- Huống chi những tri thức này cũng không phải không có tác dụng. Tu Tiên giới đã qua vạn năm, tiên sinh tiên diệt, núi sông dịch chuyển, có nhiều thứ luôn thay đổi, nhưng cũng có nhiều thứ luôn luôn ko đổi. Nếu như thông hiểu chuyện trong thiên hạ, tương lai muốn độc chiếm thiên hạ cũng có thể được. Ví dụ như đang đi trong rừng núi, gặp một chút sự vật cổ quái, không thể phát hiện ra điều gì. Nếu như đạo lý cơ bản cũng không hiểu, chỉ sợ chưa chắc gặp được kỳ ngộ, có khi lại mất mạng. Chư vị cũng biết, Tê Hà Giới có không ít tử địa, tuyệt địa, cấm địa. Nếu như không phải người lợi hại mới có thể tiến vào, vậy vất vả tu tiên cũng có tác dụng gì.
Lời vừa nói xong, âm thanh hò reo ở phía dưới cuối cùng cũng bớt đi rất nhiều. Lúc này Ti Nguyệt Nhi mới vừa lòng gật đầu: - Vậy mới được chứ!
Có người ở phía dưới nói: - Xem tình hình như vậy, học xong tiết này sẽ còn có tiết khác?
Ti Nguyệt Nhi nghe thấy, cười tươi nói: - Đó là đương nhiên. Thiên văn, lịch sử, tự nhiên, địa lý, dịch lý, số lý, thi họa, tạp học Thiếu một cũng không được. Học sinh từ học viện Tẩy Nguyệt đào tạo ra, cho dù đánh không lại người ta, ở phương diện kiến thức cũng phải có tiêu chuẩn, lại càng không thể thô lỗ không có văn hóa, vậy chẳng phải làm mất mặt học viện Tẩy Nguyệt hay sao.
Mọi người nghe được thì vô cùng bực bội, có người còn đấm ngực dậm chân nói: - Ta tới để tu tiên, không phải tới làm con mọt sách. Rốt cuộc là tới khi nào mới có thể chính thức tu luyện! Thực sự là muốn tức chết mà!
Vệ Thiên Xung cũng muốn hô, lại bị Đường Kiếp gắt gao bịt miệng lại, không cho y nói.
Ti Nguyệt Nhi lại nói: - Cho nên mới muốn đẩy chương tình học nhanh hơn một chút. Hiện tại là buổi sáng học văn, buổi chiều truyền pháp. Sau khi thông qua toàn bộ kỳ thi văn, tự nhiên không cần phải tiếp tục học văn, có thể dành cả ngày để tu luyện.
- Hóa ra là như vậy. Cuối cùng mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nhiên vừa mới nghĩ tới còn phải đứng đến giữa trưa, mọi người lập tức thấy đau đầu.
Đường Kiếp lúc này lại giơ tấm biển lên.
- Bán chỗ ngồi, năm miếng linh tiền.
Cái tên chết tiệt này, không ngờ hắn đã tăng giá rồi.
Rốt cục có thiếu gia không đứng nổi, quyết định mua chỗ ngồi.
Đường Kiếp cầm tiền liền đứng lên, đứng ở bên cạnh Vệ Thiên Xung, dù đứng hắn cũng có thể ghi chép.
Ti Nguyệt Nhi ở trên cười nói: - Nếu đều đã hiểu, vậy xử lý theo quy củ đi.
Cái gì?
Quy củ cái gì?
Khuôn mặt Ti Nguyệt Nhi đang tươi cười chuyển sang lạnh lẽo: - Nghỉ giữa tiết không được tranh cãi ầm ĩ ồn ào, tân sư không nói với các ngươi sao? Vừa rồi nói nhiều điều vô nghĩa như vậy, làm trễ nải biết bao nhiêu thời gian. Ngươi, ngươi, ngươi Ồn ào hai lần, trừ hai điểm. Ngươi, ồn ào hai lần, hỏi một lần, trừ ba điểm!
Nàng tùy tiện chỉ tay, đúng là không bỏ xót một người nào. Những học sinh bị chỉ mặt sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, rất nhanh đã có Trật tự viên đi lên ghi điểm.
Có người khó chịu chỉ vào Đường Kiếp quát hỏi: - Hắn bán chỗ ngồi tại sao không bị trừ điểm? Ta không phục, dù bị trừ điểm cũng muốn hỏi!
Ti Nguyệt Nhi trả lời: - Lớp học chỉ có quy định không được ồn ào, chỉ cần có thể giữ im lặng không quấy rầy thượng sư giảng bài, làm gì cũng được, các ngươi có nghe giảng hay không thật ra ta cũng không cần quan tâm, kể cả ngủ cũng không có vấn đề gì, nhưng không được ngáy! Hắn đắt khách lại không nói chuyện, không trái với quy củ, ta quản lý hắn làm gì?
Bây giờ mọi người mới hiểu tại sao Đường Kiếp phải viết biển rao, cảm giác người này sớm có chuẩn bị. Vừa rồi thời điểm bán chỗ, hắn nâng bảng, hạ bảng, lấy tiền, nhường chỗ ngồi, chưa từng nói một chữ.
Vệ Thiên Xung đã hoàn toàn minh bạch cái gì gọi là "đã biết cái gì không thể làm, sẽ biết cái gì có thể làm!"
Thật ra đối với Đường Kiếp mà nói, đây cũng là một phép thử.
Quy củ được chấp hành nghiêm khắc đến mức khắc nghiệt, thường sẽ trở thành cứng nhắc.
Hắn muốn biết cái quy củ chết tiệt này cứng đến mức độ nào.
HIện tại xem ra quy của của học viện Tây Nguyệt cứng nhắc đến tột cùng.
Ti Nguyệt Nhi trả lời xong vấn đề, cười nói: - Về phần ngươi, hỏi một điểm, nó năng lỗ mãng, chất vấn thượng sư, trừ thêm ba điểm, tổng cộng bốn điểm.
Học sinh kia lập tức cứng đơ người.
Lúc này Ti Nguyệt Nhi mới hừ một tiếng, dùng âm thanh dương dương tự đắc đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy: - Một ngàn năm trăm người là quá nhiều, học viện nhiều thượng sư như vậy, vậy mà loay hoay không biết làm thế nào? Người không thích hợp thì sớm đuổi đi cho xong, đỡ tốn tâm lực. Tên ngu ngốc Tân Việt kia, mặt cứ hằm hằm ai dám phạm quy? Vẫn là bà cô này lợi hại, chẳng phải một nhóm người đã bị phạt rồi sao?
Nghe được lời này tất cả mọi người đều run rẩy.
Đường Kiếp không kịp ngăn chặn, Vệ Thiên Xung đã thốt lên:
- Bà nương này cực kỳ âm hiểm.
Đường Kiếp hận không thể một cước đạp chết tên ngu ngốc này.
Quả nhiên Ti Nguyệt Nhi nghe được liền quay đầu lại, nhìn Vệ Thiên Xung cười: - Xuất khẩu cuồng ngôn, chửi bới thượng sư trừ năm điểm!
Lập tức có Trận tự viên như hung thần ác sát vọt tới, túm lấy thẻ bài tích phân của Vệ Thiên Xung, vung tay lên, năm điểm tích phân tan thành tro bụi.
Thật vất vả mới hết buổi học, đầu óc Vệ Thiên Xung đang hỗn loạn thì thấy Đường Kiếp đã lôi y bước nhanh ra ngoài viện.
Vệ Thiên Xung tò mò muốn hỏi thì thấy Đường Kiếp đưa ngón tay lên miệng xuỵt ám chỉ y đừng nói chuyện. Lúc này Vệ Thiên Xung đã có nhiều kinh nghiệm, không dám hỏi nhiều. Y và Thị Mộng cùng nhau theo sát Đường Kiếp đi ra ngoài viện. Mới vừa đi chưa được vài bước, Đường Kiếp kéo mạnh y một cái, kêu lên: - Chạy mau!
- Chạy? Chạy cái gì?"
- Ăn cơm! Đường Kiếp quát khẽ, người như tia chớp lao ra ngoài.
Ăn cơm!
Hai người Thị Mộng và Vệ Thiên Xung như tỉnh mộng, vắt chân lên cổ mà chạy.
Mắt thấy ba chủ tớ chạy như điêu, các học sinh khác ngây ra một lúc, lập tức tỉnh ngộ: - Ăn cơm!
Rầm rầm, tất cả học sinh đồng thời chạy về phía Thiên Vị Viên, giống như thiên quân vạn mã lao tới Thiên Vị Viên, chỉ thấy ba người Vệ Thiên Xung đã xếp hạng nhất, đang thở hồng hộc tiếp nhận thức ăn từ cửa sổ, quả nhiêu đều là thức ăn thượng giai giàu linh tính, và lại nhìn trông ngon tuyệt, hương vị tuyệt hảo.
- Cuối cùng có thể ăn một bữa ngon miệng rồi! Vệ Thiên Xung cầm thức ăn không ngừng cảm than, ngồi tại chỗ ăn từng miếng to.
Đường Kiếp cười ha hả nhưng chỉ ngồi yên mà không ăn.
- Sao ngươi còn không ăn đi! Vệ Thiên Xung hỏi.
Đường Kiếp vẫn cười ha hả: - Lát nữa ngươi sẽ biết!
Chỉ chốc lát sau, Thiên Vị Viên đã đầy ắp người, tất cả học sinh xếp thành một hàng dài.
Đường Kiếp lại nâng tấm biển lên: - Bán linh thực, nguyên bộ ba mươi lăm linh tiền.
- Cơm trưa ngươi cũng bán? Vệ Thiên Xung trợn tròn hai mắt.
Thảo nào hắn không ăn.
Đường Kiếp trả lời: - Vì sao không thể bán? Hiện tại chúng ta còn chưa chính thức học tập tiên pháp, đồ ăn tốt cũng chi để cường thân kiện thể mà thôi, lãng phí nhiều lắm. Hôm qua ta còn không thể hấp thu hết linh khí của linh tửu, thật là đáng tiếc, không bằng bán đi, ta ra giá còn rẻ hơn Thiên Vị Viên.
- Ngươi lợi hại! Vệ Thiên Xung không nói gì.
Lại nhìn Thị Mộng, kinh hãi đến mức cơm trong miệng cũng rơi ra.
Phần ăn này y cũng ăn rồi, bây giờ muốn bán cũng không được.
- Sao ngươi không nói sớm! Thị Mộng vô cùng đau đớn.
Đường Kiếp chậm rãi trả lời: - Vậy chẳng phải là ngươi đoạt mối làm ăn của ta. Đầu năm nay muốn tìm một gã nhà giàu để làm thịt cũng không dễ dàng.
Cho dù là Vệ Thiên Xung, ngày hôm qua ăn cơm chiều cũng chỉ là cơm canh không. Thiếu gia nhà giàu ở nơi này cũng không dám hợm hĩnh khoe của. Ba mươi lăm miếng linh tiền, với tiêu chuẩn hiện tại chính là ba vạn rưỡi, giá ở chợ đen thì hơn mười vạn.
Đại thiếu gia nhà giàu cũng không dám mỗi bữa đều ăn như vậy, cho nên đối với Đường Kiếp mà nói, cạnh tranh càng ít càng tốt.
Thị Mộng ngượng ngùng: - Sao ta có thể làm như vậy.
Đường Kiếp cười lạnh: - Nói rất hay, tựa như sáng nay ngươi nghe giải bài.
Sau một lúc lâu, rốt cục cũng có người không nuốt nổi "thức ăn cho lợn", chạy đến mua thức ăn của Đường Kiếp, đương nhiên Đường Kiếp cũng không quên lấy phần "thức ăn cho lợn" của đối phương, xì xụp ngồi ăn.
Ngày hôm nay, chỉ dựa vào chút công phu, Đường Kiếp đã kiếm được bốn mươi miếng linh tiền. Tiền tiêu hàng tháng của hắn ở học viện cũng chỉ có mười hai lượng, bây giờ, mới từ sáng tới trưa tiền lời của hắn đã bằng tiền tiêu cả năm rồi.
Buổi chiều là thời gian mở lớp học truyền pháp.
Truyền pháp không tổ chức ở Mặc Hương viện mà là ở Giảng Kinh Thạch trên Triều Dương Phong, một đỉnh khác của núi Thanh Vân, đám học sinh phải một đường trèo núi mới có thể đến được.
Không hề nghi ngờ đây cũng là một hành động ép người. Vệ Thiên Xung không chịu được sự cực khổ này, mới được nửa đường đã không đi nổi nữa, ngồi dưới đất khóc tut u: - Ta không đi, ta muốn về nhà!
- Không đi cũng phải đi, đấy chính là tiết truyền pháp, không học truyền pháp thì đúng là trắng tay rồi. Đường Kiếp dắt y đi tiếp về phía trước.
- Ta không đi! Vệ Thiên Xung hô to.
- Nếu ngươi không đi ta dùng roi đánh ngươi! Đường Kiếp quát. Từ khi rời khỏi Vệ phủ đến nay, hắn chưa bao giờ dùng gia pháp đe dọa Vệ Thiên Xung. Tuy rằng Thái thái cho hắn Thượng Phương bảo kiếm, nhưng hắn cũng không thể dùng một cách tùy tiện. Cho nên Đường Kiếp cũng không muốn dùng "Pháp bảo" này khi không cần thiết, nhưng hiện tại, liên quan đến việc truyền pháp, hắn không thể không mang ra để uy hiếp.