bên cạnh trơ mắt ra, người khổng lồ siêu cấp cao trăm mét, biến thành cao sáu mét, quá trình này vốn đã kinh người lắm rồi.

- Vẫn chưa phải thần thông, không phải, cũng là thần thông, hẳn là thần thông thiên phú.

Sắc Quỷ nhìn Tiểu Phong Tử, tự mình lẩm ba lẩm bẩm nói.

- Chưa thành niên, đu.

Người bình thường rất kiệm lời như Túy Miêu, lúc này cũng không nhịn được mà “đu” lên một tiếng.

Gã vừa nói xong, Bàn Tử và Sắc Quỷ mới ý thức được vấn đề này, vừa rồi bọn họ không để ý lắm đến lời của Trình Cung, lần này nghe thấy tên gọi “Tiểu Phong Tử” từ miệng Đại Thiếu, Man Thần của Man Thần Giáo lại bảo bản thân chưa thành niên, thật sự khiến bọn họ triệt để á khẩu luôn.

Giọng nói mạnh mẽ như vậy, cớ thể to lớn như vậy, Man Thần thống trị cả cái Man Thần Giáo, vậy mà....không ngờ bản thân còn chưa thành niên.

Trên thế gian còn có chuyện khó tin hơn thế này nữa không?

Thiết tình con mẹ nó khiến người ta á khẩu luôn, trên là thế gian gì thế này, Bàn Tử và Sắc Quỷ nhanh chóng cảm nhận giống như Túy Miêu. Tên hiếu chiến như Túy Miêu không ngừng theo đuổi sức mạnh, dưới vẻ ngoài say mềm, có một trái tim chiến đấu điên cuồng, vô cùng vô tận.

Nhưng sức mạnh hiện giờ của gã, rõ ràng là quá nhỏ nhoi khi đứng trước mặt Man Thần này, nếu nói Man Thần này là Lão quái vật mấy trăm năm thậm chí là trên ngàn năm, Túy Miêu sẽ không có ý kiến gì. Nhưng giờ nói Man Thần đó còn chưa thành niên, điều này thật sự khiến Túy Miêu buồn bực trong lòng.

- Ngươi chẳng phải nói trong giới thanh niên ngươi là trâu nhất sao, đi, tỉ thí với gã đi.

Sắc Quỷ không cần phải nói, trực tiếp nhìn nhìn Bàn Tử một cái, Bàn Tử liền hiểu ngay ý của Sắc Quỷ muốn nói.

- Khốn nạn, là người ưu tú nhất trong đám người mập, ta không thèm so bì với kẻ không phải là người.

Bàn Tử trực tiếp liếc Sắc Quỷ một cái, rất đắc ý mà sờ sờ cái bụng phệ của mình.

Sắc Quỷ cười cười, tiếp đó ánh mắt lại nhìn sang Kình Sơn, bởi vì gã biết vị Man Thần này đột ngột xuất hiện rồi thống trị đám người Man này, theo Sắc Quỷ thấy, biểu hiện vừa rồi của Man Thần, còn những lời như chưa thành niên của gã, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín, uy nghiêm của một vị Thần, của bản thân gã. Chắc hẳn Kình Sơn đang có cảm giác bị lừa dối.

Nhưng điều gã vô cùng bất ngờ là, gã Kình Sơn ấy vẫn vô vàn sùng bái, cung kính quỳ gối ở đó, chẳng dám động đậy tẹo nào.

Quái lại à, sao gã làm được vậy nhỉ? Chẳng lẽ đám người này bị gã dùng thuật mê tâm khống chế rồi sao, nhưng xem ra thì không phải vậy, không được, chốc nữa có thời gian ta phải hỏi Đại Thiếu mới được, để Đại Thiếu hỏi gã xem rốt cục làm cách nào mà hay vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK