Mục lục
[Dịch] Bất Hủ Đan Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thật có ý tứ, thật sự là đan dược do hắn luyện chế sao, các ngươi đánh kệ các ngươi, ta rất có hứng thú đối với đan dược này, ta đi vào đấu giá hội xem!

Nhạc Uyển Uyển một mực nhìn chằm chằm đan dược trong tay Bàn Tử, đối với ba người lúc sáng lúc tối phân tranh tình nhân vì nàng, nàng lại hồn nhiên không để ý, lúc này trực tiếp cất bước, chớp mắt người đã xé rách không gian tiến vào Song Long thành.

- Ở đây dĩ nhiên có đan dược có thể khiến Uyển Uyển để mắt, Uyển Uyển thích cái gì, ta mua cho nàng. Nếu không phải thế lực Trung Châu chúng ta không được nhúng ta tranh đoạt Cửu Châu đại địa, cho dù tặng Nam Chiêm Bộ Châu này cho nàng cũng không thành vấn đề gì.

Thiên Ngữ cười lớn bước theo.

- Mẹ nó, ngươi nghĩ ngươi là ai, chém gió, ngươi cứ chém đi, Uyển Uyển chờ ta một chút, kỳ thực ở chỗ ta có một viên đan dược lấy được từ trong di tích cổ...

Hách Thiên Long cũng chạy theo.

Hoàng Hạo Nhiên nhìn thoáng qua Nhạc Uyển Uyển, không nhúc nhích chén trà kia, đầu có chút đau, nhíu nhíu mày, nếu như có thể cưới được Nhạc Uyển Uyển này, tương lại sẽ kiếm được rất nhiều chỗ tốt, bất quá Nhạc Uyển Uyển này trừ hứng thú với luyện đan ra không còn gì hứng thú, đau đầu a.

Trong lòng Hoàng Hạo Nhiên nghĩ, cũng cất bước đi theo, tuy rằng không muốn truy cầu giống như Hách Liên Thiên Long, Thiên Ngữ, nhưng cũng không thể không đi theo... Lúc này toàn bộ Nam Hoang phi thường náo nhiệt, đan dược của Trình Cung đủ để cho bất luận kẻ nào động tâm, vô số người tiến vào Song Long thành.

Lúc này, trong không gian bí cảnh của yêu tộc, đám người Côn Bằng thái tử đang nhìn tất cả diễn ra bên ngoài, đối với tu vi của bọn họ lúc này, chỉ cần không ai có thể ngăn trở, tất cả bên ngoài, cho dù cách xa nghìn dặm cũng đều như hiện ra trước mắt.

- Rốt cuộc bọn họ biểu diễn cái gì?

Bắc Minh Tượng Xuyên vô cùng khó hiểu, đến lúc nào rồi bọn họ còn có tâm tình làm đấu giá hội, còn giao dịch cái gì, lẽ nào bọn họ không biết tai vạ đến nơi rồi sao?

Tần Chính suy nghĩ nửa ngày mới nói:

- Lẽ nào bọn họ muốn liên hệ một ít người hỗ trợ, nhưng loại chuyện này ai dám đi nhúng tay đây?

- Ta xem bọn hắn chỉ phô trương thanh thế mà thôi, mặc kệ hắn muốn làm gì đi nữa, kết quả đều như nhau!

Đại Tế Ti tự tin nói.

Tông chủ Phù Văn Tông Khôn Văn nói:

- Ta xem căn bản không cần phải chờ đợi nữa, hiện tại có thể ra tay được rồi, hà tất phải đợi tới khi nào mới ra tay được?

- Chờ!

Tuy rằng Côn Bằng thái tử trẻ tuổi nhất, nhưng lúc này mọi người đều lấy hắn làm trung tâm, bởi vì hắn đủ mạnh, thế lực phía sau của hắn đủ cường đại, đơn giản là như vậy. Côn Bằng thái tử nhắm mắt dưỡng thần ở chỗ kia chỉ nói một chữ, sau đó không quan tâm tất cả xảy ra bên ngoài.

Vài chục năm qua, ngoại trừ không ngừng chiến đấu đề cao thực lực, Côn Bằng Đại Đế cũng đang không ngừng tôi luyên tâm tính cho Côn Bằng Thái Tử, để hắn có một viên đạo tâm kiên định, độc nhất vô nhị, trong thiên địa không còn gì khác.

Nếu như chính mình cũng không tin tưởng mình, đạo tâm không đủ kiên cố, làm sao có thể trùng kích đại đạo.

Bên ngoài là ước định trăm ngày, nhưng Côn Bằng Thái Tử cũng đã trải qua vài chục năm đau khổ, cuối cùng tham gia chiến tranh ở U Minh Tuyệt Vực, hơn nữa còn không giống người thanh niên bình thường tham chiến, có được người bảo vệ đi thể nghiệm một chút cảm giác chiến trường, còn hắn là chân chính chiến đấu sinh tử.

Bản thân hắn hiên nay đã hoàn toàn có thể không bị những ngoại lực này ảnh hưởng, Trình Cung nguyện ý làm cái gì cứ làm, tới thời gian hắn sẽ hành động. Hắn có tự tin, bản thân hắn ở chỗ này cũng là một loại áp lực cực lớn, hắn tự tin chính mình đủ mạnh, như vậy là đủ rồi.

Một ngày cuối cùng của ước chiến trăm ngày chỉ còn mấy canh giờ nữa, tu luyện vài chục năm tại thời gian mật cảnh đều có thể vượt qua, vài canh giờ này tự nhiên hắn chờ được, hắn sẽ để người của Cửu Châu đại địa nhìn, nếu như Trình Cung dám xuất hiện, hắn sẽ dẫm nát dưới chân, nếu như hắn không dám xuất hiện, cho dù trốn ở Thiên Cung Thần Điện, hoặc là ở Đông Phương gia tộc che chở sống được, cũng muốn để hắn vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên.

Cho nên Côn Bằng thái tử phải đợi, Côn Bằng thái tử đang đợi, những người khác cũng có thể chờ đợi.

Sau khi nói vài câu, mọi người đều rất buồn chán, cũng không nói gì nữa, tình huống của bọn họ, cũng đã liệu trước bọn họ không có khả năng tùy ý nói chuyện phiến, cũng không làm bộ khách khí, mọi người thỏa hiệp tốt lợi ích, phân phối được rồi, cũng không nói nhảm nhiều, cả đám yên tĩnh không nói gì.

- Ngươi... Ngươi nói cái gì, oanh...

Đột nhiên, tất cả đều kinh ngạc, chỉ thấy Đại Tế Ti ầm ầm đứng bật lên, lực lượng dâng trào khó có thể khống chế, trong nháy mắt phá hủy tất cả những thứ xung quanh hắn.

Xung quanh thân thể Tần Chích, Khôn Văn, Bắc Minh Tượng Xuyện lập tức bạo phát lực lượng, ngăn chặn lại lực lượng trùng kích cường đại của Đại Tế Ti.

Bọn họ cũng đồng loạt nhìn về phía Đại Tế Ti, người này làm sao vậy, thần kinh cái gì?

- Hử?

Ngay cả Côn Bằng thái tử cũng mở hai mắt, bạo phát quang mang, kỳ quái nhìn Đại Tế Ti.

Bọn họ đều đoán được, khẳng định Đại Tế Ti nhận được tin tức gì đó, hiện tại Côn Bằng thái tử cũng không phong bế không gian mật cảnh, tất cả mọi người đều có thể liên hệ người bên ngoài, cũng dễ cho mọi người khỏi lo lắng, có thể tùy thời liên hệ cùng người nhà mình bên ngoài.

Bất quá, không biết là tin tức gì có thể khiến Đại Tế Ti nổi giận như vậy.

- Buồn cười, buồn cười...

Trên thân thể Đại Tế Ti lóe ra thần quang, giận không thể át.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Trên người Côn Bằng thái tử tỏa ra một tầng quang mang, áp chế lại khí thế tức giận bộc phát trên người Đại Tế Ti, đồng thời cũng khiến Đại Tế Ti có thể tỉnh táo một chút.

- Tư Mã gia tộc... Bọn họ đều điên rồi, dĩ nhiên trong thời gian này toàn lực liều lĩnh tập kích thần miếu của chúng ta, thậm chí tập thích tổng bộ thần miếu, hiện tại phạm vi ngàn dặm bên ngoài thần miếu đã bị san bằng, ghê tởm...

Đại Tế Ti căm hận nói.

- Không thể nào, trừ khi Tư Mã gia tộc điên rồi, bằng không làm sao bọn họ dám làm như vậy?

- Cho dù các ngươi triệu tập một nhóm tinh nhuệ đến Nam Chiêm Bộ Châu, Bà La Đa Thần Miếu cũng không phải Tư Mã gia tộc có khả năng so sánh.

- Bọn họ đang làm gì, lẽ nào...

Mọi người đều đang suy đoán, rất tự nhiên liên tưởng đến Đan Sư liên minh, lẽ nào bọn họ nhúng tay hay sao?

- Hiện tại ta lập tức chạy về Bà La Đa Thần Miếu!

Tình huống xa xa không xong so với tưởng tượng, Đại Tế Ti không dám làm lỡ, nói một tiếng xong không đợi Côn Bằng thái tử nói cái gì, hỏi cái gì, hắn đã nháy mắt xé rách hư không rời đi, sau đó trực tiếp mở cánh cửa không gian mang theo rất nhiều đại quân Bà La Đa Châu trở về.

- Tư Mã gia tộc không điên, mà khẳng định phía sau có chuyện gì.

Tần Chích suy đoán nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK