Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma đầu bề ngoài như thiếu nữ, sắc mặt lúc sáng lúc tối:
- Tống Vũ Thiêu, hôm nay ngươi quyết tâm muốn đối đầu với bản tiên sao?

Ông lão áo đen từ trong ngực lấy ra một quyển hoàng lịch cũ (sách nói về thời tiết ngày tháng), mở một trang, ngón tay chỉ vào một nơi, mặc niệm: “Thích hợp chay tịnh, thích hợp cầu tài.”

Ông ta cất hoàng lịch cũ, cầm thanh kiếm cổ bằng đồng giắt vào trong vỏ, đưa tay ra với thiếu nữ, nói:
- Cho ngươi dùng tiền giải nạn.

Thiếu nữ biết rõ quy củ giang hồ của lão quái thai trước mắt, không nói gì khác từ trong tay áo lấy ra một đồng tiền hoàng ngọc, mặt chính có khắc “ra mai vào phục”, mặt trái lại là “sấm rền không trung”. Loại tiền ngọc này giống như tiền tiểu tuyết, đều là tiền tệ mà thần tiên trên núi dùng để buôn bán. Tiền ngọc trong lòng bàn tay thiếu nữ thường được gọi là “tiền tiểu thử”. Tiền tiểu tuyết so sánh với nó, giống như tiền đồng của dân gian quê mùa so với ngân lượng vậy, chênh lệch rất lớn.

Cô nhẹ nhàng ném đồng tiền này cho ông lão áo đen, chẳng những không buông lời uy hiếp, ngược lại lúm đồng tiền như hoa nói:
- Không đánh nhau thì không quen biết, hi vọng sau này bản tiên đến Kiếm Thủy sơn trang thăm viếng, lão trang chủ đừng từ chối người ngoài ngàn dặm.

Tống Vũ Thiêu mặt không cảm xúc, cất tiền tiểu thử, mặc cho thiếu nữ hóa thành một chùm khói đen chậm rãi bay ra khỏi chùa. Ông ta gập ngón tay búng nhẹ, có những luồng gió mát như mũi tên bay đến, phân biệt đánh trúng mấy khiếu huyệt nơi ngực Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong.

Đây là lần đầu tiên Trương Sơn Phong nhìn thấy thủ pháp điểm huyệt của cao thủ giang hồ, sau khi khôi phục tự do lập tức há miệng thở dốc, thân thể vẫn còn hơi khó chịu.

Từ Viễn Hà vốn là võ phu thuần túy võ công tuyệt đỉnh, lần này lật thuyền trong mương, khó tránh khỏi đỏ mặt, ôm quyền nói với ông lão:
- Cảm ơn Tống kiếm thánh trượng nghĩa tương trợ!

Tống Vũ Thiêu là một người tính tình kỳ quái, làm như không nghe thấy lời nói của đối phương, đi thẳng tới bên cạnh đống lửa, khoanh chân ngồi xuống. Ông ta đặt ngang kiếm trên đầu gối, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ Viễn Hà liền thấp giọng nói đại khái chuyện giang hồ cho Trương Sơn Phong và Trần Bình An nghe.

Tại khu vực trung bộ Bảo Bình Châu, tức là nước Thải Y và mười mấy nước phụ cận, có bốn vị tông sư kiếm đạo danh chấn một phương. Trong đó một vị đến từ nước Thải Y, bội kiếm là Chúc Dương, kiếm thuật thông thần. Có điều ông ta đã sớm rời khỏi giang hồ, ẩn cư rừng núi hơn ba mươi năm. Gần đây lại truyền ra một tin dữ kinh người, lão kiếm thần đã chết bởi kẻ thù. Tin tức này đã gây nên một trận sóng to gió lớn trên giang hồ, khiến lòng người hoang mang.

Sau đó là ông lão áo đen trước mắt này. Ông ta là lão trang chủ của Kiếm Thủy sơn trang nước Sơ Thủy, tính tình kỳ quái, vai vế thấp hơn một bậc so với kiếm thần nước Thải Y, được gọi là “kiếm thánh”, bội kiếm là Thiết Thủy. Kiếm Thủy sơn trang do ông ta thành lập là môn phái giang hồ đứng đầu nước Sơ Thủy, trang chủ đương nhiệm là cháu đích tôn của Tống Vũ Thiêu, trình độ kiếm thuật cũng rất kinh người.

Vị trí thứ ba đến từ kiếm tôn nước Cổ Du, sát thương rất lớn nhưng võ đức rất tệ. Là một tán tiên giang hồ không có chỗ ở cố định, cũng không thành lập môn phái, chỉ đi lại một mình. Nghe đồn có quan hệ không tệ với hoàng đế nước Cổ Du, bội kiếm là Lục Châu.

Nước Tùng Khê còn có một nhân tài mới xuất hiện trẻ tuổi nhất, tự phong là Thanh Trúc kiếm tiên.

Bốn vị tông sư kiếm đạo này rất nổi bật trong giang hồ mười mấy nước bao gồm nước Thải Y, ngay cả tiên gia trên núi cũng không dám xem thường.

Tống Vũ Thiêu bỗng nhiên mở mắt, cười lạnh nói:
- Lén lén lút lút, hiện hình cho ta!

Trường kiếm rời khỏi vỏ, ông lão được tôn là “kiếm thánh” này tiện tay chém về phía thần đài trong chùa. Một mảng kiếm khí sáng ngời chói mắt đột nhiên bừng lên, thần đài vốn đã đổ nát lại hoàn toàn vỡ nứt, phía sau lộ ra một thiếu nữ gầy yếu dáng vẻ xinh đẹp. Hai tay thiếu nữ ôm đầu, giống như làm vậy thì không ai có thể nhìn thấy cô.

Cô vừa xuất hiện, chuông nghe yêu của Trương Sơn Phong lại khẽ rung lên.

Tinh linh yêu quái và âm vật ma quỷ trên thế gian, phương pháp tu luyện gần như đều là đạo thống bất chính. Chỉ cần đạo hạnh không sâu, cảnh giới không cao, thường không chỗ ẩn trốn dưới chuông nghe yêu. Đây cũng là nguyên nhân chuông nghe yêu trở thành vật cần thiết của luyện khí sĩ, chỉ đứng sau Bạch Trạch đồ. Trước khi Từ Viễn Hà bước vào cảnh giới võ đạo thứ tư, cũng từng có một chiếc chuông tương tự dùng để phòng thân cảnh báo.

Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong đều tập trung phần lớn sự chú ý vào thiếu nữ. Còn Trần Bình An muốn chính thức luyện kiếm nhưng không biết bắt đầu từ đâu, lại bị một kiếm rời khỏi vỏ của ông lão làm kinh ngạc. Một kiếm này nhìn như hời hợt, tiện tay vung lên mà thôi, nhưng kiếm khí lại như cầu vồng, giống như một thác nước rơi thẳng xuống, đánh đâu thắng đó.

Sau khi bà mẹ kia ra tay, Liễu Xích Thành lại trở nên trầm mặc khác thường, vẫn luôn ngồi bên đống lửa không nói lời nào, cúi đầu vươn hai tay ra hơ lửa.

- Một nơi Phật môn thanh tịnh như vậy, há cho phép tiểu yêu như ngươi làm bẩn!
Sắc mặt Tống Vũ Thiêu lạnh lùng, cổ tay rung lên. Mũi kiếm đồng cũng khẽ rung theo, trong nháy mắt bắn ra một luồng sáng trắng, giống như dây trói yêu của tiên sư trên núi, lắc lư vặn vẹo, nhanh chóng mở ra giữa không trung. Lại giống như một tấm lưới phép lồng lộng thiên đạo mênh mông, chụp xuống đầu thiếu nữ nhút nhát bị nhận định là yêu vật kia.

Trần Bình An thản nhiên thu hết cảnh tượng vào trong mắt, giống như được mở rộng tầm mắt. Kiếm khí vốn tinh tế tỉ mỉ lại có thể điều khiển thành thạo, biến hóa muôn vàn như vậy? Ông lão một tay cầm kiếm, động tác thuần thục lưu loát, nhất là phong thái trầm tĩnh kia càng khiến hắn ngưỡng mộ.

Thiếu nữ bị lưới lớn bọc lại, đau đến mức lăn lộn dưới đất, rất nhanh không thể duy trì hình người, hơn nửa gương mặt lộ ra nét hồ ly, mu bàn tay và cổ mọc ra từng chùm lông tơ trắng như tuyết, bốc mùi hồ ly nhàn nhạt.

Con hồ yêu trắng như tuyết đạo hạnh yếu kém kia giãy dụa kêu gào trên đất:
- Tôi không hại người, tôi chưa từng hại một người nào, tôi chỉ trêu chọc hù dọa một số thư sinh tá túc trong chùa cổ mà thôi. Đừng giết tôi, đừng giết tôi...

Tống Vũ Thiêu dường như có vướng mắc, trường kiếm trong tay tỏa sáng, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Yêu chính là yêu, ma chính là ma, hôm nay không hại người thì sao? Chờ ngươi đạo hạnh cao rồi, tự nhiên sẽ tàn sát kẻ vô tội, xem nó là thú vui.

Hơn nửa thân thể thiếu nữ đã biến thành cáo trắng, nằm rạp dưới đất, thoi thóp một hơi nói:
- Tôi còn từng cứu hai người đọc sách trong tay bà mẹ kia và thủ hạ của bà ấy. Tôi phải tặng cho bọn họ rất nhiều đồ vật cất kỹ đã lâu, mới khiến bọn họ tha cho người đọc sách. Tôi không hại người, đời này sẽ không...

Tống Vũ Thiêu cười nhạt nói:
- Hồ yêu nho nhỏ, chết không có gì đáng tiếc. Lão phu dám nói dưới kiếm chém chết một trăm yêu ma, nhiều nhất chỉ oan uổng một tên.

Hồ yêu đã không còn sức giải thích, thân thể co rúm, áo quần rách nát, cả người đầy máu, đôi mắt vốn đen nhánh sáng ngời đã ảm đạm mờ mịt. Lúc hấp hối, thiếu nữ lại không oán hận ông lão ra tay độc ác, chỉ ngơ ngác nhìn về cửa lớn chùa cổ. Giống như đang đợi một tú tài nghèo đến nhà thăm viếng, sau đó cô có thể hù dọa những này tú tài một chút, làm được một lần là có thể khiến cô vui vẻ mấy tháng.

Liễu Xích Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, trong cặp thâm thúy có ánh sáng vàng lưu chuyển. Khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh nhạt, còn có tiếng thở dài bất đắc dĩ như nhìn thấu nhân gian, chỉ cảm thấy qua ngàn năm nhân sinh vẫn nhàm chán như vậy.

Khi hắn chuẩn bị đứng dậy, Trần Bình An đã đứng lên trước, khẽ nhấc hộp kiếm sau lưng, hỏi:
- Tống lão tiền bối, nếu hồ yêu này vừa khéo là yêu ma bị oan uổng kia, vậy phải làm sao?

Tống Vũ Thiêu nhếch miệng cười nói:
- Vậy thì tốt, có thể xác định chín mươi chín tên trước đó và chín mươi chín tên sau này, chắc chắn đều là yêu ma quấy phá gây họa cho dân chúng. Thế thì lão phu xuất kiếm sẽ càng thoải mái hơn.

Trần Bình An chỉ vào thiếu nữ đã hoàn toàn biến thành hồ ly:
- Vậy cô ta thì sao?

Tống Vũ Thiêu vỗ vỗ ngực, dứt khoát nói:
- Nếu hoàng lịch cũ nói là “thích hợp hạ táng”, lão phu sẽ chôn cất nó. Nếu không thích hợp, vậy thì thi thể phơi nắng. Tranh thủ đời sau đầu thai cho tốt, đừng làm yêu ma sông núi nữa, đương nhiên càng không nên bị lão phu bắt gặp.

Trần Bình An nói:
- Lão tiền bối gặp yêu giết yêu, gặp ma hàng ma, đương nhiên làm đúng, nhưng có thể làm đúng hơn nữa.

Tống Vũ Thiêu cẩn thận nhìn chăm chú vào hắn, đột nhiên cười lên:
- Quả dưa non, ngươi có vẻ không giống một kẻ ngốc. Chỉ là tá túc trong chùa cổ, lại xem mình là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn sao?

Trần Bình An do dự một thoáng, hỏi:
- Tống lão tiền bối, phải làm sao ngài mới bỏ qua cho hồ ly này?

Tống Vũ Thiêu đứng lên, trầm giọng nói:
- Niệm tình thằng nhóc ngươi cũng là người giang hồ dùng kiếm, lão phu sẽ dùng một kiếm chém giết hồ yêu để đối phó với ngươi. Nếu ngươi tiếp được, chuyện này coi như xong, tương lai hồ yêu này dù gây nghiệp hay hành thiện, thiện ác báo ứng đều do ngươi gánh vác. Còn nếu không tiếp được, chết dưới kiếm của lão phu, ngươi hãy tự trách mình bản lĩnh không đủ lớn. Thế nào?

Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong đều đứng lên, như lâm đại địch.

Tống Vũ Thiêu cười ha hả nói:
- Không sao, nếu hai người các ngươi muốn ra tay, lão phu chẳng qua là thêm hai kiếm, quy củ vẫn như thế.

Giọng nói của ông lão vang dội, trung khí (khí trong dạ dày) đầy đủ, khiến cho chùa cổ chấn động, từng cây xà mục nát cũng rung theo, rơi xuống vô số bụi bặm.

- Được!
Trần Bình An gật đầu, sau đó lắc đầu với Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong, ra hiệu bọn họ không cần nhúng tay.

- Cẩn thận.
Tính cách ông lão không hề dài dòng, sau khi nhắc nhở lập tức chém xuống một kiếm.

Hai người chỉ cách nhau một trượng, ánh kiếm trong nháy mắt đã chém đến trước người Trần Bình An. Trong tay áo Trần Bình An đã sớm trượt xuống một lá bùa rút đất, tại khoảnh khắc kiếm khí đến gần, bóng dáng của hắn đã biến mất.

Tống Vũ Thiêu cười nhạo một tiếng. Hóa ra sau khi luồng kiếm khí kia chém vào khoảng không, tiếp tục tiến tới, lại vừa lúc bay về phía hồ ly trắng như tuyết kia.

Bùa rút đất huyền diệu thần kỳ, xuất xứ từ “Đan Thư Chân Tích” do Lý Hi Thánh tặng cho, nhưng thuộc về vật phẩm tiêu hao. Sau khi Trần Bình An sử dụng bùa này, lập tức xuất hiện trên đất trống cách đó hai trượng. Nhưng khi hắn phát hiện kiếm khí tiếp tục chém về phía hồ ly, đã không kịp lấy ra một lá bùa rút đất khác. Hắn đành phải nhún chân một cái, nhanh chóng nhảy tới trước, đồng thời đưa tay lên vai, ấn vào chuôi kiếm gỗ hòe Trừ Ma, sau đó chém vào luồng kiếm khí trên không kia.

Tuy là xuất kiếm, nhưng suy cho cùng Trần Bình An vẫn dùng quyền pháp làm gốc, đi theo con đường kiên cường dũng mãnh của Thiết Kỵ Tạc Trận Thức do ông lão họ Thôi truyền thụ. Thân thể thần hồn của hắn chỉ là cảnh giới thứ ba võ đạo, càng không phải đại tông sư võ đạo có thể dung hợp quyền pháp và kiếm ý. Rơi vào mắt của người trong nghề thật sự, lần này vội vàng ra tay, dùng kiếm gỗ thay thế quyền chiêu lại có vẻ không được lưu loát.

Kiếm gỗ hòe có quyền ý chảy qua chém vào luồng kiếm khí của ông lão, ngăn cản nó chém chết hồ yêu trẻ kia. Nhất thời ánh kiếm nổ tung, kiếm khí tung tóe.

Trần Bình An cầm kiếm gỗ hòe, sau khi hai chân đứng vững liền dời bước xoay người, chắn trước người hồ yêu. Hắn lại vung kiếm lung tung chém vào những kiếm khí phân liệt kia, tư thế xuất kiếm hoàn toàn là Vương Bát quyền mà một người nào đó từng chế nhạo.

Trương Sơn Phong thở phào một hơi, không nỡ nhìn thẳng.

Từ Viễn Hà đưa tay ôm trán, bất đắc dĩ nói:
- Vốn tưởng rằng tên này quyền pháp không tầm thường, đeo hộp kiếm lâu như vậy, nhất định là một thiếu hiệp kiếm khách giấu tài...

Kiếm khí trước người tan hết, Trần Bình An đánh xong liền dừng lại, vội vàng quan sát kiếm gỗ hòe trong tay. Trừ Ma tuy là kiếm gỗ nhẹ nhưng lại cực kỳ vững chắc, chống lại kiếm khí hùng hậu của vị tông sư kiếm đạo nước Sơ Thủy kia, thân kiếm lại không có một lỗ hổng nào. Trong lòng hắn dần bình tĩnh lại.

Tống Vũ Thiêu thoải mái cười một tiếng, tự giễu nói:
- Không ngờ trên thế gian lại có người dùng Vương Bát quyền ngăn cản được một kiếm của lão phu. Được rồi, lão phu đã nói là làm. Thằng nhóc ngươi tiếp được là tiếp được, lão phu sẽ không làm khó hồ yêu dưới đất kia nữa. Một người một yêu các ngươi hãy tự thu xếp cho tốt, nên biết luôn có báo ứng, hi vọng các ngươi hãy quý trọng duyên phận tạm thời không rõ thiện ác này.

Ông lão vẫn luôn ngồi xếp bằng, lúc này mới thu kiếm vào vỏ đứng lên, xoay người rời đi. Sau khi ra khỏi cửa chùa, ông ta ngẩng đầu nhìn màn đêm u ám, lẩm bẩm nói:
- Yêu ma quỷ quái chém không hết, giết không xong, khi nào mới kết thúc?

Vị thủy tổ khai sơn năm xưa thành lập Kiếm Thủy sơn trang, đột nhiên quay đầu cười nói:
- Nếu bốn người các ngươi cảm thấy hứng thú, có thể đến thôn trang của lão phu. Gần đây kiếm trang đang tuyển chọn minh chủ võ lâm của nước Sơ Thủy, dù sao cũng xem như một việc trọng đại trong giang hồ. Nếu các ngươi đến kiếm trang, lão phu chắc sẽ không có ở đó. Các ngươi có thể tìm Sở quản sự lớn tuổi nhất, nói mình là bằng hữu mới gặp trên giang hồ của ta, vẫn sẽ có mấy chén rượu nhạt.

Cuối cùng ông ta nhìn về Trần Bình An:
- Tối nay ngươi đã kiên nhẫn “làm một chuyện tốt càng đúng càng tốt”. Thực ra trước khi về già lão phu cũng giống như ngươi, chỉ nhiều chứ không ít hơn. Thế nhưng... Mà thôi, những lời chán nản của lão già, không nên nói cho thiếu niên nghe. Tóm lại hi vọng ngươi có thể kiên trì.

Ông lão tuổi xế chiều vỗ vỗ trường kiếm bên hông, im lặng đi xa vào màn đêm. Trần Bình An ngơ ngác, sau khi khôi phục tinh thần liền quay đầu đi, lập tức trợn to hai mắt. Chẳng biết từ lúc nào hồ yêu trẻ đã không thấy nữa.

Từ Viễn Hà đưa tay chỉ vào mặt mình, trêu chọc:
- Trần Bình An ơi Trần Bình An, anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó có thể khiến mỹ nhân dùng thân báo đáp hay không, còn phải xem cái này.

Trần Bình An cất kiếm gỗ hòe vào hộp gỗ do Ngụy Bách chế tạo, chạy chầm chậm tới đống lửa, đưa tay hơ lửa, không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Liễu Xích Thành đang ngáp ngắn ngáp dài ở đối diện.

Liễu Xích Thành cười đùa nói:
- Nhìn cái gì, bây giờ cuối cùng đã hâm mộ sự anh tuấn tiêu sái của ta rồi sao? Ài, thực ra ta cũng hâm mộ Trần Bình An ngươi. Nếu ta có một nửa võ công của ngươi, đã sớm trở thành tình lang trong mộng của muôn vàn nữ hiệp tiên tử trên giang hồ rồi.

Trần Bình An trợn trắng mắt, lấy bầu rượu xuống, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, tâm tình xao động. Sở dĩ không mời hai vị tiểu tổ tông ra khỏi hồ lô nuôi kiếm, ngược lại muốn dùng thân mạo hiểm, cũng không phải do hắn hành động theo cảm tính.

Hắn thở dài, đứng lên đi về phía đất trống. Sau khi cột chặt bầu rượu, hắn nhắm mắt lại, cẩn thận nghiền ngẫm ba lần xuất kiếm của lão kiếm thánh nước Sơ Thủy. Một lần chém trúng thần đài, khiến hồ yêu bị buộc hiện thân. Một lần cổ tay rung nhẹ, kiếm khí thành lưới. Lần cuối cùng đương nhiên là một kiếm chém thẳng tới mình.

Trần Bình An chậm rãi rút kiếm gỗ hòe ra, học theo ông lão đặt ngang kiếm trước ngực, giống như kiếm còn trong vỏ, muốn rút ra mà chưa rút. Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy cho dù mình dựa theo hồ lô vẽ bầu, ngàn lần vạn lần đều không giống, đừng nói tới giống hệt, e rằng muốn làm tương tự cũng rất khó. Điều này hoàn toàn khác với năm xưa hắn nhìn Ninh cô nương đi sáu bước quyền thế.

Hóa ra xuất kiếm không giống như luyện quyền. Trần Bình An thở dài một tiếng, đành phải cất thanh kiếm gỗ hòe đã hai lần theo mình du lịch giang hồ.

Bỗng nhiên có người cười nói:
- Trần Bình An, kiếm gỗ của ngươi quá nhẹ, cho nên cảm nhận thế nào cũng không đúng. Xem nặng như nhẹ là cảnh giới rất cao của kiếm đạo, ngươi là một kẻ vừa mới học, lại không phải kỳ tài luyện kiếm trời phú, đương nhiên sẽ cảm thấy không thích hợp. Không nói đến lên đỉnh, chỉ nói đến nhập môn, muốn luyện quyền thì chỉ cần một sư phụ có chút ít danh tiếng là được, nhưng tập kiếm thì phải cần một vị minh sư dẫn đường. Thực ra ngươi nên theo Tống Vũ Thiêu kia thành tâm học hỏi, người này cảnh giới võ đạo không cao, nhưng đã đi ra con đường kiếm đạo của mình, chuyện này rất không dễ dàng.

Trần Bình An quay đầu nhìn. Lần này hắn nhận định chính xác, không phải do Từ Viễn Hà nói ra, cũng không phải Trương Sơn Phong có thể điều khiển kiếm gỗ đào bay lướt, mà là thư sinh Liễu Xích Thành không dính dáng tới giang hồ nhất. Khi nói những lời này, Liễu Xích Thành đứng bên cạnh đống lửa hừng hực đã thêm vào rất nhiều cành khô, bóng dáng cao gầy chậm rãi lắc lư theo ánh lửa.

Trương Sơn Phong đang thỉnh giáo Từ Viễn Hà về cách thức điểm huyệt trên giang hồ, một hỏi một đáp, vô cùng chuyên chú, không để ý tới lời nói của Liễu Xích Thành. Hoặc là nói, cả hai vốn không nghe được lời nói của Liễu Xích Thành. Bởi vì từ đầu đến cuối Liễu Xích Thành đều không mở miệng nói chuyện, nhưng Trần Bình An vẫn nghe được rõ ràng.

Thế là hắn hỏi một vấn đề kỳ lạ:
- Là ngươi? Ở quận thành Yên Chi, ta nghe Lưu thái thú lén nói, thật ra ngươi là một vị thần tiên cảnh giới Kim Đan, đã hiển lộ thần thông ở ngoài thành.

Liễu Xích Thành xua tay, chậm rãi vòng qua đống lửa, đi tới bên cạnh Trần Bình An, cười ha hả nói:
- Được rồi, hai chúng ta cũng đừng đấu đá với nhau nữa. Ngươi đã biết ta là đại yêu, ta cũng biết thanh kiếm sau lưng ngươi rất có lai lịch. Nếu không vừa rồi nó cũng sẽ không mất khống chế, sau khi cảm giác được khí tức của ta liền tự động rung lên. Mặc dù ngươi đã nhanh chóng áp chế động tĩnh của nó, nhưng ta cũng không phải mắt mù tai điếc. Trần Bình An, ngươi có thể nói với ta không, thanh kiếm này là do thần thánh phương nào đúc thành? Ngươi muốn đưa đến núi Đảo Huyền, giao vào tay ai?

Vẻ mặt Trần Bình An nghiêm túc, hỏi:
- Ngươi muốn cướp kiếm?

Liễu Xích Thành cười nheo mắt lại, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười. Hai tay hắn đặt phía sau người, lắc đầu cười nói:
- Kiếm là kiếm tốt, nhưng ta thật sự không có hứng thú. Ta biết ngươi không tin những lời này, không sao, ta mạnh hơn ngươi quá nhiều, ngươi chỉ cần xem chuyện ta làm là được. Đúng rồi, ngươi có nghe qua một câu, “đồ tốt trên đời không chắn chắn, lưu ly dễ vỡ ráng màu tan”.

Trần Bình An gật đầu nói:
- Từng thấy trong thơ văn.

Liễu Xích Thành vung tay áo, khói nước mông lung, mây che sương lượn. Từ một bên khác của đống lửa, nhìn về nơi này lại không có gì khác thường, chỉ thấy Liễu Xích Thành và Trần Bình An đang trò chuyện với nhau thật vui. Trên thực tế, học trò nghèo của nước Bạch Thủy này lại đang mặc đạo bào màu hồng, tuấn tú tiêu sái, cảnh tượng cực kỳ quái dị.

Liễu Xích Thành tiếp tục nói:
- “Ráng màu tan” là nói đến ráng màu của thành Bạch Đế, mây màu tụ tan như khói bay, phong cảnh tráng lệ. “Lưu ly dễ vỡ”, là nói đã từng có một đại yêu xuất thân từ đạo thống ma giáo thành Bạch Đế, giống như tối nay vậy, vì một yêu ma nhìn như không quan trọng mà xảy ra tranh chấp với đại sư huynh. Y vì đại thế thiên hạ, ta vì tình lý nho nhỏ, sư huynh đệ từ đó đoạn tuyệt. Hôm nay quay đầu nhỉn lại, thật là khôi hài buồn cười, giống như hai đứa trẻ nổi cáu vậy.

- Dù sao trong cơn tức giận, ta đã đánh vỡ một ngôi lầu lưu ly giữa ráng màu thành Bạch Đế, cuối cùng chỉ để lại mấy chén rượu lưu ly nhỏ mà thôi. Từ đấy ta rời khỏi thành Bạch Đế, vân du bốn phương. Không còn sư môn che chở, ta bị đám lãnh tụ chính đạo truy sát ngàn vạn dặm, cuối cùng bị ném vào đại lao, trấn áp ngàn năm. Từ đầu đến cuối đại sư huynh của ta chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Trần Bình An nhíu mày hỏi:
- Tại sao ngươi lại nói những chuyện này với ta?

Liễu Xích Thành khẽ mỉm cười, hai tay rung lên, vẫy vẫy hai tay áo đạo bào màu hồng. Hai tay hắn đặt chồng ở bụng, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Bởi vì gần đây ta có ý định thu đồ đệ, cảm thấy Trần Bình An ngươi rất không tệ, muốn truyền thụ cho ngươi kiếm pháp thượng thừa nhất trên thế gian. Sư huynh của ta thân là lãnh tụ ma giáo, nhưng còn thần tiên hơn thần tiên, rất nhiều cao nhân tiên gia chính đạo còn sẵn lòng quỳ bái y. Cho nên kiếm pháp ta dạy ngươi, cũng là kiếm pháp chính tông đủ để giúp ngươi lên đỉnh đại đạo. Cơ duyên vừa đến, ngươi sẽ có hi vọng đi thẳng tới năm cảnh giới cao.

- Nên biết chữ “tông” trong “chính tông” này, không phải là chữ có thể dùng lung tung. Loại người như Tống Vũ Thiêu, mặc dù đã tìm ra chân ý kiếm đạo của mình, nhưng với trình độ võ học của hắn, nhiều nhất là giúp ngươi bước vào năm cảnh giới trung. Trần Bình An, ý của ngươi thế nào? Có bằng lòng dùng thân phận đệ tử theo ta tu luyện đại đạo?

Trần Bình An hỏi ngược lại:
- Làm ma đầu?

Liễu Xích Thành mỉm cười nói:
- Theo ta thấy, đại đạo gập ghềnh khó đi, chỉ người kiên cường mới có thể đi tới cuối cùng, thậm chí có hi vọng đi cao hơn xa hơn so với những nhân tài xuất chúng đã bộc lộ tài năng. Trần Bình An ngươi và ta là người đồng đạo, hôm nay ta đã giúp ngươi thu một đại sư huynh. Ngươi yên tâm, ngươi là đệ tử cuối cùng của ta. Nhiều nhất là trăm năm, ba thầy trò chúng ta nhất định sẽ dương danh thiên hạ, trở lại thành Bạch Đế, chiếm cứ một nơi ở đó.

Hắn nhìn chăm chú vào Trần Bình An, cười cười nói:
- Sư môn ban đầu của ta và đại sư huynh rất thú vị. Đại sư huynh là người nhưng tu hành pháp thuật ma đạo, còn ta là yêu nhưng tu luyện thần thông nhân tộc. Tôn chỉ do vị sư phụ kia của chúng ta lập ra, đó là bốn chữ “giáo dục mọi loài”, điểm này rất giống với vị chân vô địch nhị đệ tử Đạo Tổ kia.

- Ngoại trừ thành Bạch Đế, ma giáo trong thiên hạ còn có mấy đạo thống khác, thế lực lớn đến kinh người, rắc rối phức tạp, ngay cả tiên gia chính đạo có chữ “tông” cũng phải tránh né. Cho nên mới nói, chỉ cần nắm tay của ngươi đủ cứng, cảnh giới đủ cao, ma đạo chính đạo gì đó đều là chuyện vu vơ, không hề quan trọng.

Trần Bình An nhếch miệng cười:
- Có nhận ngươi làm sư phụ hay không, ta phải hỏi qua mới được.

Trán của hắn đã sớm rỉ mồ hôi, nhưng tại khoảnh khắc này vẻ mặt của thiếu niên đeo hộp vẫn tự nhiên, không hề sợ hãi.

- Hả?
Ánh mắt Liễu Xích Thành sáng lên:
- Ta biết thằng nhóc ngươi nhất định có sư thừa không tệ. Không sao, nói nghe thử xem. Nhân tài ưu tú nên xem xét thời thế, chọn nơi tốt để phát huy tài tăng của mình, không hề mất mặt. Ta cũng không miễn cưỡng ngươi, càng sẽ không dùng lời hù dọa. Chỉ cần sư thừa của ngươi cao hơn ta, ta tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu tình cảm thầy trò này.

Lão tú tài Văn Thánh, nếu không có gì bất ngờ thì đã sớm rời khỏi Bảo Bình Châu, Trần Bình An đi đâu để tìm? Tề tiên sinh thì đã qua đời rồi. Dường như không còn cớ nào để từ chối, nhưng Trần Bình An tuyệt đối không muốn theo kẻ này tu hành đại đạo thông thiên gì đó.

Hắn hít thở sâu một hơi, vậy thì đánh cuộc một lần, được hay không được đều nằm trong một lần này. Nếu thật sự không được, chẳng qua là liều mạng. Nếu vẫn không được thì giống như A Lương đã nói, trời lớn đất lớn, sống là lớn nhất, nhận Liễu Xích Thành làm sư phụ cũng không sao. Bất kể thế nào, nhất định phải đưa kiếm đến núi Đảo Huyền, tự tay giao cho Ninh cô nương.

Lần trước Trần Bình An hộ tống bọn Lý Bảo Bình đến Đại Tùy xa xôi, sau đó theo thiếu niên Thôi Sàm trở về nước Hoàng Đình, rồi đến lần này ở quận thành Yên Chi đưa mắt nhìn Lưu Cao Hinh đi xa, không ai biết vì sao nhiều lần trên đỉnh núi cao, bên bờ nước lớn, hắn đều sẽ luyện tập thủ ấn đứng thế. Hơn nữa cho dù luyện tập xong, hắn vẫn sẽ đứng tại chỗ thật lâu, uống rượu lẩm bẩm trong gió xuân cuối cùng của năm nay.

Sâu trong nội tâm, Trần Bình An biết người kia chắc chắn đã qua đời. Nhưng người kia từng nói, nếu gặp chuyện không thể quyết định, có thể hỏi gió xuân.

Liễu Xích Thành phì cười, bởi vì hắn nhìn thấy thiếu niên trước mắt học theo mình rung cổ tay, nhấc nhấc tay áo. Nhưng rất nhanh hắn lại cười không nổi, bởi vì giữa hai tay thiếu niên đang nhấc lên cao, có những luồng gió xuân vui sướng lượn quanh tay áo, như từng con giao long màu xanh bơi lội trong biển mây.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:
- Tề tiên sinh?

Trong lòng Liễu Xích Thành chấn động, tại khoảnh khắc này giống như nhìn thấy trận đại chiến ngàn năm trước, hắn chống lại vị Trương thiên sư một tay cầm tiên kiếm, một tay cầm pháp ấn kia.

Một giọng nói ấm áp thuần hậu vang lên bên cạnh Trần Bình An:
- Có đây.

---------

Chú thích:

Tiểu thử: Một trong 24 tiết của năm, vào khoảng ngày 7 đến 22 tháng 7.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
13 Tháng hai, 2024 04:34
đkm tác, éo ghi tên nhân vật ra rõ đi,cứ cái gì thiếu niên giày cỏ, phiên vương... 1,2 lần chả sao đằng này cứ mãi vậy. ra vẻ bí ẩn, đọc khó chịu vãi nồi
Rangnarok
07 Tháng hai, 2024 01:00
tết nhất, chúc fish và các bạn cùng mê Kiếm Lai năm mới bình bình an an nhé
PennyRain
06 Tháng hai, 2024 08:53
Chúc trans năm mới vv
fishscreen
03 Tháng hai, 2024 01:24
Ở cuối chương 2 có chú thích, đầu chương 11 có nói rõ hơn về câu này. Còn phần mềm convert dịch như thế nào là do dữ liệu vietphrase của người convert tự thêm vào. Cá nhân thì cảm thấy "việc đáng làm" quá chung chung, và từ "phải làm" thì mang hàm ý bắt buộc, không rõ ràng như câu gốc là "làm việc nhân nghĩa thì không nhường nhịn người khác".
duynn2006
01 Tháng hai, 2024 23:01
Cho mình hỏi tiến độ của bản dịch là bao lâu/chương ạ?
xxleminhxx
01 Tháng hai, 2024 10:28
Khi TBA chạy qua cái " miếu con cua" đầu trấn 4 chữ đầu tiên là: Đương Nhân Bất Nhượng (bản dịch) Việc đáng làm thì phải làm ( convert) mình cũng mạnh dạn tra google, bản dịch để nguyên văn Đương Nhân Bất Nhượng ( ư sư), trích chương Vệ Linh Công- làm điều nhân thì dẫu là thầy mình cũng không từ. Cá nhân mình cực thích câu Việc đáng làm thì phải làm của bản convert, không biết là phần mềm convert thẳng qua như vậy hay do bác supperman bên convert edit lại như vậy. Mong các bác cho ý kiến thêm. Mình gặp khó khăn quá cứ nhẩm câu việc đáng làm thì phải làm cũng giúp mọi việc rõ ràng hơn, không bị rối.
xxleminhxx
01 Tháng hai, 2024 10:21
Lạm bàn... Mình từ bên bản convert qua đây, đợt này muốn sống chậm lại nên đọc lại bản dịch để nghiền ngẫm thì mới tới chương 2 đã có thứ hay ho lên xin các bác hỗ trợ rồi.
Bửu Đạt
25 Tháng một, 2024 21:26
Uesz
Hoàng Huy
19 Tháng một, 2024 21:04
cho mình hỏi khi nào bình an bắt đầu luyện kiếm vậy
truongcp9009
16 Tháng một, 2024 20:30
tác giả rất giỏi giày vò người khác.Dịch giả xin đừng học theo
Nguyễn Mạnh Kiên
02 Tháng một, 2024 23:34
Haizz cố nhịn mấy tháng nữa quay lại
Hieu Le
27 Tháng mười hai, 2023 12:57
cầu chương ạ
Rangnarok
26 Tháng mười hai, 2023 06:26
truyện chưa ra hết, bên conv ert đã làm dc rất nhiều rồi nhưng đọc bản dich xịn này thì mới thật ngấm.
TuDu0ng
23 Tháng mười hai, 2023 12:46
truyện này tổng cộng có bao nhiêu chương ạ ? lên mạng thấy có chổ để 16xx chương ?
Rangnarok
18 Tháng mười hai, 2023 20:41
bạn đã đọc đến chương mới nhất. ngâm dc 6,7 chương đọc thích quá
Rangnarok
18 Tháng mười hai, 2023 20:40
trả lời ngắn gọn là có mạnh lên.
TuDu0ng
14 Tháng mười hai, 2023 00:34
ụa là sao này TBA có mạnh lên ko ?, hay sẽ chỉ là một con người quâm tử vậy ta ?
Ram2202
09 Tháng mười hai, 2023 15:55
Mong bác quyết tâm cùng Kiếm Lai
truongcp9009
09 Tháng mười hai, 2023 00:35
dm hay quá lại sắp đánh nhau.Tích mấy chương ra một phát bác ơi
Rangnarok
11 Tháng mười một, 2023 03:09
hóa ra Lục Trầm là chủ mưu vụ núi Thái Binh à.
thientonbmt1
05 Tháng mười một, 2023 04:04
con trỉ khuê người hầu thằng tống gì đấy sau này ra sao, không ưa con này
Congvh
31 Tháng mười, 2023 06:13
ra chậm quá đói thuốc đọc cover khó nuốt
truongcp9009
28 Tháng mười, 2023 18:49
đáng giá hóng từng chương
Hieu Le
28 Tháng mười, 2023 06:59
đọc mấy trăm chương vẫn không hiểu đại đạo là cái con *** gì
tsganey
26 Tháng mười, 2023 23:22
vẫn đang gom chương từng ngày :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK