Mục lục
[Dịch] Tiên Lộ Tranh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng là học sinh, Học viện Tẩy Nguyệt xuất ra thì tài trí hơn người, ngoài miệng khách khí thì nói là cấp bậc lễ nghĩa, thực tế là muốn thể hiện uy phong của học viện.

Giai cấp có mặt khắp nơi, ức hiếp cũng có mặt khắp nơi, chỉ có điều chưa chắc đã đặt ngoài miệng, đặt trên mặt mới gọi là áp bức, chỉ ở nơi có đủ loại giai cấp mới biết biểu tượng tiên nhân cao quý mức nào.

Bên này Từ lão tiếp đón ba người bước vào, Đường Kiếp cũng không khách khí trực tiếp ngồi vào hàng ghế trên nói.

- Lần này chúng ta tới đây, là muốn hỏi về chuyện của Lâm Lãng.

- Thượng tiên cứ hỏi, tiểu nhân và tiểu nữ biết gì nhất định sẽ nói.

Từ Hi An chỉ mình rồi chỉ vào một thiếu nữ thanh xuân bên cạnh.

Thiếu nữ thanh xuân kia hẳn là Từ Mộ Quân, dáng vẻ cũng coi như xinh đẹp động lòng người, chỉ có điều cứ cúi đầu không nói.

Đường Kiếp nhìn đối phương mấy lần bằng ánh mắt đầy thâm ý, uống ngụm trà mới nói.

- Nghe nói lúc Từ tiểu thư còn ở Lưu Vân thư viện từng có giao tình với Lâm Lãng. Việc này là thật sao?

Từ Mộ Quân gật đầu, trả lời.

- Thưa Đường công tử, đúng là như vậy. Năm đó tiểu nữ vừa rời khỏi nhà tới thư viện, không có người chiếu cố thường hay đau ốm. Lúc đó Lâm Lãng xuất hiện giúp đỡ tiểu nữ. Thời gian trôi qua lâu, đối với y cũng có vài phần cảm tình. Nhưng không ngờ…không ngờ y lòng muông dạ thú, dò xét Thiên thần cung…

Nói đến đây, cô nương đã duyên dáng khóc lóc.

Đường Kiếp nói.

- Chính xác là phụ thân y bí mật dò xét Thiên thần công, còn y có làm chuyện này, chưa bắt được người thì không nói trước được.

Lời vừa nói ra, cô nương kia rõ ràng sửng sốt.

- Ý của Đường công tử là Lâm…y không làm chuyện không phải với Thiên thần cung?

- Ta cũng không nói y phải hay không, chỉ muốn bắt người về xác nhận.

Đường Kiếp thản nhiên nói.

- Đúng rồi Từ tiểu thư, có thể hỏi chút lúc Lâm Lãng bỏ trốn, cô đang ở đâu?

- Khi đó ta đang ở chỗ tu luyện.

- Trước lúc chạy trốn y có tìm cô không?

Cô nương kia lắc đầu.

- Vậy sau khi y bỏ trốn cô mới về nhà?

- Ba ngày sau. Không dối gì Đường công tử, dù lúc đó ta lấy danh nghĩa thí luyện rời đi, nhưng thực tế chỉ là lấy cớ. Sau khi xảy ra chuyện này ta cũng rất sợ, sợ mình bị liên lụy nên mới vội vàng về nhà.

- Cô nói không lâu sau, có người Tẩy Nguyệt phái tới tìm cô.

- Vâng.

- Bao lâu?

- Khoảng mười ngày sau.

- Sau khi Lâm Lãng bỏ trốn vẫn chưa liên lạc với cô sao?

- Không có, tuyệt đối không có!

Cô nương luôn miệng nói.

- Tiểu nữ có thể thề Tâm Ma, sau khi xảy ra việc kia, tiểu nữ tuyệt không có liên hệ với Lâm Lãng.

- Hả?

Đường Kiếp nhìn cô nương kia, ngay cả Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Thề Tâm Ma tuy không hữu hiệu trăm phần trăm nhưng qua nhiều năm đã tạo được hiệu quả tâm lý, phần lớn người tu tiên vẫn coi trọn lời thề Tâm Ma kia.

Nếu Từ Mộ Quân nói là thật, vậy chẳng phải dự đoán của Đường Kiếp hoàn toàn sai sao? Sở dĩ Tẩy Nguyệt phái lưu lại tuyến đường này, chưa chắc đã nắm được hành tung của Lâm Lãng như lời Đường Kiếp nói, càng không chứng minh những việc họ làm là đúng.

Đường Kiếp nheo mắt.

- Nếu vậy, cứ nói những chuyện cô biết đi.

Từ Mộ Quân liền kể hết những chuyện mình biết về Lâm Lãng.

Có lẽ do muốn rửa sạch hiềm nghi, Từ Mộ Quân kể rất tỉ mỉ, bao gồm sở thích của Lâm Lãng, thứ y yêu thích, sinh hoạt tập quán…gần như nói hết không dấu giếm.

Một phen tra hỏi không có kết quả gì, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng có phần thất vọng.

Mắt thấy trời tối, Đường Kiếp nói.

- Đa tạ câu trả lời của Từ tiểu thư, lần này tới quấy rầy, thật áy náy.

- Không sao, không sao!

Từ Hi An vội nói.

- Ba vị đã tới đây, nếu không ngại thì ở lại dùng chút cơm rau dưa.

Lúc này Từ phủ đã chuẩn bị xong tiệc chiêu đãi ba người.

Đường Kiếp cũng không khách khí, ba người cùng tới chỗ ngồi dùng cơm.

Không có câu hỏi nào, không khí bữa tiệc cũng thoải mái hơn, Từ phủ có ý nịnh bợ, trên bàn đều là rượu ngon thức ăn ngon, đầy đủ linh thực trân quý.

Đường Kiếp Thị Mộng không khách sao, ăn như Thao Thiết, Đường Kiếp còn vừa ăn vừa nói.

- Uhm, không tệ, không tệ, Từ phủ không hổ là đại gia đất Phượng Âm, đồ ăn trân quý như vậy cũng có, chỉ đáng tiếc…

- Không biết Đường công tử đáng tiếc gì, nếu tại hạ có thể làm được, sẽ dốc hết sức vì công tử.

Từ Hi An hỏi.

- Đáng tiếc không có quả hồng Nhạc Dương, vật ấy một là giải rượu, cũng thiếu Bạch liên Lâm Xuyên, dùng vật đó khai vị, càng thiếu ngó sen Tam Giang, đó chính là tuyệt vị nhân gian.

Đường Kiếp rung đùi, đắc ý nói.

Từ Hi An ngẩn người.

- Vậy sao? Nhạc Dương, Lâm Xuyên, Tam Giang đều ở quanh Phượng Âm, lão hủ vô năng không biết chuyện này, ngày khác nhất định chuẩn bị cho công tử.

- Vậy cũng không sao, à đúng rồi, không biết quý phủ có trà Ngọc Tùng, sau khi ăn xong uống trà này, đầu óc thanh tỉnh, rất có tác dụng.

- Cũng không có.

Từ Hi An thấy xấu hổ.

- Không có thì bỏ đi.

Đường Kiếp cười cười.

Quay lại nói với Từ Mộ Quân.

- Đúng rồi, còn có chuyện này muốn thỉnh giáo Từ tiểu thư.

- Xin công tử cứ nói.

- Mấy ngày trước có quen một nữ tu, có lòng muốn giao hảo đưa một bộ đồ thêu cho nàng thể hiện tâm ý. Ta nghe nói Phong Lâm Uyển và Mi Gian phường là hai nơi xuất sắc nhất Duyện Châu nhưng không biết ở đây tốt hơn. Từ tiểu thư là tiểu thư khuê các chắc biết rõ chuyện này, còn mong Từ tiểu thư chỉ điểm.

- Chuyện này…

Từ Mộ Quân nhíu mày khẽ nói.

- Vẫn là Phong Lâm Uyển tốt hơn một chút.

- Thì ra là vậy, thụ giáo.

Đường Kiếp mỉm cười trả lời.

Cơm nước no nê, Đường Kiếp đứng lên nói.

- Đa tạ Từ tiểu thư phối hợp, cũng muộn rồi, chúng ta không quấy rầy nữa.

Hắn để lộ ý muốn đi, đám người Từ gia đương nhiên thở phào nhẹ nhõm, mang theo nữ nhi tới tận cửa.

Dọc đường đi, Đường Kiếp thuận miệng hỏi.

- Đúng rồi, không biết lần trước Tẩy Nguyệt phái có mấy vị tới đây?

Từ Mộ Quân hơi sửng sốt nhìn cha mình, Từ Hi An nói.

- Là Thường Vũ Bình thượng sư và hai thuộc hạ của ông ấy.

- Thường Vũ Bình?

Đường Kiếp lẩm bẩm cái tên này, hắn chưa bước vào Tẩy Nguyệt phái, hiểu biết hạn hẹp. Những nhân vật đỉnh danh như Yến Trường Phong thì còn biết một chút, nhưng nếu chỉ là một Linh sư Thoát Phàm Cảnh thì chỗ nào Tẩy Nguyệt phái cũng thấy, hắn không sao biết được.

- Là người đường nào?

Đường Kiếp hỏi.

- Luật đường.

Từ Hi An trả lời.

- Luật đường?

Đường Kiếp lẩm bẩm thâm.

- Thường thượng sư tới đây có nói gì không?

- Thường thượng sư hỏi qua, tra xét thêm một lần, xác nhận không có gì nên rời đi. Vốn tưởng chuyện này đã qua, nhưng không ngờ…

Từ Hi An không nói thêm, nhưng ngầm có ý. Người của Tẩy Nguyệt Phái các ngươi đã chứng thực Từ gia ta không có quan hệ với Lâm Lãng, ngươi còn tới làm gì?

- Thì ra là thế.

Đường Kiếp cười nói.

- Nói vậy hẳn Từ gia cũng vì vậy mà tiêu pha không ít?

Từ Hi An ngây người một lúc sau đó mới cười nói.

- Đâu có đâu có, Văn Tâm Quốc được thượng tiên phù hộ, hàng năm mưa thuận gió hòa ngũ cốc được mùa, tiểu lão nhi với thượng tiên vẫn luôn ngưỡng mộ không thôi. Thượng tiên từ xa tới đi đường vất vả, Từ gia đương nhiên phải chuẩn bị chút lễ mọn, tán gẫu tỏ tâm ý, thượng tiên đồng ý nhận là đã cho Từ gia thể diện rồi.

Nói xong y phất tay, có mấy tên hạ nhân dâng mấy hộp gấm vào tay họ.

Đường Kiếp mở nắp hộp ra xem, trong đó chính là Linh tiền chứ không phải ngân lượng, số lượng mỗi hộp phỏng chứng không ít hơn ngàn miếng.

Nhìn thấy số tiền này, Đường Kiếp trầm mặc, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng lại nhìn tới vui mừng.

Phải biết, dù xuất thân thế gia như Vệ Thiên Xung, thì linh tiền vẫn càng nhiều càng ít.

Rất nhiều chuyện có thể nói tiếp rất dễ, mà khi vật thật sự hấp dẫn xuất hiện, đa số người ở đây đều bị hấp dẫn tới không có năng lực chống cự.

Lúc nhìn thấy ba hộp gấm, Vệ Thiên Xung không nhịn được muốn vươn tay ra lấy, nhưng không ngờ Đường Kiếp lại vung tay đẩy tay Vệ Thiên Xung lại, rồi nhẹ nhàng đẩy ba hộp gấm kia về.

Từ Hi An nhìn cảnh này mà chấn động.

- Đường công tử, ngươi có ý gì?

Đường Kiếp chậm rãi nói.

- Học sinh Tẩy Nguyệt phụng mệnh truy bắt Lâm Lãng, lần này đến đây chỉ để điều tra nơi y đi qua. Chỉ cần Từ gia an phận tuân theo luật pháp, thì không cần phải lo lắng.

Từ Hi An tức tối nhưng vẫn mỉm cười.

- Theo ý Đường công tử, hành động này của ta giống như chột dạ sao? Nếu công tử bất mãn, đại khái cứ nói Từ Hi An ta chấp chứa tội phạm bỏ trốn.

- Không đến mức đó.

Đường Kiếp thản nhiên nói.

- Ta chỉ nói chúng ta sẽ điều tra theo lẽ công, tuyệt không oan uổng người tốt, lão nhân gia cứ an tâm.

- Nếu vậy, lão hủ an tâm.

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi tới cửa.

Mắt thấy Đường Kiếp sắp rời đi, nhưng trong khoảnh khắc, Đường Kiếp đột nhiên nói.

- Từ tiểu thư nhập học bốn năm, hẳn giờ đã tới cấp Linh Hồ rồi?

- Vâng, đúng là cấp Linh Hồ.

Từ Mộ Quân trả lời.

- Ta nghe nói Từ gia chỉ có ngươi là con gái, mọi hy vọng đều đặt trên người.

- Mộ Quân vô năng, gặp người không quen, học tập không thành, ngược lại còn rước về phiền toái lớn cho gia tộc.

Từ Mộ Quân cúi đầu đáp.

- Nói vậy, giờ Từ gia chỉ còn mình ngươi tu giả?

- Vâng.

- Vậy thì lạ thật, sao ta nhớ Từ gia hẳn phải có nô bộc theo học cùng?

Đường Kiếp đột nhiên nói.

Lời vừa nói ra, Từ Mộ Quân khẽ run bần bật.

Đường Kiếp cười ha ha, nhanh chóng bước ra cổng.

Đi ra cửa chính Từ phủ.

Gương mặt Đường Kiếp nhanh chóng trầm xuống.

Vệ Thiên Xung nhìn thần sắc hắn không đúng liền hỏi.

- Có phải do chưa xác định được nên phiền não không? Không cần phải…

Y còn muốn khuyên giải Đường Kiếp, Đường Kiếp đã lắc đầu nói.

- Lâm Lãng ở trong Từ gia.

Lời hắn nói như đinh đóng cột, cả hai người đều bị hắn làm sửng sốt.

Thị Mộng vội la lên.

- Từ Mộ Quân kia có thể phát ra lời thề Tâm Ma, ta thấy nàng thi triển gọn gàng, linh hoạt, không giống giả vờ.

Đường Kiếp hỏi.

- Vấn đề nếu nàng không phải Từ Mộ Quân?

- À?

Hai người cùng ngây dại.

Vệ Thiên Xung chỉ vào Đường Kiếp run run nói.

- Ngươi... Ngươi vừa nói cô nương kia, nàng... nàng... nàng không phải Từ Mộ Quân?

- Nói nhảm!

Đường Kiếp chửi thề.

- Giả bộ giả như vậy, nếu nàng ta là Từ Mộ Quân thì ta chính là Trường Phong chân nhân rồi!

Thị Mộng vội hỏi.

- Làm sao ngươi biết nàng không phải Từ Mộ Quân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK